Chương 35: Vang danh (1)
-Cốc, cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vọng lan khắp căn thư phòng.
"Thưa bệ hạ, Gendry đây ạ."
"Vào đi."
Rex Draigo đưa mắt nhìn theo người phụ tá khi anh ta mở cửa và bước vào.
"Có chuyện gì?"
Với ánh mắt sắc bén đặc trưng của tộc long nhân, Rex hỏi Gendry.
Gendry cầm xấp tài liệu trong cả hai tay và nói.
"... Các đơn thỉnh cầu quân tiếp viện. Các khu vực biên giới đang đối mặt với những cuộc tấn công liên tục những ngày gần đây."
Rex xoa xoa vầng trán và hỏi với giọng mệt mỏi.
"...Lần này là ở đâu?"
Vị bệ hạ gạt đi dải tóc bạc.
Gendry bước tới bàn của Rex và chậm rãi đặt sấp giấy xuống.
Rồi, anh ta liệt kê từng tên một của những gia tộc dòng dõi quý tộc thỉnh cầu sự hỗ trợ.
"...Lần này là gia tộc Tass, Autoa, và gia tộc Celebrien."
"Chẳng phải ta đã phái đi một đội quân cho gia tộc Tass lần trước rồi sao?"
"Họ nói rằng quái vật đã xuất hiện thêm nữa."
"... Lần này bao nhiêu con đầu đàn?"
"Thưa, chỉ một."
-Rầm!
Rex siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào bàn.
"Có một con, vậy mà chúng vẫn không thể tự giải quyết!"
"..."
Cả gian phòng chìm trong im lặng.
Rex nuốt cơn giận xuống rồi nói.
"... Những tên thằn lằn con này đang rất coi thường gia tộc hoàng gia... Cảnh cáo gia tộc Tass. Chúng không nên thỉnh cầu hỗ trợ cho một vấn đề cỏn con thế được."
"Đã rõ, thưa bệ hạ."
Rex nhấc bức thư từ gia tộc Tass và thở ra một ngọn lửa từ chính miệng ông, thiêu rụi bức thư ấy.
Sự bực tức của ông có vẻ đã dịu xuống một chút.
"...Tiếp theo?"
"Autoa trông khá cấp bách. Họ đã liên hệ tới các đội nhóm đánh thuê ở khắp nơi, nhưng có vẻ như không có nhóm nào chịu nhận. Họ có vẻ như không có khả năng chi trả lượng thù lao hợp lý."
"Autoa, hử? Ta nhớ mang máng cái tên này..."
"Họ là gia tộc người lùn sống cạnh dòng sông Srad ở phía nam."
"À, ta hiểu rồi. Vậy, số lượng quái thế nào?"
"Họ nói rằng có hai con đầu đàn đang lộng hành cạnh lãnh thổ của họ. Nhưng khó để có thể xác thực chính xác được."
Rex chậm rãi gật đầu.
Viện trợ quân để đánh hai con đầu đàn thì có thể khả thi. Mặc dù gia tộc này không có thanh thế quý tộc, Rex vẫn để tâm tới họ.
Ông hỏi về gia tộc cuối cùng.
"Còn gia tộc Celebrien thì sao?"
Celebrien là một cái tên khá bất ngờ. Trong số các gia tộc thỉnh cầu viện trợ trong hôm nay, gia tộc này sở hữu bề dày lịch sử lâu đời nhất.
"Tình trạng của họ là nghiêm trọng nhất. Toàn bộ lãnh thổ của họ bị bọn quái vật bao quanh. Thậm chí những con đường giao thương của họ cũng đã trở thành hang ổ của lũ quái vật... Tình trạng của họ giờ đây chỉ có thể nằm yên chờ đợi cái chết."
Rex thở dài. Ngay từ đầu, ông vốn đã chẳng có ấn tượng tốt nào với tộc yêu tinh. Nhất là gia tộc Celebrien.
Là một chủng tộc có tuổi thọ cao, họ ngạo mạn và coi thường những chủng tộc có tuổi thọ ngắn. Đồng thời, họ cũng bám víu theo những tục lệ cổ xưa của họ như là vàng bạc châu báu quý giá.
