“…Vẫn như mọi khi.”
Đầu tháng Tư. Giờ đã là học sinh năm hai cấp ba, Sezaki Touya đang đứng tại quầy lễ tân của quán karaoke nơi cậu làm thêm. Nhưng có lẽ vì là buổi tối trong ngày thường nên chẳng có khách nào ghé qua. Cậu đã đứng lặng ở đó một lúc lâu, chẳng làm gì cả.
Thứ duy nhất cứu cậu khỏi cái chết vì buồn chán chính là đoạn video đang phát trên màn hình đặt trong sảnh. Đó là một video quảng bá của nhóm thần tượng ba người mang tên Princia. Tất cả các cô gái đều mặc trang phục lộng lẫy, gương mặt xinh xắn và chỉn chu—nhưng người đứng giữa thì khác hẳn.
『—Mình là thành viên màu hồng của Princia, Himeno Shizuku! Mình sẽ luôn mang đến nụ cười cho mọi người nhé~♪』
Himeno Shizuku. Mái tóc óng mượt của cô ấy buông dài đến tận eo. Đôi mắt to tròn. Làn da trắng đến mức gần như phát sáng. Dù các đường nét khuôn mặt mang vẻ dễ thương và rạng rỡ, vẫn ẩn chứa trong đó một nét thanh tú sắc sảo. Một cô gái tỏa ra sức hút tươi sáng, cùng vẻ đẹp mong manh như pha lê.
Cô không chỉ là gương mặt đại diện của nhóm—mà còn là trung tâm không thể thay thế. Trên mạng, cô được mệnh danh là “cô gái như thể bước ra từ thần thoại”. Với nhan sắc gần như phi thực, tính cách hồn nhiên rạng rỡ, cùng chất giọng dịu dàng cuốn hút, cô nổi tiếng đến mức hiếm có ngày nào mạng xã hội không nhắc đến tên cô.
Đến thời điểm này, Himeno Shizuku đã trở thành một nữ thần tượng quốc dân đúng nghĩa. Ấy vậy mà, ngay cả một nam sinh cấp ba hết sức bình thường như Touya cũng không hoàn toàn là người xa lạ với cô. Bởi lẽ, Himeno Shizuku lại là học sinh cùng trường cấp ba. Cùng khối. Cùng trường.
Trường trung học công lập Tokyo Fujisaki. Một ngôi trường khá bình thường trong khu vực, được biết đến với môi trường thoải mái và tư tưởng cởi mở. Theo lời của Shizuku, lý do cô chọn học ở đây là vì: “Mình muốn sống như một nữ sinh bình thường ngoài giờ làm việc.” Tất nhiên, việc cô nhập học từng gây chấn động. Người ta đồn rằng tỷ lệ chọi kỳ thi đầu vào năm ấy tăng vọt chỉ vì cô—nhưng với Touya thì tất cả những chuyện đó chỉ như tiếng ồn nền.
Cậu đơn giản là… không quan tâm. Touya không phải fan của Himeno Shizuku, mà cũng chẳng có hứng thú gì với thần tượng nói chung. Và để tăng thêm khoảng cách, dù từ năm nay cậu và Shizuku đã học cùng lớp, họ cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc với nhau lần nào. Dĩ nhiên, Touya vẫn nghĩ Shizuku rất dễ thương. Khi biết cô là học sinh cùng trường, cậu cũng từng liếc nhìn cô vài lần từ xa. Nhưng chỉ thế thôi. Touya không có ý định tiếp cận cô, và cũng chẳng nghĩ điều đó sẽ thay đổi.
“Ồ, cô ấy lại đến hôm nay.” Liếc qua danh sách khách đặt phòng trước mặt, Touya lẩm bẩm mà chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Cái tên được ghi là Kashiwai. Số người: một. Nữ. Mười sáu tuổi. Một khách quen, thường đến một đến hai lần mỗi tuần. Vì lý do nào đó, cô ấy lúc nào cũng trả giá dành cho khách không phải hội viên, khiến người ta nghĩ có thể đằng sau đó là một câu chuyện gì đó. Cô thường đội mũ hoặc mặc đồ trùm kín gần như ngụy trang—nên khó mà thấy rõ mặt—nhưng có gì đó trong thần thái, một khí chất khác biệt khiến vài nhân viên xì xào: “Này, có khi nào cô gái đó là người nổi tiếng không?”
Dẫu vậy, với Touya, cô ấy chỉ là một khách quen hơi đặc biệt. Không hơn.
“Này, Sezaki—phiền cậu lên dọn một trong mấy phòng trống được không?”
Một giọng nói từ khu bếp kéo Touya về hiện thực. Cậu lập tức đứng thẳng người. Đó là một trong các anh chị nhân viên khóa trên.
“Vâng. Em lên tầng hai nhé?”
“Ừ, ở đây để chị lo. Nhờ cậu đấy~”
Với cái vẫy tay qua loa từ đàn anh, Touya tiến về phía cầu thang. Trên đường đi, cậu chợt nhớ ra gần như mọi phòng đều trống hôm nay, khiến khoé miệng nhếch lên một nụ cười gượng. Cậu bước đi trong hành lang vắng lặng, hai bên là những căn phòng không người. Khi đến góc tủ đựng dụng cụ dọn dẹp—
“Waaaahhh!!”
Một tiếng hét thất thanh của con gái vang lên. Từ căn phòng ở góc cuối. Tiếng vọng khá rõ trong hành lang chứng tỏ cửa phòng đó chưa đóng hẳn. Trong chốc lát, Touya nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra—nhưng hình như không phải vậy. Giọng hét vẫn tiếp tục, mang đầy cảm xúc như thể ai đó đang trút nỗi lòng không nơi giãi bày.
Khoan đã… nếu mình nhớ không nhầm thì phòng đó… là phòng “Kashiwai” đang dùng. Nghĩa là tiếng hét ấy có lẽ là của cô ấy. Chỉ để chắc chắn—nếu có chuyện gì thì cậu phải kiểm tra. Touya liền nghiêng người về phía ô cửa sổ nhỏ trên cửa và nhìn vào—
“…Hả?”
Câu thốt ra vô thức. Bên trong là một cô gái, chỉ có một mình. Phần đó thì đúng như dự đoán.
Nhưng gương mặt ấy—những đường nét thanh tú quen thuộc ấy—
—Đó là Himeno Shizuku, đúng không!?
