Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

1 13

SASAKI VÀ PI

(Đang ra)

SASAKI VÀ PI

Buncololi

Tác phẩm đã chính thức ra mắt dưới dạng sách bìa mềm, do MF Bunko J phát hành!

3 18

Vì một tương lai được gặp lại em

(Đang ra)

Vì một tương lai được gặp lại em

Akiko Abe

“Việc chúng ta không gặp nhau mới là lựa chọn đúng đắn? Tôi tuyệt đối không chấp nhận!”

4 56

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

(Đang ra)

Vtuber Hikikomori muốn nói với bạn đôi điều

Megusuri

"Buổi stream Vtuber cấm cười."

5 52

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

217 5725

Chính truyện - Chương 33: Ngôi làng của lính đánh thuê (6)

Chương 33: ngôi làng của lính đánh thuê (6)

Không khí ngày hội ngày càng trở nên náo nhiệt hơn khi buổi tiệc đi đến hồi cao trào.

Mấy thùng sồi đầy ắp rượu đang trở nên cạn dần, từng thùng một.

Thuộc cấp của Theodore thì liên tục đổ mồ hôi nhễ nhại khi họ tiếp tục nướng thịt, và thịt nướng ra lò được bao nhiêu là mọi người tiêu thụ hết bấy nhiêu.

Một vài người đang nói chuyện với gái điếm, một số khác đang cờ bạc, vài người đang hát, vài người khác thì đang tận hưởng giây phút yên bình bên gia đình của họ, số còn lại thì đang khiêu vũ với người yêu.

Tất cả mọi người đều đang tận hưởng buổi tiệc này theo những cách khác nhau của riêng mình.

Nhìn sang bên cạnh,tôi thấy Ner có vẻ như cũng đang tận hưởng buổi tiệc. Cô đảo mắt nhìn xung quanh trong khi miệng vẫn đang nhai thịt.

Đuôi cô cũng đang ve vẩy. Thật mừng khi thấy cô ấy cũng đang có một khoảng thời gian vui vẻ như vậy.

"Lên nào!!" Một đám hét lên, họ đồng thanh cao giọng.

Đồng thời, âm thanh của tiếng vỗ tay, nhịp chân, tiếng gõ đập của nhạc cụ hòa vào nhau, tạo nên một giai điệu.

-Thình. Thịch. Thình. Thịch.

Rồi, một người đàn ông và một người phụ nữ tiến lên phía trước rồi bắt đầu khiêu vũ quanh ngọn lửa hồng.

Mọi người đều bật ra những tràng cười trước cảnh tượng ấy. Kể cả tôi cũng không thể ngăn được mình mỉm cười.

Đặc biệt hơn, thành viên đó và người phụ nữ của anh ta trông thật hạnh phúc. Ngồi xem thôi mà tôi cũng cảm thấy ấm lòng.

"Ahahaha..."

Ner, cạnh tôi, cũng bật cười khi cô ấy nhìn họ.

Nhìn cô ấy dần cởi mở hơn và cười nhiều hơn làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Như vậy có vẻ đỡ hơn khi cô nghiêm nghị ngồi kế tôi nhiều; thật tốt khi thấy cô ấy cười tươi như vậy.

Tôi cảm thấy như lựa chọn đưa cô đến đây quả là một lựa chọn đúng đắn.

Chẳng mấy chốc, nhiều người hơn quây quần hơn xung quanh ngọn lửa trại, đung đưa theo giai điệu và bầu không khí sôi động.

Đàn ông và phụ nữ tụ họp theo nhóm 3 hoặc 5, nhảy múa và tận hưởng theo nhịp điệu riêng của họ.

Dõi theo họ, đôi chân tôi tự khẽ nhịp, và chiếc đuôi của Ner cũng vỗ nhẹ xuống đất, như cùng nhau hòa vào điệu nhạc vô tình ấy.

"Ô...!"

"Đội trưởng!"

Và rồi, Adam Hyung đột nhiên xuất hiện rồi tham gia dàn vũ công.

Đi cùng anh ấy là một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp bao giờ.

Các thành viên khác càng bất ngờ và hứng thú hơn với sự hiện diện của Adam Hyung.

Trong khi đang tận hưởng buổi tiệc, anh ấy cũng quan tâm đến những người đồng đội của mình.

Và rồi Adam Hyung bắt đầu nhìn xung quanh.

Tôi ngay lập tức nhận thức được chuyện gì sắp xảy đến.

Tôi liếc nhìn Ner.

Cô vui vẻ vẫy đuôi theo nhịp, dường như chẳng hề để tâm đến điều gì sắp xảy ra.

