“Hoàn hảo~! Shizuku-chan, cho chị xin ánh mắt bên này tiếp nhé?”
Tại studio, tiếng máy ảnh lách tách và ánh đèn flash lóe sáng liên tục như mưa trút xuống Shizuku, hòa nhịp theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia. Nhiệm vụ lần này là ghi lại từng biểu cảm thoáng qua, từng cử chỉ sống động mà idol Himeno Shizuku thể hiện—rồi đóng băng chúng qua ống kính máy ảnh.
Những công việc chụp hình như thế này vừa là điều không thể thiếu, vừa là chuyện quá quen thuộc đối với một idol. Thay hết bộ đồ này đến bộ đồ khác, đôi khi phải hoàn toàn nhập vai, rồi không ngừng tạo dáng. Khi đã quen rồi, trường quay thậm chí còn có thể mang lại chút cảm giác thú vị. Nhưng như một nhiếp ảnh gia từng nói, đây là loại công việc mà trạng thái tinh thần có thể quyết định sự thành bại của cả buổi chụp.
“Hee hee~”
Máy ảnh không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào, bắt trọn nụ cười lấp lánh của Shizuku.
“Rồi, xong nhé. —Em lúc nào cũng giỏi, nhưng hôm nay thì sao ta? Đúng là có phong độ vượt trội luôn á. Có chuyện gì vui à?”
Nữ nhiếp ảnh gia ném ra câu hỏi với giọng điệu thoải mái, như đang tán gẫu giữa bạn bè.
Shizuku đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ quen thuộc.
“Tại vì Satou-san tạo không khí tốt quá nên em thấy vui theo thôi~”
“Lại thế nữa rồi. Em dẻo miệng quá đấy. Dù biết là đang nịnh, nhưng mỗi lần em nói là chị lại không nhịn được mà cười.”
“Thật mà~ À mà, gần đây em tìm được một quán pancake siêu ngon. Muốn em kể cho nghe sau không?”
“Oho~ Ra là đang lấy lòng để dụ chị đi ăn à?”
“Hee hee, không phải đâu~”
Sau màn trò chuyện thân thiết ấy, Shizuku rời trường quay để đến với công việc tiếp theo.
Hôm đó, cô có lịch xuất hiện trên một chương trình ca nhạc truyền hình trực tiếp để quảng bá cho tour diễn sắp tới. Trước tiên, cô cùng các thành viên nhóm chào hỏi ê-kíp sản xuất, sau đó đến phòng trang điểm để stylist chỉnh sửa diện mạo. Mặc trên người bộ trang phục trắng tinh khôi, Shizuku trao đổi ghi chú với nhân viên chương trình trước khi bước vào buổi tổng duyệt.
Và rồi, chương trình bắt đầu. Trong không khí trò chuyện thoải mái giữa các nghệ sĩ, các tiết mục lần lượt được giới thiệu. Đến khoảng giữa chương trình, cuối cùng cũng đến lượt Shizuku cùng nhóm idol Princia lên sân khấu. Khi nhạc vang lên, cơ thể cô tự động hòa vào những bước vũ đạo đã khắc sâu từ bao lâu nay, vừa nhảy vừa hát.
“—Chỉ cần thấy cậu~, tim lại lỡ một nhịp~♪”
Zoom và góc máy—đúng thời điểm. Ngay khoảnh khắc ấy, cô hoàn hảo tung ra một cú nháy mắt. Trong lòng vẫn giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, khuôn mặt lại bừng sáng với nụ cười rực rỡ, thể hiện trọn vẹn màn trình diễn đỉnh cao mang tên Himeno Shizuku.
Tất cả nằm ở việc nắm bắt khoảnh khắc—sao cho từng giây từng phút đều để lại ấn tượng không thể phai mờ. Và không chỉ đơn thuần là hòa nhịp với các thành viên khác. Cô phải dõi theo chuyển động máy quay, tính toán vị trí so với khán giả và bạn diễn, kiểm soát từng centimet sự hiện diện của bản thân đến từng chi tiết nhỏ nhất. Chính nhờ thế, idol mang tên Himeno Shizuku mới có thể leo lên đến đỉnh cao như hôm nay.
“──Xin chân thành cảm ơn!”
Khi chương trình ca nhạc kết thúc, Shizuku cùng các thành viên cúi chào cảm ơn tất cả nhân viên. Sau khi hoàn tất thủ tục chào hỏi, cô nhanh chóng thay đồ, thu dọn hành lý rồi lên xe do quản lý lái về nhà. Giờ đây trong chiếc váy liền thân thanh lịch và kín đáo, Shizuku ngồi ở băng ghế sau, lặng lẽ hồi tưởng về một ngày vừa trôi qua.
“Hôm nay em vẫn tuyệt như thường lệ! Chả trách sao lại nổi tiếng thế.”
“Cháu chị là fan bự của em đó—em ký tặng giúp chị một cái nhé?”
“Hẹn gặp lại dịp khác nha. Chúc tour diễn suôn sẻ nữa!”
Ai cũng vậy—từ bạn diễn đến nhân viên hậu trường—đều dành cho cô lời khen ngợi. Ít nhất thì, bề ngoài là vậy. Thế nhưng, từ góc nhìn của Shizuku, màn trình diễn hôm nay vẫn chưa thật sự hoàn hảo.
Hôm nay có hơi để cảm xúc lấn át rồi. Chỉ vì thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn bình thường mà để bản thân chủ quan, đúng là không nên.
Cô biết rõ nguyên nhân. Dạo gần đây, cuối cùng cũng học được cách để thư giãn. Đặc biệt là việc có thể chợp mắt trong vòng ba mươi phút—vào khung giờ mà trước giờ vốn không bao giờ ngủ—đã tạo ra khác biệt rất lớn. Tất nhiên, chẳng thể dễ dàng nói với người khác rằng chính một cậu bạn cùng trường là người đã mang lại điều đó.
…Sezaki Touya-kun, hả.
