“Vì rảnh quá nên hãy chơi trò bình luận cờ Shogi một mình nào.”
“Nếu cậu chơi cái trò hiếm lạ đó ngay cạnh tôi thì tôi có thể chơi cùng cậu đấy?”
“Wai, vậy nữ thần hãy làm bình luận viên nhé.”
“Ý tôi không phải là cùng chơi cái trò quái dị đó.”
“Vậy à…”
“Đừng có luyến tiếc mà dọn dẹp bàn cờ.”
“Vậy thì chơi trò cờ Shogi đổ sụp đi.”
*Dùng một ngón tay để rút cờ Shogi đang chồng lên nhau mà không tạo ra tiếng động
“Chơi như bình thường cũng được cơ. Mà kệ đi, vậy thì tôi sẽ bắt đầu… Hửm, tự dưng chúng sụp xuống này.”
“Không được đâu. Nó là con cờ nằm gần viên bi nên phải thận trọng mới được.”
“Đừng có nhét bi vào trong đây.”
“Respawn. Tôi quên giải thích, đây là trò Shogi đổ sụp hỗn loạn. Ngoài cờ Shogi ra thì nó còn bao hàm nhiều thứ nữa đó.”
“Chơi Shogi đổ sụp như bình thường dùm đi. Vậy thì lại bắt đầu từ lượt của tôi… Hửm, lại sụp nữa rồi.”
“Con cờ đó có chứa nam châm bên trong đó. Làm không khéo thì sẽ hút hết mấy con cờ kim loại xung quanh liền.”
“Ít nhất cũng dùng cờ Shogi bình thường đi.”
“Respawn. Điểm độc đáo của cái này là tính chiến lược khi nghiêm khắc lựa chọn con cờ sau khi tham khảo nhiều yếu tố mà.”
“Ra là thế. Nhân tiện thì tôi nghĩ mỗi con cờ sẽ có điểm số khác nhau, vậy còn mấy viên bi thì mấy điểm vậy?”
*Thường thì con tướng sẽ là mười điểm, mấy con tốt sẽ là một điểm.
“Nó sẽ gấp đôi số điểm cuối cùng đó. Còn loại đính kèm nam châm thì mỗi một con cờ kim loại đính kèm sẽ được nhận ba điểm.”
“Trông giống như trò chơi thẻ bài bị lạm phát ấy nhỉ.”
“Trước hết thì tôi sẽ dán bảng điểm tại đây nhé.”
“Một bảng điểm còn to hơn cả bàn cờ được dán lên. Nó còn có tôm chiên nữa kìa.”
“Cái này là mẫu thức ăn đó. Nếu có đủ hamburger hay cơm thì sẽ được tính như phần ăn cho trẻ em hoặc set đồ chiên á.”
“Shogi đổ sụp mà số cờ Shogi còn ít hơn đống tạp nham khác.”
“Không sao đâu. Tôi đã bỏ tận năm bộ cờ Shogi vào đó.”
“Hèn gì nó to như thế này. Vậy thì tôi sẽ lấy con gấu bông hình dạng Forkdurecla mang hai mươi điểm này…”
“A, sụp xuống rồi nè. Nó là hàng thật.”
“Đừng có bỏ thú cưng vào chung bàn cờ.”
“Respawn. Tại tôi muốn cho nó thể hiện trò giả làm thú nhồi bông mà tôi mới cho nó học…”
“Vừa chạm vào mà nó vùng vẫy như thế sẽ làm tôi suy nghĩ nhiều thứ đấy.”
“Đúng vậy nhỉ. Nào, Forkdurecla, xin lỗi đi.”
“Tôi không muốn nhìn con sóc quỳ gối gập người xin lỗi đâu. Vậy thì cái tiếp theo… Ngon lành, là con cờ vua… mười điểm nhỉ. Tôi không tsukkomi nữa đâu.”
“Vậy tiếp theo là tôi… Hây da, là vật chủ chuyển sinh à. Số điểm là vô giá.”
“Nhân sinh vô giá nhưng đừng trộn lẫn vô giá vào trong trò chơi.”
“Để xem nào, từ bạn có bút danh Kokoa, [Ô dự phòng bị bỏ mặc trong thời gian dài của nhân vật chính thuộc thể loại học đường].”
“Phạm trù có thể đính kèm giá cả đấy.”
“Ô học sinh thì loại tốt cũng khoảng một nghìn yên nhỉ.”