"Hừm... Hừm... Hừm..."

Tôi thấy vẻ hứng thú qua đôi mắt của Ner khi cô ấy ngân nga, tôi nghĩ có lẽ, cô cũng muốn tham gia.

"Này, Berg."

Adam Hyung phát hiện thấy tôi.

"Lại đây nhảy cùng bọn tôi đi!"

Trong tình huống như thế này, chúng tôi càng do dự bao nhiêu thì càng trông lạ thường bấy nhiêu.

Với Ner đang bên cạnh, tôi đứng dậy.

"...Hử?"

Rồi, tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.

Ner đặt cái dĩa cô ấy đang cầm bên tay còn lại xuống rồi đi theo tôi.

"B-Berg, ngay lúc này..."

"Đi nào. Xong nhanh vụ này rồi quay lại cũng chưa muộn."

Chiếc đuôi khẽ dừng lại, dường như cô ấy chẳng hề nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội tham gia.

Tại sao mình không tận dụng cơ hội này để giới thiệu cô ấy với người dân Stockpin nhỉ.

Tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu họ hiểu rằng, cô cũng giống như chúng tôi thôi,một người biết tận hưởng những cuộc vui.

Như vậy, cô sẽ không gặp khó khăn khi ổn định cuộc sống ở ngôi làng của chúng tôi.

"Phó đội trưởng!"

Khi chúng tôi tới gần ngọn lửa trại, tôi nhẹ nhàng cầm tay cô ấy thay vì nắm cổ tay.

Đôi tai của Ner khẽ rung lên.

Adam Hyung nhìn chúng tôi rồi phì cười.

Tôi khẽ đưa tay Ner lên cao.

Để đáp lại, Ner xoay người, gương mặt thoáng chút bối rối.

Đuôi của cô đong đưa, tạo thành một vòng tròn lớn trông vô cùng duyên dáng.

Tiếng hò reo nổi lên.

Khuôn mặt căng thẳng của Ner dần dãn ra.

Cô cũng đang bị ảnh hưởng bởi những tiếng cười và cổ vũ khắp xung quanh.

"Ner-nim, trông cô xinh quá!"

"Lại đây nhảy luôn đi, cả mấy cậu nữa! Sau cùng thì chỉ có anh là phó đội trưởng mà!"

Ner cười nhiều hơn, và những nụ cười ấy cũng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Tôi dẫn cô ấy đi khiêu vũ, và cô cũng dần dần thả lỏng, tin tưởng đi theo sự dẫn dắt của tôi.

Chúng tôi tiếp tục khiêu vũ, nụ cười trên khuôn mặt Ner ngày càng hiện rõ hơn.

"Nó có vui không?"

Đáp lại câu hỏi của tôi, cô lập tức bật cười rạng rỡ.

Tiếng cười ấy, vừa đáng yêu vừa duyên dáng, khiến tôi chỉ cần nghe thôi cũng thấy hạnh phúc.

"Thật sự vui hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, Berg à."

Cô hào hứng nói.

"Tôi đã nói là buổi yến tiêc này sẽ rất thú vị mà."

Tôi chiều theo lời cô ấy, để dòng câu chuyện cứ thế tiếp tục trôi.

Thấy chúng tôi đang tận hưởng niềm vui, những người vẫn chưa hết lo cho chúng tôi khẽ mỉm cười, rồi lại xoay người hòa vào điệu nhảy bên bạn đồng hành của họ.

Sự tập trung hướng đến chúng tôi ngày càng giảm dần.

Ner và tôi vẫn tiếp tục khiêu vũ, không một lần buông tay nhau ra.

Thi thoảng, chúng tôi có trao đổi vài lời.

"Cô nhảy tốt đấy chứ, Ner."

"Hehe, anh cũng vậy, Berg. Tôi hơi bất ngờ đấy."

Tôi nghĩ rằng đây một là thời cơ để tiếp tục với bầu không khí tích cực, vì vậy nên tôi mới nói với cô.

"Vậy, chừng nào cô mới thôi nói giọng trang trọng như vậy?"

Với nụ cười tỏa nắng vẫn còn trên mặt, Ner tinh nghịch trả lời câu hỏi của tôi.

"Thành thật thì, chuyện đó tôi chưa nghĩ tới..."

"Vậy thì làm thế ngay lúc này luôn. Mọi người đang nhìn kìa."

Ánh mắt cô khẽ cong lên như vầng trăng khuyết, khiến tôi không khỏi mỉm cười vì thấy nó quá đỗi dễ thương.

"..."

"Nào."

Ner thúc nhẹ tôi.

"...Tôi có nên không...?"

