“Đấm thọc trái, đấm thọc trái, móc trái, móc lên trái.”
“Đừng đánh bao cát bên cạnh nữ thần. Với lại tay phải cậu đang làm gì hả?”
“Tay phải đang nặn mochi.”
“Cậu đặt mochi lên bao cát à?”
“Tại sẵn dịp đang luyện tập nên tôi làm luôn ấy mà.”
“Tay trái giã gạo nếp, tay phải thì nặn bánh. Cậu có biết câu thành ngữ ‘Hai chân mang dép cỏ’ không vậy?”
“Nếu mang cả chân lẫn tay thì làm được đó.”
“Cậu định đi bằng bốn chân hả? Cơ mà cậu đang mang thật này.”
“Nữ thần nghĩ xem, mấy lúc nương tay thường là sẽ chiến đấu bằng một tay phải không? Vì tôi thường gặp vật chủ chuyển sinh mạnh mẽ nên tôi nghĩ mình nên luyện tập kiểu này.”
“Người chiến đấu chỉ bằng một tay để chấp đối phương cũng không tập luyện chiến đấu bằng một tay đâu.”
“Vậy hả? Tôi đã cố tạo ra mấy quyền pháp có thể chiến đấu bằng từng tay cơ mà…”
“Tạo ra đống đó thì không còn là nương tay đâu.”
“Nhưng hai tay có thể dùng quyền pháp riêng biệt chẳng phải rất ngầu à?”
“Cậu hãy suy nghĩ lý do người dùng một kiếm nhiều hơn người dùng hai kiếm đi. Mấy nhân vật khéo léo như vậy thường sẽ thua mấy đối tượng đi theo con đường chính thống đó.”
“Vậy thì chỉ còn cách tạo ra quyền pháp chiến đấu bằng hai tay rồi.”
“Tôi nghĩ đó chỉ là quyền pháp bình thường thôi. Bỏ chuyện đó qua một bên, mochi đã giã nát thành bột rồi. Tôi đang đói bụng nên cậu nhanh kết thúc đi.”
“Vâng. Hây dà, giờ thì tôi sẽ sử dụng bí kỹ rút ngắn thời gian.”
“Rút ngắn thời gian làm mochi à? Cậu định dùng lò nướng bánh hay gì?”
“Hey, Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước.”
“Đừng giã mochi bằng tuyệt kỹ của người(?) khác.”
“Không sao đâu. Tôi dùng tay đàng hoàng đó.”
“Thà cậu dùng chân dùm người ta đi. Mà kỹ năng ấy có uy lực phân giải đối tượng thành nguyên tử mà nhỉ?”
“Vâng. Tôi vừa phân giải gạo nếp dạng hạt thành nguyên tử rồi lợi dụng xung chấn thừa ra để hợp thể nó thành một cục mochi.”
“Tôi không nghĩ cách mochi thành hình sẽ khoa học tới vậy đâu.”
“Đã để nữ thần chờ lâu. Đây là bột cùng bánh mochi. Nhân tiện còn có bột đậu đỏ mà tôi chuẩn bị bằng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước.”
“Cậu dùng nó cứ như một nồi điện áp suất để làm thức ăn vậy. A, bánh mochi này dai thật.”
“Tại vì kéo dài quá thì lực đàn hồi sẽ bị yếu đi. Bí quyết chính là hoàn thiện bằng cách nấu một phát đó.”
“Cậu gây chấn động với uy lực cao lên toàn bộ gạo nếp à. Lý thuyết nghe cũng hợp… Không không.”
“Ngoài ra, nếu truyền ma lực vào thì cũng có thêm mùi vị đó.”
“Vậy là trong này chưa có nhỉ.”
“Do nó dựa vào nhân quả và chủng tộc người nắm giữ nên ma lực của tôi không hợp để thêm gia vị đâu. Mỗi lần làm thì nó cũng thay đổi mùi vị nữa.”
“Giống như gacha lẩu bóng tối vậy. Mặc dù cậu chuyển sinh thành đồ ăn một số lần, nhưng cậu cũng thường hay chuyển sinh vào mấy thứ không hợp để ăn lắm.”
“Hồi trước tôi cũng thử một lần rồi, nhưng mà nó có hương vị giống như bầu không khí khó xử đến từ người đàn ông độc thân buồn bã ngồi một mình đằng sau cặp đôi đang hôn nhau ấy.”
“Ngược lại tôi còn muốn ăn thử một miếng đấy. Cơ mà cậu thử luôn rồi à?”
“Tại tôi muốn thử xem vị tai của Leapris là như thế nào.”
“Cậu khiêu chiến gacha lẩu bóng tối chỉ vì muốn thoả mãn tâm hiếu kỳ đấy hử?”
“Và thứ sinh ra từ ý tưởng đó chính là gacha chuyển sinh có thể đọc bằng vị giác.”
