“Tôi nghĩ vừa trùm chăn vừa ăn bánh kẹo có giá trị thặng dư nào đấy của riêng nó. Cậu có nghĩ vậy không?”
“Vụn bánh vương vãi một đống nên đúng là có dư thiệt.”
“Ý tôi không phải cái đấy. Với lại nhờ cậu dọn dẹp.”
“Đã rõ. Mà quấn chăn đúng là dễ chịu thật nhỉ. Dạo này tôi cũng nghiện chăn nệm nặng đó.”
*Loại chăn nệm nặng 5~10kg. Mặc dù mang lại cảm giác an toàn khi quấn quanh người, nhưng hãy nhớ kiểm tra trọng lượng thích hợp nhé.
“Tôi thích loại có bông mềm hơn. Nhân tiện thì bộ chăn nệm đấy nặng bao nhiêu ký vậy?”
“Khoảng hai nghìn ký đó.”
“Cậu chỉ đang bị chôn dưới đống đổ nát thôi.”
“Tại vì hôm trước nữ thần đột xuất đến xem phòng tôi rồi phá sạch hết trơn.”
“Đó là do cậu dựng một cái tế đàn ngay bên cạnh căn phòng này rồi tổ chức nghi thức quái quỷ gì đó.”
“Nó là nghi thức ca tụng nữ thần thôi mà…”
“Tôi không phải tà thần nên nhờ cậu làm theo kiểu thần thánh hơn dùm.”
“Chẳng hạn như tạc tượng nữ thần lấp lánh toả ra ánh sáng thần thánh ở giữa phòng à?”
“Cảm giác như cậu đang dùng tôi thay thế bóng đèn nên sẽ khép vào tội bất kính.”
“Đúng là nếu cứ nhìn vào nguồn sáng mãi thì sẽ có hại cho mắt nhỉ.”
“Ánh sáng thần thánh có hại cho thị lực nghe mỉa mai thật đấy.”
“Và vì thế, mấy hôm nay đều là những ngày tôi phải bò ra khỏi đống đổ nát.”
“Bụi bặm lắm nên cậu hãy nhanh dọn dẹp đi.”
“Cơ mà chúng lại khiến tôi thấy an lòng lắm đó.”
“Bị chôn dưới tàn tích hai nghìn ký thì yếu tố an lòng ở đâu hả?”
“Chắc tại nó gần giống như trừng phạt siêu trọng lực của nữ thần á.”
“Hoá ra do tôi à. Đây là trừng phạt nên đừng có an lòng.”
“Vậy tôi dọn dẹp đây.”
“Nhờ cậu.”
“Nữ thần ơi nữ thần ơi, sau khi dọn dẹp xong thì lại có mảnh giấy vật chủ chuyển sinh được đào ra này.”
“Đừng mang theo chủ đề chuyển sinh cứ như tìm được quyển truyện tranh hoài niệm trong lúc dọn phòng đi. Tại sao nó lại ở dưới đống đổ nát chứ?”
“Tôi đã chuẩn bị để chuẩn bị kiểm tra vật chủ chuyển sinh lúc làm nghi thức đó.”
“Nghe giống như nghi thức làm trước khi quay gacha vậy. Thế kết quả là gì?”
“Từ bạn có bút danh Fuu, [Con chim xanh không mang đến hạnh phúc].”
“Đó chỉ là một con chim xanh bình thường thôi.”
“Đây là UR đó. Nghi thức đúng là có tác dụng nè.”
“Thứ vốn được chuẩn bị trước khi thực hiện nghi thức thì nó có thể gọi là có tác dụng không?”
“Có đó. Tại vì nội dung của vật chủ chuyển sinh sẽ không được định đoạt cho đến lúc rút chủ đề.”
“Vật chủ chuyển sinh Schrodinger… Nghe như kiểu hộp quà tặng kiểu Schrodinger vậy.”
“Con chim xanh à… Gần đây thì nó mất đi rồi nhỉ.”
*Biểu tượng của trang mạng xã hội nào đó.
“Nhận thức theo hướng đó à. Theo tên chủ đề thì tôi nghĩ đó là con chim xanh của Maeterlinck cơ.”
*Câu chuyện cổ tích nói về chủ đề hạnh phúc luôn ở gần bản thân, đôi lúc quá kề cận nên mình sẽ không nhận ra niềm hạnh phúc ấy.
“Niềm hạnh phúc ở gần nữ thần. Xét theo nghĩa nào đó thì đây đúng là một lần chuyển sinh dị giới ra dáng tôi nhỉ.”
