Khi Hiiragi bất ngờ áp sát cơ thể vào tôi…
Một mùi hương dễ chịu lập tức xộc vào mũi, kèm theo cảm giác mềm mại từ phía sau lưng. Tôi hoảng loạn, cố mở miệng nói, dù giọng hơi run:
“N-Nếu tớ không nhìn cậu như con gái… thì chuyện này với chuyện kia, chẳng phải là hai vấn đề hoàn toàn khác sao?!”
“Khác cái gì mà khác!” Hiiragi cắt ngang, giọng tỉnh bơ. “Nếu không nhìn đối phương là con gái, thì bị ôm từ phía sau thế này, bình thường chẳng ai động lòng hay bối rối gì đâu, đúng không?”
“Ừ thì…”
Tôi cứng họng trước câu hỏi sắc bén của Hiiragi, đành im lặng.
Mà khoan… cảm giác từ lưng tôi… cái gì đang chạm vào vậy trời?! Hiiragi, cậu không thấy ngại à?!
Dù qua lớp đồng phục và áo hoodie, nhưng áp sát thế này thì… ngực… Không được, không được nghĩ lung tung! Tôi cố gắng trấn tĩnh, ít nhất là tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, đồng thời cẩn thận tránh để Hiiragi thấy mặt tôi đang nóng bừng. Rồi tôi lên tiếng, nói ra điều vừa nghĩ khi trò chuyện với cô nàng:
“Hiiragi này, từ nãy tớ cảm thấy mỗi lời cậu nói đều như… mang chút bực bội thì phải? Cậu đang giận gì à?”
“Chẳng có gì mà giận.” Hiiragi đáp, giọng lạnh tanh.
“Thật không?” Tôi gặng hỏi.
Hiiragi im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Thật. Tớ vốn vô cảm, chẳng có chút rực rỡ kiểu nữ sinh như Hiyose-san – người mà cậu hay nói chuyện. Ngực tớ cũng nhỏ xíu, nên tớ đâu có giận khi cậu, người lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với Hiyose-san, không nhìn tớ như con gái.”
Vô cảm? Hiyose? Rực rỡ? Ngực?!
Tôi ngơ ngác: “Khoan, tớ không hiểu lắm… Sao tự nhiên lại lôi Hiyose vào đây?”
Hàng tá câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu, nhưng tôi quyết định hỏi cái rõ ràng nhất trước. Hiiragi đáp ngay:
“Lôi vào để so sánh chứ sao. Hiyose-san tính tình rạng rỡ, làm người mẫu, phong cách ăn mặc nổi bần bật, ngực thì siêu to, lại hay nói chuyện với cậu. So với tớ, chẳng phải lý do cậu không nhìn tớ như con gái dễ hiểu hơn à?”
“Điểm mấu chốt tớ không hiểu là ở đó! Đúng là Hiyose có tính cách và ngoại hình kiểu ‘nữ sinh trong mơ’, tớ không phủ nhận. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến việc có nhìn một người là con gái hay không!”
“Không liên quan?” Hiiragi lặp lại, giọng nghi hoặc.
“Đúng vậy. Hiyose có sức hút của Hiyose, còn Hiiragi có sức hút của Hiiragi.”
Tôi tiếp tục, cố gắng giải thích:
“Chẳng hạn, tớ thấy nói chuyện với Hiiragi rất thoải mái vì cậu có vibe trầm ổn. Về ngoại hình, cậu có nét đẹp trong trẻo, tinh khôi, cực kỳ cuốn. Còn về ngực… ừ thì, với tớ, nó đủ… à không, ý là đủ lớn rồi!”
Hiiragi thở dài: “Thôi, khỏi an ủi. Tớ biết ngực mình có lớn hơn trung bình thật, nhưng so với Hiyose-san – người có vòng một vượt chuẩn cả chục lần – mà cậu hay tiếp xúc, làm sao cậu nghĩ ngực tớ lớn được? Với lại, tớ biết tỏng cậu có thành thật hay không. Chỉ cần nhìn mặt cậu là rõ ngay… Ơ?”
Cô nàng vừa nói vừa nghiêng người nhìn thẳng vào tôi, rồi bất ngờ thốt lên, giọng đầy ngạc nhiên. Hiiragi chăm chú quan sát mặt tôi một lúc, rồi hỏi:
“Sao mặt cậu đỏ thế kia?”
Tôi lúng túng: “Một thằng chưa từng có bạn gái như tớ, bị con gái áp sát thế này, làm sao mà không dao động cho được?!”
“Nhưng… nếu vậy, sao lúc nãy cậu bảo không nhìn tớ như con gái?”
Như con gái… À, ra là vậy! Cuối cùng tôi cũng nhận ra sự hiểu lầm giữa hai đứa. Tôi vội giải thích:
“Ý tớ nói ‘không nhìn cậu như con gái’ là muốn bảo rằng tớ không có ý nghĩ… không đứng đắn với cậu thôi. Chứ không phải tớ thực sự không xem cậu là con gái!”
“Thật sao? Vậy những lời khen lúc nãy… là cậu thật lòng nghĩ thế à?”
“Đúng vậy. Tớ chỉ nói ra những gì tớ nghĩ về cậu, thế thôi. Thành ra nghe như khen ấy mà.”
Hiiragi im lặng, không còn nhìn thẳng vào tôi nữa. Một lúc sau, cô nàng mới lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:
“Tại tớ hiểu lầm lung tung nên làm mọi chuyện rối lên. Xin lỗi nhé.”
Tôi vẫn chưa rõ tại sao Hiiragi giận, nhưng thôi, miễn là cô nàng hiểu thì tốt rồi.
“Không sao, cậu hiểu là được.”
Vậy là xong, giờ chỉ cần Hiiragi buông tôi ra, mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nhưng…
Hiiragi vẫn chẳng có dấu hiệu rời đi.
Tôi đang phân vân có nên lên tiếng thì Hiiragi bất ngờ nói, giọng nhẹ nhàng:
“Này, Sorakaze. Về cái ‘ý nghĩ không đứng đắn’ mà cậu nói lúc nãy…”
Rồi cô nàng ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Nếu tớ nói… tớ sẵn sàng làm ‘chuyện đó’ với cậu, thì cậu… có muốn làm ‘chuyện đó’ với tớ không?”