Nữ thần: “Cậu muốn trở thành gì khi chuyển sinh dị giới?” Tôi: “Xương sườn của dũng sĩ”

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Web Novel - Chương 79: Khối hỗn độn xuất hiện tại nơi có vẻ sát phạt

“Cho kẹo hay bị ghẹo.”

“Vậy thì tôi yêu cầu kẹo.”

“Tự dưng biến thành bên bị lấy kẹo rồi. Làm mất công tôi giả trang thành người sói thế mà.”

“Cậu vốn đã trông giống cún rồi nên giả trang cũng thừa thãi mà thôi.”

“Đây là kẹo, cơ mà đã sẵn dịp thì nữ thần cũng giả trang đi chứ.”

“Cảm ơn cậu. Xét góc nhìn của người Trái Đất thì chẳng phải bộ dạng nữ thần cũng là giả trang rồi sao.”

“Nữ thần đang làm nghề chính là nữ thần nên phải đổi sang bộ dạng khác chứ.”

“Lách cách. Vậy thì tôi sẽ chuyển từ nữ thần trung gian chuyển sinh dị giới sang nữ thần tuyệt diệt.”

“Chẳng phải phụ kiện trên quần áo chỉ thay đổi thôi à.”

“Nhoam nhoam. Tại vì tôi chỉ mang trang sức ngày xưa thôi.”

“So với hiện tại thì có hơi xa hoa nhỉ.”

“Nhoam nhoam. Đúng thế. Ngày xưa tôi còn để tóc dài rồi có cánh lùm xùm nữa.”

“Nữ thần không tái hiện lại mấy cái đó à?”

“Nhoam nhoam. Tái hiện đến vậy thì một số vị thần sẽ hiểu lầm và thổi kèn cảnh báo tai hoạ khẩn cấp mất.”

“Nữ thần bị người khác sợ hãi đến mức nào vậy.”

“Nhoam nhoam. Hiện giờ cũng vậy mà. Vậy nên tôi mới cố tình để họ tạo dựng tiếp điểm với mình rồi giám thị từ xa đó.”

“Giám thị nữ thần nghe đáng ghen tị ghê.”

“Nhoam nhoam. Họ chỉ có thể nhìn được bóng dáng mơ hồ sau mấy bức tường thứ nguyên lận, thế nên họ không thể biết tôi đang làm gì đâu.”

“Ơ? Vậy thì hiện họ vẫn đang giám thị ư?”

“Nhoam nhoam. Cảm giác giống như là họ ghé sang kiểm tra công tơ mét trước nhà mỗi ngày thôi.”

“Tức là chỉ cần không ra ngoài thì có ra sao cũng được nhỉ.”

“Nhoam nhoam. Chính thế. Chỉ là gần đây thì họ có vẻ đang cảm thấy độ đe doạ của tôi dần gia tăng.”

“Nữ thần đã làm gì cái gì đó à?”

“Nhoam nhoam. Là do cái gì đó ở trước mặt tôi làm bậy đấy. Có cả mấy vị thần nghĩ rằng tôi đang bày trò chọc phá nữa.”

“Tôi chỉ đang sống hết mình thôi mà.”

“Nhoam nhoam. Số thần linh cảm thấy hứng thú với ý chí trong cuộc đời cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.”

“Cơ mà nãy giờ nữ thần ăn bánh kẹo với tốc độ nhanh thiệt đó.”

“Nhoam… Ực. Tại vì đống trang sức này đang ở trong trạng thái cạn kiệt năng lượng. Vì lâu rồi mới mang vào nên nó đang hút đi một chút sức mạnh của tôi. Vậy nên tôi chỉ đang bổ sung năng lượng bằng bánh kẹo.”

“Ra là trang sức dạng sạc à. Chúng chỉ cần bánh kẹo là có thể sạc được ư?”

“Chi tiết hơn thì nó giống như khí lực của tôi vậy. Khi ăn bánh kẹo thì sức lực sẽ được bổ sung.”

“Nhân tiện thì có bao nhiêu năng lượng đã được sạc vậy?”

“Chắc là có thể tuyệt diệt khoảng bốn thế giới đấy.”