“Ô nhựa thì sẽ rẻ hơn một chút đó.”
“Tôi sẽ chọn thiết lập ô có chất lượng tốt vậy. Trang trí thì như thế nào ta. Hay là đính kèm đá quý đi.”
“Chiếc ô khảm đá quý bị bỏ mặc trong thời gian dài kiểu gì cũng là hàng bị ám nên chọn cái có bề ngoài bình thường đi.”
-------------------------------------------------------------------
“Shogi đổ sụp hỗn loạn một mình… Chơi quá nhiều nên mình có thể nhìn thấu tới bên trong núi cờ chất chồng này luôn rồi.”
“Tôi về rồi nè. Ồ, là Shogi đổ sụp hỗn loạn kìa.”
“Mừng cậu trở về. Tôi đã thành thạo trò này rồi đấy.”
“Vậy thì hãy thêm phiên bản mở rộng nào. Đây là bản deluxe với nội dung nhiều hơn gấp ba nè.”
“Ngọn núi cao cỡ người thường rồi. Bảng điểm cũng giống như một tấm bạt.”
“Giờ thì chơi đi nào.”
“Không, vì mất hứng chơi nên tôi sẽ nghe báo cáo trước đã. Cậu là ô dự phòng bị bỏ mặc trong thời gian dài của nhân vật chính thuộc thể loại học đường à.”
“Đã rõ. Trước hết thì bắt đầu từ nhân vật chính, người đã từng là chủ nhân của tôi nhé.”
“Thể loại học đường thì chắc đó là học sinh nhỉ.”
“Vâng. Chủ nhân của tôi là một nữ sinh cấp ba tên Miyami. Còn chiếc ô bị cô ấy bỏ lại trường học thời cấp hai chính là tôi.”
“Để quên rồi lên cấp luôn à.”
“Vâng. Tôi thì trở thành chiếc ô quỷ ám thề phục thù vì nỗi hận bị quên lãng.”
“Hoá quỷ ám vì nỗi hận à. Với người luôn khoan dung với nữ giới như cậu thì khá là hiếm hoi nhỉ.”
“Nói ra thì dài lắm, cái lúc đó là hồi Miyami vẫn còn là một nữ sinh cấp hai.”
“Thì đúng rồi.”
“Miyami thầm thương trộm nhớ một cậu trai tên Tatsuya. Sau này đối phương sẽ không xuất hiện nên tôi xin lược bỏ chi tiết.”
“Chấm dứt trong thầm thương trộm nhớ thôi à.”
“Vào một ngày mưa rơi, Miyami đã nói dối rằng mình không có ô dự phòng nên đã cùng sánh vai đi về với Tatsuya.”
“Một lời nói dối ngây thơ nhỉ.”
“Vì cao hứng nên Miyami lúc ấy đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi rồi cứ thế tốt nghiệp. Câu chuyện đến đây là hết.”
“Có dài gì đâu. Tức là vì cô ấy tán tỉnh tên đàn ông khác và quên đi bản thân nên cậu mới hận à.”
“Nói đại khái là vậy. Thế nên tôi đã thề phục thù rằng nhất định phải xé rách mối quan hệ giữa Miyami và Tatsuya.”
“Do lời nói sau này sẽ không xuất hiện nên tôi biết kết quả luôn rồi.”
“Nhân tiện thì đây là hình ảnh lúc ấy.”
“Nhìn giống loại Kasa-obake nhưng bề ngoài vẫn là loại bình thường nhỉ.”
“Vâng, tôi là một chiếc ô tốt giá ba nghìn yên. Thiết lập chuyển sinh có nhiều loại lắm đó.”
“Chỉ vì mấy thiết lập chuyển sinh mà vui mừng tới vậy khiến tôi cảm thấy buồn cho cậu đấy.”
“Tuy nhiên, tôi là một con quỷ ám hừng hực lòng phục thù. Những kẻ như thế chỉ có thể hành động vào buổi tối.”
“Dù sao thời gian hoạt động của ma quỷ đã được định là buổi tối rồi.”
“Song, nếu xông vào nhà của Miyami vào buổi tối thì sẽ gây phiền toái cho hàng xóm. Người hàng xóm cũng không có tội tình gì nên tôi đành phải tự trọng về khoản ấy.”
“Quỷ ám hừng hực lòng phục thù mà biết đối nhân xử thế quá đấy.”