“Mặc dù con chim xanh hạnh phúc tự xưng đó lại bay đi vì chuyển sinh dị giới.”
“Tôi đã lưu lại hạnh phúc đó. Ở trong tủ lạnh đã được nhét đầy đồ ăn.”
“Thế thì không còn việc của cậu nữa. Nhanh chuyển snh đi.”
“Tôi còn muốn nữ thần cảm thấy buồn một chút cơ.”
--------------------------------------------------------------------
“Niềm hạnh phúc có sẵn là hữu hạn. Khi mất đi tất cả thì mọi thứ hoá thành hư vô. Chính vì vậy nên con người mới phải mong cầu hạnh phúc.”
“Tôi về rồi nè. Nữ thần vừa nhìn tờ rơi dịch vụ thức ăn vừa lẩm bẩm gì vậy?”
“Tôi đang định đặt món gà chiên giao tới.”
“Thế thì vừa đúng lúc___”
“Nếu là xác chết của cậu thì dẹp nhé?”
“Không phải đâu, tôi chỉ mới ghé qua trước khi quay lại đây đó. Đây là Goddess Fried Chicken.”
“Cái đó không phải đang dùng loại chim không được phép nấu nướng đấy chứ?”
“Do thần linh kinh doanh chứ cái này chỉ là gà thôi à.”
“Thế thì không thành vấn đề.”’
“Mặc dù trông nó giống như sẽ đẻ trứng vàng ấy.”
“Gà mà cũng xa hoa nhỉ. Cơ mà tôi vẫn ăn thôi.”
“Khi kể về câu chuyện chú chim thì quả nhiên là sẽ muốn ăn gà chiên nhỉ.”
“Liệu cậu có thật sự tự giác mình là chim không đây. Cậu là chú chim xanh không mang đến hạnh phúc nhỉ.”
“Vâng. Tại thế giới đó, những động vật mang trí tuệ cao cũng có thể làm việc giống như nhân loại.”
“Ra là thế. Đây là thế giới có chút cổ tích nhỉ.”
“Lúc chuyển sinh tới, vị Chúa Sáng Thế rất thân thiện mà tiến cử những công việc có thể làm sau khi trưởng thành cho tôi đó.”
“Ối chà, hiếm khi có người chào đón từ đầu như vậy.”
“Công việc người đó gợi ý đầu tiên là nhân viên giao hàng.”
“Không phải người ta đang gián tiếp bảo cậu sớm chết đi à?”
“Sau khi tôi đáp lại rằng mình sẽ chết nếu mang đến hạnh phúc thì người đó lại ngẩn ra mà nói ‘Hạnh phúc có thể mang đến sao…’”
“Nghe là biết đây là vị Chúa Sáng Thế không được may mắn lắm.”
“Trước hết thì vì sẵn dịp làm chú chim xanh có thể tự do bay lượn trên bầu trời nên tôi bảo rằng mình muốn làm nhiều điều tự do.”
“Dù sao cũng là chuyển sinh dị giới mà. Không nhất thiết phải ràng buộc vào công việc làm chi.”
“Chúa Sáng Thế cũng cảm thán sâu sắc với lựa chọn của tôi mà nói ‘Tự do… Tự do là gì đây…’”
“Không phải đó là do trái tim bị hao mòn à. Nói sao nhỉ, làm Chúa Sáng Thế mà tinh thần khá là kém đấy.”
“Đây là bức hình chụp vị Chúa Sáng Thế đó.”
“Trông có vẻ như nữ thần… nhưng nhìn bộ dạng lại giống như oán linh sẽ xuất hiện trong mấy bộ phim Nhật Bản ấy.”
“Có vẻ như người này đã từng sáng tạo thế giới hai lần và cả hai đều bị diệt vong mà không mang lại thành quả gì. Lần này thì người đó đã chú ý cẩn thận mà trông chừng thế giới nên mới thành ra bộ dạng mệt mỏi như thế.”
“Là dạng nữ thần mới sáng tạo thế giới à. Thế giới không mang lại thành quả mà diệt vong liên tiếp thì cũng khó mà chịu đựng được thật.”
“Sau khi sáng tạo thế giới này thì có vẻ người đó đã luôn không ngủ mà quan sát đó.”
“Nếu sáng tạo từ vũ trụ thì chẳng phải là người đó chưa ngủ hàng trăm triệu năm ư?”