Không thể nhầm được. Chính là cô—nữ thần tượng quốc dân Himeno Shizuku, người hiện đang là bạn cùng lớp với cậu. Dù đang mặc hoodie đen và quần short đơn giản, nhưng khác với lúc vào phòng, giờ cô không còn đeo khẩu trang hay kính râm. Có lẽ nhờ vậy mà Touya mới nhận ra cô bây giờ. Nghĩa là cái tên “Kashiwai” ghi ở quầy tiếp tân—là tên giả.
Hiện tại, cô đang một mình trong phòng, gào lên hết cỡ mà chẳng bật nhạc nền gì cả. Cầm micro bằng hai tay, khuôn mặt cô méo mó vì tức giận hay đau đớn—vậy mà vẫn không ngừng hét. Một khung cảnh trần trụi, dữ dội—khác xa hình ảnh nữ thần tươi cười rạng rỡ thường thấy đến mức Touya thoáng nghĩ liệu mình có đang nhìn nhầm người không.
May mắn là có vẻ Shizuku chưa nhận ra cậu. Cảm thấy như mình vừa chứng kiến thứ không nên thấy, Touya thầm nhủ: Thần tượng chắc cũng có chuyện của họ thôi… và lặng lẽ đưa tay định đóng cửa lại.
—Cạch! Một tiếng vang lớn hơn mong đợi vang lên khi cửa đóng. Từ bên trong, ánh mắt của Shizuku ngay lập tức hướng về phía cậu. Hai ánh nhìn giao nhau—một cách hoàn hảo—trong vài giây. Rồi Touya bắt đầu lùi lại. Từng chút. Từng chút một. Như thể đang rút lui khỏi một con thú hoang nguy hiểm.
“…Haaah.” Với một tiếng thở dài chán nản, Touya trở lại công việc dọn dẹp, lòng vẫn còn vương chút mệt mỏi.
Khoảng ba mươi phút sau, cậu hoàn tất và trở lại sảnh, được chỉ định trực quầy lễ tân thay ca. Linh cảm chẳng lành dấy lên. Và đúng như dự đoán, chưa tới một tiếng sau, Shizuku xuất hiện. Lúc này, cô lại quay về với “chế độ cải trang toàn diện”: mũ lưỡi trai đen, khẩu trang, đủ cả. Khi cô tiến tới thanh toán sau giờ hát, Touya giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ.
“ “…………” ”
Không ai trong hai người nói lời nào ngoài những câu cần thiết. Shizuku cúi đầu thấp, ánh mắt khuất dưới vành mũ—một cách may mắn.
“Đây là phiếu giảm giá cho lần sau.”
“Cảm ơn.”
Ngay cả trong cuộc trao đổi tối thiểu đó, Touya vẫn cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ. Cậu đã từng nhiều lần giúp “Kashiwai”—hay đúng hơn là Shizuku—làm thủ tục check-in và thanh toán trước đây, nhưng cô lúc nào cũng kiệm lời và giữ khoảng cách. Hôm nay cũng không khác gì. Tác phong của cô dứt khoát, thái độ bình thản, giọng nói còn thấp hơn cả giọng cô hay dùng trước công chúng. Cái cách cô thể hiện khiến bầu không khí vốn đã gượng gạo lại càng thêm nặng nề.
“…………”
Sau khi thanh toán xong, Shizuku im lặng nhìn thẳng vào cậu. Và rồi—cô kéo khẩu trang xuống dưới cằm. Chỉ với hành động đó, gương mặt kiều diễm hiện rõ mồn một, và Touya bất giác chạm mắt với cô.
“…………”
Cô nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt nửa mở, đầy ẩn ý, như thể đang dò xét phản ứng. Ánh nhìn đó nói rằng: Tớ không quan tâm nếu cậu nhận ra. Nghĩa là cô hoàn toàn chắc chắn rằng Touya đã biết rõ cô là ai.
Chính vì vậy, Touya cố ý giữ bình tĩnh. Cậu đứng thẳng người, như thể chẳng có gì bất thường vừa xảy ra. Với dáng vẻ trung lập đã thành phản xạ, cậu cúi đầu nhã nhặn và nói: “Cảm ơn quý khách.”
Vì Touya hoàn toàn không có ý định dính líu đến bất kỳ rắc rối nào mà Shizuku có thể đang gặp phải.
Có lẽ chính cách xử lý đó đã hiệu quả, vì dù vẫn mang chút nghi ngờ trong ánh mắt, Shizuku cuối cùng cũng quay người rời khỏi cửa hàng.
—Cứ ngỡ như thế là xong. Lúc đó, Touya thực sự tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.
◇
Sáng hôm sau. Khi Touya bước tới gần lớp học, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả vang ra từ bên trong. Nhìn vào, cậu thấy Shizuku đang được một nhóm bạn gái vây quanh.
“Shizuku-chan, tớ xem video hôm qua rồi đấy! Cậu dễ thương dã man luôn ấy!”
“Chúc mừng cậu lên bìa tạp chí Sweets × Sweets nhé! Nhất định tớ sẽ mua về trưng!”
“Còn cái show hôm trước nữa—tuyệt ghê! Cậu cướp trọn spotlight luôn đó!”
Mấy cô gái háo hức tán thưởng, và Shizuku đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn mọi người~! Mình thật sự rất vui khi mọi người đã xem nhé♪”
Chỉ với một nụ cười đó thôi, cả đám xung quanh đã như tan chảy. Quả không hổ danh là thần tượng hàng đầu—sức hút của Shizuku vẫn còn nguyên vẹn cả trong môi trường học đường. Với ngoại hình nổi bật, tính cách thân thiện, lại học giỏi, cô gần như hoàn hảo tuyệt đối. Dù cũng mặc bộ đồng phục blazer tiêu chuẩn, nhưng trên người cô, nó lại trông như trang phục trong một tạp chí thời trang. Chỉ riêng điều đó thôi đã thấy khó tin rồi.
Còn với Touya, sau chuyện xảy ra tối qua, việc phải nhìn mặt cô vào lúc này quả thực hơi gượng. Dẫu vậy, cậu cũng không thể cứ đứng ì ở ngoài mãi, nên cậu bước vào lớp—
“A! Chào buổi sáng, Sezaki-kun!”
Shizuku là người đầu tiên chú ý tới cậu, chào hỏi bằng một nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai.
Theo phản xạ, Touya đáp lại bằng một câu “Chào buổi sáng.”, nhưng ký ức đêm qua chợt ùa về khiến cậu bất giác quay mặt đi. Có lẽ hành động ấy hơi gượng gạo. Dù vậy, Shizuku không có vẻ gì là để tâm, và chẳng mấy chốc đã quay lại trò chuyện với các bạn gái khác. Nhẹ nhõm, Touya khẽ thở ra một hơi và tiến về chỗ ngồi ở cuối dãy giữa.
