Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 167

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1350

Quyển 6 - Chương 5: Tôi chưa từng nói.

f095394a-7d2a-48d1-9474-c24e26fbdc92.jpg

Hôm nay là ngày mọi người cùng đi lễ hội mùa hè. Giờ tập trung là 5 giờ chiều. Địa điểm là trước ga tàu.

Tôi đến đó sớm hơn một chút, lúc 4 giờ 45 phút, đợi những thành viên khác đến.

Mặc dù vậy, cũng có vài đứa đã nhập hội rồi.

"Mọi người chưa đến à~. Muốn đi lễ hội nhanh lên!"

"Chưa đến giờ tập trung mà, đừng có vội thế chứ, Himawari."

Hai đứa nhập hội trước và đến trước ga tàu cùng tôi là Himawari và Tsubaki.

Lý do hai đứa này nhập hội với tôi sớm hơn thì đơn giản thôi. Vì ga tàu gần nhà chúng tôi là cùng một ga.

Đầu tiên là Himawari trước cửa nhà nó. Sau đó là Tsubaki trước cửa tiệm.

Và cứ thế, nhập hội với các thành viên khác chính là lịch trình của ngày hôm nay.

Tuy nhiên, riêng ngày hôm nay thì chị gái, Fu-chan, Tanpopo... và cả San-chan, những người thỉnh thoảng xuất hiện trong kỳ nghỉ hè, đều không có mặt.

Chị gái tôi đi họp lớp với bạn cấp ba.

Tanpopo và San-chan thì đang dốc sức chuẩn bị cho Koshien.

"Himawari, bộ yukata hôm nay của cậu không phải màu vàng nhỉ. Hơi bất ngờ đấy."

"Vâng! Con cũng sắp thành quý cô trưởng thành rồi mà!"

Himawari thường thích mặc đồ màu vàng, nhưng riêng với yukata thì lại có một kiểu cứng đầu khó hiểu, kiểu như "Con muốn trông thật người lớn!" nên mới chọn bộ yukata màu cam. Thực hư màu cam có giúp cô bé trông chững chạc hơn không thì chịu, nhưng thôi, trông hợp là được rồi.

"Bộ yukata của Tsubaki-chan đẹp thật đấy! Trông cứ như kiểu sành điệu ấy!"

"Cảm ơn nhé, tớ vui lắm. Tớ hỏi bố có bộ yukata nào không thì bố đưa cho. Bố bảo đó là bộ mẹ tớ mặc hồi xưa đấy."

Tsubaki mặc một bộ yukata màu đỏ với họa tiết hoa trắng, đúng kiểu mà người ta vẫn hình dung về cô bé.

Nó rất hợp với chiếc cặp tóc mà cô bé luôn cài, trừ lúc làm thêm.

À mà, trang phục của tôi thì là cái áo sơ mi và quần jean mà chị gái mới mua cho hôm trước.

"Mọi người, để mọi người đợi lâu rồi! Ơ? Pansy và Hội trưởng Cosmos chưa đến ạ?"

Mười phút sau khi đến trước ga, Asunaro, trong bộ yukata màu xanh da trời với chiếc đai lưng màu đỏ, đã xuất hiện.

Kiểu tóc đuôi ngựa của cô bé vẫn như thường lệ, nhưng không hiểu sao, có lẽ là do hiệu ứng của yukata, trông lại quyến rũ một cách lạ kỳ.

"À. Vừa nãy có tin nhắn đến bảo là hai đứa đó sẽ đi cùng nhau đấy."

"Thật sao ạ? Nhưng ga tàu gần nhà hai người ấy khác nhau mà? Sao lại đi cùng nhau được?"

"Cũng chẳng rõ lắm, nhưng nghe đâu Hội trưởng Cosmos có chuyện muốn nhờ Pansy liên quan đến yukata. Thế nên mới đi cùng nhau. Chuyện yukata mà, chắc con gái như Asunaro và mấy đứa hiểu rõ hơn là con trai như tôi chứ?"

"Nếu là con gái chúng cháu ạ? Khoan đã... không lẽ nào...!"

"Ừm~... Có khi nào... là thật!"

"Em hình như cũng hiểu ra một chút rồi..."

Ơ? Chuyện gì thế nhỉ? Ba đứa đó sao lại có vẻ mặt cảnh giác đến lạ vậy.

"Pansy-san! Cảm ơn cậu thật nhiều! Nhờ có cậu mà tớ được giúp đỡ quá chừng!"

"Em rất vui vì đã giúp ích được cho chị, Cosmos-senpai."

Trong lúc tôi đang nghiêng đầu thắc mắc, thì đúng lúc hai nhân vật chính của câu chuyện vừa đến. Pansy và Cosmos đã xuất hiện.

Pansy mặc một bộ yukata trang nhã, với tông màu tím nhạt làm chủ đạo, cùng họa tiết hoa màu trắng và vàng.

Khác với thường ngày, việc cô bé búi tóc gọn gàng phía sau và cài trâm cài tóc tạo ấn tượng khá đặc biệt.

Còn Cosmos thì mặc một bộ yukata màu hồng nhạt đáng yêu.

Trái ngược với Himawari, có vẻ cô bé chọn một thiết kế hơi trẻ con một chút để tránh tạo ấn tượng quá trưởng thành. Gecko-chan thì... không có ở đây. May quá!

Thế mà tại sao Cosmos lại cảm ơn Pansy đến thế nhỉ?

"Haizz~! Cuối cùng thì tớ cũng thoát khỏi cái nỗi lo mỗi khi mặc yukata hay kimono rồi!"

"Khó khăn thật đấy nhỉ. Em rất hiểu cảm giác đó của chị."

Pansy gật đầu đồng cảm, nhưng rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Mặc yukata hay kimono thì tại sao Cosmos lại phải đau đầu chứ?

"Mọi người, đợi lâu rồi nhỉ! Nào, chúng ta đi lễ hội thôi!"

"À, xin lỗi Hội trưởng Cosmos. Trước khi đi, em có thể hỏi một câu không ạ?"

"Có chuyện gì thế, Jooro-kun?"

"Tại sao Hội trưởng Cosmos lại cảm ơn Pansy ạ?"

"À! Chuyện đó hả? Chuyện đó thì... ừm... à..."

Sao mà nghe cứ ấp úng thế nhỉ. Mình đã hỏi gì khiến cô ấy khó xử lắm sao?

"Jooro-kun, cậu đang quấy rối đấy."

"Gì mà quấy rối!? Mình có hỏi gì với ý nghĩa bậy bạ đâu!"

"Haizz... Chắc không có tình huống nào mà câu 'vô tri là tội lỗi' lại phù hợp đến thế này đâu."

"Pansy-san, không sao đâu! Chuyện đó... tớ nghĩ có thể nói cho Jooro-kun biết mà..."

Cosmos đã nói với tôi một điều gì đó khiến tôi khá vui.

Những lời nói bâng quơ như thế này đôi khi lại thấm thía vào lòng một cách nhẹ nhàng.

"Thật ra thì... Tớ... đã nhận được một thứ từ Pansy-san. Đó là... cái *sarashi* mà Pansy-san thường quấn ở ngực ấy..."

"Hả? Sa... *sarashi*?"

Thảo nào ba đứa kia lại có vẻ mặt cảnh giác đến thế!

À thì ra là vậy... Cái thứ mà ba đứa Himawari không có, nhưng Cosmos và Pansy lại có, chính là nó!

Chẳng phải hôm Hải Dương tết cũng nói chuyện tương tự sao!

"Thật xấu hổ, nhưng thể hình của tớ không hợp lắm để mặc yukata hay kimono. Thế nhưng! Nhờ có *sarashi* của Pansy-san mà nỗi lo ấy đã được giải quyết rồi!"

"Khoan đã, tại sao lại là *sarashi* của Pansy? Bình thường thì cái *sarashi* bán ngoài kia cũng được mà—"

"Jooro-kun, cậu chẳng hiểu gì cả! *Sarashi* thông thường thì có giới hạn thôi! Cùng lắm cũng chỉ siết được đến cỡ D thôi! Mà còn là D nhỏ nữa!"

Tức là Cosmos có kích cỡ hơn D lớn. Cô ấy bóc trần đủ thứ thế này có ổn không đấy nhỉ?

"Thật sự trước giờ khổ sở lắm! Để có được thân hình thon gọn, quấn *sarashi* thôi không đủ, tớ phải quấn thêm cả mấy lớp, mấy lớp khăn ở bụng để che đi! Kết quả là khi mặc yukata hay kimono, mọi người lại cứ tưởng tớ hơi mũm mĩm một chút... Nhưng nhờ có *sarashi* của Pansy-san, tất cả đã được giải quyết rồi! Giờ thì số khăn quấn ở bụng chỉ còn vỏn vẹn hai cái thôi!"

Xin lỗi. Cô ấy nói "chỉ hai cái" thì tôi cũng chẳng biết tiêu chuẩn là thế nào.

Tóm lại, điều tôi hiểu được là cái *sarashi* mà Pansy thường mặc, dù là D lớn hay cỡ nào đi nữa, thì chắc chắn sẽ làm cho ngực phẳng lì ra được.

"Này Pansy. Cái *sarashi* đó của cậu khác gì so với *sarashi* bình thường vậy?"

"Đơn giản thôi. Nó... đỉnh hơn *sarashi* bình thường."

"Không, ý tớ là, đỉnh chỗ nào ấy..."

"Tóm lại là... nó đỉnh lắm."

Có vẻ như không nên để ý đến chi tiết làm gì.

Thôi thì cứ nghĩ là cái *sarashi* của Pansy đúng là đỉnh thật đi.

"K... không sao đâu! Con vẫn còn đang phát triển! Con vẫn còn đang phát triển!"

"Hừm. Đúng vậy nhỉ... Đằng nào thì chúng tôi cũng..."

"Với tớ thì, đây có lẽ là chuyện không có duyên dù sang kiếp sau."

"Aaa! Ba đứa đừng để bụng thế chứ! Mà... có cái đó cũng phiền lắm đấy? Áo phông dễ bị giãn, không nằm sấp được, lúc thắt lưng thì không nhìn thấy gì cả..."

Cosmos, đừng có kể lể về bộ ngực đồ sộ của cậu nữa. Cậu càng nói thì trái tim của ba đứa kia càng bị khoét sâu thêm đấy.

"Haizz... Himawari với Asunaro thì còn đỡ. Vẫn còn... hơn tớ..."

Tiêu rồi! Tsubaki suy sụp đến mức không đỡ nổi!

Mà nguyên nhân ban đầu cũng là do mình, phải làm sao để vực dậy tinh thần cho cậu ấy đây!

"Thôi, thôi mà... Kệ đi chứ! Này, dù có hay không thì Tsubaki vẫn đủ dễ thương mà! Bộ yukata đó của cậu cũng cực kỳ hợp nữa!"

"Ừm. Cảm ơn nhé."

Cậu ấy có vẻ đã vui hơn một chút rồi nhỉ?

