Công việc chế tạo kiếm ma thuật kết thúc, chúng tôi cũng không còn việc gì làm, liền ra ngoài thành phố, thực hiện một chuyến mua sắm và tham quan dưới danh nghĩa một tour ăn vặt. Những ngày nghỉ như vậy cũng kết thúc, vào buổi tối cuối cùng, chúng tôi ăn tối ở khách sạn. Sau đó, đang vừa nói chuyện vừa chơi bài, tiếng gõ cửa vang lên.
"Tốt rồi, có người đến."
Tôi đặt bài xuống bàn.
"Zieg, đánh lá 5 đang giữ rồi hẵng đi chứ."
Đánh ra thì cô thắng còn gì.
"Khách đến, tạm dừng."
"Đúng là người kém may mắn trong các trò hên xui..."
Tôi lờ đi Leonora, đứng dậy, đi ra mở cửa. Một nhân viên khách sạn đang đứng đó, cúi đầu chào.
"Thưa quý khách. Có khách đến tìm ngài ở sảnh."
Lại nữa à.
"Ai vậy?"
"Là bà Claudia Zettel ạ."
Chà, cũng chỉ có người đó thôi...
"Hiểu rồi. Báo lại là tôi xuống ngay."
"Vâng ạ."
Người nhân viên lại cúi đầu chào rồi rời đi, tôi quay vào phòng.
"Trưởng ban ạ?"
"Muộn thế này còn đến, chắc là có việc gấp nhỉ?"
"Không phải ngày mai chúng ta về sao? Anh Zieg chắc chắn chưa chào hỏi gì rồi."
Cũng có thể.
"Tôi đi một lát."
Tôi rời phòng, đi xuống cầu thang. Đến sảnh, tôi thấy Trưởng ban Tổng bộ đang ngồi ở vị trí y hệt lần trước, tôi liền lại gần.
"Chào buổi tối. Sao bà lại đến vào giờ muộn thế này?"
Tôi vừa ngồi xuống ghế đối diện vừa lên tiếng.
"Ừ. Ta cũng nghĩ đến vào giờ này thì hơi phiền, nhưng ngày mai các cậu về rồi, không còn thời gian nữa. Nếu làm phiền cuộc vui của các cậu thì ta xin lỗi."
"Không, đúng lúc lắm. Tôi đang sắp thua bài đấy."
“Thì ra là đang hưởng thụ cái thú vui đó à...”
Ngoài chuyện đó ra còn gì nữa đâu.
"Bà bận đến mức này sao?"
"Chuyện đương nhiên mà. Ngoài việc tìm người thay thế Augusto, ta còn bị Điện hạ triệu tập, rồi bị Hắc Vệ thẩm vấn nữa."
Vất vả thật.
"Bà vất vả nhiều rồi, trong lúc đó tôi lại đi chơi."
"Cùng đám phụ nữ của cậu à? Đúng là sung sướng thật đấy."
Cứ coi như là nghỉ phép đi.
"Thì tôi cũng vất vả làm việc rồi. Kiếm ma thuật đã giao nộp cho Điện hạ chưa?"
"Phần chuôi và vỏ bao vẫn chưa xong. Chắc phải một thời gian nữa mới giao được."
Lâu thật.
"Thôi, cũng được. Vậy việc của bà là gì?"
"Ta nghĩ nên báo cáo lại chuyện của nhà Augusto cho cậu."
Tôi không quan tâm... Đối với tôi, chỉ cần Leonora đậu là được.
"Sao rồi?"
"Nghe nói đã tìm thấy bằng chứng liên quan đến tay nghị viên kia. Còn có cả một đống chuyện bất chính khác nữa. Trong đó có một chuyện liên quan đến cậu nên ta báo cho biết. Augusto cũng có cấu kết với Trưởng phòng Nhân sự, việc xếp Adele làm lễ tân là do chỉ thị của Augusto."
A~, vụ hai nhà quý tộc không hòa thuận đây mà. Kẻ chủ mưu là hắn à.
"Vậy à. Dù có lỗi với Adele, nhưng kết quả lại tốt đẹp."
Vì cô ấy đã đến chỗ chúng tôi.
"Ừm, chuyện này tốt hay xấu tùy cậu quyết định. Tóm lại, nhà Augusto coi như xong."
Hiệp hội Nhà ma thuật chắc đang rối lên, đến Trưởng ban Tổng bộ còn bị "sờ gáy" mà.
"Chia buồn. Chuyện này cần giữ kín không?"
