“Gì cũng được…?”
“Ừ! Nếu tôi thắng, Sorakaze, cậu phải nghe lời tôi một chuyện bất kì tôi muốn… Nhưng ngược lại! Nếu tôi thua, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu yêu cầu!”
Gì cũng được, hử…
Nghe thế thì, bảo là muốn nhờ Hiyose cái gì đó ngay lập tức, tôi cũng chẳng nghĩ ra được… Đang định nghĩ thế, nhưng.
“…”
Nhìn Hiyose đứng trước mặt, với bộ đồng phục hơi xộc xệch mà vẫn toát ra vẻ cuốn hút khó cưỡng.
Tôi chợt nảy ra một ý định muốn nhờ Hiyose một chuyện, thế là gật đầu đồng ý với đề xuất của nhỏ.
“Được rồi. Cứ theo lời cậu nói, dựa vào thắng thua lần này mà quyết định.”
“Yay~! Hóng kết thúc kì thi quá đi~!”
Hiyose reo lên đầy phấn khích, giọng sáng rực như vừa trúng số.
…Ừ, đúng rồi.
“Tôi đã quyết định chuyện muốn nhờ cậu rồi, có nên nói luôn bây giờ không?”
“Ơ? Đã quyết rồi á?”
“Ừ, có chút ngại thật… nhưng người duy nhất tôi nghĩ có thể làm chuyện này chỉ có cậu thôi, Hiyose.”
“Gì, ngại ngùng á!? Chỉ có tôi…!?”
Không hiểu sao, Hiyose giật mình, má đỏ bừng, lắp bắp với vẻ xấu hổ.
…Rồi nhỏ tiếp tục.
Sau một thoáng im lặng, Hiyose lấy lại bình tĩnh, nói với vẻ điềm tĩnh hơn.
“Tôi tò mò muốn biết cậu định nhờ gì lắm… nhưng cứ để sau đi! Nội dung yêu cầu để sau khi có kết quả thi rồi tính!”
“Ừ, được.”
Chẳng có lý do gì để từ chối, tôi gật đầu đồng ý…
Hiyose, má vẫn đỏ, trông căng thẳng thế nào ấy, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Này nhé, Sorakaze… Tôi không biết cậu định nhờ tôi chuyện gì, và tôi cũng chẳng có ý định thua đâu, nhưng──”
Vẫn với vẻ căng thẳng, Hiyose nhìn thẳng vào mắt tôi, tiếp tục.
“Nếu tôi thua, cậu đừng có mà ngại ngần gì khi nhờ tôi nhé! Dù cậu yêu cầu gì, tôi tuyệt đối không ghét bỏ đâu! …Tất nhiên, có thể tôi sẽ hơi xấu hổ chút xíu, nhưng nếu là với cậu, tôi──ý là, cứ thoải mái mà nói ra điều cậu thực sự muốn nhờ tôi, đừng ngại!”
Hiyose hét lên, như thể cố che giấu cảm xúc gì đó.
…À, hiểu rồi. Có lẽ nhỏ lo rằng nếu tôi thắng, tôi sẽ ngại mà không dám yêu cầu gì to tát.
Nếu đã thế, tôi phải trấn an nhỏ rằng chẳng cần lo chuyện đó.
Tôi mở miệng, nói.
“Ừ. Tôi vốn chẳng định ngại ngần gì với cậu đâu. Nên nếu tôi thua, cậu cũng đừng ngại mà nói ra điều cậu muốn tôi làm nhé.”
“Ư…! Ừ!”
Rồi sau đó.
Dù là ngày trước kì thi, ngày mà đáng lẽ cơ thể mệt mỏi nhất, Hiyose vẫn tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết. Tôi cùng nhỏ ôn bài, rồi sau giờ tan học, về nhà tiếp tục cày thi──cho đến ngày hôm sau.
Cuối cùng, ngày đầu tiên của kì thi giữa kì kéo dài ba ngày cũng bắt đầu.
“…”
Với một kẻ đã cày ngày cày đêm như tôi, điểm mấu chốt của kì thi này không phải kiến thức, mà là thể lực.
Trong các kì thi định kì trước, ngày đầu và ngày thứ hai, tôi luôn đạt điểm cao chót vót…
Nhưng đến ngày thứ ba.
Do mệt mỏi từ việc làm thêm, tôi thường mất tập trung, chỉ phát huy được một nửa sức lực, thậm chí còn tệ hơn.
Lần này, tôi cũng lo sẽ lặp lại tình cảnh đó──nhưng rồi, đến ngày thứ ba của kì thi.
Môn hôm nay là Tiếng Anh, Ngữ văn và Xã hội.
Xui xẻo thay, đúng vào ngày mệt mỏi nhất lại là các môn thi đấu với Hiyose──nhưng chính điều đó lại thành động lực. Nhờ tập trung vào cuộc thi với Hiyose, tôi giữ được sự tỉnh táo cho Tiếng Anh và Ngữ văn, còn Xã hội thì dùng sức bền để vượt qua.
Và rồi──
“Thi xong rồiii~! Trời ơi, mệt muốn xỉu luôn~!”
Ngay khi kì thi kết thúc, vừa tan học, Hiyose ngồi cạnh tôi hét lên đầy phấn khích.
Tôi thì chẳng có sức mà hò hét, thậm chí còn chẳng có năng lượng để làm cái gì…
Nhưng.
“Hiyose.”
“Hử?”
Có chuyện này nhất định phải nói, thế là tôi gọi nhỏ.
“Thắng thua phải đợi kết quả mới biết, nhưng nhờ cá cược với cậu, tôi đã giữ được tập trung đến phút cuối. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi vào cấp ba tôi làm được thế. Nên… cảm ơn cậu.”
“Ư…!”
Nghe tôi nói, Hiyose đỏ mặt, mắt mở to ngạc nhiên.
Rồi, trong một thoáng.
Hai đứa bàn về cảm giác sau khi thi xong…
“Gặp lại sau nhé, Hiyose.”
“Ừ! Bye bye, Sorakaze!”
Hiyose vẫy tay tiễn tôi, còn tôi thì cảm nhận ánh mắt nhỏ dõi theo khi rời khỏi lớp.
Về thẳng nhà, mở cửa bước vào, ngay tại tiền sảnh, An đang đứng đợi với nụ cười rạng rỡ.
“Chào mừng về nhà, Onii-chan! Thi cử mệt lắm đúng không? Ăn cơm trước? Tắm trước? Hay là… chọn em trước!?”