“Vì trông người đó quá vất vả nên tôi đã bảo rằng hãy thoải mái nhờ vả nếu có chuyện cần rồi bắt đầu cuộc đời chuyển sinh.”
“Cậu dịu dàng với nữ giới thật nhỉ.”
“Nữ giới cũng không hẳn lắm… Tại tôi có cảm giác hoài niệm của bầu không khí dạng nhân viên văn phòng Nhật Bản ấy.”
“Đúng là không phải thần linh mà làm việc cật lực như thế thì chắc chắn sẽ chết đi rồi.”
“Tôi đã được sinh ra làm chú chim xanh, nhưng ngay khi ra đời thì tôi đã suýt nữa chết đi.”
“Trông có vẻ thong thả mà sao tự dưng lại có chuyện vậy.”
“Tôi khi vừa mới sinh ra lại là một chú chim non lông xám…”
“Lông chim non và chim bố mẹ vẫn luôn có màu khác nhau nhỉ.”
“Tôi chợt hoàn hồn mà nghĩ rằng mình sẽ không thể sống như chú chim xanh như thế này.”
“Nếu chết kiểu khái niệm vì lý do đó thì chim mẹ sẽ bối rối lắm đấy.”
“Nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, tôi đã sống dưới trạng thái khi ở trong trứng nên bản thân đã phân tách rạch ròi rằng đây vẫn là trạng thái trước khi chuyển sinh nên xem như không có gì.”
“Bình thường người ta không cần nghĩ cũng không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà cơ thể tôi có chút sáng sáng gần tan biến đó.”
“Ít nhất thì đừng chết kiểu khái niệm trong lúc làm động vật đi.”
“Chúa Sáng Thế cũng nhìn tôi với vẻ lo lắng.”
“Vừa mới mời người chuyển sinh tới mà tự dưng thấy thân thể kẻ đó gần tan biến thì dĩ nhiên phải lo lắng rồi.”
“Thế nhưng tôi lại chợt nghĩ đến một chuyện. Nếu tôi trưởng thành làm một chú chim xanh thì sẽ có khả năng tôi mang lại hạnh phúc nhờ hành động nào đó mà chết đi. Nếu muốn sống một cách thoả mãn thì tôi cần phải vùng vẫy thoả thích khi còn là chú chim non chưa bị hạn chế.”
“Không ngờ cậu lại mang suy nghĩ ngu ngốc như thế trước vị Chúa Sáng Thế lo lắng mà đến trông chừng đó.”
“Tự giác rằng bản thân không thể cứ mãi thế này chính là một ngày tốt. Tôi bắt đầu vùng mình bay khỏi tổ.”
“Hành động thô lỗ có thể thay đổi kỷ lục rời tổ của chim non. Một con chim non chưa mọc lông mọc cánh thì sao bay được chứ.”
“Cho dù không bay được thì tôi vẫn có thể tiếp đất gọn gàng đó.”
“Nếu là cậu thì đúng là có thể thật.”
“Điều cần làm sau khi rời tổ chính là tìm kiếm địa bàn sinh hoạt.”
“Cậu vừa mới vứt bỏ nơi có trạng thái hoàn hảo nhất đấy.”
“Tôi quyết định sẽ tiến đến nơi có người cư trú với nền văn minh trông khá cao. Tôi truyền đạt điều đó cho Chúa Sáng Thế không hiểu tại sao lại đang vươn tay nằm dài trên mặt đất rồi cất bước khởi hành.”
“Tôi nghĩ người ta vừa lao ra vì muốn đỡ lấy cậu nhảy khỏi tổ đó.”
“Vì cần phải vượt qua ngọn núi nếu muốn tiến tới thị trấn con người sống nên tôi đã đặt chân vào núi ‘Nguyệt quang chiếu rọi, Tinh Long quân lâm và ngủ say’”
“Gu đặt tên nghe khá đặc thù đấy.”
“Tôi thì nghĩ nó ngầu lắm đó.”
“Thật sao?”
“Vâng. Tôi cũng nhiều lần khen đây là cái tên hay với Chúa Sáng Thế chốc chốc lại đến xem xét nữa.”
“Chốc chốc lại tới à.”
“Người đó vừa đỏ mặt vừa vui mừng đó.”
“Có chút thẹn nữa nhỉ. Nhưng đúng là Chúa Sáng Thế càng trẻ tuổi thì lại càng đặt tên địa danh kiểu thế.”