“Himeno-san đúng là siêu cấp thật ha.”
Giọng nói phát ra từ chỗ ngồi bên cạnh—là bạn cùng lớp của cậu, Mukai Shuuichi. Với mái tóc nâu nhạt cắt ngắn, chiều cao vừa phải, và đồng phục mặc hơi lộn xộn, thoạt nhìn Shuuichi trông hơi lêu lổng, nhưng thực chất lại là người tốt bụng, chân thành. Hai cậu đã học chung lớp từ năm ngoái, và Shuuichi là một trong số ít bạn thân thực sự mà Touya có thể tin tưởng. Hồi học kỳ hai năm nhất, Touya từng ở đội bóng rổ còn Shuuichi thì chơi bóng đá. Nhờ cùng có nền tảng thể thao mà hai người bắt đầu chơi với nhau, và thân thiết từ đó đến giờ.
“Chào buổi sáng, Shuuichi. Coi chừng bạn gái cậu nghe được câu đó rồi nổi cơn đấy.”
“Không sao đâu. Miễn là cậu đừng mách lại là được.”
Shuuichi đang quen một cô gái học trường khác, và hai người có vẻ khá hạnh phúc. Không ít lần Touya phải nghe kể về những chuyện tình sến súa của họ—và thú thật, đôi khi nó cũng hơi phiền.
“Ừ thì, tớ không hứa sẽ giữ mồm giữ miệng đâu.”
“Nếu cậu méc, tớ sẽ khóc đấy.”
“Cái đó mà cũng gọi là đe dọa à…?”
“Thôi bỏ qua—nói về Himeno-san đi! Cô ấy cũng chào tớ hồi nãy đó! Mà trời ơi, cái nụ cười thiên thần đó chói đến mức tớ không dám nhìn thẳng luôn!”
Cậu ta nói như sắp bật khóc vì xúc động. Mà thật ra, không chỉ mình Shuuichi cảm thấy thế. Không riêng gì con trai trong lớp—gần như cả trường đều nhìn Shizuku bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Cậu đang phóng đại thôi. Chỉ là nhát gái quá đấy.”
“Cậu lạnh lùng vừa thôi, Touya. Không thấy cô ấy dễ thương à? Dù chỉ một chút?”
“Ờ thì… dễ thương như người bình thường vẫn thấy thôi. Tớ đâu phải cuồng idol như cậu.”
“Cậu không hiểu gì cả! Himeno Shizuku không chỉ là idol đâu! Cô ấy vượt xa khái niệm đó rồi! Tớ không phải fan cuồng—tớ chỉ là một fan boy có gu thẩm mỹ!”
“Được rồi được rồi, hạ giọng xuống cái đi. Cô ấy đang ở ngay đó đấy.”
Nhờ giọng nói hơi quá lớn của Shuuichi, mấy cô bạn quanh Shizuku khúc khích cười. Đúng lúc đó, ánh mắt Touya tình cờ chạm phải ánh nhìn của Shizuku. Cô thoáng chớp mắt vì bất ngờ—chỉ trong tích tắc—rồi nhanh chóng mỉm cười với cậu.
Đúng là hoàn toàn khác với người tối qua thật…
Touya không trách gì việc cô thay đổi tính cách tùy theo hoàn cảnh. Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy khâm phục. Việc có thể chuyển đổi giữa hai thái cực đó một cách hoàn hảo khiến cậu nghĩ—làm thần tượng hàng đầu hẳn phải đòi hỏi kiểu thích nghi như vậy.
Khi chuông vào tiết vang lên, Shuuichi trở về chỗ ngồi của mình. Ở vị trí cạnh cửa sổ, Shizuku quay mặt về phía bục giảng, và ánh nhìn của Touya cũng tự nhiên hướng theo. Trong lúc sinh hoạt đầu giờ, đầu óc Touya cứ lơ đãng nhớ lại chuyện đêm qua.
Giờ nghỉ trưa.
Touya đang định mua nước ở máy bán hàng tự động trong sân trường thì—
“Cậu định mua gì thế?”
Một giọng nói vang lên phía sau. Cậu quay lại thì thấy Shizuku đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ. Nếu nhớ không nhầm thì hồi nãy cô còn đang nói chuyện cùng vài bạn nữ trong lớp. Chẳng lẽ… cô ấy theo mình ra đây? Nếu đúng vậy, thì có lẽ chuyện này liên quan đến tối qua. Touya giữ bình tĩnh, đáp lại một cách tự nhiên.
“À, tớ tính mua White Water.”
“Vậy tớ sẽ lấy giống cậu luôn~”
Chưa kịp phản ứng, Shizuku đã đưa tay nhấn nút thay cho cậu. Cô rút lon nước từ khe máy và đưa cho cậu với vẻ tươi tỉnh. Thái độ thân thiện và tự nhiên ấy khiến Touya hơi lúng túng, nhưng cậu vẫn đón lấy.
“Cảm ơn.”
“Không có gì~”
Shizuku bỏ thêm vài đồng xu vào máy và mua cho mình đúng loại nước giống hệt như đã nói. Touya mở lon ra, uống vài ngụm thì—
“Biết là hơi đột ngột, nhưng… cậu nhận ra rồi phải không?”
“Phff—! Khụ, khụ…!”
Câu hỏi bất ngờ đầy ẩn ý khiến cậu sặc cả nước uống. Dường như Shizuku coi phản ứng đó là lời khẳng định. Cô khẽ thở dài, vẻ mặt thoáng chùng xuống.
“Biết ngay mà. Chỉ vì nghĩ là phòng góc nên mình mới sơ suất bỏ mũ ra…”
Giọng cô, cách cô nói—đều hoàn toàn khác so với trước đó. Thấp, phẳng lặng và điềm tĩnh. Cả cách dùng từ cũng không còn chút ngọt ngào vui vẻ nào như thường lệ. Một luồng lạnh lẽo lan tỏa trong không khí, đủ để khiến người đối diện phải rùng mình.
Điều cô muốn xác nhận là điều hiển nhiên—rằng Sezaki Touya có nhận ra “Kashiwai,” khách quen hôm qua, thật ra chính là Himeno Shizuku hay không. Dựa vào thái độ lúc rời phòng karaoke hôm đó, chắc cô đã ngờ ngợ. Nhưng phản ứng của Touya lúc nãy đã khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng. Giọng điệu lúc này của cô còn sắc lạnh hơn cả khi đang trong bộ dạng cải trang. Chưa từng một lần Touya nghe thấy kiểu giọng như vậy trong các buổi phỏng vấn hay khi cô ở trường. Đây hẳn là con người thật của cô—phần mà cô luôn che giấu.
