Ở gần cậu thế này có sao không nhỉ? Cùng với nữ thần tượng lớp bắt đầu ngày tháng thư giãn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

42 134

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

155 545

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

(Đang ra)

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

Shin_Ou

"Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là một đống thịt bầy hầy."

5 44

I Was Mistaken as a Great War Commander

(Đang ra)

I Was Mistaken as a Great War Commander

애완작가

Đây hẳn là cơ hội thích hợp để mình đầu hàng quân Đồng Minh. Daniel thầm nghĩ.

13 174

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

163 2150

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

126 1891

Vol 1 - Chương 2: Một thoáng bình yên

Đầu tuần mới bắt đầu với guồng quay quen thuộc của những ngày đi học. Ai nấy đều đến trường từ sớm và có thể tự do làm bất cứ điều gì mình thích cho đến khi vào tiết sinh hoạt lớp. Có người tranh thủ ôn lại bài vở, có người tán gẫu cùng bạn bè, cũng có người nằm bẹp trên bàn cố ngủ thêm vài phút. Còn Touya, sáng hôm đó đang xem lại bài tập chuẩn bị nộp.

“Chào buổi sáng!”

Một giọng nói trong vắt như chuông vang lên, ngay sau đó là khuôn mặt quen thuộc, xinh đẹp xuất hiện sát bên cậu đến bất ngờ. Touya giật mình vì khoảng cách quá gần, chớp mắt mấy cái rồi vội đáp lại lời chào.

“Chào buổi sáng.”

Không nói gì thêm, Shizuku lùi lại rồi bắt đầu đi một vòng quanh lớp, vui vẻ chào hỏi các bạn cùng lớp. Sự xuất hiện của cô như khiến cả căn phòng bừng sáng. Tuy nhiên, chỉ riêng Touya lại cảm thấy một điều gì đó... là lạ.

Chẳng hiểu sao, thấy hơi kỳ kỳ...

Có lẽ là do cuộc trò chuyện dài hôm trước—cái cách mà cậu đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Shizuku. Bây giờ, khi thấy cô hoàn toàn nhập vai “thần tượng Shizuku”, nụ cười tỏa sáng đầy mê hoặc, Touya lại cảm thấy một cảm giác khó tả như sự ngắt kết nối. Dù vậy, điều đó cũng chẳng mang ý nghĩa gì cụ thể. Tất cả những gì cậu có thể làm là cố gạt cảm giác mơ hồ ấy sang một bên và tập trung vào ngày hôm nay.

Đúng lúc đó, Shuuichi chạy ào tới, trông cực kỳ phấn khích.

“Yo yo, Touya, đã mua Maga-Jan số tuần này chưa?”

“Chưa. Nhưng đoán là cậu hỏi vì có Rokushiko, đúng không?”

Rokunin no Nadeshiko, hay còn gọi tắt là Rokushiko, là một bộ manga về đội bóng đá nữ cấp ba, được đăng dài kỳ trên tạp chí shounen hàng tuần Maga-Jan. Đây là một trong những bộ truyện yêu thích của Shuuichi, và với cả anime lẫn phim live-action đang được sản xuất, độ nổi tiếng của nó đang tăng vọt.

Nhưng có vẻ sự phấn khích hôm nay không đến từ nội dung manga. Shuuichi lấy tờ tạp chí từ trong cặp, đặt lên bàn với nụ cười rạng rỡ. Trên trang bìa là hình Himeno Shizuku, mặc một chiếc áo thun phong cách bóng đá màu xanh nhạt. Đây là một bộ ảnh gravure đặc biệt.

“Ồ.”

“Tuyệt vời chưa?! Himeno Shizuku trong đồng phục—đúng là nữ thần! Bài đăng đang gây bão trên mạng xã hội đấy, mà đây là cuốn cuối cùng còn lại ở cửa hàng tiện lợi gần nhà tớ! Tớ nói thật, gravure thì phải cầm trên tay mới cảm được, bản số hóa không ăn thua đâu!”

“Đó đâu phải đồng phục thật—chỉ là áo thun kiểu bóng đá thôi mà. Với lại, cậu cầm cái đó vẫy vẫy ngay trong lớp khi người thật đang ngồi kia thì cũng liều ghê...”

“Truyền bá tình yêu thần tượng là trách nhiệm của fan chân chính mà! Không chỉ tớ phấn khích đâu.”

Và quả thật là vậy. Vài bạn khác trong lớp cũng đang lật xem tạp chí, và ngay cả nhóm bạn của Shizuku cũng đang bàn tán rôm rả về bức ảnh bìa. Riêng Shizuku vẫn giữ nụ cười tươi thường trực, trông không có vẻ gì là khó chịu.

...Nếu chính chủ không thấy phiền thì chắc cũng không sao. Nghĩ vậy, Touya quay lại nhìn tờ tạp chí.

“Công nhận dáng đẹp thật. Mà cái nháy mắt trong trang ảnh đặc biệt ấy? Quá chuẩn luôn.”

“Đấy đấy! Được học chung lớp với một nữ thần thật sự như vậy... đúng là không thể chê cuộc đời học sinh cấp ba này nữa!”

“Cậu có bạn gái rồi còn gì. Thanh xuân của cậu ổn quá rồi đấy.”

“Chuyện đó khác nha! Cho tớ tận hưởng niềm vui này đi!”

Shuuichi cứ thao thao bất tuyệt, toàn những câu cảm tính hết sức. Touya chỉ biết lặng lẽ quan sát với vẻ hơi ngán ngẩm—cậu vốn không có được sự nhiệt huyết kiểu đó.

“Thôi được rồi, hiểu rồi. Mau về chỗ đi—sắp vào giờ sinh hoạt rồi kìa.”

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo vang lên, mọi người bắt đầu quay lại chỗ ngồi.

“Tớ cho cậu mượn tới hết giờ học đấy. Sáng nay tớ đọc xong rồi.”

“Đọc nhanh ghê. Cảm ơn nhé.”

“Không có chi! Nhớ cho tớ biết cậu thấy sao về Rokushiko nha?”

“Ờ, biết rồi.”

Touya nhét tạp chí mượn vào ngăn bàn. Đọc thứ đó ngay trước mặt người thật ngoài đời đang ngồi cách vài dãy ghế… Ừ thì, thôi để sau cũng được.

Tiết hai. Giáo viên dạy Cổ Văn nghỉ, lớp được đổi thành tiết tự học. Ở trường cấp ba Fujisaki, nơi bầu không khí khá thoải mái, học sinh thường được phép dùng điện thoại trong giờ tự học. Vẫn có một thầy giáo thay thế ngồi trên bục, nên chẳng ai dám tự do đi lại, nhưng trò chuyện nhỏ cũng không bị cấm. Và may thay, Touya có trong tay công cụ giết thời gian hoàn hảo—cuốn tạp chí Shuuichi vừa cho mượn.

Cậu liếc mắt về phía cửa sổ, nơi Shizuku đang ngồi, chăm chú nhìn vào thứ gì đó trước mặt. Cũng dễ hiểu thôi—cô là một trong những học sinh đứng đầu khối. Kể cả trong giờ tự học, chắc chắn cô cũng không để phí phút giây nào. Còn mình thì sắp đọc manga. Trong cùng một phòng, với người thật trên ảnh gravure ngồi vài hàng ghế phía trước.

Sự đối lập ấy khiến cậu hơi áy náy. Một chút cảm giác tội lỗi trỗi lên... nhưng đồng thời, sự tò mò trong lòng cũng bắt đầu gãi nhột từ bên trong. Kháng cự lúc này thực sự khó quá. Vậy nên, Touya lặng lẽ lôi cuốn tạp chí ra khỏi ngăn bàn—

Giờ ăn trưa. Lấy cớ “họp nhóm phê bình manga”, Touya cùng Shuuichi xuống căng tin. Vừa ăn vừa bình luận về nội dung truyện, rồi khi còn ít thời gian, cả hai quyết định quay lại lớp.

