“Shirayuri-senpai? Chị sao thế ạ?”
Tôi tò mò hỏi khi thấy Shirayuri-senpai, với đôi má đỏ ửng khác hẳn ngày thường.
Vẫn giữ nguyên sắc hồng trên má, Shirayuri-senpai đáp:
“Ritsu-san từng nói rằng nụ cười rất hợp với chị… À, không, không phải giải thích chuyện đó.”
Nói rồi, chị ấy nở một nụ cười dịu dàng, nhìn thẳng vào tôi:
“Chị lo lắng cho Ritsu-san nhiều thật, nhưng hơn thế, chính Ritsu-san đã mang đến cho chị biết bao nụ cười. Chỉ mong em đừng bao giờ quên điều đó, nhé?”
“...! Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Tôi, một thằng bình thường như tôi, lại có thể khiến Shirayuri-senpai nở nụ cười?
Cảm giác có chút khó tin, nhưng… tôi biết đây không phải lúc để khiêm tốn mà phủ nhận. Thế là tôi quyết định đón nhận lời chị ấy một cách trân thành.
Sau đó, cả hai tiếp tục bước đi, trò chuyện những thứ linh tinh không đầu không cuối.
Và rồi, cuối cùng bọn tôi cũng đến được thị trấn.
Tự nhiên, một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu, tôi quay sang hỏi:
“Shirayuri-senpai, bình thường chị có hay ra thị trấn không ạ?”
Shirayuri-senpai, ái nữ của tập đoàn Shirayuri cơ mà. Một người như thế liệu có thường xuyên lượn lờ phố xá như tụi học sinh bình thường không? Tò mò quá, tôi hỏi luôn.
“Ừm…”
Shirayuri-senpai ngẫm nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở một hướng, nói tiếp:
“Chị có vào mấy tòa nhà kiểu như kia, nhưng mà sử dụng các tiện ích ở thị trấn thì hầu như không. Thực ra, nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên chị đi bộ ra thị trấn thế này đấy.”
Tôi nhìn theo hướng chị ấy chỉ… và trời ơi, đó là một tòa nhà chọc trời! Loại có cả bãi đáp trực thăng trên nóc, sang chảnh đến mức một học sinh bình thường như tôi chắc cả đời không dám mơ bước chân vào.
“Đúng là Shirayuri-senpai đỉnh thật ạ!”
…Nhưng mà!
Ngay sau khi buột miệng nói thế, tôi bỗng nhận ra một chuyện kinh hoàng, vội vàng lên tiếng:
“Xin lỗi chị! Hôm nay em hẹn chị mà để chị phải đi bộ đến tận đây. Lẽ ra em nên gọi taxi… à không, xe limo? Hay gì đó để đón chị mới phải, đúng không ạ?”
Tôi luống cuống vì đã để ái nữ tập đoàn Shirayuri phải lội bộ, nhưng Shirayuri-senpai chỉ điềm tĩnh lắc đầu, vẫn giữ vẻ dịu dàng như mọi khi:
“Không cần đâu, em đừng bận tâm. Ngược lại, chị còn thấy vui vì được đi bộ bên Ritsu-san, vừa đi vừa trò chuyện. Đây chắc chắn là khoảng thời gian di chuyển thú vị nhất từ trước đến giờ của chị đấy.”
Chị ấy nói với nụ cười ấm áp.
…Trời ạ, ái nữ của một tập đoàn lớn mà lại chẳng có chút kiêu kỳ nào. Tôi cứ tưởng những người như chị ấy sẽ có chút gì đó tự cao, nhưng Shirayuri-senpai thì hoàn toàn không.
“Vậy thì tốt rồi ạ.”
Tôi thở phào.
Shirayuri-senpai vẫn giữ nụ cười dịu dàng ấy. Nhưng rồi, chị ấy bỗng dừng bước, ánh mắt tò mò nhìn về một hướng, hỏi:
“Ritsu-san, cửa hàng kia bán gì vậy?”
Tôi cũng dừng lại, nhìn theo. Trước mặt là một cửa hàng đông nghịt, xếp hàng dài dằng dặc. Và thứ họ bán là…
“À, đó là bánh donut đấy ạ.”
“Donut… là gì?”
Nhìn vẻ ngơ ngác của Shirayuri-senpai, tôi gật đầu giải thích:
“Dạ, là một loại bánh hình vòng, ngọt và có kết cấu mềm mềm, đặc biệt lắm.”
“Ra vậy… Chị tự biết mình hơi lạc hậu với mấy thứ đời thường, nhưng mà xấu hổ thật, đến giờ chị mới nghe đến cái tên donut này.”
Ừ thì, nghĩ lại hoàn cảnh của Shirayuri-senpai, việc không biết donut hay mấy thứ mà học sinh bình thường hay ăn cũng chẳng có gì lạ.
…A, đúng rồi!
“Vậy giờ mình đi ăn thử donut nhé, chị?”
“Thật… thật được sao?”
“Dạ, hôm nay mình đâu có kế hoạch gì cụ thể. Nếu Shirayuri-senpai tò mò về donut, thì tuyệt đối phải thử thôi!”
“Cảm ơn em, Ritsu-san!”
Nhìn Shirayuri-senpai mừng rỡ, tôi thấy lòng mình như ấm lên.
Thế là bọn tôi xếp hàng ở cuối đoàn người trước cửa hàng.
Nhưng rồi…
“…”
Ngay trước mặt là một cặp đôi, rõ ràng là người yêu, đang nắm tay nhau xếp hàng.
Chuyện này thì bình thường thôi, đâu có gì phiền ai. Tôi cũng chẳng để tâm lắm, nhưng…
“Ritsu-san.”
Shirayuri-senpai bỗng gọi. Tôi quay sang, và…
Chị ấy chìa bàn tay trắng trẻo về phía tôi, đôi má ửng hồng vì ngượng, nhưng vẫn dứt khoát nói:
“Chúng ta… cũng như cặp đôi phía trước… nắm tay nhau, được không?”