Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

Truyện tương tự

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

(Đang ra)

Onna Doushi to ka Arienai deshou to Iiharu Onna no ko wo, Hyakunichi kan de Tetteiteki ni Otosu Yuri no Ohanashi

Mikami Teren

Kể từ hôm đó, chuỗi ngày xxx sau giờ học của bọn họ đã chính thức bắt đầu.

46 6284

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

(Đang ra)

Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Shiomoto

Otsuki Haruto bắt đầu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè năm hai cao trung. Sau đó, cậu đã rất bối rối với công việc đầu tiên của mình.

179 19211

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

61 1639

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

6 71

Chính truyện - Chương 31: Ngôi làng của lính đánh thuê (4)

Chương 31: Ngôi làng của lính đánh thuê (4)

Khi ông mặt trời khuất bóng sau dãy núi, bóng tối bao phủ vạn vật chung quanh.

Bóng tối như có khả năng nhấn chìm luôn cả tiếng động của những con người năng động cho sự yên lặng ngự trị.

Duy chỉ có tiếng dế kêu, tiếng ngựa khịt mũi và tiếng bước chân khẽ vang lên là có thể được nghe thấy.

Tiếng cười nói và cãi vả từng lấp đầy bầu không khí giờ như một ký ức xa xôi.

"...Vào trong thôi."

Tôi vô cảm ngó ngọn lửa bập bùng trước mặt và nói với Ner.

Tôi cũng đặt ly rượu rỗng xuống nền đất.

-Bịch

Một bầu không khí ấm áp bao quanh chúng tôi kể từ sau vụ việc diễn ra hồi sớm.

Ner, người vẫn đang ngồi ngắm trăng, gật đầu hồi đáp tôi.

Chúng tôi dập ngọn lửa trại rồi đi khỏi chỗ đó.

-Vụt

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi bước vào trong căn lều dã chiến mà các thành viên đã chuẩn bị.

Không gian bên trong không hẳn là nhỏ, nhưng cũng không thể nói là quá rộng rãi.

Nói chung là đủ rộng để khỏi phải kêu ca than phiền.

"..."

"..."

...Thay vào đó, chiếc giường lại hơi hẹp.

Ừ thì, tôi đâu thể đòi hỏi gì hơn ở một khu trại như thế này... nhưng song với đó, tôi có thể cảm nhận được chủ ý của các thành viên.

Chiếc giường được dựng bằng cách trải da động vật lên trên giường rơm phủ trên nền đất.

Nếu họ muốn thì họ hoàn toàn có thể làm cho nó rộng hơn một chút.

Chiếc giường dã chiến này chỉ hơi rộng hơn nửa chiếc giường mà chúng tôi dùng khi còn ở Blackwood.

"...Ừm..."

Ner mở miệng, trông hơi lúng túng.

Tôi thì thừa biết cô bận tâm điều gì.

Có vẻ như chúng tôi sẽ không thể tránh khỏi việc động chạm thân thể một chút khi ngủ trên chiếc giường này.

Sẽ vô cùng bất tiện cho cả hai để tránh việc đụng chạm này.

Tôi chỉ biết cười trong vô vọng.

Chúng tôi bị chơi khăm rồi.

Ừ thì dĩ nhiên là trò đùa này mục đích chính là để giúp cho chúng tôi khắn khít với nhau hơn, nhưng tôi lại không thể không tưởng tượng mấy ông nhõi đó đang có một tràn cười no nê ở bên ngoài.

Nhận ra điều này hơi trễ một chút, tôi thấy hơi sượng.

Tôi hít sâu một hơi.

Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng thể làm được gì.

Yêu cầu bọn họ sửa lại cái giường giờ này có lẽ là hơi quá đáng và quá khó hiểu. Còn nằm dưới đất thì ai mà ngủ cho ngon được.

"Đi ngủ thôi."

Tôi nói.

"Dạ?"

Ner ngạc nhiên hỏi lại.

Tôi thản nhiên cởi bỏ trang phục đi đường như thường lệ.

Ner đảo mắt nhìn tôi và cái giường chật hẹp đó.

"Ở... đằng đó?"

"Còn lựa chọn nào khác đâu."

Tôi trải đồ tôi lên trên một số hành lý gần đấy rồi nhìn cô, hạ giọng.

"...Tôi không làm gì đâu, đừng lo quá."

"Không... không phải vậy..."