Cậu ta đúng là kỳ lạ. Không hề có chút hứng thú nào với thân phận idol, vậy mà vẫn tương tác một cách rất tự nhiên với con người thật của cô. Không nhiệt tình quá mức, cũng chẳng bám dính lấy. Cái khoảng cách vừa phải ấy… lại khiến cô thấy dễ chịu đến bất ngờ.
Làm nghề này, Shizuku đã rèn được con mắt quan sát rất nhạy. Và theo những gì cô thấy, Touya không phải kiểu người đặt nặng địa vị hay danh tiếng. Có lẽ chính vì vậy mà cô mới quý mối quan hệ hiện tại giữa cả hai—một mối quan hệ mà cô không bị đối xử như một người đặc biệt.
Chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ để lộ bản thân chân thật trước mặt người khác. Ấy thế mà khi chuyện đó xảy ra, cô lại chẳng thấy khó chịu như từng tưởng. Có lẽ bởi vì, khi không phải “Shizuku idol,” cô không cần phải nghĩ quá nhiều. Nhưng điều đó cũng kéo theo hệ lụy—cô dễ buông lỏng cảnh giác hơn bao giờ hết.
Việc quên đóng hẳn cửa phòng karaoke riêng… Nếu đang trong chế độ idol thì chắc chắn không bao giờ xảy ra.
Dù sao thì, lúc đó cũng đang ở trong trạng thái tồi tệ thật. Nhưng dù vậy—rõ ràng là đã lơ là phòng bị. Ngược lại, chính vì sự sơ suất ấy mà cô mới có cơ hội tiếp xúc với cậu ta. Nghĩ lại thì, dù đã phát hiện bạn cùng lớp đang làm thêm ở quán karaoke quen thuộc, cô cũng chẳng cảnh giác gì mấy. Thậm chí chưa từng nghĩ đến việc đổi địa điểm.
Xét ở khía cạnh đó nữa, Shizuku cũng phải thừa nhận—cậu ta đúng là người kỳ lạ. Có lẽ sắp tới sẽ lại gặp thôi, dù là ở trường… hoặc nếu ghé qua nơi cậu ấy làm thêm. Chỉ nghĩ đến thế thôi mà cô đã khẽ lắc đầu.
Không thể sống kiểu tùy hứng được. Mình phải luôn kiểm soát tất cả mọi thứ.
Người trong ngành thường nói rằng Himeno Shizuku thành công là nhờ có “ba yếu tố”: gương mặt xinh đẹp, vận may, và khí chất bẩm sinh. Nhưng Shizuku thừa hiểu, đó không phải là toàn bộ sự thật.
Đúng là cô thường được ca tụng là “nữ thần” trên mạng xã hội, và cũng ý thức được rằng mình được sinh ra với ngoại hình nổi bật cùng xuất thân ưu tú. Thế nhưng, bản thân chưa bao giờ tin rằng chỉ thế là đủ để đảm bảo thành công. Không phải kiểu thiên tài dễ dàng làm gì cũng suôn sẻ. Cô là kiểu người phải suy tính từng bước—lập kế hoạch, cân nhắc chiến lược, rồi ghép từng mảnh lại để tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Bởi nếu phải thừa nhận thật lòng… con người thật của cô chẳng dễ thương chút nào. Chính vì vậy, không được phép lơ là cảnh giác. Không thể để người khác thấy được bản thân thật sự—dù chỉ là một chút yếu đuối. Việc giả vờ trở thành một người khác… dùng những lời nói dối để tạo ra phiên bản hoàn hảo của bản thân… giờ đây không còn là điều khiến cô cảm thấy sai trái nữa. Nhưng một khi đã chọn nói dối, thì phải diễn cho đến cùng. Bởi nếu bất kỳ lời nói dối nào bị bại lộ—dù chỉ một—thì hình tượng trong lòng fan sẽ tan vỡ. Và điều đó… là thứ cô phải tránh bằng mọi giá. Không chỉ vì người hâm mộ rất quan trọng. Mà hơn hết, vì cảm giác bị người khác khinh ghét là thứ khiến cô sợ hãi nhất.
Bắt đầu từ ngày mai, lịch trình lại kín mít: đóng vai khách mời trong một bộ phim truyền hình, ghi hình cho một chương trình giải trí tại khu phố mua sắm địa phương, rồi còn có buổi tập nhảy chuẩn bị cho tour diễn. Vẫn còn quá nhiều việc phải làm.
Và cũng chính vì thế, cô cần giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo. Một chút “lối thoát” chỉ đơn giản là như vậy—một sự trốn thoát tạm thời để giúp cô tiếp tục công việc chính. Không hơn. Dù bản thân hiểu rất rõ điều đó, nhưng mà…
…Liệu cậu ấy có dành thời gian cho mình nữa không nhỉ.
Lời thì thầm ấy của Shizuku khẽ vang lên, nhẹ đến mức tan biến trước khi ai đó kịp nghe thấy. Bên ngoài cửa sổ xe, ánh đèn thành phố đêm nay dường như rực rỡ hơn mọi khi.
◇
Chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa. Touya đang ăn trưa cùng Shuuichi trong lớp thì cánh cửa phía sau bất ngờ bị đẩy bật ra kèm theo tiếng động lớn.
“Này, Touya. Ra đây một lát.”
Người vừa xồng xộc bước vào với gương mặt cau có là Kanai Natsuki, học sinh lớp bên cạnh. Với mái tóc nâu hạt dẻ dài ngang vai buộc lệch một bên, ngoại hình nổi bật và khí chất có phần phóng khoáng, cô là thành viên của câu lạc bộ nhạc nhẹ—một kiểu “ban nhạc nữ” điển hình. Cô và Touya từng học chung cấp hai, nên cũng có quen biết, dù dạo gần đây hầu như chẳng nói chuyện gì với nhau.
Chính vì vậy mà Touya khẽ nhíu mày, trông có vẻ ngạc nhiên.
“Tự nhiên cái gì vậy? Đang ăn trưa mà.”
“Không mất nhiều thời gian đâu.”
“Ừ thì… nhưng mà…”
Trong lúc Touya còn lưỡng lự, Shuuichi ở đối diện vừa nhai vừa cười nham nhở trêu chọc.
