“Tới giờ ăn rồi~. Ủa, nữ thần lại chơi trò siêu khó chết hoài nữa à.”
“Do tác phẩm mới vừa được phát hành đấy. Với người đã mài luyện tay nghề bằng tác phẩm trước như tôi thì… Hừm.”
“Có yếu tố mới được thêm vào nè, với lại cơ chế cũng thay đổi nên cách chơi cũng khác nhau lắm.”
“Nhân tiện thì cậu từng chơi thử rồi à?”
“Vâng. Diệt toàn bộ boss với thu thập vật phẩm hiếm thì hơi tốn thời gian một chút.”
“Cậu chơi hăng đấy nhỉ. Cậu không chơi lại nhiều lần à?”
“Tôi cũng định thế, cơ mà lỡ chơi lần đầu kỹ quá thì động lực ở lần hai giảm nhiều lắm. Nhưng chắc tôi sẽ chơi lại vào một lúc nào đó.”
“Quen chuyển sinh nhưng cậu lại ngại lặp đi lặp lại một thế giới nhỉ.”
“Tôi không thích tái hiện lại quan hệ với những người từng gặp trong thế giới đó lắm.”
“Dù sao người muốn làm lại từ đầu đều là những kẻ thất bại hoặc hối hận vì không thể làm tốt hơn nữa.”
“Tức tôi chính là người thành công.”
“Cậu ngạo mạn quá đấy. Hãy đối mặt với mấy chuyện cậu đã làm bậy nhiều hơn đi.”
“Tôi sẽ thử. Nhìn chằm chằm…”
“Tại sao cậu lại nhìn bữa trưa vừa mang tới chứ.”
“Thực ra là món trứng cuộn bên tôi hôm nay có hơi nóng nên không đủ độ phồng đó.”
“Đối mặt với thứ to tát hơn đi.”
“To tát… Có không nhỉ…”
“Nhìn vào gương đi.”
“Nhìn chằm chằm… Ngươi là ai__”
“Bớt đi.”
*Hiện tượng Gestaltzerfall, trẻ hư đừng bắt chước.
“Không sao đâu. Dù sao thời gian tôi ở trong bộ dạng khác vẫn lâu hơn thời gian mang khuôn mặt này mà.”
“Thì phải rồi.”
“Nhờ vậy mà khi nhìn vào gương chỉ làm tôi cảm thấy khuôn mặt mình có gì đó là lạ thôi.”
“Rõ là đang bị triệu chứng đó còn gì.”
“Sau khi respawn thì sẽ quay lại bộ dạng cũ nên không sao đâu mà.”
“Chuyện đó cũng phải. Có thể duy trì hình thái linh hồn rõ ràng đến thế cũng là một loại tài năng nữa.”
“Trí nhớ của tôi tốt lắm đó.”
“Dù sao cậu bị chư thần xoá ký ức mà vẫn nhớ lại được mà. Nhắc mới nhớ, cậu không phát huy tri thức văn minh từ Trái Đất mấy nhỉ.”
“Tôi từng cho dũng sĩ học tập để thi lấy bằng đó.”
*Tham khảo chương 14
“Tri thức để phá nhà, xây dựng kiến trúc rồi làm huấn luyện viên thể hình nhỉ. Thật ra nghe nó giống như lĩnh vực khoa học hơn.”
“Không phải người ta có câu nhập gia tuỳ tục à.”
“Tôi thì nghĩ nhập gia thì phải tuỳ mình cơ.”
“Thật ra cũng có quy tắc chỉ thuộc về thế giới đó nữa. Nếu không tận hưởng mấy thứ như vậy thì tôi sẽ không thoả mãn cuộc đời chuyển sinh đâu.”
“Sự thong thả của cường giả nhỉ. Với những người còn không biết có lần kế tiếp thì họ sẽ trút toàn bộ thứ mà mình sở hữu đấy.”
“Vậy tôi sẽ thử trút toàn bộ vậy.”
“A… Cậu thì không được đâu. Trông có vẻ cậu sẽ thản nhiên mang cả quy tắc của thế giới khác vào nữa.”
“Mà về cơ bản tôi đều chuyển sinh vào trạng thái ở thời kỳ đầu mà. Chỉ cần kinh nghiệm cũng đủ mạnh lên rồi.”
“Chuyện đó cũng phải. Dù sao số chiến trường cậu đặt chân tới cũng nhiều hơn đại đa số chiến binh rồi.”
“Không trông chờ thiết lập cheat mà học tập quy tắc thế giới thì cũng đạt được tiêu chuẩn ấy đó.”
“Thông thường thì không ai làm được đâu. Giờ thì đến lúc chuyển sinh như mọi khi rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ rút thẻ…”
“Đừng có đột nhiên rút chủ đề kiểu đấu thẻ bài.”