"Cô cưỡi ngựa đi đường suốt một ngày dài rồi nên chắc cũng mệt rồi. Dù gì thì cả hai chúng ta cũng sẽ chìm vào giấc ngủ nhanh thôi mà."

Tôi trấn an cô trong khi tìm tư thế thoải mái trên chiếc giường da thú được chiếu sáng bởi ngọn đèn lồng lập lòe.

Lớp lông lạnh mềm mại mơn trớn dưới lưng cho tôi cảm giác sảng khoái dễ chịu.

Nhìn Ner căng thẳng đứng như trời trồng, tôi nói tiếp.

"Lẹ lên nào. Chúng ta sẽ lại xuất phát sớm vào ngày mai."

Tôi biết đây là một tình huống trái ý cô, nhưng có vẻ như tôi phải giúp cô đối mặt với tình huống này để giải quyết gọn lẹ nó.

Thật tình thì tôi cũng không hài lòng về chuyện này lắm, nhưng do chúng tôi là một cặp mới cưới, lúc nãy Ner cũng có thiện ý nên tôi không cảm thấy chuyện này quá khó chịu.

Nếu đã là một người phụ nữ khác, tôi sẽ không đi xa tới mức này.

Lời thề nguyện mà tôi nhẩm lại trong đầu sau lễ cưới chắc cũng giúp thúc đẩy tôi trong tình huống này.

Ner lưỡng lự, bước một bước, rồi dừng lại.

Đôi mắt màu vàng ngọc phát sáng của cô quét qua người tôi.

Cô đứng đó nhìn chằm chằm tôi thêm một lúc.

"...Cô chỉ định đứng đó nhìn thân thể tôi thôi à?"

Tôi nhẹ nhàng trêu cô một chút.

Ner lấy tay che miệng lại, cảm thấy xấu hổ, cô bước lùi lại vài bước.

Trong khi đi lùi lại, cô vô tình vấp phải chỗ hành lý đang nằm dưới đất.

Nhận thấy đống đồ mà tôi trải trên đống hành lý đó, cô đảo mắt qua lại giữa tôi và đống quần áo đó một lúc rồi nhặt chúng lên.

"Ừm... làm ơn mặc cái này vào."

"..."

"Làm ơn..."

Nghe lời khẩn nài ấy, tôi suy nghĩ lại lựa chọn của mình.

Hẳn rồi, tiếp xúc thân thể với một người mà tôi không thích thì thực sự sẽ rất khó chịu.

Tôi gật đầu và đưa tay lấy chỗ đồ mà cô đang giơ ra.

"Đưa tôi."

Lúc cô đưa tôi chỗ đồ... tôi nắm lấy cổ tay cô.

"A...!"

Tôi nhẹ nhàng kéo cô lại chỗ ngủ.

Ner mất thăng bằng và đáp nhẹ xuống giường.

Trong lúc đó, tôi bận lại chỗ quần áo đó, từng cái một.

Kể từ lúc cô ngồi xuống giường, cô không đứng lên nữa.

Trong trang phục không mấy thoải mái, tôi dùng ngón cái và ngón trỏ dập ngọn đèn lồng.

-Vụt

Giờ thì chỉ còn cặp mắt của Ner phát quang yếu ớt trong căn lều.

"Tôi bận quần áo vô rồi, ổn rồi chứ?"

Tôi trấn an cô trong khi nằm sát mép giường để cô có chỗ nghỉ rộng rãi hơn.

Khoảng trống giữa tôi và vách tường căn lều đủ để cho cô nằm thoải mái.

Ner ngồi trên giường, vẫn cứng đờ, chìm trong suy nghĩ.

Tôi nói với cô, "Kiểu gì cũng có mấy đứa đến theo dõi ta, nếu bọn nó tinh quái đến mức đó."

"Hả?"

"Nếu ta nằm dưới sàn nhà thì nhìn sẽ khá kỳ cục. Vậy nên đừng có suy nghĩ nhiều chuyện đó nữa mà nghỉ đi."

Nghe vậy, Ner nhìn chằm chằm lối vào căn lều mà chúng tôi đang ở trong.

Trăng mờ luồn qua khe vải đong đưa.

"..."

Tôi đá mắt nhìn chỗ lối vào rồi quay lưng về phía Ner.

Làm theo kiểu này thì sẽ dễ cho cô hơn, tôi nghĩ vậy.

Tôi nhắm mắt lại.

Chìm vào giấc ngủ trước cũng có lẽ là hành động có lợi cho cô nhất.