Vì những lẽ đó, Rex luôn luôn coi nhẹ những tinh tộc như vậy, ông tin rằng không có nhóm người nào có thể đưa ra một sự lựa chọn dại dột bằng những kẻ coi trời bằng vung.
"...Bọn yêu tinh ngu xuẩn. Ta đã khuyên bọn chúng rời bỏ chỗ đó không biết bao nhiêu lần rồi."
"...Họ không thể bỏ Cây Thế Giới được."
Người quân vương tựa lưng vào ghế và khịt mũi.
"Đại Thụ Thế giới, đúng là một trò hề. Cũng chỉ là một cái cây to xác gắn với mấy cái ý nghĩa bóng bẩy mà thôi. Thật nực cười cái cách mà đám người chỉ biết bám lấy sự sống của chính chúng lại quan tâm tới cái cây Đại Thụ Thế Giới đó nhiều vậy. Nếu như mà chúng đã rời đi khỏi cái nơi đó thì chúng đã không có gan mà thỉnh cầu sự hỗ trợ của chúng ta ngay lúc này."
Phụ tá Gendry không đồng tình với những lời bình phẩm châm biếm của đức quân vương. Nhưng anh ta biết rõ rằng để cơn giận của ông tự nguôi ngoai là một lựa chọn khôn ngoan hơn rất nhiều.
"...Vậy, thưa bệ hạ, kế sách kế tiếp của ngài là gì?"
Trước câu hỏi của Gendry, ông gãi đầu rồi mới đáp.
"...Để mặc gia tộc Celebrien. Viện trợ Autoa."
"Nếu ngài để mặc Celebrien, rất có khả năng họ sẽ bị diệt vong."
"Cho dù ta có giúp chúng đi chăng nữa thì chúng vẫn sẽ không chịu rời khỏi cái nơi chiến trường thảm khốc đó chỉ vì Cây Thế Giới. Rồi chúng cũng tự vướng vào những vấn đề và rắc rối tương tự thôi. Ta không muốn lãng phí nguồn tài nguyên của ta vì lẽ đó. Thay vào đó thì cứ viện trợ cho Autoa."
"Đã rõ."
Nếu nghĩ về một gia tộc có tầm ảnh hưởng hơn, đó ắt hẳn sẽ là gia tộc Celebrien, nhưng Rex lại không muốn hy sinh những chiến binh long tộc của ông vì bọn yêu tinh.
"Khỏi phải nói nhiều, bọn yêu tinh đó cũng chẳng cảm thấy biết ơn cho dù ta có giúp chúng đâu. Chúng khôn ngoan quá cơ mà, để chúng tự giải quyết vấn đề đấy."
"..."
"Chuẩn bị vài cái cớ thật thuyết phục cho Celebrien. Nhớ là phải đề cập đến việc ta không có điều kiện để giúp chúng vì ta đã đang viện trợ cho một gia tộc khác."
"Đã rõ thưa bệ hạ."
Sau khi quyết định đã được đưa ra, Rex tiếp tục thả ra một hơi thở nặng nề.
Ông đang xem xét lại xem những lựa chọn mà ông đưa ra liệu có phải là những lựa chọn đúng không, đặc biệt là do cuộc chiến tranh với Quỷ Vương vẫn dai dẳng kéo dài, gánh nặng được đặt lên vai gia tộc Draigo đang tăng lên theo cấp số nhân.
Có lẽ ngay từ đầu ông đã nên vẽ ra một ranh giới và chỉ cứu lấy những gia tộc đồng minh.
Dẫu vậy, họ cũng chẳng thể quay đầu được nữa.
Họ vẫn sẽ phải tiếp tục ban phát viện trợ cho đến khi chiến tranh kết thúc.
Sau cùng thì, đây là cuộc chiến đối đầu với những con quỷ khát máu.
Theo một cách bất đắc dĩ, viện trợ cho họ có lẽ là điều thiết yếu để gia tộc Draigo có thêm được quyền lực khi cuộc chiến kết thúc.
...Cho dù là để bảo vệ lấy vương quốc của ai đó, những sự viện trợ như thế này có lẽ vẫn là cần thiết.
Trong trường hợp phe quái vật thắng thế, Rex, thân là nhà vua, sẽ là người đầu tiên chạy trốn.
"Ta... Ta muốn nghỉ một chút. Ta ra ngoài đây."
