Chuyến công tác ở Kinh đô và kỳ thi cấp 9, cấp 8 của ba cô nàng đã kết thúc, chúng tôi đi phi thuyền trở về Reet. Ra khỏi sân bay, cả nhóm dừng lại.
"Quê hương thân yêu đây rồi!"
Erika vui vẻ gật đầu.
"Ừm... mệt thật..."
Leonora vươn vai.
"A~, sợ quá. Lúc hạ cánh có hơi rung lắc phải không?"
Adele, một người nhát gan, buông tay ra khỏi tay áo tôi.
"Chắc hôm nay gió hơi mạnh. Đi thôi."
Mới chỉ một tuần trôi qua, vậy mà khi chúng tôi sải bước trên những con phố Reet để trở về ký túc xá của mình, cảm giác cứ như đã xa nhà từ rất lâu rồi.
"Ể?"
"Hả? Chi nhánh xây xong rồi?"
"Thật này... mới có một tuần thôi mà."
Trụ sở vừa mới bị cháy đen cách đây không lâu, giờ đây đã được xây lại thành một tòa nhà màu trắng mới tinh, sừng sững phía trước.
"Đúng là dân ưu tú của Tổng bộ."
Chúng tôi đang đứng trước cửa chi nhánh ngước lên nhìn, Wolf từ trong đi ra.
"Yo, về rồi à?"
Wolf nép sang một bên, bắt đầu hút thuốc.
"Ừ, mới về lúc nãy. Sao rồi?"
"Như cậu thấy đó, bên ngoài đã xong. Còn lại chỉ là điều chỉnh phần nội thất. Trong hôm nay sẽ xong."
"Ngày nghỉ mà cũng làm việc chăm chỉ nhỉ."
"Nói hay thật... Ngày mai các cậu sẽ bắt đầu công việc phải không? Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ kịp tiến độ thôi."
Thật đáng biết ơn.
"Vất vả rồi. Có cần quà Kinh đô không?"
"Không cần. Mai tôi trở về đó mà."
Wolf cười.
"Vậy, nhờ cậu thêm một chút nữa nhé. Chúng tôi nghỉ ngơi đây."
"Ừ, vất vả rồi."
Chúng tôi đi ngang qua chi nhánh, vòng ra sân sau. Đương nhiên, phần phía sau của chi nhánh màu trắng mới toanh hiện ra.
"Ồ! Vậy là từ đường lớn không nhìn thấy ký túc xá nữa rồi!"
"Ừ nhỉ... tôi thích cái cảm giác căn cứ bí mật này lắm, hay thật."
"Thế này thì có nghịch nước cũng không bị ai nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ nữa nhé."
Cả ba người đều có vẻ mãn nguyện.
"Ai cũng mệt rồi, việc chào hỏi và báo cáo với Trưởng chi nhánh để mai cũng được. Thôi, giải tán."
Chúng tôi chia tay nhau tại đó, mỗi người về phòng của mình.
"Nhà của mình nè, lâu rồi mới về."
"Về rồi ạ~"
Chúng tôi chia nhau ra sắp xếp quà lưu niệm và giặt giũ. Lúc đó, chuông cửa reo lên, rồi tiếng gõ cửa thình thịch vang đến.
"Khách ạ?"
"Là Leonora."
"Ồ..."
Tôi ra mở cửa, đúng như dự đoán, Leonora đang đứng đó.
"Mới gặp lúc nãy~"
"Ừ."
"Chị Leonora thật nè..."
Đã nói rồi mà.
"Hửm? Sao vậy?"
Thấy phản ứng của Helen, Leonora nghiêng đầu.
"Không ạ, ở khách sạn cũng vậy, không hiểu sao ngài Zieg cứ đoán đúng người gõ cửa."
"Cậu Zieg là nhà ngoại cảm à?"
"Mỗi người các cô có một cường độ âm thanh khác nhau nên tôi biết. Với lại, đã bấm chuông rồi mà còn gõ cửa thì chỉ có cô thôi."
"Ôi... giỏi thật, tôi được thấu hiểu, được yêu thương nè~"
Rồi rồi.
"Mà có chuyện gì vậy?"
"Hẹn hò đi~"
Hẹn hò?
"Không, còn phải giặt giũ và nhiều việc khác nữa mà."