"Ừ. Nhà Augusto quá lớn. Sẽ xử lý nội bộ, giải tán các phe phái rồi mới công bố, nên chắc phải mất một năm."
Quý tộc còn có các mối quan hệ ngang dọc nữa.
"Vất vả thật."
"Ừm, cậu sắp về Reet, chuyện đó không còn liên quan đến cậu nữa. Khỏe cho cậu rồi."
"Thật sự rất khỏe."
Tôi không muốn dính líu vào nữa.
"Zieg, cậu nghĩ tại sao ta lại thuyên chuyển cậu đến Reet?"
"Vì chẳng đội nào chịu nhận tôi, phải không?"
"Đúng vậy. Nhưng, ta thật lòng muốn cậu thay đổi. Vì vậy ta đã gửi cậu đến Reet, một nơi không có duyên với sự thăng tiến."
Đúng là không thể nào thăng tiến ở đó được.
"Vậy à. Thôi, cũng không sao."
"Cậu đã thay đổi. Thực sự đã thay đổi......... Corinna ở Đội Chế Tác Đá Ma Thuật đã nói muốn nhận cậu."
Chị Corinna à... Trông chị ấy bận rộn lắm.
"Cảm ơn. Therese thì không nói, chứ Marta với Lieselotte thì sao?"
"Ta không nghe ý kiến của từng người, nhưng có vẻ đó là ý chung của cả đội. Cậu giỏi cường hóa, nhân cách lại tốt lên, chắc họ thèm muốn lắm."
35 điểm mà cũng được thèm muốn à?
"Thật là một lời đề nghị hấp dẫn."
"Ừ. Không chỉ vậy. Augusto đi rồi, cậu có thể quay lại Đội Chế Tác Phi Thuyền."
Nơi mình từng làm à...
"Được sao?"
"Cậu chắc chắn không biết, nhưng đội trưởng Đội Chế Tác Phi Thuyền là chồng của Corinna."
Không biết... Ể? Mọi người đều biết à?
"Vậy sao..."
"Zieg, cậu tính sao? Augusto đã biến mất rồi, nếu muốn quay về, ta có thể cho cậu về. Con đường thăng tiến lại mở ra rồi đó."
Đúng thật. Cứ thế lập công, trở thành đội trưởng. Rồi sau này có lẽ sẽ phải tranh giành với Chris hay Heidemarie, nhưng cái ghế Trưởng ban Tổng bộ cũng ngay tầm mắt.
"Thưa Trưởng ban, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng thăng tiến rồi thì sẽ có gì ở phía trước?"
"Chẳng có gì cả. Chỉ có trách nhiệm chăm sóc một đám ngốc mà thôi. Vụ lần này ta cũng bị phạt giảm lương vì không giám sát được cấp dưới."
Vậy sao... Không, cũng phải. Là cấp trên thì phải chịu trách nhiệm.
"Ở Reet rất vui."
"Vậy à... Đám đệ tử của cậu thì sao?"
"Họ là những người tốt. Ngay cả một trò trẻ con như chơi bài cũng làm tôi thấy vui."
"Zieg... người ta gọi đó là hạnh phúc."
Hạnh phúc à...
"...Tôi, nếu phải quay về Kinh đô, không biết phải nói với họ thế nào."
Tôi trăn trở mãi nhưng không tìm ra lời giải đáp. Dù tự tin với trí thông minh hàng đầu thế giới này, tôi vẫn hoàn toàn bế tắc trước câu hỏi này.
"Chẳng lẽ lại nói: 'Xin lỗi nhé. Tôi quyết định về Kinh đô rồi. Phần còn lại các cô cứ liệu mà làm.'"
Mình có thể nói ra những lời như vậy sao?
"Không thể nào."
"Cậu chính là người có thể thản nhiên nói ra những lời đó."
"Tuyệt đối không thể nói được."
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ.
"Vậy, cậu ở lại Reet à?"
"Làm việc tùy hứng ở Reet vẫn tốt hơn làm việc đến khuya ở Tổng bộ."
Lương tuy giảm, nhưng đã là cấp 3 nên cũng nhận được kha khá. Số tiền đó đủ để dẫn họ đến những quán ăn đắt tiền.
"Vậy à... Ta lại muốn chính cậu kế thừa vị trí của ta."
Lời nói này rất nặng. Trưởng ban Tổng bộ đang chỉ định tôi làm Trưởng ban tiếp theo sau khi bà ấy nghỉ hưu. Không phải Chris hay Heidemarie, những người đang nhắm đến cái ghế đó trong môn phái, mà lại là tôi, người đang bị giáng chức ở Reet.