“Từ bạn có bút danh Gokuka, [Chú mèo con bị vứt bỏ nằm trong chiếc hộp vào ngày mưa, được thu nhận bởi tên côn đồ kiếm chuyện với heroine và bị nhân vật chính đánh bại].”
“Không phải gần đây cậu mới làm mèo à.”
*Tham khảo chương 74
“Lúc đó là mèo đen bị người khác than thở thật xui xẻo nhỉ.”
“Đúng rồi, cái mà nguyên nhân chết là cún con.”
“Cơ mà lần này hạn chế làm mèo con nên chắc có thể phân biệt đó.”
“Đừng có gọi mèo con là một loại hạn chế.”
“Nhưng nếu không còn là mèo con thì tôi sẽ chết vì khái niệm á, hạn chế thời gian cũng là một loại hạn chế hay ho ấy chứ.”
“Đừng chuyển sinh vào sinh vật với tiền đề chết vì khái niệm.”
“Nghiên cứu ý đồ của người nêu chủ đề là chuyện không thể tránh mà.”
“Người ta không viết là mèo con không được trưởng thành đâu.”
-------------------------------------------------------------------
“Phù, quả nhiên là trò chơi dạng này phù hợp với mình nhất. Ngoài ra còn có thể chơi nhiều năm nữa.”
“Meo meo meo meo meo meo meo~”
“Cậu đang nói tiếng mèo đấy.”
“Meo… Ưm, e hèm. Giờ thì meo rồi.”
“Còn chút nữa cơ meo.”
“A~a~. Không nói tiếng Nhật là thường hay nói ngôn ngữ chỗ mình chuyển sinh ghê.”
“Đừng có bắt tôi đồng cảm. Cậu là chú mèo con bị vứt bỏ nằm trong chiếc hộp vào ngày mưa, được thu nhận bởi tên côn đồ kiếm chuyện với heroine và bị nhân vật chính đánh bại à.”
“Vâng. Lần này thì tôi đã chuyển sinh vào một thế giới hiện đại. Đây là Soseki, tên côn đồ và cũng là chủ nhân của tôi.”
“Cậu không dùng ngôi thứ nhất là Wagahai đâu nhỉ?”
“Không đâu, tôi luôn meo meo nói chuyện đó?”
“Vậy à. Tại tôi nghe giống như cảm giác văn hào nào đấy.”
“Đây là bức ảnh của Soseki.”
“Một tên côn đồ với mái tóc regent hơi cổ điển và trang phục học sinh điển hình ngày xưa nhỉ.”
“Và ở trên mái tóc regent chính là tôi.”
“Ối chà, một chú mèo tam thể đáng yêu nhỉ.”
“Tên của tôi là Wagahai.”
“Mèo tên là Wagahai à.”
“Soseki là một học sinh côn đồ cấp ba ai ai cũng biết và luôn đánh lộn mỗi ngày. Không chỉ trong trường của mình, cậu ta còn đánh lộn với cả học sinh côn đồ của trường khác.”
“Vậy mà lại không bị đuổi học nhỉ.”
“Do thành tích quốc ngữ và tiếng Anh của cậu ta thuộc nhóm đầu, thậm chí còn cao hơn cả những trường khác nữa.”
“Càng lúc càng có cảm giác văn hào.”
“Cuộc gặp gỡ của tôi và Soseki là vào một ngày mưa với lượng mưa cỡ một trăm milimet.”
“Thế thì không chỉ là mưa to nữa đâu.”
*Lượng mưa khoảng hai mươi đến ba mươi milimet đã được gọi là mưa to
“Trong khi chú mèo bị bỏ rơi là tôi đang giang rộng hai tay hứng mưa trong hộp thì Soseki với bộ dạng rách rưới bỗng xuất hiện.”
“Cậu đang bắt chước The Shawshank Redemption đấy à.”
*Bộ phim có tấm poster rất nổi tiếng
“Soseki nhìn thấy tôi liền bảo ‘Chà, mày còn ướt sũng hơn cả tao đấy. Cơ mà thế này sẽ bị cảm đó’ rồi ôm tôi về.”
“Nghe có vẻ như là một tên côn đồ dịu dàng, nhưng hình như đây là tên côn đồ kiếm chuyện với heroine nên bị nhân vật chính đánh bại nhỉ.”
“Đúng vậy. Theo trục thời gian ở thế giới này thì người được xem như nhân vật chính là một học sinh cấp ba tên Shiki đó.”
“Masaoka… Thôi tôi sẽ không đụng đến nữa.”
“Nhân tiện thì tên heroine là Jenny.”
“Đến Heroine mới có sự thay đổi à. Cô ấy là kiểu Nhật kiều hay sao?”