Tôi thì không có nhiều, nhưng phụ nữ có nhiều đồ, chắc bận rộn lắm.
"À, cả phần của tôi lẫn phần của Adele, Erika đều nhận làm giúp hết rồi."
Hai cô tiểu thư quý tộc này mà không có Erika chắc không sống nổi mất?
"Adele thì sao?"
"Cậu ấy nói sẽ phụ Erika một tay."
"Cô ấy á?"
Tưởng cô ấy không biết làm việc nhà chứ?
"Ừm. Cậu ấy nói vì Zieg trong lòng chắc chắn đang coi thường mình nên phải cố gắng."
"...Tôi có coi thường đâu?"
Tôi không có coi thường Adele. Chỉ nghĩ "chắc không làm được đâu", chứ tuyệt đối không coi thường.
"Giống như cậu biết chúng tôi qua tiếng gõ cửa, chúng tôi cũng nhìn vẻ mặt của cậu mà biết được nhiều chuyện lắm đó."
Vậy sao...
"Ngài Zieg, ngài cũng được thấu hiểu, được yêu thương đó ạ..."
Vậy à? Tôi lại nghĩ khác.
"Thôi kệ Adele đi, người có vẻ làm được mọi thứ nhưng thực ra lại chẳng làm được gì. Cô thì làm gì?"
"Họ bảo tôi đi mua cá."
A~, đó là hẹn hò à.
"Tiệc cá nhỉ."
"Ừ. Câu cá là tốt nhất, nhưng hôm nay mệt quá nên muốn làm chuyện đơn giản xíu."
Tôi cũng hơi mệt, hôm nay muốn nghỉ ngơi thong thả.
"Được rồi, đi thôi."
"Ừm."
Chúng tôi rời phòng, đi bộ về phía chợ.
"Về rồi nhỉ~"
Trong thành phố tuy là ngày nghỉ đông người, nhưng không ồn ào như Kinh đô.
"Ừ."
"Cậu Zieg không ở lại Kinh đô à."
Hừm?
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
"Tôi cứ có cảm giác cậu sẽ ở lại Kinh đô luôn. Cậu Zieg ưu tú mà, Phù thủy Kinh đô không dễ dàng buông tay như vậy đâu."
"Phù thủy nhỏ của Reet, nếu tôi nói tôi về Kinh đô thì cô sẽ làm gì?"
"Khó nghĩ ghê... tôi cũng có một phần muốn đi theo. Thực tế, tôi nghĩ Adele sẽ đi theo. Nhưng còn Erika... chà, đó là sự giằng co giữa việc muốn đi theo và việc không thể bỏ lại Erika một mình. Con bé đó chắc chắn sẽ ở lại đây, quê hương của em ấy."
Chắc chắn rồi. Con bé rất gắn bó với quê hương, động lực trở thành nhà giả kim cũng vì muốn cống hiến cho thị trấn này.
"Thôi, không cần phải băn khoăn đâu. Ở đây vẫn tốt hơn cái nơi bận rộn đó. Vốn dĩ tôi không giống Erika, chẳng có chút quyến luyến nào với Kinh đô, nơi mình sinh ra cả."
"Vậy à~. Thích phù thủy Reet hơn phù thủy Kinh đô à~"
Là phù thủy nhỏ.
Leonora bắt đầu cười tủm tỉm, tôi liền giật lấy chiếc mũ của cô ấy.
"Nói chuyện hiện tại đi, kết quả thi thế nào?"
"Phần viết tôi đã kiểm tra nhiều lần, tôi nghĩ không có lỗi sai. Thực hành cũng không có sai sót gì."
"Vậy à... Đã nói nếu đậu sẽ đi khách sạn Side, cô định mặc bộ đó đi à?"
Tôi vừa đội lại chiếc mũ lên đầu Leonora vừa hỏi.
"Không, tôi sẽ mặc váy dạ hội. Cậu hộ tống nhé. Sau bữa ăn thì tùy cậu dẫn dắt."
"Tôi không muốn cõng người say đâu."
"Tôi không uống nhiều đến mức đó đâu~"
Mong là vậy.
Chúng tôi cứ thế đi bộ, mua đủ cá cho cả nhóm cộng thêm một ít nữa, rồi quay về ký túc xá.