“Nào, Forkdurecla, trước hết thì tách cá ra thành ba mảnh. Không phải, ngươi không được gặm đầu cá như vậy. Đó là bữa ăn của ta, với lại nó là cá sông nên không ăn sống được đâu.”
“Nữ thần lại bắt đầu khiến nó học trò dị hợm. Tôi đã bảo là liên quan tới đồ ăn thì coi chừng bị dính lông mà.”
“Không thành vấn đề, tôi đã cho nó mang bao tay rồi.”
“Nếu nữ thần đói bụng thì tôi sẽ làm cho.”
“Không được. Đây là buổi huấn luyện cho những lúc tôi muốn ăn đồ người khác nấu khi cậu đang chuyển sinh.”
“Cái này là sóc khác chứ không phải người khác rồi.”
“Hiện tại thì tôi đã khiến nó mở được túi bánh kẹo rồi. Nó cũng có thể hâm nóng bằng công tắc lò vi sóng đấy.”
“Đồ ăn tự nấu thì sao?”
“Thế nên tôi mới đang cố cho nó học cách cầm dao này. Rốt cuộc thì nó vẫn chỉ là sóc thôi nhỉ.”
“Bởi vì nó vốn là sóc mà. Nhưng Forkdurecla khá là thông minh đó, tôi cũng cho nó học được nhiều trò lắm.”
“Ồ, ý cậu là đã cho nó học trò tốt hơn cả hâm nóng đồ đông lạnh bằng lò vi sóng ư?”
“Forkdurecla, dùng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước.”
“Nó dùng được luôn rồi hả.”
*Tuyệt chiêu của sư phụ Benizake. Hiện tại thì có vẻ nó đã học được bảy phần rồi.
“Cả cua ẩn sĩ lẫn cá hồi đỏ đều học được nên sóc cũng học được chứ.”
“Không thể phủ nhận nhưng tôi lại rất muốn phủ nhận nó.”
“Dạo gần đây thì tôi còn muốn cho nó học cả Lesmieu Actar Chezaliastet của Tanaka-san, nhưng cả tôi cũng khó mà học được cái đó lắm.”
*Tuyệt chiêu của Tanaka, có thể buff lên đối tượng.
“Cái loại buff tuyệt vời mà bản thân không hiểu rõ đấy à. Chuyển sinh nhiều lần rồi mà vẫn không thể nằm trong phạm vi lý giải là sao hả?”
“Không phải đâu, Lesmieu Actar Chezaliastet là tuyệt chiêu tung loại buff tuyệt vời mà ‘bản thân ở thời điểm hiện tại’ không thể hiểu được đó. Vì vậy nên tác dụng của nó cũng tuỳ vào người sử dụng nữa.”
“Nếu tôi sử dụng thì sẽ ra sao nhỉ?”
“Chắc là nữ thần cũng sẽ nhận buff mà bản thân không thể hiểu được đó.”
“Một số vị Chúa Sáng Thế chắc hẳn sẽ rất muốn tuyệt chiêu đó đấy.”
“Nữ thần không có hứng thú à?”
“Không hề, tôi chưa từng cảm thấy mình cần buff gì cả. Nếu phải nói thì tôi muốn debuff hơn cơ.”
“Vậy thì xin mời nữ thần dùng tuyệt chiêu của tôi.”
“Nếu chỉ là xịt nước chanh từ tay thì tôi thà ném chanh đông lạnh còn hơn.”
“A, cái đó nghe mạnh thật nhỉ. Lần tới mà chiến đấu với Ma Vương thì tôi sẽ dùng thử.”
“Cậu bắt đầu có thể bắn ra chính quả chanh rồi à?”
“Nếu thêm thịt quả thì phải bào mòn chút thọ mệnh, nhưng tôi có thể làm được đó.”
“Tôi không biết mình nên thắc mắc về chuyện bắn nước chanh không cần trả giá hay trả giá để bắn cả quả chanh nữa.”
“Hửm, sao vậy Forkdurecla? À, đến giờ chuyển sinh rồi à, cảm ơn mày nhé.”
“Cậu cho nó học tính thời gian luôn rồi à.”
“Tại tôi muốn cho nó học hết những gì mình có thể làm đó.”
“Con sóc bất tử miễn nhiễm sát thương vật lý lẫn ma pháp lại sở hữu năng lực tương đương cậu thì cả thần linh cũng cảm thấy uy hiếp đấy. Cơ mà tôi vẫn có thể xử lý nó bất cứ lúc nào nên cũng không ngại lắm.”