Gendry xoay người của anh để đáp lại lời của Rex.
"À phải rồi, Gendry?"
"Vâng, thưa bệ hạ?"
"...Chuyện gì đã xảy ra với gia tộc ấy?"
"Ngài đang nhắc tới gia tộc nào?"
"Là gia tộc mà lúc trước ta không giúp được ấy... Blackwood."
Blackwood đã một lần thỉnh cầu viện trợ, nhưng Rex đã từ chối yêu cầu của họ.
Ông dự đoán rằng đối đầu ba con đầu đàn hay nhiều hơn sẽ khá là phiền toái, cho dù là theo góc nhìn của ông.
Hạ hết chúng là một việc khả thi, nhưng phân bổ lượng nhân lực ấy cho nhiều gia tộc khác thì sẽ đem lại nhiều lợi ích hơn.
Tuy vậy, ông vẫn có chút lo lắng. Blackwood là một gia tộc đã tồn tại từ thuở vương quốc này được khai sinh.
"Họ an toàn rồi ạ."
Gendry đáp.
"...Thật sao?"
Rex nghi ngờ chính tai ông. Không cách gì mà họ an toàn được. Ngay từ đầu, thực tế rằng sói nhân họ thỉnh cầu viện trợ từ long tộc đã cho thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
"Làm sao mà họ được an toàn?"
"Một đội nhóm lính đánh thuê cuối cùng cũng đã chấp nhận thỉnh cầu của họ. Và nhóm ấy đã giải quyết ổn thỏa vấn đề."
"Hử... Còn thù lao thì sao? Blackwood thì có thể đề nghị thứ gì cho lính đánh thuê chứ..."
"Người con gái trẻ nhất của Blackwood được bán đi cho nhóm lính đánh thuê nhân loại ấy."
Rex gãi cằm.
"...Thì ra chuyện là thế."
"Vâng."
"Thú vị đấy. Nếu đấy là người con út... vậy thì nó ắt hẳn là đứa con gái đã lấy đi sinh mạng của mẹ nó khi sinh nó ra."
"Đúng vậy, là Ner Blackwood."
"Đối với Blackwood, đây xem ra là một thỏa thuận có lợi với họ. Họ bán đi đứa con bị coi rẻ để đối lấy sự tồn vong của chính họ. Mà nói đi cũng phải nó lại... đây đúng là một câu chuyện đáng thương mà. Bị bán đi trong một cuộc hôn nhân liên chủng tộc... Đây nào có là chuyện mà một thiếu nữ có thể dễ dàng chấp nhận."
Sau một hồi suy ngẫm về sự kiện ấy, Rex đột nhiên bật cười tự mãn.
"...Nhưng người vận hành nhóm lính đánh thuê ấy có vẻ là một người khá sâu sắc đấy."
"Vâng. Đúng là như vậy."
Rex, với thân phận là một nhà vua, đã và đang nghĩ kế để đối phó với số lượng các tổ đội lính đánh thuê ngày càng tăng lên sau chiến tranh. Dẫu vậy, đội lính đánh thuê mà lấy đi người con gái của Blackwood ấy có khả năng sẽ tránh được cơn thịnh nộ của Rex.
Rex nhận thấy rằng con người quả thực là một chủng tộc thú vị. Họ tàn bạo, mọi rợ, lăng nhăng, và dốt nát, dẫu vậy mà đôi lúc, những cá nhân có biệt tài vô song lại xuất hiện và tỏa sáng như sao trên trời.
Cũng giống như tìm viên ngọc trai bị chôn trong vũng bùn vậy.
Mặc dù ông không thể nói chắc rằng người lãnh đạo đội lính đánh thuê ấy là một cá nhân như trên, không thể chối cãi được là hắn ta không phải là một tên tầm thường.
Sau khi đã thỏa mãn sự tò mò của mình, Rex cho phép Gendry được rời đi.
Tuy nhiên, do có một thứ gì đó bất chợt nảy lên trong đầu anh về cuộc hội thoại của họ lần gần đây, Gendry thay vì rời đi thì lại lên tiếng.
"...Thưa bệ hạ?"
"...?"
"...Tôi nghe được một số tin đồn kỳ lạ về nhóm lính đánh thuê mà chúng ta vừa mới tranh luận."
"Nói ta nghe."