“Trong ngọn núi có quái vật thần thoại tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, là loài rồng có tên là Thuý Tinh Hoàng Long Meteral Tuinkard Dragon.”
“Thế thì dĩ nhiên người ta sẽ chốc chốc đến xem xét rồi. Nhân tiện thì sau này sẽ có ma vật mang tên hoặc địa danh na ná như thế không?”
“Có rất nhiều luôn. Toàn là mấy cái tên ngầu lòi cả đó, tôi đều nhớ hết trơn.”
“Thật đáng buồn, về khoản ấy thì nhờ cậu chỉ nói chủng loại thôi.”
“? Đã rõ.”
“Cậu không hẳn quan sát kém mà là thật sự đánh giá cao chúng nhỉ.”
“Nó là một con rồng rất to lớn, đây là tấm hình so sánh kích thước.”
“Tôi chỉ thấy mặt của một con chim non vênh váo thôi.”
“Phong cảnh đằng sau chính là một phần móng vuốt của con rồng.”
“Làm tôi tưởng phông nền xanh hay gì đó cơ. Vậy rồi cậu gây chuyện gì với con rồng đó à?”
“Vì đối phương nằm ngủ trên đường nên tôi thấy phiền mà chọc vào vảy ngược đối phương.”
“Lần đầu tiên tôi nghe kiểu lý do chọc vào vảy ngược rồng ấy đấy.”
“Ấy thế mà nó lại tức giận mà tấn công.”
“Vảy ngược chỉ sờ đã khiến người khác tức giận mà cậu còn chọc vào thì dĩ nhiên là thế rồi.”
“Đằng này chỉ là một chú chim non đáng yêu thôi mà.”
“Cái loại chim non gì chứ.”
“Cơ mà tôi đã đánh bại đối phương rồi.”
“Biết ngay mà.”
“Đó là một trận đấu hấp dẫn đó.”
“Ngay từ thời điểm bại trận trước chim non thì đã chẳng phải trận đấu gì rồi.”
“Trận đấu đó hay đến mức cả Chúa Sáng Thế cũng kinh ngạc mà.”
“Con rồng cấp thần thoại trong thế giới của mình lại bại trận trước chim non thì dĩ nhiên phải kinh ngạc chứ.”
“Người đó còn định cứu tôi trong hiểm địa nữa cơ.”
“À, đúng là cô ta vẫn chốc chốc xuất hiện nhỉ.”
“Vâng. Trận chiến ấy rất là nguy hiểm luôn.”
“Trông có vẻ thật sự là trận đấu hay nhỉ. Cậu hãy kể mỗi điểm nhấn xem nào.”
“Nếu làm thế thì tôi đã không phải khổ chiến với kẻ địch khác rồi.”
“Ngay mở đầu đã là cao trào rồi sao. Vậy thì kể hết đi.”
“Lần hiểm địa thứ nhất chính là khi tôi không né kịp hơi thở có thể xoá sổ cả ngọn núi vì đang mải khiêu khích.”
“Điểm nhấn đầu tiên chẳng khác gì thời khắc quyết định. Cơ mà khiêu khích nên không né được thì trông giống hệt như đang ngạo mạn vậy. Vốn dĩ thì sao cậu có thể sống sót chứ?”
“Tại tôi đã kịp dùng đôi tay ngăn cản trong đường tơ kẽ tóc.”
“Đôi tay của một con chim non có bao nhiêu sức phòng ngự hả?”
“Lông chim có độ chống thấm nước cao và dễ đánh bật nước đi đó.”
“Có thể đánh bật nước cũng không có nghĩa sẽ đánh bật được hơi thở đâu.”
“Thông thường thì đúng là thế. Tuy nhiên, tôi là loại chim có thể tự do thấm dầu ô liu từ bên trong cơ thể. Đây chính là khác biệt trong tính chất của dầu á.”
“Đừng kể như kiểu mình có đồng loại khác.”
*Lông được phủ mỡ là chuyện không hề hiếm có. Dĩ nhiên là không phải dầu ô liu.
“Những chiếc lông được phủ dầu của tôi không chỉ đánh bật nước, mà nó còn có thể đánh tan cả rác bám trên bề mặt bộ lông. Tức là nó cũng có thể đánh bật hơi thở đó.”
“Không phải giá trị của hơi thở chỉ đang bị giáng từ nước xuống rác à. Kể cả lý thuyết cũng không giải thích được đâu.”
“Vậy thì xem như áp lực dầu với sức mạnh kỳ dị nào đó đã đánh bật đi vậy.”