“Không sao cả, Forkdurecla. Mày không lên mặt thì không bị xử lý đâu. Nhớ nhìn kỹ ta mà ghi nhớ ranh giới đấy.”
“Cậu toàn vượt ranh giới nên đúng là hợp để làm gương xấu thật.”
“Vậy thì tìm vật chủ chuyển sinh. Từ bạn có bút danh Haru@ibu, [Món quà giáng sinh bị đứa trẻ đập xuống vì ‘Đây không phải thứ con muốn’].”
“Hình như tôi thấy ở đâu rồi.”
*Tham khảo chương mười tám: Chiếc dĩa bị đập do sản phẩm lỗi
“Chuyển sinh dị giới cũng thường có thể loại trục xuất nhỉ. Thể loại bị đập chắc cũng là một kiểu phái sinh từ đó.”
“Khác biệt tới thế thì đó là thể loại khác luôn rồi. Cơ mà quà giáng sinh à, hiện giờ đang là mùa hạ cơ mà.”
“Dù sao tôi cũng từng trải nghiệm một kiếp bị đập xuống nên tôi sẽ trở nên vô địch vào lần này nè.”
“Đáng lẽ đó là kinh nghiệm không thể vận dụng mới phải.”
-------------------------------------------------------------------
“Không phải, Forkdurecla. Cái này là nước sốt hạng trung, nước sốt hạng đặc biệt phải là bên này.”
“Vừa về đã nhìn thấy nữ thần đang dạy dỗ cái gì đó thật khó hiểu.”
“Ái chà, mừng cậu trở về. Có vẻ như con sóc này không biết thường thức nên tôi đang cho nó bắt đầu học từ mấy hương liệu trước.”
“Đúng là tôi chưa từng cho nó học thường thức nào cả.”
“Nó đã có thể phân biệt nước sốt và xì dầu rồi, nhưng về nước sốt thì vẫn còn non lắm. Còn cậu là món quà giáng sinh bị đứa trẻ đập xuống vì ‘Đây không phải thứ con muốn’ à.”
“Vâng. Bối cảnh của cuộc thám hiểm là bữa tiệc giáng sinh được tổ chức trong nhà của một cậu bé tám tuổi tên là Junahan.”
“Bối cảnh quá hẹp đi. À không, gần đây còn có đồ chơi hoá thành nhân vật chính nên nó cũng có thể xem như phù hợp với quà giáng sinh.”
“Tôi là món quà giáng sinh được mẹ của Junahan chuẩn bị. Bên trong là một set tô màu đồ chơi mới nhất.”
“Trẻ con bình thường sẽ rất vui mừng nhỉ.”
“Vâng, nhưng tôi là người chuyển sinh thành món quà bị đập xuống. Vì biết mình chắc chắn sẽ bị đập nên tôi đã luôn thủ thế từ khoảnh khắc Junahan cầm trong tay.”
“Trên thế giới có bao nhiêu món quà chờ sẵn với tiền đề là bị đập ngay từ đầu nhỉ.”
“Thế nhưng lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán.”
“Món quà có ý thức, sẵn sàng tâm thế rằng mình bị đập xuống mà lại ngoài dự đoán à.”
“Junahan lại ôm lấy món quà mà bắt đầu vui mừng.”
“Ngoài dự đoán về mặt đó à. Bản thân chuyển sinh thành món quà bị đập xuống mà không ngờ đối phương lại không đập mình nhỉ.”
“Vâng. Quả nhiên là tôi cũng kinh ngạc mà bắt đầu suy nghĩ tại sao.”
“Nếu không bị đập thì tôi nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì lớn đâu.”
“Song, lại còn xảy ra chuyện bất ngờ hơn nữa.”
“Vẫn còn à?”
“Thật không ngờ rằng tôi đã từng bị đập.”
“Thì quá khứ?”
“Vâng. Tôi đã không nhận ra mình bị đập xuống. Tôi vừa sững sờ vừa nhận ra rằng đó là động tác giả của Junahan.”
“Trẻ con lại dùng động tác giả với món quà hả?”
“Tôi đã giác ngộ được một điều, Junahan chính là một kẻ đập đồ thật sự.”
“Kẻ đập đồ là cái quái gì vậy?”
“Đây là câu chuyện mà tôi nghe từ Korewattal khi chuyển sinh thành đĩa. Giống như việc dũng sĩ mang sứ mệnh đánh bại Ma Vương, thế giới vẫn tồn tại những kẻ mà linh hồn được khắc ghi sứ mệnh đập đồ xuống mặt đất.”