Nếu thế thì tôi vui lắm... Ơ? Pansy hình như đang đến gần, có chuyện gì vậy nhỉ?

"Jooro-kun, bây giờ tớ đang rất buồn. ...Còn lại thì cậu hiểu rồi chứ?"

"Xin lỗi, tớ chẳng hiểu một tí nào cả."

"Haizz... Jooro-kun, dạo này cậu càng ngày càng kém nhạy bén đi thì phải?"

Ngược lại, tôi nghĩ là tiêu chuẩn nhạy cảm của cậu đang cao lên thì có.

***

Sau đó, tôi dẫn ba cô gái đã phần nào lấy lại tinh thần đến khu chợ đêm thì thấy nơi đây đã vô cùng đông đúc và náo nhiệt.

Rất nhiều quầy hàng nối dài, các chủ quán đều đang tất bật buôn bán.

Lâu lắm rồi mới đến lễ hội nên thấy hoài niệm ghê~.

Takoyaki, yakisoba, khoai tây bơ, táo kẹo, đá bào, kẹo bông gòn... Ăn gì bây giờ nhỉ?

Thật ra thì, tôi thích kẹo bông gòn lắm, nhưng mà đã là học sinh cấp ba rồi, một thằng con trai đi mua một mình thì hơi ngại. Xin chia phần của ai đó thì... cũng ngại nữa...

Dù sao thì, người đông kinh khủng. Kiểu này mà không đi cùng nhau là dễ bị lạc mất trong biển người mất thôi.

"Này mọi người. Người đông lắm, chúng ta đừng để lạc nhau, cứ đi cùng nhau—"

"Xin lỗi ạ! Cho cháu chơi vớt cá vàng bốn người!"

Cosmos, hành động nhanh quá vậy! Chắc là y như lần đi trung tâm thương mại trước, cô ấy chưa có dịp đến những nơi như thế này bao giờ nên phấn khích quá đây mà!

"Ấy! Khách quen đây rồi! Mấy cô bé đáng yêu quá!"

"Cảm ơn ạ! Vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

"Vâng! Sẽ cố gắng ạ!"

"Hừ hừ hừ! Để tôi cho mọi người thấy thực lực của 'Hina-chan của Nebuta' đây!"

"...Tớ, nhất định sẽ không thua đâu."

Chẳng đứa nào thèm nghe tôi nói lấy một lời, trận vớt cá vàng đã nhanh chóng bắt đầu.

Mỗi đứa nhận một cái bát và một cái vợt giấy từ ông chủ, vẻ mặt từ háo hức ban nãy bỗng chốc chuyển sang nghiêm túc, tập trung nhắm mục tiêu.

"Aaa! Rách mất rồi... Không vớt được con nào cả..."

Kẻ thất bại ngay từ khi bắt đầu là Himawari. Con bé đó kém mấy trò đòi hỏi sự khéo léo như thế này mà... Thôi, đừng có buồn quá. Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu thôi.

"Được rồi! Thế này là ba con... Aaa! Không thể nào!"

Người tiếp theo bị loại là Cosmos. Cô bé đã thành công vớt được hai con cá vàng vào bát, nhưng chỉ đến đó thôi.

Nhìn cái vợt giấy bị rách toạc một lỗ lớn, cô bé lộ vẻ mặt buồn bã.

"Pansy, cậu cũng ghê gớm thật đấy..."

"Nếu không thắng ở đây, tớ sẽ..."

Asunaro và Pansy còn lại, nhìn nhau trong chốc lát với ánh mắt đầy quyết tâm.

Cả hai đều thể hiện sự quyết liệt, nhưng không hiểu sao Pansy lại có vẻ đang bị dồn vào chân tường.

Con bé đó mà có thái độ khẩn trương đến mức này thì đúng là hiếm thấy.

"Được! Được! Cứ thế mà tiến lên~!"

"............! ............!"

Sau đó, Asunaro và Pansy vẫn tiếp tục vớt cá vàng liên tục.

Cả hai đều chưa bị rách vợt giấy nên có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng đó là một sai lầm.

Bởi vì...

"Với cái này... là con thứ ba mươi rồi!"

"Khụ!"

Đúng vậy. Về cơ bản thì số lượng cá vàng mà họ vớt được khác nhau hoàn toàn.

Asunaro thì vớt cá vàng liên tục với những động tác nhanh nhẹn, còn Pansy thì có vẻ không quen nên rất cẩn trọng. Vì thế, số cá vàng cô bé vớt được mới chỉ khoảng mười con.

Mặc dù tôi nghĩ thế cũng đã là giỏi lắm rồi, nhưng khoảng cách vẫn quá lớn.

"...Á!"

Và cuối cùng, trận đấu đã đi đến hồi kết.

Ngay khoảnh khắc Pansy vội vàng muốn rút ngắn khoảng cách, cái vợt giấy trong tay cô bé đã rách tan tành một cách thảm hại.

Không, đối thủ của cậu ấy quá đáng... Asunaro giỏi quá mà. Cô bé có thể vớt cùng lúc ba con liền.

"Mọi người thấy sao! Đây chính là thực lực của 'Hina-chan của Nebuta' đấy!"

Asunaro giơ cao cái vợt giấy vẫn còn nguyên vẹn, tuyên bố chiến thắng.

Cô bé nhảy tưng tưng tại chỗ, trông rất vui mừng.

"Asunaro-chan, giỏi quá..."

"Không ngờ cậu lại giỏi vớt cá vàng đến thế..."

"...Tớ, thua hoàn toàn rồi..."

Vẻ mặt ủ rũ của ba đứa thua cuộc thì khỏi phải nói. Nhất là Pansy, từ nãy đến giờ cứ có vẻ mặt quyết liệt như quỷ ấy.

Chắc là cô bé không muốn thua đến thế. Chỉ là một trò chơi thôi mà, vậy mà suy sụp ghê...

"Này mọi người... Vui thì vui đấy, nhưng đừng để lạc nhau chứ..."

"Jooro-kun. Bọn tớ định sẽ đi dạo quanh các quầy hàng ở chợ đêm và thi đấu xem ai giỏi hơn."

"À, ừm... Chà, thế cũng được thôi. Nhưng tóm lại là—"

"Đúng như Pansy-san nói đấy! Thế nên, lát nữa chúng ta hãy nhập hội sau nhé!"

"...Hả? Không, Hội trưởng Cosmos. Nếu vậy thì tôi cũng đi theo—"

"Được rồi! Tiếp theo là bắn súng hơi~! Vậy thì mọi người cùng... CHẠY NÀO!"

"Này! Tôi đã bảo là tôi cũng đi theo mà! ...Ấy, lạc mất rồi!"

Mấy đứa đó là cái quái gì vậy!? Thoáng cái đã biến mất hút trong đám đông rồi!?

Ham đi lễ hội đến mức nào không biết!

"Haizz... Mấy đứa đó tự tiện đi đâu mất tiêu rồi... Mình phải làm sao đây... ưm?"

Có gì đó đang kéo kéo vạt áo của tôi.

"Jooro, cậu đi dạo các quầy hàng với tớ nhé. Tớ muốn ăn kẹo bông gòn."

「Ơ? Tsubaki không đi cùng mọi người à?」

Mà nhắc mới nhớ, vụ vớt cá vàng khi nãy cũng chỉ mình Tsubaki không chơi.

「Ừm. Chắc tôi không tham gia đâu. Mọi người chăm chú lắm, tôi mà vào thì chỉ làm mất hứng thôi, chắc mọi người đã tinh ý để tôi không phải khó xử. ...Thế nên, nhân tiện đây tôi xin nhận tấm lòng tốt đó, muốn cùng Joro đi dạo một vòng lễ hội.」

Làm mất hứng á...? Đâu cần phải bận tâm đến mức đó đâu chứ. Thậm chí, nếu như vậy mà chỉ mình Tsubaki bị tách ra khỏi đám con gái thì càng tệ hơn chứ.

「Rõ ràng là đến cùng nhau, mà giờ tụi mình lại tách ra làm gì chứ...」

「Không sao đâu. Đến giờ bắn pháo hoa thì mọi người sẽ tập trung lại mà, Joro không cần lo đâu.」

À, ra vậy. Lại tự quyết định rồi ấy à...

「Cái kiểu cứ tự ý sắp đặt đủ thứ mà chẳng thèm nói với tôi một tiếng này, tôi sắp chịu hết nổi mà muốn than vãn lắm rồi đây.」

「Thế thì, chừng nào Joro không còn tự mình làm đủ thứ mà giấu mọi người nữa, lúc đó hẳn than vãn nhé.」

Bị nói thế thì, không có chỗ nào để cãi lại luôn, bó tay.

「Thôi được rồi. Vậy thì, cứ đi dạo lễ hội cho đến khi nhập hội với mọi người vậy.」

「Ừm. Đi dạo lễ hội với con trai có hai người thế này, cũng là lần đầu trải nghiệm kiểu thứ 10 rồi ấy chứ. Joro, mình cùng vui vẻ nhé.」

「Ừ. Phải rồi. Người đông thế này, cứ cẩn thận kẻo lạc nhau đấy.」

「Thế thì nắm tay nhau đi?」

Tsubaki khẽ đưa tay ra trước mặt tôi, khiến tôi bất giác trợn tròn mắt.

「Hả!? Kh-không, cái đó... à...」

Thấy tôi lúng túng cuống quýt, Tsubaki khúc khích cười, rồi nhanh tay rụt lại. Tôi chợt nhận ra mình vừa lỡ thốt ra tiếng tiếc nuối, thấy bản thân thật sự thảm hại vô cùng.

「Phì phì phì. Đùa thôi mà. Joro, mặt cậu đỏ bừng rồi kìa?」

「...Tại người đông nên nóng đấy mà.」

「Đặc cách cho cậu là vậy đấy nhé.」

Chắc tôi đang bị dắt mũi rồi đây mà.

Thôi được rồi, vậy thì tôi với Tsubaki cứ thế mà đi xem mấy gian hàng—

「Sasanqua, tìm thấy rồi! Joro, tìm thấy rồi!」

Ơ? Hình như tôi vừa nghe thấy một giọng nói đầy sức hút, có vẻ chẳng mấy hợp với không khí ngày hội chợ này thì phải...

「Hừ, hừm... Hắn cũng tới đây à... Đ-đâu có liên quan gì đến tôi đâu! M-mà thôi, nếu có gặp mặt thì cũng không phải là không thể chào hỏi một tiếng đâu!」

「Quả nhiên là tới rồi! Đúng! Đúng như thông tin tôi có!」

「May quá rồi, Sasanqua! Bộ yukata cậu mua cho ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể khoe Joro rồi!」

「Sasanqua mặc yukata dễ thương lắm nên, chắc chắn Joro sẽ thích mê!」

「T-thật hả? Tớ, tớ dễ thương hả? Thế, thế thì cố gắng... hả! Các cậu bắt tớ nói gì vậy chứ!」

Thôi được rồi, vậy thì tôi với Tsubaki cứ thế mà đi xem mấy gian hàng thôi nào!

