Sau khi cơn thịnh nộ của tôi qua đi, ngài Linh mục trở lại phòng cùng với những người hầu gái nhằm để kìm hãm tôi lại. Phòng tôi lúc này đã hoàn toàn tan hoang, tôi thực sự cảm thấy có lỗi với những người phải dọn dẹp sau này.
Dù vẫn đang cố giãy dụa, nhưng cuối cùng tôi cũng kiệt sức và rơi vào trạng thái mê man. Đúng vậy, tôi đang cảm thấy rỗng tuếch.
Dù tôi có la hét hay quậy phá đến mấy đi nữa, những gì tôi đã làm với Alto và bố mẹ hai bên không thể nào thay đổi được. Tôi thừa hiểu rằng những gì tôi đã làm trong cơn thịnh nộ chẳng có ý nghĩa gì.
"Lina, chuyện này là sao... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dù quần áo và da thịt tôi đang bốc mùi khó chịu bởi chất nôn của chính mình, nhưng Linh mục vẫn không tỏ vẻ khó chịu mà nhẹ nhàng hỏi tôi.
"...Alto, mẹ, bố, tất cả mọi người! Tôi đã làm tổn thương họ."
"Tôi nhớ lại mọi chuyện rồi."
"Tất cả đều do tôi... tôi là người xấu."
"Không, Lina. Ta đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, cô chỉ là bị mê hoặc mà thôi. Cô không có lỗi. Đừng lo, Thần linh chắc chắn sẽ tha thứ cho cô."
Những lời an ủi của Linh mục khiến tôi khó chịu.
Tôi biết rằng tôi không có quyền tức giận. Nhưng đâu đó trong tôi vẫn không khỏi căm phẫn ông ta, vốn dĩ ông ta đâu biết những gì tôi từng làm với những người tôi yêu thương.
Cho nên ông ta mới có thể buông ra những lời vô trách nhiệm như thế.
Nhưng tôi không thể kiềm chế được.
Tôi không có lỗi ư? Ông ta đang nói gì vậy.
Tôi đã làm tổn thương Alto như thế, làm sao tôi lại không có lỗi? Tôi đã chà đạp tình cảm của mẹ và bố, xúc phạm dân làng, và cuối cùng là ra đi với tên Anh Hùng...
Tôi làm sao lại không có lỗi?
"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa."
"Lina?"
Dù tôi biết rằng mình không nên, nhưng tôi không thể ngừng lại được.
Những lời an ủi nghe có vẻ dễ chịu, nhưng với tôi bây giờ không khác gì nỗi đau hơn cả sự sỉ nhục.
"Ông thì biết cái quái gì? Ông còn không ở đó tận mắt chứng kiến thì biết cái gì hả? Tôi đã làm gì với mọi người ông biết không! Tôi không có lỗi ư? Ông có thể nói ra câu như vậy sao? Những gì tôi đã làm không một ai có thể dung thứ! Khủng khiếp đến mức không thể cứu chữa!! Bẩn thỉu hèn hạ đê tiện nhất! Dù Thần linh có tha thứ cho tôi, dân làng của tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi!"
Nước mắt lại trào ra trong khi tôi la hét.
Tội lỗi này, tôi phải làm gì để chuộc lại đây?
Có lẽ, tôi không thể chuộc lại được.
Dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng không giải quyết được gì... Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi phải làm gì bây giờ?
"Thật ra, ta không thể hiểu nỗi đau của cô. Có thể cô đã làm điều gì đó khủng khiếp trong lúc bị Anh Hùng mê hoặc."
"..."
"Nhưng dù cô có hối tiếc đến mấy, quá khứ cũng không thể thay đổi. Lina, cuối cùng cô cũng chỉ có thể tiếp tục sống thôi. Vấn đề không phải là cô đã làm gì trong quá khứ! Điều quan trọng là cô sẽ làm gì từ bây giờ."
Tôi hiểu những gì Linh mục nói.
Nhưng tôi không thể hoàn toàn chấp nhận một cách đơn giản thế được.
Tôi không thể lạc quan mà sống với quá khứ hãi hùng như thế.
Sau khi nhớ lại tất cả, làm sao tôi có thể tiếp tục sống...
Nhưng nếu tôi có thể, tôi muốn xin lỗi. Tôi muốn xin lỗi mọi người.
Và tôi muốn biết Alto giờ ra sao. Liệu anh ấy có được cứu không, liệu anh ấy có đang sống tốt không, tôi rất muốn biết.
Dù tôi biết rằng tôi không có quyền lo cho anh...
Tôi muốn gặp mọi người... muốn gặp Alto.
************
P/S: Theo ae Lina phải sống như nào? :D