Nữ thần: “Cậu muốn trở thành gì khi chuyển sinh dị giới?” Tôi: “Xương sườn của dũng sĩ”

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Web Novel - Chương 77: Hạt bụi do mẹ chồng miết

“Nữ thần ơi, tôi vừa cho Forkdurecla học được trò mới đó.”

“Người bắt đầu là bản thân nên tôi cũng không tiện nói nhiều, nhưng cậu vẫn còn tiếp tục à?”

“Tại vì trước khi chuyển sinh thì chuyện tôi có thể làm chỉ có việc nhà với nữ thần mà thôi.”

“Đừng có xem tôi như sở thích. Cậu chạy đi tu luyện cũng được mà.”

“Đây là nơi mà bản thân có khả năng bị respawn bất cứ lúc nào nên tôi vẫn luôn sống với cảm giác khẩn trương đó.”

“Cậu không hề chống cự gì nhỉ.”

“Tạm thời thì tôi đã có thể làm mặt quỷ ngay khi chết đó.”

“Cách chống cự khó chịu thật đấy. Cậu không còn cái nào khác ư?”

“Mỗi lần respawn thì sức mạnh cơ thể sẽ bị đưa về như cũ. Tôi có thể rèn luyện kỹ thuật nhưng cơ thể không thể bắt kịp được nó.”

“Tu luyện trong phạm vi con người thì chắc không thể mong đợi sự trưởng thành của cậu nữa rồi nhỉ.”

“Về chuyện tôi có thể làm được chắc là cố luyện tập tưởng tượng để trở nên mạnh mẽ một cách hiệu quả nhất sau khi chuyển sinh.”

“Chính vì cái đấy nên cậu thường xuyên trở thành người mạnh nhất thế giới đấy. Vậy cậu đã cho nó học trò gì rồi?”

“À quên mất. Forkdurecla, dựng tháp bài mười tầng.”

“Ồ, Forkdurecla đang bắt đầu dựng tháp bài với động tác vô cùng nhanh chóng.”

“Và rồi thoả hiệp.”

“Bảo là mười tầng mà nó cứ như đã hoàn thành công việc khi ở tầng thứ bảy. Trò thoả hiệp là gì hả?”

“Nếu muốn thì nó có thể học nhiều thứ mà không gặp sai sót đó. Chỉ là làm vậy thì người xem sẽ không bị đánh động con tim cho lắm. Vậy nên tôi mới nghĩ tới chuyện tạo ra bầu không khí để diễn xuất cảnh cảm động.”

“Ra là vậy. Ra là vậy?”

“Ngoài ra thì Forkdurecla, từ Shadowboxing chuyển sang khổ chiến.”

“Nó bắt đầu Shadowboxing rồi giả vờ bị đánh trúng. A, nó gục mất rồi.”

“Thế nào? Nữ thần thấy cảm động một chút rồi phải không?”

“Đúng là có cảm giác đang được kể chuyện vậy.”

“Đây là trò mà tôi không thể nào làm được.”

“Đừng bắt sóc làm trò mà cậu không làm được. Trước kia cậu còn hoá thành vật thể bí ẩn còn gì.”

“Cái đó là do tôi muốn đóng vai từ hình thức ấy mà.”

“Vậy nếu cậu chuyển sinh thành con sóc khổ chiến thì sẽ làm được?”

“Đúng rồi. Sau khi giết Ma Vương và dũng sĩ trong chớp mắt thì tôi sẽ thể hiện diễn xuất khổ chiến một cách hoàn hảo.”

“Ma Vương và dũng sĩ bị thuấn sát chỉ vì như vậy thì quá đáng thương nên xin dẹp.”

“Cơ mà không chừng sẽ có chủ đề như thế từ hộp trưng cầu đó.”

“Thật sự sẽ có khả năng rút được nên cậu đừng làm thế.”

“Để xem nào, từ bạn có bút danh Mozuku, [Hạt bụi do mẹ chồng miết]. Không đủ để dựng flag rồi.”

“Vốn dĩ cũng không biết có chủ đề về con sóc không nữa. Để tôi kiểm tra thử đã… Hừm.”

“Thế nào rồi?”

“Anomalocaris thì có đó. Ngoài ra còn món quà giáng sinh lần trước.”

“Đáng tiếc quá.”

“Cậu hãy cảm thấy tiếc nuối về bản chất hơn đi.”

-------------------------------------------------------------------

“Forkdurecla tuyệt vọng vì tách đũa thất bại… Trông vậy mà vui thật đấy.”