Bản năng mách bảo Touya liếc nhìn xung quanh. Không thấy bóng dáng học sinh nào.
“Yên tâm đi. Mình kiểm tra rồi—không có ai ở quanh đây đâu. Nếu có thì mình đã không nói chuyện này rồi.”
“Vậy à.”
“Cậu… có vẻ không sốc lắm nhỉ. Nhìn cách cậu phản ứng thì chắc cậu nhận ra từ sớm rồi?”
Shizuku khoanh tay, đứng chặn ngay lối đi như một lính gác. Ánh mắt cô hẹp lại đầy nghi ngờ khi nhìn chăm chăm vào Touya.
Không phải là Touya không thấy choáng váng. Cậu vẫn còn đang tiêu hóa hình ảnh Himeno Shizuku—thần tượng nổi tiếng khắp nước—đang đứng trước mặt trong bộ đồng phục học sinh với vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Rằng “Kashiwai,” cô gái bí ẩn thường xuyên lui tới quán karaoke, lại chính là cô ấy—điều đó đến giờ Touya mới thực sự cảm nhận được.
Ít nhất thì giờ đã rõ—cô biết nhân viên hôm đó và cậu học sinh Sezaki Touya là một. Còn chuyện cô có nhận ra tiếng hét của mình đã lọt ra ngoài cửa hay chưa thì vẫn chưa rõ. Nếu chưa, thì có lẽ Touya vẫn có thể giả vờ như mình chỉ tình cờ nhìn thấy. Cậu hoàn toàn không muốn dính líu tới rắc rối hay đào sâu vào đời tư của người khác. Nên tốt nhất là tỏ ra càng bình thường càng tốt.
“…Chỉ vì chuyện hôm qua nên mình mới nhận ra cậu chính là khách quen đó, Himeno,” Touya trả lời với giọng điềm tĩnh. “Thú thật là mình hơi bất ngờ. Chắc vì thế mà mới bị sặc nước.”
“Vậy à. Nghe vậy cũng nhẹ nhõm phần nào. Dù sao thì mình cũng khá tự tin vào mấy lớp cải trang… Dù cùng lớp thật đấy. —Này, Sezaki-kun, cậu tính—”
“Mình nói luôn cho rõ. Mình không phải loại người thích đi rêu rao chuyện của người khác. Nhất là khi đó là chuyện họ muốn giữ kín.”
“Cảm ơn. Mình trân trọng điều đó.”
Mặc dù nói thế, nhưng tư thế cảnh giác của Shizuku vẫn chưa hề dịu đi. Không biết phải tiếp lời thế nào, Touya chỉ đành đưa lon nước lên miệng, cố làm dịu cổ họng đang khô khốc vì căng thẳng.
“…Mà cậu cũng thấy bất ngờ chứ? Khi biết con người thật của mình như thế này?”
“Nói không thì đúng là nói dối.”
“Phải không? Mình ngoài đời khác hẳn hình tượng idol nhỉ.”
Có vẻ đây mới là con người thật của cô—thẳng thắn, lạnh lùng và lý trí. Có lẽ giờ cô nghĩ chẳng cần giấu giếm trước mặt Touya nữa.
Khi Touya bắt đầu cảm thấy ở lại lâu hơn nữa chỉ tổ rước họa, thì cậu để ý thấy vài bóng người đang tiến lại từ phía xa. “Chắc nên kết thúc tại đây nhỉ?”
“Ừ. —Vậy thì, chuyện hôm qua và cả chuyện hôm nay, xem như là bí mật giữa hai chúng ta nhé?”
Nụ cười idol bừng nở trở lại trên môi Shizuku, cùng với chất giọng vui tươi thân thiện thường ngày. Cách cô bật chế độ như thể lật công tắc khiến Touya không khỏi khâm phục. Có lẽ vì vậy nên khi cậu còn đang đứng ngẩn ra—
“Sezaki-kun?”
“À, ừ. Tất nhiên rồi.”
Câu hỏi vừa rồi khiến cậu nổi cả da gà. Cô thì đang cười đấy, nhưng ánh mắt thì không hề cười.
“Vậy thì mình về lớp trước nhé! Bye bye~” Shizuku nhẹ nhàng vẫy tay rồi vui vẻ chào nhóm học sinh lớp khác đang đi tới, vừa chào vừa bước đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“…Phù.”
Touya vô thức thở hắt ra. Giờ cậu mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo từ bao giờ. Dù không phải fan idol, nhưng việc được chứng kiến một con người với hai mặt đối lập rõ rệt như vậy vẫn để lại ấn tượng sâu sắc. Vừa nể, vừa có chút… khiếp sợ. Nhưng những cảm xúc mạnh kiểu đó đúng là khiến người ta mệt mỏi. Dù mới chỉ giữa ngày, cậu đã thấy như mình xài hết pin rồi.
Nghĩ lại thì… hôm qua cô ấy hét gì mà ghê thế nhỉ?
Thoáng nghĩ đến chuyện nên hỏi cho rõ, nhưng rồi cậu lại lắc đầu xua đi. Đó chẳng phải chuyện của mình.
◇
Những ngày sau đó trôi qua một cách yên bình—thậm chí có thể nói là hoàn toàn chẳng có gì đáng kể. Mối quan hệ giữa Touya và Shizuku cũng vậy. Mỗi lần chạm mặt, họ chỉ chào nhau vài câu, ngoài ra thì không có gì đặc biệt xảy ra.
Ví dụ như vào giờ nghỉ trưa. Hôm đó, khi Touya cùng Shuuichi vừa từ căn-tin trở về, họ tình cờ gặp Shizuku cùng nhóm bạn của cô ở hành lang nối. Shizuku bị bao quanh bởi mấy cô gái ăn mặc sành điệu, trên môi là nụ cười tươi rói quen thuộc. Trên tay cô là một chiếc ly nhựa trong đựng sinh tố màu xanh, và chỉ riêng việc cô cầm nó thôi cũng khiến món đồ ấy trông như một phụ kiện thời trang đắt tiền.
Cô ấy chăm sóc sức khỏe kỹ thật… Chắc là ý thức nghề nghiệp cao… hoặc cũng có thể là do kỷ luật bản thân. Ý nghĩ ấy lướt qua đầu Touya khi cậu đi ngang qua nhóm bạn. Ngay lúc hai bên chuẩn bị lướt qua nhau, Shizuku liếc thấy Touya—và khẽ vẫy tay chào. Đương nhiên, những cô bạn xung quanh cũng để ý, còn Touya thì theo phản xạ giơ tay vẫy lại.