****

Ner nhìn Berg, anh nhắm mắt ngủ ngay tắp lự

Anh thoải mái nằm ngủ, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng.

Có lẽ phần đồ uống có cồn đã phần nào giúp anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.

Ngủ chung giường với một người còn đang tỉnh táo thì về mặt tâm lý sẽ bứt rứt hơn với một người đã ngủ rồi.

Mặc dù cô biết rằng Berg sẽ không làm những điều không đứng đắn, nhìn anh ngủ ngon như vậy như xua tan đi phần còn lại của nỗi lo.

Chậm rãi cẩn thận, cô nằm xuống giường.

Cô chui vào khoảng giữa bước tường căn lều và Berg.

"..."

Ner thấy hơi khó chịu một chút trong việc điều chỉnh tư thế nằm của mình.

Nếu cô quay lưng về phía anh, đuôi cô có thể cạ vào người anh.

Nhưng nếu cô nằm đối mặt với anh, nó lại cứ là lạ kiểu gì ấy.

Phải chi mà cái giường lớn hơn một chút, cô đã không phải lo những chuyện không đâu này.

Cô biết rằng những chuyện đó thật sự sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu Berg thật sự có ý... Nhưng để tự trấn an mình, đặt cái gối ở giữa thì vẫn yên tâm hơn.

Nó cũng không khác gì việc lấy miếng vải quấn quanh người để che chắn trước nanh vuốt của bọn quái vật. Sẽ không có chút tác dụng gì hết, nhưng dầu gì thì chuyện cũng đã.

Ner cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình.

Cô muốn ngăn không cho đuôi mình chạm vào người anh.

Cái đuôi này là thứ mà cô trân quý với tư cách là vật kết nối cô với người mà cô yêu thương tha thiết.

Nhìn Berg, cô thả lỏng cơ thể mình.

Hôm đó thật đúng là một ngày mệt mỏi.

Cô đã chào tạm biệt gia đình mình và cưỡi ngựa đi đường suốt cả ngày, di chuyển quãng đường dài nhất mà cô từng đi trong suốt quãng đời của mình.

Và rồi, cô cứu sống một mạng người.

Nhớ lại khoảng khắc ấy vẫn làm cho trái tim Ner đập liên hồi.

Những kiến thức mà cô học được từ thuở nào không ai còn nhớ nữa có thật sự hữu ích trong tình huống ấy không?

...Và nếu phải chọn ra một khoảng khắc hạnh phúc nhất.

"..."

Thật tình mà nói, cô sẽ chọn khoảng khắc mà Berg được hạnh phúc.

Lúc ấy khi đang chữa trị cho Shawn, thời gian còn không có để mà suy ngẫm.

Khi Shawn, một thành viên của đoàn lính đánh thuê, tìm lại cho mình được sự yên bình, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.

Vì vậy, khoảng khắc hạnh phúc nhất chỉ có thể là khoảng khắc mà Berg được hạnh phúc.

Theo một cách nào đó, cô lại thấy cảnh tượng đó vô cùng dễ chịu.

Cô thích nhìn thấy người đàn ông khắc kỷ Berg bày tỏ lòng biết ơn và được hạnh phúc.

Berg luôn luôn là người quan tâm chăm sóc cô. Berg là người bảo vệ cô và đứng về phía cô cho dù có phải đối đầu với anh chị ruột của cô.

Làm cho một người tốt như vậy hạnh phúc, cô có cảm giác như mình đã đền đáp lại sự quan tâm ân cần của anh.

Ner hé mắt nhìn tấm lưng của Berg.

Cô nhớ lại lúc ấy.

Đã lâu lắm rồi cô mới có lại được cảm giác được ai đó quý mến, nói gì tới một cái ôm.

À không, cô còn không nhớ được lần cuối mà cô được ôm là lúc nào.

Có lẽ cô đã quên đi mất rằng một cử chỉ ấm áp như vậy còn tồn tại.

Cảm giác thanh thản trong tim làm cô phải suy ngẫm rằng liệu cô có phải là loại người thích được ôm.

Điều đó đương nhiên không có nghĩa là cô muốn làm chuyện đó mỗi ngày rồi.

Chỉ trong những khoảng khắc thật đặc biệt, một hay hai cái ôm nghe có vẻ thú vị.

Cái ôm trong những dịp này không phải là để thể hiện sự yêu mến, mà là một cách để tận hưởng và san sẻ niềm vui với nhau.

Những cái ôm không lo nghĩ như vậy luôn mang lại cảm giác êm dịu.