Cô ngập ngừng một lúc, rồi nở nụ cười. Có vẻ như bày tỏ trong bầu không khí như thế này quả là một lựa chọn đúng đắn

Lúc đó, trên mặt tôi cũng dần xuất hiện một nụ cười.

Có vẻ như một cảm giác tôi đã quên từ lâu giờ lại xuất hiện.

Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong trái tim tôi.

Những khoảng trống trong tim tôi dần được lấp lại.

"Ừ. Có vẻ như thế này thì tôi cũng sẽ thoải mái hơn."

Đám đông cổ vũ nhiệt tình hơn.

Ngọn lửa hồng bập bùng như cháy mãnh liệt hơn.

Tiếng vỗ tay và nhạc cụ các loại vang vọng trong tai tôi.

Nhưng khi chúng tôi tay trong tay, giọng nói của người còn lại như vang lên to hơn bất cứ thứ gì khác.

Cứ như chỉ mình chúng tôi là đang trò chuyện với nhau.

Ner cười trong một thời gian dài và rồi cô ấy nhìn tôi.

Câu trả lời ấy có vẻ như là quyết định cô cuối cùng cũng đưa ra sau rất nhiều sự suy tính.

"...Thôi được rồi, Berg."

Chúng tôi cùng lúc cười với người còn lại.

Ner tiếp tục nói.

"Có thể sẽ hơi rắc rối, nhưng... tôi sẽ thử."

****

Ngày hôm sau, tôi thức dậy ở nhà.

Nhìn thấy cái trần nhà quen thuộc mang tới chút cảm giác thanh thản.

Có cảm giác như cuối cùng tôi cũng đã trở về nhà.

"...Ummm..."

Dĩ nhiên, lần này có một sự khác biệt.

Tiếng rên nhỏ nhẹ đó xuất phát từ bên cạnh tôi.

Khi tôi nhìn sang bên cạnh, Ner cuộn mình ngủ ngon lành.

Vẫn có một khoảng cách đáng kể ở giữa chúng tôi.

Về mặt tích cực hơn, không còn cái gối chắn ngang giữa chúng tôi nữa.

Ngày hôm qua đúng là một ngày đáng nhớ, tràn ngập toàn những ký ức đáng giá.

Ăn uống, vui đùa, và khiêu vũ...

Ner quyết định thôi cách cư xử trang trọng.

Đương nhiên, có thể do cô ấy bị cuốn theo bầu không khí tối qua, nhưng nếu là Ner của lúc trước thì cô sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó.

Tôi cố gắng thỏa mãn bản thân với sự thật rằng cô nói cô đã hiểu, cho dù chỉ có nhiêu đó thôi.

Tôi từ từ đứng dậy khỏi giường.

Một ngày bận rộn khác đang chờ tôi.

Trước tiên, chúng tôi cần sắp xếp một tang lễ thích hợp, và rồi chúng tôi cần giải quyết các thỉnh cầu mà chúng tôi vẫn chưa xác nhận do còn ở lãnh thổ Blackwood.

À, tôi cần phải dọn dẹp nhà cửa nữa.

Do nhà này tôi ở chung với Ner, nên tôi không thể cứ bừa bộn theo ý thích của mình được.

Khi tôi vừa định khoác áo ngoài để rời đi, Ner khẽ mở mắt, tiếng sột soạt vang lên khẽ khàng.

"...Berg?"

Tôi nhìn cô và nói.

"Anh đi gặp Adam Hyung một chút. Em có thể ngủ thêm một chút nữa nhé."

Ner nhìn tôi với đôi mắt chưa mở hết và trả lời.

"Anh không cần thông báo cho em biết vị trí của anh. Cứ tự do tự do đi lại theo ý anh..."

Giọng cô nghe hơi mơ màng.

Không nghi ngờ gì nữa, tộc người sói họ trân trọng sự tự do người bạn đời của họ hơn bất cứ điều gì.

Sự quan tâm này có lẽ bắt nguồn từ thông tục của họ.

Có thể họ tin tưởng lẫn nhau nên lời nói là không cần thiết.

Mà dĩ nhiên, giữa chúng tôi vẫn chưa có thứ gọi là tình yêu.

Dù sao thì, tôi cũng thấy nhẹ lòng khi thấy đây là cách mà cô thể hiện sự quan tâm của mình.

Bắt đầu từ bạn bè đúng là một ý tưởng tuyệt vời.

"Được rồi. Anh sẽ quay lại."

"...Vâng."

Lúc tôi chuẩn bị bước đi, tôi đột nhiên thấy tò mò.