“Đi đi. Biết đâu mùa xuân đã đến với cậu rồi thì sao.”
“Im đi.”
“Im đi, Mukai. Mà không—chết đi cũng được.”
Ánh mắt sắc lẹm của Natsuki lập tức khiến Shuuichi câm nín, co rúm người như cún con bị quát. Cả lớp bắt đầu xôn xao tò mò, và không còn cách nào khác, Touya đành thở dài đứng dậy.
“…Được rồi, nhưng chỉ một lát thôi đấy.”
“…………”
Natsuki không đáp. Chỉ quay người bước ra khỏi lớp mà không nói lời nào, còn Touya thì lặng lẽ đi theo. Và đúng lúc bước qua cánh cửa, ánh mắt cậu vô tình chạm phải Shizuku, người đang nhìn sang với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Này, đi đâu xa vậy?”
Touya vừa bước theo vừa thở dài cất tiếng, trong khi Natsuki vẫn sải bước nhanh về phía trước trên hành lang. Thế nhưng cô chẳng buồn trả lời, cứ thế tiếp tục tiến bước.
Khác với khu lớp học thông thường, khu vực này là nơi tập trung các phòng câu lạc bộ văn hóa và các phòng bộ môn đặc biệt. Chỉ đến khi cả hai đã tới chỗ ít người lui tới hơn, Natsuki mới dừng lại và quay người lại.
“Tới đây là đủ rồi.”
“Cần gì phải đi xa dữ vậy chứ?”
“Vì đây là chuyện… không nên để người khác nghe thấy.”
Touya trông ngày càng khó chịu hơn, nhưng Natsuki chỉnh lại tư thế, nghiêm túc cất lời.
“Dạo gần đây cậu thân với Himeno-san lắm nhỉ?”
"Hả?" Touya chớp mắt. Đây chắc chắn không phải điều cậu nghĩ sẽ được nghe.
"Ý tớ là, ừm… với Himeno-san ấy…" Natsuki ấp úng, rõ ràng đang chật vật để nói ra lời.
Thấy cô như vậy, Touya nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại.
"À à, nhìn nhầm rồi. Không phải tụi này đang hẹn hò gì đâu."
"Hả?" Lần này đến lượt Natsuki chớp mắt ngơ ngác. Và vì lý do nào đó, biểu cảm của cô trông có vẻ… bực bội?
"Khoan đã, không phải cậu hỏi chuyện đó à?"
"Không hề luôn! Himeno-san là một idol top đầu, như thể bước ra từ thiên giới ấy! Làm sao mà cô ấy lại hẹn hò với một thằng học sinh tầm thường như cậu cho được?!"
"...Ờ. Vậy rốt cuộc cậu định hỏi cái gì?" Trước giọng điệu đó, Touya cau mày, nhưng vẫn quyết định để cô nói hết.
Natsuki ngập ngừng một hồi, cuối cùng lí nhí:
"Tớ chỉ… muốn hỏi là cậu cũng là fan của Himeno-san hả…"
À, thì ra là vậy, Touya hiểu ra. Natsuki là fan, và vì gần đây cậu hay đi chung với Shizuku, nên cô muốn biết liệu cậu có "về phe" idol ấy hay không. Nói cách khác, giờ điều Touya cần làm là… trả lời cô một cách đàng hoàng—
"Không, tớ đâu có phải fan của Himeno gì đâu." Touya nói thẳng, chỉ là đang thành thật.
Natsuki đứng sững lại, miệng hơi há ra vì sốc. Sau đó mắt cô giật nhẹ, gương mặt bắt đầu lộ rõ vẻ khó chịu.
"V-Vậy tại sao cậu cứ lượn lờ quanh Himeno-san suốt vậy? Có người nói thấy hai người đi chung sau giờ học nữa đấy!"
"À thì, tụi này là bạn mà."
"─!"
Ngay khoảnh khắc Touya nói ra chữ "bạn", từ đó vang lên một cách kỳ lạ mà dễ chịu. Trong khi đó, Natsuki vẫn đứng đơ người, không nói nên lời. Nhìn cô như vậy, Touya khẽ thở dài.
"Mà, nghe chừng đó là tất cả những gì cậu muốn hỏi rồi nhỉ? Tớ về đây. Lúc nào cậu cũng lòng vòng, đứng đây hoài là mất hết giờ nghỉ trưa luôn đấy."
"Đứng lại đó cho tớ!" Cô túm lấy vai cậu, giữ lại ngay khi cậu vừa bước đi.
"Gì nữa, còn gì chưa nói hả?"
"Cậu cứ lượn quanh Himeno-san mà không phải fan hả? Còn tỉnh táo không đấy?"
"Tỉnh như sáo. Mà chuyện đó thì có gì lạ đâu?"
"Tất cả mọi thứ luôn ấy! Cô ấy là idol xinh đẹp rạng rỡ tới mức phi thực! Ai mà tiếp xúc thường xuyên với cô ấy mà không đổ thì còn là người chắc?!" Giọng Natsuki vang vọng khắp hành lang.
Lần này đến lượt Touya đứng hình, không thốt được lời nào. …Ra vậy. Không phải kiểu mê mẩn nửa mùa như Shuuichi. Đây là hàng thật. Fan chính hiệu. Wota idol thứ thiệt, khỏi bàn cãi. Mọi mảnh ghép giờ đã khớp lại, Touya buông một tiếng thở dài, tay đưa lên bóp trán.
"Tớ hiểu cảm giác của cậu, Kanai. Nhưng mà việc áp cho ai cũng phải nghĩ giống mình á? Cái đó thì sai rồi."
"Không không, nghe chẳng lọt tai tẹo nào hết. Ý cậu là giờ đang làm bạn với idol đỉnh nhất, Himeno Shizuku-chan mà không hề hấn gì sao?"
