Chương 28: Ngôi làng của lính đánh thuê (1)
Đã vài ngày trôi qua, Adam Hyung và lính đánh thuê chúng tôi đang chuẩn bị để quay về Stockpin.
Nơi đây chả có gì đáng để náng lại nên chúng tôi gấp rút chuẩn bị sẵn sàng cho chặn đường về.
Không có tiệc tùng hay hoạt động hoàng tráng nào để mừng chiến thắng của chúng tôi. Người sói họ đã phải cam chịu trong thời gian dài, những thứ trên hiện tại có vẻ còn khá xa xỉ đối với họ.
Nếu sự tán dương và ca tụng chúng tôi nhận được vài bữa trước được coi như là một bữa tiệc, thì đó chính là tất cả những hoạt động ăn mừng cho ngày kỷ niệm đó.
Vậy nên, hiện tại, đã đến lúc chúng tôi nên dò đường mà quay về căn cứ rồi.
Hơn hết, khi về tới Stockpin, chúng tôi có thể tận hưởng theo cách riêng của chúng tôi.
Là một nhóm lính đánh thuê đã hoạt động lâu dài, kho đồ của chúng tôi không chứa gì ngoài đồ ăn và của cải đầy tới nóc.
Giữa thời chiến như thế này, lính đánh thuê chắc là nghề sống nhàn nhất rồi.
Giờ quay về là lựa chọn có lợi cho cả chúng tôi lẫn tộc người sói.
Tôi đứng nhìn các thành viên đóng đinh lên các quan tài của người tử trận cuối cùng.
Tổng cộng 7 người đã nằm xuống trong lần chinh phạt này.
Một con số khá nhỏ nếu tính đến việc toàn bộ nhân lực của Xích Hỏa đã tham chiến... Dù vậy, tôi vẫn không thể không thấy nặng lòng.
"..."
Thấy tôi nhìn những cỗ quan tài với tâm trạng u sầu, Adam Hyung đưa tôi chai rượu rẻ tiền rồi nói.
"...Cứ coi nó như là khoảng đầu tư cho tương lai đi, Berg."
"..."
Tôi uống một ngụm từ chai rượu mà anh đưa.
Anh tiếp tục nói.
"Nếu vậy vẫn chưa đủ, thì coi nó như là sự hi sinh cần thiết để cứu sống người dân vô tội của Blackwood đi."
"..."
"Và nếu còn chưa hài lòng thì, sống một cuộc sống hạnh phúc đi."
Tôi nhìn cái quan tài được lên xe.
Tôi gật đầu rồi thở dài.
Phút giây chia ly như thế này tôi đã trải qua hàng trăm lần hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó khăn trong việc kiềm chế cảm xúc của mình.
Khi cái chết đến gần, các suy nghĩ thảm bại bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi.
Nó luôn luôn lấy đi chí khí của tôi khi biết rằng bất kì ai cũng có thể ra đi cứ như thế.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó, Baran, Shawn, Jackson cũng có thể có chung kết cục như vậy.
"..."
...Đặc biệt là Hyung. Ở bên nhau càng lâu, tôi càng cảm thấy quan ngại cho sự an toàn của anh.
Dù vậy, tôi lại không thể cho anh thấy bộ mặt đó được.
Khả năng cao là anh cũng cảm thấy y như vậy với tôi.
Bày tỏ những cảm xúc đó sẽ chỉ là cái cớ để rời bỏ đơn vị săn quái thủ cấp.
Trên thực tế, đây là cái giá phải trả để được ăn ngon và ngủ trong chăn ấm nệm êm.
Tôi phải chịu đựng và vượt qua.
Sau khi uống cạn chai rượu, tôi đưa lại cho Adam Hyung.
Vả lại, khi nói cái chết của các thành viên, Adam Hyung là người phải chịu đựng nhiều nhất.
Rõ ràng rằng đối với một người chỉ huy, anh thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những cái chết của đồng đội.
Anh hẳn phải cảm thấy tội lỗi với những người đã tin vào tương lai mà anh đã vẽ ra, nhưng cuối cùng lại gặp cái kết cho cuộc đời mình.
Do đó, tôi giấu đi những cảm xúc trên khuôn mặt và đổi chủ đề.