“Lại còn thực hiện ý tưởng không cần thiết. Trong này sẽ có mùi vị của vật chuyển sinh trong hộp trưng cầu nhỉ.”
“Vâng. Nếu vật chuyển sinh là thịt bò wagyu lông đen A5 thì chắc ngon lắm luôn.”
“Tôi không nghĩ là có đâu.”
“Vậy thì nhanh chóng gacha gacha, sau đó lại nhét vào trong mochi… Hừm hừm, đây chính là mùi vị [Viên phấn mà giáo viên sử dụng trong thể loại fantasy học đường] đến từ bạn có bút danh Ringogogogogogo.”
“Nó có vị phấn à?”
“Vâng. Phẹt phẹt.”
*Trẻ ngoan hay trẻ hư cũng đừng nếm vị phấn nhé.
“Bỏ qua chuyện vị phấn, cậu làm sao biết được yếu tố fantasy học đường vậy?”
“Thì chẳng phải manga nấu ăn thường sẽ có vụ hiện lên khung cảnh khi ăn à. Cái này cũng giống kiểu đó đó.”
“Tôi có thể châm chước cho chuyện cậu đọc được chi tiết đó, nhưng làm sao cậu biết được tên của người bỏ chủ đề hả?”
“Thì nó giống như kiểu giai điệu giáng xuống từ trên trời ấy.”
“Chưa có trải nghiệm nên khó hiểu quá đi.”
-------------------------------------------------------------------
“Nào, Forkdurecla, ta đã chuẩn bị gạo nếp rồi nè. Hãy làm bánh mochi đi nào. Đúng rồi, cầm cái chày ấy lên rồi giã gạo đi. Đừng có nghiêng đầu như thế, nhanh lên đi nào.”
“Vừa mới quay về đã thấy một khung cảnh ép buộc.”
“Ối chà, vừa đúng dịp. Tôi muốn ăn mochi nóng hổi mới ra lò.”
“Cho dù phiền toái đi nữa thì bắt sóc giã gạo cũng hơi quá đó?”
“Tôi dùng chày giã gạo thì cả cái cối cũng bị xoá sổ đấy.”
“Nữ thần làm mới càng quá. Nữ thần không thể giảm sức mạnh lại à?”
“Vì tôi không cần.”
“Hiện tại thì cần đó?”
“Nếu bắt người khác làm thì tôi không cần làm vậy.”
“Ra là thế. Cũng có lý thật. Nhưng mà nếu đểForkdurecla làm thì sẽ dính lông á.”
“Đúng nhỉ, tôi quên mất chuyện đó.”
“Dính tới đồ ăn là nữ thần dính nhiều góc chết thật nhỉ. Tôi cũng muốn làm lắm, nhưng hồi trước khi quay về, lúc kể chuyện bản thân làm bánh mochi bằng Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước cho sư phụ Benizake thì anh ta lại lộ chút buồn thiu.”
“Chỉ lộ một chút cũng có tấm lòng rộng lớn lắm rồi.”
“Do đó, tôi sẽ phân thân một chút rồi làm mochi. Ninnin.”
“Cậu phân thân làm ba nhỉ. Một người cầm chuỳ, một người vừa rắc nước vừa nặn bánh, còn một người nữa thì sao?”
“Ơ, thì để báo cáo đó?”
“Ra là thế, còn có cách đó nhỉ.”
“Không lẽ nữ thần đang đói lắm ư?”
“Tôi đã xoá sổ mấy cái cối suốt ba ngày nay rồi.”
“Tôi sẽ chuẩn bị thêm cơm nước nhé. Phân thân số một, bản thể số một, nhớ làm cơm nữa đấy.”
“Vậy cậu là phân thân hả? Báo cáo thì để bản thể đi.”
“Tại tôi muốn truyền tình cảm của hàng thật vào cơm.”
“Cậu là phân thân chứ không phải hàng giả nên làm cũng được mà.”
“Cũng phải nhỉ. Vậy thôi tôi sẽ bắn beam ‘cơm cơm ngon lên’ ở bước cuối cùng.”
“Không cần. Cho dù nó ngon hơn thì tôi cũng không muốn chấp nhận sự thật đấy đâu.”
“Buồn quá đi.”
“Cậu là viên phấn mà giáo viên sử dụng trong thể loại fantasy học đường à?”
“Đúng vậy. Đây là học viện Materilua, một nơi mà những đứa trẻ tập trung để học tập ma pháp với nhiều lý do. Ngoài ra, nhân vật chính của câu chuyện là một thầy giáo tên Fuin.”
“Gần đây thì nhân vật dạy học làm nhân vật chính cũng tăng lên rồi nhỉ. Theo nội dung thường thấy thì người đó sẽ là thầy giáo trẻ tuổi không có gì nổi bật, nhưng thực chất đó lại là một nhân vật lớn phải không?”