“Ể~? Vừa rồi là ai thế, Shizuku-chan?”
“À, bạn cùng lớp thôi mà~”
“Hmm~, tớ không nhớ là từng thấy cậu ta bao giờ.”
Nhóm bạn tiếp tục ríu rít trò chuyện, vừa cười nói vừa khuất dần sau hành lang. Một khi họ đã rời khỏi tầm mắt, Touya khẽ thở ra một hơi dài, chậm rãi.
“…Chỉ là bạn cùng lớp thôi mà. Sao tự nhiên mình lại căng thẳng thế không biết?”
Mà thực ra, nói là “chỉ là bạn cùng lớp” thì… có hơi gượng ép. Kể từ sau cuộc nói chuyện ở máy bán hàng tự động, hình ảnh của Shizuku trong mắt Touya đã khác đi—trở thành một người mà cậu khó có thể đối mặt một cách bình thường.
“…Cậu quên luôn là tớ đang đi cạnh cậu rồi đấy.”
“Xin lỗi nhé, Shuuichi. Tớ đang có chút chuyện phải nghĩ.”
“Đồ khốn.”
Dù miệng thì đấu khẩu đùa giỡn với Shuuichi, nhưng trong đầu Touya vẫn không ngừng nghĩ về Shizuku. Có lẽ là bởi vì cậu đã nhìn thấy mặt sau nụ cười của cô—thấy được con người thật sự đằng sau vẻ ngoài tỏa sáng ấy. Và giờ đây… cậu có linh cảm. Linh cảm rằng, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
◇
Vài ngày nữa lại lặng lẽ trôi qua. Và rồi cuối tuần cũng đến, Touya đang làm ca ban ngày như thường lệ. Cuối tuần ở tiệm karaoke luôn là một mớ hỗn loạn như dự đoán. Chỉ trong chớp mắt là khách đã lấp đầy chỗ, khiến cậu chạy đôn đáo liên tục—bưng đồ ăn, xử lý sự cố thiết bị, giải quyết những chuyện rắc rối của khách hàng liên tục hết cái này đến cái khác.
Sau vài tiếng phục vụ không ngơi tay, lượng khách cuối cùng cũng bắt đầu thưa dần. Và đó là lúc Shizuku bước qua cửa. Hôm nay cô mặc một chiếc hoodie trắng đơn giản, khoác ngoài bằng áo khoác xám nhạt, cùng váy xếp ly đen, tạo nên vẻ ngoài thanh lịch mà giản dị. Trên đầu vẫn là chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc, không đeo kính, nhưng có che kín mặt bằng một chiếc khẩu trang vải màu đen.
“Xin chào quý khách. Phiền chị điền vào biểu mẫu này.”
Shizuku đón lấy cây bút một cách thuần thục rồi viết xuống cái tên “Kashiwai”—bí danh cô vẫn thường dùng. Sau đó, cô ngước mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng nói:
“Thật ra đó là tên quản lý của tớ đấy. Làm cái nghề mà cứ bị nhận ra là phiền phức thật. Dù chỉ là nhân viên ở đây, tớ vẫn muốn giữ kín chuyện mình hay lui tới chỗ này. Nên… tớ sẽ rất biết ơn nếu cậu cứ tiếp tục lờ đi như trước giờ.”
“Khách không phải hội viên thì bọn tớ không yêu cầu xuất trình giấy tờ, nên không vấn đề gì.”
“Tốt rồi. Tớ thích chỗ này lắm—dễ sử dụng. Không muốn phải tìm chỗ khác đâu.” Touya nghĩ vậy là xong rồi—thì bất ngờ, ánh mắt Shizuku trở nên sắc bén. “…Nhưng trong lòng cậu, chẳng phải đang nghĩ kiểu như ‘Cô ta còn dám vác mặt tới đây cơ à’ đúng không?”
Giọng cô trầm xuống—lạnh và căng thẳng. Sự cảnh giác hiện rõ trong lời nói, đến mức Touya có cảm giác như chính mình vừa bị buộc tội.
“Tớ không nghĩ vậy. Sao cậu lại cho là tớ nghĩ thế?”
“Vì… cậu nghe thấy rồi còn gì? Hôm đó, lúc tớ hét lên ấy.”
“Ra cậu biết à?”
“Cậu đóng cửa lại còn gì? Sau đó tớ mới nghĩ chắc cậu đã nghe thấy gì đó… và, đúng là nghe thật.”
Có vẻ cô đang thử thăm dò cậu một lần nữa. Dù vậy, từ góc nhìn của Shizuku thì cũng chẳng thể trách cô được. Không khí vẫn còn hơi căng, nên Touya đành quay lại với thủ tục thường lệ.
“Ở đây có quy định gọi ít nhất một món, mời chọn đồ uống từ menu.”
“Cho tớ White Water. —Mà khoan, cậu tính cứ thản nhiên lờ đi mọi thứ thế à?”
“Bọn tớ mong muốn mọi khách hàng đều có trải nghiệm thoải mái khi đến đây.” Cậu nở nụ cười phục vụ tốt nhất của mình, nhưng Shizuku chỉ nhìn lại bằng ánh mắt vô cảm.
“Lời thoại chính thức thế nhỉ?”
“Nói thật nhé? Tớ chỉ đang cố không để mọi thứ trở nên gượng gạo hơn thôi. Kiểu như cơ chế sinh tồn ấy mà.”
“Phì—ha ha ha! Cậu thẳng ruột ngựa quá đấy.”
Dù đeo khẩu trang, cậu vẫn nhận ra cô đang cười. Nụ cười này khác hẳn với kiểu cười mà cô thường thể hiện ở trường—tự nhiên, chân thật hơn. Dù sao thì, bầu không khí căng thẳng giữa hai người đã tan biến hoàn toàn. Cô không còn tỏ ra đề phòng nữa.
“Thôi được rồi, vậy là đủ rồi ha? Có khi sắp có khách mới đấy.”
“Nhưng giờ cao điểm qua rồi còn gì?”
“Dù vậy thì tớ vẫn đang trong ca làm. Được trả lương thì phải làm việc đàng hoàng chứ.”
