Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4313

[WN] Tập 5 - Chương 177: Martina "Đúng Là Một Ông Vua..."

Ngày hôm sau, chúng tôi tập trung ở nhà Erika từ sáng sớm và bắt đầu buổi học. Martina cũng đến, nên tôi xem xét việc luyện kim quặng đồng của con bé.

"Em đúng là vụng về thật đó..."

Chẳng làm được gì cả.

"Kh-Khó lắm ạ..."

Cứ thế này đến lúc đi Kinh Đô có làm được không đây?

"Em rất kém trong việc điều khiển ma lực. Nhưng, chuyện này cũng chỉ có thể nói là đành chịu. Thực tế mấy chị cấp 9, cấp 8 này cũng vụng về lắm."

Từ góc nhìn của một nhà ma thuật như tôi thì đúng là tệ hại.

"Một mũi tên đi lạc đã bay đến chỗ bọn em đó ạ." 

"Cậu Zieg quá đáng~" 

"Mà, đó là sự thật..."

Đúng là vậy.

"Vậy một người kém hơn các tiền bối rất nhiều như em phải làm sao ạ?"

Cũng biết mình biết ta ghê ha. Cái đứa từng nói "chỉ là cấp 10" đã trưởng thành rồi.

"Cứ nghe đã. Mấy chị của em tuy vụng về nhưng vẫn luyện kim được. Em cũng làm được giả kim thuật dược phẩm, đúng không? Lý do là gì?" 

"Ừm... là do quen tay ạ?"

Hừm... cũng muốn cho là đúng nhưng...

"Suýt đúng. Quen tay là một phần. Em gần gũi với thuốc men nên nói vậy không sai, nhưng lý do lớn nhất là kiến thức." 

"Kiến thức..." 

"Gia đình em là tiệm thuốc nên em có kiến thức cơ bản về thuốc. Nhưng chỉ nhiêu đó thì không thể đậu kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia được."

Đó là chuyện đương nhiên.

"E-Em biết ạ." 

"Mà bây giờ có bảo em hãy hiểu cấu trúc của nguyên tố hay sự hoàn nguyên cũng không được."

Ngay cả mấy bà chị đây cũng không nắm rõ nữa là. Thế giới này thậm chí còn không có ký hiệu nguyên tố, hầu hết mọi thứ đều được xây dựng dựa trên kinh nghiệm của ma pháp học. Chắc đây là một tác hại ở một thế giới quá phụ thuộc vào sự tiện lợi của phép thuật.

"Ừm, vậy thì, em phải làm sao ạ?" 

"Kinh nghiệm là bài học quý giá nhất. Em không được thông minh như các chị, lại còn là học sinh nên chưa tích lũy được nhiều kiến thức. Nhưng em cũng không thuộc tuýp người đó, nói một cách hoa mỹ, em là thiên tài. Em chỉ có thể dựa vào năng khiếu bẩm sinh để xoay sở thôi."

Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể học hỏi từ kinh nghiệm.

"Vâng..." 

"Kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia có phần thi viết và thực hành. Thi viết thì phải học đến chết. Thi thực hành thì cứ dựa vào năng khiếu mà đối phó. May mà chất lượng ma lực của em thuộc hàng thượng phẩm, nên giờ chỉ cần học cách điều khiển nó là được."

Đúng là một tố chất nên đi làm nhà ma thuật sẽ tốt hơn.

"Em sẽ cố gắng ạ!" 

"Được rồi, hôm nay sẽ luyện tập điều khiển ma lực. Ra ngoài thôi."

Tôi nói rồi đứng dậy.

"Ra ngoài ạ?" 

"Đến cả phép thuật sinh hoạt mà em cũng không dùng được, đúng không?" 

"…Vâng."

Tôi biết ngay mà. Với khả năng điều khiển tệ hại này, chắc mấy cái phép đó cũng không làm được. Đây là học sinh của trường phép thuật đó, thật đáng kinh ngạc.

"Vì vậy hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài luyện tập phép thuật. Phép tạo lửa hay tạo nước đều có ích cho việc làm thuốc."

Nói thế thôi chứ có ích gì. Muốn có nước thì vặn vòi, muốn có lửa thì quẹt diêm.

"Em sẽ cố gắng ạ!"

Cứ gắn với chuyện thuốc men là con bé lại có động lực ngay... Đúng là một đứa đơn giản.

"Vậy, đi thôi." 

"Vâng!"

Tôi và Martina đi ra ngoài. Không hiểu sao, ba cô gái cũng đi theo, họ mang bàn ghế ra và bắt đầu một buổi học ngoài trời.

"Mấy người nghĩ tôi sẽ bắt nạt Martina à?"

Tôi không làm mấy chuyện vô bổ đó đâu

"Không phải vậy đâu ạ." 

"Anh cứ tiếp tục đi, đừng để ý. Bọn tôi vừa học vừa xem thôi." 

"Bọn tôi cũng vụng về nên nghĩ có thể học hỏi được gì đó."

Hừm, thôi thì, thỉnh thoảng học bài ở ngoài trời cũng là một cách thay đổi không khí.

"Adele, thử tạo một ít nước xem." 

"Thế này à?"

Adele giơ tay lên, một ít nước xuất hiện làm ướt mặt đất.