“Đúng vậy, Fuin hiện đang là Ma Vương.”
“Thường sẽ là cựu dũng sĩ mà ở đây lại là Ma Vương tại chức cơ à? Với lại làm sao Ma Vương trở thành giáo viên trong học viện chứ?”
“Fuin vốn là người đàn ông rất nghiêm túc, sau khi được Ma Vương đời trước tiến cử và trở thành Ma Vương thì anh ta vẫn tiếp tục rèn luyện. Tuy nhiên, nếu để người khác thấy Ma Vương luyện tập thì các thuộc hạ cũng sẽ bị áp đặt những cuộc huấn luyện khó khăn nên anh ta đã tu luyện tại vùng hẻo lánh ở thế giới con người.”
“Không áp đặt sự nghiêm khắc lên người khác cũng xem như là biết làm người rồi.”
“Và khi đang luyện tập tại khu rừng không lối về thì anh ta đã gặp viện trưởng của học viện Materilua đang leo núi.”
“Leo núi tại khu rừng không lối về nghe lạ đấy. Coi chừng sẽ bị trình báo mất tích đó.”
“Vị viện trưởng khen ngợi tài năng ma pháp của Fuin không ngớt lời và hỏi anh ta có muốn trở thành giáo viên không.”
“Dù sao cũng là Ma Vương mà, hẳn là phải nằm ở trình độ cao rồi.”
“Fuin luôn phiền não về việc phát triển năng lực ma pháp, vậy nên anh ta chấp nhận lời đề nghị vì không chừng bản thân sẽ phát hiện được gì đó khi dạy dỗ người khác. Và như thế, anh ta đã trở thành một người dạy học.”
“Quan hệ giữa Nhân Giới với Ma Giới có sao không đấy?”
“Có vẻ anh ta cũng muốn học hỏi nhiều thứ bao gồm cả chuyện đó. Dù sao trận chiến giữa Ma Vương và dũng sĩ đời trước đã kết thúc với kết quả hoà.”
“So với Ma Vương muốn huỷ diệt nhân loại chỉ vì phiến diện thì người này có nhân cách đấy.”
“Và sau khi nhận chức vụ giáo viên, Fuin nhanh chóng rơi vào tình thế hiểm nghèo.”
“Nhanh quá đấy. Bầu không khí còn chưa đâu vào đâu nữa.”
“Thật không ngờ Fuin lại bị dị ứng và không thể cầm phấn được.”
“Hiếm khi nào nghe chuyện dị ứng ở fantasy đấy. Phản ứng vì viên phấn thì chắc là bị hen suyễn hoặc phát ban vì đá vôi nhỉ.”
“Vâng. Với người xuất thân từ Ma Giới thì phấn quá dị thường quá anh ta.”
“Nghe cứ như vật chất có độc sản xuất từ Ma Giới ấy.”
“Tuy nhiên, nếu muốn làm giáo viên thì việc cầm phấn là điều kiện tối thiểu. Fuin đã thử nghiệm nhiều cách để chinh phục những viên phấn.”
“Nói cứ như dùng được phấn là ai cũng trở thành giáo viên được vậy. Sao không dùng găng tay đi?”
“Có vẻ anh ta cũng bị dị ứng với bụi phấn nữa.”
“Trông khó mà quay về phòng giáo viên nhỉ. Ở Nhật Bản hiện đại thì chắc còn có những đối sách như dùng màn ảnh hoặc bảng trắng, chỉ là ở dị giới fantasy thì chắc không có rồi.”
“Đúng thế. Vì vậy nên sau khi suy nghĩ thật lâu, Fuin đã tạo nên viên phấn không gây dị ứng.”
“Ở Trái Đất cũng có nhỉ. Loại phấn được thay đổi thành phần để không bay bụi phấn.”
“Vâng. Và đó chính là tôi, phấn bất tử.”
“Biến thành bất tử luôn à.”
“Nó gọi là chất lượng của Ma Vương đó. Tôi được tạo nên bởi thành phần đến từ thảo dược, rất dễ chịu cho tay, chỉ cần cầm vào thì da sần sùi sẽ được làm mịn, máu huyết lưu thông cũng được cải thiện.”
“Không phải nó được làm từ dầu ô liu đấy chứ. Hình như có loại xà phòng được làm từ ô liu đấy.”
“Nhưng mà nó có thể kẻ đường trắng đó.”
“Vậy thì chắc là phấn rồi.”
“Lúc viết chữ thì nó sẽ vang tiếng cạch cạch.”
“Vậy là phấn rồi. Tôi hơi tò mò chuyện nó ẩm mà sao lại vang tiếng cạch cạch đấy.”
“Dĩ nhiên là bào mòn cơ thể tôi để khắc chữ rồi.”
“Cái đó không phải cạch cạch mà là rột rột rồi. Phấn được nhân hoá cũng chỉ có trong mấy truyện tranh giáo dục cho học sinh tiểu học nên không thấy được mấy cảnh nhân hoá cảm giác bị bào mòn đâu nhỉ.”
