Chương 30: Ngôi làng của lính đánh thuê (3)
Ner điều khiển con ngựa một cách rất thuần thục.
Lúc đầu, cô hay bị mất thăng bằng và nghiêng ngả sang hai bên, nhưng chẳng mấy chốc cô cũng tìm được cho mình một thế ngồi thoải mái.
Giờ cô đang tận hưởng quang cảnh xung quanh và thậm chí còn đưa tay chạm mấy nhánh cây tầm thấp.
Thỉnh thoảng, tôi làu bàu một vài lời động viên rồi cười nhẹ.
Tôi cảm thấy người mình vui vui khi hành trình về Stockpin trông không quá tệ.
Chúng tôi không trao đổi qua lại với nhau nhiều.
Dẫu cho chúng tôi đã đồng ý làm bạn với nhau, giữa chúng tôi vẫn có một sự lúng túng, ngượng nghịu nhất định.
Thời gian sẽ giải quyết hết mọi vấn đề, tôi nghĩ vậy, nên cũng không vội vàng hấp tấp và giữ im lặng.
....
Sau ngày dài đi đường, dần dà, mặt trời cũng gần khuất bóng sau chân núi.
Theo lệnh Adam, chúng tôi dừng lại dựng trại.
Ner và tôi ngồi trên mấy miếng gỗ nằm rải rác, nhìn mấy người anh em đồng nghiệp chuẩn bị cho buổi tối sắp tới.
"Có gì không thoải mái không?"
Thứ đầu tiên tôi nói một khoảng thời gian.
Ner quay sang tôi và trông như sắp gật đầu... nhưng rồi cô xoa bóp bắp đùi mình.
"Thật ra thì, bắp đùi tôi hơi nhức một chút."
Tôi cười, nhớ lại lần đầu mình tập cưỡi ngựa.
"Lần đầu cưỡi ngựa thì có thể sẽ hơi vất vả. Dù vậy, cô vẫn bám trụ theo khá tốt. Cô có bị căng cơ không?"
"...Có."
Lúc đó, Baran tiến lại chỗ tôi từ đằng xa.
Anh đang cầm thức uống mà tôi đã yêu trong tay.
Anh cười với Ner rồi nói.
"Buổi chiều tốt lành, phu nhân Ner."
"Vâng, buổi chiều tốt lành."
Theo thỏa thuận của chúng tôi, Ner tiếp tục với vai diễn của mình.
Kể từ sau lần hành quân mà chúng tôi chinh phục mấy con quái trong điền trang Blackwood đến giờ, trước mặt người khác, cô như hóa thành một người khác, với tính cách mẫu mực hơn.
Về phần mình, tôi thấy vô cùng biết ơn với những nỗ lực của cô.
Nếu tôi đã gặp người phụ nữ khác xấu tính hơn, cô ta sẽ khó có thể làm được dù chỉ bấy nhiêu đây.
"Phó đội trưởng, đồ uống của anh đây."
"Cám ơn anh, Baran."
"Có gì đâu."
Baran đưa tôi đồ uống rồi nhanh chóng rời đi, không nói gì thêm. Chắc anh có công chuyện cần giải quyết.
Tôi làm một ngụm phần thức uống Baran mới đưa tôi. Phần nước như xoa dịu cái cổ họng khô khốc của tôi và thổi bay đi cơn mệt mỏi của cả ngày.
"...Anh trông khá thích đồ uống có cồn," Ner nhận xét từ bên cạnh.
Tôi đảo mắt rồi gật đầu.
"Cảm giác như mọi mệt mỏi tan biến hết đi vậy đó."
"Loại rượu đó là gì vậy?"
"Rum. Cô muốn thử không?"
Tôi đưa cốc rượu cho Ner.
Cô tò mò nhìn ly rượu rồi uống một ngụm.
Ngay lập tức, cô nhăn mặt và ngả về sau.
"Rượu mạnh quá."
Tôi cười thầm và lấy lại ly rượu.
Ngồi uống với cô một ngày nào đó cũng vui đấy chứ, tôi nghĩ vậy.
Đột nhiên, có một vụ náo động ầm ĩ.