Rồi đó. "Chan" đi với tên đầy đủ. Đúng chuẩn wota luôn rồi. Hồi giữa năm ngoái cô đâu có như vậy. Phải có chuyện gì đó xảy ra dạo gần đây. Dù vậy, Touya không định né tránh làm gì. Cậu quyết định cứ nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Chuẩn luôn. Có vấn đề gì không?" Giọng Touya trở nên nghiêm lại một chút. "Tớ không quan tâm Himeno Shizuku với tư cách idol. Nhưng với tư cách bạn cùng lớp, tụi này là bạn. Chỉ vậy thôi. Và tớ không cần giải thích điều đó với ai cả."
Natsuki sững người, như thể bị dội một gáo nước lạnh. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô đã lập tức lấy lại bình tĩnh, giơ ngón trỏ lên như thể sắp tung chiêu phản bác đỉnh cao.
"Được thôi. Tớ hiểu rồi. Cậu là bạn với Himeno-san. Dù điều đó nghe có khó chịu cách mấy, tớ vẫn chấp nhận chuyện cậu không phải fan."
"Ừ."
"Vậy thì, cho tớ một cơ hội đi."
"Cơ hội?"
"Một cơ hội để biến cậu thành fan của idol Himeno Shizuku-chan. Nghĩ thử đi—trường hợp tệ nhất thì cậu cũng chỉ học thêm về bạn mình thôi. Đúng không? Lợi cả đôi đường còn gì."
Nghe cũng… có vẻ hợp lý. Mà chỉ là có vẻ thôi. Nếu không nghĩ kỹ thì còn thấy thuyết phục. Nhưng thực tế thì rõ ràng cô đang ép cậu bằng nhiệt huyết của mình thì đúng hơn. Mà đã biết Natsuki rồi thì cũng biết, một khi cô lên cơn như vậy là không thể dừng lại được. Cô đã quyết thì có níu kéo cũng vô ích.
Touya thở dài, gật đầu miễn cưỡng.
"Được rồi. Nhưng tớ cũng có việc riêng, đâu phải rảnh suốt ngày đâu."
"Người chẳng tham gia câu lạc bộ gì mà còn kêu bận. Thôi kệ! Trước tiên tớ sẽ cho cậu mượn Blu-ray buổi concert live của Princia—nhóm của Shizuku-chan. Xem ở nhà đi. Sau đó, tớ sẽ cung cấp thông tin cơ bản. Kiểu như tiểu sử, với một vài hình siêu phẩm từ bộ sưu tập của tớ!"
"Chốt lại là, đừng mong tớ bị nhồi sọ thành fan cuồng như cậu…"
Nhưng Natsuki đã đạp ga hết cỡ. Khi cô bắt đầu chế độ truyền giáo idol toàn diện, Touya chỉ còn biết gồng mình chống đỡ cơn bão sắp tới. Cậu linh cảm chuyện này sẽ chẳng yên ổn đâu. Phớt lờ ánh mắt hoang mang của Touya, Natsuki áp sát, phấn khích lướt qua màn hình điện thoại, bắt đầu màn độc thoại cuồng nhiệt về idol của mình, Himeno Shizuku.
"Này này, nhìn cái này đi! Ảnh promo của cô ấy lúc được bình chọn hạng nhất trong bảng xếp hạng 'Gương mặt tuổi teen được mong muốn nhất' năm ngoái đó! Cân bằng giữa khí chất trong sáng và nét gợi cảm nhẹ nhàng đỉnh tới mức phi lý—thật sự khiến người ta phát điên luôn ấy! Khó mà tin nổi cô ấy là học sinh cấp ba như tụi mình ha? Còn cái này là video đầu tiên giúp cô ấy nổi như cồn với biệt danh ‘Mỹ nhân cấp thần’ nè—" Và cứ thế, Natsuki xả một tràng liên hoàn đạn về trivia idol và lời ca ngợi không dứt cho tới khi chuông báo hết giờ trưa vang lên.
Gần đây, Natsuki dường như rất hứng khởi khi cân bằng tốt giữa hoạt động câu lạc bộ và đam mê idol. Hôm nay, cô đặc biệt vui vẻ vì cảm giác như đã tìm lại được điểm chung với Touya—người mà cô từng thân thiết nhưng rồi đã dần xa cách.
Khoảng cách giữa Touya và Natsuki bắt đầu khi cậu rút khỏi các hoạt động câu lạc bộ. Từ thời cấp hai, Natsuki luôn là người cổ vũ hết mình cho cậu, nên khi cậu bỏ cuộc, cậu cũng ngày càng thấy khó đối diện với cô. Nhận ra điều đó, Natsuki đã lặng lẽ để cho cậu có không gian, và chẳng bao lâu sau, hai người dần ít nói chuyện hơn. Vì vậy, Touya vẫn luôn mang cảm giác áy náy với cô—và cuộc hội ngộ bất ngờ hôm nay, dù có phần hỗn loạn, vẫn khiến cậu thấy bồi hồi. Nó khiến cậu nhớ lại những ngày xưa khi cả hai có thể trò chuyện thoải mái mà không phải nghĩ ngợi.
Dù vậy, cậu hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị bắn phá tơi tả bởi nhiệt huyết một chiều của cô như vậy. Lúc lê thân trở lại lớp, cậu đã cảm thấy cạn sạch sinh lực. Shuuichi thì chọc ghẹo không ngớt, nhưng Touya chẳng còn sức mà phản ứng lại. Cậu liếc nhìn Shizuku, người trông như chẳng mảy may để tâm, rồi lặng lẽ chờ tiết học buổi chiều bắt đầu.
◇
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…"
Tối cuối tuần. Touya lầm bầm thở dài khi đứng trước một nhà hát lớn giữa trung tâm Tokyo. Xung quanh cậu, người người chen kín cả khu vực. Cũng phải thôi—hôm nay là buổi live concert của Princia, nhóm idol mà Himeno Shizuku là thành viên.
Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày trước. Natsuki bất ngờ tìm đến và nói:
"Đứa bạn đi cùng tớ hủy kèo mất rồi, nên còn một vé—cậu đi chung với tớ nhé!"
Nghĩ lại, rất có thể cô chỉ cố kết nối lại với cậu cũng vì cần người đi concert chung.
"Rồi! Tớ đã mua đủ đồ ở quầy bán merch rồi, cậu cũng xong hết luôn!"