Khônggg! Đây là lễ hội tổ chức gần trường mình mà, biết đâu lại gặp người quen, nhưng lúc đó thì cứ chào hỏi qua loa là được rồi! Ừ! Thế là đủ rồi!

...Các cậu cũng tới đây à.

Tôi và Tsubaki bước đi giữa khu hội chợ náo nhiệt. Một tay Tsubaki cầm cây kẹo bông gòn, đang ăn một cách ngon lành.

Kẹo bông gòn đúng là lạ thật đấy nhỉ. Con gái mà cầm thì trông cứ như tranh vẽ luôn ấy.

Mình cũng, muốn ăn một chút...

「...Joro ăn không?」

「Hả!? Đ-được sao?」

「Ừm. Tôi không thể ăn nhiều thế này được, nên là muốn cậu giúp một tay.」

Có khi nào mình đã nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng quá rồi không nhỉ? Tsubaki cũng khá là tinh ý đấy. Cứ như là tôi khiến cô ấy phải để ý vậy, thấy hơi áy náy.

「Vậy thì...」

Tôi ăn miếng kẹo bông gòn Tsubaki đưa cho, vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang miệng.

Aaa~! Ngon quá! Đúng vậy! Chính là nó!

「Cảm ơn nhé, ...Tsubaki.」

「Không có gì đâu.」

「Sasanqua, nguy rồi đó! Mau gọi cô ấy đi!」

「Đ-đâu có gì to tát đâu! Tôi cũng thừa sức tự nhét kẹo bông gòn vào miệng hắn ta dễ dàng mà! Đâu cần phải gọi hắn làm gì!」

Không hiểu lắm nhưng nếu không cần gọi thì mình cũng chẳng cần gọi làm gì. Nếu gọi thì lại có nguy cơ bị nhét kẹo bông gòn vào miệng mất...

「Mà nhắc mới nhớ, cứ đi bộ cùng Joro hai đứa thế này, cứ như ngày đầu tiên chuyển trường vậy.」

「Nói mới thấy đúng.」

Lúc nào cũng là Pansy và mấy cô nàng đó năng động bày đủ trò nên dễ quên mất, nhưng thật ra tôi lại ở cùng Tsubaki nhiều nhất đấy chứ. Ở trường thì cùng lớp, trong kỳ nghỉ hè, những ngày có hẹn thì khỏi nói, còn những ngày không có hẹn thì cũng đi làm thêm nên chắc chắn là ở cùng nhau. Nói thẳng ra thì, chỉ riêng dạo gần đây thôi đã ở cùng nhau nhiều hơn cả gia đình rồi.

Nhưng mà, cái kiểu có những lúc chỉ có hai người như thế này thì lại không nhiều mấy đâu. Cả ở trường lẫn ở chỗ làm thêm, lúc nào cũng có người khác ngoài chúng tôi.

Ngay cả bây giờ cũng có khoảng năm người đầy sức hút mà tôi đã từng gặp ở đâu đó đang đi phía sau lưng nữa chứ...

「Joro thấy kỳ nghỉ hè này có vui không?」

「Quá nhiều chuyện ngoài dự tính, nên sự dồn dập thì khỏi nói rồi...」

Nếu chỉ có chị gái về nhà thì cũng đành đi, đằng này còn bị đám Pansy tấn công từ sáng sớm, bắt đi mua sắm; lại còn bị chị gái bóc trần những quá khứ đen tối mà tôi chẳng muốn ai biết; đang yên đang lành định đi làm thêm thì bị Fuu-chan mang tới một lời đề nghị không tưởng; trong buổi ăn mì sợi trượt nước thì xảy ra vụ án mạng bánh mì kem rồi tôi lại thành hung thủ; ra biển thì để thực hiện ước muốn của Fuu-chan mà thử đủ thứ rồi thất bại liên miên... Thật sự..., chẳng có kỷ niệm nào ra hồn cả...

「Có khi nào là không vui không?」

「...Không, vui lắm chứ. Chắc là một kỳ nghỉ hè mà tôi sẽ không bao giờ quên được trong đời.」

「Ừm. Vậy thì không sao rồi.」

Có lẽ là do không khí lễ hội chăng, Tsubaki dịu dàng mỉm cười trông lại càng kiều diễm hơn. Có thể lý do cũng một phần là vì bình thường tôi chỉ nhìn thấy cô ấy trong bộ đồng phục hay đồ làm việc thôi.

「...Thế Tsubaki thì sao?」

「Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên có một kỳ nghỉ hè vui đến thế. Từ trước đến giờ tôi chuyển trường nhiều, bạn bè thân thiết cũng chẳng có mấy.」

「Thế à? Nhưng mà, tôi cứ nghĩ ngoài việc mở cửa hàng mới ra thì cô đâu có chuyển trường nữa đâu chứ?」

「Ba tôi có cửa hàng là từ ba năm trước rồi. Trước đó thì ông ấy làm việc ở nhiều cửa hàng khác nhau.」

Ồ~. Quán xiên que chiên cũng đa dạng thật. Tóm lại là, cứ mỗi lần ba thay đổi chỗ làm là lại chuyển trường liên tục ấy à.

「Thế thì trẻ con khổ thật đấy.」

「Cũng vui vì được đi nhiều nơi. Chỉ có điều, cái duyên oan gia kỳ lạ kia thì hơi phiền phức chút...」

「Duyên oan gia kỳ lạ?」

「Không hiểu tại sao nhưng cứ mỗi lần tôi chuyển trường là lại có một người cũng chuyển đến đúng chỗ đó.」

「Có người như thế thật sao. Hắn ta cũng có ba mẹ làm ở quán ăn à?」

「Ừm. Tôi thì ở quán xiên que chiên, còn bên kia thì là quán gà nướng. ...Chắc là một kiểu đối thủ vậy.」

À ra vậy, thế ra Tsubaki lại có mối liên hệ "xiên que" kỳ lạ đến thế. Chuyên gia xiên que chiên được gọi là "Kushikatsuer", vậy còn chuyên gia gà nướng thì sao nhỉ?

「Tôi đã trở thành một "Kushikatsuer" thực thụ rồi, chắc chắn giờ này hắn ta cũng đã thành một "Toristan" lừng lẫy rồi nhỉ...」

Nghe như Hiệp sĩ Bàn Tròn, ngầu thật đấy! Chuyên gia gà nướng!

「Joro. Mình đến quán bánh dango mitarashi đằng kia được không? Tôi muốn mua quà cho mọi người.」

「'Mọi người' là ai chứ, chẳng phải đám Pansy tự đi ăn hết rồi à?」

「Không phải bên đó đâu. 'Mọi người' mà tôi nói là mọi người ở quán xiên que chiên ấy. Những người đã làm việc vất vả thay tôi... tôi muốn mang quà về sau lễ hội cho chú Kanemoto và mọi người.」

「À, ra là vậy. ...Tôi hiểu rồi. Thế thì tôi cũng sẽ góp tiền.」

「Thế có được không?」

「Chuyện đó thì, đương nhiên rồi. Bình thường tôi cũng được mọi người giúp đỡ nhiều mà. Đặc biệt là chú Kanemoto.」

「Chú Kanemoto rất quý Joro nên, chắc chắn sẽ vui lắm đấy.」

「Được nói thế thì tôi mới có động lực làm việc chứ. Thế thì đi thôi.」

「Ừm. Phải rồi.」

Vậy là, tôi và Tsubaki cùng nhau đi đến quán bánh dango mitarashi. Thế thì, mua nhanh nhanh thôi nào—

「Ối giời ơi!? T-tình cờ quá vậy, hai người! Này, mọi ngườ... ơ, đâu rồi!?」

「À, Sasanqua. Cậu cũng tới đây à.」

Ừ. Thật ra thì nãy giờ vẫn ở đây mà. Cậu nói là không gọi mà...

Thế mà tại sao Sasanqua vừa gọi tôi xong đã lại cuống quýt nhìn quanh rồi? Cả nhóm "người nổi tiếng" đáng ra nãy giờ vẫn ở cùng cũng biến đâu mất rồi.

「Rõ ràng là nói sẽ cùng nhau gọi mà! A, chỉ có mình tớ sao!? ...Hả!」

「「「「...Amazing!!」」」」

「Bị lừa rồi!」

Cách đó không xa, nhóm người "nổi tiếng" đang giơ ngón cái lên một cách đầy thích thú. Có vẻ như họ đã lừa Sasanqua để cô ấy tự mình gọi chúng tôi.

「Chào, Sasanqua.」

「Hừ, hừm! Tình cờ quá nhỉ, ở cái chỗ này!」

Đúng rồi. Tình cờ nhỉ. Dù cho cậu ta vừa gãi gãi má bằng ngón út, vừa nhìn quanh với đôi mắt như mèo con không biết phải làm gì, và sự bồn chồn thì lộ rõ mồn một vậy đấy.

「Ơ, c-các cậu đi có hai người thôi à? M-mà thôi, cũng chẳng liên quan gì! Cũng chẳng thèm biết gì sất!」

「Không phải chỉ có hai người đâu. Pansy và mọi người cũng đi cùng mà. Chỉ là, mọi người đang đi xem các gian hàng khác nên bây giờ chỉ có tôi và Joro ở riêng thôi.」

「À, r-ra là vậy... Phù. May quá~... Hả! Chẳng liên quan gì!」

Cái chuyện "chẳng liên quan gì" kia thì tôi nhất định sẽ không bình luận đâu nhé?

Tuy nhiên, bộ yukata của Sasanqua thì đúng là với vẻ ngoài thanh tú, trông hợp ghê luôn. Bộ yukata thanh tú với nền trắng và màu xanh nhạt, mang lại cảm giác mát mẻ. ...Ừm, dễ thương thật.

Được rồi! Cũng đã chiêm ngưỡng thỏa thích bộ yukata của Sasanqua rồi, giờ thì cứ tiếp tục đi riêng với Tsubaki thôi.

「À, phải rồi! Bọn tôi đi mua bánh dango mitarashi đây, vậy thì cùng tận hưởng lễ hội nhé! Thôi gặp lại sau nhé—」

「Khoan đã nào! Sao lại nói kiểu như chúng ta sẽ đi riêng vậy chứ!」

Đâu phải nói *kiểu như* thế, mà là nói *đúng như* thế đấy.

「Không, nhưng mà... Sasanqua, cậu đến cùng với mấy đứa khác mà đúng không?」

「Chỉ có con gái thôi! Chỉ có con gái thôi!」

Đó là một màn "tuyên bố" chỉ có con gái cực kỳ quyết liệt.

「Yahhhooo! Joro, lâu rồi không gặp!」

Và rồi, cô E trong nhóm "người nổi tiếng" gia nhập vào vòng tròn của chúng tôi. Trong lúc đó, Tsubaki đã khéo léo mua xong bánh dango mitarashi.

「Phải rồi, lâu rồi không gặp. Ồ, yukata hợp với cậu đấy.」

「Cảm ơn! ...Tiện thể thì, bộ yukata của Sasanqua trông thế nào?」

「...Tôi nghĩ là rất hợp đấy.」

Ở đây mà nói không hợp thì, chắc chắn sẽ bị giết mất. Khen thì cũng sợ bị giết nên hơi ghê nhưng... thấy vẻ mặt cô ấy tươi tắn hẳn lên rồi, chắc là an toàn!