Ai đó đang lớn tiếng, và các thành viên từng người một quay đầu nhìn.
Ner và tôi cũng hướng sự chú ý của mình về hướng đó.
Tiếng động bắt nguồn từ cỗ xe ngựa chở thương binh.
"...Thôi xong."
Tôi lập tức cảm nhận được chuyện không hay và đứng dậy.
Ner cũng lập tức đứng dậy, theo sau tôi.
Chúng tôi lập tức chạy tới chỗ cuộc náo động, đẩy qua một số người đang tập trung ở đấy để mở đường đến trung tâm vụ ầm ĩ.
Ner theo sát sau lưng tôi khi cô theo tôi.
Giữa đám đông, Adam Hyung đã ở đó từ trước.
Jackson cũng ở đó.
"Này, dậy đi, mẹ kiếp!!"
Theodore, người chịu trách nhiệm quản lý thương binh cũng ở đó, và tất cả bọn họ đều đang lớn tiếng với một người đồng đội đã gục.
Ở giữa là Shawn, chỉ huy của một bộ phận của chúng tôi.
"Shawn...!"
Tôi la lên trong bất ngờ.
Tôi cảm nhận được máu nóng đang dồn lên trên mặt tôi.
Người mà chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay sáng nay giờ đang nằm bất tỉnh, co giật không kiểm soát.
Anh là một trong những người vẫn còn khỏe cho đến sáng nay...
Nhưng giờ thì anh đã hoàn toàn mất ý thức, mẫn đỏ đang nổi lên khắp người anh ta.
"Shawn...! Trở về với chúng tôi...! Tỉnh lại đi...!"
Theodore tát rồi lắc các kiểu con đà điểu nhưng vẫn không xi nhê.
"Theodore...! Chúng ta cần phải làm gì đi chứ?"
Adam Hyung đồng thời la lên, nhưng Theodore trông có vẻ lúng túng, không biết nên làm gì.
"Tôi không biết nữa...! Sao tự nhiên...!"
Thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp như vầy.
Mặc dù chúng tôi đã chữa trị vết thương kỹ lưỡng hết mức, một số người vẫn tử vong vì chấn thương.
Với những khoảng khắc như lúc này, chúng tôi chỉ có thể bất lực nhìn đồng đội của chúng tôi chết trong đau đớn.
Tôi không hiểu được.
Có phải vết thương của Shawn bị biến chứng?
Tôi tiến tới chỗ Theodore rồi nói.
Trước mắt, chúng tôi phải hành động ngay lập tức.
"Theodore, lấy chút nước. Tháo băng vết thương. Trước hết-"
Và rồi, Ner xuất hiện cạnh tôi.
"Be...Berg, chờ một chút..."
Cô bước tới từ bên cạnh tôi rồi quỳ xuống cạnh Shawn.
Tất cả mọi người ở đó như bị hành động bất ngờ của Ner làm cho sững sờ.
Một phần do chúng tôi cũng không thể làm được gì nhiều, và Ner thì lại thạo việc thuốc men bởi cô là một người sói. Mọi người điều tự hỏi rằng liệu một tiểu thư của một gia tộc quyền quý thì có thể làm được những gì... Nhưng hiện tại thì chúng tôi không có lựa chọn nào khác mà phải đánh cược vào khả năng của cô.
Thành thật mà nói, vết thương đã trở nặng tới mức độ mất ý thức thì chúng tôi cũng chỉ có thể bất lực mà nhìn.
Ner khám xét kỹ lưỡng mấy chỗ phát ban rồi nhìn tôi.
"Berg, em có thể cứu được anh ấy."
Lời tuyên bố đầy tự tin, nhưng vai cô trông vẫn khá căng thẳng.
Ánh mắt của nhiều người ngoài cuộc như là gánh nặng cho trọng trách mà cô gánh vác. Vậy nên cô chỉ nhìn tôi.
"...Không phải là do vết thương biến chứng. Anh ta bị loài nhện 'Hư Lân' cắn phải. Loài này chỉ sinh sống gần khu vực lãnh thổ Blackwood."
Cho dù cô có nói nguyên do thì tất cả chúng tôi vẫn không có kiến thức để chữa trị các loại nọc độc kiểu này.