"Đó là phép thuật sinh hoạt." 

"Em đã từng thấy rồi ạ."

Dù gì cũng là học sinh trường phép thuật mà.

"Bạn cùng lớp của em dùng được chứ?" 

"Chắc khoảng một nửa ạ."

Trình độ thấp quá... Một nửa... tôi nghĩ học sinh trường phép thuật ở Kinh Đô ai cũng dùng được.

"Thôi, thử làm đi." 

"Vâng!"

Martina gật đầu rồi giơ tay lên. Mà, đừng nói là nước, ma lực của Martina còn không hề chuyển động.

"Tệ quá..." 

"Em xin lỗi..."

Martina cúi gằm mặt.

"Ngài Zieg, hãy nhẹ nhàng thôi ạ." 

"Ta biết rồi. Chỉ là lỡ miệng thôi."

Vì nó quá tệ.

"Martina, hãy điều động ma lực đi." 

"Vâng. Grừừ..."

Thôi rồi... Chẳng thấy một chút tài năng nào.

"Ngài Zieg, tôi nghĩ có lẽ vì ma lực của Martina quá lớn nên chị ấy không thể điều động được ạ."

Helen hiếm khi đưa ra ý kiến.

"Ta cũng có cảm giác vậy."

Dù tôi nghĩ vấn đề còn nằm ở trước cả giai đoạn đó.

"Hay là ngài thử để chị Martina lập khế ước với một linh thú xem sao? Vai trò của linh thú vốn là để hỗ trợ phép thuật cho chủ nhân mà."

Ừ nhỉ. Helen nhà tôi chẳng bao giờ làm mấy chuyện đó nên quên mất. Nó chỉ ngủ, chơi, hoặc cho lời khuyên thôi. Mà, điều đó lại rất quan trọng đối với tôi...

"Martina, em có muốn lập khế ước với linh thú không?" 

"Linh thú ạ? Giống như bé Helen ạ?" 

"Không có đứa nào dễ thương bằng con bé nhà anh đâu."

Dễ thương nhất thế giới.

"A, vâng... nhưng, linh thú có sao không ạ?" 

"Nó chỉ hỗ trợ thôi, nhưng em phải chăm sóc nó đó. Xui xui thì gặp mấy đứa rất ích kỷ."

Như con quạ hay ghen tị đòi uống nước đường với mật ong.

"Dạ..." 

"Nhưng chắc chắn nó sẽ rất có ích cho em. Nó vừa hỗ trợ điều khiển ma lực, vừa có lúc sẽ đảm nhiệm những vai trò khác."

Tuy ích kỷ nhưng Dorothee biết bay nên cũng tiện.

"Không có gì nguy hiểm chứ ạ?" 

"Chuyện đó thì dĩ nhiên rồi."

Linh thú không bao giờ làm hại chủ nhân.

"V-Vậy thì, em sẽ thử lập khế ước... À mà, có thể hủy được không ạ?" 

"Hủy được nên cứ yên tâm."

Dù tôi chưa bao giờ nghe chuyện có người hủy khế ước cả. Cả Chris lẫn Trưởng ban, nói gì thì nói, vẫn rất cưng chiều Dorothee và Karsten.

"Ừm, phải làm sao ạ?" 

"Đợi chút. Anh sẽ vẽ vòng tròn triệu hồi cho."

Tôi lấy cây trượng từ không gian ma thuật ra rồi bắt đầu vẽ một vòng tròn phép thuật lên mặt đất.

"Ồ, đẹp quá." 

"Không chỉ bản thiết kế lúc trước, cậu Zieg vẽ giỏi thật đó." 

"Đúng là vạn năng... Anh có điểm yếu nào không vậy?"

Ba cô gái không biết đến từ lúc nào, nhìn xuống mặt đất.

"Giao tiếp xã hội." 

"Không, ngoài cái đó ra."

Chuyện đó thì không cần hỏi cũng biết.

"Chắc là âm nhạc với mỹ thuật... Tôi kém về nghệ thuật."

Tôi hát dở tệ, khiếu thẩm mỹ cũng bằng không.

"Ồ..." 

"À mà, Adele giỏi âm nhạc đúng không?"

Lần trước Leonora có nói.

"Không giỏi đâu. Chỉ là thích thôi." 

"Cô chơi được violin mà, đúng không?" 

"Thì, cũng chỉ ở mức biết chơi thôi..."

Giỏi thật. Tôi đến cả sáo recorder hay kèn melodica còn không chơi được.

"Tôi muốn nghe thử." 

"Em cũng muốn nghe ạ."

Erika cũng vậy.

"Ể? V-Vậy, mọi người có muốn nghe không? À, nhưng, từng người một thôi nhé. Tôi ngại lắm nên không tổ chức buổi thưởng thức đâu."

Tôi cứ nghĩ âm nhạc là phải có buổi biểu diễn cho mọi người xem chứ, nhưng có vẻ cô ấy không thích.

"Hay là vừa uống rượu vừa nghe nhỉ..." 

"Hãy uống thật nhiều vào cho đầu óc mụ mị đi rồi hãy nghe nhé."

Ủa, nếu đã ngại đến mức đó thì từ chối đi chứ.