「Phì phì! Đúng thế chứ? Bộ yukata này, tôi tặng bố một cái mũ, rồi được bố mua lại để đền ơn đấy! Mà, thật ra thì cái mũ đó không phải định tặng bố đâu...」

À, đúng rồi, ông chú được tặng mũ đó đã phấn khích quá trời rồi nói "muốn gì cũng mua cho" nhỉ. Kết quả là mua tặng bộ yukata này sao. Mũ và yukata. Khỏi cần nói cái nào đắt hơn rồi, nhưng tình cảm thì vô giá. Sasanqua định tặng cái mũ đó cho ai ban đầu thì, tôi hoàn toàn không thể biết được, dù có là Vua, Hoàng đế hay Tướng quân đi chăng nữa.

「Tôi đã nghĩ kỹ lắm đấy nhé! Đã thử rất nhiều bộ yukata, rồi nhờ mọi người nói bộ nào hợp nhấ... hả! Đ-đâu phải mua để cho cậu xem đâu nhé! Đừng có mà hiểu lầm đấy!」

Cậu, nãy giờ "hả!" nhiều quá rồi đấy?

Thấy Sasanqua như thế, cô E tiến lại gần, thì thầm:

「May quá rồi nhỉ, Sasanqua.」

「Ừm... Cảm ơn.」

Nghe thấy hết đấy. Tôi là tôi nghe thấy hết mấy chuyện đó đấy.

「Hừm... ...À ra vậy.」

Tiện thể, Tsubaki vừa mua xong dango mitarashi quay lại cũng có vẻ như đã nghe thấy rõ mồn một.

「Joro. Lỡ như Pansy và mọi người mải mê hàng quán mà quên mất pháo hoa thì không hay đâu, tôi sẽ đi tìm họ rồi nhập hội nhé. Vậy nên, từ giờ chúng ta cứ tách ra nhé. Giờ pháo hoa... là bảy giờ tập trung ở bờ sông.」

「Hả!? Kh-không, nếu thế thì tôi cũng...」

「Tsubaki, thế thì bốn đứa tôi cũng sẽ giúp cô tìm những người khác!」

Đám người "nổi tiếng" đó không phải bốn mà là năm người mà! Sao lại lén lút định đặt bom ở cạnh tôi thế hả!

「Khoan, đợi đã nào! Nếu thế thì tớ cũng đi tìm cù... hả! Không thấy đâu rồi!」

Sasanqua lại "hả!" một tiếng nữa, nhưng thành thật mà nói, tôi hiểu cảm giác của cô ấy. Tôi cũng khá giật mình vì tốc độ biến mất quá nhanh của họ.

Thôi rồi, đúng là chúng ta bị bỏ lại bơ vơ thế này, giờ tính sao đây?

"Thôi, kệ đi! Này, anh cũng đi tìm đi chứ? Ta đây cũng chẳng muốn thấy cái bản mặt khó ưa của anh đâu!"

Lời nói thì gắt gao, nhưng đôi mắt em ấy lại rơm rớm, nhìn tôi đầy vẻ cô đơn.

Haiz... Kiểu này mà nghe lời em ấy bỏ đi luôn thì làm sao được chứ.

"Này, Sazanka. Anh mà cứ đứng một mình thế này thì chán chết, hay là mình cùng đi dạo lễ hội đi?"

"Thật sao?!"

Thôi đi mà. Đừng có dí sát mặt lại đây với đôi mắt long lanh như thế chứ.

Em ơi, mỗi cái ngoại hình của em là đúng gu, chuẩn không cần chỉnh của anh đấy, làm tim anh đập thình thịch luôn.

"À... Này, em cũng giúp anh nhiều chuyện rồi, anh cũng muốn cảm ơn em mà."

"Cảm ơn? Tôi có làm gì đâu nhỉ?"

Sazanka ngơ ngác nghiêng đầu, khổ nỗi lại đáng yêu kinh khủng.

"Là chuyện cuộc đấu với Horse ấy. Em giúp anh trốn để không ai tìm thấy, còn cố ý mang cả cái kẹp tóc đến cho anh nữa chứ. Nhờ vậy mà anh mới thắng được đó, biết không? Dù những người khác cũng giúp, nhưng nếu không có Sazanka thì anh đã không thể thắng rồi."

"À, nếu không có tôi! Phải, phải rồi! Giờ anh nói tôi mới để ý, đúng là như vậy thật!"

Tôi nghĩ cũng chẳng cần vênh váo đến mức đó đâu.

"Đành vậy thôi! Nếu anh đã nói đến mức đó, thì ta sẽ cho anh được trả ơn! Đặc biệt là ta đây, sẽ cùng... Hứ! Sẽ ban ân huệ cho anh được đi cùng ta vậy!"

Có vẻ như em ấy ngại nói thẳng từ "đi cùng" nên câu chữ bỗng trở nên kiểu cách, trang trọng hẳn.

Kết quả thì vẫn y chang nghĩa cũ, nhưng có vẻ với Sazanka thì vế sau là "an toàn" rồi.

"Ờ. Vậy thì phiền em đi cùng anh một chuyến nhé?"

"Đành chịu thôi!"

Thật ra Sazanka cũng là một đứa khá thú vị đấy chứ.

"Này... Sazanka."

"Gì đó?!"

"Cách xa quá rồi đó?"

Ba phút sau... tôi và Sazanka đã cùng nhau đi dạo lễ hội, nhưng lại có một vấn đề phát sinh.

Chẳng hiểu sao, adrenaline đang dâng trào trong Sazanka dần lắng xuống, và rồi một thứ gì đó khác lại trào ra, khiến em ấy bỗng trở nên ngại ngùng đến bất thường.

Kết quả là, dù hai đứa đang đi cùng nhau nhưng khoảng cách lại khá xa, ước chừng phải ba mét.

Khoảng cách này khiến việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn, thật sự là khá phiền phức.

"T-Tại vì... nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta thế này... thì ngại lắm..."

"Mà cũng đúng, bạn bè trong trường cũng có thể ở đây mà nhỉ."

"Đúng không? Cho nên, cứ tách nhau ra—"

"Không được. Đằng nào người cũng đông rồi, lỡ lạc nhau thì khổ đấy."

Lại còn, lát nữa mấy vị trong hội Charisma mà biết tôi bỏ rơi Sazanka là thể nào cũng bị mắng cho mà xem...

"Thế nên, chúng ta lại gần nhau thêm chút đi."

"G-Gần quá! Đ-Được rồi, tôi biết rồi. Vậy thì... thôi, không được!"

Tôi vừa bước hai bước lại gần, em ấy đã lùi ba bước. Khó khăn thật đấy...

"...Này. Thật đó, lỡ lạc nhau thì sao đây?"

"Không sao đâu! Tôi đây giỏi tìm anh trong đám đông lắm!"

Cái lời nói đó, không phải ngại hơn gấp năm trăm lần so với việc bị ai đó nhìn thấy sao?

Tự tin vỗ ngực cái đôm, nói cái gì thế không biết nữa...

"Này! Anh ấy, đúng là loại rác rưởi trong rác rưởi, nên dù trong đám đông cũng nổi bần bật ấy chứ!"

Em có thể đừng vô ý làm tổn thương tôi nữa được không?

"Dù vậy đi nữa. Có thể em không thích bị ai đó nhìn thấy mình đi cùng tôi, nhưng làm ơn cố chịu một chút đi mà."

"K-Không phải vậy đâu!"

"Vậy thì là sao?"

"Là vậy đó!"

Rốt cuộc là sao chứ? Từ nãy đến giờ em cứ loạn hết cả lên rồi đó.

Ưm... Tôi muốn tìm cách giải quyết lắm rồi... Ồ. Vừa hay lại tìm thấy một thứ hay ho.

"...Được rồi. Vậy thì, đợi ở đây một lát."

"Hả?! Anh đang làm cái quái gì mà tự tiện bỏ tôi lại rồi đi thế hả?! Nếu bỏ lại một mình là tôi giết anh đó! Nghe không?!... Không chịu đâu! Này, chờ tôi với! À, tôi cũng đi nữa!"

Tôi bước đi lộc cộc, Sazanka liền hớt hải chạy theo.

Em ấy nhanh chóng đuổi kịp, rồi nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của tôi.

"N-Này! Thế này thì không tách ra được rồi nhé? Cho nên... cùng nhau..."

Không, ngay từ đầu tôi đã định đi cùng nhau rồi mà...

Dù sao thì, trước khi đáp lời Sazanka, tôi cứ gọi chú bán hàng ở quầy đã.

"Xin lỗi chú, cho cháu cái này."

"Được thôi! Cảm ơn quý khách!"

Thứ tôi mua ở quầy là một chiếc mặt nạ mô phỏng linh vật mèo. Khi tôi cầm nó trên tay rồi quay lại, Sazanka với gương mặt đỏ bừng đã vội vàng buông tay khỏi áo tôi.

"...À... K-Khoan đã, vừa nãy là tôi lỡ lời! Lỡ lời thôi! Ảo giác đấy, ảo giác!"

Một lời biện minh chẳng rõ là về thính giác hay thị giác nữa.

Dù sao thì, cứ đưa nhanh cái mặt nạ này cho Sazanka đã.

"Này, tặng em đó."

"Hả? Anh tặng tôi sao?"

"Ừ. Rồi em đeo nó vào đi. Thế thì đâu còn ngại khi đi cùng anh nữa, đúng không?"

Thôi thì, nếu không muốn bị ai nhìn thấy, cứ giấu mặt đi là được, kế hoạch là thế đó.

Có cái này, Sazanka cũng sẽ chịu đựng được phần nào...

"...Vui quá."

74f56ba8-429a-43d1-bec6-002276d5a8fe.jpg

Chết tiệt! Cười cái kiểu gì mà dễ thương vậy chứ!

Có mỗi cái mặt nạ bán dạo ở lễ hội thôi mà, đừng có ôm nó hạnh phúc đến thế chứ!

"Th-Thôi được rồi, mau đeo vào đi! Nếu thế thì—"

"Không! Lỡ đeo vào mà hỏng thì sao?! Cái này, tôi phải cất giữ cẩn thận!"

Này, đã mất công mua cái mặt nạ rồi mà không dùng thì là kiểu gì vậy hả?

Nói cho mà biết, tôi đây đã quen với cảnh tận thế rồi đấy, nên giờ cằn nhằn giỏi lắm đó nha.

"Vậy thì sao đây? Cứ đi cùng tôi như thế à?"

"Hứ! Tôi có cách hay rồi nên không sao đâu! Anh đợi ở đó một lát!"

Sazanka vui vẻ, chân nhảy chân sáo đi về một phía nào đó.

Đó là quầy bán mặt nạ mà tôi vừa ghé thăm cách đây không lâu.