“Ugh… phũ ghê. Nghe mà thấy nhói luôn ấy…”
Shizuku liếc mắt về phía chiếc màn hình lớn treo ở sảnh. Đúng lúc đó, video biểu diễn trực tiếp của chính Himeno Shizuku đang được phát, với nụ cười rạng rỡ chiếu sáng cả màn hình. Idol cũng là một nghề. Mà nghề thì phải đi kèm với thù lao. Có lẽ chính điều đó khiến cô khẽ thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, rồi lững thững bước đi.
“Khách ơi, chị quên lấy bảng số phòng rồi~”
Touya gọi với theo khi cô đang rời đi. Cô lại thở dài thêm lần nữa rồi quay lại.
“Chỉ một câu phũ phàng của nhân viên thôi mà phá hỏng luôn mood hát hò của tớ.”
“Và làm ơn nhớ đóng chặt cửa lần này nhé—chốt khóa hay bị lỏng lắm.”
“Ugh, phiền chết được,” Shizuku cố ý móc ngón tay dưới khẩu trang, kéo xuống rồi lè lưỡi trêu cậu với vẻ phụng phịu trước khi quay đi.
“…Không ngờ cô ấy lại có nét trẻ con như vậy.”
“Tớ nghe thấy đấy.”
“À—xin lỗi.”
Xem ra thính giác của cô ấy cũng đáng sợ thật. Touya tự nhắc mình: Miễn còn trong tầm mắt thì phải cẩn thận mồm miệng.
Khoảng một tiếng sau, Shizuku rời khỏi phòng riêng. Việc cô chỉ đặt phòng ngắn hạn không phải chuyện hiếm. Touya lại đúng lúc đang trực ở quầy, nên cậu xử lý thủ tục thanh toán như thường lệ.
“Này, khi nào thì cậu hết ca?”
Giọng cô khá bình thản—bình tĩnh hơn hẳn lúc mới đến. Có lẽ vì vậy mà Touya trả lời không mấy suy nghĩ.
“Chắc… khoảng một tiếng nữa?”
“Ừm. Tớ đợi ở quán cà phê gần đây nhé. Cậu xong việc thì qua.”
“Hả? Làm gì cơ?”
“Không vì gì cả. Vậy nhé—làm tốt phần còn lại của ca làm đi.” Nói rồi Shizuku phất tay chào, rời khỏi quán. Touya chỉ có thể đứng ngẩn người nhìn theo bóng cô khuất dần.
“…Cái gì vậy trời?”
Bị gọi đột ngột kiểu đó khiến cậu hoàn toàn rối trí. Tất nhiên, từ lúc đó trở đi, cậu chẳng còn tập trung nổi nữa.
Khi Touya hoàn tất ca làm và bước ra khỏi cửa, trời đã tối hẳn. Đúng như lời cô nói, cậu đi đến quán cà phê gần đó—và thấy Shizuku đang ngồi ở một trong những ghế quầy phía trong. Vẫn còn đeo khẩu trang, nên từ xa nhìn lại, cô không hề giống Himeno Shizuku nổi tiếng chút nào.
“Yo. Tớ tới rồi.” Cậu lên tiếng chào. Shizuku, đang nghịch điện thoại, liếc mắt sang mà chẳng xoay người.
“Vất vả rồi. Ngồi đi?” Giọng cô thoải mái. Chiếc ghế bên cạnh vẫn còn trống. Nếu cô bảo cậu ngồi thì chắc cũng không định rời đi sớm.
“Mà tớ chưa gọi gì cả.”
“Tớ bao. Gọi gì cũng được.”
“Thật hả?”
“Thật.”
Touya cảm thấy hơi ngượng khi để con gái trả tiền, nhưng nghĩ lại—đây là một idol tầm quốc dân. So với cậu học sinh cấp ba đi làm thêm ở tiệm karaoke thì tài chính chắc chắn vượt trội hơn nhiều. Vậy nên, cậu quyết định không nghĩ nhiều, nhận lời. Sau khi lấy cốc cà phê pha sẵn ở quầy, cậu trở lại thì thấy Shizuku đã tháo khẩu trang, chống tay lên má, vẻ mặt đầy chán chường.
“Tớ không để cậu chờ lâu chứ?”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Ờ. Hết 350 yên.”
“Ôi trời, chẳng đáng để bao tí nào.”
“Bị đánh giá ghê vậy đó hả.” Touya vừa ngồi xuống vừa nhấp một ngụm cà phê, “Phù…”
“Thôi kệ.” Có vẻ không có tiền lẻ, Shizuku đưa cậu đồng 500 yên.
Touya, vẫn là Touya, trả lại cho cô 150 yên. “Có ai từng bảo cậu là kiểu người quá nguyên tắc chưa?”
“Bị suốt. Với cả ‘quá cẩn thận’ nữa.”
“À, vậy là cậu cũng tự biết đấy.”
Touya lại nhấp một ngụm cà phê nữa. Cà phê mới pha nên còn nóng, cậu uống từ tốn, từng ngụm nhỏ. Shizuku thì gọi iced café au lait, nhưng nhìn đám đá tan gần hết là biết cô uống từ lâu rồi. Có lẽ vì thế mà Touya cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn mình—dù vậy, cậu vẫn im lặng tập trung uống cho xong.
“Này, cậu… đang hồi hộp đấy à?”
“…Ừ.”
“Hử. Không nghĩ cậu lại thế đấy.”
“Cậu nghĩ tớ là ai cơ chứ? Một thằng bị con gái bất ngờ rủ đi cà phê—tất nhiên là phải hồi hộp rồi.”
Touya trả lời một cách thẳng thắn, chân thành—vậy mà chẳng hiểu sao Shizuku chỉ chớp mắt nhìn cậu như thể khó hiểu. Thấy vậy, Touya nghiêng đầu hỏi:
“Tớ nói gì kỳ lắm à?”
Shizuku khẽ lắc đầu.
“Không phải… Chỉ là… Tớ quên mất.”
“Quên gì cơ?”
“Rằng cậu không phải fan của tớ, Sezaki-kun.”
“…………”
Bị chính người trong cuộc nói thẳng như vậy khiến Touya nhất thời không biết đáp sao. Nói “Tớ không phải fan của cậu” trước mặt cô ấy nghe cứ sai sai, nên cậu quay lại uống cà phê để tránh né. Nhưng Shizuku vẫn im lặng, chỉ chờ cậu lên tiếng. Cuối cùng, Touya đành chịu thua.
“…Ờ, đúng vậy thật.”
“Thật ra, cậu còn chẳng hứng thú với tớ chút nào, đúng không?”
“…Thì, tớ cũng thấy cậu giỏi giang. Nổi tiếng, lại còn được dân mạng gọi là nữ thần.”