Ner không muốn cho Berg thấy rằng cô đã thật sự cảm thấy rất vui.

Bữa trước cô vẫy đuôi, anh biết hết cả, nhưng cô không có ý định thể hiện điều đó bằng lời nói.

Cô có thể khiến anh hiểu nhầm lắm.

Cô thích cái ôm đó không phải vì cô thích anh.

Với tư cách là một người bạn, một người nhận được sự giúp đỡ, và do đã khá lâu rồi, cô mới thích cái ôm ấy.

Ner trở mình.

"A...!"

Và rồi, cô ngăn được mình rớt khỏi giường chỉ trong gang tấc. Cô suýt nữa đã đụng phải thành lều.

"..."

Cô chống người dậy bằng một bên tay.

Rồi cô nhìn cái giường mà họ đang cùng nằm.

Nó rõ ràng là chật hẹp.

Với cái gối chen giữa, nó càng thêm chật.

Cả Ner lẫn Berg đều đang sử dụng chỗ của mình một cách tối thiểu.

Do sự ích kỷ của mình, khoảng trống mà cái gối đó chiếm đang bị lãng phí.

"..."

Berg vẫn đang say ngủ.

Cô ngập ngừng một hồi.

Cô nhìn chàng Berg đang ngủ thêm lần nữa.

Nuốt nước bọt...

...Cô cất cái gối đi chỗ khác.

Tim cô đập thình thịch trước hành động tầm thường này.

Cùng lúc đó, cái giường dường như trở nên rộng rãi hơn.

Cô trườn vào khoảng trống đó.

Lưng của Berg chạm nhẹ lên trán cô.

Mùi cơ thể của anh lấp đầy mũi cô.

"...A."

Hành động ngửi mùi cơ thể của một ai đó thì hơi mờ ám để mà nói theo một cách nào đó. Vậy nên Ner lặng lẽ chuyển sang thở bằng miệng.

Theo cách này, khoảng cách giữa họ được rút ngắn hơn khá nhiều, nhưng cô lại cảm thấy thoải mái hơn.

Bây giờ, cô cảm thấy như mình có thể chìm vào giấc ngủ mà không phải lo bị ngã khỏi giường.

Ner cố gắng xoa dịu con tim đang đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để có thể ngủ được.

Nói gì thì nói, cũng chỉ là một chiếc gối thôi mà.

Cô cố coi mọi chuyện theo cách như vậy.

****

"Ner?"

Tôi một lần nữa gọi Ner, cô lại đang ngủ gà ngủ gật.

"...Dạ?"

Cô giật mình ngẩng đầu lên.

Nước sóng sánh trong cái ly mà cô đang cầm bên tay trái.

Các thành viên gần bên cười rúc rích khi họ nhìn thấy cảnh đó.

Tôi có thể hiểu được tại sao họ lại cười.

Có một thứ gì đó có thể khiến người khiến người khác mỉm cười trong những hành động vụng về của cô.

...Nhưng tôi tự hỏi liệu cô có vấn đề trong chuyện ngủ nghê không.

"Ăn nhanh lên chứ."

"...Dạ... Vâng."

Ner tọng miếng bánh mì cô cầm bên tay phải vào miệng.

Với đôi mắt nhắm nghiền, cô chậm rãi nhai lát bánh mì đó. Có vẻ như cô đã cố gắng để mở mắt ra, nhưng lại không đủ sức.

Cô đang chiến đấu một cuộc chiến của riêng cô mà mọi người xung quanh dường như đã biết.

Mặt cô đột nhiên nhăn lại.

"...Nhức quá...Aaa..."

Cô rên rỉ.

"Sao vậy?"

Khi tôi hỏi, Ner khó nhọc mở mắt ra để đáp tôi bằng một cái lắc đầu.

"À... Không gì hết."

"Sao vậy, có chuyện gì?"

Trước những câu hỏi liên tiếp của tôi, Ner ngập ngừng một lúc trước khi nói.

"Bắp đùi em... hơi đau. Hình như... nó còn nhức hơn hôm qua..."

Nghe vậy, tôi hơi lo một chút.

Đoạn đường hẳn còn dài.

Cứ đà này, không khéo cô sẽ phải vật lộn nguyên ngày dài mất.

Tôi liếc qua Baran.

Anh ta lắc đầu như muốn nói rằng chuyện thế này thì đành chịu thôi.

Dường như mấy xe chở đồ cũng chẳng có chỗ trống nào cả.

