"...Tôi muốn tạ tội với mọi người."
Nỗi mong muốn gặp lại Alto đã vô tình khiến tôi thốt ra lời ấy.
Dù biết rằng một kẻ như tôi đã làm những chuyện như vậy không xứng đáng...
Nhưng tôi vẫn muốn níu lấy ước nguyện cỏn con đó.
"Chỉ cần xin lỗi thôi là được. Nếu cô thật lòng, chắc chắn dân làng của Lina sẽ tha thứ. Không có ai là không được tha thứ cả."
"Thật sự ư... nhưng mà, xin lỗi bây giờ thì..."
"Ai cũng đều mắc sai lầm. Thế nhưng trốn tránh mới đáng chịu trách móc. Nhận ra lỗi lầm và xin lỗi một cách chân thành mới là con đường dẫn đến hạnh phúc. Không bao giờ là quá muộn để nói lời xin lỗi."
Nghe vị Linh mục nói với giọng điệu nhẹ nhàng, tôi cảm thấy có lẽ ông ấy đúng. Những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi...
Nhưng nếu tôi xin lỗi... nếu tôi cố gắng chuộc lỗi, có lẽ Alto...
--Người luôn tử tế với tôi, Alto có thể sẽ tha thứ cho tôi.
Và tôi lại bắt đầu hi vọng như vậy.
Tôi ước mình có thể quay lại mối quan hệ như trước kia.
Tất nhiên, tôi sẵn sàng chuộc lỗi suốt đời.
Dù có bị đánh hay bị mắng, tôi có thể chịu đựng được.
Bởi vì tôi đã làm quá nhiều điều tồi tệ...
Tôi chỉ muốn giải oan rằng mình không hề phản bội anh.
Rằng tôi chỉ yêu Alto, tôi kính trọng bố mẹ, và tôi không bao giờ coi thường mọi người trong làng...
Vị Linh mục cũng nói không có gì là quá muộn cả.
Nếu tôi thành thật xin lỗi, mọi người sẽ hiểu và chấp nhận tôi trở lại...
--Có lẽ tôi vẫn còn kịp.
Tôi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước khi tên Anh hùng ấy đến.
Tôi tán gẫu và cười đùa với mọi người trong làng, thường xuyên thảo luận về tương lai với Alto và bố mẹ. Và Alto luôn ở bên cạnh tôi, mỉm cười ân cần với tôi.
Nếu những ngày hạnh phúc ấy có thể trở lại, tôi có thể chịu đựng bất cứ điều gì.
Vì vậy, tôi đã quyết định...
"Tôi muốn trở về làng."
"...Cô đã quyết định rồi sao? Ta nghĩ đó là một việc làm rất đáng tự hào. Ta sẽ ngay lập tức thông báo điều này cho quan chấp chính và mời ông ấy đến đây. Trong thời gian đó, ta nghĩ cô nên làm sạch bản thân mình."
Vị linh mục nở nụ cười rạng rỡ, nói xong liền rời khỏi phòng.
Tôi đã được một trong những người hầu gái từng giữ tôi lại dẫn đến phòng tắm của lâu đài.
Lâu đài lúc này yên tĩnh đến lạ.
Dù biết rằng còn nhiều phụ nữ khác ở đây, nhưng tôi không nghe thấy tiếng động nào từ các phòng xung quanh. Có lẽ họ đã không còn ở đây nữa.
Chúng tôi đi một lúc thì đến trước phòng thay đồ, người hầu gái dừng lại và mời tôi vào bên trong. Cô ấy không vào, mà đứng chờ ngay bên cạnh.
"Tôi sẽ chờ ở đây. Nếu cần gì xin cứ nói."
Cô ấy nói và cúi chào sâu.
Tôi tự hỏi liệu mình có xứng đáng được như vậy không, vì tôi chỉ là một cô gái làng quê mà thôi. Nhưng do đầu óc vẫn còn chìm trong những kí ức không vui, tôi không nói gì và bước vào bên trong.
Phòng tắm rộng hơn tôi tưởng tượng. Có cả một chiếc gương lớn được đặt ở đó.
Tôi định bắt đầu cởi quần áo nhưng lại do dự không biết có nên cởi bỏ bộ quần áo đầy ố vàng từ vết nôn không.
Lúc hoảng loạn tôi không để ý, nhưng giờ đây mùi thật khủng khiếp.
Tôi thấy có lỗi với những người hầu gái đã phải chạm vào tôi trong tình trạng như vậy.
Cuối cùng, tôi hỏi người hầu gái đang chờ bên ngoài liệu có thể cởi quần áo không, và chỉ khi cô ấy nói "Không sao đâu." tôi mới bắt đầu cởi bỏ chúng.
Dù đã tỉnh táo trở lại, tôi vẫn tiếp tục gây rắc rối cho mọi người xung quanh.
*************
P/S: Mấy bạn nghĩ truyện sẽ kết thúc ở đây không? :D