“Cũng kiểu đó. Shiki đổ Jenny từ cái nhìn đầu tiên, cả Jenny cũng có hảo cảm đối với cậu ta.”
“Quan hệ yêu đương khá dễ dàng nhỉ.”
“Tuy nhiên, Soseki không cảm thấy điều đó là hay ho mà gây sự với Jenny rằng ‘Đừng có mà đến gần Shiki’”
“Có chút khác với tôi tưởng tượng, nhưng tôi không ghét nên không thành vấn đề. Cậu hãy tiếp tục đi.”
“Tuy nhiên, Shiki tình cờ chứng kiến cảnh đó và tranh cãi với cậu ta, cuối cùng thì hai bên đánh nhau rồi Soseki nhận phải thất bại.”
“Nhân vật chính mạnh thật nhỉ.”
“Tại vì cậu ta có dòng máu của gia tộc võ thuật đó.”
“Tự dưng lại nguy hiểm hẳn.”
“Quay lại câu chuyện, sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì tôi phải ngồi nghe Soseki nói lời phàn nàn.”
“Cho dù không thể nói với người khác thì con người vẫn sẽ buột mồm với mèo con nhỉ.”
“Cậu ta nói rằng ‘Jenny, cô ta quá kinh khủng. Cô ta không phải nhân loại… Cứ thế này thì Shiki sẽ…’”
“Khác hẳn tôi tưởng tượng. Heroine đó là cái quái gì vậy?”
“Là người ngoài hành tinh.”
“Người ngoài hành tinh à. Thể loại thay đổi… Không, đúng là gần đây cũng có thể loại tình cảm với người ngoài hành tinh nhỉ.”
“Nhân tiện thì đây là tấm ảnh ban đầu của Jenny mà Soseki trông thấy.”
“Nhìn giống loại Alien xâm lược sẽ xuất hiện trong mấy thể loại chiến tranh bảo vệ Địa Cầu nhỉ.”
“Thức ăn chủ yếu của cô ta là con người.”
“Rõ ràng là địch rồi.”
“Jenny là người ngoài hành tinh có thể hấp thụ sức mạnh của người mình ăn. Lý do cô ta tiếp cận Shiki cũng là vì nhắm vào tài năng võ thuật của cậu ấy.”
“Rất phù hợp với diễn biến thể loại chiến đấu. Cơ mà heroine đấy không lập tức tấn công nhân vật chính à.”
“Có vẻ cô ta đã tấn công một lần bằng hình dạng gốc nhưng đã bị đánh trả.”
“Dòng máu võ thuật mạnh thật nhỉ.”
“Vậy nên Jenny đã thay đổi kế hoạch. Cô ta hoá thành nhân loại khác giới, đợi đến khi quan hệ trở nên thân mật khiến đối phương lơ là thì sẽ giết cậu ta.”
“Một võ sư có thể đẩy lui Alien ăn thịt người liệu sẽ lơ đễnh trước mỹ nhân kế không?”
“Cậu ta dao động đến mức nhìn từ bên ngoài cũng nhận ra đó.”
“Có vẻ không được rồi.”
“Song, Jenny dường như không đủ hiểu biết về con người. Cô ta nhìn vào Shiki đang khẩn trương mà cảnh giác rằng ‘Kẻ này đang gồng mình tiến vào trạng thái chiến đấu’”
“Không lẽ cái này còn có thêm chút hài hước?”
“Nhân tiện thì khi Jenny hoá thành hình dạng cũ tấn công người để ăn thì bị Soseki nhìn thấy.”
“Bên này là thể loại kinh dị.”
“Soseki rất phiền não. Jenny nhắm vào Shiki là điều rất rõ ràng. Thế nhưng dù truyền đạt chuyện Jenny là người ngoài hành tinh thì người khác cũng sẽ không tin tưởng lời của tên côn đồ như cậu. Thậm chí Shiki lại đang đổ Jenny từ cái nhìn đầu tiên nên càng vô vọng.”
“Cho dù muốn dùng sức ngăn cản thì đối phương vẫn là võ sư nhỉ.”
“Kể cả khi kiếm chuyện vì đánh bại Jenny sẽ nhanh hơn thì cô ta lại được Shiki bảo vệ.”
“Đánh bại người ngoài hành tinh ăn thịt người còn nhanh hơn thì nhân vật chính cũng mạnh lắm đấy. Cơ mà tại sao tên côn đồ lại muốn cứu nhân vật chính?”
“Bọn họ là bạn thuở nhỏ từ hồi học tiểu học. Dù Soseki trở thành côn đồ thì họ vẫn thỉnh thoảng cùng ăn cơm với nhau.”