Khoác trên mình áo T-shirt và khăn cổ trong tour diễn, Touya và Natsuki giờ trông chẳng khác gì những fan cuồng nhiệt xung quanh. Họ đã xếp hàng suốt hai tiếng trước giờ mở cửa để gom hết hàng hot. Tuân thủ tuyệt đối mệnh lệnh của Natsuki, Touya giờ hòa lẫn hoàn hảo vào đám đông—dù bản thân thì vẫn chưa thấy thoải mái là bao.
"Vé thì được cho không, nhưng áo với penlight làm ví tớ rỗng túi luôn rồi đấy."
Touya lầm bầm lần nữa, nhưng Natsuki thì vẫn hăng hái đáp trả với vẻ khoái chí:
"Thế mới cần đi làm thêm chứ còn gì! Thiệt tình, cậu nên cảm ơn tớ vì đã giúp đồng tiền mồ hôi nước mắt của cậu được dùng đúng chỗ đấy."
"Bỏ mấy thứ đó qua một bên… Tớ vẫn không hiểu vì sao lại đi xem bạn cùng lớp biểu diễn với… một bạn cùng lớp khác."
"Thôi lắm lời quá! Mau đi thôi! Ghế hôm nay đẹp lắm đó, biết chưa?"
"Biết rồi biết rồi…"
Dù bị ép đi là chính, nhưng chuyện cậu chịu ra ngoài vào cuối tuần thế này cũng cho thấy… cậu đã cam chịu số phận rồi. Dẫu vậy, vẫn có một điều khiến cậu bận tâm—cậu chưa nói với Shizuku là mình sẽ đi buổi live này. Thật ra cũng chẳng phải cố tình giấu gì—Natsuki mời quá bất ngờ, với lại cậu cũng đâu có cách liên lạc với Shizuku. Dù vậy, chuyện đó vẫn khiến cậu bứt rứt.
Thôi kệ. Miễn không nói gì thì chắc cô ấy sẽ chẳng biết mình tới đâu, Touya nghĩ, rồi bước về phía ghế ngồi.
"Đứng lên cổ vũ thì được, nhưng lúc vung penlight thì nhớ chú ý người xung quanh đấy. Còn vụ hô call—tớ đã gửi video hướng dẫn rồi đúng không? Cậu học thuộc chưa?"
"Tớ có coi đấy. Nhưng mà không định làm mấy trò đó đâu."
"…Thôi cũng được. Ép quá rồi bị gán mác wota cuồng loạn thì phiền lắm."
Touya không nói ra, nhưng với cậu thì Natsuki đã đủ tiêu chuẩn "wota cuồng loạn" từ lâu rồi. Vấn đề với mấy fan kiểu này là họ chẳng tự nhận thức được bản thân—mà chính điều đó mới khiến họ dữ dội như vậy. Mà cũng phải công nhận, Natsuki đúng là trường hợp đặc biệt.
Cậu liếc quanh. Quả nhiên, ai nấy đều mặc đồ giống họ. Đám đông thuộc đủ mọi lứa tuổi, và dù tỷ lệ giới tính có hơi lệch, nhưng rõ ràng Princia có đủ loại fan hâm mộ.
Tất cả những người này… đều đến vì Himeno sao. Cũng đáng nể đấy chứ.
Ấn tượng trước quy mô của sự kiện, ánh mắt Touya lướt qua khán đài—buổi diễn vẫn chưa bắt đầu. Trong lúc giết thời gian, cậu quay sang cô gái đang ngồi bên cạnh mình.
"Thế này… Kanai. Cậu trở thành fan của Himeno từ khi nào thế? Tớ đoán là sau khi chúng ta lên cấp ba à?"
"Tớ mới chỉ là fan được khoảng sáu tháng thôi. …Đúng vào khoảng thời gian cậu rời đội bóng rổ."
"Hửm. Điều gì đã khiến cậu thích chị ấy vậy?"
"Thì, lúc đó tớ… hoàn toàn kiệt sức. Kiểu như, chẳng còn gì quan trọng nữa, cậu hiểu không? Và rồi tớ tình cờ nghe được bài hát ‘Công Chúa Chỉ Dành Cho Anh’ của Princia. Nó tác động mạnh đến tớ. Thực sự rất mạnh. Cảm giác như… những nàng công chúa đó là những người duy nhất thấu hiểu tớ, những người sẵn sàng ở bên cạnh tớ. Nó chỉ đơn giản là—cho tớ một thứ để níu giữ."
"Tớ hiểu rồi."
"Nhưng Shizuku-chan thì đặc biệt lắm. Khuôn mặt của chị ấy đúng gu của tớ luôn. Tớ thực sự ước mình có thể trông giống chị ấy. Nhưng hơn thế nữa—chị ấy ngầu lắm. Kiểu như, ngay cả cách sống của chị ấy cũng rất ngầu."
"Ngầu á?"
Đó không phải là từ mà Touya mong đợi, nhưng Natsuki đã gật đầu một cách dứt khoát.
"Bởi vì Shizuku-chan, chị ấy không hề nao núng ngay cả khi có chuyện không hay xảy ra. Chị ấy luôn mỉm cười, và vào những thời khắc quyết định, chị ấy luôn xử lý một cách hoàn hảo. Kiểu như, chị ấy hoàn hảo đến mức khiến tớ muốn đi theo chị ấy suốt đời!"
"Ra vậy."
Himeno Shizuku mà Touya biết không hoàn toàn khớp với hình ảnh đó, nhưng nếu cô ấy có thể truyền cảm hứng cho Natsuki như thế này—cho cô ấy sức mạnh, hy vọng, và một điều gì đó để khao khát—thì đúng là, idol Himeno Shizuku thực sự rất ấn tượng.
Có lẽ nhận ra mình đã tuôn ra hơi nhiều, Natsuki ngại ngùng liếc xuống chiếc huy hiệu Shizuku ghim trên ngực, rồi mỉm cười và vui vẻ nói thêm, "Nói chung, Princia—hay đúng hơn là Himeno Shizuku-chan—là vị cứu tinh của tớ. Anh hùng của riêng tớ!"