“Không cần gượng ép đâu. Nhìn mặt là biết ngay mà.”
“Nếu cậu đã nói vậy… thì đúng là vậy thật.”
Thừa nhận điều đó không dễ chút nào, cậu cũng không rõ cô sẽ phản ứng ra sao, nhưng—
“Vậy nghĩa là tớ vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.”
Cô đáp một cách bình thản, không hề có chút thất vọng trong giọng nói. Touya cứ tưởng cô sẽ buồn, nhưng có vẻ hoàn toàn không phải vậy.
“Cậu khiêm tốn ghê.”
“Có vẻ thế thật.”
“Tớ cứ tưởng cậu thuộc dạng không chịu nổi khi bị ai đó không hâm mộ cơ.”
“Ồ, còn câu này thì cậu lại nói thẳng được nhỉ?”
“Thì, kiểu… cảm giác bầu không khí thay đổi. Cậu bảo đừng giữ kẽ với cậu trước đó, nên tớ nghĩ… chắc Himeno cũng dễ nói chuyện hơn tớ tưởng.”
Nghe cậu nói vậy, Shizuku mỉm cười—một nụ cười nhẹ nhàng trông thật lòng vui vẻ.
“Dù không phải fan, cậu cũng đã nói với tớ kha khá câu hơi mất lịch sự rồi đấy.”
“Tật xấu của tớ đấy. Mà cũng có thể gọi là nét quyến rũ chẳng hạn.”
“Câu đó nghe đau thật đấy.”
“Cậu nói gì cũng sắc bén chẳng kém đâu. Với lại, câu ‘quyến rũ’ kia là tớ đùa thôi.”
“Đùa của cậu khó đoán ghê đó, Sezaki-kun~”
Không khí giữa hai người dần trở nên nhẹ nhàng hơn, dễ trò chuyện hơn. Có lẽ cũng nhờ thế mà Touya quyết định hỏi thẳng:
“Mà… giờ tớ mới hỏi, cậu gọi tớ ra đây vì chuyện gì vậy?”
Cậu đoán chắc là vì chuyện tối hôm đó. Dù cũng có một phần nhỏ trong cậu lỡ nuôi hy vọng—rằng biết đâu là chuyện tình cảm…
“Hử? …À, thì tớ còn thời gian trước buổi thu âm. Với cả tớ đoán cậu cũng vừa xong ca trực, nên nghĩ gọi cậu ra trò chuyện chút cho vui.”
“…Ra vậy.”
Tim cậu xẹp xuống cái rụp. Cái cảm giác mong đợi nãy giờ tan thành mây khói. Mà nghĩ kỹ thì, idol vốn đâu được phép dính vào mấy chuyện yêu đương. Hơn nữa, cậu với Shizuku cũng mới chỉ bắt đầu trò chuyện một cách bình thường chưa lâu.
“Cậu đang xị mặt đấy.”
“Không hề.”
Có lẽ nét thất vọng đã hiện rõ trên mặt cậu. Dù gì đi nữa, cậu cũng đâu thể thừa nhận những gì mình đã hy vọng—ngượng chết mất. Có lẽ vì nhìn thấu tâm trạng cậu, Shizuku khẽ nói thêm:
“Ừm… chắc là tớ cũng chỉ muốn được nói chuyện riêng đàng hoàng với cậu thôi.”
“Cậu không nên nói mấy câu như vậy với con trai một cách tùy tiện. Lỡ họ hiểu nhầm thì sao.”
“Ý cậu là theo kiểu tình cảm á? Tớ là idol mà. Mấy người bình thường đâu nghĩ tới chuyện đó.”
“Thật à?”
“Thật. Cậu đúng kiểu nhìn tớ như người bình thường luôn ấy, Sezaki-kun.”
Cô cười nhẹ—một nụ cười dịu dàng không rõ là đang cảm thấy bất lực hay vui vẻ. Ít ra thì cô không có vẻ gì là giận. Dù vậy, Touya vẫn hơi lo lắng không biết lời mình vừa nói có quá thẳng thắn không.
“Nếu tớ có thất lễ thì xin lỗi nha.”
“Không sao đâu. Cá nhân tớ thấy cậu là người thú vị đấy.”
“Ờ… ờm, cảm ơn? Nhưng tớ cũng chẳng rõ đó có phải lời khen không nữa.”
“Là khen mà! Cá tính quan trọng lắm đó nha~”
Shizuku bật cười vui vẻ, rồi giơ nắm tay ra như muốn chạm nhẹ kiểu thân thiết. Nét mặt cô khi ấy trông như đang nhìn một sinh vật quý hiếm trong sở thú khiến cậu hơi ngượng, nhưng Touya quyết định không nói gì thêm.
Sau đó, họ trò chuyện vu vơ về những chuyện đời thường—bạn bè trong trường, đồ uống yêu thích… toàn là những điều vụn vặt giản đơn. Khi Shizuku bảo: “Những chuyện đó có hết trên trang của công ty quản lý rồi mà,” Touya chỉ đáp: “Tớ sẽ tra sau ở nhà.” Cậu không thoải mái khi phải tìm thông tin về người đang ngồi ngay trước mặt mình. Cảm giác thời gian trôi qua chỉ mới vài phút, nhưng khi liếc nhìn đồng hồ, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
“Mà này, buổi thu âm của cậu bắt đầu lúc mấy giờ?” Câu hỏi bật ra như một phản xạ.
“Tám rưỡi. Vẫn còn chút thời gian trò chuyện.”
“Muộn vậy luôn? Cậu chắc là sẽ về được chứ?”
“Quản lý chở về nên không sao đâu. —Mà giọng cậu lúc nãy y hệt bà mẹ luôn ấy.”
“Xin lỗi vì quá nhạt nhẽo.”
“Ây, đừng phụng phịu thế~”
Cô huých nhẹ khuỷu tay vào sườn cậu khiến cậu giật mình vì nhột. Shizuku có kiểu nói chuyện rất tự nhiên, đôi lúc còn hơi thẳng thừng—nhưng chính vì thế mà cô cũng chẳng giữ kẽ trong việc tiếp xúc thân mật. Ở cô toát lên một sự thoải mái kỳ lạ. Thoải mái đến mức khiến Touya nghĩ, Cô ấy không còn giống một idol nữa… chỉ là một cô gái bình thường.
…Hay đó mới là điều cô ấy mong muốn? Trong lúc cậu đang mải nghĩ thì—
“Này, Sezaki-kun… cậu chưa hỏi tớ gì cả, ha.”