“Tôi về rồi nè. Ủa? Nữ thần đang cho nó làm mấy trò thường hay xảy ra trong cuộc sống rồi cười kiểu im lặng đấy sao.”

“Tôi không cần cậu giải thích ra hết. Cậu là hạt bụi do mẹ chồng miết à?”

“Vâng. Trước hết thì xin phép giới thiệu, đây là Fonia, người phụ nữ có thể gọi là nhân vật chính trong câu chuyện này.”

“Cậu giới thiệu cứ như đang thuyết trình dự án nhỉ. Ngoại hình thì trông giống như cư dân thị trấn bình thường vậy.”

“Đúng là thế. Fonia là con gái của một người thợ rèn, và cũng là người vợ mới cưới của một thương nhân tên Ledara.”

“Giữa thời thế liên quan nhiều tới dũng sĩ hay Ma Vương thì con gái thợ rèn cũng khá là hiếm hoi nhỉ.”

“Vâng, với lại đối phương là vợ người ta nên cũng có không ít cảm giác phi đạo đức lắm.”

“Không cần cảm thấy vậy đâu. Ừm, người chồng cũng khá điển trai nhỉ.”

“Tại vì Ledara là đệ tam vương tử của đất nước đó mà

“Ối chà, trông khá phức tạp nhỉ.”

“Ledara là con trai của đệ nhị vương phi Rimurin. Bà ấy không muốn để Ledara còn nhỏ tuổi bị cuốn vào cuộc tranh chấp vương vị nên đã cùng anh ta chạy trốn khỏi lâu đài.”

“Ra là vậy. Tính đến chuyện mưu sát thì đó là cách làm rất thông minh. Tức người mẹ chồng sẽ là đệ nhị vương phi này nhỉ.”

“Vâng. Rimurin không lấy làm vui khi Ledara kết hôn với đứa con gái nhà thợ rèn, vì vậy nên bà ta thường xuyên kiếm chuyện với Fonia.”

“Giờ thì hiểu được đại khái quan hệ của nhân vật trong câu chuyện rồi.”

“Sau khi Fonia dọn dẹp thì Rimurin sẽ dùng ngón tay miết trên cạnh cửa sổ.”

“Đúng kiểu điển hình rồi.”

“Rimurin nhìn vào ngón tay thì thấy đầu ngón tay bị che bởi đống bụi.”

“Cái này rõ ràng là không dọn dẹp sạch sẽ mà.”

“Cả Rimurin muốn quấy rầy đối phương cũng phải nhìn lại lần nữa. Fonia thì lè lưỡi cười hehe.”

“Còn tưởng là câu chuyện con dâu bị mẹ chồng mắng chửi mà không ngờ con dâu lại không kém cạnh.”

“Rimurin vừa dùng khăn lau ngón tay vừa mắng Fonia.”

“Mắng là phải rồi.”

“Tuy nhiên, bà ấy vẫn không thể lau sạch hết bụi.”

“Cách nói cứ như kể truyện cổ tích. Dùng khăn tay vẫn không lau được à?”

“Tại vì nó có lẫn nhọ nồi nữa. Dùng khăn tay sẽ không sạch hết đâu.”

“Nhọ nồi lưu lại trên khung cửa sổ. Chẳng lẽ trong nhà đầy khói luôn à?”

“Tại vì Fonia đang rèn một con dao mới.”

“Rèn dao tại nhà dân hả?”

“Rimurin lệnh cho Fonia dọn dẹp lại rồi đi rửa tay. Sau đó, bà ta một lần nữa quay lại và miết ngón tay trên bồn rửa.”

“Việc mắng nhiếc vẫn tiếp tục nhỉ.”

“Rimurin nhìn vào ngón tay thì trông thấy đầu ngón tay trở nên tơi tả của mình.”

“Tại sao lại bị thương chứ?”

“Tại vì trên bồn rửa có rất nhiều bụi cùng mảnh kim loại vương vãi.”

“Tại sao lại có mảnh kim loại?”

“Tại vì Fonia vừa mới rèn con dao mới ở gần đó ấy mà.”

“Nhà bếp là nơi làm việc à. Với lại thế thì chẳng phải cô ta hầu như không dọn dẹp tí nào sao.”

“Sàn nhà thì bóng loáng lắm đó. Tuy rằng sàn nhà làm bằng đá, nhưng nó lại được mài nhẵn như tấm gương vậy.”

“Cái đó là thợ rèn mài chứ không phải dọn dẹp nữa rồi.”

“Cả Rimurin cũng thấy ớn mà bảo ‘Không cần làm tới mức như vậy’

“Đúng là sàn nhà biến thành mặt gương thì bà mẹ chồng nào cũng ớn thôi.”