“Vì vậy, tôi đã đập vỡ cửa kính trường học của Miyami rồi xâm nhập và dùng chỗ đặt ô làm nơi ở mới.”
“Hoá ra cũng không hẳn.”
“Và tôi bắt đầu chờ đợi cơ hội. Chờ đợi một dịp Miyami vì lý do gì đó mà ở lại trường vào buổi tối.”
“Bình thường thì sẽ không có chuyện đấy… nhưng vẫn có khả năng như hoạt động câu lạc bộ nhỉ.”
“Miyami là người không hoạt động câu lạc bộ, bản thân cũng không nằm trong mấy chỗ như hội học sinh nên thường sẽ lập tức về nhà. Vì không thể ra tay nên tôi chỉ có thể mút ngón tay tiễn đưa đối phương mà thôi.”
“Cậu không có tay mà lại mút ngón tay được à.”
“Tôi có mọc tay đó.”
“Biết ngay mà.”
“Lúc nào cô ta cũng tiếc hận rằng ‘Tatsuya-kun về nhanh quá đi…’ làm lòng tôi có chút thoải mái, nhưng vẫn khá là đáng hận.”
“Cần phải xé rách gì đâu, thậm chí đối phương còn không được thuận lợi nữa cơ.”
“Dù sao thì cậu ta cũng là ‘Tatsuya về nhà thần tốc’ mà’”
“Tự dưng tôi lại muốn biết kỹ hơn rồi.”
“Thế nhưng, cơ hội rốt cuộc cũng đã đến. Vào một buổi tối mùa hè, Miyami đã lẻn vào trong trường học.”
“Ối chà, xâm nhập trái phép à.”
“Vâng. Lúc định làm bài tập thì cô ta nhận ra mình đã quên đống giấy bài tập ở phòng học và chạy đến lấy vì không muốn bị mắng.”
“So với chuyện không thể làm bài tập thì chuyện xâm nhập trái phép sẽ bị mắng nhiều hơn đấy.”
“Tại vì giáo viên môn lịch sử là người đàn ông được gọi là ‘Gorilla đập đầu gối’ đó.”
“Nghe đáng sợ thật đấy. Cơ mà không phải trường học sẽ được khoá kỹ càng à?”
“Tầng một đúng là được khoá, nhưng Miyami đã biết chuyện khoá cửa sổ ở phòng học trống tầng hai đã bị hỏng. Vậy nên cô ấy đã leo lên mà xâm nhập vào trong.”
“Chính vì biết có thể xâm nhập nên mới nảy ra ý định ấy à.”
“Tôi nhìn tình huống đó mà tặc lưỡi ‘Là quần bó sao,’ nhưng bản thân vẫn tạo dáng thắng lợi vì đây là cơ hội ngàn năm có một.”
“Tôi công nhận cậu báo cáo tỉ mỉ, nhưng hãy giấu đi mấy phần xấu xí đó đi.”
“Tôi nhìn tình huống đó mà tạo dáng thắng lợi ‘Là quần bó sao’”
“Không phải thế, ý nghĩa cũng đổi luôn rồi. Ừ thì đúng là tặc lưỡi với cảm xúc tìm cơ hội phục thù xấu xí thật.”
“Nhưng tôi không thể cứ ngồi không vui mừng. Kẻ nhắm tới Miyami cũng không chỉ có mình tôi.”
“Còn có kẻ khác à?”
“Chẳng hạn như oán linh hung ác làm ổ tại trường học cũng nhắm tới mạng sống cô ấy.”
“Đây là thế giới kinh dị hử?”
“Tên của oán linh là Ratsuko. Đối phương là một JK từng theo học tại ngôi trường này, vì tai nạn bất ngờ nên bỏ mạng tại đây rồi hoá thành oán linh do nỗi hối tiếc và tìm cách nguyền rủa mà giết học sinh ở lại trường vào buổi tối.”
“Vì cái JK kia mà cảm giác đáng sợ giảm đi một nửa rồi.”
“Nhân tiện thì JK là nữ sinh cấp ba.”
“Cái đó thì tôi biết.”
“Miyami kinh ngạc với những bàn ghế đột nhiên lơ lửng mà đuổi theo mình.”
“Nguyền rủa mà giết nhưng lại tấn công vật lý.”
“Song, Miyami đã lập tức cầm lấy chiếc ô bên cạnh là tôi mà phòng ngự.”
