Leonora và Adele quay về phòng, một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Mời vào."
Tôi đáp lời, cánh cửa từ từ mở ra, Erika bước vào phòng. Cô bé mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt, để lộ vai trần.
"Th-thế nào ạ?"
Erika hơi đỏ mặt, vừa đi vào vừa hỏi.
"Anh thấy hợp lắm, trông cũng có cảm giác mới mẻ, khác hẳn ngày thường."
"V-vậy ạ? Không kỳ cục chứ anh?"
"Không, anh thấy rất đẹp."
"Cảm ơn anh."
Mệt thật... Nhưng nhờ vậy, lần tới chỉ cần thêm vào câu "quả nhiên là" rồi nói lại y hệt câu này là được. Thật đáng tiếc, đầu óc của tôi thông minh, nhưng những lúc thế này vốn từ vựng lại trở nên nghèo nàn.
"Thôi, ngồi đi. Cứ mặc như vậy nói chuyện một lát cho quen."
"Vâng."
Erika ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà cô bé đã ngồi lúc nãy.
"Trông em căng thẳng quá."
"Vì em không quen, nên chịu thôi ạ."
"Hay là chụp một tấm ảnh rồi gửi cho cha mẹ?"
"Em sợ họ sẽ lồng khung treo lên tường nên thôi ạ."
Có khi thế.
"Chắc cũng không có dịp nào để mặc. Lấy được bằng cấp 3 sẽ phải vào Hoàng thành, lúc đó chắc đem ra mặc cũng được."
"Cấp 3 còn xa lắm ạ, cao vời vợi như mây, em không nghĩ mình lấy được đâu."
Đó là chuyện của tương lai xa.
"Nói mới nhớ, lễ tốt nghiệp ở trường của anh, có nhiều bạn nữ mặc váy dạ hội lắm."
"A, mà đúng rồi, trường em cũng có vài bạn mặc đó ạ."
"Ở đâu cũng vậy nhỉ. Chắc là để dành cho bữa tiệc sau lễ tốt nghiệp..."
Tiệc tùng suốt ngày...
"Trường ở Kinh đô còn có cả những thứ như vậy à... Nhân tiện cho em hỏi, anh có tham gia không?"
Hả?
"Em nghĩ anh có tham gia không?"
"Em không nghĩ vậy."
Erika cười. Nụ cười đó vẫn rạng rỡ như mọi khi, lúc này tôi mới thấy chiếc váy thực sự hợp với em ấy.
"Anh về ngay. Không có hứng thú, có đến cũng chẳng nói chuyện với ai."
"Nếu là bây giờ anh có tham gia không? Giả sử thôi ạ?"
Bây giờ...
"Tùy vào Adele."
Ngoài cô ấy ra tôi chẳng có ai để nói chuyện. Cố gắng lắm thì cũng chỉ có Marta.
"Vậy à... em thì cũng hơi muốn tham gia."
"Với trang phục đó à?"
"A, thôi ạ. Mà nói mới nhớ, anh Zieg, công việc của anh thế nào rồi?"
Erika có vẻ xấu hổ, liền đổi chủ đề.
"À... Chris về rồi nên anh bị đuổi khỏi phòng làm việc."
"A, anh ấy về rồi ạ. Bé Dorothee chắc vui lắm."
"Nó trở lại thành con Dorothee lắm mồm như mọi khi rồi. Với lại anh ta có đưa cho anh một chai rượu vang làm quà. Em uống không? Trang phục này có vẻ hợp với rượu vang đó."
Tôi nói rồi lấy chai rượu vang Chris đưa, đặt lên bàn.
"Chúng ta hãy cùng uống mừng dịp này nhé. Em xin phép chỉ một ly thôi."
Hai ly là say rồi.
"Ừm. Do bị đuổi ra ngoài nên anh đã phải mượn phòng làm việc của Therese với một vài điều kiện."
"Ồ..."
"Ngày mai đi tham quan, nhưng những ngày sau đó anh chưa biết làm sao? Nếu các em không có ở đó, Therese sẽ không cho anh mượn phòng, nên anh muốn ba chị em đi cùng..."
Dù cũng chẳng có việc gì để làm.
"A, đó là điều kiện ạ. Được thôi ạ. Vốn dĩ em cũng định đi, với lại bọn em đến đây dưới danh nghĩa phụ giúp anh Zieg, nên em sẽ pha trà."