“Cả đương sự cũng chẳng hiểu nguyên lý luôn. Cơ mà tính năng dầu ô liu của cậu cũng không hề kém nên đành phải chấp nhận vậy.”
“Lần hiểm địa tiếp theo là khi tôi không né kịp đòn cắn nhanh hơn cả âm thanh vì cơ thể đầy dầu ô liu.”
“Khi dính đầy dầu ô liu thì đúng là thân thể sẽ khá nặng nề nhỉ.”
“Cơ mà để trượt đi thì sẽ khá là nhanh đó.”
“Xét kích cỡ thì cậu sẽ bị một ngụm nuốt chửng hơn là bị cắn đấy.”
“Vâng. Vậy nên tôi đã cố tình lao vào trong nhằm thoát khỏi nanh đối phương.”
“Vậy là bị ăn rồi còn gì.”
“Tôi đã phóng ra lượng lớn nước chanh nồng độ cao mà cưỡng ép đối phương mở miệng và thoát ra ngoài.”
“Cả phương diện vị giác cũng khổ sở nhỉ. Tôi nghĩ cậu vẫn có thể dùng mỗi dầu ô liu, vậy thì có lý do gì để cậu dùng nước chanh thế?”
“Trong miệng của con rồng sau khi phun lửa vô cùng nóng. Thế nên tôi không muốn mình giống như biến thành món ăn đâu.”
“Không phải nước chanh cũng thế à?”
“So sánh giữa món này với món kia thì tôi thích món bên này hơn ấy mà.”
“Rốt cuộc vẫn là do tâm trạng.”
“Ngoài ra thì con rồng này là loại có năng lực chống chịu rất cao và không bị ảnh hưởng bởi cùng kỹ năng.”
“Thế thì phiền toái thật. Đúng là một cường giả chân chính nhỉ.”
“Lần hiểm địa tiếp theo là khi tôi không né kịp móng vuốt khổng lồ có thể tạo nên động đất lớn chỉ bằng một cú vung do mải nhìn chỗ khác.”
“Đừng có nhìn chỗ khác khi đối đầu cường giả như thế.”
“Tại vì Chúa Sáng Thế bị ướt đẫm nước chanh nên tôi lỡ nhìn sang.”
“Đúng là cậu đã phun đầy nước chanh để cạy miệng con rồng ra nhỉ.”
“Với lại cô ấy còn đến gần miệng con rồng để cứu tôi nữa.”
“Lòng tốt trở thành kẻ địch của chính mình là một chuyện đáng buồn. Cậu đã dùng dầu ô liu và nước chanh để đối phó thì tiếp theo sẽ là chất tẩy à?”
“Không phải, cái đó là tiếp theo của tiếp theo.”
“… Hừm hừm, vậy thì Mulepohhechokuchon?”
“Tôi dùng nó vào lần tiếp theo cơ.”
“Còn cái gì nữa… A, là thuật thế thân nhỉ.”
“Cái đó là lần tiếp theo của tiếp theo của tiếp theo rồi.”
“Không phải có nhiều lần hiểm địa quá hả?”
“Thì tôi đã nói đây là một trận đấu hay mà.”
“Và câu trả lời là gì?”
“Tôi đã dùng kỹ thuật Aikido để đẩy nó đi.”
“Dùng phương pháp chính thống thì ăn gian quá đấy.”
“Dùng phương pháp chính thống mà bị bảo là ăn gian thì tôi phải làm sao giờ.”
“Chuyện đó cũng phải.”
“Lần hiểm địa kế tiếp là khi tôi bỏ sót ma pháp bóng tối gán mọi lời nguyền do đang đắc ý vì vừa mới dùng kỹ thuật Aikido một cách gọn gàng.”
“Cậu toàn bị dồn vào hiểm địa vì lỗi của bản thân nhỉ.”
“Cơ mà mấy công kích debuff thì chỉ cần một hạt Mulepohhechokuchon là thừa rồi.”
“Cũng phải… hạt?”
“Tanaka-san và Yamada đã cùng nhau phát triển mà tạo ra loại kẹo vị Mulepohhechokuchon đó. Chỉ cần ăn một hạt vào là sẽ có thể trở thành Mulepohhechokuchon cho một lần Mulepohhechokuchon.”
“Ra là thế. Mặc dù không rõ lắm, nhưng trông nó có vẻ ngon nên lát nữa cậu đưa tôi xem.”
