“Ơ…?”
Cùng Shirayuri-senpai, hai người đi chơi phố…!?
Nói đi nói lại bao nhiêu lần, nhưng Tập đoàn Shirayuri là một siêu tập đoàn, gom góp đủ loại công ty từ mọi lĩnh vực, nắm trong tay quyền lực mà một thằng như tôi chả dám mơ tới.
Shirayuri-senpai là con một của tập đoàn đó, nghe đồn từ trước tới nay, bất kể ai tỏ tình, từ hot boy tới đại gia, cô ấy đều thẳng tay từ chối.
Vậy mà giờ, Shirayuri-senpai lại muốn cùng tôi, một thằng bình thường tới mức tẻ nhạt, đi chơi phố…?
“ƪ, tại sao… senpai lại muốn đi phố với em ạ?”
Tôi vốn định gật đầu cái rụp bất kể cô ấy nói gì…
Nhưng lần này chuyện lớn quá, nên tôi phải hỏi lại. Shirayuri-senpai đáp:
“Cho tới giờ, tôi và Ritsu-san thường chỉ gặp nhau vào giờ nghỉ trưa trên sân thượng… Nhưng tôi nghĩ, không chỉ trong trường, mà cả ngoài trường, tôi cũng muốn được cùng Ritsu-san trải qua những khoảnh khắc đặc biệt.”
“Ngoài trường, với em…?”
Shirayuri-senpai, người hoàn hảo như bước ra từ tranh ấy, lại nghĩ về tôi như vậy sao…
Thú thật, thời gian bên Shirayuri-senpai đúng là vui thật, và nếu được, tôi cũng muốn thử cùng cô ấy đi đâu đó ngoài trường.
…Dù nói gì thì nói, ngoài An-chan – cô em gái của tôi – tôi chưa từng đi phố với đứa con gái nào, nên trong lòng hơi run. Liệu chuyện này có đáng gọi là “đền ơn” không, tôi cũng chả rõ.
Nhưng Shirayuri-senpai đã nói tới mức này, từ chối thì đúng là không phải phép.
“Được rồi, Shirayuri-senpai. Sau kỳ thi giữa kỳ này, hai ta sẽ cùng đi phố nhé!”
“...! Thật chứ…!?”
“Vâng!”
Nghe tôi trả lời, Shirayuri-senpai tròn mắt ngạc nhiên. Tôi gật đầu thêm lần nữa để xác nhận, và cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, nói:
“Cảm ơn cậu, Ritsu-san. Từ giờ, hãy cho tôi biết thêm thật nhiều điều về Ritsu-san mà tôi chưa biết nhé!”
“Ơ, vâng ạ!”
Những thứ về tôi mà Shirayuri-senpai chưa biết? Liệu tôi có đủ chuyện hay ho để kể không, tôi còn chả chắc. Nhưng thôi, cứ theo đà này mà gật đã!
Rồi giờ nghỉ trưa cũng kết thúc. Tôi chia tay Shirayuri-senpai, trở về lớp… Và vài ngày sau.
Ngày trước kỳ thi giữa kỳ kéo dài ba ngày cuối cùng cũng tới.
Như mọi khi, tôi đang học cùng Hiyose trong giờ nghỉ, thì…
“Nhìn nè, Sorakaze! Gần như đúng hết luôn!”
Hiyose tự tin khoe cuốn vở chi chít tiếng Anh. Quả thật, vở toàn dấu tick đỏ, sai thì lác đác vài chỗ.
“Khá đấy!”
“Đúng chứ!?”
Nghe tôi khen, Hiyose hí hửng đặt cuốn vở lên bàn.
“Dạy học với học cùng cậu, tớ nhận ra một điều: Hiyose đặc biệt giỏi tiếng Anh với Ngữ văn nhỉ.”
“Ừ! Trước giờ tớ chẳng để ý lắm… Nhưng nhờ Sorakaze kiên nhẫn dạy, tớ mới nhận ra đó!”
Chả có gì phải xấu hổ, nhưng Hiyose lại nói với vẻ hơi ngượng, mặt hồng hồng.
“Vậy thì công tớ dạy cũng đáng!”
Tôi đáp ngắn gọn. Hiyose im lặng một chút, rồi như để xua đi sự ngại ngùng, cậu ấy hét lên:
“Nếu là tiếng Anh với Ngữ văn, có khi tớ đã vượt mặt Sorakaze rồi cũng nên~!”
“Vượt tớ? Ghê gớm nhỉ… Dám nói thế, hay là ta cá cược một trận?”
“Cá cược?”
“Ừ. Kỳ thi giữa kỳ này, chỉ tính điểm tổng của tiếng Anh với Ngữ văn, đấu xem ai hơn!”
Nếu tính tất cả các môn, thú thật tôi chưa nghĩ mình sẽ thua Hiyose…
Nhưng chỉ hai môn tiếng Anh với Ngữ văn, lại trong phạm vi thi giữa kỳ, thì kết quả thế nào cũng không nói trước được.
Nghe đề nghị của tôi, Hiyose tròn mắt, rồi phấn khích reo lên:
“Được được! Nghe vui đấy! Đấu thôi! Mà, có nên thêm trò phạt cho thú vị không?”
“Phạt? Như kiểu gì?”
“Hừm, ví dụ như…”
Hiyose im lặng suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên, mặt đỏ lựng, nói:
“Người thua… phải làm một việc bất kỳ mà người thắng yêu cầu… Chẳng hạn thế!”