“Chỉ dùng vài hộp bánh que mà được chừng đó năng lượng thì hiệu suất cao thiệt đó.”

“Nói cho cùng thì chúng cũng chỉ là khí lực mà thôi. Nếu tôi muốn thì tôi có thể đạt hiệu suất vô tận đó. Cơ mà hiện tôi không có tâm trạng tuyệt diệt gì cả nên đây là cái giá phải trả.”

“Nhưng nếu năng lượng nguy hiểm như thể được bổ sung thì đâu thể tuỳ tiện bỏ mặc phải không?”

“Đúng là thế. Hãy dùng nó làm năng lượng điện gia dụng trong không gian này khoảng vài năm vậy.”

“Dùng hết năng lượng có thể huỷ diệt bốn thế giới trong vài năm thì hiệu suất hơi kém quá đó.”

“Khi chuyển đổi quy mô thì thế giới cũng bị thay đổi nữa. Thực chất thì nó là tuyệt diệt và tái sinh thế giới đấy.”

“Nữ thần làm với quy mô lớn như thế cơ à. A, chủ đề từ hộp trưng cầu đã tắt nguồn chợt bay ra kìa.”

“Ái chà, có vẻ do hiệu suất quá lớn nên toàn bộ công tắc điện gia dụng đều bị mất kiểm soát rồi.”

“Điện lực quá nhiều thì chẳng phải bình thường sẽ phá hỏng đồ ư?”

“Tôi còn chưa nói tới cái cơ chế chủ đề bay ra đâu.”

“Tôi chỉ muốn khiến nữ thần giật mình thôi mà… Để xem nào, từ bạn có bút danh Raika, [Khối hỗn độn xuất hiện tại địa điểm có vẻ sát phạt]”

“Lần này là kinh dị à.”

“Cho dù là khối hỗn độn thì tôi nghĩ nó vẫn có thể xảy ra diễn biến ấm lòng đó.”

“Cậu mà kể thì tôi nghĩ là đau lòng hơn là ấm lòng đấy.”

-------------------------------------------------------------------

“Quả nhiên là bộ dạng như bình thường vẫn tốt nhất. Nằm trong phòng mà có tóc dài rồi cánh rồi một đống trang sức thì vướng víu quá… Chỉ là tại sao mình mới trang bị một chút mà Thần Khí lại tràn ra như thế này. Không phải là mạnh hơn xưa gấp mấy lần đấy chứ?”

“Tôi về rồi nè.”

“Ồ, mừng cậu trở về. Vừa đúng lúc luôn, cậu hãy gợi ý cách lãng phí điện năng đi. Do bổ sung năng lượng nhiều quá nên nó sắp sửa bộc phát rồi.”

“Trang sức được tháo ra đang toả ra hào quang thần thánh. Cách lãng phí điện năng à… Chẳng hạn như bỏ nước thu thập từ máy hút ẩm vào máy tạo ẩm?”

“Không tệ lắm, nhưng xét phương diện vệ sinh thì hãy để chúng đi qua máy lọc vậy.”

“Còn giờ sẽ là báo cáo. Tôi xin phép được tiến hành bằng bộ máy chiếu đặc biệt này.”

“Trông có vẻ sẽ lãng phí điện nhiều nhỉ. Cậu là khối hỗn độn xuất hiện tại địa điểm có vẻ sát phạt à.”

“Vâng, đây chính là tôi sau khi chuyển sinh.”

“Một vật thể không rõ là gì đang lơ lửng trong vũ trụ.”

“Tại vì tôi là khối hỗn độn ấy mà.”

“Nó khác gì với vật thể X bí ẩn trước kia vậy.”

“Bình thường thì nó không có tay chân và chỉ là một khối cầu thôi.”

“Tức là nó sẽ mọc tay chân nhỉ.”

“Vốn dĩ thì tôi định rong ruổi ở bất cứ nơi nào có cảm giác sát phạt, nhưng khác với tuyết ở khắp mọi nơi, vì tôi có thực thể nên không có khả năng xuất hiện bình đẳng ở mọi nơi trên thế giới.”