“Phù, ít ra giờ cậu cũng hiểu được cái hay của con gái mặc đồng phục rồi ha, Touya.”

“Tớ từng nói rồi mà—con gái dễ thương là liều thuốc bổ cho tâm hồn.”

“Mà cái kiểu cậu nói nghe cứ như ông già vậy đó.”

“Còn hơn cái kiểu la hét như thằng khùng của cậu chứ?”

Vừa đi vừa châm chọc nhau, hai người vừa ăn vừa thỏa mãn. Một lần nữa, họ đã cùng nhau xác nhận sự vĩ đại của ảnh gravure trong tạp chí shounen—và quan trọng hơn, chia sẻ được niềm vui ấy với người khác. Bảo sao mà vui đến vậy.

Đúng lúc đó, Touya trông thấy Shizuku từ xa, ngay lối vào sân trường, đang chia tay nhóm bạn của mình. Trong tiết tự học thứ hai ban nãy, cô ấy không hề mất tập trung dù chỉ một lần. Cái hình ảnh nghiêm túc, hết mình đó không hiểu sao lại in đậm trong đầu cậu. Touya cảm thấy tò mò, muốn biết rốt cuộc cô ấy đã tập trung vào điều gì.

“Tớ tách ra một chút. Cậu cứ về lớp trước đi.”

“Okaaay.”

Chia tay Shuuichi, Touya tăng tốc bước chân. Shizuku vừa đi về hướng sân trường nên cậu liền theo sau. Trong sân vẫn còn vài học sinh đứng rải rác, nhưng Shizuku thì không thấy đâu. Từ đây, cô ấy chỉ có thể đi đến vài chỗ: sân thể thao, cổng trường, bãi giữ xe đạp. Và còn một nơi nữa—cầu thang thoát hiểm nối liền với tòa nhà chính.

“À…”

Cậu thấy cô rồi. Shizuku đang chậm rãi bước lên cầu thang, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, vẻ mặt tập trung đến lạ thường.

Khi Touya bắt kịp, Shizuku đã ngồi xuống bậc thang giữa tầng hai và tầng ba. Nhận ra cậu, cô quay lại với nụ cười rạng rỡ.

“Ồ? Sezaki-kun. Tình cờ gặp ở đây nhỉ~ Cậu đi một mình à?”

Vẻ mặt tươi sáng, giọng nói ngọt ngào—đây chính là Himeno Shizuku phiên bản thần tượng, cô gái được mọi người yêu mến. Touya do dự một chút, chẳng biết nên giải thích ra sao chuyện mình bám theo cô. Sau khi hít một hơi sâu, cậu quyết định nói thật.

“Ừ, đi một mình. Mà thực ra không phải tình cờ—tớ thấy cậu nên mới đi theo.”

Ngay khi những lời ấy thốt ra, nụ cười thần tượng của Shizuku lập tức biến mất như có màn che vừa buông xuống.

“—Trời ơi, vậy thì nói sớm đi. Làm tớ phải bật chế độ idol mất công luôn.” Cô nói, bỏ lại giọng ngọt ngào phía sau. Trước mặt cậu giờ đây là một Shizuku thẳng thắn, thoải mái hơn nhiều.

“…Thật lòng, mỗi lần thấy cậu đổi vai mượt mà vậy, tớ cứ thấy ấn tượng sao ấy.”

“Coi như đang khen hả?”

“Ừ. Tớ nói thật mà.”

“Vậy thì được. —Rồi, có chuyện gì thế?”

Vẫn dán mắt vào điện thoại, Shizuku hỏi thẳng, giọng trở lại kiểu bình thường, lười biếng quen thuộc. Chắc cô đang làm dở việc gì đó, khiến Touya thấy hơi áy náy vì đã làm phiền.

“Không có gì quan trọng đâu. Tớ chỉ tò mò thôi. Nếu làm phiền thì tớ đi.”

“Không sao. Tớ đang đọc manga thôi mà.”

“Manga á?”

Shizuku nghiêng điện thoại cho cậu xem màn hình. Trên đó là nội dung tập ba của bản manga gốc Rokunin no Nadeshiko.

“Ơ, Rokushiko này. À phải rồi, cậu có mặt trên bìa Maga-Jan đúng không.”

“Ừ. Tớ sẽ đóng trong bản phim chuyển thể.”

“…Thật á?”

“Thật mà. Idol thì phải biết đủ thứ còn gì.”

Thời nay, ranh giới trong giới giải trí đang mờ dần, idol cũng dần trở thành nghệ sĩ đa tài. Có lẽ Shizuku cũng nghĩ vậy, bởi trong giọng cô lộ ra chút tự hào nho nhỏ—vừa đủ để thấy tâm trạng cô đang khá tốt.

“Ngầu ghê. Cậu đóng vai ai? À mà… hỏi thế có bị lộ kịch bản không?”

“Không phải vai chính đâu. Tớ đóng một cầu thủ huyền thoại phải giải nghệ vì chấn thương. Cũng dạng nhân vật quan trọng đấy. …Mà, mấy cái này công khai rồi nha?”

“Tớ không biết luôn đó. Dù vậy, vai quan trọng thì cũng ấn tượng thật.”

“Hmm.” Cô vừa trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Nhìn cảnh đó, Touya chợt nhớ lại chuyện gì đó.

“Khoan—vậy lúc tiết tự học sáng nay, cậu cũng đang đọc cái này à?”

“Ừ. Tớ đâu thể mang kịch bản đến trường, nên đành xem manga gốc vậy. Cũng siêng ghê ha?”

“Vậy là tớ làm phiền cậu thật rồi. Tớ chỉ tò mò cậu đang làm gì thôi. Tớ đi đây.”

“Khoan đã.” Nghe câu nói bất ngờ đó, Touya quay người lại. Shizuku đã rời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng vào cậu.

“Sezaki-kun, cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?”

“Giờ thì không. Hồi năm ngoái tớ có tham gia câu lạc bộ bóng rổ.”

“Bóng rổ hả. Lúc đó cậu có nghiêm túc không?”

“Chắc là có. Tụi tớ nhắm đến Inter-High—giải toàn quốc mà. Nên... khá nghiêm túc.”

“Vậy à~ Cho tớ hỏi lý do cậu nghỉ được không?”

“…Cậu định làm gì với thông tin đó?” Touya ngập ngừng, nhưng Shizuku nghiêng đầu, trả lời bằng vẻ mặt vô tội:

“Dùng cho vai diễn. Tớ chỉ muốn có thêm tư liệu. Tớ chưa từng sinh hoạt CLB nên không tưởng tượng được cảm giác đó.”

“À, vậy thì tớ kể cho. Cậu muốn biết gì cứ hỏi.”

“Cảm ơn nhé.”

“Vậy… hỏi tại sao tớ nghỉ CLB đúng không?”

“Ừ.”

Tựa người vào bức tường trong cầu thang thoát hiểm, Touya mất một lúc để sắp xếp suy nghĩ rồi mới bắt đầu kể một cách ngắn gọn.

“Rời câu lạc bộ là vì... chắc là do định hướng của mình không hợp với các thành viên khác, cũng như thầy phụ trách.”

“Thật á? Nghe lạ ghê.”

“Vậy sao? Mà lý do này cũng thường gặp khi nghỉ CLB thể thao mà, đúng không? Có cả đống người như vậy.”

“Không phải lý do làm ngạc nhiên. Mà là việc cậu lại là người nói không hòa hợp được với người khác ấy.”

Shizuku nói một cách điềm nhiên, khiến người ta không rõ là cô đang nghiêm túc hay chỉ chọc ghẹo. Dù vậy, Touya đã hứa sẽ kể mọi thứ, nên cũng chẳng lý do gì để giấu nữa.