“Trong mấy manga chiến đấu thường sẽ có cảnh đè đầu xuống mặt đường rồi cạch cạch ấy.”
“Đã bảo đó là rột rột rồi. Kể cả khi cạch cạch đi nữa thì mấy trận chiến có từ tượng thanh đó cũng thiếu cao trào quá đi. Nhân tiện thì yếu tố bất tử của cậu ở đâu vậy?”
“Nếu nghỉ một đêm thì bộ phận bị xài sẽ được tái sinh hoàn toàn.”
“Ái chà tiện thật.”
“Fuin giải quyết thành công mọi vấn đề nên trở nên thoải mái mà bước trên con đường giáo viên.”
“Chẳng phải chỉ chuẩn bị mỗi một viên phấn à.”
“Tại vì cũng chẳng còn vấn đề gì khác nữa.”
“Vẫn còn vấn đề lớn nhất là Ma Vương kia kìa. Vốn dĩ chuyện Ma Vương vắng mặt ở Ma Giới có ổn không đấy?”
“Không sao đâu. Khi được tuyển dụng, ông chú lao công được viện trưởng dẫn theo đã tráo đổi rồi.”
“Bị dẫn tới khu rừng không lối về rồi phải tráo đổi với Ma Vương. Ông chú đấy không phải đáng thương quá à. Gia đình chắc cũng lo lắng còn gì.”
“Hình như vừa đúng lúc ông ấy bỏ đi vì vợ không còn yêu thương gì nữa.”
“Đến cả cuộc đời cũng đáng thương.”
“Nhưng nhờ sự hiu quạnh ấy khá là đúng gu ở Ma Giới nên ông ta được đánh giá cao lắm đó.”
“Ma Vương không phải kẻ bắt buộc phải gánh cảm xúc tiêu cực của người khác đâu.”
“Mà kệ chuyện về ông chú lao công đi. Tôi sẽ tiếp tục câu chuyện đây.”
“Cả cách đối xử cũng đáng thương, nhưng thật lòng thì đúng là chẳng đáng quan tâm thật.”
“Fuin bắt đầu dạy ma pháp, nhưng dù sao thì đối phương vẫn là học sinh. Ở thời gian đầu thì anh ta chỉ có thể dạy ở những bước cơ bản hoặc trung cấp mà thôi.”
“Kể cả đó là nơi học tập đỉnh cao thì trường học vẫn là trường học mà.”
“Dù vậy, Fuin lại bị đánh động bởi sự chuyên cần của những học sinh muốn học tập tri thức từ mình nên anh ta bắt đầu biết được niềm vui của vai trò thầy giáo.”
“Trông có vẻ thích hợp làm giáo viên đấy.”
“Tại vì anh ta chính là loại giáo viên nhiệt huyết luôn hừng hực trong thầm lặng. Chỗ cần khen thì khen, chỗ cần mắng thì mắng.”
“Cơ mà nãy giờ tôi chưa nghe cậu hành động gì nhỉ.”
“Tôi là viên phấn thôi mà.”
“Cậu đáp như đúng rồi làm tôi hơi cáu đấy.”
“Ờ thì trước những học sinh nghiêm túc, tôi chỉ hoàn thành vai trò của một viên phấn bình thường thôi.”
“Tức là đối với những học sinh nói chuyện riêng hoặc ngủ gật trong lớp thì sẽ không như vậy?”
“Vâng, Fuin sẽ im lặng ném tôi đi và ngắm trúng vào trán của những học sinh có thái độ học tập không tốt.”
“Cậu đang lên mặt chứ đây có phải hành động của cậu đâu.”
“Tôi cũng cố gắng lắm đó. Nếu có học sinh nhanh nhạy giăng ma pháp phòng ngự thì tôi sẽ phá huỷ ma pháp ấy.”
“Viên phấn xuyên qua ma pháp phòng ngự được nhanh nhạy giăng lên trông đáng sợ thật đấy.”
“Những học sinh nhanh chân tránh đi thì tôi sẽ thay đổi quỹ đạo, còn không thì phát ra sóng kình tại thời khắc trúng trực tiếp, gia tăng xung chấn và dao động não đối phương.”
“Viên phấn tự động truy đuổi rồi phát ra tuyệt chiêu Thái Cực Quyền nghe đáng sợ thật đấy.”
“Fuin cũng phải nhìn lại uy lực của viên phấn mình ném ra.”
“Viên phấn chỉ ném ra mà xuyên qua ma pháp phòng ngự rồi phát sóng kình dao động não học sinh thì dĩ nhiên phải nhìn lại rồi.”
“Cuối cùng thì tôi được Fuin gọi bằng cái tên khác là Bạch Thần Thương.”
