“Tôi thừa nhận là chúng ta không có quá nhiều việc khác để làm. Tôi thực sự thừa nhận điều đó.” (Kim Dah-Hyun)
Giọng của Kim Dah-Hyun tràn ngập sự bất mãn.
“Và tôi cũng hiểu tại sao chúng ta bị lôi đến đây để làm việc, vì đằng nào thì chúng ta cũng chẳng có gì tốt hơn để làm. Đâu phải chúng ta được trả lương bèo bọt hay lương của chúng ta đến từ tiền thuế của dân đâu, đúng không? Và ngay cả tôi cũng đủ tỉnh táo để biết rằng chúng ta không nên ngồi ì trong văn phòng gãi bụng chỉ vì không có việc gì làm.” (Kim Dah-Hyun)
“...Mày có thôi cằn nhằn được chưa?” (Yun Hyuk-Gyu)
Yun Hyuk-Gyu thở dài thườn thượt, nhưng Kim Dah-Hyun không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại sớm.
“Dù vậy, tôi khá chắc chắn rằng đây không phải là loại công việc duy nhất mà chúng ta có thể làm. Vậy chuyện gì đang xảy ra với cái công việc cực nhọc này vậy, anh bạn...? Vấn đề của tôi là tại sao chúng ta phải làm những việc như thế này. Có rất nhiều loại công việc khác mà, đúng không? Đặc biệt là khi tôi thuộc loại nhanh nhẹn và khá nhạy cảm, không như anh Hyuk-Gyu đây là một tên não cơ bắp. Loại công việc này đơn giản là không hợp với tôi, anh biết mà. Đơn giản là không hợp!” (Kim Dah-Hyun)
“Muốn thử xem cảm giác bị một tên não cơ bắp đánh đập là thế nào không?!” (Yun Hyuk-Gyu)
Ngoài ra, tao đ*o phải là não cơ bắp, đồ ngu! (Độc thoại nội tâm của Yun Hyuk-Gyu)
“Chắc chắn, tôi muốn giúp, nhưng thể lực của tôi không khác mấy so với người bình thường đâu, anh biết mà? Nên gần đây tôi cứ suy nghĩ mãi. Trước đây tôi nghĩ mình sẽ được tham gia vào một công việc ngầu lòi, thanh lịch gì đó và nghe có vẻ rất hay ho nhưng bây giờ tôi cứ liên tục bị cuốn vào việc làm những thứ như thế này, tôi cảm thấy mình như một thứ rác rưởi vô giá trị vậy, anh hiểu ý tôi chứ?” (Kim Dah-Hyun)
“...Thêm một lời nữa thôi, là tao đập m* mày thật đấy.” (Yun Hyuk-Gyu)
“Chậc.” (Kim Dah-Hyun)
Kim Dah-Hyun vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, nhưng anh không mở miệng nói thêm một lời nào vô ích để kích động Yun Hyuk-Gyu. Dù sao thì, Yun Hyuk-Gyu cũng chẳng thích thú gì loại công việc này.
Yun Hyuk-Gyu tập trung Ether vào hai tay, rồi nhắm vào một tòa nhà đổ nát chỉ còn trơ lại những thanh thép gỉ sét, trước khi phá hủy nó hoàn toàn.
RẦM-RẦM-RẦM!
“Aish, anh bạn, nhẹ nhàng hơn chút không được sao?” (Kim Dah-Hyun)
“Nhẹ nhàng cái đ*o.” (Yun Hyuk-Gyu)
Hai người đàn ông này đã được điều đến khu vực đang tiến hành phá dỡ các tòa nhà đổ nát. Nếu một tòa nhà còn đủ tốt để tái sử dụng thì nó có thể đã được cứu vãn, nhưng với mọi thứ ở đây về cơ bản đã bị phá hủy tận gốc, cấp trên quyết định rằng tốt hơn hết là nên dọn sạch mọi thứ trước để phục vụ công tác trùng tu.
Thông thường, máy móc hạng nặng sẽ được đưa đến để làm công việc như vậy. Nếu là trường hợp khẩn cấp, thậm chí quân đội cũng có thể được triển khai. Nhưng ban lãnh đạo dường như tin rằng thực ra việc cử các thành viên của KSF và NDF đến thì tốt hơn, vì mỗi đặc vụ có thể tạo ra kết quả tốt hơn một máy xúc.
Nhờ vậy, mọi đặc vụ của NDF đều đã được triển khai trong khu vực phá dỡ để trút bỏ sự thất vọng của mình.