Ở đó, em ấy mua một chiếc mặt nạ mô phỏng hình robot, rồi quay lại phía tôi,

"Đây! Tặng anh!"

Với nụ cười rạng rỡ, em ấy đưa nó về phía tôi.

"Tôi thì không đeo đâu, nhưng anh đeo là được rồi, đúng không? Với lại, tôi ghét phải đeo mấy cái mặt nạ trẻ con lại còn quê mùa như thế này! Cho nên, anh đeo đi!"

Vậy thì ngay từ đầu tôi đã nên tự mua mặt nạ của mình rồi...

Nếu để Sazanka lãng phí tiền bạc thế này thì đâu còn gọi là trả ơn nữa.

"...Được rồi. Này, thế này được chưa?"

Thôi thì, tạm thời đeo mặt nạ vào. Mazinger J ra đời rồi đây.

"Được đó! ...Ừm! Hợp với anh lắm, hì hì!"

Cười mà còn lấy tay che miệng như thế, đúng là đừng có làm mấy cái hành động dễ thương từng li từng tí như vậy nữa mà.

May mà mình đang đeo mặt nạ... Cái biểu cảm lúc nãy mà để ai nhìn thấy thì chắc chắn là toi đời rồi.

"À, ừm, cảm ơn em."

"Ưm, vậy thì... À! Đi đến tiệm bắn súng đi! Tôi muốn chơi bắn súng nên anh đi cùng... Hứ! Hãy cùng đi với tôi!"

Chỗ đó thì em ấy vẫn ngại nhỉ. Mặc dù tôi thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy...

"Được rồi. Vậy thì, tôi xin được cùng đi với em."

"Nói trước nhé, nếu không bắn rơi được quà thì là 'goo' đó nha, 'goo'!"

Đó không phải là "tốt" mà là "đấm" đúng không chứ...

"Sazanka không chơi sao?"

"Tất nhiên là tôi cũng chơi rồi! Nhưng anh cũng phải chơi chứ! Không cùng nhau tận hưởng thì phí của giời à?"

Một trò bắn súng mà không bắn được quà là bị đấm thì có cái gì vui chứ?

Rời khỏi quầy mặt nạ, tôi cùng Sazanka đi đến tiệm bắn súng.

Thì ra, ở đó đã có khách trước rồi... là Pansy và nhóm của em ấy, mà Tsubaki cũng đã nhập hội.

Nhưng mà, tôi nhớ là họ nói sẽ đi bắn súng từ nãy giờ rồi mà, cũng đã một khoảng thời gian kha khá trôi qua rồi... À, ra thế. Bọn họ không phải ở tiệm bắn súng mà đang chơi trò ném vòng ngay bên cạnh.

"Chậc! Sao bọn nhỏ lại ở đây?!"

"Họ bảo là sẽ đi dạo quanh các quầy mà. Thôi thì, chuyện như thế này cũng có thể xảy ra. ...Mà thôi, Chủ tịch Cosmos và mọi người thì có bị thấy cũng không sao đâu nhỉ? Họ đâu phải kiểu người thích trêu chọc mình."

"Không được! Mà nói đúng hơn là, tuyệt đối không được! Cuối cùng cũng đến lượt của tôi rồi mà!"

Lý thuyết của Himawari đã khó hiểu rồi, giờ đến lý thuyết của Sazanka cũng khó nhằn không kém.

Dù sao thì, bọn họ thật sự nghiêm túc ghê.

Tập trung quá mức đến nỗi chẳng để ý gì đến bên này luôn.

"Tôi làm được rồi!"

Có vẻ như Pansy đã giành chiến thắng trong trò ném vòng. Em ấy đã xuất sắc giành được phần thưởng.

Thứ em ấy giành được là một cái móc khóa hình chú chó mắt nhìn gian xảo, kích cỡ vừa lòng bàn tay. Thành thật mà nói, đó là một thiết kế hơi lạ lùng.

Không biết lấy cái đó rồi em ấy định làm gì đây?

"May quá... Thật sự may quá..."

Chỉ là, Pansy có vẻ vui lắm, em ấy đang hạnh phúc gắn nó vào điện thoại của mình.

"Uầy! Không lấy được rồi! Pansy-chan giỏi quá..."

"Tôi cũng đã cố hết sức rồi mà. Không thể dễ dàng thua cuộc như vậy được."

"Vừa là trò bắn súng trước đó, thật sự rất xuất sắc... Thế này thì gay go rồi..."

"Ô, bị đuổi kịp rồi... Pansy đang bứt tốc một cách kinh khủng..."

"Ừm. Thế này thì mọi người ngang nhau rồi nhỉ."

"Đ-Được rồi! Nếu vậy, chúng ta hãy bàn về cuộc đấu cuối cùng!"

Vẫn như mọi khi, di chuyển nhanh ghê. Tôi chớp mắt một cái là đã mất dấu bọn họ rồi.

Tsubaki, giao cho em nhiệm vụ theo dõi bọn họ để bọn họ đến được bờ sông đó nha.

"K-Không sao chứ? Mình không bị phát hiện đúng không?"

"Ừ. Căn bản là bọn họ còn chẳng để ý là mình ở gần đây nữa cơ."

"May quá! Được rồi! Vậy thì chúng ta cũng chơi thôi!"

"Được thôi. Tiện thể nói luôn, nếu không bắn rơi được quà thì đừng có thi hành án phạt đấy nhé?"

"Hứ! Cái đó còn tùy thuộc vào nỗ lực của anh nữa!"

Nghe bảo là tùy thuộc vào nỗ lực của tôi, nhưng Sazanka có vẻ đang rất vui nên chắc là không sao đâu.

"À, tiền thì tôi trả."

"Hả? Sao lại thế? Anh không cần làm mấy chuyện thừa thãi đâu."

"Là trả ơn chuyện trước đó mà. Anh đã nói sẽ cảm ơn em vì đã giúp anh rồi mà, đúng không?"

"T-Thật sao? Vậy thì, nhờ anh..."

"Được thôi. Cứ để đó cho anh. ...Chú ơi, cho cháu hai suất ạ."

"Cảm ơn quý khách!"

Tôi rút một tờ nghìn yên đưa cho chú bán hàng ở quầy, đổi lại được một đĩa đựng ba viên đạn nút chai. Thế thì, kéo mặt nạ xuống đã...

"Khoan đã! Anh làm cái gì mà tháo mặt nạ ra thế hả! Đã tốn công mua cho anh rồi mà!"

Vừa mới tưởng em ấy dịu dàng được một chút, ai dè lại nổi giận đùng đùng ngay lập tức. Cảm xúc gì mà thất thường ghê.

"Không, đeo vào thì khó nhìn lắm."

"Không đeo thì cũng xấu mà!"

"Không phải ý đó! Đừng có vô ý làm tổn thương tôi như thế nữa! Lòng tôi đau lắm đó, nghe không! Là tầm nhìn! Tầm nhìn ấy! Tôi muốn nhìn rõ ràng!"

"M-Muốn nhìn rõ ràng cơ à! Chẳng lẽ ý anh là... tôi..."

"Không có chẳng lẽ gì hết, là mục tiêu đó, mục tiêu! Vì là bắn súng nên tôi muốn nhìn rõ mục tiêu!"

"À, r-ra là vậy! Đừng có nói mấy chuyện rắc rối như thế nữa!"

Người làm cho mọi chuyện rắc rối là em đó chứ.

Hóa ra Sazanka mà hưng phấn lên là nói năng kỳ lạ đủ đường luôn nhỉ.

Lại học được thêm một khía cạnh mới của em ấy rồi...

Thôi vậy, lần này thì tôi sẽ tháo mặt nạ ra... và nhắm bắn.

"Được rồi! Thế này thì tránh được cú đấm rồi!"

Một phát gọn gàng, tôi bắn trúng cái móc khóa nhỏ làm nó rơi xuống. Giành được quà rồi.

Hừ. "Lock-on (anh trai)" của trường Nishikitsuta chính là tôi đây. Hoặc là Nobita cũng được.

"Ồ, anh giỏi thật đó..."

"Đúng không? ...Ơ? Sazanka, em vẫn chưa bắn sao?"

"Biết làm sao được. Khuôn mặt nghiêng của anh cứ... Hứ! Tôi đang tập trung mà, đừng có nói chuyện với tôi chứ!"

Tôi nghĩ người bắt chuyện là em đó.

"...Hự! ...Hự! ...Hự! Sao lại không trúng chứ?!"

Ghê thật đấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người bắn súng trượt một cách "điêu luyện" đến thế.

Ít nhất cũng phải bắn trúng mục tiêu chứ...

"Ghét thật! Tại anh nói chuyện linh tinh nên tôi mới thất bại đó!"

"Thôi thôi. Vậy thì tôi xin lỗi nhiều lắm vậy."

"Thái độ gì thế! Có thật sự hối lỗi không đó?"

Đương nhiên là không rồi. Chẳng phải em tự chuốc họa vào thân thôi sao.

"Tệ thật! Chẳng vui chút nào!"

Miệng thì nói thế, mà em trông có vẻ vui lắm đấy chứ? Chắc chắn là đang tận hưởng rồi còn gì.

Hử? Điện thoại rung rồi. Chẳng lẽ họ quyết định tập trung sớm hơn một chút sao?

Thế là Tsubaki liên lạc cho tôi, hay sao ấy...

"Sazanka muốn cái móc khóa kìa! Jouro, làm ơn!"

Sao lại lén theo dõi bọn mình thế hả?!

Chẳng phải mấy vị trong nhóm Charisma đã đi tìm Pansy cùng Tsubaki rồi sao!

...Không, Tsubaki đã nhập hội rồi mà, hay là sau đó lại đi đến đây?

Thôi thì, dù sao cũng chỉ là tiện tay vứt bừa thôi, tôi nào có thiết tha gì đâu mà tiếc...

"À ừm... Sasanqua này. Nếu không chê thì cậu cầm cái này đi được không?"

"Hả! Cho tớ thật sao?!"

"Ờ. Tôi giữ cũng có ích gì đâu. Cứ coi như quà cảm ơn đi... Oái!"

Nhanh thế! Thoáng cái đã thấy nó biến mất khỏi tay tôi rồi nằm gọn trong tay Sasanqua!

Trời đất, nó thèm khát đến mức nào cơ chứ?!

"Tuyệt quá... Tuyệt quá đi mất...!"

Mà thôi, thấy con bé mừng rỡ đến thế này thì coi như mình cũng có công.

"Tớ nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận! ...Joro!"

Ôi chao, cũng có ngày này sao. Sasanqua gọi mình bằng biệt danh kìa.

Ngày thường toàn bị nó gọi là 'ngươi', là 'rác rưởi', là 'đồ bỏ đi' gì đó, nên giờ thấy mới mẻ ghê.

Haiz, nếu ngày nào cũng thế này thì đáng yêu biết mấy.

Chắc là do mình đã quen với cảnh tận thế, nói thẳng tuột ra mọi thứ nên mới được thế này chăng!

Dù có hơi bất lịch sự một chút, và mình cũng phải 'hứ!' một tiếng, nhưng tuyệt vời là không bị thương tổn thân thể!

"Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến giờ bắn pháo hoa. Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến giờ bắn pháo hoa."

...Ừm? Đã đến giờ đó rồi ư. Suýt nữa thì toi rồi, nếu không có tiếng loa thông báo từ khu hội chợ thì có lẽ tôi cũng suýt quên mất giờ bắn pháo hoa.

"Sasanqua này, pháo hoa sắp bắn rồi, tôi sẽ ra bờ sông, còn cậu thì sao?"

"Tớ cũng sẽ đi nhập hội với mọi người! Liên lạc là gặp được thôi mà!"

Không, dù không liên lạc thì tôi cũng đang bám đuôi mà, chắc là gọi cái họ ra ngay ấy mà...

"Ra vậy. Thôi thì, sắp sửa──"

"À, này Joro! ...À, cám ơn... nhé."

"Hả?"

Tự dưng Sasanqua lại cảm ơn tôi, chắc là chuyện cái móc khóa hồi nãy chăng?

Không, nhưng mà nếu thế thì sao nó lại co rúm người lại, vẻ mặt ngại ngùng đến thế chứ.

"Ừm... Tớ, tớ cám ơn Joro nhiều lắm! Chuyện là... trước đây, lúc tớ cãi nhau với mọi người, cậu đã giúp tớ hòa giải, rồi cả lúc tớ với bố tớ không hợp nhau, cậu cũng cho tớ lời khuyên..."

"Mấy chuyện đó có đáng gì đâu, chẳng việc gì phải bận tâm."

"Với tớ, đó là chuyện lớn đấy chứ! Với lại, cả bộ quần áo này nữa! Cậu thấy không, khác hẳn hồi trước rồi phải không? Lý do thay đổi thì tớ xin giữ bí mật, nhưng mà bố tớ cũng vui lắm! Tất cả đều là nhờ Joro cả!"

Kiểu thời trang gyaru trước đây của con bé đúng là độc lạ có một không hai thật.

Cũng vì cái đó mà hình như con bé hay cãi nhau với lão Mayama thì phải.

"À... ừm, cậu nói thế thì tôi cũng mừng..."

Không hiểu sao nữa. Hay là do không khí lễ hội mà mình thấy tim đập thình thịch lạ thường.

"...Vậy, vậy thì!"

Sasanqua dường như đã hạ quyết tâm điều gì đó, nhìn chằm chằm vào mặt tôi bằng đôi mắt kiên định.

"Chuyện là cái lời hứa của tớ với cậu ấy, cậu thấy tách riêng ra khỏi hôm nay thì... được không?"

"Hả?"

Sasanqua nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi, rốt cuộc là con bé đang nói cái gì vậy?

"Lời hứa? Giữa tôi và Sasanqua ư?"

"Đúng, đúng vậy! Là lời hứa giữa tớ với cậu đó! Cậu quên rồi à?"

Dù cậu có vẫy tay ra hiệu thế nào đi nữa thì... chúng ta đâu có hứa hẹn gì đâu nhỉ?

"Tôi với Sasanqua có hứa hẹn gì à? Thành thật mà nói thì tôi chẳng nhớ ra điều gì... Hự!"

Tiêu rồi! Chẳng hiểu sao tự dưng tôi cảm giác như toàn thân Sasanqua đang toát ra sát khí!

Mình lại lỡ 'hứ!' một tiếng rồi! Không thể sai được. Cái đà này thì...

"Sao cậu lại quên chứ!"

"Oái!!!"

Đây là... Nam Đẩu Thủy Điểu Quyền Áo Nghĩa... Phi Tường Bạch Lệ, chiêu thức bay lên không trung rồi giáng chưởng vào hai vai!

Không ngờ con bé không chỉ nắm giữ Bắc Đẩu mà còn cả Nam Đẩu nữa chứ...

"Mấy lời lảm nhảm còn lại thì xuống địa ngục mà nói với lũ quỷ ấy! Đồ ngốc! Đồ khốn! Đồ bỏ đi!"

Sơ suất một chút là y như rằng... Nó giận dỗi phụng phịu rồi bỏ đi mất.

Mà thôi, hình như lỗi là tại mình đã quên mất lời hứa với Sasanqua thì phải.

Dù cũng thấy không đến nỗi phải làm quá lên như thế...

"Ôi chao... Đến phút chót lại thất bại rồi. Tiếc thật đấy~!"

"Sasanqua, đợi đã nào~! Đi xem pháo hoa với bọn tớ đi!"

"Cảm ơn cái móc khóa nhé! Joro cũng vất vả rồi!"

"Ừm! Nó đã gọi được tên Joro rồi, đúng là một bước tiến vĩ đại!"

Mấy vị đại gia đình uy tín kia ơi. Giá mà các người xuất hiện sớm hơn một chút để ngăn cản tên bá chủ tận thế kia thì tốt biết mấy...

Thôi thì, mình cũng nên đi ra bờ sông thôi. Dù là sau khi ngưng quằn quại trong đau đớn đã.

"...Chẳng có ai đến cả..."

Bảy giờ tối... Đúng như lời hẹn, tôi đến bờ sông đã định trước giờ pháo hoa bắt đầu một chút, nhưng giờ thì tôi đứng một mình, tay cầm điện thoại, lạc lõng giữa đám đông.

Xung quanh tôi, cũng như tôi, rất đông người đến để xem pháo hoa. Cặp đôi, cặp đôi, và lại cặp đôi. Thỉnh thoảng cũng có gia đình hoặc bạn bè đi cùng nhau, nhưng tinh thần tôi thì cứ tự động dán mắt vào mấy cặp đôi.

"Mấy đứa đó đang làm cái quái gì vậy chứ! Mình gọi điện hết lượt rồi mà chẳng đứa nào bắt máy là sao!"

Haizzz... Cứ thế này mà chẳng có ai đến thì biết làm sao đây? Thật tình, ở một mình chỗ này mệt mỏi quá, hay là về nhà luôn nhỉ. Nhưng mà, nếu sau đó mọi người lại đến thì mình lại thấy áy náy...

Tính sao đây nhỉ...

"Đã để cậu đợi lâu rồi, Joro-kun."

Khi tôi đang bồn chồn lo lắng thì một giọng nói vang lên từ phía sau. Giọng này là... Pansy!

Được thôi! Dù cho có là mỹ nhân khuynh nước khuynh thành đi nữa thì đến muộn cũng là không thể chấp nhận được! Chỗ này mình phải nghiêm khắc...

"Xin lỗi. Tôi đã đến muộn."

Hừm... Thật ra tôi muốn cằn nhằn lắm, nhưng cô ta lại xin lỗi trước rồi.

Thôi vậy. Nếu đã biết hối lỗi thì lần này, tôi sẽ đặc cách tha thứ bằng tấm lòng rộng lượng của mình...

"Mà này, với một con chó trung thành như cậu thì việc chờ đợi có phải là một phần thưởng không nhỉ?"

"Tấm lòng rộng lượng của tôi phút chốc đã hẹp lại rồi đấy! Đến đúng giờ cho tôi nhờ, đồ ngốc!"

"Ô kìa, lạ nhỉ? Cứ tưởng cậu sẽ khoái trá khi phải chờ đợi chứ."

"Mà đã đến muộn rồi còn trơ trẽn đến mức này, đúng là cậu có vấn đề rồi đấy!"

Hả? Tự dưng mình lại cằn nhằn theo kiểu thường ngày rồi, nhưng mà lạ thật.

Ngoài Pansy ra thì chẳng có ai khác cả.

"Này, mấy người khác đâu rồi?"

"Họ không có ở đây. Mọi người đã hẹn nhau xem pháo hoa ở một chỗ khác rồi."

Cô ta nói bằng một vẻ đầy tự tin, hay đúng hơn là thái độ như đã hoàn thành một việc gì đó rất lớn. Càng lúc càng khó hiểu.

"Nếu thế thì chúng ta cũng sang bên đó đi. Cùng với mọi người───"

"Này, Joro-kun."

"Gì vậy? Mau đi thôi."

"Cậu và tôi, chúng ta xem pháo hoa cùng nhau nhé?"

Pansy nói thế, giọng điệu vẫn thản nhiên nhưng tay cô ấy lại nắm chặt vạt yukata.

"...Không được rồi. Tôi sẽ đổi cách nói. ...Tôi, tôi muốn cùng cậu xem pháo hoa, chỉ hai chúng ta thôi."

"Nhưng tôi thì lại muốn xem pháo hoa cùng với mọi người cơ mà?"

"Tôi biết. Đó là câu trả lời của cậu vào cái lúc đó mà."

"............Cô biết rồi còn gì."

Trong trận chung kết giải đấu khu vực, tôi đã đưa ra câu trả lời tồi tệ nhất cho tình cảm của bốn người họ.

Bởi vì tôi nghĩ rằng nếu nói ra cảm xúc thật của mình, mối quan hệ vừa mới được xây dựng sẽ tan vỡ mất.

"Trong suốt kỳ nghỉ hè, cậu đã luôn ý thức và hành động để đối xử công bằng với tất cả mọi người, phải không? Có những lúc cậu hành động cùng một người nào đó, nhưng đều là đã làm đúng với từng người một. Nào là công việc ở thư viện của tôi, nào là trợ lý phóng viên cho câu lạc bộ báo chí của Asunaro, nào là hội học sinh của Cosmos-senpai, rồi cả việc dọn dẹp lớn với Himawari nữa. Cậu không từ chối bất cứ cái nào, đúng chứ?"

"...Đúng vậy. Cô có ý kiến gì à?"

"Không có. Tôi cũng rất vui khi được ở cùng mọi người, và chưa bao giờ cảm thấy ai là vật cản cả. Rất vui vẻ... Đây là kỳ nghỉ hè tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi."

Được nghe cô nói vậy thì tôi cũng mừng lắm... nhưng cũng chính vì thế mà không được.

Chỉ riêng pháo hoa cuối cùng này mà lại là tôi với Pansy thì không thể nào chấp nhận được.

Tôi muốn mọi người cùng xem, cùng tận hưởng một cách trọn vẹn.

"Vì biết được cảm xúc của Joro-kun nên chúng tôi đã tổ chức một cuộc thi."

"Thi thố gì cơ?"

"Phải. Suốt kỳ nghỉ hè này, bốn chúng tôi đã luôn ganh đua với nhau đó. ...Cậu không nhận ra sao?"

"Suốt cả kỳ nghỉ hè sao? Không, tôi chỉ nghĩ là hôm nay các cô có làm gì đó thôi chứ..."

"Mấy ngày khác cũng thế đấy. Ai nấy đều đã rất cố gắng mà."

"Sao lại làm mấy cái chuyện đó chứ?"

"Cậu không biết sao?"

Trong tình trạng không có chút manh mối nào thì làm sao mà trả lời được? Ít nhất cũng phải gợi ý thêm một chút chứ... Không, đợi đã.

Việc Pansy chọn đúng lúc này để nói chuyện này, lẽ nào là...