"...Không phải mình đã thỏa thuận rằng không xài cách nói trang trọng nữa?"

Ner đơ người.

Cô đảo mắt rồi nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy.

Tôi cười rồi xoay người đi.

"...Anh về sớm."

Nhưng rồi, từ sau lưng, một giọng nói mờ nhạt vang lên.

Ner đã quay người đi nhẹ như lông hồng và giấu đi biểu cảm của mình.

Tôi cười thầm và bước ra ngoài.

****

-Cốc, cốc.

-Cạch.

"Hyung."

"Ngủ ngon chứ?"

Adam Hyung gãi gãi bộ tóc rối nùi và mở cửa nhà anh ấy.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ đi ngang qua anh ta và đi ra khỏi nhà.

"Đội trưởng, gặp anh sau. Tối qua vui lắm."

Người phụ nữ hôn má Adam rồi rời đi.

Adam thờ ơ vẫy tay khi anh ta tạm biệt người phụ nữ.

Nhìn theo lưng người phụ nữ khi cô ta đi xa dần, tôi nói khi cô ấy đã khuất bóng.

"Trông anh sảng khoái nhỉ, Hyung."

"Đương nhiên rồi, không lúc nào mà nó không sảng khoái. Không phải anh cũng thế sao?"

Để đáp lại với sự bỡn cợt từ cả hai bên, chúng tôi khì cười.

Chẳng bao lâu sau, tôi bước qua Hyung và vào nhà anh.

Tôi ngồi tại chỗ mà tôi luôn ngồi tại nhà anh.

Và do là có một chai đồ uống có cồn nhìn đẹp mắt kế bên, tôi chộp lấy nó rồi uống một ngụm.

"Mới sáng đã uống rồi sao?"

"Những lúc như thế này, ta có thể thả lỏng mà tận hưởng mà. Công việc thì cũng xong rồi còn gì."

Adam Hyung nhìn tôi một lúc rồi nói, "Có vẻ anh có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn nhỉ?"

"Gì cơ?"

Anh cười.

"Này, tôi nói đúng mà. Anh cần người phụ nữ trong cuộc sống của mình. Cho đến vài tuần trước, anh còn tự hỏi rằng anh có nên làm đội trưởng hay không..."

Khi Adam chỉ ra điều đó, tôi không tìm ra được lời để đáp lại.

Có lẽ anh ta đúng.

Và có lẽ lần này anh ấy cũng đúng.

...Đương nhiên, không phải là cuộc sống hôn nhân giữa tôi với Ner đang diễn ra một cách hoàn hảo hay gì.

Dù sao thì, tôi thấy thanh thản hơn, một cảm giác như có nhiều thời gian rỗi hơn.

Có thể là do văn nói không trang trọng của Ner hồi sáng nay.

"...Tôi xin lỗi về lần ấy."

Tôi đồng ý với những gì anh ấy nói và xin lỗi anh ta.

Lúc ấy tôi có hơi nhạy cảm.

Nếu lần này Shawn không qua khỏi, chắc tình cảnh của tôi cũng tương tự.

Tuy vậy, Adam Hyung đáp lại với một nụ cười.

"Anh thật lòng xin lỗi. Tôi chấp nhận."

Trong khi đang uống, tôi hỏi Adam Hyung, "Thế, có thư thỉnh cầu nào trong lúc chúng ta không ở đây không?"

Adam Hyung gãi đầu rồi đi tới cái bàn gỗ trong phòng ăn.

Đã có một chồng tài liệu ở trên đó.

Anh cầm một số tài liệu lên và đưa cho tôi.

"Nhiều."

Tôi cảm thấy hơi bất ngờ.

Tôi đã trông đợi một số đơn thỉnh cầu sẽ tới, nhưng... có lẽ nhiều hơn tôi tưởng tượng.

"...Sao mà nhiều vậy chứ?"

"Tin đồn có vẻ như là lan khá nhanh. Lần này chúng ta đã cứu nguy cho lãnh thổ Blackwood. Chắc có nhiều người đã theo sát tình hình ở Blackwood."

Tuy nhiên, Adam Hyung lại thở dài.

"Nhưng lại không có quá nhiều thỉnh cầu mà ta có thể nhận. Ai cũng có vẻ đang gặp khó khăn. Thù lao thì lại giống y hệt nhau..."

"...Y hệt?"

"...Nghèo nàn."

Adam Hyung lật qua từng tập tài liệu từng cái một.

Một số được anh liếc qua lâu hơn một chút.

Adam đặt chỗ tài liệu xuống một lát rồi nói, "Dù sao thì, chuyện này để sau đi. Chúng ta đi chuẩn bị cho buổi tang lễ thôi."