Tất nhiên, cũng có một số người như Kim Dah-Hyun cảm thấy căng thẳng vì nhiệm vụ này.
“Ừ-ra-cha!!!” (Seo Ah-Young)
RẦM RẦM RẦM!!!!
Một bức tường lửa khổng lồ đã thiêu cháy đống đổ nát từ các tòa nhà. Mặc dù không đủ nóng để làm tan chảy bê tông, Seo Ah-Young vẫn có thể thể hiện giá trị của mình bằng cách loại bỏ những chất thải xây dựng và những mảnh gỗ không thể tái chế ngay từ đầu.
“Mà tại sao chỗ này lại rộng lớn đến vậy chứ?” (Yun Hyuk-Gyu)
Yun Hyuk-Gyu từng nghĩ rằng Seoul là một thành phố lớn, nhưng giờ đây khi một nửa thành phố đã biến thành một bình nguyên bằng phẳng, anh thậm chí có thể nhìn thấy đường chân trời xa xăm.
Nhiệm vụ này có thể mất vài năm lao động cật lực nếu được thực hiện bởi sức người bình thường, nhưng mỗi đặc vụ của NDF và KSF đã làm công việc của hàng chục lao động và thành phố đang nhanh chóng được tái tổ chức.
“Có lẽ mình nên bắt đầu trong lĩnh vực này ngay từ đầu?” (Yun Hyuk-Gyu)
Yun Hyuk-Gyu gãi má và nói.
“Vậy thì năng khiếu của anh khá hợp với nó đấy.” (Kim Dah-Hyun)
“Ừm...” (Yun Hyuk-Gyu)
Anh ta khá thích thú khi phá hủy mọi thứ như thế này, và khi suy nghĩ kỹ hơn, anh ta có thể tự mình 'tổ chức' một công trường phá dỡ mà thông thường sẽ cần đến nhiều cần cẩu.
Mặc dù mức lương sẽ thấp hơn nhiều so với những gì anh nhận được từ NDF... Khoan đã, nếu tính theo giờ thì tổng thu nhập hàng năm còn tốt hơn không?
“Anh nên quên nó đi vì trên thế giới không có nhiều công trường phá dỡ như vậy đâu.” (Kim Dah-Hyun)
“Chắc là vậy.” (Yun Hyuk-Gyu)
Yun Hyuk-Gyu nhìn khu Gangnam bị tàn phá và lại thở dài một tiếng nữa.
“Uầy. Mất sạch rồi, anh bạn. Về cơ bản thì đây là sự phân phối lại tài sản cưỡng chế rồi còn gì?” (Yun Hyuk-Gyu)
“Chẳng phải chính phủ sẽ cố gắng bồi thường cho các nạn nhân sao?” (Kim Dah-Hyun)
“Cố gắng bồi thường thì sẽ khiến quốc gia phá sản đấy.” (Yun Hyuk-Gyu)
“Ừm, anh nói có lý.” (Kim Dah-Hyun)
Quên cả Gangnam đi, chỉ riêng các tòa nhà từ ba quận của Gangnam thôi cũng đã có giá trị tương đương ngân sách hàng năm của một quốc gia nhỏ, thậm chí còn hơn thế. Nói cách khác, việc trả tiền bồi thường là một giấc mơ hão huyền bất khả thi.
Việc trả tiền bồi thường là điều tốt đẹp và cần thiết, nhưng bạn sẽ làm thế nào khi bản thân quốc gia không có tiền?
Vì cuộc khủng hoảng này, các tập đoàn đã ngừng hoạt động sản xuất, trong khi thị trường chứng khoán đang rơi tự do đúng nghĩa đen.
Các thị trường chứng khoán trên toàn thế giới đã giảm mạnh với sự xuất hiện của nhiều Quỷ Vương khác nhau, nhưng cuộc khủng hoảng này đã giáng một đòn chí tử và thị trường Seoul gần như đã đến cửa tử.
‘Dù sao thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nhiều...’ (Kim Dah-Hyun)
Kim Dah-Hyun nhìn chằm chằm vào đống đổ nát với vẻ mặt đầy lo lắng. Đây không còn là vấn đề về tiền bạc nữa. Tài sản của bạn sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu bạn đã chết, xét cho cùng. Thời điểm mà sự sống còn được ưu tiên hơn tất cả mọi thứ khác đang nhanh chóng đến gần.
RẦM RẦM RẦM!!!