“Một viên phấn mà còn gán thêm danh thần thánh.”
“Thì đành chịu thôi mà. Tôi có thể xuyên thủng cả Đại Khiên Nữ Thần, ma pháp phòng ngự cấp cao nhất mà nếu không có thần thương do phụ tá thần quan tạo nên thì sẽ không thể xuyên thủng.”
“Chỉ là viên phấn mà lại làm như thần thương. Nhân tiện thì nếu cậu bị ném ra nhiều lần vậy thì làm sao quay lại tay Ma Vương thế?”
“Thì tôi đi bộ về một cách bình thường thôi.”
“Cậu nói cứ như viên phấn là sinh vật đi bằng hai chân vậy.”
“Không lẽ đi bằng bốn chân phổ biến hơn?”
“Lát nữa cậu mở từ điển ra rồi nhẩm đọc ý nghĩa của từ phổ biến đi.”
“Đã rõ. Và dù bị học sinh sợ hãi, nhưng do cách giảng dạy tài giỏi và lượng kiến thức phong phú liên quan đến ma pháp của Fuin nên anh ta rất nổi tiếng đối với học sinh.”
“Dù sao cũng được học từ Ma Vương mà. Nếu là học sinh nhìn ra được bản chất thì dĩ nhiên sẽ nhận ra sự tốt đẹp của anh ta rồi.”
“Trong đó còn có những học sinh cố tình ngủ gật trong giờ học vì muốn phá tan cú ném phấn của Fuin.”
“Trò đùa đúng kiểu học sinh nhỉ.”
“Có một lần bị đẩy đi không gian khác làm tôi cuống cả lên.”
“Lý luận kiểu không thể chặn không thể né thì xoá sổ là được à.”
“Dịch chuyển không gian ở mỗi thế giới đều có cảm giác khác nhau nên tôi rất vất vả để ghi nhớ tại chỗ đó.”
“Sự khác biệt của cậu cứ như lái xe hãng khác thôi ấy.”
“Ngoài ra còn có những học sinh muốn xoá bỏ bằng ma pháp công kích, hoặc là những học sinh sử dụng ma pháp ẩn nấp để không bị lộ thái độ học tập không tốt với Fuin.”
“Người trước thì không nói chứ người sau dùng sai phương thức cho mục đích đánh tan cú ném phấn rồi.”
“Thực tế thì cũng có học sinh thành công ăn vụng mà không bị Fuin nhận ra.”
“Ăn vụng.”
“Do đó, tôi đã tự mình đi đến chân kẻ đó mà đá vào ống quyển.”
“Phấn đá ống quyển. Ít nhất thì cậu hãy siết cổ hay gì đó đi chứ.”
“Theo thường thức thì độ dài cánh tay không đủ đâu.”
“Viên phấn đi bằng hai chân rồi đá ống quyển thì đừng nhắc thường thức ở đây. Nhân tiện thì uy lực thế nào?”
“Tôi đã giảm thiểu sức mạnh rồi. Cùng lắm chỉ là bị thâm tím hoặc nứt xương thôi.”
“Tôi không rõ cái đó có phải là nương tay không, nhưng vì cậu có Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước nên chắc là nương tay rồi.”
“Học sinh cũng vui mừng vì trúng công kích hiếm.”
“Trải nghiệm bị phấn đá ống quyển cũng quý trọng thật nhỉ. Nhưng trong giờ học thì chẳng phải cậu sẽ luôn bị Ma Vương cầm à?”
“Không sao cả. Tôi đã dùng thuật thế thân mà hoán đổi với mảnh xương tiêu bản tại phòng y tế.”
“Đang viết chữ trên bảng đen bằng phấn mà tự dưng lại hoá thành xương người thì kinh dị đấy.”
“Fuin cũng phải nhìn lại hẳn ba lần.”
“Với lại cậu tự động di chuyển rồi mọc chân mà Ma Vương không nghi ngờ à?”
“Anh ta đã tạo ra tôi như một viên phấn bất tử mà. Vậy nên anh ta cho rằng chuyện tồn tại ý chí cũng không phải quá kỳ lạ.”
“Nhắc mới nhớ, đây là cái người tạo ra một viên phấn bất tử.”
“Chỉ là anh ấy cảnh cáo tôi đừng có tự tiện hoán đổi nhiều lần như vậy.”
“Đừng để người ta cảnh cáo một chuyện nhiều lần. Với lại các cậu nói chuyện như đúng rồi vậy.”
“Từ ngày được tạo ra thì chúng ta đã trò chuyện và đánh nhau mà.”
“Đánh nhau luôn sao.”
“Lâu rồi tôi mới thấy đau đầu gối vì bị trúng quyền như thế.”
“Đầu gối viên phấn nghe như nguyên liệu của Gleipnir vậy.”