“Chỉ mới có dấu hiệu sát phạt mà cậu nhất định xuất hiện thì Chúa Sáng Thế cũng sẽ cảm thấy khó xử đấy.”

“Vâng. Do đó, tôi sẽ bám theo một người mang cảm giác sát phạt cực kỳ nổi trội, và khi có dấu hiệu như vậy thì tôi sẽ lập tức lao ra.”

“Nếu chỉ ràng buộc một người thì vấn đề tuổi thọ cũng ổn nhỉ. Cơ mà đó là nhân vật sẽ mang cảm giác sát phạt cực kỳ nổi trội à.”

“Và đây là người đó, thiếu nữ kiếm sĩ có tên Udachi.”

“Một thiếu nữ mang bộ dạng thôn quê với mái tóc ngắn. Thanh trường kiếm tơi tả không cân xứng đúng là có cảm giác khác biệt nhỉ.”

“Udachi là một đứa trẻ nhà nông. Lý do cô ấy trở nên như thế này được bắt đầu vào một hôm khi Dokuin, một samurai chạy trốn khỏi cuộc chiến xảy ra gần đó và được cha mẹ của Udachi che chở.”

“Lần này là phong cách thời đại Chiến Quốc à.”

“Cha mẹ của Udachi là người thiện lương và rất thân thiện với Dokuin. Song, điều đó ngược lại càng khiến Dokuin nghi ngờ rằng họ đang giữ mình lại mà giao cho kẻ địch. Vì vậy, hắn đã sát hạt cha mẹ Udachi rồi chạy trốn.”

“Đối với người từng trải qua chém giết thì chuyện cảm thấy nghi ngờ về lòng tốt của người khác cũng hay xảy ra nhỉ.”

“Vâng. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa dừng ở đó. Dokuin đã phóng hoả cả làng nhằm để bản thân có thể chắc chắn chạy trốn thành công. Những dân làng bị cháy nhà đã trách móc cha mẹ đã chết của Udachi rằng chuyện này là do họ che chở cho samurai ấy, và Udachi đã hoàn toàn bị cô lập khỏi làng.”

“Phần mở đầu khá là thảm thiết nhỉ.”

“Udachi quyết tâm phục thù Dokuin và bắt đầu luyện tập bằng thanh đao nhặt được từ chiến trường.”

“Bản thân mất đi gia đình, hơn nữa còn bị dân làng ghẻ lạnh. Chỉ sống thôi là đã khó khăn lắm rồi mà.”

“Đúng là thế. Dù vậy, Udachi đã được cha mẹ dạy những tri thức như câu cá hay hái rau dại trên núi.”

“Tức là sống trong hoang dã thì vẫn có thể xoay sở nhỉ.”

“Vâng. Bữa ăn của cô ấy là những thứ đơn giản như nướng cá, hoặc là canh cá được kèm rau luộc với dưa muối.”

“Đầy đủ hơn tôi nghĩ đấy.”

“Vào những khi tập luyện từ sáng tới tối hay ăn uống, Udachi sẽ thường tập trung và có trạng thái tinh thần ôn hoà nên tôi không có dịp xuất hiện.”

“Hẳn rồi. Khi tập luyện thì tâm tình sẽ không loạn, lúc ăn thì lại lộ dáng vẻ đúng như thiếu nữ mà.”

“Tuy nhiên, khi tiếp xúc người khác thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện bầu không khí sát phạt.”

“Do trải nghiệm nên cô ấy không thể tin tưởng người khác cũng không phải lạ.”

“Lần đầu tiên tôi xuất hiện là chẳng lâu sau khi Udachi bắt đầu tập luyện. Khi cô ấy đang vung kiếm thì những người trẻ trong làng đã xuất hiện và chế giễu Udachi tập luyện vì phục thù.”

“Dù sao thì đó cũng là cô gái nhà nông đang vung kiếm nhỉ.”

“Và Udachi buông lời xua đuổi bọn họ. Một lời vào một lời ra, bầu không khí bỗng chốc trở nên sát phạt.”

“Đúng là khi bị đáp trả bởi người mình đang chế giễu thì người trẻ tuổi sẽ không cảm thấy vui vẻ rồi.”