"Anh hùng của cậu à? Hai người có bao giờ nói chuyện ở trường không?"
"Không đời nào. Ý tớ là, ừ thì, bọn tớ học cùng trường, nhưng hầu hết thời gian tớ còn không dám nhìn thẳng vào chị ấy nữa là. Cái hôm tớ xuất hiện ở lớp cậu ấy? Bên trong tớ đang hoảng loạn lắm—chỉ ở gần chị ấy thôi mà tớ đã toát mồ hôi hột rồi."
"Vậy sao…"
"Và dù sao đi nữa, tớ là fan của idol Himeno Shizuku, không phải con người riêng tư của chị ấy. Tớ cố gắng giữ khoảng cách để không gây ra bất kỳ rắc rối nào. Ranh giới đó rất quan trọng với tớ, cậu hiểu chứ?"
Touya gật đầu, thực sự ấn tượng. Natsuki rõ ràng có những quy tắc của riêng mình khi làm một người hâm mộ. Đúng là một fan kiểu mẫu.
"Nhân tiện, Princia có ba thành viên phải không? Nhưng người cậu thích nhất chắc chắn là Himeno?"
"Dĩ nhiên rồi! Shizuku-chan là trung tâm bất biến, không thể tranh cãi—là báu vật của thế giới này! Một mỹ nhân idol huyền thoại mười tỷ năm có một! Sự hiện diện thần thánh, tựa thiên thần của chị ấy chữa lành mọi bệnh tật trong vũ trụ!"
Nhóm nhạc idol Princia gồm ba thành viên: trung tâm bất biến và là đại diện Hồng Thuần Khiết, Himeno Shizuku; đại diện Vàng năng nổ hoạt bát, Kishi Yuina; và đại diện Lam Phong Vị quyến rũ và cool ngầu, Aomine Kaoruko.
Nói một cách đơn giản, Shizuku thuộc tuýp trong sáng thuần khiết, Yuina là kiểu người năng động tiến tới, còn Kaoruko mang lại cảm giác trưởng thành, quyến rũ. Đương nhiên, mức độ nổi tiếng và độ nhận diện của Shizuku ở một đẳng cấp hoàn toàn khác—cô gần như đã trở thành gương mặt đại diện của nhóm. Dù vậy, cả nhóm đã thực hiện thành công nhiều sự kiện live quy mô lớn, và hai thành viên còn lại không thể phủ nhận cũng là những idol vô cùng ấn tượng.
"Vậy về cơ bản, là do cậu thích khuôn mặt của chị ấy thôi, đúng không?"
"Chà, nếu cậu muốn nói một cách khô khan như vậy thì, ừ," Natsuki thừa nhận, "Nhưng nó còn hơn thế nữa! Khí chất của chị ấy điên đảo lắm! Giọng nói, giọng hát, vũ đạo—ngay cả những cử chỉ nhỏ nhất! Mọi thứ chị ấy làm đều là sự hoàn hảo!"
"Vậy là… tất cả mọi thứ."
"Chính xác! Chỉ cần chị ấy tồn tại thôi cũng đã là một phước lành cho vũ trụ rồi!"
Nhìn Natsuki say sưa tuôn trào với một niềm đam mê không chút che giấu, Touya cảm thấy như mình đang nhìn vào một thứ gì đó chói lòa. Có một sức mạnh cố hữu khi chứng kiến ai đó đắm chìm sâu sắc vào điều họ yêu thích—nó có sức lan tỏa, theo một cách tốt đẹp nhất. Và có lẽ đó là lý do tại sao Touya có thể cảm thấy sự phấn khích của chính mình cũng bắt đầu dâng lên.
"Này, bắt đầu rồi."
Ngay khi Natsuki vừa nói xong, đèn trong hội trường mờ đi. Tiếng xì xào bàn tán vốn tràn ngập hội trường vài khoảnh khắc trước đó tắt lịm ngay lập tức, thay vào đó là tiếng nhạc nền sôi động và một bầu không khí đặc quánh sự mong chờ. Rồi đoạn nhạc dạo đầu vang lên, và như một cơ thể sống duy nhất, “Ba, hai, một–” khán giả đồng thanh đếm ngược một cách hoàn hảo.
"""—Nó cứ tiếp diễn mãi, mãi mãi và mãi mãi~♪"""
Khi tiếng nhạc vang lên, ba cô gái trong những bộ trang phục idol lộng lẫy lao ra sân khấu—Princia, trong tất cả sự huy hoàng của họ. Ngay khoảnh khắc họ xuất hiện, năng lượng trong hội trường bùng nổ.
"Mọi ngườiiii! Cảm ơn rất nhiều vì đã đến đây hôm naaaay~!"
Tắm mình trong ánh đèn sân khấu trắng sáng, Himeno Shizuku đứng ở trung tâm, giọng nói được khuếch đại qua micro tai nghe khi cô nói với đám đông. Mặc một bộ trang phục màu hồng rực rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, lời hô hào vui vẻ của cô đã khiến khán giả reo hò trong cuồng nhiệt.
Họ mở màn bằng một trong những ca khúc tiêu biểu nhất của Princia, một bài hát mà dường như ai cũng thuộc lòng. Đối với Touya, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm màn hô hào-đáp lại trực tiếp tại một buổi hòa nhạc—và cậu đã choáng váng. Cậu không bao giờ ngờ rằng một đám đông lớn như vậy lại có thể chuyển động đồng bộ một cách hoàn hảo đến thế. Thật sự rất ấn tượng. Sự phấn khích tột độ của khán giả không hề giảm sút. Sau khi biểu diễn liền ba bài hát, nhóm chuyển sang phần giao lưu (MC).
"Yahooo~! Chị là Shizuku, đại diện cho màu Hồng Thuần Khiết~! Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ hếttttt mình nhé~!"
Giọng nói trong trẻo, lí lắc của cô vang vọng khắp nhà thi đấu. Mặc dù Touya biết rõ cô—biết cả tính cách thật của cô ở ngoài sân khấu—nhưng nhìn cô thế này khiến cậu cảm thấy cô như một người xa lạ, một người cách xa thế giới của cậu. Vì lý do nào đó, điều đó làm cậu trào dâng một cảm giác cô đơn thầm lặng.