"Dạ, nó là về người chồng của Ner Blackwood, ý tôi là, phó đội trưởng của nhóm lính đánh thuê đó."
Rex hơi cau mày. Ông gãi gãi cái sừng trên đầu mình và hỏi, "Khoan đã, chồng của cô tiểu thư đó là phó đội trưởng, không phải là tên đội trưởng?"
"Đúng vậy."
"Thế... à mà dù sao thì, tiếp tục đi."
"Vâng. Tin đồn là về vị phó đội trưởng... Có một câu chuyện đang được đồn đại rằng anh ta có thành tích chinh phạt tiệm cận 200."
"......"
Rex nhất thời bất động, xem xét kỹ lưỡng mọi biểu cảm của Gendry.
Ông ta tự hỏi liệu Gendry có đang chơi xỏ mình không.
Tuy nhiên, Gendry không cười và vẫn giữ nguyên khuôn mặt nghiêm nghị
"..."
"..."
Gian phòng chìm trong yên lặng.
Sau cùng, Rex nói.
"...Chẳng phải đó là do bọn con người đồn sao? Ta không tin điều ấy."
"..."
"Kẻ nào cũng có quyền tuyên bố thành tích chinh phạt của họ. Nhưng mà 200 sao? Thế thì chẳng phải chỉ sau mỗi thành tích chinh phạt của của chính anh hùng ư?"
Nếu điều này là thật, nó sẽ là một tuyên bố vô cùng đáng ngưỡng mộ cho các kỵ sĩ, quý tộc, lính chác, và người hùng của vô số gia tộc.
"Nhân tiện, tướng công Gale cũng đang ở đây."
"A, Gale ở đây rồi. Trong bất kì trường hợp nào, không có lý nào cho một người như vậy đột nhiên xuất hiện như vậy cả."
"Có lẽ vậy."
"Đi mà xem, theo lệnh ta."
"Đã rõ."
Gendry xoay người.
Rex nhắm mắt và thở dài mệt mỏi.
Ông không sao kiểm soát được những cảm xúc đang thay đổi của chính mình.
"Ha..."
"...Bệ hạ?"
"...Thế, tên hắn là gì?"
Cho dù chỉ là một tin đồn, cũng khó để mà lờ đi một lời tuyên bố như vậy về thành tích chinh phạt vượt ngoài sức tưởng tượng ấy.
"Sao cơ ạ?"
"Phó đội trưởng của đội lính đánh thuê con người. Tên hắn là gì? À không, nói cho ta tên của nhóm lính đánh thuê đó trước đi."
Gendry đáp với gương mặt không cảm xúc, cho dù là với những câu hỏi ngẫu hứng của Rex.
"Là Xích Hỏa. Đội trưởng là Adam, và phó đội trưởng tên là Berg."
"...Ta hiểu rồi. Giờ thì đi đi."
Gendry cúi đầu và quay đi một lần chót.
Khi anh ta đóng cửa lại và rời đi, Rex chìm sâu vào trong những dòng suy nghĩ.
Một thành tích chinh phạt gần 200...
Rex không tin vào điều đó, thế nhưng, những bằng chứng hiện thực kia lại là thứ khiến ông phải ngờ chính mình.
Gia tộc Blackwood được cứu thoát khỏi sự diệt vong. Và ân nhân của họ là một nhóm lính đánh thuê với một vị đội trưởng khôn khéo và tài ba.
Thật sự có thể nào có một vị đội trưởng đó lại sử dụng một lời nói dối tiểu nhân như vậy để nâng giá trị của bản thân ở một nơi như thế không?
Chắc là ông không nên tin mọi thứ mà ông nghe được là sự thật.
Rất có thể lời tuyên bố về thành tích chinh phạt gần 200 là được tạo dựng nên với những dã tâm được giấu kín.
Chẳng hạn như là để tin đồn lan tới gia tộc hoàng gia.
Rex thở dài và thì thầm, cố nhồi nhét những thông tin kia vào đầu mình.
"...Thật khó khăn làm sao."
Sau một hồi thảo luận, tụi mình quyết định đặt tên chap này là 'Vang danh' và sửa lại tên chap 24-27 lại thành 'Gây dựng danh dự' cho sát với bản gốc hơn. Tụi mình xin lỗi vì sự cố này.