“Và khối hỗn độn là tôi đã xuất hiện vào lúc ấy.”

“Cách xuất hiện của kẻ không biết đọc bầu không khí gì cả.”

“Những người trẻ tuổi nhìn thấy tôi đột nhiên xuất hiện liền nói rằng ‘Một con quái vật giống như khối hỗn độn không thể nào thuộc về thế giới này vừa xuất hiện’ rồi chạy đi.”

“Mấy đứa trẻ đó phân tích chính xác luôn kìa.”

“Nhân tiện thì Udachi lại bất tỉnh.”

“Sự tồn tại của khối hỗn độn có vẻ quá kích thích đối với thiếu nữ nhỉ.”

“Tôi đặt quyển trục ghi chép cách rèn luyện đơn giản và một chai dầu ô liu ở bên cạnh Udachi rồi quay về hư không.”

“Cái trước thì không nói, tại sao cậu lại để dầu ô liu hả?”

“Khi nấu rau dại trên núi thì chẳng phải Tempura sẽ là món đỉnh nhất à?”

“Chuyện đó cũng phải?”

“Không phải tôi không thể tạo ra dầu thực vật, nhưng chất lượng của nó không tốt lắm.”

“Dù sao thì chuyện cung cấp dầu tạo ra từ cơ thể bản thân cho thiếu nữ bất tỉnh cũng không tốt đâu.”

“Tôi tạo ra nó bằng nhẫn thuật nên chắc không sao đâu. Nữ thần nhớ không, Thuỷ Độn của nhẫn giả cũng đâu phải dùng thuỷ phân trong cơ thể mình đâu.”

“Cái đó không phải là tập trung thuỷ phân từ xung quanh sao? Giờ có đào sâu vào vấn đề ấy cũng chẳng được gì cả.”

“Sau khi Udachi tỉnh dậy, cô ấy đọc quyển trục đặt bên cạnh và lỡ hiểu được rằng nội dung trong đó là thứ cần thiết để giúp mình mạnh hơn.”

“Cậu đã viết cho dễ hiểu nhỉ.”

“Và giảm độ tỉnh táo từng chút.”

“Nghe cứ như boardgame thể loại Tà Thần vậy.”

“Thì tại vì tôi không biết ngôn ngữ của thế giới này nên đã dùng thiết kế đặc thù để cưỡng ép người đọc lý giải quyển trục ấy.”

“Cái cụm ‘lỡ hiểu được’ hoá ra là có lý do này à.”

“Tuy nhiên, vì quyển trục rất đáng giá nên Udachi vui mừng giơ tay lên.”

“Sách bí truyền khiến cả người mới cũng có thể mạnh lên là một thứ vượt quá mức của một thế giới đấy.”

“Ngoài ra, cô ấy đã bắt đầu có thể bày các món như cá, Tempura rau dại cùng Ajillo trên bàn ăn.”

“Không phải cậu viết cả công thức món ăn dùng dầu ô liu đấy chứ.”

“Dĩ nhiên là có rồi.”

“Dĩ nhiên cái gì ở đây.”

“Luyện tập rất quan trọng, nhưng nếu không ăn cơm ngon thì sẽ không thể mạnh lên đâu.”

“Không thể phủ nhận toàn bộ khiến tâm trạng tôi có hơi phức tạp.”

“Vì đó là cô gái khi tiếp xúc người khác sẽ tạo ra bầu không khí sát phạt nên tôi muốn ít nhất cô ấy có thể lấy lại nụ cười trong lúc ăn uống.”

“… Ừ thì tôi cũng không phải không hiểu cảm xúc đó.”

“Tuy nhiên, vì thấy cô ấy ăn quá ngon lành nên từ quyển trục tiếp theo thì phần lớn nội dung đều là công thức nấu ăn cả.”

“Phương pháp trở nên mạnh hơn lại giống như đồ đi kèm rồi. Cơ mà từ quyển trục tiếp theo tức là sau này cậu còn xuất hiện nhiều nhỉ.”

“Vâng. Không chỉ lúc gặp dân làng, cả những khi ở một mình và nhớ lại chuyện trả thù thì bầu không khí dễ trở nên sát phạt lắm.”