“Giờ tôi hỏi lại lần nữa, kẻ đập đồ là cái quái gì vậy?”
“Đây là câu chuyện mà tôi nghe từ Korewattal khi chuyển sinh thành đĩa___”
“Không phải tôi không nghe thấy đâu. Theo tình trạng đó thì chẳng phải đứa trẻ đó là kẻ chuyển sinh à?”
“Không phải, Junahan là chủng loài bản địa sinh ra tại thế giới ấy.”
“Đừng nói cái kiểu như người chuyển sinh dị giới là chủng loài ngoại lai.”
“Tôi sơ suất là sự thật. Sau khi thừa nhận thất bại, tôi rút lui khỏi nơi đó và quyết tâm sẽ trả thù vào kỳ giáng sinh kế tiếp.”
“Món quà đừng có rút lui giùm.”
“Và vào giáng sinh năm Junahan chín tuổi. Tôi khiêu chiến với trạng thái tinh thần hoàn hảo sau khi dày công tu luyện.”
“Món quà lại đi tu luyện hả?”
“Vâng. Tôi đã tu luyện dưới ngọn thác cực kỳ giống Niagara.”
“Bên trong không bị hỏng đấy chứ?”
“Không sao cả. Vì đã qua thời gian thịnh hành nên tôi đã đổi thứ bên trong rồi.”
“Cứ xem như không sao đi.”
“Tôi thay đổi giấy gói quà mà tiến đến chỗ Junahan. Quả nhiên là cứ giữ nguyên giấy gói quà thì bản thân sẽ bị lộ diện mất.”
“Rốt cuộc có bao người lộ diện chỉ vì giấy gói quà đây.”
“Junahan một lần nữa cầm tôi lên rồi lộ nụ cười giống như năm ngoái. Tuy nhiên, bản thân đã rèn luyện dưới ngọn thác sẽ không sơ suất. Tôi dốc hết bình tĩnh mà chú ý động tác toàn thân của Junahan.”
“Vừa được ôm vào vừa cảnh giác nghe cũng quái thật đấy.”
“Song, khi tôi nhận ra thì bản thân đã bị đập xuống mặt đất.”
“Dù không sơ suất ư?”
“Junahan đã đập tôi xuống mà không hề có động tác chuẩn bị nào. Giống như là đập kiểu Muhyoushi vậy.” Muhyoushi là một kỹ thuật trong võ thuật có thể giúp người sử dụng thực hiện những chiêu thức mạnh bằng động tác thả lỏng hay điều chỉnh trọng tâm. Điều này khiến đối phương khó dự đoán được hành động của bản thân vì không có dấu hiệu vận sức.
“Đó rõ ràng không phải kỹ thuật mà một đứa trẻ chín tuổi làm đâu.”
“Tôi không hề sơ suất, nhưng tôi đã nhìn nhầm thực lực của Junahan. Đừng nói là đồng cấp bậc, cậu ta còn ở tầng thứ cao hơn cả tôi lẫn sư phụ Benizake.”
“Đừng có tự dưng lôi Benizake vào bên dưới như thế.”
“Nhưng sư phụ Benizake cũng bị đập xuống đó.”
“Có luôn à? Hơn nữa còn làm quà tặng.”
“Đó là một con cá hồi đỏ được gói rất đẹp.”
“Rõ ràng là bị đập vì người ta không muốn rồi.”
“Nhưng anh ta đã cố gắng thay đổi giấy gói rồi cơ.”
“Cùng lắm là thay sợi dây buộc con cá thôi chứ gì. Nhân tiện thì bên trong cậu là gì vậy?”
“Một cái cung thiên văn dùng trong nhà.”
“Lựa chọn quà quá tốt làm tôi lại phát bực.”
“Sau khi thất bại một lần nữa, tôi đã mang theo sư phụ Benizake đang bất tỉnh mà rút lui. Tôi vẫn không quên nỗi tiếc nuối do rơi nước mắt cho đến khi chiếc hộp bị nhàu nát.”
“Benizake bị bất tỉnh nghe cũng giống thật đấy. Với lại cái đó không phải là do cậu bị ướt dưới thác nước à?”
“Quả nhiên là tôi vẫn nên thay cả hộp nhỉ.”
“Chuẩn rồi.”
