Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

(Đang ra)

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Mikami Teren

Kể từ hôm đó, chuỗi ngày xxx sau giờ học của bọn họ đã chính thức bắt đầu.

46 6284

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

179 19211

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

61 1639

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

6 71

Chính truyện - Chương 29: Ngôi làng của lính đánh thuê (2)

Chương 29: Ngôi làng của lính đánh thuê (2)

Ner được Gibson gọi nên cô đi đến phòng của người cha mình.

-Cốc, cốc, cốc.

Một người đầy tớ thông báo sự hiện diện của cô cho Gibson.

"Thưa ông chủ, tiểu thư Ner đến để thăm ông."

-'Cho vào.'

Ner gật đầu với người đầy tớ rồi bước vào.

Đã lâu lắm rồi Ner mới vào lại căn phòng của ông.

Một căn phòng khá lớn cho một người, với độc một cái giường quá cỡ nằm giữa, nó như thể đang phản chiếu sự cô đơn của Gibson khi không có người vợ bên cạnh.

Gibson, mặc thường phục, ngồi cạnh cái bàn bên cửa sổ, đang đợi Ner. Ông rót trà vào chén khi cô bước vào phòng.

Không nhìn cô, ông ta nói, "...Cha nghe nói con sẽ lên đường vào sáng sớm mai."

"...Vâng."

"...Ngồi xuống đi."

Ner khựng lại chốc lát để nhìn vào mắt ông, rồi chậm rãi bước tới cái bàn mà ông đang ngồi.

Ngồi đối diện với Gibson, Ner nhìn ông, rồi đến chén trà còn đang bốc khói, rồi đến quang cảnh bên ngoài khung cửa.

Gibson chỉ ngồi đó, im lặng.

Ông nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong khi tận hưởng hương trà như đang hoài niệm về một thời huy hoàng.

Ner không cảm thấy cần thiết để phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Làm thế chỉ thêm khó xử.

Mặc dù có những lúc cô cảm nhận được sự quan tâm của cha mình, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa bao giờ có thể nói là dễ chịu.

"Coi đây như lời từ biệt."

Sau một hồi, Gibson cuối cùng cũng nói.

Ner đang ngồi vu vơ nghịch tách trà, nghe thấy những lời ấy, cô bất thần ngước nhìn.

'Lời từ biệt' này như hóa thành quả cân đè nén tâm hồn cô.

Ner biết mình sẽ phải tạm biệt quê nhà để hướng đến ngôi làng nhỏ của con người ấy, nhưng mỗi lần cô nghĩ về nó, lồng ngực cô lại nặng trĩu.

Dẫu không quá thân với các người thân trong gia đình, mối lo về việc sắp rời xa họ vẫn ở đó.

Thậm chí cô có thể sẽ nhớ Gidon. Nghe hơi vô lý một chút, nhưng biết đâu, khi không có họ, những kỷ niệm đáng quên đó lại trở thành những ký ức đáng trân trọng?

"..."

Ner lặng lẽ gật đầu.

Gibson hỏi.

"...Con sẵn sàng chưa?"

Cô gật đầu.

Ner đã đóng gói một số lượng lớn đồ dùng của mình, bao gồm nhiều loại thảo dược và thuốc men cô mong sẽ có cơ hội được sử dụng cho người mà cô yêu một ngày xa xôi nào đó.

Ner không ngồi không đó mà đợi chờ người trong mộng ấy. Cô nghiên cứu y học cổ truyền, học thần chú và các thứ liên quan. Lượng kiến thức mà cô đã tiếp thu được có thể sánh ngang với một vị bác sĩ có tiếng.

Nhưng có một chuyện vẫn nên được đề cập, cô chưa từng dùng lượng kiến thức đó để chữa bệnh cho ai cả... Nhưng cô tin rằng không có gì có thể làm khó được cô.

"...Thế thì tốt."

Gibson gật gù.

"...Thế thì tốt."

Gibson lặp lại lời ông vừa nói như để làm yên lòng mình.

Ner do dự mất một lúc, cẩn trọng xem xét câu từ của mình. Bản thân cô cũng có những điều muốn nói.

Cô muốn điểm qua đoạn hội thoại mà họ đã trao đổi với nhau vài ngày trước.

Ner liếc cửa phòng, xác nhận rằng nó đã đóng kín trước khi lên tiếng.