“Mỗi khi cảm thấy căm thù mà khối hỗn độn lại lập tức mọc lên bên cạnh thì cô ấy cũng không còn thời gian yên tĩnh nhằm nuôi dưỡng lòng phục thù đâu nhỉ.”

“Cô ấy vẫn luôn bất tỉnh cho tới lần thứ năm, sau đó thì cô ấy nhận thức tôi rằng ‘Mỗi khi bị giam cầm bởi phẫn nộ và lòng hận thù thì khối hỗn độn sẽ cho công thức món ăn ngon gì đó’

“Vậy là bất tỉnh tận năm lần nhỉ, và có vẻ cô ấy cắn câu hẳn hoi rồi.”

“Do sự xuất hiện của tôi nên dân làng không còn kiếm chuyện với Udachi nữa. Sau khi quen rồi thì tiện lắm đó.”

“Mặc dù cậu chỉ toàn đào sâu ranh giới với dân làng thôi.”

“Cơ mà vì không thể xuất hiện mỗi khi cô ấy lẩm bẩm khi ở một mình rằng ‘… Ra đi nào, nỗi căm hận của ta’ nên tôi cảm thấy khá là có lỗi.”

“Đoạn đó thì xem như không nghe gì giùm người ta đi.”

“Vì cảm thấy có lỗi nên tôi đã ghi chú lại rằng ‘Xin lỗi vì không thể xuất hiện vào lúc ấy nhé’ vào lần xuất hiện kế tiếp đó.”

“Cái đó là bồi thêm một cú rồi.”

“Nó bị đập nát nhừ luôn.”

“Hẳn rồi.”

“Tuy nhiên, chuyện đó khiến cô ấy nhận ra rằng mình có thể giao tiếp với tôi. Vì vậy, mỗi khi luyện tập một mình, cô ấy sẽ lợi dụng bầu không khí đã trở nên sát phạt mà nói chuyện với tôi.”

“Là do cô ấy có thể cố tình biến thành bầu không khí sát phạt, hay chỉ đơn giản là dễ trở nên như vậy thôi?”

“Chắc là cái sau đó. Udachi đã hỏi tôi rằng ‘Tại sao lại hỗ trợ tôi?’

“Một câu hỏi vô cùng đương nhiên nhỉ. Dù sao lần này thì cậu cũng không phải vật đi kèm của ai cả.”

“Tôi đã trả lời rằng ‘Bởi vì cô mong muốn phục thù’

“Cậu theo phe khuyến khích trả thù à. Thông thường thì phải nói rằng phục thù sẽ không tạo ra gì tốt đẹp cả chứ.”

“Vâng, sau khi nghe lời tôi, Udachi vừa mất trí vừa đáp rằng ‘Cậu công nhận sự trả thù của tôi sao’

“Chướng ngại từ kỹ năng cưỡng ép lý giải ngôn ngữ. Kỹ năng này vốn như vậy à?”

“Không đâu, nó vẫn được dịch như bình thường, chỉ là tôi lại lỡ chọn loại vang vọng trực tiếp trong não.”

“Thế thì mất trí là phải.”

“Tôi nói rằng ‘Chúng ta không biết sau khi trả thù sẽ là gì. Tuy nhiên, khi trả thù thất bại thì sẽ chẳng còn lại gì. Và tôi lại cảm thấy như thế thật tội nghiệp’

“Cũng phải nhỉ. Khi trả thù thất bại thì đương sự sẽ chẳng còn gì thật.”

“Tôi thì cũng kiểu làm hết những chuyện mình muốn làm ấy.”

“Nhưng cậu làm quá nhiều rồi.”

“Udachi dường như hiểu ra, không nói gì thêm mà tiếp tục tập luyện.”

“Kiểu như hiểu được cậu không phải địch à.”

“Tạm thời thì tôi cũng có bảo ‘Xin lỗi vì không thể xuất hiện vào lúc ấy nhé.’ Cơ mà cô ấy lại ném chai dầu ô liu đã xài hết về phía tôi.”

“Dĩ nhiên là ném rồi. Và người ta cũng xài hết chai dầu thật kìa.”