“Tôi và sư phụ Benizake vừa để thác nước đánh lên người vừa thảo luận kế hoạch. Trình độ đập đồ của kẻ đập đồ Junahan đang vượt xa cấp độ của kẻ bị đập như chúng tôi. Khiêu chiến từ chính diện thì bản thân sẽ lập tức bị đập xuống. Vì vậy, chúng tôi nghĩ rằng có lẽ bản thân nên khiêu chiến bằng phương pháp tà đạo hơn.”
“Làm ơn để khoảng trống cho tôi tsukkomi đi. Với lại kẻ bị đập là cái quái gì?”
“Đây là câu chuyện mà tôi nghe từ Korewattal khi chuyển sinh thành đĩa___”
“Thôi đủ rồi. Trước hết thì các cậu sẽ khiêu chiến bằng phương pháp không chính thống nhỉ?”
“Vâng. Nếu đã không thể phòng thủ khi bị đập thì cứ chuẩn bị món quà mà Junahan thật sự mong muốn. Vì vậy, trong thời gian cho đến khi Junahan đạt mười tuổi, chúng tôi đã luôn quan sát cậu ta và điều tra kỹ càng sở thích của đối phương.”
“Hộp quà và con cá hồi đỏ được đóng gói lại đi giám sát cuộc sống ngày thường của thiếu niên mười tuổi.”
“Và vào giáng sinh mười tuổi của Junahan, chúng tôi đã mang hết những tinh tuý nỗ lực của mỗi người mà khiêu chiến.”
“Nhân tiện thì nội dung quà tặng là…?”
“Tôi là một trăm nghìn yên tiền mặt. Sư phụ Benizake là con cá hồi đỏ mạ vàng.”
“Tôi có thể hiểu thiếu niên có tính cách thích tiền. Và cậu đã bị đập à?”
“Nữ thần hiểu rõ ghê.”
“Ai mà không biết.”
“Tôi cảm thấy tiếc nuối mà mang sư phụ Benizake đang bất tỉnh sùi bọt mép rút lui.”
“Không ngờ cậu lại cảm thấy tiếc nuối đấy.”
“Junahan nhìn thấy tiền mặt đã khựng lại một chốc đó.”
“Tôi muốn nghĩ đó là do cậu ta kinh ngạc mà thôi.”
“Tôi và sư phụ Benizake vừa để thác nước đánh lên người vừa thảo luận kế hoạch, nhưng thú thật là chúng tôi đã cạn kiệt kế sách.”
“Dù sao thì trực tiếp đưa tiền mặt chính là cách tặng quà cuối cùng rồi.”
“Sư phụ Benizake cũng ngã xuống, Tanaka-san lại không có mặt ở lần này. Cho dù suy nghĩ một mình đến mức nào thì tôi cũng không thể nghĩ ra cảnh tượng mình có thể làm tốt.”
“Benizake chết luôn rồi. Không phải là đang bất tỉnh sùi bọt mép nên bị đánh xuống dưới thác đấy à.”
“Trong tình cảnh phải bỏ cuộc, tôi rốt cuộc ngộ ra một điều. Vốn dĩ thì tại sao tôi lại cố gắng để không bị đập xuống chứ? Rõ ràng là tôi đang chuyển sinh thành món quà bị đập xuống mà.”
“Giờ nghĩ tới cũng trễ quá rồi. Hiện tại thì cậu đang sống là vì vẫn đang bị đập xuống đấy.”
“Tôi vùng vẫy là vì tiếc nuối việc bản thân bị đập mà không kịp phản ứng. Tôi đã xấu hổ trước bản thân đánh mất đi chuyện mình thật sự nên làm, sợ hãi việc bị đập mà trông chờ vào tiền mặt.”
“Đó đúng là điều nên xấu hổ thật.”
“Vâng. Vì vậy nên tôi đã hạ quyết tâm. Tôi không cần phải chờ mình bị đập nữa, bản thân cần phải ra tay trước mà hạ gục Junahan.”
“Thế quái nào lại như vậy?”
“Điều tôi mong muốn chính là dựng lên lá cờ phản nghịch lại đứa trẻ hỗn láo trong thân phận món quà bị đập. Chuyện để mình thụ động không hề ra dáng tôi tí nào.”
“Cậu luôn chuyển sinh với tâm thế đấy à?”
“Hãy nghiêm túc hạ gục Junahan vào lần cuối cùng. Nếu lại thất bại thì tôi không có gì phải hối tiếc. Tôi đã sẵn sàng tinh thần hoá thành nguyên liệu trong nồi lẩu giống như sư phụ Benizake mà rời khỏi thế giới này.”
