Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 97

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11759

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13697

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1966

Từ Chương 1 đến Chương 465 - Chương 458: Ý anh là sẽ dùng chúng tôi làm khiên thịt hả? (3)

D +3.

「Chết tiệt! Bắn! Ta nói, mau bắn đi!」 (Lee Gong-Yeong)

Đại tá Lee Gong-Yeong, chỉ huy tuyến phòng thủ phía thượng nguồn sông Hàn, hét lớn trong khi trừng mắt nhìn đàn quái thú đang ùa tới từ xa.

「Mấy tên lãnh đạo óc chó đó của ta...!」 (Lee Gong-Yeong)

Đàn quái thú vẫn tiếp tục lao về phía sông Hàn như một bầy chó dại khổng lồ. Chắc chắn, phe loài người cũng đang sử dụng một số lượng lớn binh lính để tạo ra tuyến phòng thủ và họ đang dốc hết hỏa lực hiện có một cách tuyệt vọng, nhưng tất cả những gì họ có thể làm lúc này là duy trì tuyến phòng thủ này một cách khó khăn. Đòi hỏi nhiều hơn sẽ là quá sức.

「Nếu có não thì bọn chúng đã chẳng thiết lập phòng tuyến ở đây ngay từ đầu!」 (Lee Gong-Yeong)

Nếu họ đang chiến đấu với kẻ thù là con người thì việc thiết lập tuyến phòng thủ ven sông đã được chứng minh là hiệu quả. Cho dù có bao nhiêu quân địch xuất hiện, người ta vẫn phải chấp nhận rủi ro vượt sông, và nếu sử dụng tàu thuyền để vượt, thì không cần thiên tài cũng biết rằng các con tàu sẽ ngay lập tức trở thành mục tiêu dễ xơi.

Tất nhiên, con người có khả năng nghĩ ra những chiến lược thông minh để đổ bộ sau lưng quân địch hoặc thả lính dù, nhưng quái vật thì chỉ tiến thẳng.

Thoạt nhìn, có vẻ như những người phòng thủ đã tìm thấy một nơi lý tưởng để cố thủ và bảo vệ, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.

「Chúng đang xuống nước! Thưa sếp, một phần kẻ địch đã xuống nước rồi!」

「Thằng khốn.」 (Lee Gong-Yeong)

Lee Gong-Yeong đập gậy chỉ huy của mình xuống.

「Không kích đang đến! Chúng ta chỉ cần cầm cự thêm một chút nữa thôi!」 (Lee Gong-Yeong)

「Đạn không xuyên nổi, vậy làm sao chúng ta có thể cầm cự được, thưa sếp?!」

「Vậy thì chết đi hay gì đó đi, thằng khốn!」 (Lee Gong-Yeong)

Lời phản đối đau đớn của sĩ quan tùy tùng bị đáp lại bằng tiếng hét giận dữ từ Lee Gong-Yeong. Sau đó, Lee Gong-Yeong thở dài với vẻ mặt trống rỗng.

‘Chết tiệt.’ (Lee Gong-Yeong)

Sông ngòi là một chướng ngại vật mà con người phải tìm cách vượt qua an toàn, nhưng đối với những con quái thú này, nó không gây ra bất kỳ vấn đề gì.

Nếu những con quái thú đó có một chút bản năng nào đó thì chúng đã cố bơi qua, cho con người cơ hội bắn hạ bằng cách nào đó, nhưng không thể làm gì được với những con quái vật đang đi dưới đáy sông.

Vũ khí của loài người không đủ mạnh để xuyên qua lớp nước sông sâu và gây sát thương cho những con quái vật bám dưới đáy sông. Nghĩa là, toàn bộ lượng nước đó hoạt động như một rào cản bảo vệ che chắn cho quái vật.

Ngay cả khi con người có thể tấn công quái vật bên kia sông, ngay khi chúng lặn xuống nước, tất cả các phương pháp tấn công trước đó sẽ ngay lập tức trở nên vô dụng.

「Khốn kiếp!」 (Lee Gong-Yeong)

Lee Gong-Yeong nhìn chằm chằm vào những lớp rào chắn được đặt gần bờ sông và run rẩy vì tức giận.

Ông cảm thấy cơn giận sôi lên khi nhìn vào các đặc vụ KSF đang đứng phía sau những rào chắn đó.