“Trận chiến trở nên kịch liệt, những đòn tấn công của con rồng cũng trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Mới đầu đã thổi ra hơi thở xoá sổ cả ngọn núi mà.”
“Những lần hiểm địa tiếp tục kéo tới. Sau khi phán đoán rằng khó mà công kích vào thân thể, con rồng đáng sợ đã bắt đầu tấn công tinh thần tôi bằng ma pháp tác động tinh thần.”
“Vì biết cậu đã đối phó bằng chất tẩy nên độ đáng sợ bị giảm đi nhiều rồi.”
“Vậy thì đây là câu đố. Tôi đã dùng chất tẩy như thế nào để chống lại tác động tinh thần của con rồng?”
“Hừm… Chẳng hạn như dùng chất tẩy giăng màn chắn để đánh bật lại.”
“Chất tẩy thì làm sao có thể đánh bật ma pháp chứ.”
“Tôi thấy nó còn hợp lý hơn chuyện dùng dầu ô liu đánh bật hơi thở đi đấy.”
“Tôi cho nữ thần thêm một quyền trả lời nữa đó.”
“Để xem nào… Xét theo kiểu của cậu thì chuyện dùng chất tẩy phòng ngự chính là lỗ hổng trong suy nghĩ. Đúng rồi, cậu dùng công kích bằng chất tẩy để ngăn cản đối phương dùng ma pháp phải không?”
“Câu trả lời chính xác là do tôi đang mải mê chơi bong bóng xà phòng nên không chịu ảnh hưởng.”
“Đừng có chơi trong lúc chiến đấu.”
“Respawn. Thật ra cái này cũng có lý do của nó.”
“Tôi sẽ nghe thử vậy.”
“Đúng như nữ thần đã suy xét, sau khi dùng dầu ô liu và nước chanh thì tôi đã suy nghĩ mình nên làm thế nào bằng chất tẩy.”
“Thật tốt khi tôi có chút lý giải hơn về cậu.”
“Trong một sát na ngắn ngủi, công dụng của xà phòng đã vụt qua đầu tôi.”
“Thông tin xuất hiện trong não ngay giữa tử địa hơi dị hợm quá đấy.”
“Và rồi thứ hiện lên chính là ký ức dùng chất tẩy chơi bong bóng xà phòng hồi còn ở nhà trẻ.”
“Cái đó chỉ là hồi tưởng trước khi chết thôi.”
“Đến khi nhận ra thì tôi đã thổi bong bóng xà phòng mà quên mất đi cả sự tồn tại của con rồng. Một đối sách cực kỳ hoàn hảo luôn.”
“Cái đó chỉ là trốn tránh hiện thực thôi.”
“Khi tôi hoàn hồn thì con rồng lẫn Chúa Sáng Thế đều há hốc mồm.”
“Nhìn thấy đối phương đột nhiên quên chiến đấu mà bắt đầu chơi bong bóng thì không há hốc mồm mới khó đấy.”
“Cú đá xoay vòng ngược tận dụng sơ hở ấy đã cắm vào cổ họng của con rồng.”
“Chú chim non đang chơi bong bóng xà phòng đột nhiên tung cú đá xoay vòng ngược thì kiểu gì cũng trúng chiêu thôi.”
“Con rồng nhận một đòn mạnh mẽ mà cảm nhận nguy cơ đến tính mạng. Nó lập tức dùng hết sức lực mà tung kỹ năng thật mạnh của mình.”
“Cảm thấy nguy cơ đến tính mạng bằng cú đá xoay vòng của một con chim non thì chắc phải nhục nhã lắm.”
“Hơi thở laser từng thiêu rụi cả chư thần trong thời đại thần thoại đã bắn về phía tôi.”
“Rồng mà lại dùng laser ư?”
“Tại hơi thở thông thường lỡ dùng lúc mở đầu rồi.”
“Tuy rằng là chư thần thuộc thế giới được sáng tạo, nhưng nếu là hơi thở laser thiêu rụi bọn họ thì uy lực cũng rất cao nhỉ.”
“Vâng, tôi cũng phải nổi cả da gà trước laser đang lao tới ấy.”
“Vốn cậu đã có da chim còn gì. Và cậu sẽ dùng thuật thế thân để tránh, nếu muốn trở nên hay ho thì… Chờ chút đã, không lẽ cậu dùng thuật thế thân với Chúa Sáng Thế đó chứ?”
“Làm sao như thế được. Là nam thì còn có thể.”
