Những gì đang chờ đợi khi tôi, người vừa được giải thoát khỏi mê hoặc...

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Trở Thành Nạn Nhân Trong Học Viện

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Nạn Nhân Trong Học Viện

Hành Tây

Cái quái? Nghe oan ức vãi chưởng ra.

3 11

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

293 3353

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

22 90

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

(Đang ra)

Kyuuketsu Hime wa Barairo no Yume o Miru

Sasaki Ichiro

Một bé shota (thực ra đã hơn 20 tuổi) có cuộc sống éo le như bao main khác, đã được đầu thai sang thế giới khác sau khi gặp tai nạn, với cơ thể thuộc về một bé loli vampire (13 tuổi), nhân vật trong g

20 79

Tập 02: Nỗi hối tiếc muộn màng - Chương 06: Sau cùng, mọi chuyện sẽ…

Nắm lấy chiếc khăn, tôi vội vàng đến phòng tắm.

Để làm sạch dơ bẩn — để phục hồi lại cơ thể đã bị ô uế.

Tôi cố gắng chà xát vùng bụng dưới của mình bằng chiếc khăn nhúng nước nóng.

Tuyệt đối không được để ai nhìn thấy thân thể có những chữ khắc ghê tởm này...

"Biến đi! Mau biến mất đi...!"

Tôi đã dùng hết sức để chà xát nhiều lần.

Nhưng dù có chà đến mức da đỏ ửng... nó vẫn không biến mất.

"Làm ơn... hãy biến mất đi... ư, a..."

Nó không thể phai đi.

Vì đây là thứ mà tôi đã yêu cầu một pháp sư khắc lên cho mình.

Và tôi đã được bảo rằng nó sẽ không bao giờ biến mất.

"Tuy khắc thì dễ nhưng nó sẽ theo cô suốt đời, cô hiểu chứ?"

"Tôi không quan tâm. Cơ thể của tôi thuộc về Kouji-sama mà."

"Được rồi. Cô chắc chắn sẽ không hối tiếc chứ?"

"Ừ, tôi không hối tiếc. Hãy mau khắc dấu ấn tình yêu của tôi cho Kouji-sama đi."

Tôi trong kí ức đã nói ra những câu đó với vẻ mặt vui vẻ.

Tôi chỉ còn lại sự hối tiếc. Tại sao tôi lại làm như thế này...

Khi nghĩ đến chuyện khắc dấu ấn vĩnh viễn trên cơ thể, nó không hề bình thường.

Tại sao không ai ngăn cản tôi? Tại sao không ai giúp tôi?

"Mình phải ăn nói thế nào với Alto đây?"

Nếu như anh ấy tha thứ cho tôi, thì tôi cũng không thể để anh ấy nhìn thấy cơ thể tôi nữa. Cơ thể này... là của riêng Alto mà!

Anh hùng... Kouji! Ngay cả khi chết, hắn ta vẫn khiến tôi phải đau khổ! Tại sao hắn lại là Anh hùng cơ chứ? Hắn mà là người cứu thế sao?! Đừng có đùa chứ!

Hắn ta đã phá hủy hạnh phúc của tôi, chia cắt tôi và người tôi yêu... hắn không phải Anh hùng. Kẻ dễ dàng giẫm đạp lên hạnh phúc của người khác, chính hắn mới là quỷ dữ!

...Sau này, tôi sẽ tham khảo ý kiến của Linh mục.

Có thể có cách để xoá bỏ nó.

Tôi không thể chịu đựng việc mang tên của kẻ quỷ dữ ấy nữa.

Nếu có thể, tôi muốn ghi đè nó bằng tên của Alto.

Alto có thể không thích, nhưng nếu là tên của anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ tha thứ cho tôi. Ôi, tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Tôi muốn quay trở lại những ngày hạnh phúc trước đây. Và một lần nữa được Alto yêu thương. Khi nhìn thấy cơ thể này không thể cứu chữa này, tôi càng ham muốn điều đó hơn.

...Tôi muốn xoá bỏ kí ức khủng khiếp với tên anh hùng đó.

Dù biết đó là một mong muốn ích kỉ, tôi vẫn không thể không nghĩ đến.

Âu cũng không thể tránh khỏi người khác có nghĩ tôi là ả phụ nữ tầm thường chỉ nghĩ đến bản thân.

Nhưng đó là cảm xúc thật của tôi.

Tôi không muốn sống cả đời với cái danh là kẻ phản bội, là người tình của tên anh hùng khốn đó.

Che phần đáng ghét của mình bằng khăn tắm, tôi ngâm mình vào bồn tắm.

Dù không thể làm sạch cơ thể một cách thực sự, nó vẫn giúp tôi bình tĩnh lại.

"Mình sẽ... quay về làng... quay lại bên Alto."

Như thể tự thôi miên mình, tôi thì thầm trong khi hình dung nụ cười của Alto, làm dấy lên tinh thần tôi dù có thể sẽ gục bất cứ lúc nào.

Dù có phải là lạc quan thái quá, thì tôi cũng phải như vậy. Bởi nếu không, hi vọng của tôi sẽ thực sự bị chấm dứt.

Dù kí ức và thân thể tôi có tồi tệ đến đâu, chúng chỉ là chuyện của quá khứ.

Tương lai của tôi vẫn chưa kết thúc!

Dù bây giờ tình hình có tồi tệ đến đâu, nếu cố gắng tiến về phía trước, tôi tin rằng sẽ có hi vọng.

Thế nên... cuối cùng, tôi tin rằng mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp.

************

P/S: Giờ dịch lâu lâu thả vài chương để người ta biết đến NTR có tồn tại ở Hako. <(")