“Cậu ở bên cạnh à.”
“Tại tôi định chơi trò đoán đây là ai từ sau lưng…”
“Ở trường học buổi tối thì chắc có tác dụng thật. Cơ mà cô ta có thể phòng ngự bàn ghế bằng ô hả?”
“Miyami có một người cha là kiếm sư. Từ nhỏ thì cô ấy đã học tập kiếm thuật rồi.”
“Thể loại bắt đầu thay đổi.”
“Miyami vừa đánh hạ bàn ghế lao đi với tốc độ 200km/h vừa vênh mặt rằng ‘So với cái này thì không để Tatsuya-kun lọt khỏi tầm nhìn còn khó hơn đấy’”
“Tốc độ bàn ghế lao tới đúng là rất khủng khiếp, nhưng tôi còn muốn biết chi tiết của tên còn di chuyển nhanh hơn cả thế.”
“Song, Miyami lại nhìn vào tay mình mà hét toáng lên. Bàn tay vừa cầm dù của cô ta đã trở nên nhớp nháp vì dầu ô liu.”
“Vẫn như mọi khi. Dĩ nhiên là người ta sẽ hét toáng lên rồi.”
“Tôi nói ra những lời chất chứa hận thù ‘Đã lâu không gặp, Miyamin, đừng có nói là đã quên tôi đi nhé…!’”
“Tại cái biệt danh mà cảm xúc hận thù không thể truyền tải.”
“Miyami vừa nhìn tôi với vẻ sợ hãi kinh hoàng vừa im lặng nghiêng đầu thắc mắc.”
“Cô ta quên luôn rồi nhỉ.”
“Bầu không khí rất khó xử luôn.”
“Hẳn rồi.”
“Tôi báo rằng mình chính là chiếc ô dự phòng mà Miyami đã để quên. Thế nhưng cô ta lại nói rằng ‘Là chiếc ô nào ta…’”
“Loại người thường xuyên quên ô à. Cơ mà cô ta trông giống kiểu người chỉ biết suy nghĩ tới tình yêu thật.”
“Đúng vậy, tôi chỉ là một trong những người đàn ông bị Miyami vứt bỏ mà thôi.”
“Xem lại cách nói.”
“Thế nhưng, nỗi hận thù bị quên lãng là thật. Khi tôi định giải toả nỗi hận thì Miyami lại nói rằng ‘Trước hết thì cậu muốn phục thù cũng được thôi, nhưng nếu không thoát khỏi tình huống này thì đâu thể phục thù được. Cậu sẽ hợp tác với tôi chứ?’”
“Tình huống kiểu bị lợi dụng nhỉ.”
“Tôi đáp rằng ‘Tôi không muốn trở thành tên đàn ông bị lợi dụng vào những lúc thuận tiện cho cô đâu.’”
“Xem lại cách nói.”
“Thế nhưng Miyami lại đáp trả ‘Không phải vẫn tốt hơn tên đàn ông chỉ dùng vào ngày mưa sao?’”
“Vì cậu là ô nhỉ.”
“Tôi đáp lại ‘… Cũng đúng’”
“Dễ dụ quá.”
“Và vì thế, tôi sẽ hợp tác với Miyami cho tới lúc cô ta thành công tìm được quyển tập. Tôi là người đàn ông có thể dùng được ngoài những ngày mưa đó.”
“Cậu làm như ô đi nắng hay gì.”
“Công kích ào ạt của Ratsuko lần lượt bị vô hiệu hoá trước kiếm thuật của Miyami và tính năng chống thấm nước của tôi.”
“Tính năng chống thấm nước có tác dụng gì trước mấy đòn tấn công bằng bàn ghế chứ.”
“Thì chẳng phải người ta thường hay bảo mưa bom bão đạn à? Công kích của Ratsuko đích thực là thế luôn. Cái này gọi là cơn mưa bàn ghế ào ạt lao tới, tức là tôi có thể ngăn cản chúng bằng tính năng chống thấm nước của chiếc ô.”
“Tôi không nghĩ nó chặn được đâu.”
“Nhưng mà tôi lại chặn được đó?”
“Thật kỳ lạ nhỉ.”
“Chắc là kiểu bảy bí ẩn trong trường học ấy.”
“Cũng phải. Tôi mong là sẽ không xuất hiện thêm sáu cái nữa.”