Chúng tôi biết cách sơ cứu và chữa trị các vết thương thường gặp ngoài chiến trận, nhưng nếu nói tới các loại độc dược của các loại quái khác nhau, chúng tôi không rành hơn mấy đứa con nít 3 tuổi đâu.
"Cần chuẩn bị những gì?"
Tôi hỏi Ner.
"Nước sạch và... lá hoa Đài. Có... có trong hành lý của em."
"Theodore, cậu nghe rõ chưa?"
Theodore là người quản lý kho lưu trữ hàng hóa.
Khi tôi gọi, Theodore lập tức ra lệnh mấy người thuộc cấp.
"Cậu lấy hành lý của phu nhân Ner! Nhanh lên! Còn cậu! Xách nước sạch tới!"
....
Sau đó, Ner nói những gì mà cô cần từng bước một.
Cô cần tư thế của Shawn được thay đổi, cần không gian, và cởi bỏ quần áo để tìm vết cắn trên người.
Lá thuốc mang tới được Ner xử lý trong khi chúng tôi tìm kiếm vết cắn theo sự chỉ dẫn của cô.
Chẳng mấy chốc, đúng như Ner nói, chúng tôi tìm thấy một vết trong giống như thứ gì đó đã cắn anh ta, ai nấy đều trầm trồ thán phục rằng cô đã đúng.
Chúng tôi ấn mạnh xung quanh vết thương để nặn nọc độc ra, lau đi dòng máu đen rỉ ra khỏi vết cắn.
Sau cùng, khi cô cho Shawn dùng thuốc mà cô đã chuẩn bị, cơn co giật bớt dần, và nhịp thở của anh cũng trở lại như thường.
Tình trạng của anh đã ổn định trở lại.
"...Có hiệu quả không?"
Theodore thì thầm.
"Tôi nghĩ là có."
Adam Hyung đáp.
Thở dài thanh thản.
Tôi đã biết Shawn được bốn năm. Không tính Adam Hyung và Baran, anh là người một trong những người anh em đồng chí mà tôi quen biết được lâu nhất.
Giá như mà tôi có thể biết trước rằng chúng tôi có thể mất anh theo một cách thực nực cười.
Mới vài ngày trước đây thôi, chúng tôi còn cười nói như bao ngày.
Những khoảng khắc như thế này làm tôi nhận ra rằng đời người có thể phù du đến thế nào.
Có Ner ở bên cạnh tôi những lúc như thế này còn trên cả may mắn ấy chứ.
Mất một mạng người theo cách thức trên không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến.
Nhìn Shawn trở về từ tay tử thần, mọi người đều nhìn với con mắt đầy nỗi kính sợ.
Không có ai quý quân y hơn lính đánh thuê chúng tôi đâu.
Chắc hẳn mọi người đang tưởng tượng mình trong hoàn cảnh tương tự Shawn.
Nếu Ner không có ở đây, tôi dám chắc rằng Shawn sẽ khó qua khỏi.
Bắt đầu làm bạn với cô đúng là một lựa chọn đúng đắn.
Nếu tình trạng mối quan hệ chúng tôi không được tốt như hiện giờ, Ner liệu có bước lên mà cứu Shawn?
Ner, không chút mảy may để ý đến mọi sự chung quanh mình, nhìn xuống Shawn đang thanh thản thở đều đều, và thở dài.
"...Em nghĩ anh ta sẽ sớm khỏi thôi, Berg."
Cô thậm chí còn hơi mỉm cười.
"...Đây là lần đầu tiên em chữa bệnh cho người khác. Có một chút-"
Rồi Ner quay lại nhìn tôi, và nhận ra rằng mình đang là trung tâm của mọi sự chú ý...
"...A"
Cô cố gắng trong muộn màng để che giấu đi âm thanh chợt vụt khỏi miệng mình.
Ner đỏ mặt thẹn thùng. Cô không nói gì, đuôi dần cong lên.
Những lời ca tụng hướng đến Ner bắt nguồn từ tứ phía.
"Cô không những xinh đẹp mà còn tài giỏi nữa."