"À, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Đến buổi chiều là mọi thứ xong xuôi hết thôi... Vậy thì ta nên xuất phát sáng sớm mai."
Ngay lập tức, tôi nghĩ đến Ner.
Chúng tôi càng gấp rút quay trở về thì cô càng có ít thời gian để chào tạm biệt gia đình cô.
Cô chắc sẽ khá bất ngờ.
"Tôi sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết rồi gặp anh sau."
Tôi nói.
Hyung gật đầu cảm thông.
.....
Vẫn có một bức tường vô hình chắn giữa tôi và Ner.
Chúng tôi cùng nhau cười trên yên ngựa vài ngày trước, nhưng sau đó, khi cảm xúc thắng trận nguôi ngoai, mọi thứ lại trở về như trước kia.
Cô vẫn đặt một cái gối giữa chúng tôi khi ngủ, cô vẫn xài văn trang trọng khi nói chuyện với tôi và cô vẫn tỏ ra miễn cưỡng khi chúng tôi ở riêng một mình.
Chắc có lẽ, theo một khía cạnh nào đó, tôi nên cảm thấy may mắn. Ít ra thì cô vẫn thầm lặng ở bên cạnh tôi khi có người khác xung quanh.
Ở riêng một mình thì sao cũng được vì tôi đã hứa sẽ cho cô thêm thời gian.
Tôi không muốn phải bắt ép cô cho phù hợp theo tiêu chuẩn của bản thân tôi.
Người ta cũng nói là sẽ cần một khoảng thời gian để người sói thích một ai đó. Tình yêu kiểu đó cực kỳ khó phai.
Tình yêu của họ còn được ví là rắn như thép cơ mà.
Nếu tôi xét đến thực trạng hiện giờ, tôi không có gì để phàn nàn.
Tôi cần phải thấu hiểu cô.
...Và thật lòng thì tôi cũng chưa yêu cô sâu đậm lắm.
Tôi hoàn toàn hiểu rằng cô là người mà tôi cần phải quan tâm chăm sóc, nhưng điều đó khác bởi vì hiện nó không xuất phát từ tình yêu chúng tôi dành cho nhau.
Tôi ý thức được sự khác biệt đó.
Vì vậy nên cho dù cô không phản hồi cho sự nỗ lực của tôi thì nó cũng không ảnh hưởng đến tôi lắm.
Về phần mình, tôi đang lo xem nên làm thế nào để cải thiện mối quan hệ của chúng tôi mà không để xảy ra cãi vả...
Nếu như chúng tôi cần thời gian, thay vì cố gắng để cho giống một cặp mới cưới, tôi nghĩ rằng nên bắt đầu từ tình bạn.
"...Ner."
Tôi tìm thấy Ner trong khu rừng thuộc trang viên Blackwood.
Nơi này cách nơi mà chúng tôi thực hiện lễ cưới một đoạn khá xa.
Người ta cho rằng nơi này là nơi an nghỉ của tổ tiên Blackwood.
Đây là một nơi mà chỉ có những tia nắng lẻ loi lọt qua những tầng lá, tạo nên cảm giác yên bình với những cơn gió nhẹ thoảng qua.
Dù vậy, nơi đây lại không quá tối.
Chim hót cùng những chú bướm bay lượn lờ chung quanh khi Ner quay lại nhìn tôi.
Cô trang nhã ngồi trước một ngôi mộ.
Chiếc đuôi trắng dài nhẹ nhàng chạm vào ngôi mộ tạo nên cảm giác sầu muộn.
Tôi đã cảm nhận được từ vài ngày trở lại đây rồi, nhưng có vẻ như khi người sói chạm đuôi vào thứ gì đó, vật đó hẳn là một vật mà họ quý trọng.
Khi thực hiện nghi lễ hàn gắn linh hồn, họ cũng đan hai chiếc đuôi vào nhau. Và hiện giờ, cô đang thương tiếc cho một người bằng cách chạm đuôi vào ngôi mộ đó.
"...Sao anh tìm thấy được tôi?"
"Tôi hỏi một cô người hầu."
"..."
Ner gật đầu.
Khi tôi nhìn lên trước một chút, tôi thấy chiếc nhẫn cưới đã được cô tháo ra và đang nằm lăn lóc dưới đất.