“Không biết trong mắt cậu tớ là người thế nào, nhưng hễ đã tham gia việc gì thì muốn nghiêm túc với nó. Thực sự muốn nhắm đến giải toàn quốc.”

“Cậu có thử nói chuyện thẳng thắn với họ không?”

“Có chứ.”

“Nhưng vẫn không được nhỉ.”

“Ừ. Thầy phụ trách thì kiểu người cổ hủ, còn mấy thành viên thì chỉ muốn giữ hòa khí. Lúc đó mình mới chỉ là học sinh năm nhất, nói gì cũng khó thuyết phục. Cuối cùng thì ai cũng nghĩ cách tốt nhất là để mọi thứ như cũ. Dù tất cả đều nên có cùng mục tiêu.”

Vừa kể, ánh mắt Touya bất giác hướng lên bầu trời qua ô cửa cầu thang—nhớ lại cảm giác khi cố vươn tới điều gì đó ngoài tầm với. Cái cảm giác mơ hồ, bức bối, bất lực.

Shizuku khẽ gật đầu, chậm rãi lên tiếng:

“Chuyện đó thì hiểu được. Nếu muốn lay động người khác trong tình huống như vậy, cuối cùng chỉ còn cách chứng minh bằng kết quả. Không phải vạch đích đâu—mà là từ đó mới thực sự bắt đầu.”

Giọng cô vẫn điềm tĩnh, nhưng cách nói cho thấy rõ cô đang nghiêm túc—như thể đang đối diện trực tiếp với cảm xúc của Touya. Chính vì thế, câu nói đó khiến cậu chấn động. Cái từ "kết quả" ấy—nghe thật chua chát. Giá như cậu mạnh mẽ hơn, có thực lực để đạt kết quả, dù thầy có cổ hủ đến đâu, đồng đội có thụ động đến mức nào, hay bản thân chỉ là lính mới—thì biết đâu mọi thứ đã có thể thay đổi.

Nhưng thực tế là cậu không làm được điều đó.

Touya chơi bóng rổ từ hồi tiểu học. Lên cấp hai còn được chọn làm đại diện khu vực Tokyo—một minh chứng cho năng lực. Vậy mà, kể cả với thành tích như thế, cậu vẫn không tin rằng mình có thể bước vào một môi trường mới và thay đổi mọi thứ từ con số không. Cậu nhìn nhận bản thân như vậy.

Vì thế, giờ đây cậu nghĩ, nguyên nhân lớn nhất có lẽ nằm ở chính bản thân mình.

Từ sau khi nghỉ CLB bóng rổ, Touya chỉ sống cầm chừng. Cúi đầu, tránh va chạm, cứ mặc kệ mọi thứ. Chính vì từng có quãng thời gian hết mình với sinh hoạt CLB, sự thay đổi đó khiến cậu có vẻ lạnh lùng—thậm chí như thể đã buông xuôi. Mà thật lòng mà nói, có lẽ là vậy. Cậu chẳng còn trông mong gì ở người khác nữa. Ngay cả với chính bản thân.

…Thế nên hôm nay, chuyện đã nhìn thấy Shizuku, thấy tò mò rồi hành động theo...

Cũng khiến bản thân thấy bất ngờ.

Shizuku có thể là kiểu người biết chủ động đến gần người khác, nhưng dẫu vậy, cô vẫn là người sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Lĩnh vực thì khác, nhưng rõ ràng, cô là người đang đứng ở vị trí nổi bật. Có tài năng. Có ý chí. Có khí chất. Có lẽ điều khiến Touya bị thu hút... chính là thứ ánh sáng lấp lánh mà cậu không có.

Và càng nghĩ, cậu càng cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người.

“…Xin lỗi. Cuối cùng lại biến thành trút bầu tâm sự mất rồi.”

“Không sao. Nhờ vậy mà tớ hiểu thêm một chút về cậu đấy, Sezaki-kun.”

“Hiểu thêm về tớ… có ích gì không?”

“Có chứ. Vì tớ muốn biết mà.”

Shizuku đáp thản nhiên, không chút ngập ngừng. Và trong khoảnh khắc ấy, Touya cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Cậu không rõ đằng sau mong muốn “muốn biết” của cô là cảm xúc gì—nhưng ít nhất, cậu đã hiểu được một điều: Đối với Shizuku, cậu là một người đáng để tò mò.

“Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy, Himeno.”

Touya buột miệng nói, phần vì muốn che giấu sự bối rối của chính mình. Shizuku chỉ cười khẽ, có chút bẽn lẽn.

“Cậu cũng chẳng thua gì.”

Đúng lúc đó, chuông báo vang lên. Shizuku đứng dậy một cách nhẹ nhàng, Touya cũng rời tường và bước theo.

“Mà nghĩ lại... tớ chưa từng thấy cậu diễn bao giờ.”

“Muốn xem không? Có đoạn trailer của phim đầu tớ đóng đấy. Xuất hiện có vài giây thôi.”

“Ờ, cũng được.”

Cùng lúc họ bước xuống cầu thang, Shizuku thao tác trên điện thoại rồi đưa màn hình ra cạnh cậu để cùng xem. Tiêu đề hiển thị trên màn hình là Amaenbo no Koi (Tình Yêu Nũng Nịu), đoạn trailer bắt đầu phát—

『──Rồi rồi! Là bạn thân, nhiệm vụ thiêng liêng của mình là giúp cậu vượt qua chuyện này!』

Đó là Himeno Shizuku, trong vai một cô bạn thân hoạt bát, hơi lố một chút. Touya chăm chú nhìn màn hình, không biết nên phản ứng thế nào.

“…Ừm… Cậu cũng đâu khác mấy so với ngoài đời đâu.”

“Đúng không? Vì tớ là idol trước tiên nên công ty muốn tớ nhận những vai không làm vỡ hình tượng. Với tình hình thế này thì chắc khó mà được vai chính sớm được.”

Nghe giọng cô, có thể cảm nhận rằng Shizuku cũng đang gặp phải những rào cản của riêng mình. Và có lẽ, điều cô thực sự muốn là tiến xa hơn nữa trong lĩnh vực diễn xuất.

“Nhưng phim đó ra từ năm ngoái rồi mà? Giờ công ty chẳng phải nên đổi cách tiếp cận rồi sao?”

“Ai biết được. Bộ phim mới thì có bên sản xuất mời tớ đóng vai chính luôn đấy. Nhưng công ty lại bảo ‘phim thể thao căng thẳng không hợp với hình tượng’, nên tớ bị đẩy xuống vai phụ. Nên chắc vẫn chưa có gì thay đổi đâu.”

“Vậy á? Mà vai ban đầu là ai vậy?”

“Sayu. Nhân vật đàn em lắm chiêu đó. Kiểu ‘Senpaai~, em pha nước thể thao cho anh nè~’ ấy.”

“Whoa…”

Touya hoàn toàn biết Sayu là ai—một kiểu nhân vật đáng yêu, nghịch ngợm, rất được lòng độc giả. Mà với cách Shizuku đọc thoại ngẫu hứng như vừa rồi, nếu được giao vai đó thật, chắc chắn sẽ gây sốt.

“Mà cũng hết cách. Thôi, mình đi nhanh không chuông reo bây giờ.”

“Ừ.”

Shizuku nhảy xuống cầu thang rất nhẹ nhàng, Touya vội vàng bước theo.

“Này… tớ thấy cậu nói chuyện bằng giọng bình thường nghe vẫn hay hơn.”

Cậu lỡ miệng nói ra khi đang nhìn theo bóng lưng cô. Nghe vậy, Shizuku liếc lại, nheo mắt nghi ngờ.

“…Đó là mỉa mai đấy hả?”

“Không không. Nếu nghe như vậy thì xin lỗi.”

