Những gì đang chờ đợi khi tôi, người vừa được giải thoát khỏi mê hoặc...

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 17

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 39

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14073

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 357

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3173

Tập 03: Kết cục bi thương của cô gái làng quê - Chương 04: Tội lỗi và sai lầm

Bị đuổi ra khỏi nhà trưởng làng, tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tại sao Quan Chấp Chính lại nói dối như vậy, tại sao trưởng làng không chịu nghe tôi nói? Tôi cảm thấy một mớ hỗn độn của sự lo lắng, bối rối và tuyệt vọng.

Trong tâm trạng rối bời, tôi tìm đến nhà bố mẹ. Mặc dù được bảo là có một căn nhà ở ngoại ô làng, nhưng tôi không muốn đến đó.

Tôi vẫn chưa được gặp mẹ và bố. Tôi muốn xin lỗi vì những điều khủng khiếp mình đã làm. Và tôi muốn nói với bố mẹ rằng tôi đã bị mê hoặc lúc đó. Trưởng làng không tin lời tôi, nhưng bố mẹ chắc chắn sẽ tin tôi.

"Bố... Mẹ..."

Khi tôi đi lang thang trong làng, thỉnh thoảng gặp người dân, họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Có lẽ họ không chào đón tôi, giống như trưởng làng đã nói.

Tôi cảm thấy như trái tim mình đang tan nát. Ánh mắt ác ý của mọi người khiến tôi rất đau khổ.

Nước mắt lại lăn dài trên má. Nỗi buồn cứ thế tuôn trào không ngừng.

"Hức... hức..."

Tôi không thể chịu đựng được sự hỗn loạn trong lòng, nỗi bất an ngày càng lớn dần. Nếu trưởng làng và mọi người trong làng đều đối xử với tôi như vậy, có lẽ Alto và bố mẹ cũng sẽ...

Không ai... không ai chấp nhận tôi sao?

"Không thể nào...!"

Tôi chạy như để xua đuổi những suy nghĩ tiêu cực.

Không thể như vậy được. Con người không thể không hiểu nhau!

Huống hồ là gia đình, chắc chắn họ sẽ đồng cảm. Bố, mẹ. Xin hãy chấp nhận con.

Xin hãy cứu con....

***

Tôi thở hổn hển khi đến được ngôi nhà của gia đình mình. Trước khi sống với Alto, tôi đã luôn sống ở đây.

Đứng trước cửa ra vào, tim tôi đập liên hồi. Những hành động tàn nhẫn mà tôi đã làm với bố mẹ hiện về trong tâm trí.

"Không sao đâu. Chỉ cần giải thích rõ ràng..."

Tôi cố gắng hít thở sâu để tránh bị tăng thông khí. Tôi phải bình tĩnh và nói chuyện rõ ràng.

Tôi đã giẫm lên đầu mẹ vì bị mê hoặc. Những lời nói độc ác, như việc từ bỏ gia đình, không phải là ý muốn của tôi.

Tất cả là lỗi của tên Anh hùng kia. Tên ác quỷ đó đã làm đầu óc tôi trở nên điên loạn.

Tôi phải nói ra điều đó. Tôi phải nói với bố mẹ rằng tôi đã trở lại bình thường sau khi tên ác quỷ chết, để họ yên tâm.

Tôi run rẩy gõ cửa. Mặc dù đây là nhà của tôi, nhưng tại sao... tại sao tôi lại run rẩy đến vậy?

"Rồi, tôi ra đây."

Một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. À... Đây là giọng của mẹ.

Cuối cùng, cuối cùng tôi cũng được gặp mẹ.

Cánh cửa mở ra, người bước ra là mẹ tôi, trông có vẻ tiều tụy hơn trước một chút.

"Xin lỗi cô, nhà tôi đang hơi bừa bộn..."

Mẹ nói với vẻ mặt có lỗi, nhưng khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt mẹ trở nên trống rỗng. Mắt mẹ mở to như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó không thể tin được.

"Con về rồi đây! Mẹ—"

Tôi cố gắng mỉm cười và nhìn mẹ. Tôi đặt tất cả tình cảm của mình vào nụ cười đó, giống như những gì tôi đã làm trong những ngày hạnh phúc trước đây.

Nhưng phản ứng của mẹ đối với tôi là.

"Con khốn, thằng Anh hùng vừa chết là mày đã vội vàng gọi mẹ sao? Mày thật sự... đúng là một đứa chết bẫm mà!"

Khuôn mặt khinh bỉ của mẹ không khác gì những gì tôi đã thấy ở dân làng và trưởng làng. Đó không phải là ánh mắt của một người mẹ nhìn con gái mình—mà là ánh mắt nhìn một kẻ phản bội.

"Mẹ à, con..."

"Mẹ con ta đã cắt đứt quan hệ rồi mà? Sao mày còn gọi tao bằng cái tên kinh tởm đó? Một đứa như mày không phải là con gái của tao."

"Con... Con đã bị Anh hùng mê hoặc."

"Bây giờ mày mới quay về, lại còn muốn hành hạ chúng ta đến bao giờ nữa? Hay mày đã quên những gì mình đã làm? Mày đã quên mình đã làm khổ ai, đã hủy hoại cuộc đời của ai rồi sao!!"

"Nghe con nói đã...! Xin mẹ, hãy nghe con nói..."

Tại sao không ai chịu nghe tôi nói? Nếu nói chuyện rõ ràng, chắc chắn chúng ta sẽ hiểu nhau.

Con biết con đã làm gì! Con biết con đã làm những điều kinh khủng, không thể tha thứ.

Nhưng con cũng là nạn nhân giống như bố mẹ mà? Tất cả là lỗi của tên Anh hùng đó!!

Tại sao mọi người không hiểu điều đó...!

"Không phải vậy đâu! Mẹ nghe con nói đã!! Con—"

"Mày và tên đó đã làm gì với bố mẹ của Alto, mày có biết không!?"

"Hả... Bố mẹ của Alto?"

Tôi cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ của Alto?

"Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì...?"

Tôi có một linh cảm rất xấu. Tôi cảm thấy như mình không nên hỏi thêm nữa.