“Bà thím đó... Chắc bà ấy bị dồn nén nhiều áp lực lắm nhỉ?” (Yun Hyuk-Gyu)
Nhìn cách Seo Ah-Young phun lửa với sức mạnh đủ để thổi bay cả một đất nước, chắc chắn cô ấy đang cực kỳ tức giận.
“Nhân tiện, ngài Choi Jeong-Hoon đã đi đâu rồi?” (Kim Dah-Hyun)
***
“Theo lời ông ấy nói, ông ấy không còn khả năng chiến đấu nữa, thưa ngài.” (Choi Jeong-Hoon)
“Ừm...”
Yun Yeong-Min và Song Jeong-Su đều thở dài thườn thượt.
“Thực sự là không thể sao?” (Yun Yeong-Min)
“Có vẻ là như vậy, thưa ngài. Tính cách của ông ấy quy định rằng mặc dù ông ấy có thể cằn nhằn và phàn nàn, nhưng ông ấy sẽ không bao giờ nói dối chúng ta ngay từ đầu. Vì vậy, để ông ấy nói điều đó bằng chính miệng mình...” (Choi Jeong-Hoon)
Christopher McLaren, hiện đang tham gia cuộc họp qua vệ tinh, đang bận xoa thái dương.
– “Ngài Yi Ji-Hyuk không còn khả năng chiến đấu nữa... Điều đó cũng giống như tuyên bố án tử cho nhân loại vậy.” (Christopher McLaren)
“Đúng vậy.” (Yun Yeong-Min)
– “Hàn Quốc có phương án thay thế nào không?” (Christopher McLaren)
“...”
Song Jeong-Su lặng lẽ nhìn lại Christopher McLaren. Người sau xác nhận phản ứng của người trước và lặng lẽ chửi thề dưới hơi thở.
Một việc như vậy có thể bị phản đối trong một hội nghị ngoại giao như thế này, nhưng không ai chỉ trích ông ấy vì điều đó. Chà, mọi người đều có cùng cảm giác với ông ấy mà.
“Chúng ta hãy thẳng thắn ở đây, ngài McLaren.” (Song Jeong-Su)
– “Mời ông cứ tự nhiên, ngài Song.” (Christopher McLaren)
“Người Mỹ đã có những sự chuẩn bị nào cho đến nay?” (Song Jeong-Su)
– “Khi ông nói về sự chuẩn bị...?” (Christopher McLaren)
Song Jeong-Hoon nhíu mày.
“Mọi người trên thế giới đều biết rằng người Mỹ đã bí mật thực hiện nghiên cứu về những người dùng năng lực. Người đã gây ra cuộc khủng hoảng này, Alpha, cũng ra đời từ quá trình nghiên cứu đó, phải không?” (Song Jeong-Su)
Christopher McLaren không trả lời ngay mà chỉ gõ ngón tay lên bàn.
Song Jeong-Su đang hỏi ông ấy về lực lượng chiến đấu ẩn giấu và đồng thời, khéo léo đề cập đến lỗi của người Mỹ trong vấn đề này.
– “Mặc dù, việc nhắc đến điều đó vào thời điểm này không có nhiều ý nghĩa.” (Christopher McLaren)
“Tất nhiên là không rồi.” (Song Jeong-Su)
Mặc dù Song Jeong-Su đáp lại một cách mỉa mai, nhưng anh cũng không thể không đồng ý. Mặc dù họ phải chịu trách nhiệm, người Mỹ vẫn là lực lượng chiến đấu cốt lõi của nhân loại. Nếu không có họ, việc tiến hành cuộc chiến chống lại thế giới của Quỷ Vương sẽ là bất khả thi.
Đặc biệt hơn khi Yi Ji-Hyuk đã phải nghỉ hưu sớm.
Vì vậy, anh không thể tiếp tục đề cập đến trách nhiệm của người Mỹ trong cuộc khủng hoảng này.
“Nếu quý vị có bất kỳ lực lượng chiến đấu ẩn giấu nào, quý vị không nghĩ đã đến lúc đưa họ ra sao? Nếu chúng ta bị đẩy lùi thêm nữa, loài người sẽ không còn tương lai.” (Song Jeong-Su)
– “Tôi đồng ý.” (Christopher McLaren)
Christopher McLaren nhún vai.
Những gì Song Jeong-Su nói là đúng.