“Ối chà, thật tuyệt vời nhỉ. Nhưng mà cậu ta vẫn ưu tiên tình yêu hơn tình bạn.”
“Lần này thì tôi chỉ có thể nói tiếng mèo nên không thể nói lời gợi ý cho cậu ta.”
“Đúng là cậu vừa về vừa meo meo nhỉ.”
“Vì vậy, lần này tôi đã viết lên tấm biển placard để đưa ra lời gợi ý.”
“Không phải không phát ra tiếng là ổn đâu.”
“Soseki nhìn vào dòng chữ trên tấm biển tôi giơ lên và kinh ngạc.”
“Dĩ nhiên là kinh ngạc rồi.”
“Cậu ta thốt lên rằng ‘Văn phạm cổ điển ư…’”
“Dĩ nhiên là kinh ngạc rồi. Tại sao cậu lại viết bằng văn phạm cổ hả?”
“Tại tôi học trong lúc rảnh rỗi nên muốn dùng ấy mà.”
“Người chuyển sinh nhiều lần thường tận dụng lúc rảnh rỗi mà có thêm nhiều sở thích nhỉ. Nhân tiện thì cậu viết gì lên tấm biển vậy? Nhờ cậu nói bằng đoạn văn đã dịch lại rồi.”
“Vâng. Tôi đã viết rằng ‘Ngươi chỉ cần đạt tầng thứ có thể đánh bại Shiki là dễ thôi’”
“Mèo con với giọng điệu trịch thượng.”
“Nếu Shiki cản trở trong việc bảo vệ Shiki thì chỉ cần đánh bại Shiki là được ngay.”
“Cảm giác như mục đích và nguyên nhân đang bị đảo lộn. Cơ mà xét đến chuyện cứu được tính mệnh thì cũng ổn.”
“Sosekai nói rằng ‘Chuyện đó cũng phải… Cơ mà thực lực giữa tao và thằng đó cách biệt quá xa đi..’”
“Vì đây là một tên côn đồ bình thường so với người có dòng máu võ thuật mà.”
“Tôi dùng góc của tấm biển mang dòng chữ ‘Đồ hèn nhát’ mà gõ vào Soseki.”
“Tôi không phải không hiểu cảm xúc của cậu, nhưng đừng có dùng góc đánh người như vậy.”
“Tôi tiếp tục dùng tấm biển với dòng chữ ‘Vì không cứu được bằng hữu nên phải vượt qua đối phương. Chỉ một chút đàn ông ấy mà còn không thể hiện được thì còn gì là côn đồ hả’ mà tát qua tát lại.”
“Không hề có ý định cho đối phương đọc chữ luôn. Đó là văn phạm cổ nên hãy cho đối phương bình tĩnh đọc đi chứ.”
“Soseki chợt hiểu ra rằng ‘Đúng là thế… Sợ hãi việc vượt qua bạn bè thì mình chỉ là một kẻ bạo lực nhục nhã mà thôi…’ mà bò trở lại từ bức tường.”
“Đọc được luôn à. Với lại cậu đánh tới mức đối phương chôn trong tường luôn.”
“Shiki nằm ở cấp độ cao nhất chứ Soseki vốn cũng rất mạnh đó. Cho dù bị mấy tên côn đồ khác đánh bằng kiếm gỗ thì vũ khí sẽ bị gãy trước cơ.”
“Thế giới có vẻ low fantasy nhỉ.”
“Vì vậy, tôi đã bắt đầu cuộc huấn luyện để Soseki vượt qua Shiki. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ đến một chuyện.”
“Hửm?”
“Lần này tôi đã chuyển sinh vào vị trí mèo con. Nếu dạy kỹ thuật chiến đấu của mình để giúp Soseki mạnh hơn thì phải chăng chuyện này sẽ đi quá lập trường chuyển sinh.”
“Cậu nói trễ đến mức chuyện đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa đâu.”
“Và tôi đã hành động để cậu ta có thể gián tiếp mạnh lên.”
“Gián tiếp à. Cậu bắt đầu từ khoản nào vậy.”
“Trước hết là tôi đánh lén những tên côn đồ ở gần.”
“Lập trường của mèo con đâu rồi?”
“Và rồi tôi dùng bút lông không xoá được mà viết lên mặt mấy tên côn đồ bị hạ rằng ‘Soseki đã đến đây’”
“Vu khống để câu kéo phẫn nộ. Cậu định tăng số lần chiến đấu cho cậu ta à?”
“Vâng. Nhờ vậy mà số lượng côn đồ tấn công Soseki liền cấp tốc gia tăng. Tuy nhiên, Soseki là người luôn đánh lộn hằng ngày. Chỉ là đám côn đồ hoang dã cũng không giúp cậu ta rèn luyện được bao nhiêu.”