*Là một sợi dây ma pháp được dùng để bắt giữ Fenrir trong thần thoại Bắc Âu. Nguyên liệu là tiếng chân của mèo, râu phụ nữ, rễ đá, gân gấu, hơi thở của cá, nước dãi của chim. Người ta nói rằng sau khi được làm ra thì những thứ ấy không tồn tại trong thế giới này nữa.
“Tức tôi đã trở thành vật liệu truyền thuyết…”
“Tôi không phủ nhận khả năng ấy, nhưng cũng không muốn suy nghĩ đến điều đó. Cơ mà có thể khiến cậu run đầu gối thì Ma Vương cũng mạnh thật nhỉ.”
“Tại vì điều kiện bằng nhau cả mà. Với đối thủ có thể luyện tập chỉn chu thì chiến đấu đã lắm đó.”
“Nhân tiện thì ai thắng?”
“Là tôi đó, thắng tất cả các trận luôn.”
“Hẳn rồi.”
“Kỹ thuật ma pháp của anh ta rất tốt, cả cường hoá thân thể từ ma lực cũng đạt tiêu chuẩn rất cao. Chỉ là trình độ thể thuật còn hơi non.”
“Ma Vương chắc cũng không nghĩ tới chuyện buộc phải đạt đỉnh cao ở cả kỹ thuật ma pháp, cường hoá thân thể và thể thuật để đánh bại một viên phấn nhỉ.”
“Tuy rằng có ưu có nhược, nhưng Fuin muốn làm một thầy giáo tốt, tôi cũng muốn lao vào mấy nữ sinh. Vậy nên chúng tôi đã có mối quan hệ cùng chung lợi ích. Về sau thì trở nên thân thiết lắm luôn.”
“Xin đừng dùng cụm từ quan hệ cùng chung lợi ích kiểu đấy.”
“Tuy nhiên, những ngày tháng học đường bình yên ấy lại xuất hiện biến đổi.”
“Bình yên… Ờ thì cũng xem như bình yên vậy.”
“Không ngờ quân đội Ma Vương lại xâm lược thế giới con người.”
“Ở đây đang có Ma Vương mà. Vốn dĩ Ma Vương hiện tại cũng là ông chú lao công hoán đổi…”
“Vâng, ông chú ấy đã cầm quyền chỉ huy mà điều động quân đội Ma Vương.”
“Tại sao vậy?”
“Dường như là do bộ dạng hiu quạnh ấy đã gia tăng tỷ lệ ủng hộ, trong lúc được hô hào ủng hộ thì bắt đầu nổi lên ý định xâm lược luôn.”
“Chắc vẫn đỡ hơn cứ bi thương rồi xâm chiếm Nhân Giới từng chút một nhỉ.”
“Ma Giới dường như có mật báo rất ưu tú, kẻ đó đã đánh hơi được chất lượng các học sinh của học viện đang gia tăng những năm gần đây nên bọn chúng đã tấn công học viện Materilua đầu tiên.”
“Đánh hơi được thì hay rồi, nhưng nghe khá thảm thương khi Ma Vương lại ở đó.”
“Ông chú lao công cũng đau đầu suy nghĩ đôi chút, nhưng khi nhớ tới khuôn mặt của viện trưởng thì ông ấy liền ra hiệu tiến công.”
“Trông có vẻ hận thù chuyện bị dẫn đến khu rừng không lối về rồi.”
“Cuộc xâm lược gần như là tập kích. Viện quân từ các quốc gia khác không kịp chạy đến, giáo viên và học sinh trong trường buộc phải đón đầu đối phương.”
“Cho dù có hy vọng vào tương lai thì trong đây vẫn toàn là những người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhỉ.”
“Tuy Fuin muốn bảo vệ các học sinh, nhưng anh ta cũng không thể bất cẩn giày xéo quân đội Ma Vương.”
“Dù gì anh ta cũng là Ma Vương, một khi đã làm giáo viên thì cũng không thể xưng tên được.”
“Đúng là như thế. Khi phải chiến đấu dài hơi thì phòng tuyến nhất định sẽ phá huỷ và rơi vào tình huống ngặt nghèo. Vì vậy, tôi và Fuin quyết định sẽ đi trước mà đánh bại tướng lĩnh và Ma Vương tà ác.”
“Có yếu tố tà ác nào à?”
“Trước hết là chúng tôi tìm ra Benisharaizuke, tức sư phụ Benizake đang làm tướng lĩnh quân địch nhằm kết liễu anh ta.”
“Giờ mới nhớ là cậu vừa bảo bản thân đã nói chuyện với anh ta nhỉ.”
“Tuy nhiên, quả nhiên là tướng quân được gọi là trí tuệ của Ma Giới. Sau khi đọc thấu được khả năng chúng tôi sẽ tập kích bằng tinh nhuệ thiểu số vì quân lực kém hơn, đối phương đã chuẩn bị một thiết bị phát sinh khu vực đặc thù có thể phong ấn việc sử dụng ma pháp.”