“Rimurin lệnh cho Fonia dọn dẹp lại rồi đi điều trị ngón tay. Sau đó, bà ta một lần nữa quay lại và miết ngón tay dưới giường.”

“Rõ ràng là đang bị thương mà.”

“Rimurin nhìn vào ngón tay thì trông thấy đầu ngón tay ngập dầu ô liu.”

“Đừng có vãi dầu ô liu dưới sàn.”

“Tại tôi lỡ tay á. Cơ mà nữ thần không nghĩ là để bụi hấp thụ dầu thì việc lau dọn sẽ dễ hơn gấp mấy lần sao?”

“Việc lau chùi sẽ phiền hơn mấy chục lần đấy.”

“Rimurin dùng khăn lau ngón tay và chợt nhận ra một chuyện.”

“Cho dù dùng khăn thì dầu cũng không lau được đâu.”

“Đầu ngón tay tơi tả vì mảnh kim loại đã lành lặn.”

“Đúng là nó có tác dụng ấy nhỉ.”

“Cơ mà kết cục thì Fonia vẫn bị mắng.”

“Dĩ nhiên rồi. Nhưng bà mẹ chồng mắng nhiếc đủ đường mà người chồng không nói đỡ lời gì cả à.”

“Fonia cũng thảo luận với Ledara về Rimurin, nhưng anh ta chỉ dịu dàng nói ‘Đúng là mẹ sẽ nói thế nhỉ’ mà thôi.”

“Rõ là tên chồng không thể trông cậy được.”

“Cơ mà Fonia đổ Ledara đứ đừ nên chỉ cần nụ cười ấy cũng khiến cô ấy mãn nguyện rồi.”

“Dễ dụ quá đi.”

“Fonia đã biết rõ chuyện Ledara là vương tử do chính chủ tự giãi bày. Cô ấy hiểu rằng lý do Rimurin nghiêm khắc với mình là vì bà ấy cảm thấy cô không xứng đáng làm vợ của một người từng là vương tử.”

“Họ không giấu diếm gì nhỉ.”

“Cho dù vương tử tầm thường thì cô ấy vẫn hiểu rõ mình quá non nớt để làm dâu. Khi Ledara về nhà thì anh ta cũng thường xuyên nhìn thấy con dao được rèn trong nhà bếp.”’

“Đã bảo là đừng rèn ở nhà nữa. Đi làm việc nhà đi.”

“Rimurin cũng từng nói những lời đó á.”

“Hẳn rồi. Cả người chồng cũng khó xử nếu xuất hiện con dao mới trên bàn ăn còn gì.”

“Không đâu, anh ta cảm kích với độ tinh xảo của nó mà khen Fonia hết lời.”

“Trong đầu tên chồng này vẫn là vương tử nhỉ.”

“Thực chất thì con dao do Fonia rèn ra có thể bán với giá vô cùng cao. Về sau thì con dao đó được trang trí tỉ mỉ mà bán cho binh trưởng trong quân đội đó.”

“Vợ không làm việc nhà, đi rèn con dao ra, trang trí thật xa hoa, rồi bán cho binh trưởng.”

“Ồ, nữ thần đang gieo vần kìa.”

“Đúng rồi đấy, say ho.”

“Ho~. Rimurin công nhận bóng dáng đó của Fonia, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Bà ấy đã triệt để áp bức để cô ấy có thể trở nên phù hợp với vợ của một người thừa kế vương tộc.”

“Còn tưởng gia đình kiểu hiểm độc mà không ngờ lại là dạng cổ vũ rèn luyện.”

“Đây là hình ảnh lúc ấy.”

“Tân nương vẫn gõ búa như mọi khi.”

“Và một năm trôi qua, Fonia vẫn chịu đựng những lời mắng nhiếc của Rimurin nghiêm khắc, năng lực người vợ cũng không thể nào so sánh với trước kia. Hiện cô ấy đã không còn khiến người khác gọi mình là tân nương nữa.”

“Năng lực người vợ là cái quái gì. Với lại qua một năm thì không gọi tân nương cũng là bình thường mà.”

“Rimurin xem Fonia dọn dẹp rồi miết ngón tay lên khung cửa sổ. Và rồi bà ấy nhìn ngón tay mình và nhẹ nở nụ cười.”

“Đâu nhất thiết phải kiểm tra sự trưởng thành bằng cách đó đâu.”

“Ở đó là một ngón tay láng mịn lấp lánh.”

“Đừng bảo là miết nhiều quá nên vân tay cũng mất luôn rồi đi.”