“Côn đồ hoang dã… Cậu rõ ràng từng là con mèo hoang dã còn gì.”
“Do đó, tôi đã tiêm thuốc để kích thích những kẻ đó giải phóng năng lực tiềm tàng của mình.”
“Lập trường của mèo con đâu rồi?”
“Nữ thần không cần phải lo. Tôi đã chế thuốc hợp ‘quy tắc’ trong thế giới này đó.”
“Cậu nói nghe giống kiểu như nó rất hợp lý, nhưng cái này không phải nghĩa đó đâu.”
“Bị buộc phải khổ chiến bởi những tên côn đồ đột nhiên được cường hoá, năng lực tiềm tàng của Soseki khi bị ép vào đường cùng cũng trở nên nhảy vọt.”
“Bởi vì chiến đấu với cường địch sẽ tích luỹ kinh nghiệm chứ không dính dáng đến hệ thống nhỉ.”
“Soseki trở nên mạnh mẽ, nhưng sắc mặt cậu ta lại trở nên âm trầm.”
“Ối chà.”
“Năng lực chiến đấu của các côn đồ đột nhiên gia tăng, hơn nữa lại còn tấn công với vẻ bán cuồng loạn. Điều đó khiến cậu ta cảm nhận được âm mưu nào đó.”
“Bán cuồng loạn luôn à.”
“Soseki đã nhận ra rằng ‘Đúng rồi, Jenny đang muốn trừ khử mình vì biết được danh tính của cô ta’”
“Hiểu lầm kiểu này cũng đành chịu thật.”
“Tôi cũng giơ tấm biển ‘Chắc là thế thật’ mà gật gù.”
“Có chữ ‘chắc là’ chứng tỏ cậu cũng có cảm giác tội lỗi nhỉ. Mặc dù chuyện không phủ nhận cũng khá là ngoại đạo rồi.”
“Tuy nhiên, người có thành tích tốt trong môn quốc ngữ như Soseki đã hỏi rằng ‘[Chắc là] có nghĩa là sao?’”
“Quan sát rất tốt. À không, có lẽ nên nói là đọc kỹ thì đúng hơn.”
“Tôi giải thích rằng ‘Áp đặt trách nhiệm lên người khác mà không có chứng cứ xác thực là một hành vi không nên của con người’”
“Còn con mèo này lại làm hành động không nên ấy.”
“Dù sao tôi cũng đâu phải người.”
“Cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhỉ.”
“Song, đây là một cơ hội tốt. Cho dù tôi đẩy Soseki vào con đường gian khổ thế nào thì vẫn có thể đổ lỗi đa số chuyện cho Jenny nên chúng tôi vẫn giữ quan hệ hữu hảo mà tiếp tục cuộc huấn luyện.”
“Kẻ không quan tâm gì con người như cậu thì quan hệ với côn đồ có ý nghĩa gì à.”
“Tại vì thức ăn vẫn vượt qua tiêu chuẩn nhất định đó.”
“Chất lượng thức ăn rất quan trọng.”
“Cơ mà Soseki không nghĩ rằng mấy tên côn đồ bình thường sẽ có thể giúp mình đánh bại Shiki đã mài luyện rất nhiều kỹ thuật. Vậy nên cậu ta đã đi phá đạo trường ở các vùng đất.”
“Hành động không biết ai mới là nhân vật chính.”
“Nhưng chuyến hành trình đó vất vả lắm luôn.”
“Chuyện đó thì hiển nhiên rồi, cơ mà nghe cậu nói thì chắc vấn đề sẽ khá lớn nhỉ.”
“Tại vì tôi cần phải đi tới mấy đạo trường cậu ta có vẻ sẽ tiến tới để tiêm thuốc trước đó.”
“Cái quái gì đây.”
“Do Soseki mù phương hướng rồi hay thay đổi mục tiêu tuỳ tâm trạng nên tôi cần phải chạy loanh quanh hơn bình thường nữa.”
“Nạn nhân xuất hiện nhiều hơn mức cần thiết.”
“Khi đối đầu các võ sư sử dụng kỹ thuật được rèn giũa thì Soseki lại nhớ về Shiki ở tại quê hương mà nghxi rằng ‘Bàn tay của cô ta lại vươn đến tận đây… Mình cần phải sớm trở nên mạnh mẽ hơn… Hoặc là con quái vật đó ăn Shiki trước, hoặc là mình đánh bại Shiki trước…’”
“Đằng nào thì nhân vật chính cũng ăn khổ nhỉ.”
“Tôi cũng vừa giã thảo dược bằng cối nghiền thuốc vừa gật gù đồng ý.”
“Tôi xem như nhượng bộ không phủ nhận hành vi ác độc của cậu, nhưng ít nhất cũng giấu diếm một chút đi.”