“Rất hữu dụng khi tập kích học viện ma pháp.”
“Kể cả cường hoá thân thể bằng ma lực cũng bị phong toả, mọi người chỉ có thể chiến đấu với thể thuật vốn có. Đứng trước đội hình được cấu thành bởi ma vật cường tráng của Benisharaizuke, Fuin đã phải rơi vào khổ chiến.”
“Anh ta cũng không giỏi thể thuật lắm nhỉ, còn cậu thì sao?”
“Tôi vừa cổ vũ Fuin vừa đấm gục Benisharaizuke.”
“Bị đấm như vậy tội nghiệp người ta lắm nên hãy đối mặt đàng hoàng mà đánh đi. Nhân tiện thì sức mạnh dạo này của Benizake ra sao rồi?”
“Anh ta đã mạnh hơn rồi đó. Chắc là có thể thắng dược Fuin luôn ấy chứ.”
“Tướng lĩnh mạnh hơn Ma Vương cũng đáng suy nghĩ nhỉ. Mặc dù viên phấn mạnh hơn cả hai lại là vấn đề khác.”
“Tại vì phong cách chiến đấu của sư phụ Benizake vốn xoay quanh ma pháp nữa. Kể cả khi tầm nhìn rộng hơn người thường thì năng lực nắm bắt khoảng cách khi cận chiến lại khá là thấp.”
“Vì đó là mắt cá mà.”
“Fuin rốt cuộc cũng vô hiệu hoá ma vật thành công, và chúng tôi sắp sửa đối mặt ông chú lao công giả dạng Ma Vương.”
“Tôi thì thấy kết quả đó là do Ma Vương và viện trưởng cơ.”
“Mặc dù nằm trong khu vực đặc thù không thể dùng ma pháp, nhưng quân đội Ma Vương lại đang dao động vì tướng lĩnh Benisharaizuke bị đánh bại. Chúng không hề có dấu hiệu xen vào trận chiến giữa chúng tôi và ông chú lao công.”
“Ông chú lao công đáng thương phải đơn thân chiến đấu với Ma Vương và viên phấn vượt xa thường thức.”
“Tôi và Fuin đồng thời lao tới, Fuin thì dùng cú đấm thẳng tích tụ toàn bộ ma lực, tôi thì tung Luyện Ngục Cương Viêm Lôi Minh Minh Giới Cước.”
“Sát ý kinh dị quá.”
“Tuy nhiên, ông chú lao công lại dùng một cây lau nhà mà chặn lại công kích của chúng tôi.”
“A, đây là kiểu nhân vật mạnh mẽ à.”
“Ông chú lao công nói ‘Không được đâu. Cậu học tập toàn ma pháp thượng đẳng nên không nhớ cách đàn ông nói chuyện à?’”
“Là tên Robert phải không.”
“Tôi quên mất tên rồi, nhưng người này có khuôn mặt lừa.”
“Chỉ cần vậy cũng đủ xác nhận rồi. Nhưng lần trước người đó bị cậu tắm máu mà sao lần này lại mạnh vậy?”
“Chắc là do sự khác biệt giữa ông chú nhà trọ và ông chú lao công khá là lớn.”
“Có phải tôi còn non quá nên không hiểu được sự khác biệt đó không?”
“Đứng trước ông chú lao công vung vẩy cây lau nhà và tung những công kích tuỳ ý biến ảo, Fuin dần bị ép vào đường cùng.”
“Khung cảnh dị hợm quá đi, và còn dơ nữa.”
“Kể cả bản thân có lợi thế thể thuật cũng rất khó tấn công vì tầm công kích của cây lau nhà.”
“Cậu là người khó tấn công chỉ vì cây lau nhà à?”
“Viên phấn chỉ có mười centimet thôi mà. Còn cây lau nhà lại dài hơn một trăm centimet. Khi có khác biệt gấp mười lần thì quả nhiên là tôi cũng gặp khó khăn.”
“Cậu từng đánh bại mấy đối thủ dài hơn mười lần còn gì.”
“Fuin dần suy sụp vì cảm nhận được khác biệt trong sức mạnh. Tuy nhiên, tôi đã tát vào má Fuin cạch cạch.”
“Cậu cho rằng dùng cạch cạch làm tất cả từ tượng thanh cho phấn là hay à?”
“Tôi nói với anh ta. Đúng là ông chú lao công ấy rất mạnh. E rằng còn mạnh hơn tất cả Ma Vương và dũng sĩ trong lịch sử.”
“Nói sự thật đó ra thì người ta còn suy sụp hơn đấy.”
“Tuy nhiên, anh vẫn chưa dốc tất cả những thứ mình đã học qua những tháng ngày làm giáo viên tại học viện phải không? Tôi vừa tát thêm vừa nói vậy.”
“Tôi không nghĩ cậu cần tát thêm đâu.”