“Ratsuko bị ngăn chặn những công kích bằng niệm lực. Kể cả những công kích nguyền rủa kế tiếp cũng bị chiếc ô của tôi chặn lại.”
“Vừa mới nói xong. Đừng có ngăn cản nguyền rủa bằng ô.”
“Nhưng mà tôi nghe Tanaka-san bảo rằng ô có tác dụng trừ tà đó?”
“Cái đó là ô mắt rắn rồi. Mấy cái ô bán ngoài chợ không có tác dụng đó đâu.”
*Ô mắt rắn cũng là vật chứa điềm lành có thể trừ tà, được làm theo hình thức ô giấy ngày xưa
“Trái tim tôi là người Nhật Bản nên chắc là cũng thuộc loại ô Nhật Bản xưa á.”
“Thôi xem như vậy đi.”
“Sau khi toàn bộ công kích bị ngăn cản, Ratsuka bắt đầu trở nên giận dữ mà hét rằng ‘Không thể tha thứ đống nhảm nhí đó được…!’”
“Ác Linh giận dữ với những thứ vô lý nhỉ.”
“Đối mặt với điều đó, tôi đáp lại rằng ‘Thứ hiện thân của nhảm nhí như Ác Linh còn nói được gì cơ’”
“Cô ta chắc không muốn bị người như cậu nói đâu.”
“Miyami cũng nói theo rằng ‘Vì tương lai với Tatsuya-kun ,tôi cũng không thể chết tại nơi như thế này’”
“Do lời giải thích đoạn đầu nên độ bi thương càng tăng lên.”
“Trước cảm xúc nóng bỏng của Miyami, Ratsuko thốt lên rằng ‘Ơ, cái kẻ đó là… Thôi cố lên nhé…’ rồi từ bỏ.”
“Rốt cuộc tên đàn ông được cả Ác Linh biết đến là ai đây. Cơ mà thế này thì hai người được cứu rồi nhỉ.”
“Không hề, tôi đã bảo là ‘chẳng hạn như’ mà.”
“Còn những kẻ khác nhắm vào nhân vật chính sao.”
“Vâng. Đại yêu quái trong truyền thuyết bị phong ấn dưới lòng đất trường học đã phục sinh và tìm hiến tế.”
“Lạm phát nhanh quá. Nỗi sợ từ oán linh bình thường còn chẳng ra gì nữa rồi.”
“Tên của yêu quái ấy là Dororihyon. Đó là một JK đáng sợ từng được đồn đại rằng đã nhấn chìm Nhật Bản xuống đáy địa ngục hoảng sợ, nhưng cuối cùng bị phong ấn tại hang động lớn nằm dưới lòng đất của trường học.” Dororihyon nhại theo tên của yêu quái khác tên Nurarihyon
“JK á?”
“Vâng, đó là quái vật tà ác (Jaaku na Kaii).”
“Đừng có dùng cùng một từ để thể hiện ý nghĩa khác biệt trong cùng câu chuyện.”
“Nhân tiện thì tôi cũng là JK đó. Chiếc ô chất lượng cao có giá ba nghìn yên (Joshitsu na Kasa).”
“Không phải là cậu nhầm với chiếc ô không biết thường thức (Joshiki no nai Kasa) à? Nhân tiện thì còn thế lực khác không?”
“Ngoài ra cũng còn đôi chút nữa.”
“Đó vẫn là đối tượng nhắm vào mạng sống nhân vật chính nên cậu đừng tóm gọi lại bằng đôi chút.”
“Ví dụ như là sát nhân trong vụ án giết người đang giả dạng làm nhân viên bảo vệ tuần tra trong đêm.”
“Đó mới là kẻ cần nói đầu tiên đấy. Phải chi kẻ đó gặp Ác Linh trước là tốt rồi.”
“Ngoài ra còn có tên cuồng sát liên tục bị truy nã đang chạy trốn, hoặc là tên cuồng sát đang âm mưu thực hiện trò chơi sống còn tại trường học.”
“Nhiều tên cuồng sát quá đấy. Đây là dòng thời gian tiến hành cuộc quyết chiến giữa những tên cuồng sát à?”
“Cơ mà do không có yếu tố JK nên tôi lược đi rồi.”
“Ngoài oán linh đầu tiên thì cậu cũng chẳng có yếu tố JK nào đâu.”
“Nhưng tôi là vật phẩm được JK mang theo đó?”