"Tôi sao? Tôi bị người ta ghét lắm đó."
"Ta cũng vậy thôi. Nhưng ta cũng có những người đồng đội, có cả môn phái các cậu nữa. Cậu cũng vậy."
Tôi cũng có môn phái riêng, có đệ tử riêng.
"Xin lỗi. Trọng trách này có vẻ quá sức với tôi. Đây là chuyện không liên quan đến năng lực."
"Vậy à... Thôi, nếu cậu đã quyết định vậy thì cứ làm thế đi. Cứ làm việc tùy hứng ở Reet đi."
"Xin lỗi đã làm phiền lúc bà bận rộn."
"Không sao. Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi."
Cố gắng lên, các cựu đồng nghiệp.
"Chuyện chỉ có vậy thôi?"
"Ừ. Ta muốn xác nhận chuyện đó."
"Vậy sao. Vậy tôi xin phép. Trưởng ban cũng mau về nghỉ ngơi đi."
"Ừ... Zieg, cuối năm có về đây không?"
Hửm?
"Tại sao?"
"Cậu này... Thôi, cứ về đi."
Phiền thế...
"Cho tôi xin chi phí đi lại nhé."
"Cứ dùng chiêu công tác giả quen thuộc của cậu đó."
"Tôi hiểu rồi... Vậy, cuối năm tôi sẽ trở về."
Tôi miễn cưỡng đồng ý rồi đứng dậy.
"Zieg, sống cho tốt nhé."
"Là bà đó. Nghĩ đến tuổi của mình đi."
Tôi đây tuy tuổi tinh thần không cần nói đến, chứ cơ thể là một thanh niên 22 tuổi khỏe mạnh.
"Lại đây. Ta ôm một cái."
"Không cần. Chúc ngủ ngon."
Cảm thấy có điềm không lành, tôi nhanh chóng rời khỏi đó, đi lên cầu thang. Sau đó, tôi về phòng, chơi nốt ván bài rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau là bữa buffet cuối cùng, ai cũng ăn hết công suất. Ăn sáng xong, chúng tôi về phòng, chuẩn bị khởi hành.
"Không quên gì chứ?"
"Chắc là không ạ."
"Nhảy lên giường lần cuối không?"
"Không cần đâu ạ. Giờ tôi chỉ nhớ chiếc giường của ngài Zieg thôi."
Hiểu mà. Ở đây gần một tuần, cũng bắt đầu muốn về nhà rồi.
"Được rồi, về thôi."
"Vâng!"
Chúng tôi rời phòng, tập hợp với ba cô nàng rồi làm thủ tục trả phòng khách sạn. Sau đó, cả nhóm ra sân bay, mua vé rồi ngồi ở ghế dài đợi lên tàu.
"Tạm biệt Kinh đô nhé."
"Ừ~. Kỳ nghỉ vui vẻ cũng kết thúc rồi."
"Nói ra cũng kỳ, nhưng tôi quên mất cảm giác hồi hộp trước kỳ thi rồi."
Các cô toàn đi chơi không à.
"Lần sau lại đến là được chứ gì."
"Cũng phải ạ."
"Hay là cố gắng cho kỳ thi giám định viên..."
"Tuy xa, nhưng nếu có phi thuyền, chỉ mất vài tiếng là tới Kinh đô rồi."
Hơi đắt một chút, nhưng đã có chiêu công tác giả rồi.
"Ở Kinh đô vui, đồ ăn ngon cũng nhiều, nhưng giờ tôi lại muốn ăn cơm của Erika."
"Tôi hiểu."
"Rất hiểu luôn."
"Ể, vậy ạ?"
Erika nở một nụ cười không hề tỏ ra khó chịu.
"Muốn ăn cá."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng thế. Ở Kinh đô hầu như toàn thịt."
Kinh đô ở trong đất liền nên không có nhiều món cá.
"Được rồi, về đến nơi chúng ta sẽ mở tiệc cá!"
Ngày xưa, ở kiếp trước, lúc đi đến các vùng quê, có người đã nói với tôi Tokyo là nơi để đi chơi, không phải để ở. Lúc đó tôi không nghĩ gì, nhưng bây giờ tôi có cảm giác mình đã hiểu được một chút ý nghĩa của câu nói đó. Và tôi cũng có cảm giác mình đã hiểu rõ hơn ý nghĩa của những lời Leonora hay Chris đã nói: 'Tôi hợp với cuộc sống chậm rãi ở một nơi như Reet hơn'.