“Không phải mỉa thì tớ không để bụng đâu. Tớ cũng thích kiểu tự nhiên hơn.”

Hai người cùng băng qua sân trường giờ đã vắng tanh rồi quay lại tòa nhà lớp học. Khi chuẩn bị tách ra ở hành lang—

“Giờ chẳng có gì phải giấu giếm nữa, nhỉ? Cứ cùng nhau về lớp luôn đi. —Nha, Sezaki-kun?”

Shizuku nghiêng đầu, nở nụ cười idol rạng rỡ nhìn lên cậu. Touya cười khẽ rồi gật đầu. Nhờ bước chân khá nhanh, hai người về đến lớp kịp lúc chuông reo.

“Lớp trưởng, nhờ em dọn dẹp nhé. Cô có cuộc họp với giáo viên.”

Tiết bốn là hóa học. Vừa khi chuông tan học vang lên, cô giáo đã để lại câu đó rồi rời khỏi lớp.

“Đen đủi thật đó, Touya!”

Shuuichi vỗ vai Touya, nụ cười gian tà hiện rõ trên mặt. Hôm nay Touya trực nhật.

“Thiệt xui. Mà cậu rảnh đúng không? Giúp chút đi nào, Shuuichi—”

“Xin lỗi ông bạn. Tớ có cuộc gọi yêu đương quan trọng với bạn gái đang chờ. Không thể lỡ được!”

“Cậu là đồ vô tâm…”

Mặc kệ ánh mắt đầy thất vọng của Touya, Shuuichi bỏ đi thẳng thừng, chẳng hề hối lỗi. Đã vậy, ngay trước giờ ăn trưa cả lớp còn làm thí nghiệm nữa, dọn dẹp đã đủ mệt, giờ còn bị bỏ lại một mình? Đúng là ngày hôm nay không dành cho cậu rồi.

Từng bạn một rời khỏi lớp, đến khi thấy Shizuku cùng nhóm bạn bước ra xa xa, Touya mới chịu đứng dậy.

“…Rồi, làm cho xong thôi.”

Cậu bê một giá chứa đầy bình thí nghiệm dùng trong tiết học, mang sang phòng chuẩn bị bên cạnh. Vừa đặt cái đầu tiên vào trong, tiếng bước chân nhẹ vang lên từ phía sau. Nghĩ là cô giáo quay lại lấy gì đó—nhưng người xuất hiện lại là—

“Yahoo~ Đang bận nhỉ?”

Shizuku bất ngờ thò đầu vào từ cửa. Touya vẫn tiếp tục việc của mình, vừa ngạc nhiên vừa đáp lại.

“Ờ, đen đủi thôi. Cậu quên đồ à?”

“Kiểu như vậy. —À, đây rồi.”

Cô mở một ngăn kéo ở bàn thí nghiệm màu đen, lấy ra một quyển sổ tay rồi giơ lên như khoe chiến tích. Lúc này chỉ còn hai người, giọng nói và cách cư xử của Shizuku cũng trở về kiểu tự nhiên thường ngày.

“Quên sổ thôi á?”

“Về cơ bản là vậy. Nhưng tiện thể thì giúp dọn luôn.”

“Thật không đấy?”

“Thật trăm phần trăm.” Nói rồi, Shizuku bê thử một giá đầy bình, mặt hơi nhăn lại vì nặng. “Ugh—nặng thật đó. Cái này chắc không chỉ của lớp mình đâu ha?”

“…Khoan đã. Có phải cậu cố tình để quên sổ để quay lại giúp không?”

“Cậu đang suy diễn quá rồi đó. —Ui da!”

Cô trượt tay nhẹ, Touya vội chạy lại đỡ giúp, cùng giữ cho giá không đổ. Khoảng cách bất ngờ khiến cậu lúng túng quay mặt đi.

“Cẩn thận. Suýt rơi rồi.”

“Ừm, xin lỗi.”

Sau khi cùng mang giá đồ vào phòng, Touya chỉ tay về phía chồng vở đặt trên bàn giáo viên.

“Cậu lo chỗ vở đó nha. Phần giá còn lại để mình lo.”

“Okaaay.”

“À mà, biết ơn lắm đó.” Touya nói nhỏ, có chút ngượng ngùng. Shizuku đi ngang, khẽ hích cùi chỏ vào sườn cậu.

“Hê hê, chậm quá rồi. Với lại, cậu đỏ mặt dễ thật đó.”

“Biết sao được. Ai ngờ có người quay lại giúp đâu.”

“Sezaki-kun, kỹ năng giao tiếp còn yếu lắm.”

“So với Himeno nổi tiếng thì đúng là mờ nhạt thật.”

“So thế thì hết cứu rồi.”

“Ờ, đúng vậy…”

“Ahaha, chịu thua lẹ ghê~”

Khi Shizuku ở trong trạng thái tự nhiên, từ giọng nói đến cách cư xử đều gần gũi hơn hẳn với mọi người. Dù khiến Touya có chút bối rối, nhưng cũng mang lại cảm giác dễ chịu đến kỳ lạ.

Nhờ hai người cùng làm, việc dọn dẹp xong vèo trong chưa đầy mười phút. Khi Touya quay lại sau khi đặt giá cuối cùng vào phòng chuẩn bị, cậu thấy Shizuku đang ngồi trên ghế, chăm chú nghịch điện thoại.

“Làm tốt lắm. Không về à?”

“Không, tôi ở lại thêm chút nữa.”

“Giờ nghĩ lại… chắc mấy đứa lớp mình đang đợi cậu, chưa ăn trưa gì đâu.”

“Tôi bảo tụi nó cứ ăn trước rồi. Nói là sẽ theo sau, nên ổn thôi.”

Cô vẫn đang bấm điện thoại lia lịa, nhưng có vẻ chẳng phải đang nhắn tin với đám bạn trong lớp.

“Dù vậy, tụi nó chắc đang lo đấy. Chỉ quay lại lấy cuốn vở thôi mà lâu thế này…”

“Tí nữa tôi dỗ là xong. Bảo là ‘Về lại phòng hóa thì thấy lớp trưởng đang vật lộn, nên ở lại giúp~♪’ gì đó là được.”

“…Nghe như kiểu dễ gây hiểu lầm ấy.”

“Không sao đâu. Cùng lắm thì chỉ nhận được mấy câu kiểu ‘Đúng là Shizuku-chan!’ thôi. Tăng độ nổi tiếng ấy mà.”

“…Nếu cậu nói vậy thì.”

Càng nghe, Touya càng có cảm giác Shizuku cố tình để quên cuốn vở ở đây. Như thể mọi chuyện nằm trong tính toán của cô ngay từ đầu. Và nhận ra điều đó lại khiến cậu có chút cảm giác như mình vừa thua thiệt gì đó.

“Cậu để ý mấy chuyện đó hơn tôi tưởng đấy, Sezaki-kun.”

“Chuyện gì cơ?”

“Mối quan hệ trong lớp, mấy vấn đề xã hội ấy.”

Shizuku vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, rồi khẽ vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh. Hiểu ý, Touya ngồi xuống rồi đáp lời.

“Hồi còn chơi bóng rổ, tôi là hậu vệ dẫn bóng—kiểu như chiến lược gia ấy. Nên giờ thành thói quen rồi. Tôi hay để ý bầu không khí, rồi vô thức quan sát người khác.”

“Theo kinh nghiệm của tôi, mấy người hay quan sát người khác thường là những người chẳng thực sự quan tâm ai cả.”

“…Nghe đúng thật. Tôi không phải kiểu muốn kết nối với người khác, mà chỉ muốn tránh phiền phức thôi. Nói đúng hơn là… quan sát để mọi thứ không rối tung lên.”