Khi các thành viên kết thúc phần giới thiệu của mình, Touya nhận thấy một điều kỳ lạ: màu sắc của các gậy phát sáng trong đám đông áp đảo là màu hồng. Dễ dàng chiếm đến tám mươi phần trăm. Màu vàng và xanh dương chiếm phần còn lại, chia đều cho hai thành viên kia. Rõ ràng ai là người được yêu thích nhất trong đám đông.
Bên cạnh cậu, Natsuki vẫy một chiếc quạt có ghi "Shizuku trọn đời! Cho em một dấu hiệu hòa bình!", gậy phát sáng của chính cô cũng đang rực rỡ màu hồng một cách tự hào. Touya, noi theo, cũng chuyển gậy của mình sang màu hồng và ngập ngừng giơ lên.
Nhóm chuyển sang một vài màn đối đáp nhẹ nhàng, giữ cho không khí thật tự nhiên và vui vẻ. Nhưng chẳng bao lâu sau, Shizuku lại bước lên phía trước.
"Được rồi ạ~! Em nghĩ đã đến lúc chúng ta chuyển sang bài hát tiếp theo rồi! Mọi người sẵn sàng chưa~?!"
Đám đông gầm lên đáp lại, cả hội trường rung chuyển trong sự mong chờ.
"""Tiếp theo… là bài hát này!"””
Cả ba idol đồng thanh hét lên—và đoạn nhạc dạo đầu bùng nổ. Khi đám đông xung quanh gào thét, Touya thấy mình bị cuốn theo năng lượng cuồng nhiệt của nó—một cách bất lực, hoàn toàn bị nhấn chìm.
"──Chị yêêêu các emmm☆"
Trên màn hình khổng lồ phía trên sân khấu, Himeno Shizuku nháy mắt tinh nghịch, làm hình trái tim bằng ngón tay. Rồi, sau một nhịp im lặng—
"""""WAAAAAHHH!!"""""
Đám đông vỡ òa trong tiếng reo hò như sấm. Màn trình diễn của cô đã chiếm trọn mọi trái tim trong hội trường, đẩy không khí lên đến đỉnh điểm.
"Chị ấy đúng là một cái gì đó… Idol Himeno Shizuku," Touya thành thật lẩm bẩm. Bên cạnh cậu, Natsuki gật đầu lia lịa đến mức tưởng như cổ cô sắp gãy.
Trên sân khấu, tắm mình trong ánh đèn, Shizuku lấp lánh như một ngôi sao trên bầu trời đêm. Cô tỏa ra một vầng hào quang thanh tao—trong sáng và xinh đẹp, với giọng hát ngọt ngào như kẹo bông và những bước nhảy sắc bén, dứt khoát đến mức gần như tỏa sáng. Cô không chỉ biểu diễn—cô làm chủ sân khấu, một sự hiện diện độc nhất không giống ai.
…Và thế nhưng, trong khi ngắm nhìn nữ idol hàng đầu này từ xa, Touya cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu trong lồng ngực. Một loại cô đơn. Một sự trống rỗng kỳ lạ mà cậu không thể diễn tả thành lời. Dĩ nhiên, chỉ cần nghĩ đến việc Shizuku lạnh lùng, thực tế mà cậu biết giờ đang đứng trên sân khấu và tung ra một câu "Chị yêêêu các emmm~☆" ngọt lịm cũng đủ để khiến cậu gần như muốn cuộn tròn người lại vì xấu hổ giùm.
Sự tương phản đó—màn trình diễn chói lòa này so với Shizuku mà cậu biết ở trường—là điều mà chỉ riêng cậu mới được biết. Và vâng, có một chút tự hào trong đó. Cậu sẽ nói dối nếu bảo rằng không có. Điều đó chỉ càng khiến mọi thứ thêm khó hiểu—tại sao lại có cảm giác như có thứ gì đó đang thắt chặt trong lồng ngực cậu?
"Được rồi, tiếp theo—lên nào! Kỳ Nghỉ Hè Của Tớ☆Mùa Hè!"
Khoảnh khắc tên bài hát tiếp theo, được rút ngắn thành WataBake, rời khỏi môi Shizuku, đám đông hú hét trong mong đợi. Touya chớp mắt. Tên quái gì thế này…? Nhưng trong khi cậu thấy cái tên thật kỳ quặc, những người hâm mộ còn lại rõ ràng không nghĩ vậy. Họ đang yêu thích nó—nhảy múa, la hét, và vung vẩy những cây gậy phát sáng.
Touya, trong khi đó, đứng đó với những suy nghĩ quay cuồng, gần như không phản ứng. Và rồi—
"“──!”"
Mắt họ chạm nhau. Không thể nhầm được—ánh mắt của Touya khóa chặt vào ánh mắt của Shizuku, ngay giữa lúc cô đang thực hiện vũ đạo. Đôi mắt cô mở to trong một giây—một sự ngạc nhiên thực sự. Và rồi—
Ha ha.
Cô bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng, tự phát. Rồi, toe toét cười, cô siết bàn tay phải thành nắm đấm và chỉ thẳng về phía cậu. Một cử chỉ quen thuộc. Giống hệt như cái mà cô đã làm với cậu đêm đó. Tim Touya đập mạnh một tiếng trong lồng ngực.
Được nhận một khoảnh khắc fanservice đỉnh cao như vậy—và từ Shizuku với một nụ cười mà cậu chỉ từng thấy khi cô là chính mình, không chút che đậy—khiến Touya choáng ngợp với một cảm giác hồi hộp kỳ lạ và phấn khích. Cậu không thực sự hiểu tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực này có ý nghĩa gì. Nhưng có một điều cậu đã hiểu ra. Nữ idol trên sân khấu kia thực sự là cùng một cô gái mà cậu biết. Và trong khoảnh khắc đó, Touya cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể tin vào điều đó.