“Tại vì bà ấy cứ bị thương rồi được chữa lành bởi dầu ô liu suốt đó. Ngón tay ấy đã được tẩy luyện hơn cả thanh kiếm được người thợ rèn nên.”

“Tôi không nghĩ nó được cường hoá theo kiểu như vậy đâu.”

“Rimurin hướng về Fonia mà nói rằng ‘Con đã nâng cao năng lực người vợ đến mức này rồi. Là một người mẹ chồng, điều ta có thể phàn nàn chỉ là việc con rèn đồ ở nhà bếp mà thôi’

“Vẫn không sửa cái tật đó à.”

‘Việc ta mắng mỏ trui rèn không chỉ vì ta không thích con. Ta còn muốn kiểm tra xem có có đủ can đảm để hỗ trợ Ledara hay không’

“Không thích là sự thật nhỉ.”

‘Chẳng bao lâu nữa thì Ledara sẽ sở hữu lập trường của riêng mình. Như thế thì người có thể hỗ trợ nó sẽ dần dần giảm đi. Người có thể ở bên cạnh nó đến cuối cùng chỉ có con mà thôi’

“Ối chà, chuyện này nghĩa là sao vậy?”

“Thực ra thì cuộc tranh chấp vương vị vẫn còn đang tiếp tục. Vì nhắm đến vương vị, đệ nhất và đệ nhị vương tử đã kết thúc bằng kết quả nực cười khi đồng thời thành công ám sát lẫn nhau.”

“Như thế thì thì đệ tam vương tử đã chạy trốn khỏi cuộc tranh giành vương vị sẽ lên ngôi nhỉ…”

“Vâng. Chẳng bao lâu sau, người từ lâu đài đã đến đón bọn họ và Ledara chính thức thừa kế ngôi vị. Còn Fonia cũng trở thành một vị vương phi.”

“Đúng kiểu nhân vật chính nhỉ.”

“Vâng. Tuy nhiên, không có ít người khinh thường Ledara hay Fonia. Dù sao thì đệ nhất và đệ nhị vương tử cũng có con cái của mình.”

“Trông có vẻ diễn biến tệ hại sẽ lại tiếp diễn.”

“Không hề. Fonia được rèn luyện bởi Rimurin đã sở hữu tinh thần bền chắc không lay động trước những sự chọc phá ấy. Ngược lại, cô ấy còn rèn dao trong lâu đài mà khiến đối phương do dự.”

“Cái đó không phải yếu tố được trui rèn mà là yếu tố không thể sửa thì đúng hơn.”

“Cuộc sống tại lâu đài cũng dần yên tĩnh. Vào một hôm, Ledara cùng Fonia đi đến một nơi, đó chính là phần mộ của các vương tộc.”

“Cậu bảo là vị vua đã mất vì đổ bệnh nhỉ.”

“Vâng. Ledara vừa đặt hoa lên mộ vừa lẩm bẩm với khuôn mặt có chút buồn bã. ‘Ta rời khỏi lâu đài khi còn nhỏ nên không biết rõ mặt cha, thế nhưng ta lại biết ông ấy vô cùng yêu thương mẹ. Chỉ cần như vậy cũng khiến ta tin chắc rằng ông ấy là nhân vật đáng tôn kính. Hiện tại, nhất định hai người họ vẫn đang trông chừng chúng ta một cách thân thiết’

“… Hửm? Hai người?”

“Đệ nhị vương phi đời trước, Rimurin đã mất đi vì bệnh vào vài năm trước. Đó là thời điểm trước khi Ledara và Fonia kết hôn một chút.”

“Nhưng chẳng phải bà ta vừa nãy còn mắng mỏ cô vợ___”

“Rimurin vốn là một vu nữ dự đoán tương lai của đất nước. Có vẻ cuộc kết hôn với vị tiên vương là do hai người đồng thuận yêu nhau. Vì chỉ cần con trai, minh chứng giữa bản thân với người mình yêu được an toàn nên bà ta đã rút khỏi cuộc tranh giành vương vị. Kể cả khi mắc bệnh và sinh mệnh dần trôi đi, bà ấy cũng chấp nhận đó là kết cục của mình. Tuy nhiên, ngay thời khắc lìa đời, bà ấy đã dự đoán tương lai của người mình yêu và vương quốc, cuối cùng lại biết được kết cục của cuộc tranh giành vương vị.”

“Chuyện đệ nhất và đệ nhị vương tử cùng ngã xuống à?”