"Ơn trời cô ở đây với chúng tôi, thật tình mà... Shawn..."
"Anh chọn đúng người để cưới rồi phó đội trưởng ơi."
Khi nghe được những lời đó, Ner nhích lại gần tôi hơn. Cô trông có vẻ vẫn còn khá lúng túng khi nhận được sự chú ý kiểu này.
Hơn nữa, nghe thấy những điều như vậy từ thường dân con người đương nhiên cảm giác cũng sẽ hơi khác lạ rồi.
Mặc dù cô vẫn chưa thật sự thích tôi, nhưng giữa doanh trại của lính đánh thuê này, có vẻ như tôi là người mà cô theo bản năng trông cậy vào.
Bí ẩn làm sao, sự thật tầm thường và hiển nhiên này lại mang đến cho tôi một niềm vui khó tả.
Cô đưa mặt mình lại sát ngực tôi, sử dụng thân hình to lớn của tôi để che đi bản thân mình.
Ner gần như nằm trong vòng tay tôi.
Phần nào hiểu được cảm xúc lúc này của cô, tôi nói.
"...Shawn có vẻ như đang khá hơn. Mọi người có thể về được rồi. Phận sự ai người nấy lo. Chúng ta sẽ xong sớm."
Mọi người giải tán theo lệnh tôi.
Đến cả Hyung cũng chỉ gật đầu và thở dài với tôi.
Chậm rãi, tôi quay sang nhìn Ner với nụ cười ranh mãnh.
Thân phận và địa vị của cô không sớm thì muộn sẽ phát triển theo chiều hướng tốt trong tương lai.
Để phường hờ những việc rủi ro, mọi người sẽ đối tốt với cô.
Thậm chí họ có thể cố gắng lấy lòng cô nếu có việc không hay xảy ra.
Kiến thức sâu rộng về y dược và thuốc men có cái giá riêng của nó.
Cảm giác cứ như Ner đang dần trở thành một phần của nhóm lính đánh thuê chúng tôi.
Khi đám đông đã thưa dần, tôi nắm lấy cổ tay Ner và dẫn cô lại chỗ mà chúng tôi đã ngồi trước khi sự cố này xảy ra.
****
Ner trấn tĩnh lại mình sau cơn bất ngờ.
Cô thấy tự hào, nhưng ngạc nhiên cùng một lúc.
Chưa một lính đánh thuê nào từng nhìn cô theo cách đó trước đây.
Mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc và thán phục.
Cô không quen với những ánh nhìn xa lạ đó.
Tim cô vẫn đang đập thình thịch.
Không nhanh như trước, nhưng cô vẫn cảm nhận được nhịp độ của nó.
"..."
Cô nhìn lấy Berg, người đang dẫn cô đi.
Thi thoảng, anh vẫn nắm cổ tay và dẫn cô đi như thế này.
Trái ngược với dự đoán của chính mình, cô thật sự không cảm thấy khó chịu với điều ấy như cô đã tưởng.
Cô lấy làm lạ vì sao bản thân mình lại cảm thấy như vậy.
...Trái tim không chịu nằm yên này liệu có liên quan gì không?
Mới đây thôi, khi những ánh mắt tò mò và chăm chú làm cô thấy không thoải mái, cô đã theo bản năng mà trốn trong vòng tay của Berg.
Cô không kịp nghĩ cho một lý do. Cơ thể cô phản ứng trước.
Và cô không quên cảm giác thanh thản mà cô cảm nhận được khi ở trong vòng tay ấy.
...Đến giờ Ner mới nhận ra rằng trong đội lính đánh thuê này, duy chỉ có Berg là người mà cô có thể hoàn toàn trông cậy và tin tưởng.
Một cảm giác lạ lẫm nhẹ nhàng thổi qua khi cô nhận ra sự thật này.
"...Berg?"
Ner đột nhiên thấy tò mò về nơi mà họ đang hướng tới.
Cũng bởi vì Berg kín tiếng nên cô không khỏi thắc mắc.
Và câu hỏi đó tự trả lời cho chính nó.
Cô thấy quanh cảnh xung quanh mà họ đã ngồi trước đây.