“Bản mặt đúng kiểu sẽ làm vậy nếu đối phương là nam này. Chỉ là nếu như vậy thì xung quanh chẳng còn nhân vật nào khác nữa rồi.”
“Vâng. Vì thế nên tôi đã dùng thuật thế thân lên chính mình.”
“Tôi không hiểu lời cậu cho lắm. Thuật thế thân là thứ dùng để lấy đối tượng ngoài bản thân thế vào vị trí phải không?”
“Sau khi trải qua cuộc chiến dữ dội, tôi đã tiến vào trạng thái có thể trưởng thành như một chú chim lớn. Vì vậy, ngay thời khắc hơi thở laser bắn trúng, tôi đã lột da toàn thân và dùng lớp vỏ ấy làm vật thế thân.”
“Cái đấy là thay lông thì đúng hơn.”
“Trên đầu con rồng đang chắc mẩm thắng lợi, tôi đã tiến hoá thành một chú chim xanh.”
“Cái đấy là trưởng thành chứ không phải tiến hoá.”
“Tôi nói lời cuối cùng ‘Thứ này hợp với ngươi hơn là hạnh phúc đấy’ rồi giáng đòn quyết định.”
“Miễn cưỡng đưa yếu tố không mang lại hạnh phúc.”
“Lấy Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước được thi triển từ đôi cánh làm động tác giả, cánh tay tôi liền xuyên thủng cổ họng của con rồng.”
“Liên tục nhắm vào cổ họng trông thật máu tanh. Dùng kỹ thuật của Benizake đánh bại nó là được mà.”
“Thật ra trước khi chiến đấu thì trực giác của tôi đã bảo rằng ‘A, con rồng này đã đánh bại sư phụ Benizake rồi’ đó.”
“Bị đánh bại luôn rồi à. Vậy nên tuyệt chiêu đã dùng sẽ không có tác dụng nhỉ.”
“Tại vì khi lộ kỹ năng từng bại trận thì đối phương sẽ tin chắc thắng lợi mà lơ là.”
“Yếu tố tâm lý chiến thừa thãi. Cơ mà bảo do trực giác nhưng không ngờ cậu lại nhận ra đấy.”
“Vâng. Trong lúc lên núi thì tôi tìm thấy tàn tích của kiến trúc thời đại thần thoại và trông thấy vật thể cá hồi đỏ bị phá huỷ nên nó mới trở thành yếu tố loé lên trong đầu tôi.”
“Cái đó hầu như là đáp án rồi. Chỉ là tham khảo sự thật rồi dùng tâm lý chiến vẫn là điều đáng khen. Nhưng tay trần lại có tác dụng à?”
“Tại vì con rồng chưa từng gặp phải chiêu này ấy mà.”
“Đúng là bình thường thì chẳng ai lại đi đấm hay đâm bằng tay không.”
“Cuối cùng thì tôi đã đánh bại con rồng ấy. Ai da, tôi thường đánh bại rồng tại dị giới nhưng kẻ địch lần này lại mạnh lắm luôn.”
“Từ lúc sư phụ Benizake bị hạ gục thì nó đúng là rất mạnh.”
“Nó có thể đấu một trận ra trò với Glassivorktate đó.”
“Đúng là cậu cũng từng dùng vảy ngược đánh thức người ta dậy nhỉ. Cùng là rồng mà cách đối xử khác hẳn nhau.”
*Chương 23. Loài rồng cũng từng huỷ diệt chư thần. Lần ấy thì nhân vật chính đã chuyển sinh làm rêu trên vảy ngược.
“So với Glassivorktate thì con này còn không thể nói chuyện và vô cùng bạo ngược nên tôi chỉ còn cách đánh bại thôi.”
“Bên kia lại là loài rồng bị đâm vào vảy ngược mà vẫn có thể bình tĩnh lý giải tình huống nhỉ.”
“Tuy nhiên, đáng tiếc là chỉ một trận chiến ấy đã khiến tôi hoá thành chú chim xanh trưởng thành.”
“Điều kiện trưởng thành của chim non lại giống như hệ thống lên cấp. Cơ mà đó có phải điều đáng tiếc gì đâu?”
“Không hề. Tôi là người đàn ông có tiềm năng sẽ mang lại hạnh phúc cho ai đó với bất cứ hành động gì. Nếu lỡ như đi đến nơi con người ở thì nhất định tôi sẽ mang lại hạnh phúc trong vô thức và chết vì khái niệm mất.”