“Vâng. Rimurin biết con trai sẽ trở thành một vị vua nên cảm thấy vui mừng lẫn bất an. Ledara sẽ phải lao vào thế giới đầy khó khăn phía trước. Người có thể hỗ trợ con trai chỉ còn mỗi bản thân không lâu nữa sẽ chết đi. Vào lúc ấy, bà ta nghe được câu chuyện về người yêu của Ledara khi anh ta đến thăm bệnh.”

“…”

“Rimurin muốn biết Fonia có phải người phụ nữ có thể hỗ trợ Ledara không. Song, bà ta không còn năng lực để dự đoán tương lai nữa. Rimurin đã cầu nguyện với thần linh rằng ‘Con trai con không sao. Thế nên xin ngài hãy để con dẫn lối người sẽ trở thành vợ của nó’

“Và ước nguyện đó đã được đáp ứng à?”

“Vâng. Tôi vừa đúng lúc chuyển sinh đến và đáp lại bà ấy.”

“Ơ?”

“Tôi giữ lại bà ấy như vong linh tại thế giới này rồi tạo cơ hội cho bà ta tiếp xúc Fonia.”

“Không phải cậu là hạt bụi ở trên khung cửa sổ à?”

“Ơ, đâu phải đâu. Tôi đã chuyển sinh thành khái niệm niềm kiêu hãnh trong thân phận vợ của một vị vua, điều mà Rimurin mong muốn ở Fonia đó.”

“Cậu chuyển sinh thành niềm kiêu hãnh chứ không phải hạt bụi à.”

“Vâng. Chỉ cần Rimurin vẫn còn giữ ý chí muốn giúp Fonia mang lòng kiêu hãnh trong thân phận vợ của một vị vua, tôi sẽ liên tục ban cho bà ta cơ hội ấy.”

“Hoá ra là theo nghĩa đó sao. Rõ ràng là cậu ở khung cửa sổ rồi nằm chung với mảnh kim loại ở bồn rửa mà.”

“Điều đó chỉ đơn giản là do Fonia dọn dẹp không sạch đó?”

“Vậy còn dầu ô liu dưới sàn?”

“Do tôi ghen tị với đôi vợ chồng mới cưới nên rải ra để chọc phá bọn họ.”

“Niềm kiêu hãnh lại đi rải dầu ô liu à.”

“Vì chức năng khái niệm quá mạnh nên tác dụng hồi phục cũng tăng lên vài phần.”

“Vốn dĩ bà ta là vong linh mà lại dính bụi rồi bị thương rồi hồi phục bằng dầu ô liu thì chẳng phải lạ quá à?”

“Tại vì khái niệm cũng có thể tạo ra dầu ô liu nên chuyện cho vong linh mang thực thể cũng chẳng khó gì đâu.”

“Không thể cãi được. Vậy hoá ra đó là lý do người chồng cười khi vợ bàn bạc. Bởi vì đó là chủ đề về người mẹ đã mất___”

“Vâng. Ledara chỉ xem câu chuyện của Fonia như một kiểu cá tính thú vị mà thôi.”

“Thế thì anh ta cũng không đơn giản đâu.”

“Tôi và Rimurin chứng kiến bóng dáng Fonia cùng Ledara rời đi. Khi tôi hỏi rằng “Đã đủ chưa?” thì Rimurin đáp rằng “Ừ, đã đủ rồi. Người mẹ chồng làm phiền cuộc sống tân hôn cần phải ngoan ngoãn tiến vào mộ thôi’

“Nhắc mới nhớ, bọn họ chạy khỏi lâu đài mà bà ta vẫn ở trong mộ vương gia à.”

“Vị tiên vương sau khi nghe thấy cái chết của Rimurin liền cho người làm như vậy. Cả đương sự cũng vì người mình yêu chết đi nên lập tức ngã bệnh mà mất đó.”

“Lý do người chồng tôn kính tiên vương là vậy à.”

“Quà mang về là con dao rèn bởi Fonia và được mai táng cùng Rimurin. Bà ta bảo rằng không cần thứ này nên đã cho tôi mang về đó.”

“Con dao tốt đấy… Khoan, cái này hơi bị tốt quá rồi? Không chừng chất lượng nó còn tốt hơn mấy thanh danh kiếm nữa ấy.”

Anomalocaris và giáng sinh (Christmas) đều có chữ Ris (con sóc trong tiếng Nhật) Một kiểu dẫn dắt của người dẫn chương trình ở Nhật Bản. Khi họ bảo “Say Ho!” thì mọi người sẽ đồng thanh la “Ho” theo Hạt bụi và niềm kiêu hãnh đồng âm Trong khoảng thời gian viết chương này, cụm từ “miết” đang được dùng như một từ lóng chỉ việc lặp đi lặp lại một nội dung