“Fuin tỉnh mộng liền hạ quyết tâm mà nắm lấy tôi. Và anh ta đứng đối mặt ông chú lao công rồi dùng hết sức ném tôi đi.”
“Nghe cứ như cú ném phấn là thứ tập trung tinh tuý trong cuộc sống học đường vậy.”
“Đúng thế, Fuin đã ném tôi hàng trăm hàng nghìn lần mỗi ngày tại học viện. Sự tích luỹ ấy đã mang lại biến hoá trong cơ thể Fuin và khiến thân thể anh ta trở nên phù hợp để ném vật thể.”
“Tập trung tinh tuý thật.”
“Trước tôi lao tới với tốc độ vượt qua âm thanh, ông chú lao công vừa huýt sáo vừa đón đỡ bằng cây lau nhà.”
“Sao tự dưng thấy bực thật đấy.”
“Đối với ông chú lao công thì tốc độ âm thanh chỉ là hơi nhanh một chút. Ông ấy đã nhìn thấu thời điểm, biến hoá góc độ do không khí và tung một cú vung gậy hoàn hảo vào tôi.”
“Đây là truyện về bóng chày à?”
“Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cảm nhận được chấn động, ông chú lao công lại hiện lên biểu cảm kinh ngạc. Đúng thế, tôi vừa bị ném đi đang xoay vòng với tốc độ rất cao.”
“Chắc là truyện bóng chày thật.”
“Hơn nữa, toàn thân tôi còn thấm đẫm dầu ô liu có hiệu quả hồi phục mệt mỏi và cải thiện da dẻ.”
“Còn có chút yếu tố nấu ăn.”
“Mặc dù đã đón đúng trọng tâm, nhưng cơ thể tôi đã trượt đi nhờ cú xoay vòng và dầu ô liu, bay thẳng lên phía trên cây lau nhà và trúng vào đầu ông chú lao công.”
“Giờ là thể loại gì đây?”
“Tôi không hề bỏ sót khoảnh khắc ấy. Tôi tung một cú đá thấp và tước đi ý thức của ông chú lao công.”
“Kết thúc bằng cú đá thấp của viên phấn.”
“Vì ông chú lao công đã ngã xuống, quân đội Ma Vương liền trở nên hỗn loạn và rút lui. Fuin cùng tôi vừa tung những cú đá thấp vào ông chú lao công vừa vỗ tay nhau.”
“Truy kích nhiều quá rồi. Với lại Ma Vương cũng truy kích luôn.”
“Sau đó, chúng tôi vừa răn đe ông chú lao công, bắt ông ta hứa rằng sẽ không nổi dậy lần nào nữa rồi tiễn về Ma Giới.”
“Tiễn về luôn à.”
“Fuin cũng đau đầu suy nghĩ không biết có nên trở lại làm Ma Vương không, nhưng rốt cuộc anh ta quyết định sẽ ngắm nhìn bóng dáng trưởng thành của các học sinh thêm một chút.”
“Trông có vẻ sẽ chuyển nghề làm giáo viên luôn đấy chứ.”
“Nhân tiện thì về thời khắc cuối cùng của tôi. Trong lúc Fuin nói chuyện với viện trưởng thì chuyện dị ứng chợt được mang ra.”
“Nhắc mới nhớ, anh ta không thể cầm phấn bình thường được nhỉ.”
“Vì thế, viện trưởng đã chuẩn bị bảng đen hiển thị chữ viết bằng ma lực và loại bỏ các viên phấn.”
“Phải chi thảo luận từ đầu thì đã xong rồi không.”
“Fuin cũng lộ chút tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn nói ‘Cậu cũng hãy mở ra một con đường mới đi’ rồi nhẹ nhàng tiễn tôi đi.”
“Một cách tiễn đưa đúng kiểu giáo viên nhỉ.”
“Thật ra là anh ta ném tôi ra ngoài bầu khí quyển cùng với những thù hận thường ngày ấy mà.”
“Vẫn còn cay chuyện bản thân thua hoài à.”
“Quà mang về là hộp bánh kẹo của học viện Materilua. Trong đó có mấy tấm thẻ giáo viên từng làm việc tại học viện. Nhìn nè, đây là tấm thẻ Fuin đang ném phấn đi.”
“Rõ ràng là mấy tấm thẻ cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp còn gì.”
Hai chân mang dép cỏ: ý chỉ một người làm hai công việc có độ khó ngang nhau cùng lúc trong khi bản chất hai việc ấy không thể cùng làm một lúc Lẩu bóng tối chỉ một loại lẩu mà nhiều người sẽ tự mang nguyên liệu (thường là không hợp để ăn lẩu) rồi cùng nhau nấu lẩu trong phòng tối. Mỗi người đều bắt buộc phải ăn thức ăn trên đĩa của mình. Choke vừa có nghĩa là phấn vừa có nghĩa là siết cổ