“Tôi cũng không nói gì mà bổ sung dầu ô liu rồi tan biến vào hư vô.”

“Khung cảnh thật dị hợm. Nhân tiện thì các cậu có biết chỗ ở của kẻ thù không đấy?”

“Vâng. Trong lúc Udachi luyện tập thì tôi đã điều tra trước rồi.”

“Đúng là không hề bỏ sót.”

“Nếu chiến đấu tại chiến trường gần đó, hơn nữa còn không tin tưởng nông dân địa phương thì đó là samurai đang xâm lược đất nước đó rồi.”

“Ồ, cậu vậy mà quan sát tốt nhỉ.”

“Và đó là những suy đoán của sư phụ Benizake được câu lên ở sông.”

“Biết ngay mà. À không, Benizake đang làm cá hồi đỏ như thường nhỉ. Mặc dù nói nghe nó cứ kỳ kỳ.”

“Cái này gọi là trở về nguyên điểm. Thỉnh thoảng người đó cũng chuyển sinh thành cá hồi đỏ không mang sức mạnh gì đó.”

“Rốt cuộc thì anh ta vì cái gì mà trung thành với cá hồi đỏ như thế.”

“Tôi và Udachi vừa vây quanh nồi lẩu vừa nói chuyện đó thì Udachi liền quyết định sẽ lên đường phục thù. Từ lúc gặp cô ấy tới giờ thì thời gian đã trôi qua được một năm.”

“Và anh ta bị ăn như đúng rồi. Còn khá sớm để con gái nhà nông bắt đầu trả thù, nhưng dính tới cậu thì tôi có cảm giác hơi trễ đấy.”

“Cô ấy có vài lần thách đấu tôi, mỗi lần như vậy thì tôi lại bảo ‘Vẫn còn chưa đủ’

“Ra là không có tự tin à. Không ngờ cô ấy lại dám đòi so tài với một khối hỗn độn đấy.”

“Thật ra là tôi cũng chưa từng có kinh nghiệm sử dụng đao hay hoá thành đao bao giờ cả.”

“Kinh nghiệm mổ bụng tự sát thì không có ích cho kiếm thuật đâu. Với lại cậu cũng không dạy Thạch Konjac Trảm đâu nhỉ.”

*Tham khảo chương 23, 33.

“Tôi cũng định truyền thụ cái đó, nhưng kỹ thuật đó màu mè quá nên không hợp cho phục thù lắm.”

“Cũng phải. Kỹ thuật ấy còn khiến cả thần linh phải cảm thán mà.”

“Mặc dù trên đường vẫn gặp những tên côn đồ như sơn tặc, nhưng chúng không phải kẻ địch của một Udachi đã trở nên mạnh mẽ.”

“Nhân tiện thì cô ấy mạnh đến mức nào rồi?”

“Khi chém người thì trên kiếm sẽ không dính máu.”

“Đó là phạm vi vượt khỏi loài người đấy.”

“Nhưng tôi không cần dùng vũ khí cũng có thể chém đó. Kiểu như là nhỏn thân thể hỗn độn thành hình dạng thanh đao.”

“Cậu chỉ đơn giản là không phải người thôi.”

“Giờ tôi vẫn làm được đó. Nhìn nè, nhỏn.”

“Uwa, cánh tay biến thành một thanh đao màu da người rồi.”

“Nhưng đúng là khối hỗn độn sẽ dễ biến hoá hơn.”

“Mỗi chuyện cậu có thể biến tay thành đao bằng cơ thể con người đã đủ khiến tôi cảm thấy quá dị rồi.”

“Chúng là những kẻ côn đồ, nhưng Udachi không hề có cảm giác kháng cự với việc chém người. Cô ấy cảm thụ được mình đã sở hữu sức mạnh trả thù và tìm kiếm Dokuin ở quốc gia bên cạnh.”

“Tức là việc chuẩn bị để trả thù đã vẹn toàn rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, nhưng chỉ khi Udachi không nhìn thấy khung cảnh vợ con đang quây quần hạnh phúc bên Dokuin.”

“Ối chà. Diễn biến lằng nhằng hơn rồi.”