“Tại tôi từng làm thuốc bôi vết thương cho Soseki hoài nên cậu ta không nghi ngờ đâu.”
“Tên côn đồ này bị mù à… À không, có lẽ chẳng ai nghĩ đến chuyện cậu lại dùng cối nghiền thuốc để làm thuốc tiêm cả.”
“Soseki đã trở nên đủ mạnh mẽ. Tuy nhiên, cậu ta vẫn chỉ là một nhân vật mạnh hơn đám quần chúng xuất hiện đầu truyện. Vẫn còn thiếu nhiều thứ để cậu ta đánh bại Shiki.”
“Tên côn đồ đó hoá ra bắt đầu từ vai trò quần chúng đầu truyện à.”
“Thế nhưng, trong tay của tôi chỉ có mỗi tấm biển để giao tiếp cùng thuốc giải phóng năng lực tiềm tàng.”
“Nghe cũng đủ lắm rồi.”
“Song, tôi chợt nhớ ra lời nói của Tanaka-san: ‘Vật thoạt nhìn không có ích để giải quyết vấn đề, vẫn có thể trở thành công cụ có ích khi kết hợp lại. Tanaka’”
“Đừng có nói theo kiểu ngâm thơ. Tức là cậu sẽ kết hợp tấm biển với kim tiêm để tạo ra công cụ mới… Làm sao mà được chứ.”
“Tôi đã tuồn thuốc giải phóng năng lực tiềm tàng vào chợ mà thu lấy tiền tài.”
“Cậu làm cái quái gì đấy.”
“Thế này thì tôi đã có thể mua vật phẩm để hỗ trợ cho Soseki.”
“Lời của Tanaka đâu rồi?”
“Tôi vừa quảng cáo bằng tấm biển vừa bán thuốc nên cũng là kết hợp đó?”
“Nghĩ lại thì đúng là nó kết hợp được thật.”
“Chúng cũng đâu phải hợp thể lạch cạch lại là dùng được hay gì đâu.”
“Lúc ý tưởng đi theo hướng đó thì cậu đừng có quay lại kiểu bình thường dùm.”
“Nhân tiện, vì loại thuốc giải phóng năng lực tiềm tàng xuất hiện trên thị trường nên Soseki nghĩ rằng ‘Chuyện này không phải nhắm vào mình… Cô ta đang sắp sửa muốn thống trị nhân loại… Mình cần phải nhanh hơn nữa..!’ rồi càng cố gắng hơn.”
“Tội trạng của người ngoài hành tinh càng tăng lên nhỉ.”
“Tôi cũng gật gù viết rằng ‘Phải nắm giữ sức mạnh trước khi mọi chuyện quá muộn’”
“Người làm chuyện trở nên muộn màng là cậu, cả kẻ đã muộn cũng là cậu đấy.”
“Sau khi thong thả hơn trong phương diện đầu tư, tôi đã thuê nhân viên tình báo để phân tích năng lực chiến đấu của Shiki. Dựa trên dữ liệu đó, tôi đã tạo ra robot chiến đấu mô phỏng võ thuật của cậu ta.”
“Ý tưởng hệt như tổ chức phản diện.”
“Tôi điều chỉnh nó thành nhiều cấp bậc và cho robot chiến đấu tấn công Soseki theo từng giai đoạn. Soseki vừa phẫn uất ‘Lại còn dám bắt chước kỹ thuật của bạn tao… Không chỉ muốn ăn cậu ta mà ả còn muốn cướp đoạt nỗ lực đã vun đắp trước đây của cậu ta nữa’ vừa chiến đấu với nó.”
“Đối tượng cần hướng phẫn uất là cái con đang nằm trên mái tóc của cậu đấy.”
“Và rồi rốt cuộc thực lực của Soseki đã đuổi kịp Shiki.”
“Do liên tục chuẩn bị kẻ địch nên đã gián tiếp mạnh lên rồi nhỉ. Mặc dù khá là khó để nói rằng cái này là gián tiếp.”
“Và rồi tôi truyền đạt với cậu ta rằng ‘Ngươi đã chịu đựng được ác ý từ kẻ địch. Sức mạnh của ngươi đã ngang bằng với bằng hữu. Việc còn lại chính là vượt qua đối phương bằng sức mạnh ý chí muốn cứu rỗi cậu ta’”
“Nói kiểu như sư phụ chứ kẻ địch có ác ý là cậu đấy.”
“Soseki hạ quyết tâm mà thách đấu Shiki.”
“Cơ mà luyên tập dựa trên dữ liệu có hơi bất an nhỉ. Nhân vật chính là dạng người sẽ vượt qua dữ liệu đấy.”