"..."

Quả thực, di chuyển một chặng đường dài như vậy thì có thể hơi quá đối với một tiểu thư giới quý tộc.

Mà việc cô đã đi xa được tới cỡ này thì cũng phải nói là phi thường rồi ấy chứ.

Một người chưa từng cưỡi ngựa đã đi được đến đây- thật cứ như là có phép lạ.

Dù sao thì tôi cần phải tìm một phương án khác.

Tiếp tục với câu chuyện hiện tại, tôi hỏi về tình trạng sức khỏe của Shawn.

Baran vui vẻ nói.

"Shawn ổn rồi. Hôm qua anh ta dậy sớm quá mà. Giờ đang nghỉ rồi."

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù vừa rạng sáng tôi đã đi kiểm tra Shawn rồi, nhưng mà thấy anh cứ mơ mơ màng màng làm tôi không dám chắc liệu anh ta có thật sự ổn không.

"Nhờ ơn vợ anh hết."

Baran mỉm cười nói.

Tôi lại nghĩ xem mình cần làm gì với Ner.

Nhìn cô, tôi gọi, nhưng mà...

"...Ner..."

...chỉ có tràn cười phá lên.

Và thêm lần nữa, cô lại ngủ ngon lành.

....

Chúng tôi thu dọn khu cắm trại. Sau khi Ner rửa ráy xong, cô trông tỉnh táo hơn một chút.

Bộ dạng cô nhìn bớt kiệt sức hơn trước.

Tuy vậy, cơn đau nhức có vẻ còn tệ hơn bởi cái tướng đi vụng về của cô.

Khuôn mặt cũng nhăn nhó hơn nữa.

Tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Vầy không được."

"Hả?"

"Ner, hôm nay mình đi cùng nhau đi."

Mắt Ner mở to.

Tôi giải thích lý do của tôi cho cô.

"Do cô bị căng cơ nên không nên gắng sức quá. Cưỡi ngựa mà cái chân không ra trò thì nguy hiểm lắm."

Baran gật gù kế bên.

"Nếu cô không bám được vào hông con ngựa thì rủi ro lắm."

"Mà hơn nữa, cô đang ngủ gật."

"..."

Ner đỏ mặt.

Cô cho thấy mình ngủ gật rành rành như vậy, song vẫn xấu hổ về điều đó.

Lần này cô không mất nhiều thời gian do dự.

"...Vậy thì anh có thể cho tôi một đặc ân chứ?"

Cô từng cưỡi chung ngựa với tôi một lần rồi... và cô bị căng cơ cũng có vẻ nặng.

Sử dụng những nhóm cơ không thường xuyên được sử dụng có thể khiến cho cả thân thể trở nên đau nhức.

Tôi huýt gió, con ngựa tôi tiến lại.

"Để tôi giúp cô một chút nhé."

Ner gật đầu đáp lại tôi.

Tôi giữ eo cô rồi nâng cô lên.

Như lần trước, tôi cho cô ngồi sang một bên.

Rồi tôi leo lên lưng ngựa.

Ngạc nhiên thay, tư thế này lại khá vững chắc.

Với cơ thể cô nằm gọn giữa tay tôi, tôi có thể phản ứng nhanh chóng theo bất cứ phương diện nào.

Thấy chúng tôi như thế này, mọi người hò reo ầm ĩ chung quanh.

"Chưa gì mà hai người đã thân tới mức này rồi."

"Đẹp như tranh luôn, phó đội trưởng."

Tôi chỉ im lặng lắc đầu.

Tôi hỏi Ner, người đang ngồi phía trước.

"Có đau không?"

Cô lắc đầu.

"Theo cách này, em có thể chịu được. Cám ơn anh, Berg."

Tôi thản nhiên trả lời.

"Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà."

.....

Tôi cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Adam Hyung từ từ tiến lại bên hông.

"Chú em đây rồi. Berg, chú giấu cô vợ xinh yêu đi đâu mất rồi? Ô."

Tôi nhìn Adam Hyung đang tiến tới.

Anh nhìn Ner không rời mắt, người đã dựa vào lòng tôi rồi ngủ ngon lành.

Cô thanh thản thở đều trong lúc ngủ.

Trong số những bộ dạng của cô mà tôi thấy được vài ngày gần đây, bộ dạng này trông có vẻ yên bình và dễ chịu nhất.

Adam Hyung cười với chúng tôi.

Anh đẩy những lời mà bản thân vừa định nói xuống lại cổ họng.