Hiện tại, Đức đã gần như bị xóa sổ khỏi bản đồ, trong khi Trung Quốc đã mất một phần ba lãnh thổ của mình. Người ta có thể thấy Hàn Quốc đã hưởng lợi như thế nào khi đánh bại một Quỷ Vương với cái giá là một thủ đô bị phá hủy một nửa từ những ví dụ đó.
Liên minh châu Âu, hoạt động với Đức là trung tâm, không còn có thể ngăn chặn hiệu quả quân đội Quỷ Vương khi người Đức không còn trong cuộc chơi và liên tục bị đẩy lùi. Còn về Trung Quốc, họ đang nhận được sự hỗ trợ từ Nga và các quốc gia láng giềng khác để tiến hành một cuộc chiến tiêu hao kéo dài dường như vô tận chỉ để chặn đứng sự tiến công của Quỷ Vương. Nhưng đó là tất cả những gì họ có thể làm hiện tại.
– “Không may thay, ngay cả chúng tôi cũng không có bất kỳ nhân lực dự phòng nào. Với tốc độ này, chúng tôi thực sự sẽ mất bờ biển phía đông.” (Christopher McLaren)
“Ừm...” (Song Jeong-Su)
Song Jeong-Su xoa đầu.
Lý do duy nhất tại sao nhân loại đã chiến đấu chống lại các Quỷ Vương cho đến nay khá đơn giản – các Quỷ Vương tiến công cực kỳ chậm. Nếu họ dốc toàn lực tấn công thì không ai trên thế giới này có thể ngăn cản họ, nhưng các Quỷ Vương lại bò tới chậm rãi như thể họ là những đội quân từ quá khứ hành quân bộ để chiếm đóng các lãnh thổ nước ngoài.
Bây giờ họ có thể hoàn toàn hiểu được sự khác biệt về nhận thức thời gian mà Yi Ji-Hyuk đã đề cập trước đó.
– “Ngoài ra, ngay cả khi chúng tôi sở hữu một thứ như vậy, tôi không thấy lý do gì để tiết lộ nó cho ông.” (Christopher McLaren)
“...Christopher.” (Song Jeong-Su)
– “Hàn Quốc không có ngài Yi Ji-Hyuk chẳng khác gì một quốc gia nhỏ bé ở Đông Á. Nó không tốt hơn Nhật Bản với Tokyo bị phá hủy một nửa là bao.” (Christopher McLaren)
Khuôn mặt của Song Jeong-Su bắt đầu run lên vì giận dữ.
Mặc dù người Mỹ không sai, nhưng anh không hề mong đợi sự thật đó lại bị ném thẳng vào mặt mình. Anh biết rằng lý do duy nhất Christopher McLaren dành cho Hàn Quốc bất kỳ thể diện nào cho đến nay là Yi Ji-Hyuk, nhưng không ngờ người Mỹ lại hành xử như vậy sớm đến thế.
– “Nói một cách thực tế thì là như vậy. Nếu điểm ở Bình Nhưỡng hoạt động trở lại, thì Hàn Quốc sẽ bị xóa sổ ngay lập tức. Ngay bây giờ chúng tôi đang chiến đấu chống lại lực lượng địch xâm lược lãnh thổ của chính chúng tôi, nên chúng tôi rõ ràng không thể cử người chỉ để ngăn chặn sự hủy diệt của Hàn Quốc, phải không?” (Christopher McLaren)
Song Jeong-Su lặng lẽ nhìn Christopher McLaren trên màn hình, trước khi mở miệng.
“Được thôi, vậy ông muốn gì?” (Song Jeong-Su)
– “...Tôi muốn gì?” (Christopher McLaren)
“Như ông nói, chúng tôi đã mất đi sức chiến đấu. Với tốc độ này, đất nước này chắc chắn sẽ bị xóa sổ trong nháy mắt khi một Quỷ Vương khác xuất hiện lần tới. Và không ai có thể biết mức độ nguy hiểm mà một điểm vẫn đang tiềm ẩn. Trong trường hợp đó, việc ông bỏ rơi chúng tôi là điều hiển nhiên.” (Song Jeong-Su)
Ánh mắt của Christopher McLaren trở nên sắc bén hơn.
Không giống Yun Yeong-Min, việc đấu khẩu với Song Jeong-Su không hề đơn giản như vậy. Người sau đã sớm nhìn thấu bản chất của tình hình hiện tại.