Cốc rượu mà Berg đang uống dở đã bị lật đổ, và các thành viên gần đó cũng đã đi mất.
Dường như họ đã đi để bắt kịp tiến độ công việc bị chậm trễ của mình.
Berg có lẽ đã đọc được ý nghĩ của cô nên mới đưa cô tới nơi ít người qua lại này.
Và cô thấy biết ơn cho điều đó.
Mặc dù cô không hoàn toàn phản đối những ánh nhìn ngưỡng mộ vừa rồi, cô cũng không cảm thấy dễ chịu khi bị nhìn như vậy chút nào.
Berg cuối cùng cũng buông tay cô ra.
Cô quay người lại để đứng đối diện anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
"...Tôi mừng, vì mọi chuyện... Nhưng những triệu chứng mà tôi biết-"
-Vụt.
Trong lúc cô nói, Berg chợt kéo cô lại rồi quàng tay ôm chầm lấy cô.
Ner hít một hơi thật sâu, nhưng cô lại quên thở ra.
Mắt cô mở to, đuôi cô cứng lại.
Cô muộn màng nhận ra rằng anh đã ôm lấy cô.
"Cám ơn cô."
Anh thì thầm.
Sự thành thật trong lời nói và hành động của anh làm Ner xúc động. Và cô cảm nhận được cảm xúc ấy qua cánh tay đang ôm lấy cô.
Đây là lần đầu tiên mà Ner thấy một Berg dễ bị tổn thương đến vậy.
Cô cố gắng phản hồi lại anh, nhưng lại chẳng tìm ra được lời lẽ nào để nói.
Cô mở miệng ra, rồi đóng lại, liên tục như vậy.
Và bất ngờ hơn, cô hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút nào.
Phải chăng là do anh đã ngỏ lời để bắt đầu mọi thứ bằng tình bạn?
Cách anh bày tỏ lòng biết ơn và sự quý mến của mình cảm giác rất giống như của một người bạn.
"...Chuyện đó... À... Phải rồi..."
Ner chỉ có thể nói ra từng từ ngắt quãng.
Đây là lần đầu tiên mà cô đứng lên và thực hiện một chuyện lớn lao như thế này.
Và là lần đầu tiên cô nhận được lời khen ngợi cho điều cô đã làm.
"Ner, cảm ơn cô rất nhiều."
Anh một lần nữa kéo cô vào lòng, nói.
Ner không thể ngăn mình cảm thấy hân hoan trong lòng.
"A..."
Và trong một thoáng mất tập trung, đuôi cô theo bản năng đong đưa qua lại hai bên.
Ner giật tay lại và giữ lấy chiếc đuôi.
Có phải là vì cô cứ khăng khăng rằng cô sẽ không thể nào thích được anh?
Cô luôn cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi những cảm xúc thầm kín của mình bị lộ ra như vậy.
Cô không thích thể hiện sự vui mừng của mình bằng ngôn ngữ cơ thể.
Hành động đi ngược với lời nói sẽ làm cho cô giống như một con ngốc mất.
Dù vậy, Berg thầm cười khi anh nhìn chiếc đuôi.
Có vẻ như anh cười bởi anh vui vì cô không cảm thấy khó chịu trong vòng tay của anh.
Ner chậm rãi thả lỏng bàn tay đang túm lấy chiếc đuôi khi cô nghe tiếng cười dịu dàng của anh.
Cô để chiếc đuôi đong đưa tùy ý.
Cơ bản mà nói, chả có lý do gì để không cảm thấy vui ngay lúc này cả.
Cũng không có lý do gì để giấu đi cảm xúc này.
Khoảng khắc này là lý do để vui mừng mặc cho người dẫn cô tới chỗ này là người nào.
Vậy nên cô thong thả vẫy đuôi cho đến khi Berg chịu thả cô ra.
Với nụ cười ẩn giấu sau cái ôm ấy.
Có một người bạn để đồng hành với mình trên chặng đường dài có lẽ là điều cần thiết hơn cô đã nghĩ.
Theo raw thì Ner cố gắng giấu đi rằng mình vừa mới 'ợ'. Một số từ điển dịch là phun ra (e.g. lời chửi rủa, lời nói tục)