「Chết tiệt thật. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ cảm thấy thương hại cho những tên sử dụng năng lực khốn nạn đó.」 (Lee Gong-Yeong)

Những con quái vật không thể bị chặn lại đang cố gắng trồi lên từ dưới mặt nước và điều đó khiến con người có rất ít lựa chọn. Điều tốt nhất họ có thể làm lúc này là triển khai những người dùng năng lực xung quanh bờ sông và ngăn chặn quái thú xâm lấn đất liền.

Và vì không thể chiến đấu trong khi né tránh vô số đạn và pháo bắn từ phía sau, nên vũ khí và pháo thông thường sẽ không thể tấn công những con quái vật đổ bộ lên bờ, ngoại trừ một số ít súng bắn tỉa.

Nghĩa là, quái vật phải bị chặn lại hoàn toàn bằng sức mạnh của những người dùng năng lực.

「Sẽ là địa ngục.」 (Lee Gong-Yeong)

Lee Gong-Yeong nghiến răng.

Nếu có thể, ông rất muốn bắt tất cả những tên cấp cao ngu ngốc đã nghĩ ra cái chiến dịch ngu xuẩn này và đẩy chúng ra tiền tuyến. Sẽ tốt hơn nhiều nếu kế hoạch đủ linh hoạt để thay đổi theo ý muốn, nhưng không may, đã quá muộn để làm bất cứ điều gì lúc này.

Khoảnh khắc loài người từ bỏ tuyến phòng thủ và rút lui, đàn quái thú đang tắc nghẽn ở phía bên kia sông sẽ tiến lên nhanh hơn bao giờ hết.

Nếu quân đội Hàn Quốc từ bỏ tất cả các rào chắn và cứ điểm được bố trí cẩn thận này, rồi tập hợp lại trên một cánh đồng nào đó để đối đầu với quái vật một lần nữa, thì họ sẽ phải chịu một thất bại chưa từng có trong lịch sử.

Họ bị kẹt giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tất cả những gì Lee Gong-Yeong có thể làm lúc này là tin tưởng vào những người dùng năng lực và dốc toàn bộ hỏa lực sẵn có vào phía bên kia sông.

Tuy nhiên, có một điều mà ông ấy phải thừa nhận, ít nhất là vậy.

「Vật tư của chúng ta thế nào rồi?」 (Lee Gong-Yeong)

「Đủ, thưa sếp! Chúng ta đang nhận được nguồn cung cấp đạn dược liên tục ngay bây giờ.」

「...Mẹ kiếp. Không chắc là ta có thể gọi đó là một năng lực đáng kinh ngạc hay không.」 (Lee Gong-Yeong)

Ông ấy thấy khó hiểu khi họ vẫn có nguồn cung cấp đạn dược ổn định ngay cả sau khi đã bắn nhiều như vậy vào kẻ thù. Lượng vỏ đạn rỗng được tạo ra trong một ngày đã đủ để tạo thành một ngọn núi, nhưng thậm chí còn nhiều đạn hơn đang được vận chuyển đến.

‘Bọn họ chắc chắn đang làm việc cật lực để sản xuất vật tư, vậy tại sao lại phải thiết lập cứ điểm của chúng ta ở một vị trí như thế này chứ?!’ (Lee Gong-Yeong)

Cộng hòa Hàn Quốc đã bước vào tình trạng chiến tranh tổng lực. Tất cả các nguồn lực có sẵn đều được dành cho việc sản xuất đạn dược và đủ lương thực để nuôi hơn một triệu binh sĩ chiến đấu ở tiền tuyến. Dân thường đã được sơ tán cũng cần được nuôi ăn, vì vậy về cơ bản, tất cả những gì hiện có đã được chuyển đổi thành việc sản xuất lương thực.

‘Không phải ta nghe nói chúng ta sẽ nhận được quân tiếp viện từ Nhật Bản và Đông Nam Á sao?’ (Lee Gong-Yeong)

Ngay cả khi không muốn, ông ấy cũng phải thừa nhận năng lực ngoại giao và chính trị của người đàn ông đó.

Ai có thể ngờ rằng Yun Yeong-Min lại là tổng thống lý tưởng nhất trong tình huống thời chiến? Lee Gong-Yeong chắc chắn đã nghĩ ông ta chẳng hơn gì một kẻ trống rỗng chỉ biết ba hoa khoác lác. Hơn nữa lại là một kẻ theo chủ nghĩa dân túy cực đoan. Nhưng Yun Yeong-Min hiện tại lại cho thấy hình ảnh một nhà lãnh đạo sắc sảo, khiến người ta tự hỏi liệu trong tương lai có bao giờ có một tổng thống nào tài năng như ông ấy nữa không.