"Ừ đúng rồi."

"Tôi tắm lẹ cái rồi ra ngay, hãy đi chuẩn bị một số thứ ở ngoài đi."

Tôi gật đầu rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Sau khi làm thêm một ngụm rượu, tôi đặt cái chai xuống.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, anh tóm tôi lại.

"À, Berg."

"Gì?"

"Anh định làm gì sau tang lễ?"

Tôi nhớ lại lời hứa với Ner.

"Tôi định sẽ dọn dẹp lại nhà mình một chút."

Hyung gật đầu.

"Sau khi xong việc của mình, anh nên dẫn vợ anh đi giới thiệu với làng mình đi."

"Tôi hiểu rồi."

"Ừ, gặp lại anh sau."

Như Adam Hyung đã nói, có vẻ như vẫn có khá nhiều thứ để giới thiệu với Ner.

Ngay từ đầu, chỉ nhìn vào Blackwood thôi cũng thấy cả tấn thứ không giống với chúng tôi rồi.

Hơn nữa, giờ Ner phải sống ở đây, vậy nên một vài lời giới thiệu có thể là điều cần thiết.

Tôi hít một hơi sâu và sắp xếp các dòng suy nghĩ của mình.

Tôi phải đi chuẩn bị tang lễ cho các thành viên tử trận.

****

Sau khi Berg rời đi, Adam xem lại các tài liệu trên mặt bàn thêm lần nữa.

Anh đã lường trước được rằng điều này có thể xảy ra.

Cứu nguy cho Blackwood có thể sẽ là thành tựu to lớn nhất của Xích Hỏa.

Và trên hết, sự xuất hiện của Berg.

Người vốn giấu mình bấy lâu nay giờ đã chọn xưng tên thật của mình.

Thành quả của sự lựa chọn đó hiện cũng đã có.

Adam nghiên cứu thù lao cho từng đơn thỉnh cầu một.

Có nhiều đơn thỉnh cầu trả thù lao bằng quân nhu và vật tư, nhưng...

...Còn nhiều đơn đề nghị người con gái của họ hơn.

Nhiều quý tộc thuộc nhiều chủng loài khác nhau đều đã đưa ra các đề xuất.

Tên của Berg thường xuyên được đề cập đến trong đơn thỉnh cầu của họ. Chiến tích đánh bại bốn con quái đầu đàn và cuộc diễu quân ở phía trước tộc người sói có vẻ như đã được lan truyền rộng rãi, quảng bá cho khả năng của anh ấy.

Adam cười, nghĩ.

'Đúng, đúng như vậy.'

Adam có một sự quý mến to lớn dành cho Berg. Anh còn xem Berg như chính người em ruột của anh.

Vậy nên anh đang hài lòng vì Berg cuối cùng cũng có được sự nổi tiếng mà anh xứng đáng có được.

Gần đây thôi, Berg duy chỉ thích uống rượu và không chạm đến mấy thú vui xa xỉ như xây một ngôi nhà thật to, làm t*nh , hay mua đá quý... Anh chả tận hưởng mấy thú vui đó gì cả.

Adam là người cảm thấy có lỗi vì anh ta có vẻ như là người đã tận hưởng một mình sau khi họ thành công cùng nhau.

Đương nhiên, việc hôn lễ của Berg với Ner là do suy nghĩ của anh ta cho tương lai của Xích Hỏa.

Tuy nhiên, việc Adam chăm sóc cho Berg cũng quan trọng không kém.

Thấy Berg theo đuổi sự hạnh phúc làm Adam thấy đầu óc thanh thản hơn.

Có những lúc Adam phải buộc Berg làm một thứ gì đó.

Anh phải thúc đẩy Berg, cho dù có phải viện cớ để thực hiện việc đó.

Anh dò lại tài liệu thêm một lần nữa.

Có lẽ tìm thêm một người phụ nữ nữa phù hợp với Berg là một ý tưởng không tồi.

Hai thì luôn tốt hơn một, tương lai của Xích Hỏa cũng sẽ được củng cố hơn.

Hai người thì sẽ làm cho Berg hạnh phúc hơn chỉ một người.

"..."

Mà việc tất yếu, anh biết sẽ rất khó để Berg chấp nhận quá trình này.

Berg rất có thể sẽ làm ầm lên, nói rằng Adam mới chính là người cần phải kết hôn.

Tuy vậy, Adam còn không dám mơ được cưới một người phụ nữ khác chủng tộc.

"Hà..."

Adam thở dài.

Anh đặt đống tài liệu xuống.

Rồi anh chuẩn bị đi tắm.