“Không sao cả đâu. Nhân vật chính thông thường đều sẽ thua một trận trước đối thủ nghiêm túc luyện tập đó.”
“Cái đó thì đúng.”
“Với lại trong thời gian ấy, Shiki chỉ toàn muốn làm thân với Jenny nên sức mạnh vẫn giống như dữ liệu.”
“Bị sa đà vào tình yêu rồi à. Liệu có tiến triển thêm được gì chưa?”
“Họ bắt đầu cùng đi về chung sau giờ học rồi.”
“Khá là đơn thuần đấy.”
“Soseki muốn thuyết phục Shiki một lần nữa, nhưng quả nhiên là lời nói không thể chạm đến đối phương nên họ đã lao vào đánh nhau. Soseki muốn bảo vệ tính mạng của người bạn vẫn thừa nhận bản thân đã hư hỏng. Shiki muốn bảo vệ lời hứa đi ăn bánh crepe khi cùng đi về với người mình đơn phương. Cảm xúc giữa hai bên va chạm lẫn nhau mà xảy ra cuộc chiến kịch liệt.”
“Khác biệt cảm xúc quá kinh khủng đi.”
“Và rồi cảm xúc của Soseki đã vượt qua một cách suýt soát.”
“Vậy mà vẫn chỉ suýt soát cũng quá tồi tệ.”
“Shiki kinh ngạc với sức mạnh có thể đánh bại bản thân của Soseki, nhận ra nỗ lực và cảm xúc vô bờ từ trước đến nay của đối phương mà rốt cuộc chịu lắng nghe Soseki.”
“Trong thể loại tình cảm hài hước mà lại xảy ra trận chiến hùng vĩ nhỉ. Hơn nữa còn thiên về mảng kinh dị.”
“Shiki cùng Soseki chất vấn sự thật với Jenny. Và rồi Jenny tự mình thừa nhận là người ngoài hành tinh.”
“Ối chà, thật bất ngờ.”
“Jenny cũng giãi bày toàn bộ mục đích ban đầu. Tuy nhiên, cô ấy lại tiếp tục nói rằng ‘Trong khoảng thời gian ở cùng Shiki, tôi đã thật sự thích anh ấy. HIện giờ tôi chỉ đơn thuần muốn ở cạnh anh ấy mà thôi’”
“Ối chà, diễn biến này thật phức tạp.”
“Tuy nhiên, Soseki nhiều lần bị nhắm đến tính mạng không hề tin tưởng lời nói đó và chất vấn rằng những ác ý từ trước đến nay là gì.”
“Sự thật ác độc ở trên đầu có vẻ sắp bị lộ ra rồi nhỉ. Tiếp tục chất vấn đi.”
“Và bỗng nhiên, trong phố lại xảy ra một vụ nổ.”
“Có thật là đột nhiên không đấy?”
“Đột nhiên thật mà. Ai da, nhờ thế nên tốt quá đi.”
“Trong lòng cậu cũng gấp gáp nhỉ. Rồi tại sao lại có vụ nổ?”
“Đó là những người ngoài hành tinh đồng hương của Jenny đến xâm lược Trái Đất.”
“Chiến tranh xâm lược thế giới bắt đầu luôn à.”
“Vâng. Vốn dĩ thì nắm giữ năng lực ưu việt và chứng minh rằng ‘Trái Đất là hành tinh đáng để xâm lược’ chính là một trong các mục đích của Jenny. Tuy nhiên, đám thượng cấp lại nhận định rằng ‘Jenny ấy còn phải bó tay thì Trái Đất cũng đủ giá trị rồi’ nên dã hạ quyết tâm xâm lược.”
“Lý do xảy ra chiến tranh xâm lược lại tích cực không ngờ.”
“Đầu tiên thì bọn chúng định chiếm cứ Nhật Bản kiêm cứu thoát Jenny nên rất nhiều tàu vũ trụ bay tới đây. Người ngoài hành tinh xuất hiện ở khắp nơi mà bắt đầu tấn công nhân loại.”
“Biết nghĩ cho đồng đội nhỉ. Cơ mà câu chuyện có quy mô lớn hơn rồi.”
“Chỉ là đám ngoài hành tinh lại bị áp chế một cách nhanh chóng.”
“Cảm giác tuyệt vọng cũng biến mất tiêu.”
“Bởi vì tại các vùng đất xuất hiện những người như các tên côn đồ hay võ sư đã giải phóng năng lực tiềm tàng, ngoài ra còn có những con robot đã sao chép toàn bộ năng lực chiến đấu của một Shiki từng áp đảo cả Jenny nữa.”
“Nhắc mới nhớ là cậu vừa đi khắp các vùng đất vừa rải thuốc nhỉ. Thậm chí robot còn được phân phối ở các nơi à.”