Tôi đoán rằng sự bất đồng với cuộc hôn nhân này cùng với cảm giác lạ lẫm của chiếc nhẫn làm cô khó chịu.
Điều này không quan trọng vì hiện tại chỉ có hai chúng tôi.
Đặt vấn đề nhỏ đó qua một bên, tôi nói với Ner.
"Chúng ta sẽ khởi hành vào ngày mai."
"...Dạ?"
"Nơi đây không còn gì tốt để chúng ta náng lại thêm nữa."
Ner hướng ánh mắt về ngôi mộ. Đuôi cô lại nhẹ nhàng đu đưa.
"...Như vậy có hơi đột ngột quá?"
"Chúng tôi cũng cần quay trở về nhà."
"..."
Tôi chưa từng thấy cô quý trọng vật gì đến vậy bao giờ.
Cô đã giữ khoảng cách với chính gia đình của mình, vậy nên người nằm đây hẳn phải là một người quan trọng với cô lắm.
"...Ai vậy?"
Tôi hỏi.
Ner khựng lại một lúc, như để thương cảm cho người đó, rồi thì thầm.
"...Bà của tôi."
"...Cô thân với bà à?"
"Vâng. Bà... là người tôi quý nhất."
Giọng Ner vẫn phảng phất sự đau đớn cho một mất mát lớn.
Chỉ cần nghe nhiêu đó thôi là tôi cảm nhận được tình yêu của cô dành cho người bà quá cố lớn đến cỡ nào.
Cô tự hào nói như thể đang tuyên bố tình yêu của mình dành cho bà.
"...Bà đối với tôi như là người mẹ thay chỗ cho người mẹ ruột vậy. Bà làm bạn với tôi khi tôi cô đơn. Bà ăn ủi tôi mỗi lần tôi khóc và ủng hộ tôi, cho dù khi mọi người đều ghẻ lạnh tôi... Bà vẫn luôn đứng về phía tôi."
"..."
"Nếu không có bà thì chắc tôi đã không chịu đựng được cho đến hiện tại. Đặc biệt là khi bà nói... À."
"...?"
Ner yên lặng một lúc rồi nói.
"...Dù gì đi nữa."
"..."
"Chúng ta sẽ xuất phát vào sáng mai?"
"Ừ."
"...Lần đầu tôi rời xa bà... Thật lòng thì tôi có hơi sợ. Và đi đến làng của loài người..."
Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời cô nói.
Tôi có thể hiểu được quan điểm đó. Hẳn sẽ là một tình huống đáng sợ đối với cô.
Về phần tôi, tất cả những gì mà tôi có thể làm là nói những lời an ủi trang trọng.
"...Tôi sẽ giúp cô làm quen."
Ner quay lại nhìn tôi.
Quan hệ của chúng tôi mấy ngày qua quả thực là đã có những tiến triển tốt.
Cô không còn có vẻ lo sợ khi ở gần tôi nữa.
Mà để một cặp mới cưới sợ nhau thì cũng không có lý chút nào.
Tuy vậy, Ner nhìn tôi trong một khoảng thời gian dài rồi cô thở dài với vẻ mặt tội lỗi.
"...Berg?"
"Ừ."
"Tôi có thể thành thật với anh không?"
Tôi có cảm giác chúng tôi sắp sửa nói tới một vấn đề không mấy nhẹ nhàng. Có lẽ là một chuyện mà cô đã giữ bí mật vì e sợ tôi.
Tôi gật đầu. Tôi không quên rằng tất cả những chuyện này có thể xảy ra đều do cô đã chịu mở lòng với tôi.
"...Tôi muốn ở bên cạnh bà... Tôi không muốn rời quê nhà của tôi."
Cô chậm rãi nói.
"Cuộc hôn nhân của tôi với anh... vẫn đè nén trái tim tôi. Tôi không ghét khoảng thời gian ở bên anh như trước nữa... nhưng nếu tôi phải sống như thế này cho đến cuối đời, tôi cảm thấy bất lực."
Tôi gật đầu lần nữa. Mọi chuyện cô nói tôi đều có thể hiểu được.
Blackwood họ đưa Ner cho tôi, nhưng cô không muốn điều đó. Vậy thì cũng chả khác gì tôi dùng vũ lực mà cướp cô đi.