“Udachi cũng không phải ngốc. Dokuin giết cha mẹ mình và đốt làng đều là những hành vi nhằm giúp bản thân sống sót. Đó đều là thứ mà đối phương sẵn sàng làm để quay về với gia đình tại quê hương.”

“Không ngờ cậu cũng hiểu rõ thật đó.”

“Tại vì Udachi nhìn thấy khung cảnh đó rồi chạy đi và than thở như vậy.”

“Cậu quan sát tốt hơn một chút đi.”

“Dokuin có vẻ cũng hối hận về chuyện giết cha mẹ Udachi mà phóng hoả ngôi làng.”

“Mặc dù chỉ đang cố vùng vẫy, nhưng bản thân vẫn biết rõ tội lỗi mình phạm phải hơn ai khác nhỉ.”

“Udachi trở nên dao động. Cô ấy muốn giết Dokuin ngay lúc này. Thế nhưng, nếu làm vậy thì cô ấy cũng rơi vào vị trí giống như Dokuin. Tình huống này sẽ lại sinh ra một thiếu nữ giống hệt như bản thân.”

“Khối hỗn độn có lẽ không xuất hiện, nhưng chuỗi trả thù chắc hẳn sẽ tiếp diễn nhỉ.”

“Thật ra tôi xuất hiện cũng được đó.”

“Không được tí nào cả.”

“Udachi dao động và không thể làm được gì. Cả tôi vừa xuất hiện vì xung quanh trở nên sát phạt cũng chỉ có thể ôm chai dầu ô liu mà im lặng vì bầu không khí nặng nề.”

“Khung cảnh siêu thực thật đấy.”

“Udachi đã hỏi tôi mình nên làm thế nào. Tôi đáp rằng ‘Nếu cô không thể giết hắn được nữa thì tôi có thể giết Dokuin’

“… Thiếu nữ đã nói gì?”

“Cô ấy còn không thể nói gì vì không biết lựa chọn như thế nào. Do đó, tôi đã nói rằng ‘Vậy thì hãy đối mặt với Dokuin đi. Nhất định cô có thể tìm ra câu trả lời của mình’

“Vậy nên cô ấy đã đến đó?”

“Vâng. Vì bầu không khí vẫn sát phạt nên tôi ôm theo chai dầu ô liu mà đồng hành với cô ấy.”

“Bỏ lại đi.”

“Dokuin gặp lại Udachi, và hắn ta đã lập tức nhận ra thiếu nữ đã hoàn toàn đổi thay này.”

“Tức là đối phương cũng bị chuyện cũ đeo bám nhỉ.”

“Tôi nhìn hai người họ từ trong bóng râm.”

“Nếu ở cạnh thiếu nữ thì sẽ khiến đối phương phân tâm rồi.”

“Cả hai nhận ra tình hình của nhau mà im lặng đối mặt. Bàn tay nắm chai dầu ô liu của tôi cũng trở nên mạnh hơn.”

“Bỏ lại đi.”

“Dokuin rút kiếm và nói với Udachi rằng ‘Ta không phủ nhận tội lỗi của mình. Song, ta không thể dâng mạng mình để đền tội. Ta sẽ đáp lại cuộc trả thù của ngươi’

“Cách đối mặt đúng kiểu samurai nhỉ.”

“Cảm giác khẩn trương như tay dính dầu ô liu đó.”

“Dầu ô liu tràn ra ngoài rồi kìa.”

“Và rồi cuộc tử chiến bắt đầu. Khởi đầu cuộc chiến là ưu thế từ Dokuin.”

“Cô ấy nương tay à.”

“Vâng. Theo thực lực thì Udachi hoàn toàn áp đảo, nhưng cô ấy lại không thật sự định giết đối phương. Tuy nhiên, Dokuin liền nhận ra điều đó đã chỉ trích rằng ‘Tại sao ngươi lại nương tay. Ta đã chấp nhận tử chiến. Còn gì khiến ngươi do dự nữa chứ

“Dù sao đối phương cũng chiến đấu với tinh thần bị giết nhỉ.”

“Song, Udachi không đáp lại câu hỏi ấy mà tiếp tục chiến đấu. Và cuối cùng, lưỡi kiếm của Dokuin đã chạm tới Udachi.”