「Trừ cái việc thiếu ý thức quân sự cơ bản thôi.」 (Lee Gong-Yeong)

Lee Gong-Yeong lớn tiếng hét lên trong cơn tức giận khi nhìn những con quái thú liên tục lao xuống sông.

「Khốn kiếp! Tiếp tục bắn! Đừng ngừng tấn công chúng! Và bảo họ nhanh chóng lắp đặt mìn chống tăng ở những nơi kẻ địch chưa vượt sông!」 (Lee Gong-Yeong)

「Vâng, thưa sếp!」

「Và không kích của ta đâu?! Chết tiệt, bọn Không quân khốn nạn đã đổi máy bay lấy kẹo hay gì sao?! Chúng ta phải đợi ở đây bao lâu nữa?! Và gọi cho bọn ở đơn vị pháo binh, bảo chúng nhanh cái tay lên mà bắn phá ngay bây giờ!」 (Lee Gong-Yeong)

Ngay khi những lời của ông vừa dứt, những ngọn lửa vụ nổ bao phủ phía bên kia sông kèm theo tiếng gầm điếc tai.

Pháo 155mm tiếp tục nhả lửa. Những quả đạn bắn từ khoảng cách mà mắt thường không thể nhìn thấy nổ lớn ở phía bên kia, rồi lại nổ lần nữa.

「...Khốn kiếp, Pháo binh bộ.」 (Lee Gong-Yeong)

Giá mà ngân sách đầu tư vào những khẩu pháo đó được chuyển hướng cho bộ binh; quân đội Hàn Quốc đã được xem là lực lượng tinh nhuệ hàng đầu thế giới.

Nhưng một sự thật không thể phủ nhận là pháo binh đã cung cấp nhiều sự trợ giúp hơn so với vũ khí cá nhân trong tình huống này. Ngay cả khi việc phân bổ ngân sách không tính đến khả năng xảy ra sự kiện kiểu này.

Bờ sông phía bên kia đã bị tàn phá nặng nề, nhưng biểu cảm của Lee Gong-Yeong vẫn ủ rũ.

「Đã đến lúc chúng nổi lên khỏi mặt nước.」 (Lee Gong-Yeong)

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng ông khi nhìn mặt sông đang quằn quại một cách đáng sợ như vậy. Con người chỉ đơn giản là không có bất kỳ phương pháp nào để ngăn chặn những con quái thú chết tiệt này ở trong nước.

Chắc chắn, họ có thể sử dụng tên lửa, nhưng sức công phá của chúng sẽ giảm đi rất nhiều trong nước. Vì vậy, thay vì lãng phí hỏa lực quý giá theo cách đó, sẽ có lợi hơn nếu chỉ tấn công quái vật khi chúng nổi lên khỏi mặt nước. Ngay cả Lee Gong-Yeong cũng đồng ý với điều đó.

Một đô đốc ngu ngốc nào đó đã muốn bắn ngư lôi và cử tàu ngầm mini đến sông Hàn, nhưng tất cả chúng đều kết thúc như một đống sắt vụn và bị chôn vùi dưới lòng sông.

Lee Gong-Yeong phải tự hỏi điều điên rồ gì đã khiến tên đô đốc ngu ngốc đó triển khai tàu ngầm đến một con sông. Đặc biệt là một con sông đầy rẫy vô số quái thú nữa.

「Chết tiệt!」 (Lee Gong-Yeong)

Hải quân Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản đang hỗ trợ, nhưng ngay cả khi đó, kế hoạch để các tàu chiến của họ đi ngược dòng và sử dụng pháo của chúng đã bị loại bỏ khá sớm. Sông Hàn đã trở thành một dòng sông chết từ rất lâu rồi. Ngay cả một con chim cũng không thể bay qua mặt nước; ngay khi nó cố hạ cánh, quái vật sẽ trồi lên từ dưới nước và vồ lấy con chim đáng thương như một bầy chó điên.

「Khốn nạn...」 (Lee Gong-Yeong)

Cuối cùng, những con quái vật bắt đầu nổi lên trên bờ sông. Những người dùng năng lực gầm lên và bắt đầu bắn phá. Những phát bắn Ether với đủ màu sắc và hình dạng phát ra những tia sáng đẹp đẽ và ngoạn mục như pháo hoa trong các lễ hội.

‘Chết tiệt thật.’ (Lee Gong-Yeong)

Lee Gong-Yeong kéo chiếc mũ sắt của mình xuống và nắm chặt tay.