"...Cha."

"Nói đi con."

"Cha có còn nhớ... chuyện vài ngày trước?"

Nghe những lời đó, Gibson nhắm mắt rồi gật đầu.

"...Có."

Ner nuốt nước bọt rồi tiếp tục.

"...Có thể nào làm chuyện đó mà không bội tín với họ?"

Những ngày vừa qua đã làm thay đổi hoàn toàn cảm nhận của cô về Berg.

Anh không tàn nhẫn hay lạnh lùng, chỉ hơi cộc cằn và dễ bị hiểu nhầm. Nếu như anh là con người vô tâm và hờ hững như cô đã tưởng... phản bội anh có lẽ sẽ dễ hơn nhiều. Nhưng trong thực tế, nếu cô làm vậy, có thể cô sẽ sống chật vật với một vết thương lòng còn sâu hơn nhiều.

Sau khi biết được phần nào con người thật của Berg, cô ngày càng cảm thấy miễn cưỡng với suy nghĩ đó.

Cô đã tiên đoán trước được rằng việc làm bội tín kiểu đó sẽ cực kỳ khó để thực hiện.

Ner bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Nếu Blackwood hưng thịnh trở lại như trước đây..."

Cô tiếp tục nói cho dù biết sẽ khá khó khăn nếu hỏi cha cô trực tiếp kiểu này.

"...Nếu được thì, cha có thể nào trả cái giá để chuộc con về?"

Gibson không mất nhiều thời gian để suy nghĩ mà cười nhạt nhòa.

"...Có vẻ như việc phản bội anh ta đã trở nên quá khó khăn đối với con."

Ner không giấu giếm cảm xúc của mình mà thẳng thắn gật đầu.

Gibson cầm nhẹ tay cô rồi tiếp tục.

"...Nói chung... không gì là không thể, Ner ạ."

"Thật hả cha?"

"Chúng ta là gia đình... Vấn đề không phải là ta có muốn làm hay không, mà là ta có thể làm hay không."

Ner hỏi lại câu nói kỳ lạ này của Gibson.

"Điều đó nghĩa là gì, cha?"

"Không phải vấn đề chỉ nằm ở phía ta con ạ, Xích Hỏa cũng phải đồng ý với sự trao đổi này."

"..."

"Xích Hỏa, quan trọng nhất vẫn là người phó đội trưởng đó, phải đồng ý. Và để điều đó xảy ra, sẽ có những điều kiện mà ta không được từ chối."

Ông chậm rãi giảng giải để người con gái của mình có thể hiểu được tình hình lúc bấy giờ.

"Cha ví dụ nhé, nếu Xích Hỏa họ cần hỗ trợ về mặt tài chính... hay nếu người phó đội trưởng đó không sống hạnh phúc với con."

"..."

"Nếu mọi chuyện diễn ra ổn thỏa kiểu đó, ta sẽ có thể dàn xếp ổn thỏa mọi thứ trong hòa bình. Vì lợi ích của con, cha không ngại bất cứ tổn thất nào. Tuy nhiên, nếu chuyện không thuận lợi thì, chà, vấn đề nằm ở chỗ đó. Nếu họ không chấp nhận bất cứ cái giá nào để thả con đi, nếu họ cứ khăng khăng giữ con lại, vậy thì sẽ khó cho con để thoát ra khỏi đó."

Ner hạ dần ánh nhìn khỏi mắt Gibson. Họ càng áp đặt ra nhiều điều kiện thì cô lại càng thấy cơ hội để tìm được tự do của mình mỏng dần.

Giờ suy nghĩ về chuyện đó cô mới thấy, Xích Hỏa sẽ không bao giờ thiếu tài nguyên trầm trọng tới mức ấy.

"Vậy nên cha muốn con nhớ. Có thể cơ hội sẽ đến bất ngờ, con nên tìm ra những điểm yếu chí tử của họ. Chúng ta không thể đoán trước được khi nào họ sẽ thay đổi ý định của mình... Nhưng chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống thì không có gì là sai cả. Sự lựa chọn nằm ở con. Là cha của con, ta sẽ ủng hộ mọi sự lựa chọn mà con đưa ra."

"..."

"Ner, cha sẽ nói lại điều này thêm lần nữa... Ta mong con tìm được hạnh phúc ở nơi đó. Có phải con cũng thấy rằng mình không còn ghét người đội trưởng đó nữa không?"