“Cậu nấu lẩu người ta luôn rồi. Với lại cậu không thể làm đồ ăn đâu.”
“Trong lần khiêu chiến cuối cùng, tôi không cần phải tìm cách chuẩn bị món quà thuộc gu của Junahan để khiến đối phương thích thú. Vì vậy, tôi nhặt hòn sỏi đẹp đẽ rơi tại nơi chôn sư phụ Benizake và ném vào trong mình.”
“Hòn đá tiện tay nhặt thì là chọc phá chứ không phải quà tặng nữa rồi.”
“Vào giáng sinh năm mười một tuổi của Junahan, tôi lẻn vào nhà của Junahan và chờ sẵn dưới cây như mọi khi.”
“Cậu lẻn vào nhà người ta à?”
“Khi được Junahan cầm lên, tôi sẽ bắn nước chanh vào mắt đối phương trước khi mình bị đập xuống. Tôi nghĩ như vậy rồi tụ thế mà chờ Junahan bước đến.”
“Không dùng quyền thì xem như cậu cũng có lương tâm vậy.”
“Và rồi Junahan xuất hiện và cầm tôi lên. Tôi nhắm vào mắt Junahan định bắn nước chanh vào. Tuy nhiên, cử động của tôi bỗng nhiên chợt ngừng lại.”
“Hành động của cậu cũng bị nhìn thấu rồi à?”
“Không hề, thật ra là mắt của Junahan đang chảy nước mắt, hơn nữa còn nở nụ cười hoàn toàn khác với trước đây.”
“Không ngờ hòn đá nhặt được lại trúng sở thích cậu ta à.”
“Không phải, có vẻ cậu ta vui mừng vì cha mẹ chưa từng xuất hiện trong các kỳ giáng sinh vì công việc đã ở nhà.”
“À, ra đó là lý do cậu ta phủ nhận món quà… Nhân tiện thì cha mẹ cậu ta xuất hiện là tại cậu?”
“Ờ thì đúng là vậy. Dù sao đây cũng là trận chiến cuối cùng giữa tôi và Junahan. Tôi muốn có người chứng kiến trận đấu này, nhưng sư phụ Benizake thì chết rồi, Tanaka-san cũng không ở đây. Thế nên vì để cha mẹ Junahan vẫn luôn không thấy mặt có thể về nhà trong kỳ giáng sinh, tôi đã cải thiện việc kinh doanh của công ty bọn họ và bối cảnh trong nước một chút.”
“Cái thứ quà giáng sinh thì đừng có tác động vào việc kinh doanh với bối cảnh. Cơ mà đó cũng không phải chuyện xấu gì.”
“Bỏ chuyện ấy qua một bên, tôi xốc lại tinh thần mà định bắn nước chanh.”
“Cậu lại định bắn á?”
“Nhưng vì Junahan nói rằng ‘Đây chính là món quà giáng sinh mình muốn nhất’ nên tôi đã chết vì khái niệm. Đột tử luôn đó.”
“Thật tốt khi cậu đột tử.”
“Ai da, thật là thất bại quá đi. Tôi không thể có trận chiến bình thường nào, trong giới đập đồ và bị đập đồ thì tôi vẫn chỉ là một kẻ vô cùng non nớt.”
“So với cuộc đời vô địch thì tồn tại thất bại sẽ có nhiều sắc màu hơn đấy.”
“Nhân tiện thì quà mang về là cung thiên văn dùng trong nhà cùng với một trăm nghìn yên tiền mặt bên đó. Đây đều là do tôi đột tử nên không kịp xử lý.”
“Với sức mạnh nữ thần thì tôi có thể phản chiếu không gian vũ trụ thật cơ… Thỉnh thoảng xem cái kiểu lãng mạn lỗi thời này cũng không tệ lắm. Tiền mặt thì tôi không cần.”
“Vậy thì tôi sẽ gửi đi làm đồ cúng cho sư phụ Benizake nhé.”
“Ít nhất thì gửi tiền có thể dùng đi.”
===============================
Chuyện ngoài lề: Mấy hành động kiểu trải qua cùng người yêu thì Tanaka-san đang cố gắng trải qua một mình và nhớ đến người mình yêu.
Ngoài ra thì sư phụ Benizake đã chuyển sinh thành [Cá hồi đỏ giáng sinh bị đứa trẻ đập xuống vì “Đây không phải thứ con muốn”]. Anh ta cố gắng bắt chước nhân vật chính, nhưng có vẻ chuyện này vẫn còn quá sớm đối với anh ta.