Một khi đã bắt đầu phàn nàn, ông sẽ không thể dừng lại được. Miệng ông có thể liên tục tuôn ra những lời chửi rủa và tiếng hét giận dữ, nhưng ông biết rằng nếu họ mất nơi này, thì phần còn lại của Hàn Quốc cũng sẽ bị mất.

Mọi người bảo vệ tiền tuyến này cũng phải biết rõ sự thật đó.

Những người lính cầm và bắn súng cho đến khi nòng súng đỏ rực đều phải cảm thấy điều tương tự ngay lúc này. Nếu những khẩu súng họ dùng không thể làm tổn thương những sinh vật chết tiệt đó, thì họ thà dùng răng xé và cắn kẻ thù để bảo vệ vị trí này còn hơn!

Đó là sự quyết tâm khắc nghiệt đang tràn ngập lồng ngực của mọi người đứng trên tuyến phòng thủ này.

「Tiếp tục bắn!」 (Lee Gong-Yeong)

Tiếng hét của Lee Gong-Yeong bị chôn vùi giữa tiếng gầm của những khẩu pháo đang khai hỏa.

*

D +5.

「Chúa ơi, nhiều thật.」 (Chang-Sik)

Choi Chang-Sik được sơ tán đến thành phố Daejeon và ngay lập tức được điều đến làm việc trong một nhà máy.

Công việc của anh là vận chuyển những phế liệu kim loại thô đã được giao vào trong nhà máy.

Phần lớn quá trình sản xuất diễn ra ở Gwangyang và Pohang, nhưng một số người cho rằng ít nhất một cơ sở sản xuất phải được đặt gần chiến trường hơn, và kết quả là, một lò cao đã được khẩn cấp chuyển từ Pohang đến lắp đặt ở Daejeon.

Bình thường, một hoạt động như vậy sẽ mất vài tháng nhưng vì đây là thời chiến, hoạt động này chỉ mất bốn ngày để hoàn thành.

Vì được lắp đặt quá vội vàng nên có vấn đề về an toàn vận hành nhưng không ai dám công khai đề cập đến điều đó. Ngay cả khi lò nổ và giết chết tất cả công nhân, mọi người đều ngầm đồng ý rằng điều đó vẫn tốt hơn là việc nguồn cung cấp không đủ khiến tiền tuyến bị mất.

「Ách!」

Cần cẩu và xe nâng tiếp tục đưa các thỏi thép vào mà không nghỉ một chút nào. Hầu hết công việc đều do máy móc đảm nhiệm. Vì vậy, công việc của những người như Choi Chang-Sik là...

「...Cái này không phải, giống như một bãi phế liệu sao?」 (Chang-Sik)

Chang-Sik nhìn chằm chằm vào những đống phế liệu chất đống giống như những ngọn đồi lớn và thở dài.

「Sản xuất đạn bằng những thứ như thế này có ổn không?」 (Chang-Sik)

Anh hỏi lớn, và câu hỏi của anh được trả lời bởi một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tên Jo Gwang-Su, người mà anh mới kết bạn không lâu trước đó.

「Cho dù không ổn, chúng ta có thể làm gì được đây?」 (Jo Gwang-Su)

「Nhưng, toàn bộ chuyện này liên quan đến mạng sống của mọi người, nên chúng ta không nên có kim loại đàng hoàng sao...?」 (Chang-Sik)

“Nhưng mà mấy cái quặng kim loại ‘đàng hoàng’ đó thì chú lấy ở đâu ra?” (Jo Gwang-Su)

“...Hả?” (Chang-Sik)

“Nếu chiến tranh chỉ diễn ra ở nước mình thôi thì còn nhập thép về được, nhưng mà chú biết đấy, tất cả giao thương quốc tế đều đã dừng lại rồi còn gì?” (Jo Gwang-Su)

“...Vâng, đúng vậy.” (Chang-Sik)

“Đến điện còn không đủ, nghe nói trữ lượng dầu mỏ cũng sắp cạn rồi. Vậy thì mình lấy quặng sắt ở đâu ra được nữa chứ? Những gì đất nước mình khai thác được còn chẳng thấm vào đâu. Ý chú là, mọi thứ đã phải vận hành nhờ cỏ khô rồi, và chúng ta thực sự đang rất may mắn đấy, đúng không?” (Jo Gwang-Su)

“Chú nói đúng.” (Chang-Sik)