“Đúng hông? Tôi cũng thế, nên hiểu mà.” Cách Shizuku thản nhiên đồng tình khiến Touya thoáng sững người. “Ngạc nhiên à?”

“Ừ thì, cậu lúc nào cũng thân thiện, gần gũi. Tôi tưởng cậu chẳng suy nghĩ sâu xa mấy chuyện đó.”

“Khi bật chế độ idol thì đúng là thế—tôi cố tình rút ngắn khoảng cách.”

“Không, tôi nói là cả khi cậu là chính mình. Khi đó cậu cũng gần gũi mà.”

“Hả?” Cuối cùng Shizuku cũng ngẩng lên nhìn cậu. Ánh mắt tròn xoe, đầy ngạc nhiên thật sự của cô lại khiến Touya thấy hoang mang.

“…Tôi nói gì lạ lắm à?”

“Không không, tôi không như vậy khi là chính mình đâu.”

“Thôi nào, cậu rõ ràng là vậy còn gì. Nhìn cậu bây giờ đi.”

Shizuku, chẳng hề nhận ra, đã nghiêng người tới sát mặt Touya. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần nghiêng thêm chút nữa là có thể chạm mũi. Khi nhận ra điều đó, cô lập tức bật dậy rồi vươn vai như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Mmm~ Hôm nay chắc bữa trưa sẽ ngon lắm đây~”

“Giả vờ bình tĩnh dở quá đấy.”

“Im đi. Giờ tôi còn đang rối tung đây, cho tôi bình tâm cái.” Touya ngoan ngoãn im lặng như cô bảo. Một lát sau, Shizuku thở dài, như thể đã xong việc sắp xếp lại cảm xúc. “…Hiểu rồi. Có vẻ là tôi buông lỏng cảnh giác hơn bình thường khi ở gần cậu.”

“Ồ?”

“Nói đơn giản thì… cậu giống như một phòng xông hơi đá nóng vậy.”

“…Cái gì cơ? Nghe chẳng hay ho gì cả…”

“Ý là cậu khiến người ta cảm thấy thư giãn. Hoặc có khi là cậu giỏi làm người khác hạ phòng bị? Nói chung là dễ chịu. Tính đó cũng đáng giá lắm đấy.”

“Chưa từng có ai nói vậy với tôi… Chắc là lời khen nhỉ?”

“Ừ, không phải chê đâu. Tôi đảm bảo.” Nói rồi, Shizuku thong thả bước đi, dáng vẻ vẫn thoải mái như mọi khi. Touya đứng dậy đi theo cô. Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn cậu. “À đúng rồi. Chuyện bộ phim tôi nhắc trước đó ấy.”

“Ừ?”

“Sắp tới tôi sẽ phải nghỉ học vài buổi để đi quay. Không xếp hết lịch vào cuối tuần được nên đành chịu. Dù sao thì tôi nghĩ mình nên báo cho cậu—người đã giúp đỡ tôi—biết trước.”

“Cảm ơn đã báo. Đừng gắng sức quá nhé.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn.”

Touya không nghĩ cuộc nói chuyện trên cầu thang lại được xem là “giúp đỡ”, nhưng nếu Shizuku đã nghĩ vậy thì cậu cũng chẳng cần cải chính. Mà cũng có thể… việc cô chịu khó ở lại dọn dẹp hôm nay chính là lời cảm ơn cho chuyện đó?

Nghĩ tới đó, Touya lại một lần nữa nhận ra—phía sau vẻ tự nhiên đầy duyên dáng ấy, Shizuku là người tinh tế hơn nhiều so với những gì cô thể hiện ra ngoài.

Gần đây, cuộc sống của Touya khá yên bình. Sau giờ học, cậu đi làm thêm, đôi lúc tụ tập với bạn bè. Về đến nhà thì thư giãn xem video, hoặc học bài, ôn tập với một tốc độ vừa phải.

Kể từ buổi nói chuyện ở cầu thang hôm đó, cậu và Shizuku chưa có dịp trò chuyện lâu thêm lần nào. Nhưng mỗi khi chạm mặt, hai người vẫn chào nhau như thường. Như cô đã báo trước, vài hôm sau đó cô nghỉ học vì công việc, khiến không khí lớp có phần trầm lắng hơn, nhưng ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

Có chăng chỉ là việc mấy bạn nữ trong lớp bắt đầu nói những câu kiểu như: “Lại từ chối lời rủ rê nữa rồi, chắc bận quá thôi”—dù giọng điệu nghe cũng không mấy khó chịu. Và đúng như vậy, hôm sau Shizuku đã quay lại lớp.

Chiều hôm đó, vì còn dư thời gian trước ca làm thêm, Touya vào thư viện làm nốt bài tập được giao.

──Sột soạt, xì xào.

Dù là khu yên tĩnh, đột nhiên một làn sóng ồn ào khẽ lan khắp thư viện. Touya ngẩng đầu, thắc mắc không biết có chuyện gì. Rồi cậu nhanh chóng hiểu nguyên nhân.

Shizuku đã ngồi vào chiếc ghế đối diện cậu.

“…………”

Dưới ánh hoàng hôn vàng ươm lọt qua ô cửa sổ, cô ngồi đó lặng lẽ, vẻ mặt đăm chiêu đọc sách. Nếu không vì tựa đề cuốn cô cầm là “Bóng đá căn bản cho người mới bắt đầu!” thì cảnh tượng ấy hẳn đã mang đầy chất thơ.

“…Cậu làm gì đấy?”

Đã bị tiếng xì xào làm mất tập trung, giờ phát hiện ra người ngồi đối diện là Shizuku thì Touya cũng đành lên tiếng. Giọng cậu hạ thấp hết mức có thể. Shizuku ngẩng đầu, cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Còn gì nữa? Đọc sách chứ gì.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ—rõ ràng là cô đã bật “chế độ idol”. Cũng không lạ. Bây giờ họ đang bị ánh mắt từ mọi hướng đổ dồn vào.

“Tại ai đó mà chỗ này thành cái rạp luôn rồi đấy.”

“Tôi có bao giờ tới thư viện đâu, nên chắc mọi người lạ khi thấy idol cầm sách?”

“…Tôi nghĩ không chỉ vậy đâu.”

Có lẽ là do cách Shizuku trông khi đọc sách khiến người ta không thể rời mắt. Một cô gái xinh đẹp, dưới ánh nắng chiều, chăm chú vào trang sách—cảnh tượng ấy như thể buộc người ta phải dừng lại mà ngắm nhìn. Và nếu không vì sự hiện diện của một nam sinh hết sức bình thường đang ngồi đối diện… thì khoảnh khắc ấy hẳn đã hoàn hảo, đẹp như tranh vẽ. Touya có thể cảm nhận được rõ luồng khí chất âm thầm tỏa ra từ xung quanh, như đang lên án sự hiện diện của chính cậu. Khiến cậu thấy mình thật thừa thãi.

“Hiểu rồi~ Ý cậu là muốn tôi đi đúng không, Sezaki-kun?” Shizuku cười khúc khích, giọng vẫn tươi như thường, rõ ràng đang đùa vui.

Câu trả lời đúng là “có” thật… nhưng Touya biết, dù Shizuku rời đi ngay bây giờ thì cũng không thể xóa tan cảm giác khó xử đã bám chặt nơi đây.

“…Thật ra, mấy người xì xào xung quanh mới là vấn đề chính.”

“Công nhận. Nhưng mà, biết sao không… tụi mình cũng đang nói chuyện mà?”

“Chỗ này là khu không nói chuyện mà.”

“Chính xác. Vậy nên tôi đề nghị vầy—chuyển cuộc trò chuyện dễ thương này sang chỗ khác đi~”

“…Ừ, chắc nên thế. Đi thôi.”