"Tôi biết anh là người tốt, đến mức mà tôi cảm thấy như mình thật khờ dại vì đã e sợ anh bấy lâu. Tôi biết ơn những gì anh đã làm cho chúng tôi... Nhưng..."
"..."
"...Nhưng tôi thành thật xin lỗi... Tôi xin lỗi... Nhưng trái tim tôi vẫn không thay đổi. Cảm xúc mà tôi dành cho anh... cảm giác không giống với tình yêu. Không, phải là hoàn toàn khác."
Tôi không bất ngờ trước những điều cô bày tỏ.
"...Tôi biết."
Chúng tôi đã nói chuyện này rồi. Tôi không mong cô thay đổi sớm đến vậy.
Ner mím chặt môi.
"Vậy, Berg. Có thể... sẽ tốt hơn nếu ta không cố gắng chịu đựng vì lợi ích của người còn lại. Tôi không muốn anh phải làm những điều vô ích cho một trái tim không hồi đáp. Chúng ta không đến với nhau vì ta ao ước được bên nhau. Rốt cuộc, chúng ta chỉ đang hi sinh cho lợi ích cho người của mình."
Tôi lãnh đạm nhìn xung quanh. Lời tuyên bố của cô không bày ra cho tôi một vấn đề đáng quan tâm.
"Vậy, chúng ta có nên dừng lại... bởi lẽ ta bị ép vào mối quan hệ này?"
"..."
Sự im lặng bao trùm như một lời khẳng định quả quyết.
Tôi thở dài một lúc rồi bước đi tới một bông hoa tươi đẹp.
"Không ai biết chắc được điều gì. Không có lý do gì để ta tiếp tục bàn luận vấn đề này."
"Nhưng mà... Hừ..."
Dẫu thế, Ner vẫn không thể kiềm chế được những biểu cảm của mình. Cô không thể xóa đi cái ánh nhìn hối tiếc đó.
Cứ như rằng cô đã quyết định rằng cô sẽ không bao giờ có thể chấp nhận được tôi.
Nhìn cô trong im lặng, tôi bẻ cành hoa tôi tìm được rồi giữ trong tay.
Sau đó, tôi tiến tới ngôi mộ nơi Ner đang ngồi.
Tôi đặt bông hoa lên trước ngôi mộ.
Ner tò mò nhìn tôi.
Thấy vậy, tôi hỏi.
"Người sói không cúng hoa khi thăm viếng người đã khuất à?"
"Để bày tỏ sự kính trọng, chúng tôi thường làm như thế này, với cái đuôi..."
Ner vuốt nhẹ đuôi qua ngôi mộ.
Tôi gật đầu rồi tiếp tục trở lại với chủ đề chúng tôi đang nói dở.
"Ừ. Đương nhiên là sẽ có nhiều khó khăn. Đặc biệt là... chuyện văn hóa của chúng ta có phần khác nhau. Cách ta bày tỏ sự kính trọng với người đã khuất cũng khác..."
Tôi nói, tay chỉ cái nhẫn cô đã tháo ra.
"Ngay cả những chuyện như thế này. Tôi biết cô cảm thấy không thoải mái khi đeo nó, nhưng ở trước mặt người khác, tôi không cách nào khác ngoài việc yêu cầu cô phải đeo nó. Cặp đôi loài người là thế mà."
Ner nhìn xuống chiếc nhẫn cô đã tháo ra rồi nói.
"...Chẳng phải... đây chỉ là một tục lệ để cưỡng ép lẫn nhau sao? Cặp đôi loài người làm những chuyện như giới hạn lẫn nhau và đánh dấu lên thân thể nhau ư...? Berg, từ chuyện này thôi, người sói và loài người đã hoàn toàn không hợp nhau rồi. Người sói trân trọng sự tự do của nhau trên tất cả..."
"Vì vậy nên mới có nhiều khó khăn."
"Nếu chuyện là như thế, có lẽ anh không cần bắt đầu-"
"-Nhưng điều đó không có nghĩa tôi là tôi muốn sống một cách hời hợt."
Tôi lớn giọng cắt ngang Ner. Cô cũng im lặng mà lắng nghe tôi.