“Xem như vừa đủ đạt chỉ tiêu.”
“Ngay khi Dororihyon tìm thấy con người đầu tiên mình nhìn thấy, kẻ đó liền ra lệnh cho vô số yêu ma quỷ quái bắt giữ Miyami.”
“Chỉ vì mấy tờ giấy làm bài tập mà bị cuốn vào đủ thứ chuyện thì cô ta cũng bất hạnh thật nhỉ.”
“Song, trong mắt Miyami và tôi đã ngăn cản những đòn tấn công mãnh liệt của Ác Linh hung ác như Ratsuko, đám yêu ma quỷ quái này chỉ là một lũ ô hợp. Chúng lần lượt bị Miyami tiêu diệt với tôi trong tay.”
“Dù sao cậu cũng là chiếc ô ngăn chặn bàn ghế với tốc độ 200km/h và nguyền rủa mà. Mạnh là phải.”
“Không chỉ vậy đâu. Tôi còn có thể tấn công tầm xa nữa đó.”
“Dầu ô liu à.”
“Vâng. Lần này thì mỗi khi chiếc ô mở rộng ra thì đạn dầu ô liu sẽ bắn đi như mưa rơi.”
“Nghe hùng vĩ chứ để đánh bại yêu ma quỷ quái thì chẳng phải yếu quá à.”
“Chuyện ấy thì không sao đâu. Tôi đã trộn lẫn muối lau sàn đó.”
“Nó không phải thứ hoà tan để dùng đâu. Vốn dĩ muối lau sàn đó từ đâu ra chứ?”
“Từ phòng dạy nấu ăn.”
“Cái đó là muối ăn chứ không phải muối lau sàn.”
“Nhưng mà nó có tác dụng đó?”
“Tại sao nó có tác dụng chứ?”
“Chắc là kiểu bảy bí ẩn trong trường học ấy.”
“Bảy bí ẩn không phải là bùa miễn tội cho phép xảy ra mấy cái vô lý đó bảy lần đâu.”
“Ngoài ra tôi còn trộn thêm giấm, tiêu rồi bột phô mai nữa.”
“Cái đó khác gì nước sốt dùng để ăn xà lách chứ.”
“Nhìn bộ dạng của những yêu ma quỷ quái chất chồng trên đĩa, Dororihyon ngạo nghễ mà hất cằm cười chúng tôi.”
“Chất chồng lên rồi sao. Không ngờ lại có đủ đĩa đấy.”
“Mấy cái dư ra thì tôi để vào tô rồi.”
“Cách làm thường thấy ở quán nhậu nhỉ.”
“Và Ratsuko ở bên cạnh cổ vũ.”
“Thật sự tới cổ vũ à.”
“Cô ấy đã thay sang đồng phục cổ vũ đàng hoàng đó.”
“Đàng hoàng quá mức rồi.”
“Cả đoàn cổ vũ từ các sát nhân cũng ở bên cạnh.”
“Lại còn chuyển sang phe cổ vũ nữa. Đúng là ngoại trừ nhân vật chính thì cuộc chiến này vượt xa thường thức nên cũng đành chịu thật.”
“Và rồi cuộc kịch chiến giữa Miyami và Dororihyon sắp sửa diễn ra.”
“Kiếm sư mạnh mẽ được trang bị thêm cậu thì chắc sẽ đánh bại được đối phương nhỉ.”
“Vâng. Chỉ xét năng lực chiến đấu đơn thuần thì đây đúng là một cuộc chiến ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, Dororihyon là đại yêu quái. Không chỉ sức chiến đấu thông thường mà đối phương còn giỏi về công kích vào tinh thần.”
“Trùm cuối có công kích tinh thần là chuyện thường thấy.”
“Dororihyon cho tôi thấy ‘ảo ảnh không được hong khô sau khi đi mưa nên bị mọc nấm’”
“Ô thì đúng là sẽ muốn được hong khô nhỉ.”
“Vâng, trải nghiệm kinh hoàng ấy rất dữ dội đó.”
“Nhìn lại nửa đời cậu còn nhiều thứ kinh dị hơn cơ.”
“Cũng không hẳn đâu. Cái này giống như người đang chiến đấu trong thân phận dũng sĩ bỗng dưng không được xem là dũng sĩ và bị thế giới đối xử như một loại ô nhiễm đó.”
