“An… em sao thế?”
Tôi tò mò hỏi khi nghe giọng An trầm xuống bất thường.
An lặp lại, giọng vẫn u ám như cũ.
“Onii-chan, anh đã đến nhà một cô gái, đúng không…? Đi nhà con gái có việc gì mà phải đích thân đến tận nơi thế?”
“Để chơi thôi. Thi giữa kỳ cũng xong rồi, lâu lâu đổi gió thế này cũng đâu có tệ, đúng không?”
“Ừ thì đúng là thế… nhưng chơi gì cơ? Đi nhà con gái, chẳng lẽ là kiểu chơi chỉ làm được ở nhà người ta sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“…!?”
Cùng ngồi sát bên Hiiragi, cầm máy chơi game và chiến cùng nhau…
Đúng là kiểu chơi mà thường chỉ có thể làm ở nhà người ta.
“Dù sao thì cũng có thể chơi onli—”
Tôi định nói rằng trò này cũng có thể chơi online.
Nhưng ngay lúc đó…
An, không hiểu sao mắt mở to đầy kinh ngạc, bỗng tiến sát lại gần tôi, tay đặt lên ngực, giọng run run như đang hoảng loạn.
“Sao anh không bàn với em trước khi chơi kiểu đó với một cô bạn cùng lớp hả?”
“…Hả?”
Bàn bạc…?
“Ý em là chuyện gì—”
“Em đã nói với anh rồi mà, đúng không? Vì Onii-chan, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì! Kể cả… kể cả chuyện đó cũng được!”
Kể cả chuyện đó…?
“Xin lỗi, nhưng anh thật sự không hiểu em đang nói gì—”
Tôi hoàn toàn không nắm được mạch câu chuyện, nhưng An thì nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm xúc, giọng như van nài.
“Có phải vì em là em gái nên anh ngại đúng không? Nghĩ rằng không thể làm chuyện đó với em gái… Nhưng nếu thế thì anh không cần phải ngại đâu! Nếu Onii-chan muốn, em sẵn sàng… dù là mỗi tối cũng được! Vì em… em cũng muốn làm chuyện đó với Onii-chan…”
Phần cuối, An nói nhỏ dần, má đỏ ửng, ngượng ngùng.
Tôi cố gắng hiểu lời An theo cách của mình, rồi mở miệng đáp.
“…Ý em là, em cũng muốn chơi game với anh, đúng không?”
“…Hả? Game…?”
An ngẩn ra, giọng ngạc nhiên. Tôi gật đầu, giải thích.
“Hôm nay anh chơi game thôi, nên anh nghĩ ‘chuyện đó’ mà em nói là chơi game. Chẳng lẽ… anh hiểu sai hả?”
An đứng hình một lúc, như thể bị bất ngờ.
Rồi đột nhiên, em ấy vội vàng lên tiếng, giọng hơi luống cuống.
“Đ-đúng thế! Ý em là em cũng muốn chơi game với Onii-chan!”
“À, hóa ra là vậy. Thế thì lần sau anh sẽ chơi với em, nhưng mỗi tối thì hơi quá đấy.”
“Ừ, đúng rồi ha!”
An gật đầu lia lịa, nhanh như gà mổ thóc.
Tôi chợt nghĩ đến một điều, bèn hỏi.
“…Theo mạch câu chuyện, hình như em biết anh hôm nay đi chơi game. Sao em biết được thế?”
Tôi không nhớ đã nói với An về chuyện này, nên tò mò hỏi. An đáp, giọng hơi ấp úng.
“Hả? À… t-thì… Onii-chan nói mà!”
“Anh nói…?”
“Ừ, ừ! Sáng hôm qua, lúc anh mới ngủ dậy, anh có nói ‘mai đi chơi game với bạn’ ấy! Nhưng em không ngờ đối phương lại là con gái, mà lại còn chơi ở nhà cô ấy, nên em shock lắm luôn!”
“Vừa ngủ dậy thì anh quên cũng không lạ… Hóa ra em shock vì lý do đó.”
“Ừ. Mà anh về muộn hơn em nghĩ, nên em lo anh đi làm thêm hay gì đó!”
“Vậy à… hiểu rồi.”
Lúc đầu tôi chẳng hiểu nổi An đang nói gì, nhưng giờ thì mọi thứ đã rõ ràng. Xong chuyện!
“Cơm xong chưa em?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Vậy cùng ăn nào.”
“Ừm!”
Nói xong, tôi quay lưng, bước về phía phòng khách.
—Không hề nhận ra, phía sau lưng, ánh mắt An đang tối sầm lại.
“Dù chỉ để chơi game, nhưng việc Onii-chan có một cô bạn thân đến mức đến tận nhà cô ấy… Lần này là game, may quá. Nhưng lỡ như sau này, anh ấy làm gì đó… hơn cả thế thì sao? Không được, tuyệt đối không được—Onii-chan là Onii-chan của em cơ mà!”