"...Ta có thể điều chỉnh được mà. Mình kết hôn rồi. Mình đáng lẽ phải sống chung với nhau. Tôi không muốn sống trên danh nghĩa vợ chồng mà không có chút tình cảm nào cho nhau."
Tôi ngồi xuống cạnh Ner.
Ánh mắt của cô không cho thấy rằng cô đang mong tôi rời đi.
"...Ner, cô mới nói rằng tôi là người tốt, đúng chứ?"
"Vâng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có tình cảm-"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu bằng tình bạn."
"...Xin lỗi?"
Tôi nhìn cô.
"Cho dù ta không yêu nhau, ta vẫn có thể bắt đầu bằng tình bạn mà."
"......"
Ner chớp chớp mắt vài lần như đang ngẫm nghĩ những lời tôi vừa nói.
Chợt, cô cúi đầu rồi thì thầm.
"... Bạn..."
Cô dường như đang lặp lại những lời nói đó trong đầu.
"Tôi nói rồi mà, người sói cần thời gian dài để yêu, chính cô cũng nói thế. Vậy thì tôi cũng không định ép cô."
"..."
"Đương nhiên, ta vẫn phải trông như vợ chồng ở nơi công cộng, vì lợi ích của tất cả. Cô biết điều đó mà, phải không?"
Trên thực tế thì không có gì chắc chắn bằng việc quan hệ tình dục để củng cố mối giao hảo với Blackwood.
Sau khi quan hệ rồi có con, Ner sẽ hoàn toàn bị lệ thuộc vào tôi.
Nếu cô có con với tôi, cho dù chúng tôi có thân với nhau hay không, thành viên của Xích Hỏa sẽ không có bất kỳ lý do nào để nghi ngờ liên minh giữa Xích Hỏa với Blackwood.
Tuy nhiên, nếu mọi chuyện thực sự diễn ra như thế, gần như chắc chắn rằng cô sẽ hận tôi. Tôi không dám chắc điều đó sẽ mang lại những hậu quả khó lường như thế nào.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không muốn ép bản thân mình làm những chuyện ấy.
Vậy nên, thay vào đó, chúng tôi sẽ chỉ giả vờ thân nhau trước công chúng.
Bằng hành động, chúng tôi sẽ chứng minh được rằng khối đồng minh vẫn vững mạnh.
Tôi tin rằng nếu chúng tôi thận trọng mà nghĩ cho người còn lại một chút, chúng tôi sẽ chọn được con đường ít chông gai nhất.
Lúc trước, Hyung cũng bảo tôi phải vui vẻ mà sống. Và tôi cũng nên như vậy.
Ner tiếp.
"Trước mặt những người khác... Tôi sẽ làm tròn vai của mình."
"Rất vui khi nghe được điều đó. Vậy thì, tôi cho rằng chúng ta bắt đầu bằng tình bạn?"
"..."
Ner không trả lời câu câu nói đó.
Đây rõ ràng là một sự lựa chọn khó khăn đối với cô bởi vì cô đang nhìn xuống mặt đất với vẻ mặt đầy tội lỗi.
Hoặc là cô chỉ đơn thuần là ghét tôi nhiều hơn tôi nghĩ, mặc cho việc cô bị gia đình ruồng bỏ và chỉ muốn tống khứ đi.
-Thịch... Thịch...
Nhưng đúng lúc ấy, tôi chợt thấy đuôi Ner ve vẩy sau lưng cô.
Như cảm nhận được sự di chuyển đó, Ner lập tức túm lấy đuôi của mình.
Tôi nhớ lại câu chuyện tôi nghe được vài ngày trước.
Chiếc đuôi lúc lắc sang mỗi bên thì nghĩa là 'ổn'.
Tôi mỉm cười, nói.
"Coi như là cô 'ổn' với chuyện đó nhé."
Ner đỏ mặt, e thẹn vì cảm xúc thật của cô bị Berg nhìn thấu.
Nhưng sau cùng thì, cô gật đầu.
Từ tượng thanh hơi khó hiểu. Đuôi quét xuống đất thì tôi gợi ý từ 'Loạt xoạt' hay 'Loẹt xoẹt' nhưng Ghjiukliop lại quyết định giữ nguyên theo raw.