“Tôi không nghĩ cậu nên đánh đồng hai thứ đấy đâu, cơ mà trong góc nhìn của chiếc ô thì chắc là vậy thật.”
“Nhờ vậy mà chất lượng dầu ô liu của tôi đã từ dầu ô liu Extra Virgin hạ xuống thành dầu ô liu Lampante đó.”
*Tiêu chuẩn của dầu ô liu
“Xuống cấp bậc không thể dùng cho thực phẩm nếu không tinh chế à. Trông khá có hiệu quả nhỉ.”
“Tiếp theo, Dororihyon dùng công kích tinh thần ‘Ngươi đang muốn thành đôi với tên đàn ông tên Tatsuya nhỉ. Vậy thì ta sẽ cho ngươi xem ảo ảnh về tương lai không được như ý’ với Miyami.”
“Đại yêu quái này biết châm chọc đúng vào chỗ ngứa nhỉ.”
“Tuy nhiên, công kích tinh thần ấy lại không có tác dụng với Miyami, và cô ấy nhân sơ hở đó mà tung một đòn trí mạng vào Dororihyon.”
“Ối chà, cô ấy là người có tinh thần mạnh mẽ không bị mê hoặc bởi hư ảo à.”
“Không phải. Ảo ảnh của Dororihyon là loại bẻ cong hiện tượng nên có ở hiện thực thành phi hiện thực mà tái hiện lại. Vốn dĩ Miyami chẳng có mảy may cơ hội thành đôi với Tatsuya nên cảnh tượng phi thực tế mà Dororihyon tạo ra cũng chỉ là hiện thực. Vậy nên đòn đó giống như đánh vào không khí vậy.”
“Cho dù trong cái rủi có cái may thì cũng quá đáng thương rồi. Mà khoan đã, ảo ảnh đối với cậu chẳng phải là diễn biến xảy ra tại hiện thực còn gì?”
“Tôi đã phủ toàn thân bằng dầu ô liu đó? Vậy thì làm sao tôi bị ướt mưa được chứ.”
“Cái dù này mới là thứ phi hiện thực.”
“Về diễn biến sau đó, Dororihyon gục ngã và bị đập đầu gối bởi Gorilla đập đầu gối rồi phong ấn dưới lòng đất.”
“Giáo viên lịch sử lại hiện ra. Có vẻ đối phương không phải một giáo viên thông thường nhỉ.”
“Ông ta mang huyết thống của người mang sức mạnh tâm linh bảo vệ phong ấn dưới trường học đó.”
“Người mang lập trường như thế… đúng là cũng có. Cơ mà đập đầu gối rồi phong ấn là sao chứ.”
“Ngoài ra thì các tên cuồng sát cũng bị đập đầu gối rồi mang lên phường.”
“Đám đó thì là con người.”
“Ông ta đã nói rằng ‘Đập nát đầu gối thì đa số đều sẽ trở nên ngoan ngoãn’”
“Ý tưởng đó cũng là một loại kinh dị đấy.”
“Ratsuko thức tỉnh sự vui sướng khi cổ vũ người khác, không còn làm oán linh nữa mà trở thành linh hồn thủ hộ ngôi trường và cổ vũ các học sinh đang cố gắng sau này.”
“Cô ấy thích làm nữ hoạt náo viên rồi nhỉ.”
“Sau khi không còn kẻ ngáng đường, tôi đã nói với Miyami đang phải ở lại trường viết bản kiểm điểm rằng ‘Nào, đã đến lúc quyết đấu rồi’”
“Bị giáo viên lịch sử tìm thấy và mắng à. Đầu gối có sao không vậy?”
“Đầu gối thì suýt soát bị vỡ. Hiện tại thì cô ấy đang phải dán cao dán lên đó.”
“Suýt soát luôn à.”
“Và Ratsuko đang cổ vũ ở bên cạnh.”
“Tôi không muốn vừa được nữ hoạt náo viên cổ vũ vừa viết bản kiểm điểm đâu.”
“Miyami nói rằng ‘Đúng là tôi có ơn được cậu cứu, nhưng nếu cậu cản trở tương lai của tôi với Tatsuya-kun thì tôi sẽ phải đối đầu cậu thôi’ rồi ném đi bản kiểm điểm đang viết dở mà cầm lấy cây chổi gần đó.”
“Trông có vẻ sẽ phải viết lại bản kiểm điểm nhỉ.”