“Tôi thấy cậu mang lại tai hoạ thì đúng hơn. Không ngờ cậu lại đánh giá cao bản thân như vậy đấy.”
“Chỉ là tôi chợt nghĩ đến một chuyện. Quái vật ở thế giới này thật sự rất cứng cựa. Cứ tiếp tục săn quái vật thế này không chừng lại ổn hơn.”
“Tôi không muốn xem một con chim xanh cuồng chiến đâu.”
“Do đó, tôi không đi đến nơi người ở mà bắt đầu đi khắp các vùng đất và đánh bại những quái vật được xem là mạnh mẽ.”
“Không những không mang lại hạnh phúc mà còn mang tới chết chóc nữa.”
“Mặc dù đã tận hưởng khá nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn không có quái vật nào mạnh hơn con rồng đầu tiên cả.”
“Nếu tồn tại những con quái vật mạnh hơn cả loài rồng từng đánh bại chư thần thì sẽ có nhiều rắc rối đấy.”
“Về thời khắc cuối cùng thì tôi đã bị người khác trông thấy khi đang tiêu diệt quái vật.”
“Nếu cứ liên tục đi khắp các vùng đất và săn quái vật mạnh thì dĩ nhiên là sẽ có chuyện đó rồi.”
“Có vẻ như quái vật ấy là kẻ gây hại cho các quốc gia xung quanh nên tôi đã bị đồn đại là ‘Con chim xanh mang lại hạnh phúc’ và chết vì khái niệm luôn.”
“Rốt cuộc vẫn chết vì khái niệm sao.”
“Chỉ còn một chút nữa là tôi đạt tới hàng nghìn rồi.”
“Săn tới gần nghìn ma vật hùng mạnh trên thế giới thì Chúa Sáng Thế sẽ bị phiền… Hửm?”
“Có chuyện gì ư?”
“Không gì, có lẽ nên nói rằng cậu đã cố gắng nhiều rồi.”
“? Mặc dù không hiểu lắm nhưng mình được khen rồi. Wai~”
“Cho dù chỉ được ban tặng hạnh phúc một lần thì cậu vẫn là con chim may mắn nhỉ.”
“Nhân tiện thì quà mang về là đống vật phẩm hiếm rơi ra từ mấy con quái vật tôi đã đánh bại.”
“Vướng víu lắm nên chọn một cái thôi.”
-------------------------------------------------------------------
“Vâng. Ra là vậy. Hoá ra là như thế. Sau này cô cứ hạn chế lại là được. Vậy tôi xin phép.”
“Nữ thần vừa gọi điện thoại cho ai ư?”
“Ừ. Là Chúa Sáng Thế ở thế giới cậu đã chuyển sinh thành con chim xanh đấy.”
“Cái người trông có vẻ bị thiếu sức khoẻ nhỉ. Người đó có khoẻ không?”
“Ừ. Việc duy trì thế giới đang liên tục cập nhật kỷ lục mới, hiện tại nơi đó vẫn đang rất ổn định. Nhờ thế mà cô ấy đã có thêm thời gian để ngủ rồi.”
“Thế thì tốt quá. Nhưng mà tại sao vậy?”
“Cô ấy đã nhét quá nhiều thứ ở giai đoạn thiết lập ban đầu và cuối cùng biến nơi đó thành thế giới quá khó khăn cho nhân loại tiếp tục sinh tồn vì sự hỗn loạn của các quái vật cấp bậc thần thoại trong thời hiện đại. Nhờ cậu dọn đi phần lớn nên độ khó của thế giới ấy đã giảm xuống mức độ thích hợp đó.”
“Ra là thế?”
“Lạm phát trong một câu chuyện cũng không phải điều xấu, nhưng nếu giải phóng hết ngay từ đầu thì sẽ không thể kéo dài được lâu. Nhân tiện thì tấm hình của Chúa Sáng Thế với khung cảnh thế giới hoà bình đã được gửi cho cậu đấy.”
“Đâu nào… Ồ, là một nữ thần xinh đẹp với vóc dáng quyến rũ. Không ngờ cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.”
“… So với trước kia thì đúng là như trời với đất thật.”
“Cô ấy cũng chốc chốc ở cạnh nên phải chi làm thân thêm một chút thì tốt biết mấy… Đúng rồi, hay là chuyển sinh vào thế giới đó thêm một lần___”
“Đúng là cô ấy cảm tạ cậu, nhưng vì có khả năng rối loạn hệ sinh thái nên cậu đã bị cấm tới đó rồi.”
“Ôi không.”