“… Cô ấy cố tình thua trận à.”

“Nhìn thấy máu của mình chảy trên thanh kiếm của Dokuin và vấy bẩn bàn tay đối phương, Udachi khẽ cười mà nói rằng ‘Ừm, thế này thì đúng rồi. Chỉ cần ông còn sống thì gia đình ông vẫn sẽ hạnh phúc. Thế nhưng, người cảm thấy tội lỗi với tôi như ông sẽ phải gánh vác chuyện về tôi cả cuộc đời về sau. Tôi sẽ có thể chỉ khiến ông đau khổ. Đáng đời lắm’

“Khiến người buộc phải sống vì gia đình phải gánh chịu tội lỗi nhiều hơn nhỉ. Đúng là làm vậy thì thiếu nữ sẽ không chuốc phải căm hận từ ai cả.”

“Dokuin nhăn nhó nhìn chằm chằm Udachi đổ gục xuống rồi rời đi. Tôi sau khi nhìn thấy cảnh đó thì lót cót đi về phía Udachi.”

“Tôi không cần từ tượng thanh đó đâu.”

“Ý thức Udachi vẫn còn mơ màng và nói với tôi ‘Tôi đã trả thù thất bại, nhưng lại thành công lưu lại một thứ rồi. Tuyệt lắm phải không? Tôi có thể lưu lại thứ cần thiết, hơn nữa còn trở nên rất mạnh mẽ. Đồ ăn ngon cũng được ăn rất nhiều… Tôi chẳng có gì đáng thương phải không nào?’

“… Cô ấy không muốn bị cậu thương hại nhỉ.”

“Tôi vừa yên lặng nghe cô ấy nói vừa tiếp tục rải dầu ô liu lên Udachi.”

“Cậu làm cái quái gì đấy?”

“Ơ, tôi đang trị liệu mà? Chỉ là thương thế từ kiếm thì dầu ô liu vẫn có thể chữa đó.”

“Nhắc mới nhớ, tên đàn ông này từng chữa xương gãy thành phấn vụn bằng dầu ô liu nhỉ. Cậu có thể chữa cho người khác luôn à.”

*Tham khảo chương 59

“Tôi đáp lại rằng ‘Cô đã mong muốn phục thù, bị chém và chết đi. Từ giờ thì hãy từ từ suy nghĩ mình sẽ sống vì cái gì là được.’ Nghe thấy lời nói của tôi, Udachi thầm thì ‘Nên làm thế nào đây ta’ bằng vẻ mặt thiếu nữ đã không thấy từ lâu.”

“Có vẻ kết thúc khá ổn nhỉ. Ngoại trừ chuyện thiếu nữ bị dính dầu ô liu toàn thân thôi.”

“Sau đó, Udachi che giấu khuôn mặt, thay đổi họ tên mà đi khắp thế giới. Cô ấy ăn những món mình thích ăn, tuỳ hứng mà cứu người, và đạt được rất nhiều điều hạnh phúc.”

“Như thế thì cũng khó mà xảy ra trường hợp sát phạt nhỉ.”

“Đúng là thế. Khi cứu người thì cô ấy không do dự mà chiến đấu nên đối phương bị giết ngay lập tức. Và sau khi Udachi trở nên thoải mái hơn thì tôi cũng không thể tiếp tục xuất hiện bên cạnh nữa.”

“Không thể bổ sung dầu ô liu thì chắc bất tiện lắm nhỉ.”

“Về phần đó thì không sao đâu. Trước khi rời đi thì tôi đã lén bỏ hạt giống ô liu được cải tạo và có thể trưởng thành như cỏ dại trong hành lý của Udachi rồi.”

“Không phải sẽ xảy ra vấn đề về giống ngoại lai đấy chứ.”

“Quà mang về chính là sổ ghi chép công thức nấu ăn dùng dầu ô liu mà Udachi tự mình nghĩ ra. Tôi sẽ thể hiện chúng liền đây.”

“Nhờ cậu dùng những thứ ngoài dầu ô liu tạo ra từ cơ thể cậu nhé.”