“Với khả năng của mạng lưới tình báo Mỹ, ông hẳn đã biết Yi Ji-Hyuk đã mất khả năng chiến đấu, vậy liệu có thực sự có lý do để ông tổ chức hội nghị này không? Nếu là tôi, tôi đã không tham dự. Chắc chắn ông phải có lý do để đích thân trò chuyện với chúng tôi mặc dù hiện tại ông đang bận rộn đến phát điên.” (Song Jeong-Su)
Chát, chát, chát...
Christopher McLaren bắt đầu vỗ tay từ phía bên kia màn hình.
– “Tôi muốn xin lỗi ngài tổng thống đang ngồi cạnh ông, nhưng mà, thành thật mà nói, tôi không thể hiểu nổi tại sao ông vẫn chưa trở thành tổng thống.” (Christopher McLaren)
“Ông không nên làm vậy, nhất là khi nhìn vào tình hình chính trị của đất nước ông.” (Song Jeong-Su)
– “À, đúng là như vậy.” (Christopher McLaren)
Christopher McLaren mỉm cười gượng gạo.
– “Trong trường hợp đó, hãy để tôi đi thẳng vào vấn đề chính. Hiện tại, chúng tôi có một vài át chủ bài được giấu kín. Cả về khoa học lẫn liên quan đến năng lực. Tuy nhiên, không điều nào trong số đó đạt đến mức sẵn sàng để công khai trước công chúng. Vẫn chưa biết liệu chúng tôi có thể hỗ trợ không chỉ Hoa Kỳ mà cả Hàn Quốc hay không, vì điều đó phụ thuộc rất nhiều vào cách chúng được tận dụng.” (Christopher McLaren)
“Đừng quên, đã có các tàu sân bay và tàu ngầm hạt nhân của Mỹ đang đợi ở Biển Đông của chúng ta.” (Song Jeong-Su)
– “Tôi đoán mạng lưới tình báo của Hàn Quốc cũng không phải dạng vừa.” (Christopher McLaren)
Christopher McLaren nhếch mép cười và nói.
– “Dù sao đi nữa, vũ khí quý giá nhất mà chúng tôi dành sự chú ý lớn nhất chính là cơ sở nghiên cứu của chúng tôi. Nghiên cứu được thực hiện ở đó khám phá nhiều lựa chọn khác nhau như phân tích khoa học khả năng của những người dùng năng lực khác nhau và giúp những người bình thường thức tỉnh trở thành người dùng năng lực, hoặc thậm chí trích xuất năng lực độc đáo ra khỏi người dùng và gắn nó vào một vũ khí vật lý.” (Christopher McLaren)
“Có ổn không nếu ông kể cho chúng tôi điều đó?” (Song Jeong-Su)
– “À, tôi đang nói với ông tất cả điều này vì điều tôi sắp nói tiếp theo. Bởi vì ông sẽ có thể đoán được điều tôi muốn dựa trên thông tin đã cung cấp.” (Christopher McLaren)
Biểu cảm của Song Jeong-Su trở nên cứng rắn. Bởi vì anh ta thực sự đã đoán ra Christopher McLaren muốn gì ở đây.
– “Điều kiện của chúng tôi khá đơn giản. Tôi chắc rằng phía ông cũng đã đoán ra được rồi.” (Christopher McLaren)
“...Không, tôi vẫn chưa biết.” (Choi Jeong-Hoon)
Choi Jeong-Hoon nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở đây và nhe nanh.
– “Ông không biết ư? Một người như ông mà lại không biết?” (Christopher McLaren)
Christopher McLaren cười khẩy trong sự thất vọng.
– “Xin đừng đùa cợt ở đây. Phía chúng tôi cũng khá bận rộn, ông thấy đấy. Nếu ông định không hợp tác, thì tốt hơn hết là chúng tôi nên rời đi và mua vài chiếc cheeseburger trên đường đến các địa điểm giao tranh. Vì vậy, đừng vòng vo nữa mà hãy làm việc một cách có hiệu quả và mang tính xây dựng hơn, được chứ?” (Christopher McLaren)
Choi Jeong-Hoon trừng mắt nhìn Christopher McLaren với ánh mắt sát khí. Tuy nhiên, người Mỹ mỉm cười thoải mái và đáp lại ánh mắt của anh.
– “Yêu cầu của chúng tôi khá đơn giản, đúng như ông đã đoán. Hãy giao nộp Yi Ji-Hyuk, sau đó chúng tôi sẽ bảo vệ đất nước của ông.” (Christopher McLaren)
< 413. Chúng ta phải yêu cầu cậu ấy tiếp tục chiến đấu -3 > Hết.