────
"Gyaaaahhh!! Cậu CÓ THẤY vừa rồi không!? Chị ấy hoàn toàn gửi fanservice đó cho TỚ, đúng không!? Thật không thể tin được!!" Ngay cả sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Natsuki vẫn còn phấn khích và gần như rung lên vì phấn khích.
Touya, trong khi đó, đang ngẩn ngơ—tay áo bị kéo qua kéo lại trong khi cậu chỉ có thể đáp lại một cách mơ hồ, trống rỗng. "Ừm… Chắc vậy…"
"Nhưng mà nghiêm túc nhé, nụ cười của Shizuku-chan trong bài WataBake—không phải nó có chút gì đó, tớ không biết nữa… giống nụ cười của một đứa trẻ hơn à? Cảm giác siêu tự nhiên, không phải nụ cười sân khấu thường thấy của chị ấy, cậu có nghĩ vậy không?"
"V-Vậy à?"
"Sao cậu lại có vẻ bối rối thế, Touya?"
"Ý tớ là, tớ đâu có bối rối."
"Ahaaa," Natsuki nói, vênh mặt tự mãn. "Cậu hoàn toàn rơi vào ảo giác rồi, đúng không?"
"Ảo giác?" Touya không khỏi lặp lại lời cô khi cô nở một nụ cười đắc thắng.
"Ý tớ là, được nhận một ánh mắt fanservice trực tiếp trong một hội trường lớn thế này ấy? Hiếm cực kỳ luôn. Và ngay cả khi nó xảy ra, cậu cũng bị bao quanh bởi mọi người. Trừ khi đó là một khoảnh khắc fanservice đã được định sẵn, không có cách nào chắc chắn chị ấy nhắm vào cậu. Đó là lý do tại sao mọi người cuối cùng đều nghĩ, ‘Khoan, có phải cho mình không?’ Cậu bắt đầu tin vào điều đó, ngay cả khi không có cách nào để biết chắc."
"Vậy ý cậu là… ngay cả cậu cũng biết mình có thể đã nhầm, mà vẫn phấn khích đến thế à?"
"Tất cả là nhờ ‘vai-bờ’ đó, Touya. Cái ‘vai-bờ’ đó. Ý tớ là, thôi nào—chỉ cần hít thở chung bầu không khí với idol của mình thôi đã là một phước lành rồi, đúng không?"
"Hahaha… Chắc cũng có lý."
Touya không thực sự theo kịp được năng lượng của Natsuki, không phải từ tận đáy lòng. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng nói bất cứ điều gì bây giờ cũng chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối—nên cậu cho qua.
"Thôi được rồi, không để lại dấu vết, nhỉ? Kiểm tra lại lần nữa xem có quên gì không rồi chúng ta chuồn thôi."
"Ừ."
Thấy Natsuki trông hoàn toàn thỏa mãn, hai người họ quét mắt quanh khu vực của mình một lần cuối, rồi rời khỏi hội trường. Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn. Các con đường xung quanh nhà thi đấu vẫn chật cứng những người hâm mộ phấn khích, tất cả đều đang tận hưởng dư âm của buổi hòa nhạc khi họ tiến về phía nhà ga. Sự náo nhiệt của nó vẫn còn vương trong không khí khi họ chuyển từ chuyến tàu này sang chuyến tàu khác, cho đến cuối cùng, họ trở về nhà ga gần nhà mình nhất.
Đây là nơi họ thường sẽ tách ra—Touya đi một đường, Natsuki đi một nẻo. Nhưng ngay trước khi họ chia tay, cô liếc nhìn cậu, rõ ràng là có điều gì đó trong đầu. Vì vậy, Touya quyết định lên tiếng trước, nhân tiện gửi lời cảm ơn.
"Cảm ơn vì hôm nay nhé. Vì cậu đã mời nên tớ mới được trải nghiệm một điều mới mẻ. Tớ rất cảm kích."
"Ô-ồ… ừ, tớ rất vui khi nghe vậy. Vậy… cậu đã trở thành fan của Shizuku-chan chưa?"
"…Chưa. Xin lỗi, nhưng tớ sẽ không nói mình đã thành fan đâu. Tớ thực sự nghĩ đó là một trải nghiệm tốt, và tớ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng chỉ vậy thôi."
"Vậy là cậu không gia nhập hội đu idol rồi, hử… Thôi được rồi. Nhưng mà này, chúng ta đã được đi chơi với nhau như ngày xưa, và điều đó cũng vui mà. Lần sau tớ mời cậu nữa được không?"
"Chắc chắn rồi. Nhưng tớ có đi hay không thì còn tùy vào hôm đó nữa."
Nghe vậy, Natsuki cười rạng rỡ.
"Như vậy là được rồi. Thôi được—hẹn gặp cậu ở trường."
"Ừ. Về nhà cẩn thận nhé."
Khi bóng dáng cô biến mất vào đám đông, Touya cuối cùng cũng bắt đầu bước đi.
Những gì cậu nói với Natsuki phần lớn là sự thật. Cậu không đột nhiên trở thành fan của idol Himeno Shizuku. Lý do tim cậu đập loạn nhịp trong buổi hòa nhạc không phải vì màn trình diễn, mà vì cậu đã thoáng thấy—chỉ thoáng thấy—con người thật của cô. Và lý do cậu không trả lời thẳng thắn với Natsuki về các buổi hòa nhạc trong tương lai rất đơn giản: nó phụ thuộc vào những gì Shizuku nói. Nếu cô ấy không muốn cậu đi, thì cậu sẽ không đi. Chỉ đơn giản vậy thôi.
“…Chà, mình đang cố biện minh với ai thế này?”
Thở dài, Touya ngước nhìn vầng trăng trên cao, nửa phần bực bội với chính mình. Ngày mai, cậu sẽ trở lại trường. Cậu sẽ gặp lại Shizuku. Và khi đó… liệu cô ấy có nói gì về việc cậu đến buổi hòa nhạc mà không báo trước không? Suy nghĩ đó mang đến một sự lo lắng kỳ lạ trong lồng ngực khi cậu rảo bước nhanh hơn về nhà.