“Yaaay~”

Touya thở dài, rồi đứng dậy đi cùng cô. Trên đường ra khỏi thư viện, Shizuku còn vẫy tay tươi cười và cất giọng lanh lảnh: “Cảm ơn vì đã đón tiếp nhé~!”—cử chỉ đúng chuẩn chuyên nghiệp, mang đậm phong cách idol.

Ra đến hành lang, cô bước đi nhẹ nhàng như nhún nhảy, tràn đầy năng lượng. Touya lặng lẽ đi sau, để ý thấy cô không đi về phía cổng trường, mà lại rẽ lên lầu ba—nơi đặt phòng học của khối trên.

“…Cậu định đi đâu vậy?”

“Lên~”

Ừ, tôi thấy rồi. “Tôi về được chưa?”

“Khôôôôông~”

“Biết ngay mà.”

Trường đã tan học được khoảng nửa tiếng, nên giờ chỉ còn lác đác vài học sinh trong khuôn viên. Vẫn còn tiếng nói chuyện vọng ra từ vài lớp, nhưng nhìn chung, phần lớn học sinh đã đi học thêm hoặc về nhà. Trên đường đi, Shizuku không ngần ngại chào hỏi bất cứ ai họ gặp. Còn Touya thì chỉ gật đầu chào những người quen.

“…Giờ nói thì hơi muộn, nhưng đi loanh quanh với con trai sau giờ học kiểu này, cậu không sợ người ta hiểu nhầm à?”

Touya buột miệng nói ra điều đang lởn vởn trong đầu nãy giờ. Shizuku nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút rồi mới trả lời.

“Miễn là tụi mình cư xử tự nhiên thì chắc không sao~ Như đã nói, tôi là idol mà. Ai cũng biết là tôi không hẹn hò. Nên kể cả đi với con trai, người ta cũng nghĩ chỉ là bạn thôi.”

“…Nếu cậu nghĩ vậy thì chắc ổn.”

“Ừ đó. Hồi mới nhập học tôi nhận được kha khá lời tỏ tình, nhưng từ chối hết vì lý do đó. Giờ nếu có ai hiểu lầm thì chắc chỉ là mấy em năm nhất.”

“Ừ, tụi nó hay ghé qua lớp mình giờ nghỉ chỉ để nhìn cậu thôi… Mà giờ dễ bị chụp hình rồi đăng lên mạng lắm. Tôi vẫn thấy hơi mạo hiểm.”

“Chuyện gì tới thì tới thôi~ Cẩn thận tới mấy cũng có giới hạn mà.”

Giọng cô vẫn vui vẻ như thường, nhưng lời nói lại thực tế đến bất ngờ. Touya không thể đoán được, với một người đang ở đỉnh cao như cô, “giới hạn” mà cô nhắc đến là ở đâu. Nhưng dù thế, cậu cũng biết mình không có tư cách để hỏi sâu thêm.

“Tới nơi rồi~ Dùng phòng này nhé.” Shizuku chỉ vào một phòng học trống ở cuối hành lang tầng ba.

Hai người đã gần như đi hết cả tầng mới tìm được một phòng không người. Touya đã bắt đầu thấy mệt, chỉ có thể thở dài khi Shizuku vui vẻ đẩy cửa bước vào.

“Nhanh lên nào, Sezaki-kun!”

“Ờ, ừm, nhưng mà… chỉ có hai đứa trong phòng học vắng tanh thì hơi—ô khoan!?”

Chưa kịp nói hết câu, Shizuku đã túm lấy tay Touya và kéo cậu vào trong. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ kèm theo một tiếng cạch. Trong khi Touya vẫn còn choáng vì cú kéo bất ngờ, Shizuku đã lôi một bộ bàn ghế từ góc phòng ra giữa, rồi ngồi phịch xuống—

“Haaah~”

—gục mặt xuống bàn mà chẳng giữ chút thể diện nào. Phải nói thẳng ra thì tư thế đó đúng là thảm họa. Không chỉ xét trên phương diện là một idol, mà đến cả chuẩn mực của một nữ sinh trung học bình thường cũng chẳng đạt nổi. Bộ đồng phục được cô mặc chỉnh tề càng khiến sự đối lập trở nên kỳ lạ. Touya đứng đờ người bên tường, chớp mắt liên tục như không tin nổi cảnh tượng trước mắt.

“Sao vậy? Không định ngồi à, Sezaki-kun? À mà này, đừng bật đèn nhé. Chói quá.” Giọng cô lúc này cũng đã lười biếng thấy rõ. Không nghi ngờ gì nữa—đây là phiên bản Shizuku lúc “tắt máy” hoàn toàn.

Touya vẫn chưa rõ mục đích thật sự của cô là gì, nhưng trước mắt cậu làm theo—kéo một bộ bàn ghế rồi ngồi xuống. Khoảng cách giữa họ tầm ba cái bàn, tức là Touya đã chọn vị trí sát tường.

“…Ngồi xa vậy luôn hả?”

“Vậy à?”

“Phải ngồi sát như lúc ăn trưa hồi tiểu học ấy—ngay cạnh luôn cơ.”

“Xin kiếu.”

“Tại sao?”

“…Hơi bị đáng sợ đấy.”

“…………”

Khi Touya tưởng đâu cô sắp nổi giận, thì Shizuku bất ngờ đưa cả hai tay ra—kéo kẹt kẹt!—lôi bàn của mình sang sát chỗ cậu với lực không tưởng. Bị bất ngờ, Touya vội kéo bàn của mình lại để hai bên khớp nhau.

“Rồi rồi, chịu thua. Làm theo ý cậu, được chưa? Bình tĩnh lại một chút đi.”

“…Làm tốn bao nhiêu sức. Đừng bắt người ta phí năng lượng vô ích chứ.”

Cái đó đâu phải lỗi của mình chứ…—Touya nghĩ thầm, nhưng không nói ra. Cậu đoán là Shizuku đang mệt. Có lẽ không chỉ là mệt thể xác, mà là cả tinh thần nữa. Nhìn cô như căng chặt đến mức chỉ một tia lửa nhỏ là có thể bùng phát.

Cố gắng tránh chọc giận thêm, Touya liếc nhìn Shizuku—giờ chỉ cách mình đúng một cái bàn. Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ, hắt lên mái tóc dài khiến từng sợi óng lên như ánh sáng.

“Vậy… hôm nay hẹn gặp là có chuyện gì sao?”

“Hmm?”

“Ý là, cậu tìm đến thư viện để gặp mình mà, đúng không? Chắc phải có điều gì muốn nói chứ.”

Bị bắt bài, Shizuku quay đi chỗ khác, vẻ hơi ngượng.

“…Không hẳn là có chuyện gì… chỉ là muốn gặp cậu thôi.”

“Mình cũng đoán thế. Tại nếu chỉ để tìm hiểu luật bóng đá thì tra mạng lúc nào chẳng được. Nên mới thấy lạ.”

“Tính đợi cậu học xong rồi mới ra mặt đấy… đâu muốn cản trở gì đâu.”

“Biết mà. Có nói gì đâu.”

Tuy vậy, cô hẳn cũng biết việc xuất hiện ở thư viện sẽ gây xôn xao. Điều đó khiến Touya nghi ngờ—phải chăng đầu óc cô đang rối bời đến mức không nghĩ được đến chuyện đó?

“Dạo này công việc bận lắm à?”

“Sao hỏi vậy?”

“Hôm qua cậu không đến trường, nên đoán chắc do đi làm.”

Có vẻ chạm đúng dây thần kinh—Shizuku gục mặt xuống bàn, môi trề ra khó chịu, chân đung đưa nhẹ dưới ghế. Nhìn điệu bộ đó chẳng khác gì một đứa trẻ đang giận dỗi, hoàn toàn không liên quan gì đến hình tượng idol quốc dân cả. Nhưng Touya lại thấy… có chút gì đó đáng yêu.

“Nếu không ngại thì… cứ thoải mái than vãn đi.”

