Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi quay trở lại phòng thay đồ và đã có quần áo mới được chuẩn bị sẵn.
Có lẽ là người hầu gái bên ngoài đã chuẩn bị cho tôi.
Bộ quần áo trông rất cao cấp, khiến tôi cảm thấy hơi e ngại. Nhưng nghĩ lại thì bộ quần áo tôi đã làm bẩn khi nôn mửa cũng trông khá đắt tiền.
Giá như tôi còn giữ bộ đồ từ lúc ở làng thì tốt biết mấy, nhưng có thể tôi đã vứt bỏ chúng rồi.
Tôi cũng muốn hỏi người hầu gái xem còn không, nhưng nếu tôi thực sự đã tự tay vứt, tôi sợ rằng mình sẽ càng ghét bản thân hơn…
“Xin lỗi! Cảm ơn cô đã chuẩn bị quần áo cho tôi.”
“Thưa cô Lina, quan chấp chính đã đợi cô trong phòng và tôi được ngài yêu cầu hướng dẫn cô đến đó.”
Khi rời khỏi phòng thay đồ, tôi đã cảm ơn người hầu gái đợi ở hành lang, nhưng cô ấy không hề để tâm và dẫn tôi đến chỗ quan chấp chính.
Cuối cùng, giờ là lúc để thảo luận về tương lai của tôi.
Như đã nói với Linh mục, tôi dự định sẽ bày tỏ mong muốn trở về làng mình một cách dứt khoát.
Nhưng có một điều kiện tuyệt đối mà tôi không thể nhượng bộ! Đó là Vương quốc phải thông báo cho mọi người trong làng rằng tôi đã bị Anh hùng mê hoặc và bị buộc phải làm những chuyện tồi tệ với mọi người mà không do ý muốn của mình. Để cho đến sau cùng là tôi phản bội lại mọi người.
Nếu là lời nói từ chính Vương quốc, mọi người sẽ tin tưởng. Nếu họ biết rằng có rất nhiều phụ nữ khác cũng bị Anh hùng mê hoặc và rơi vào hoàn cảnh tương tự… họ sẽ tha thứ cho tôi.
Tôi hi vọng sẽ giải quyết được hiểu lầm. Dù không phủ nhận rằng tôi là người đã gây ra mọi tội lỗi đó, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi.
Có là thế nào đi nữa, tôi muốn mọi người biết rằng tôi không hề phản bội. Đặc biệt là Alto... tôi muốn anh ấy hiểu. Tôi chỉ yêu mình anh... trái tim tôi luôn hướng về anh.
Tình yêu với tên Anh hùng đó chỉ là giả dối. Tất cả đều là dối trá. Người tôi thực sự yêu chỉ có Alto! Trái tim lẫn thân xác, tất cả đều thuộc về Alto!
Cảm xúc này sẽ không bao giờ thay đổi.
Dù bây giờ hay trước đây, người tôi nhìn chỉ có Alto... Từ khi còn nhỏ, tôi chỉ mơ ước được gắn bó với anh.
Bị cướp đi lần đầu, thân xác bị ô uế và cả hạnh phúc ở làng cũng bị đoạt mất.
Có lẽ... tôi cũng xứng đáng được đền bù điều gì đó.
Mong muốn được yêu một người có phải là ích kỉ không? Không, không thể nào. Ai cũng có quyền được hạnh phúc.
Tôi không muốn cái kết bị tên Anh hùng đó xé nát hạnh phúc của tôi. Tôi sẽ làm sáng tỏ sự hiểu lầm với Alto và cùng cười với anh một lần nữa.
Tôi muốn anh ấy mỉm cười với tôi một lần nữa...!
Alto... hãy đợi em, em sẽ cố hết sức. Em sẽ giải quyết hiểu lầm, chấp nhận quá khứ và chuộc lỗi cho những sai lầm mình đã gây ra.
Và sau đó, tôi thực sự muốn nói rằng...
Khi anh cầu hôn... Em đã rất vui! Nếu anh thấy em xứng đáng... em sẽ trân trọng mà đón nhận.
Nếu anh thấy em xứng đáng, xin hãy cho em một cơ hội nữa.