"..."

"Đó có thể là tình huống tốt nhất có thể xảy ra. Cha có thể hơi vô trách nhiệm khi nói ra điều này, nhưng ta thật lòng mong con được hạnh phúc ở nơi đó."

Ner gật đầu.

Và như vậy, cuộc hội thoại về vấn đề này kết thúc. Không còn gì thêm để bàn cãi.

Gibson buông tay Ner ra rồi uống ngụm trà.

Ner cố gắng ghi nhớ hương trà này và cả toàn cảnh trang viên của Blackwood trong tầm mắt. Cô sắp rời khỏi nơi đây mà điều ấy cứ ngỡ như một giấc mơ.

Trong khi cô đắm mình trong những suy nghĩ, Gibson nói.

"...Ner."

Cô quay đầu lại nhìn ông.

Gibson cười như đang hoài niệm về những ký ức xưa, và nói, "...Con có biết rằng, tên con chính là do mẹ con đặt?"

Với mảnh sự thật này, Ner lắc đầu.

"...Con không biết."

Gibson không đi sâu vào chi tiết.

Ông đơn giản chỉ cười, gật đầu, nhắm mắt lại, và nhẹ nhàng nói.

"Giờ thì con đã biết."

Ner không hiểu được ngụ ý của ông qua câu chuyện này, nhưng với hơi ấm lạ thường từ cái tên được đặt bởi người mẹ quá cố, cô gật đầu tỏ vẻ lắng nghe."

****

"Lên đường!"

Adam hô to trong khi Baron, người dẫn dắt phần còn lại, tiến lên phía trước.

Adam Hyung và tôi đang ở phía sau chót, đối mặt với những người họ Blackwood.

Để bắt đầu thì, đối với đội quân cỡ này, việc quân tiên phong đi trước là điều tất yếu.

Thời gian cũng không cấp bách.

Adam Hyung bắt tay với Gibson.

"Chúng tôi chân thành cám ơn các anh lần nữa."

"Tôi mừng vì chúng ta đã có duyên gặp nhau."

Lần này, Gibson quay sang tôi.

"...Xin hãy chăm sóc tốt cho con gái của tôi."

"Tôi biết."

Tôi đồng thời bắt tay với ông.

Ner đứng sau tôi, nhìn các thành viên trong gia đình với vẻ mặt u sầu.

Đêm hôm trước, Ner đã trò chuyện lần cuối cùng với Gibson. Họ trao đổi qua lại bằng mắt thay cho lời nói. Gidon và các người em trai là người tiếp theo sau.

"...Bảo trọng."

Gidon thì thầm.

Đầu hắn hơi thấp xuống, và các người em trai khác cũng bắt chước làm theo y như vậy.

Laan và Swan trông hơi ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt, nhưng Gidon không để tâm tới họ.

Tôi nhìn Ner rồi khẽ gật đầu.

Dù họ có thừa nhận tôi hay không đi chăng nữa thì cũng chả quan trọng đối với tôi.

Và rồi, Gidon nhìn Ner.

"..."

"..."

Hai người họ cứ đứng nhìn qua nhìn lại thêm một lúc.

Ner cảm thấy không thoải mái khi phải đứng đối diện với Gidon, cô theo bản năng quay người đi. Nhưng tay của Gidon đã di chuyển nhanh hơn.

-Bộp.

Anh đặt tay mình lên vai Ner.

Ner hơi giật mình, cô nhìn Gidon trong với ánh mắt ngạc nhiên.

Chuyện chỉ có thế.

Gidon rút tay lại rồi bước về phía sau.

Chỉ còn Ner đứng đó trong ngạc nhiên.

Dần dà, khoảng khắc chúng tôi phải lên đường cũng tới.

Shawn và Jackson dắt con ngựa tới.

Đây sẽ là con ngựa mà Ner sẽ cưỡi.

Tôi đặt tay lên cái lưng cứng đờ của cô rồi nói, "Ner, đến lúc đi rồi."

"...A... Dạ."

Cô khẽ quay người lại... và sốc tập hai với con ngựa đang đứng trước mặt.

"Hả...? A... Tôi..."

Ngay sau đó, Ner bối rối, ấp a ấp úng rồi nắm lấy tay áo của tôi.