“Hmm…”

“Chắc giờ cũng hiểu rồi ha, là mình sẽ không đánh giá gì cậu đâu, dù cậu nói gì đi nữa.”

“Tại cậu không phải fan của mình hả?”

“Chính xác.”

“…Trả lời nhanh quá cũng khó chịu ghê.” Shizuku làu bàu, ngước nhìn cậu bằng ánh mắt lười biếng.

Không ổn thật.—Touya nghĩ. Dù hai người không thân thiết gì mấy, cũng dễ dàng nhận ra Shizuku hôm nay đang không ở trạng thái cân bằng.

“Vậy… cậu tìm mình hôm nay là vì muốn tâm sự à?”

“Hôm nay nói thẳng ghê ha.”

“Người như cậu—không đẩy một cái là sẽ chỉ quanh quẩn mãi thôi.”

“Có ai nói chuyện với idol kiểu vậy không trời?”

“Mình đâu coi cậu là idol đâu.”

“Mà nói vậy với con gái thì cũng hơi kém duyên đấy?”

“Ờ thì… xin lỗi.”

Cộp. Một cú đá nhẹ vào ống chân.

Touya thật sự không rõ Shizuku muốn được đối xử như idol hay không. Nhìn ánh mắt cô, có lẽ bản thân cô cũng chẳng rõ nữa là. Có lẽ cảm nhận được sự bối rối của cậu, Shizuku khẽ thở ra và bắt đầu nói.

“Như cậu biết đấy, hôm qua mình có đi làm.”

“Ừ.”

“Là quay phim Rokunade ấy—ở Kyoto.”

“À, đúng rồi. Gì cơ, đi tận Kyoto giữa tuần á? Mệt ghê.”

“Nói mới nhớ… Nhưng mà vấn đề là, mọi thứ đều tệ cả.”

“…Tại thời tiết à?”

“Không. Trời quang đãng, chuẩn thời tiết đá bóng luôn. Dù vậy cũng chẳng liên quan—vì mình đâu có cảnh nào trong mấy đoạn thi đấu.”

“Vậy là sao?”

Nghe cách cô nói, Touya đoán chắc liên quan đến diễn viên hay ekip. Dù Shizuku là idol nổi tiếng, nhưng diễn xuất lại không phải chuyên môn chính. Cảm thấy mình là người ngoài trong đoàn toàn người chuyên nghiệp cũng chẳng lạ. Nghĩ vậy, Touya hơi nghiêm túc lại. Có lẽ cảm nhận được điều đó, Shizuku mới bắt đầu nói thật lòng.

“…Thật ra thì… không được ăn yatsuhashi.”

“…Hả?”

“Ý là, đến tận Kyoto mà không ăn yatsuhashi. Mãi đến lúc xe về mới nhận ra. Mà lúc đó thì cũng đâu nói gì được, đúng không? Mới đi quay được vài lần, bản thân đã thấy mình phiền rồi, làm sao dám kiểu ‘Ơ, quên ăn yatsuhashi mất tiêu~ Hay mình quay lại được không nhỉ~’ này nọ. Mình suýt nữa thì buột miệng nói ra luôn ấy.”

Cô tuôn một tràng không nghỉ, nói ra điều mình ôm trong lòng một cách bình thản nhưng dồn dập—và rốt cuộc, vấn đề chỉ là: không ăn được yatsuhashi. Touya nhìn cô, chết lặng. Shizuku thì lườm lại, vẻ hờn dỗi.

“Gì vậy? Đừng nói cậu là dạng người sẽ bảo ‘Đặt online là được’ nha?”

“…Không hẳn là nghĩ vậy. Nhưng giờ cậu nhắc mới thấy, có người nói vậy với cậu rồi à?”

“Quản lý mình đấy. Không chịu được nên lỡ hỏi: ‘Không biết còn quay ở Kyoto lần nào nữa không ta?’ Thế là cổ phán ngay: ‘Mua online cũng được mà.’ Nhưng mà—đâu giống nhau! Mấy món kiểu vậy—phải ăn tại chỗ mới ra vị. Không khí, trải nghiệm, tất cả góp phần tạo nên cảm giác. Ăn chỗ khác là mất vibe rồi.”

“…Ừ, hiểu mà.” Chủ đề quá bất ngờ khiến Touya bật cười, dù cố kiềm lại.

Thấy vẻ mặt cậu, Shizuku thở dài. “Thấy chưa? Cậu thấy ngớ ngẩn đúng không? Trong bụng chắc đang nghĩ, Gì cơ? Vì cái này á? Mình biết mà.”

“Ừ, hơi ngớ ngẩn thật. Nhưng không phải kiểu làm mình thất vọng đâu. Chỉ thấy cậu hơi… lạ lùng một chút thôi.”

“…Thật hả?”

“Thật. Nhìn cách cậu hành xử thì chắc cũng đắn đo dữ lắm mới nói ra, đúng không? Nên mình thấy vui là đằng khác.”

“…Cũng tại cậu kể chuyện hồi bỏ bóng rổ đấy. Làm mình nghĩ… chắc cũng nên thử mở lòng, dù là chuyện ngớ ngẩn.”

Ra là Shizuku đã lắng nghe chuyện của Touya nhiều hơn cậu nghĩ. Và điều đó—rằng cô đã lắng nghe và đáp lại—khiến Touya thấy thật sự vui.

“Vậy thì càng phải cảm ơn. Cảm ơn cậu đã nói với mình.”

“…Ừm. Không có gì.”

Shizuku quay mặt đi, chống cằm như thể hơi ngượng. Chỉ một cử chỉ nhỏ vậy thôi mà Touya cũng thấy dễ thương đến lạ. Cậu khẽ cười, rồi nói.

“…Thành thật thì, mình nhẹ cả người. Cứ tưởng sắp nghe chuyện nặng nề gì.”

“Nặng nề như nào?”

“Kiểu… xung đột với bạn diễn hay gì đó.”

“À—chuyện đó á? Kệ đi. Mình bỏ qua hết.”

Cô nói như chẳng có gì to tát. Nhưng chỉ riêng việc nói ra điều đó, cũng là một cách thừa nhận rằng những rắc rối đó thật sự tồn tại. Dù vậy, không khí lúc này cho thấy cô không muốn bị soi mói thêm.

Touya thở ra nhẹ nhõm rồi gật đầu. “…Hiểu rồi. Giờ thì hiểu vì sao cậu lại là idol giỏi như vậy.”

“Khen gì kiểu đó nghe chẳng vui chút nào.”

“Đừng lo, đâu phải tự nhiên mình biến thành fan của cậu đâu.”

“Trời ơi, nói nghe lộ liễu muốn chết mà còn chối.”

“Thôi thì… để mình mời cậu nước gì đó trên đường về. Xem như hoà.”

“Chỉ là trả lễ vụ quán cà phê hôm bữa thôi mà?”

“…Bị bắt bài rồi.”

Khi Touya ngượng ngùng trước cú bóc mẽ, Shizuku khẽ nói bằng giọng nhẹ tênh:

“Vậy thì khỏi nước nôi gì hết. Cho mình xin một chuyện được không?”

“Gì vậy?”

“Cho mình ngủ chút được không? Cỡ nửa tiếng thôi. Có ai tới gần thì gọi dậy giùm nha.”

Shizuku dụi mắt, ngáp khẽ. Có vẻ đã cạn kiệt sức lực rồi. Touya chỉ gật đầu không nói gì. Vài giây sau, tiếng thở đều đặn vang lên trong căn phòng vắng.

Chiều muộn dịu dàng. Mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng nhuộm vàng không gian xung quanh. Touya tiếp tục làm bài tập, còn Shizuku thì ngủ ngon lành đối diện với cậu.