“Giữa bầu không khí khẩn trương của cuộc chiến cuối cùng sắp sửa bắt đầu, Ratsuko lại hỏi rằng ‘Cái người tên Tatsuya là người dạo trước mới cùng đi về với bạn gái nhỉ?’”
“Tôi cũng có dự cảm đó rồi.”
“Miyami suy sụp mà khuỵu gối xuống sàn. Bộ dạng sụp đổ đầy sống động ấy gợi nhớ đến những tên cuồng sát bị đập vỡ đầu gối bởi người giáo viên.”
“Gợi nhớ dị hợm thật đấy.”
“Đúng vậy, tôi đã hoàn thành cuộc báo thù ngay từ ban đầu.”
“Nói đúng hơn là nội dung để phục thù vốn còn chẳng tồn tại cơ.”
“Nhìn Miyami ủ rũ khiến tôi nghĩ đến một điều. Đúng là tôi rất muốn nhìn thấy bộ dạng này của Miyami. Bộ dạng rất phù hợp với con đường cùng của kẻ u mê vì tình yêu mà bỏ rơi người khác. Song, đồng thời tôi lại nhớ đến những tháng ngày mình từng làm chiếc ô của Miyami. Mặc dù chỉ có vài lần, nhưng đó là những kỷ niệm chúng tôi cùng nhau bước đi dưới mưa. Và rồi tôi lại cảm thấy trống rỗng với sự phục thù này.”
“Chưa làm gì mà đã kết thúc thì dĩ nhiên sẽ thấy trống rỗng rồi.”
“Tôi chọn cách quên đi phục thù. Cơ mà bỏ chuyện đó qua một bên, nhìn Miyami ủ rũ khiến tôi tự dưng thấy hưng phấn.”
“Tâm hạ tiện đó quên cùng với lòng phục thù luôn đi.”
“Cuối cùng thì tôi trở lại làm ô của Miyami. Cơ mà chiếc ô bị bỏ mặc đã trở về vị trí cũ, cùng với lòng phục thù đã tan biến nên linh hồn tôi liền hoá kiếp.”
“Thời khắc cuối cùng đúng kiểu oán linh hơn cả cựu oán linh đã trở thành nữ hoạt náo viên nhỉ.”
“Lời cuối cùng tôi lưu lại là ‘Nếu quên nữa thì tôi sẽ phục sinh lại đấy’”
“Lúc tan biến thì lời này rất hợp, nhưng đừng có nói vào lúc hoá kiếp.”
“Vì để phòng hờ nên tôi đã chờ respawn cho những lúc bị quên đó.”
“Có luôn à.”
“Sau vụ việc ấy, Miyami không còn bị u mê vì tình yêu nữa mà trở thành một cô gái bình lặng.”
“Vì lỡ để quên đồ xong nó lại tái sinh thành quỷ ám dính đầy dầu ô liu nên cô ta mới muốn bình lặng lại nhỉ.”
“Thế này thì những đồng bào từng bị giày xéo ngày xưa cũng sẽ yên lòng.”
“Kẻ chuyển sinh thành chiếc ô như cậu… cũng không chắc sẽ không có, nhưng tôi không nghĩ toàn bộ đều thế đâu.”
“Nhân tiện thì cô ấy đã chuyển từ kiểu hoạt náo sang lạnh nhạt bình lặng nên bắt đầu trở nên nổi tiếng với nam giới hơn.”
“Cái này nên gọi là trong cái rủi có cái may nhỉ.”
“Kết cục thì cơ thể tôi được dùng trong thời gian rất dài, đến khi con gái của Miyami trở thành chủ nhân thì nó mới hỏng mất.”
“Với một chiếc ô thì nhiêu đó cũng rất lâu đấy.”
“Vì nó cuối cùng bị làm củi nên kế hoạch phục sinh làm ô zombie nhằm bắt đầu câu chuyện thứ hai của tôi đã bị phá sản.”
“Thật may khi phá sản.”
“Và quà mang về là đoạn phim được Chúa Sáng Thế ghi lại câu chuyện về một nhân vật chính khác trong cùng thế giới. Tiêu đề của nó là ‘Tatsuya, vua về nhà thần tốc’”
“Vừa đúng lúc tôi muốn xem.
Kasa-obake là một yêu quái mang hình dạng chiếc ô, mọc hai tay, có một mắt cùng chiếc lưỡi dài và di chuyển bằng một chân.