Tôi cũng hiểu ý cô rồi.

"...Cô không biết cưỡi ngựa?"

Ner chỉ biết gật đầu.

Tôi thong thả vỗ về con ngựa mà Ner sắp cưỡi rồi nói.

"Không sao hết. Con này hiền lắm. Cô bước lên lưng nó cái một ấy mà."

Nghe vậy, Ner nuốt nước bọt.

Sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô.

Ánh nhìn của cô cứ chếch về phía cỗ xe chở vật dụng chất đầy hàng hóa phía trước.

Tôi mong cô ít nhất sẽ thử một lần.

"Ner, cứ thử bước lên đi. Cô sẽ thấy nó không tệ đến mức đó đâu."

Sau cùng, Ner gật đầu, dường như đầu hàng trước số phận.

Trong lúc đó cái thế tiến thoái lưỡng nan này diễn ra, Gibson và Gidon đứng yên lặng nhìn chúng tôi từ phía sau.

Cứ khi nào Ner thở ra, cô lại giật mình và rút tay lại.

Hành động ngây thơ và rụt rè này làm tôi chỉ biết cười.

Cô cuối cùng cũng đến gần được bàn đạp ngựa.

Cô nhìn nó... rồi quay sang nhìn tôi.

Trông có vẻ hơi vô lý để bước lên cái bàn đạp treo thõng cao trên thắt lưng như thế.

Tôi lại gần rồi hướng dẫn cô từng bước một.

"Được rồi, nắm chặt dây cương vào."

Cô đặt tay lên dây cương.

"Rồi để chân..."

Bàn đạp có vẻ hơi quá cao so với cô.

Tôi đưa tay mình ra rồi nói, "Bước lên tay tôi."

"Dạ?"

"Bước lên tay tôi bằng chân kia, rồi hất người để bước chân kia lên bàn đạp ngựa. Mà nhớ giữ cho chắc cương."

"...Tay anh... bị bẩn mất..."

"Không thành vấn đề, làm lẹ lên. Chúng ta sắp phải khởi hành rồi."

Ner tiếp tục do dự thêm một lúc, rồi cô chậm rãi giơ chân lên.

Tôi nâng chân cô lên, người Ner trong một khắc như đang lơ lửng trên không trung.

Bằng một tư thế hơi không bài bản lắm, cô bằng cách nào đó đặt được một chân lên bàn đạp.

"Tốt lắm, giờ đá chân còn lại qua bên kia... đúng như vậy."

Chẳng mấy chốc Ner cũng lên được yên ngựa.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi.

Cô chằm chằm nhìn tôi, cứ như một đứa con nít đang chờ được khen, và tôi thấy điều đó khá thú vị.

"Cô làm tốt lắm."

Nghe vậy, đuôi Ner phe phẩy.

Sau khi Ner lên được yên cương, Adam Hyung, Shawn, Jackson và tôi cũng làm điều tương tự.

Nhìn lại phía sau thêm lần chót, chúng tôi nói lời tạm biệt lần cuối với các thành viên Blackwood.

"Chúng tôi lên đường đây."

Adam Hyung nói.

"Bảo trọng."

Gibson đáp.

Ner nhìn một hồi các thành viên còn lại của gia đình mình trước khi quay người về phía trước.

Tôi bám sát theo con ngựa của Ner để bảo cô những điểm cô cần lưu ý.

"Đứng siết cương chặt quá. Tôi biết cô đang căng thẳng. Cứ bình tĩnh. Con ngựa này biết nó cần phải làm gì cho dù có không hướng dẫn nó."

"...V-Vâng..."

"Thẳng lưng lên. Như thế thì sau này mới không bị ê. Đùi bám sát yên ngựa."

"...Tôi hiểu rồi."

Ner nhanh chóng nắm dây cương và bắt đầu điều khiển con ngựa.

Cô có tài cưỡi ngựa ấy chứ.

"Cô đang làm tốt lắm."

Tôi khen cô.

"...Tôi hơi sợ một chút."

Cô không ngần ngại bày tỏ cảm xúc thật của mình.

Tôi đưa tay vuốt ve con ngựa mà Ner đang cưỡi.

"Ổn thôi mà."

Tôi nói để xoa dịu nỗi lo trong lòng cô.

Và rồi, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình trở về nơi mà lính đánh thuê chúng tôi gọi là 'nhà'.