"Các cô đã thi thố để giành quyền đến đây... phải không?"

"Cậu biết rõ mà."

Pansy khẽ mỉm cười, xác nhận lời tôi.

"Trong suốt kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã tổ chức đủ các cuộc thi khác nhau, và chỉ người thắng nhiều nhất mới có quyền đến đây. ...Đó là quyền được cùng Joro-kun xem pháo hoa, chỉ hai chúng ta thôi. Cuộc thi là như vậy đó."

Pansy lấy điện thoại thông minh ra, đưa màn hình cho tôi xem.

Và rồi, trên màn hình hiện ra...

Akino Sakura: [Trang phục thường ngày], [Bóng chuyền bãi biển]

Hinata Aoi: [Đánh bài Babanuki], [Đua cờ trên bãi biển]

Hadate Hina: [Bóng chuyền bãi biển], [Vớt cá vàng]

Sanshokuin Sumireko: [Bắn súng mục tiêu], [Ném vòng]

Và đó là danh sách hiển thị ai đã thắng trong những cuộc thi nào.

"...Vậy ra đó là lý do mà suốt kỳ nghỉ hè, mấy cô cứ để lộ rõ cảm xúc ra ngoài đến thế à?"

"Thật vậy sao? Tôi lại không để ý."

"Phải nói là dữ dội lắm đấy."

Cái mà tôi thấy kỳ lạ đầu tiên là ván bài Babanuki chơi vào hôm ăn mì somen chảy.

Cứ như thể chỉ là một ván Babanuki vớ vẩn, vậy mà ai nấy đều trông dữ tợn như đang đánh cược cả sinh mạng vậy.

Đặc biệt là Pansy. Con bé này bình thường đâu có mấy khi để lộ cảm xúc ra ngoài.

Vậy mà, lúc chơi Babanuki... và cả những lần khác nữa, Pansy trong suốt kỳ nghỉ hè lại đặc biệt xúc động.

Lý do có thể là vì cô ấy không cần phải giữ kẽ khi ở cùng bạn bè, nhưng còn một lý do nữa... đó là để đến đây hôm nay... để cùng tôi xem pháo hoa, chỉ hai chúng tôi thôi...

Vì lẽ đó, mọi người đã liều mạng... đã dốc hết sức lực để tham gia cuộc thi.

Chính vì thế, khi thắng thì họ mừng ra mặt, còn khi thua thì lại tiếc nuối vô cùng.

"Này. Cái mục [Trang phục thường ngày] của hội trưởng Cosmos đó là cái gì vậy?"

"Là bộ đồ do Jasmine-san chọn đó. Chúng tôi đã nhờ cậu quyết định ai là người mặc hợp nhất."

"Cái đó cũng nằm trong cuộc thi luôn ư?!"

"Đúng vậy. Hôm đó mọi người đã cùng đi karaoke, rồi bàn bạc và quyết định. Rằng khi thi đấu thì sẽ không coi nhau là bạn bè mà là đối thủ."

Thế là, chị gái mình cũng biết hết mọi chuyện rồi còn hợp tác nữa chứ...

Cứ tưởng sau giờ làm thêm chị ấy cho mình tấm ảnh đẹp là tốt bụng thôi, ai dè lại có cả một màn kịch phía sau thế này.

Với lại, giờ tôi cũng đã hiểu ý nghĩa lời Tsubaki nói trong lễ hội hôm nay rồi.

"Ừm. Có lẽ tớ sẽ không tham gia. Mọi người rất nghiêm túc, nếu tớ chen vào sẽ làm hỏng chuyện mất, có lẽ mọi người đã nhường tớ. ...Vậy nên, tiện thể thì tớ cứ nhận lấy thiện ý đó và muốn đi dạo lễ hội cùng Joro."

Thảo nào Tsubaki lại nói là 'không tham gia' chứ không phải 'không đi cùng'...

Cái vụ 'làm hỏng chuyện' cũng... nói tóm lại là như thế.

"Cho đến tận hôm nay, chỉ mình tôi là chưa thắng được lần nào cả... Thậm chí cả vớt cá vàng tôi cũng thua Asunaro mất rồi, lúc không còn cơ hội nữa thì tôi đã nghĩ là mình xong đời rồi."

Quả thật, trong danh sách vừa nãy, Pansy chỉ thắng được một vòng duy nhất là cuộc thi ở lễ hội mùa hè hôm nay.

Còn những cuộc thi khác thì đều thua hết.

Thảo nào lúc vớt cá vàng cô ấy lại có vẻ mặt bị dồn vào đường cùng đến thế.

Ngay từ đầu, mấy trò chơi dưới biển đã quá bất lợi cho Pansy rồi còn gì.

Dẫn đầu là Himawari, Cosmos và Asunaro đều có khả năng vận động xuất sắc.

Bản thân việc Pansy dám thách đấu thể thao với mấy người đó đã là sai lầm rồi.

Cô ấy đâu phải người không hiểu điều đó. Dù biết vậy, nhưng con bé vẫn cứ cố gắng hết sức...

"Mà này, tôi hỏi một câu được không?"

"Gì vậy?"

Mọi thắc mắc đã được giải đáp kha khá rồi, nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn.

Dĩ nhiên, đó là kết quả của danh sách cô ấy vừa cho tôi xem. Nhìn vào đó thì...

"Mấy cô, tất cả đều thắng số lần bằng nhau đúng không?"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã cố gắng bám đuổi đến cùng và cuối cùng cũng cân bằng tỉ số được."

"Thế thì làm sao mà phân thắng bại đây?"

"Vì đã trở thành Sudden Death, nên chúng tôi quyết định để Joro-kun ra quyết định. ...Đó chính là cuộc thi cuối cùng."

"Hả? Tôi có làm gì đâu chứ?"

"Cậu vừa mới làm đó thôi."

Ngón tay Pansy nhẹ nhàng chỉ vào một thứ... chiếc điện thoại thông minh đang nằm trong tay tôi.

"Điện thoại của tôi? Cái này thì có gì liên quan chứ?"

"Lúc không có ai đến đây, cậu đã làm gì?"

"Thì là, vì không có ai đến nên tôi đã gọi điện... Khoan đã, chẳng lẽ..."

Nói đến đó, tôi vội vàng kiểm tra lịch sử cuộc gọi trên điện thoại của mình.

Hồi nãy tôi, vì không thấy ai đến, đã gọi điện cho tất cả mọi người, không sót một ai.

Và rồi, ở cuối cùng danh sách cuộc gọi đi, cái tên của người tôi đã gọi đầu tiên, trước bất cứ ai khác, hiện lên.

Đó là…

“Cảm ơn cậu, Joro-kun. Đã gọi cho tớ trước bất cứ ai.”

Đó là Tam Sắc Viện Sumireko.

“...Lại bày trò vớ vẩn rồi...”

“Không vớ vẩn đâu. Với bọn tớ, đó thật sự là điều rất quan trọng... tuyệt đối không thể nhượng bộ.”

Thật là... Nếu tớ không gọi cho ai cả, thì các cậu định làm gì đây hả?

“Vậy nên, chỉ lần này thôi. Chỉ lần này thôi cũng được mà... Tớ muốn cậu xem pháo hoa cùng tớ.”

Rốt cuộc, dù đã trải qua đủ thứ cuộc thi đấu, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay tớ sao.

Giờ thì làm thế nào đây... Hửm? Có tin nhắn đến này.

Vào đúng lúc này thì chỉ có thể là...

『Đây là ý kiến chung của bọn tớ đấy. Thế nên, Joro-kun hãy xem pháo hoa cùng Pansy-san nhé. Ừm... thật ra thì tớ muốn xem cùng cậu cơ nhưng mà tớ thua rồi. ...Dù sao thì, lần tới tớ sẽ không thua đâu!』

『Joro ở với Pansy-chan đến hết pháo hoa nhé! Nhưng mà cấm làm chuyện bậy bạ đấy!』

『Lần này bọn tớ nhường cho Pansy rồi, nhưng mà chỉ lần này thôi nhé! Thật sự, chỉ lần này thôi đấy!』

『Xin lỗi vì đã giữ bí mật nhé. Nhưng mà, mong cậu hiểu cho tấm lòng của mọi người nhé.』

Đúng là bọn mi mà...

Pansy cứ làm như đó là ý muốn của riêng mình, ra sức bao che cho mấy đứa kia, nhưng mà rốt cuộc thì, như tin nhắn của Cosmos cũng đã nói, đây chắc chắn là ý muốn chung của tất cả bọn họ rồi. Vào ngày cuối cùng của lễ hội mùa hè, cái ngày mà mọi người có thể cùng nhau chơi đùa, họ muốn tớ làm như thế này đây.

“...Không được sao?”

Thật ra thì, cái quyền cằn nhằn về việc bọn họ cứ lén lút sắp xếp mọi chuyện sau lưng tớ như thế này, tớ cũng chẳng có đâu...

Vì bọn họ đã luôn chiều theo ý muốn của tớ suốt cả kỳ nghỉ hè mà.

“Thôi được rồi. Thế thì, tớ sẽ xem pháo hoa cùng mi, hai đứa mình thôi. ...Thế này là vừa lòng mi chưa hả?”

“Ưm. Hết sức vừa lòng.”

Đúng là, cái kiểu nói chuyện thì bình thản lạnh lùng nhưng mặt mũi thì chẳng ăn nhập gì với khẩu khí cả, buồn cười thật đấy. Cứ cười tủm tỉm một cách vui vẻ như thế chứ.

“Vậy thì, tớ sẽ chiều theo một ý muốn khác nữa nhé.”

“Tùy ý mi.”

Pansy khẽ siết chặt tay tớ, nên chỉ riêng lần này, tớ cũng siết lại tay em ấy. Chắc vì bất ngờ nên bàn tay Pansy khẽ buông lỏng, tớ bèn siết chặt hơn nữa, cốt để em ấy không buông tay mình ra.

“Nếu cậu siết mạnh như thế, tớ ngại lắm đấy.”

“Là do mi quá yêu tớ mà ra thôi.”

“Với hành động của cậu hiện giờ, lẽ nào câu đó không phải do tớ nói mới đúng sao?”

“Tớ chỉ nói những gì tớ muốn nói thôi. Nếu sai thì cứ phủ nhận đi.”

“...Tớ xin kiêng nể vậy.”

Thật tình, kỳ nghỉ hè đã đủ vất vả rồi, cứ nghĩ hôm nay sẽ được yên bình một chút, ai ngờ lại xảy ra sự kiện lớn thế này. Nhưng mà, so với tớ thì chắc mọi người còn vất vả hơn nhiều ấy nhỉ...

“...Vất vả rồi, Pansy. Ừm... mọi chuyện quả là chẳng dễ dàng gì.”

“Không hề vất vả chút nào đâu. Chuyện thi đấu thì đúng là có nỗ lực hết mình, nhưng ngoài ra thì mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ. Cho dù tớ không thể đến đây, thì kỳ nghỉ hè năm nay cũng đã trở thành một bảo vật tuyệt vời và quý giá mà tớ sẽ không bao giờ quên được trong suốt cuộc đời.”