Chang-Sik không khỏi nhận ra thêm một lần nữa rằng tình hình ảm đạm hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

“Dù sao thì mọi thứ vẫn đỡ hơn một chút kể từ khi họ thu hồi vỏ đạn đã sử dụng từ tiền tuyến.” (Jo Gwang-Su)

“...Chú không thấy buồn cười sao?” (Chang-Sik)

“Buồn cười chỗ nào?” (Jo Gwang-Su)

“Mấy ông anh từng đi lính kể với cháu thế này. Cấp trên sẽ nổi điên vì mấy cái vỏ đạn rỗng trong lúc huấn luyện, cái thứ mà mình sẽ không có đủ thời gian để mà quan tâm trong chính cuộc chiến. Họ bảo là nếu một vỏ đạn bị mất tích, cả căn cứ sẽ bị lật tung lên cho đến khi nó được tìm thấy.” (Chang-Sik)

“Ờ thì, đúng rồi. Chuyện đó xảy ra mà.” (Jo Gwang-Su)

“Cháu đã tự hỏi ai lại ngu ngốc đến mức quan tâm đến những thứ như vậy trong tình huống thời chiến, nhưng giờ chúng ta đang ở trong chiến tranh và vỏ đạn rỗng vẫn được thu gom dù sao đi nữa. Cháu thấy điều đó buồn cười thôi, chú thấy không.” (Chang-Sik)

“Chú đoán cháu là kiểu người dễ bị mua vui nhỉ? Thôi đi ba cái chuyện nhảm nhí đó và vác mấy thứ này đi đi. Chúng ta phải quay lại làm việc.” (Jo Gwang-Su)

“Vâng.” (Chang-Sik)

Choi Chang-Sik chất rất nhiều phế liệu lên khung vác rồi nhấc lên lưng. Cậu vác đống đồ đó đến chiếc xe tải đang đợi gần đó – đó là công việc của họ. Dùng xe nâng và cần cẩu thì công việc này sẽ hoàn thành trong chốc lát, nhưng máy móc lúc này đều đang được dùng để vận chuyển thép không ngừng nghỉ.

‘Chà, họ thực sự đang sản xuất rất nhiều đạn.’ (Chang-Sik)

Rất nhiều thép được đưa vào nhà máy không nghỉ, và Chang-Sik thấy kinh ngạc khi tất cả những nguyên liệu thô đó đã được xử lý nhanh chóng đến vậy.

“Tình hình tiền tuyến thế nào rồi hả chú?” (Chang-Sik)

“Theo như chú biết thì hình như đó là địa ngục trần gian.” (Jo Gwang-Su)

“...Mẹ kiếp.” (Chang-Sik)

“Cháu còn trẻ nên đừng chửi thề nữa được không?” (Jo Gwang-Su)

Chú Gwang-Su nhẹ nhàng đá vào mông Chang-Sik một cái.

“Khi nào thì anh ấy mới về vậy chú?” (Chang-Sik)

“Anh ấy? Cháu đang nói ai thế?” (Jo Gwang-Su)

“...Là một người mà cháu biết. Anh ấy là người sẽ ngay lập tức quét sạch lũ quái vật hôi thối đó ngay khi anh ấy trở về.” (Chang-Sik)

“Cháu đang nằm mơ à con trai? Nếu có thể như thế thì chúng ta đã không phải làm mấy việc này. Ngay cả Mỹ cũng không thể trụ nổi và phải từ bỏ bờ biển phía đông của họ, và bây giờ chú nghe nói họ cũng phải bỏ cả khu vực trung đông rồi.” (Jo Gwang-Su)

“Ngay cả người Mỹ cũng không thể đánh bại anh ấy đâu.” (Chang-Sik)

“Được thôi, được thôi. Chú cũng sẽ rất vui nếu điều đó là thật. Giá như Siêu Nhân hay Tôn Ngộ Không là có thật, chúng ta đã không bị cướp phá như thế này. Đáng chết thật, chúng ta bằng cách nào đó vẫn đang cầm cự được, nhưng không lâu nữa, chúng ta cũng sẽ đối mặt với tình trạng thiếu lương thực… Chú không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa rồi.” (Jo Gwang-Su)

Choi Chang-Sik trút đống phế liệu trên lưng cậu xuống chiếc xe tải đang đợi.

‘Xin hãy về nhanh đi, anh Ji-Hyuk…’ (Chang-Sik)

< 458. Vậy ra các người muốn dùng chúng tôi làm lá chắn thịt sao? -3 > Hết.