Cảm ơn em.
"Vậy nhờ em nhé."
"Vâng ạ! Ừm... em thay đồ lại được chưa ạ? Chắc chị Leonora với chị Adele sắp qua đó."
Hai người đó vừa qua rồi.
"Ừm. Nếu đậu cấp 9, chúng ta sẽ mặc bộ này đến khách sạn Side."
Vì Erika đã chi đến 10 vạn El, hay là mình đặt một set ăn tốt hơn một chút.
"Cảm ơn anh!"
Erika nở một nụ cười rạng rỡ rồi rời khỏi phòng.
"Helen, giao tiếp xã hội đúng là vất vả."
"Dĩ nhiên rồi ạ. Nhưng như chị Leonora nói, ngài nên trân trọng người nhà."
"Ta biết rồi."
Sau đó, Erika trong bộ trang phục thường ngày quay lại, tôi cùng em ấy uống trà, khoảng một tiếng sau đúng là Leonora và Adele thản nhiên đến, thế là cả bốn người vừa nói chuyện vừa uống trà. Bữa tối hôm đó chúng tôi ăn ở khách sạn, cả nhóm dùng bữa tại phòng tôi rồi nghỉ ngơi.
"A... anh Chris về rồi à. Vậy bé Dorothee cũng yên tâm rồi."
Tôi kể lại cho hai người kia chuyện đã kể cho Erika lúc chiều.
"Đúng vậy. Vì thế nên ngày kia nhờ các cô đi cùng nhé."
"Được thôi~. Đấm bóp vai cho cậu nhé?"
"Không cần. Chỉ thêm vướng víu."
Vốn dĩ tôi cũng không bị mỏi.
"Vậy tôi ngồi đọc sách để không làm phiền nhé."
"Cứ làm vậy đi... Adele, có thể cô không muốn đến Tổng bộ lắm, nhưng nhờ cô nhé. Còn ai thực sự không muốn đến, cứ ở lại khách sạn cũng được..."
"Không, tôi sẽ đi. Ở lại khách sạn một mình còn chán hơn. Với lại, sau chuyện vừa rồi, chắc Augusto không đến gây sự nữa đâu? Có Leonora ở đó mà."
Ai mà biết được?
"Nhờ các cô nhé. Cứ thoải mái là được."
"Hay là tôi học bài?"
Đúng là một người chăm chỉ. Tốt, nhưng...
"Sao cũng được. Với lại, Chris có đưa cho tôi một chai rượu vang làm quà."
Tôi cho Leonora và Adele xem chai rượu.
"Ồ... chai này xịn đấy."
"Ồ... đúng là lợi hại thật."
Lợi hại à?
"Anh ấy nói được tặng một chai rượu đắt tiền ở nơi công tác..."
"Chai này phải đến 50 vạn El đó."
"Đúng là cỡ đó đấy."
Không phải bị ngốc chứ?
"...50 vạn El cho một chai rượu vang?"
"...Hai chị đang nói gì vậy ạ?"
Tôi và Erika nhìn nhau.
"Đây là rượu để tặng cho người nhà Precht mà. Tôi cũng chưa bao giờ được uống loại rượu đắt tiền như thế này."
"Tôi cũng vậy. Anh Chris cũng thật là, lại cho đàn em một thứ như vậy."
Gã đó, chơi sang thật.
"Erika, dù có say cũng phải uống cho được hai ly. Có khi cả đời không được uống lại lần nữa đâu."
"Dạ! Em đi lấy ly đây!"
Erika mang ly cho đủ bốn người, cả nhóm cùng nhau uống rượu.
"Ồ! Hương vị đậm đà, thật thanh lịch!"
"Hương thơm cũng đậm vị trái cây và rất thanh lịch ạ!"
Hả?
"Hai người chắc chắn đang nói bừa phải không..."
Chuyện đó là đương nhiên.
"Hai cô là tiểu thư quý tộc cơ mà?"
"..............."
"..............."
Cả hai người ngửi mùi rượu, rồi nhấp một ngụm.
"...Đây là 50 vạn El."
"...Ừm. Không phải 40 vạn, cũng không phải 60 vạn."
Cảm ơn vì những lời bình luận còn thua cả tôi và Erika. Hai người có thật là quý tộc không vậy?