Bất chợt, Shizuku lên tiếng, như thể vừa sực nhớ ra điều gì. Cách nói của cô làm cậu đoán rằng, chắc cô đang nhắc đến chuyện tối hôm đó ở phòng karaoke—khi cô đã hét lên trong phòng riêng.
“Tớ cũng có thắc mắc thật, nhưng tớ nghĩ… đó không phải chuyện mà tớ có quyền hỏi.”
“Vậy ra cậu nghĩ thế à.” Giọng cô nghe có phần ngạc nhiên, nhưng Touya lại chẳng thấy mình nói gì đặc biệt.
“Ai mà chẳng có ít nhất một, hai chuyện khiến bản thân trăn trở chứ?”
“Wow, nghe trưởng thành ghê.”
“Mà nghe từ miệng tớ lại giống kiểu triết lý trẻ con, đúng không? Dù sao thì tớ cũng chỉ là một học sinh cấp ba ngốc nghếch, nên nhẹ tay thôi nha.”
“Thật ra nghe giống lời mấy ông chú hơn đó.”
“…Đau đấy. Nghe thế đau thật sự.”
“À—xin lỗi nha. Chắc tớ thật thà quá.”
Shizuku chẳng có vẻ gì là đang xin lỗi cả, còn Touya thì chỉ cười trừ. Thấy cô vui vẻ thế này, cậu cũng chẳng thể trách được.
“Nếu cậu muốn tâm sự thì tớ sẽ nghe. Tớ khá giỏi khoản lắng nghe người khác xả stress đấy.”
“Cái cách cậu nói kìa. Ý cậu là cậu giỏi trong việc lơ người khác hả?”
“Tùy góc nhìn thôi.”
“Cậu thành thật quá mức rồi đó~” Nhìn vào ly nước đã cạn, Shizuku khẽ thở dài. “Chẳng có gì to tát đâu, nên cậu không cần lo. Giống như cậu nói đấy, chỉ là bực mình vì mọi chuyện không như ý thôi.”
“Ra vậy.”
“Ừ, chỉ thế thôi. Thật đấy. —Mà, cũng phải nói rõ là tớ không đến karaoke chỉ để hét đâu nha? Tớ chỉ làm vậy thỉnh thoảng thôi.”
Touya thầm nghĩ, Vậy ra không phải lần đầu à… nhưng cậu khôn ngoan không nói ra thành lời.
“Miễn là cậu đóng cửa phòng kín, tớ sẽ không hé răng nửa lời.”
“Ôi chà, nhân viên karaoke gương mẫu quá nha!”
“Không chắc đấy là lời khen nữa…”
“Là khen mà, thật đấy. Dạo này hiếm có ai sống đúng với triết lý ‘khách hàng là thượng đế’ như cậu lắm đó.”
“Mà cũng đâu phải tớ nhắm tới chuyện đó đâu.”
Cậu có cảm giác Shizuku đã biết rõ điều này từ đầu. Cô chỉ đang trêu chọc cậu như mọi khi thôi. Đối với Touya, những cuộc trò chuyện thế này với một bạn nữ cùng lớp là trải nghiệm mới mẻ, để lại cảm giác ấm áp khó tả. Vì vậy, khi Shizuku liếc nhìn điện thoại, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, cậu cảm thấy như vừa mất mát điều gì đó. Khoảnh khắc ấy—cuộc trò chuyện giữa họ—sắp kết thúc. Nhưng cô còn công việc, và cậu cũng đâu thể bảo cô ở lại lâu hơn. Thế là Touya đứng dậy, đi theo cô.
“Đến giờ rồi nhỉ.”
“Ừ, tớ cũng nên đi thôi.”
“Vậy, mình đi nhé?”
“Đi nào.”
Hai người rời quán cà phê, cùng bước về hướng nhà ga.
“♪~”
Trên con phố le lói ánh đèn, Shizuku bất chợt ngân nga một giai điệu. …Là một bản ballad của nam ca sĩ từng nổi vài năm trước. Giai điệu trầm, vốn khá khó hát với con gái, nhưng Shizuku thể hiện một cách dễ dàng.
“Cậu hát hay thật đấy.”
“Thì tớ là ca sĩ mà.”
“Idol có tính là ca sĩ không?”
“Xấu tính ghê. Mà khoan, cậu vẫn nhớ tớ là idol à?”
Tất nhiên là nhớ, Touya nghĩ vậy, nhưng cậu chỉ trả lời đơn giản:
“Cậu nổi tiếng mà. Đâu đến mức tớ sống trên sao Hỏa đâu.”
“Hừm… Vậy chắc cậu nhìn mọi thứ khác với người bình thường, Sezaki-kun.”
“Hả?”
“À không có gì. Tớ lỡ nói kỳ lạ thôi.”
Gần đến nhà ga, Touya chợt nhớ ra điều gì đó:
“Himeno, cậu không định đeo lại khẩu trang à?”
“A chết—tớ quên mất. Nguy to thật.” Shizuku vội vàng đeo lại khẩu trang, rồi liếc nhìn cậu. “Cậu trông như chẳng quan tâm gì, mà lại để ý kỹ ghê.”
“Có thể. Tớ tự tin mình cũng thuộc dạng có chút tinh ý đấy.”
Nghe vậy, Shizuku kéo nhẹ khẩu trang xuống, hé lộ một nụ cười mỉm.
“Hê hê… Cảm ơn nha.”
Cô trông thật sự vui vẻ. Ánh đèn đường khiến nụ cười ấy càng rạng rỡ hơn. Là lời cảm ơn vì đã nhắc khẩu trang, hay vì điều gì khác—Touya không hỏi. Vì họ đã đến nhà ga, và khoảnh khắc ấy trôi qua. Nhưng nụ cười ấy—đã in đậm vào tâm trí cậu, như thể không thể nào quên được.
Sau khi kéo khẩu trang trở lại, Shizuku quay người lại đối mặt với cậu:
“Cậu không đi tàu nhỉ, Sezaki-kun?”
“Ừ, nhà tớ đi bộ là tới.”
“Vậy chắc phải tạm biệt rồi. Tớ còn việc.”
“Ừ. Cố lên nhé.”
“…! …Tớ đi đây.” Vì lý do nào đó, Shizuku có vẻ hơi ngượng. Cô quay mặt đi khi nói, rồi vẫy tay nhẹ và quay lưng bước đi. Nhìn theo bóng cô khuất dần, Touya chợt nghĩ—Dù đeo khẩu trang, biểu cảm của một người vẫn có thể đọc được rõ ràng đến thế.