Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 73

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 148

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1824

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Web Novel - Chương 12: Vì Onii-chan thì

Tập 12: Vì Onii-chan thì…

“Thôi, nếu cơm đã sẵn rồi thì ăn cơm trước vậy.”

Trong ba lựa chọn được đưa ra: cơm, tắm, hay An-chan, tôi chẳng chút do dự mà chọn ngay cơm. Thoắt cái, tôi cởi giày, bước vào nhà.

Thế mà An, nhìn tôi với vẻ mặt hậm hực, bỗng hét toáng lên:

“Cái gì chứ! Trong các lựa chọn có cả em cơ mà, sao anh lại không thèm đắn đo mà chọn cơm ngay thế hả!?”

“Tại vì anh thấy em đáng yêu quá đấy, nên mới muốn ăn ngay món cơm do chính em chuẩn bị trước khi nó nguội đi chứ sao.”

“Ư…! N-Nếu vậy thì… ăn cơm ngay thôi, Onii-chan!”

“Ừ.”

Vậy là, cùng với An đang toe toét vui vẻ, tôi bước vào phòng khách.

Cả hai ngồi đối diện nhau trên ghế, bắt đầu bữa ăn. Hôm nay có món rau củ xào thịt và một bát canh miso thơm lừng.

“…Mà, cuối cùng thì kỳ thi giữa kỳ với giai đoạn ôn thi cũng kết thúc rồi nhỉ.”

Món ăn của An sau kỳ thi này đúng là thấm đến từng tế bào. Tôi vừa nghĩ vừa lẩm bẩm, và An gật đầu, hào hứng đáp:

“Ừ! Chúc mừng anh đã vượt qua, Onii-chan! Giờ thì có khối thời gian rảnh rỗi rồi, đúng không?”

“Ừ, đúng thế.”

Kỳ thi này, như mọi khi, bắt tôi phải học hành chăm chỉ hơn bình thường… Nhưng mà, không hiểu sao trời xui đất khiến thế nào, công việc làm thêm lại bận rộn hơn bao giờ hết. Thật sự là một khoảng thời gian khốc liệt.

May mà giờ đây, khi kỳ thi giữa kỳ đã qua, như An nói, tôi sẽ có chút thời gian để thở. Cuối cùng thì…

“Cuối cùng thì, anh có thể đưa lịch làm thêm về như cũ được rồi.”

“Gì cơ…!?”

Kỳ thi này đúng là tàn nhẫn. Vừa phải cân bằng giữa học hành và làm thêm nhiều hơn bình thường, thế mà để tập trung học, tôi buộc phải cắt giảm giờ làm.

Và giảm giờ làm thì dẫn đến gì? Đơn giản thôi: tiền vào túi cũng ít đi.

Tàn nhẫn, nhưng chẳng có gì tàn nhẫn hơn thế. Cơ thể đã mệt mỏi vì phải cân cả học lẫn làm, vậy mà tiền thì cứ teo tóp. Cứ mỗi mùa thi, tôi lại đau đầu với bài toán này, nhưng lần này, may mắn thay, tôi đã vượt qua…

“Không được đâu, Onii-chan!!”

“…An?”

Tôi vừa thở phào vì đã sống sót qua kỳ thi thì An, ngồi đối diện, đột nhiên cắt ngang với vẻ hoảng hốt. Rồi em ấy, với ánh mắt lo lắng, nói tiếp:

“Onii-chan, kỳ thi lần này anh mệt mỏi hơn bình thường nhiều lắm, em thấy rõ luôn. Nếu anh quay lại lịch làm thêm như trước, anh sẽ kiệt sức mất…!”

…À, ra vậy.

Tôi nhận ra lời mình nói có chút không rõ ràng, liền vội đính chính:

“Ý anh là quay lại như cũ, nhưng sau kỳ thi này, anh nhận ra mình đã khiến em lo lắng nhiều hơn dự tính. Thế nên, dù có tăng giờ làm so với kỳ thi, anh vẫn sẽ giảm bớt so với trước đây.”

Tôi bổ sung thêm, hy vọng An sẽ yên tâm hơn. Nhưng An, nghe xong, lại kiên quyết đáp, giọng đầy cương nghị:

“Vẫn không được! Việc làm thêm chỉ nên giữ ở mức tối thiểu thôi, còn lại anh phải ưu tiên nghỉ ngơi tuyệt đối! Em giờ cũng bắt đầu đi làm diễn viên rồi, anh không cần phải cố sức nữa đâu! …Đúng vậy.”

Nói xong, An đứng bật dậy khỏi ghế.

Ánh mắt em ấy bỗng tối lại, má ửng hồng, tiến gần về phía tôi. Rồi, em vòng ra sau lưng tôi, cất giọng vừa dịu dàng, vừa ngọt ngào, nhưng lại phảng phất chút gì đó… ám muội:

“Onii-chan không cần phải cố gắng gì hết. Từ giờ, em sẽ làm mọi thứ anh muốn, hay bất cứ điều gì anh cần. …Onii-chan, anh muốn làm gì với em? Anh muốn em làm gì cho anh? Chỉ cần là vì Onii-chan, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì đấy.”