Mái tóc dài óng ánh như tơ lụa, làn da trắng mịn cùng gương mặt cân đối không tì vết—trông cô như búp bê sứ được chế tác tinh xảo. Khuôn mặt lúc ngủ của Shizuku đẹp đến siêu thực—như một nữ thần sắc đẹp đang say giấc. Thời gian giữa hai người trôi chầm chậm, không gấp gáp. Và Shizuku thì chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại sớm. Cứ mỗi lần ngẩng lên khỏi bài vở, ánh mắt Touya lại vô thức dõi về phía cô gái ấy.

“Chắc mệt lắm nên mới ngủ gục như vậy…”

Nếu khoảnh khắc này có thể cho cô ấy chút bình yên, dù chỉ là một chút thôi, thì mình cũng thấy mừng rồi. Khẽ lẩm bẩm suy nghĩ ấy, Touya lại cúi xuống tập bài của mình.

── Cộp, cộp, cộp… Ngay lúc đó, tiếng bước chân vọng lại từ cuối hành lang. Trước giờ vẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nói hay tiếng bước chân xa xa, nhưng lần này rõ ràng là có ai đó đang đi về phía phòng học.

Lớp học này nằm sát cầu thang dẫn lên các tầng khác — nên khả năng cao là người kia sẽ mở cửa vào. Quan trọng hơn, nếu ai đó thấy một nam sinh và nữ sinh đang ở một mình trong phòng học bỏ không, không có người giám sát, thì thể nào cũng sinh hiểu lầm.

“Này, Himeno. Dậy mau.” Touya lay nhẹ Shizuku, giọng xen lẫn chút vội vàng.

“Ưm… Cho ngủ thêm năm phút nữa thôi mà…”

“Không phải lúc để nói mấy câu ngủ gật kinh điển đâu. …Thôi, xin lỗi trước vậy.” Lầm bầm một tiếng “Xin lỗi nhé”, Touya đưa tay bóp mũi cô.

“──!?” Shizuku bật dậy như thể bị điện giật, giãy nảy và theo phản xạ lùi lại, hơi thở nghẹn lại vì bị bịt mũi. “Làm cái quái gì vậy hả!?”

“Cũng đã xin lỗi trước rồi còn gì.”

“Thế thì sao! Dám bắt gặp gương mặt lúc đang ngủ của idol là tội nặng lắm đó biết không!? Ai đời lại đi bóp mũi con gái chứ!?”

Bình thường thì điềm tĩnh là thế, mà lúc này lại lúng túng thấy rõ — chắc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Touya đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.

“Nghe thấy bước chân chưa? Có người đang tới đấy.”

“À… ừ nhỉ.” Lúc này thì Shizuku đã lấy lại bình tĩnh và đứng dậy ngay.

“Này, tính làm gì vậy?” Touya bắt đầu thấy hơi lo nên hỏi.

Shizuku chỉ tay về phía tủ đựng đồ ở góc lớp.

“Trong tình huống này, phương án kinh điển nhất là trốn trong đó đúng không?” Cô nói như thể vừa nghĩ ra kế sách tuyệt vời — nhưng thật sao, tính chui cả hai đứa vào cái tủ đó ư?

Cô nàng hồ hởi kéo cửa tủ… rồi ngay lập tức xụ mặt. Trong đó chật kín nào là cây lau nhà, chổi và đủ loại dụng cụ vệ sinh — làm gì còn chỗ cho hai người chui vào.

Touya đưa ra phương án thực tế hơn. “Đâu nhất thiết cả hai cùng trốn đâu, đúng không? Ai trốn cũng được. Vậy cậu tính sao?”

“…Cậu nói cũng có lý. Vậy thì nhường lại phòng học cho cậu vậy.” Nói xong, Shizuku bước vào trong tủ và khép cửa lại.

Cộp, cộp, cộp… Tiếng bước chân ngày càng gần. Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc kappougi — loại tạp dề truyền thống của Nhật — đi ngang qua cửa, rồi tiếp tục bước xuống cầu thang như dự đoán.

── Cót két… Cánh cửa tủ mở ra, Shizuku bước ra ngoài không nói tiếng nào. Trên mặt là vẻ mặt phụng phịu như mèo bị phạt.

“…Bụi đầy. Mùi ẩm mốc nữa.” Cô lẩm bẩm với vẻ mặt của một đứa trẻ vừa bày trò nghịch ngợm thất bại. Trông đến buồn cười, Touya suýt nữa phì cười thành tiếng nhưng cố nén lại rồi bước đến gần.

“Đứng yên nào.”

Cậu gỡ ra một sợi mạng nhện đang vướng trên tóc cô. Shizuku khẽ nói “Cảm ơn.” với giọng hơi ngượng, má cũng hơi ửng đỏ khi cô phủi bụi bám trên đồng phục.

“Cậu… cũng cao ghê ha, Sezaki-kun.”

“Bỗng dưng nói gì kỳ vậy.”

“Thì, lần đầu mới đứng đối diện thế này trong lớp mà. Tự dưng để ý thôi.”

“Giờ cậu nói mới để ý… ừ, chắc cũng đúng.”

Cả hai đang đứng gần cửa sổ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng đổ xuống. Trước mặt Touya lúc này là cô gái xinh đẹp nhất không chỉ trong trường — có lẽ là cả nước cũng không sai. Vậy mà…

““Pfft.”

Trong khoảnh khắc có thể gọi là lãng mạn, cả hai lại phá ra cười cùng lúc. Nhưng… hóa ra họ lại đang cười vì hai lý do hoàn toàn khác nhau.

“Này, cười cái gì vậy hả?”

“Nhớ lại lúc bóp mũi cậu ấy mà. Biểu cảm lúc đó hiếm thấy lắm luôn. Còn cậu? Cười gì thế?”

“Lúc nghe thấy bước chân, cậu luống cuống thấy rõ luôn. Không hiểu sao nghĩ lại buồn cười quá. —À mà này, làm ơn quên cái vụ ‘mặt ngủ xấu xí’ kia đi nha?”

“Thôi nào… Mà nói chứ, ở cái chỗ kiểu này mà—”

“À, thôi kệ. Về thôi ha? Tớ còn buổi tập nhảy nữa.” Cắt lời Touya, Shizuku nói như thể chẳng có gì rồi vươn vai, quay lại chỗ bàn.

“À ừ. Tớ cũng còn ca làm.”

“Cả hai đều phải cố gắng thôi.”

“Dù vậy thì, chắc cậu còn vất vả hơn tớ nhiều.”

“Lúc nãy chưa tiện nói, nhưng tour diễn sắp bắt đầu rồi. Hôm nay tập là vì vậy đó.”

Cô nói nghe nhẹ tênh, nhưng Touya đoán chắc đó là lý do khiến dạo này trông Shizuku kiệt sức hơn bình thường. Dù vậy, có vẻ cô không muốn được an ủi hay động viên gì cả. Cô đang xếp đồ chuẩn bị đi, nên cậu cũng quyết định không hỏi thêm gì nữa.

“À mà, chuyện lúc nãy ấy — không phải vì sợ thật đâu, biết chưa?”

“Biết biết, không sợ mà~”

“Này, rõ ràng là không tin rồi còn gì!”

“Đi thôi nào, anh bạn nhát gan~”

“Thôi tha cho với…”

Vừa tranh cãi lặt vặt, cả hai cùng bước ra khỏi phòng học. Trên đường ra ga, họ đi cùng nhau, nhưng vì không muốn tạo tin đồn thất thiệt, nên đã chia tay nhau ngay ở cổng trường. Trước khi quay đi, Shizuku khẽ nói “Hôm nay thư giãn phết nhỉ. Cảm ơn nha.” rồi rảo bước.

Touya nhìn theo bóng cô, rồi lắc đầu một cái, hướng bước về chỗ làm thêm của mình — với chút động lực mới vừa nhen nhóm trong lòng.