“Tại tôi toàn nghĩ tới chuyện trước mắt nên quên xử lý mất tiêu.”
“Vô trách nhiệm cũng vừa thôi.”
“Soseki chợt nhận ra rằng ‘Chuyện cường hoá bọn côn đồ và các võ sư và tạo ra robot mô phỏng Shiki mạnh nhất đều là vì chuẩn bị cho việc ngăn chặn cuộc xâm lược này ư? Jenny vì muốn ở cạnh Shiki mà phản bội cả đồng đội của mình…!’”
“Tên côn đồ này giải thích đúng kiểu thuận tiện luôn.”
“Tôi cũng gật gù ‘Khô… Ừm, đúng là như vậy. Cô ấy cũng đã quán xuyến triệt để tình yêu rồi’”
“Cậu định lấy công danh nhưng vì sự thuận tiện nên nhường lại nhỉ.”
“Và như thế, Soseki và Jenny đã hoà giải như những đồng chí quý mến cùng một người đàn ông.”
“Cậu định kết thúc câu chuyện kiểu có hậu chứ heroine vốn vẫn là người ngoài hành tinh ăn thịt người đấy. Cậu ta thấy ổn với bộ dạng gốc của cô ta hả?”
“Vâng. Khi Jenny lộ ra bộ dạng ban đầu thì Shiki lại gật gù như thế cũng đáng yêu.”
“Quá khoan dung rồi.”
“Vốn dĩ Shiki mê mẩn vì nhân cách của Jenny nên không quan tâm nhiều lắm về ngoại hình đâu.”
“Vốn cô ta là người ngoài hành tinh ăn thịt người tiếp cận cậu ta vì muốn ăn mà.”
“Sau khi chứng kiến sự trưởng thành của bọn Soseki, tôi thoả mãn rời khỏi nơi đó và hoá thành ánh sáng mà tan biến.”
“Mèo con đừng hoá thành ánh sáng rồi tan biến dùm.”
“Ngay lúc cảm nhận được sự trưởng thành của họ, tôi chợt nghĩ ‘Ài, mình đã thành công dẫn dắt người khác một cách gián tiếp. Vậy là bản thân cũng trưởng thành rồi.’ Vì cảm nhận được sự trưởng thành ấy nên tôi không thể tiếp tục làm mèo con và chết vì khái niệm.”
“Khác biệt giữa mèo con và mèo lớn nằm ở phương diện tinh thần à.”
“Về sau thì Jenny đã phát triển thuốc trị liệu cho loại thuốc tôi đã tạo ra. Cuối cùng thì cô ấy vừa cứu Nhật Bản vừa làm thân với Shiki.”
“Nghe vậy thì có cảm giác tên côn đồ nỗ lực kia không được hồi báo gì lắm.”
“Cũng không hẳn đâu. Shiki thừa nhận Soseki đã nỗ lực vượt qua giới hạn vì bản thân và chấp nhận đối phương làm bạn thân nhất và mang mối quan hệ còn thân thiết hơn trước đây. Bản thân Soseki cũng trải qua nhiều thí luyện mà trưởng thành trong nhân cách của mình. Hiện tại thì cậu ta ngừng làm côn đồ và đã ra mắt làm võ sư chuyên nghiệp đó. Đây là hình ảnh lúc ấy.”
“Bức ảnh của một võ sư giống như từng là côn đồ đang đeo đai lưng nhỉ. Một nụ cười rất rạng rỡ. Ủa, con mèo nằm trên đầu… là thú nhồi bông à?”
“Có vẻ như thói quen hằng ngày của cậu ta là đặt thú nhồi bông hình con mèo lên đầu khi lên tinh thần đó.”
“Có vẻ cậu được người ta cảm tạ rồi nhỉ. Mặc dù sự thật thì bị chôn vùi trong bóng đêm rồi.”
“Quà mang về là chiếc buồng thoát hiểm nằm tên tàu vũ trụ hành tinh của Jenny.”
“Cậu lại mang về một thứ vừa chiếm chỗ mà chẳng có tác dùng nào đấy.”
“Cơ mà khi bước ra ngoài thì rất có không khí đó. Để tôi vào thử nhé.”
“Không khí là sao chứ. Cậu con nít như thế thì tôi cũng không biết làm sao đâu… Ồ ồ.”
Masaoka Shiki cũng là một văn hào nổi tiếng và là bạn thân của Natsume Soseki Ngôi thứ nhất của chú mèo trong tiểu thuyết “Tôi Là Con Mèo” của nhà văn Natsume Soseki Placard là loại đính tờ giấy lên một cây gậy để giơ lên cao (thường dùng trong biểu tình hoặc hội thao)