Chẳng hiểu gì sất.
Tôi đã nghĩ vậy về Hiyose không chỉ một lần. Chẳng hạn như lần cô ấy bất thình lình hỏi tôi: “Nếu chọn bạn gái, cậu thích người trầm tính hay người năng động?”
Lần đó tôi đã ngớ người, nhưng lần này thì… ôi trời, còn hơn cả ngớ người!
“Sorakaze! Mau trả lời đi!”
Giọng Hiyose vang lên, kèm theo khí thế hừng hực như thể đang chuẩn bị lao vào trận chiến sinh tử.
…Lần trước, chính cái khí thế này đã khiến tôi buột miệng trả lời ngay. Nhưng lần này thì…
“Cỡ ngực yêu thích!? Làm sao mà trả lời nổi cái đó chứ!”
Tôi hét lên, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng đang thiêu đốt mặt mình. Hiyose trố mắt, ngạc nhiên nhìn tôi.
“Sao lại không!? Chỉ cần nói cỡ ngực cậu thích là được mà!”
“Gì!? C-Cậu có biết mình đang nói gì không hả?”
“Tất nhiên là biết chứ! Tôi đang hỏi về cỡ ngực mà Sorakaze thích—ngực… ngực…?”
Nói đến đó, Hiyose bỗng khựng lại, như thể vừa nhận ra mình đã hỏi một câu kinh khủng cỡ nào. Má cô ấy đỏ lựng, xấu hổ đến mức tôi tưởng cô ấy sắp bốc khói. Rồi cô ấy lắp bắp.
“X-Xin lỗi! Tôi chỉ… hơi lo lắng một chút, nên mới hỏi linh tinh thế này…”
“Thấy cậu bình tĩnh lại là tôi mừng rồi.”
Đúng như tôi vừa nói, so với việc bị sốc trước thái độ bùng nổ của Hiyose lúc nãy, giờ đây tôi chỉ thấy nhẹ nhõm khi cô ấy đã chịu hạ hỏa. Nghe tôi nói thế, Hiyose lí nhí đáp: “C-Cảm ơn cậu…!”
Sau đó, cô ấy im lặng một lúc, rồi ngập ngừng lên tiếng.
“Này… Sorakaze.”
“Sao?”
Tôi đáp gọn, liếc nhìn Hiyose. Khí thế bừng bừng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một vẻ lo lắng, bất an. Cô ấy khẽ nói.
“Tôi sẽ không hỏi cậu thích lớn hay nhỏ nữa, nhưng chỉ một câu thôi… Sorakaze, cậu không ghét ngực lớn… đúng không?”
Nếu Hiyose hỏi lại câu ban nãy, chắc chắn tôi sẽ hét lên rằng làm sao trả lời nổi. Nhưng lần này, trông cô ấy rõ ràng khác hẳn.
Tôi cảm thấy đây không phải lúc để lảng tránh hay nói dối. Thế là tôi hít một hơi, thành thật đáp.
“Không… ghét.”
“! T-Thật sao!? …May quá…”
Giọng Hiyose lập tức chuyển từ lo lắng sang nhẹ nhõm, thậm chí còn pha chút vui mừng. Cô ấy mỉm cười, rồi lẩm bẩm gì đó nhỏ đến mức tôi không nghe rõ.
…Tất nhiên, cỡ ngực không phải điều quan trọng nhất. Nhưng nếu phải nói thật, không chỉ là “không ghét”, tôi còn—à mà, thôi! Không cần nghĩ tiếp nữa!
Những chuyện không cần nói ra thì cũng chẳng cần nghĩ tôii. Thế là tôi quyết định gạt phăng ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Sau đó, tôi và Hiyose cùng nhau ôn bài kiểm tra, giết thời gian cho đến hết giờ nghỉ. Rồi thời gian trôi qua, đến lúc tan học.
“Gặp lại ngày mai nhé, Sorakaze!”
“Ừ, mai gặp.”
Chào tạm biệt Hiyose ở ghế bên cạnh, tôi bước ra cổng trường, nơi đã hẹn gặp Hiiragi.
Khi đến nơi, tôi thấy ngay bóng dáng cô ấy.
Tóc xanh lam rực rỡ, dài ngang vai. Cổ đeo tai nghe, dưới áo đồng phục là một chiếc hoodie trắng. Dáng người cao gầy, đôi chân thon dài nổi bật.
Hiiragi Yukine.
Nhan sắc nổi bật của cô ấy khiến hầu hết học sinh đi ngang cổng trường đều phải ngoái nhìn. Nghĩ vậy, tôi tiến đến gần và lên tiếng.
“Để cậu đợi rồi.”
Hiiragi quay sang, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh như thường lệ.
“Không sao. Đi thôi?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu, và cả hai bắt đầu bước về phía nhà Hiiragi.
“Đi đến nhà con gái lần đầu tiên, căng thẳng thật đấy.”
Đi được một đoạn, cảm thấy im lặng hơi ngượng, tôi buột miệng nói. Hiiragi đáp ngay.
“Tôi không có anh chị em nên không rõ, nhưng cậu có em gái, chẳng phải đã quen với việc ở chung nhà với con gái rồi sao?”
“Em gái với bạn nữ cùng lớp là hai chuyện hoàn toàn khác. Với em gái, tôi chẳng xem em ấy là ‘con gái’, chỉ đơn giản là… em gái thôi.”
Thật khó giải thích, nhưng tóm lại, em gái là em gái! Tôi đang nhấn mạnh điều đó trong đầu thì bất ngờ, Hiiragi hỏi một câu khiến tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Vậy à. Thế… cậu xem tôi là con gái, đúng không?”