“Thế thì còn gì bằng.”

“Mọi người đúng là những người tuyệt vời thật đấy. Có thể có được những người bạn đáng yêu như thế này một lần nữa, cứ như một giấc mơ vậy.”

“Lại một lần nữa, có nghĩa là trước đây cũng từng có rồi sao... À, nhắc mới nhớ, hồi trung học cậu có một người bạn thân ở trường khác phải không nhỉ?”

“...Cậu biết sao?”

Pansy nói vậy với một vẻ mặt phức tạp, có chút buồn bã nhưng lại như đang hồi tưởng về một điều gì đó quý giá. Có lẽ, em ấy đang nhớ lại người bạn đó.

“Thì cũng đúng. ...Tớ nghe từ Hose đấy.”

“Nhắc mới nhớ, tớ đã lỡ nói với Hazuki-kun một lần rồi nhỉ.”

“Người đó là người thế nào vậy?”

“Là một cô gái có ý chí rất mạnh mẽ, luôn nỗ lực để hoàn thành những gì mình đã quyết định. Cô ấy thực sự là một người tuyệt vời, khiến tớ rất mực ngưỡng mộ.”

“Mi cũng có khác gì đâu.”

“Nếu cậu nói vậy thì tớ rất vui. Bởi vì tớ ngưỡng mộ ‘cô ấy’ và đang nỗ lực để trở thành người như vậy. Có thể nói rằng Pansy của hiện tại, nếu không có ‘cô ấy’ thì cũng sẽ không tồn tại đâu.”

Có thể ảnh hưởng sâu sắc đến Pansy như vậy ư... Đúng là một cô gái phi thường thật...

“Tớ và cô ấy rất thân thiết. Điều ấn tượng nhất là khi ‘cô ấy’ nói muốn học làm bánh kẹo. Ban đầu thì thật sự rất tệ, tớ đã nhiều lần bảo cô ấy từ bỏ đi, nhưng cô ấy lại không chịu bỏ cuộc.”

Đến Pansy còn bảo từ bỏ, thì chắc phải tệ đến mức nào rồi.

“Cho dù có bị bỏng tay vì làm những việc chưa quen, hay làm ra những món bánh không ngon chút nào, cô ấy vẫn tuyệt đối không nản lòng. ...Và cuối cùng, cô ấy đã làm được những món bánh ngon lành đúng điệu.”

“Chà, giỏi thật đấy. ...À, có khi nào, cái biệt danh ‘Pansy’ cũng là do người đó đặt cho cậu không?”

Biệt danh ấy mà, đôi khi người ta tự nhận, nhưng về cơ bản thì đều là do người khác đặt cho. Trường hợp của tớ là do đứa bạn thân hồi xưa đặt, Himawari cũng vậy. Còn mấy đứa kia thì tớ không biết, nhưng chắc cũng tương tự thôi. Mà Pansy hình như không có nhiều bạn bè lắm nhỉ. Vậy thì, cái người bạn thân thiết đó...

“Không phải. Biệt danh đó được đặt cho tớ hồi trung học cơ.”

“Ồ. Vậy là do bạn bè từ trước thời trung học đặt cho à?”

“Cũng không phải. Người đã đặt cho tớ cái biệt danh ‘Pansy’ này, chính là... cậu đó. Joro-kun.”

“Hả? Mi đang nói cái gì vậy. Tớ còn nghe mấy đứa khác bảo là hồi năm nhất mi đã được gọi là ‘Pansy’ rồi mà?”

“Ưm. Vào khoảng thời gian đó, tớ đã được gọi bằng cái biệt danh ‘Pansy’ rồi, nên tớ cũng tự giới thiệu mình là Pansy thôi.”

Vậy là, tớ đã đặt cho con nhỏ này cái biệt danh ‘Pansy’ trước khi vào cao trung ư? Không không không! Chuyện tớ và Pansy từng gặp nhau trong quá khứ, đó chẳng phải là chuyện của trận chung kết giải đấu khu vực năm ngoái sao.

“Để tớ hỏi lại cho chắc nhé... Lần đầu tớ với mi gặp nhau là khi nào?”

“Hồi năm nhất cao trung. Mà nhân tiện thì, lần đầu nói chuyện là ở chỗ đó năm ngoái đấy.”

Đúng là như vậy mà... Khoan, vậy thì vẫn cứ là lạ làm sao ấy!

Lần đầu tớ với Pansy gặp nhau là hồi năm nhất cao trung.

Lần đầu tớ với Pansy nói chuyện là sau trận chung kết giải đấu khu vực năm ngoái.

Vậy mà, tớ lại đặt cho con nhỏ này cái biệt danh ‘Pansy’ từ hồi trung học. Cái loại đố mẹo gì đây hả?

“Này, Joro-kun. Để thưởng cho việc tớ đã trả lời câu hỏi của cậu... tớ có một điều muốn nhờ...”

“Chuyện gì nữa?”

“Thật ra thì, trong suốt kỳ nghỉ hè, tất cả mọi người trừ tớ ra đều đã được cậu nói điều gì đó. Nhưng chỉ riêng tớ, lại không được cậu nói một cách đàng hoàng. Tớ đã cảm thấy rất cô đơn vì điều đó.”

“Có chuyện đó sao?”

“Cậu đúng là chẳng có tí khả năng thấu hiểu nào cả... Sao cậu không thử học theo tớ một chút xem sao?”

“Tiếc là tớ đây chỉ là loài người thôi. Cậu đừng có mà so sánh tớ với một yêu quái ngoại cảm chứ, khó xử lắm đấy.”

“...Cậu thật xấu tính.”

Pansy bĩu môi, mặt xụ xuống. Nhưng tớ đâu có đùa. Tớ thật sự chẳng hiểu gì cả. Cái điều mà tớ không nói riêng với Pansy là cái gì chứ?

“Vậy thì, tớ sẽ cho cậu một gợi ý. Himawari là vào cái ngày cô ấy đi mua quần áo với Jasmine-san. Tiền bối Cosmos là vào cái ngày cả bọn ăn mì somen trôi. Asunaro là vào cái ngày đi biển. Tsubaki thì được nói cái đó ngay trước khi đi lễ hội.”

Cả đám mỗi đứa một thời điểm sao. Càng lúc tớ càng thấy mơ hồ hơn. Mà nói thật, vụ chị gái mua sắm thì Cosmos để lại ấn tượng sâu sắc hơn Himawari nhiều. Cô ấy mang cái áo phông Gecko-chan có hình con chuột mắt trợn ngược về... Cậu nghĩ tớ đã phải cứng rắn đến mức nào để nói ra sự thật với cô ấy đây? Thôi thì, Cosmos cũng đã cố gắng hết mình rồi nên tớ cũng vui. Đặc biệt là, cái câu mà cô ấy lầm bầm khi được chị gái chọn đồ cho ấy...

“...À.”

“Ố là la, xem ra cậu đã nhận ra rồi nhỉ.”

Có lẽ nào, là cái đó sao? Nhưng nếu là như vậy thì...

“Không, tớ đã nói với mi rồi mà? Này, cái lúc mà được chị gái tớ chọn đồ ấy...”

“Những lời nửa vời như ‘Ừm... cũng được mà?’ thì tớ ghét lắm.”

...Ra là vậy. Tớ hiểu rồi. Cái điều Pansy không hài lòng trong suốt kỳ nghỉ hè là gì. Nhắc mới nhớ, từ lần đầu tiên với Himawari, Pansy đều giận dỗi mỗi khi chuyện đó xảy ra. Đến lượt Cosmos thì, con bé còn dẫm thẳng chân vào tớ nữa chứ. Lúc đó tớ cứ ngơ ngác chẳng hiểu gì sất, nhưng hóa ra đây chính là lý do Pansy dỗi hờn sao...

“Nếu không muốn nói thì cậu cũng không cần nói đâu.”

“Lời nói và vẻ mặt của mi chẳng ăn khớp gì với nhau cả vậy hả?”

Cái kiểu mặt van nài đó là sao hả? Cứ giữ cái vẻ mặt thản nhiên như thường ngày đi chứ.

“Chắc là cậu tưởng tượng thôi chăng?”

Thôi thôi. Nếu giờ tớ không nói thì kiểu gì mi cũng lại giận dỗi cho coi đúng không?

“...Được rồi. Tớ nói đấy.”

Tay phải của Pansy đang nắm tay tớ khẽ cứng lại. Chắc là em ấy đang căng thẳng đây mà.

“...Ư, ừm.”

Pansy dùng tay trái rảnh rỗi vén tóc ra sau tai. Đương nhiên là vén tai phải rồi, tai bên phía gần tớ hơn ấy. Cái động tác chẳng hiệu quả chút nào ấy, dùng tay trái mà vén tóc cho tai phải ấy, tớ thừa hiểu nó có ý nghĩa gì.

Thế thì, chần chừ cũng chẳng được gì, thôi cứ nói thẳng ra đi vậy.

“Cái yukata đó hợp với mi đấy. ...Rồi, thế này được chưa hả?”

“Chẳng được tí nào. Tớ muốn những lời cụ thể hơn cơ.”

Cứ như tớ bị em ấy nhìn với vẻ mặt thất vọng cùng cực vậy! Cái vẻ mặt cứ như muốn nói ‘Trả lại sự háo hức cho tớ đây!’ ấy!

“...Ực! Pansy đáng yêu quá đi! Rồi rồi, siêu đáng yêu luôn đó!”

“Chẳng có tí tình cảm nào cả. Đừng có nói kiểu qua loa như vậy.”

Đúng là nhiều yêu cầu quá thể! Thật tình, cái tính mè nheo của Pansy phiền phức ghê!

“Lại bày trò quay tớ như chong chóng nữa rồi...”

“Đó là đặc quyền của con gái mà? Chẳng phải cậu đã nói vậy sao?”

Pansy, lúc này đã lấy lại được vẻ tự tin, khúc khích cười, cứ như thể sự căng thẳng ban nãy chỉ là giả vờ. Ngược lại, lần này thì vẻ bình tĩnh của tớ đã tan tành như cám.

“Haizz... Đúng là tệ hại nhất mà.”

Tớ vô thức gục mặt xuống, thở dài một tiếng đầy chán nản. Dù sao thì, vốn từ của tớ cũng chẳng phong phú gì cho cam, giờ thì chỉ còn mỗi...

“............Mi đẹp lắm. Đẹp xuất sắc luôn đấy.”

S, sao hả? Nếu thế này mà vẫn chưa được nữa thì tớ bó tay đấy! Thật sự, đây là giới hạn của tớ rồi!

“............”

“...P-Pansy?”

Tớ rụt rè ngẩng mặt lên xem vẻ mặt em ấy, thì thấy Pansy đang cười rạng rỡ. Đó là nụ cười đẹp nhất, hơn bất cứ ai tớ từng thấy từ trước đến giờ.

“Phụt. Vậy thì, mình cùng thưởng thức pháo hoa thôi nào.”

À~, may quá rồi! Cuối cùng thì em ấy cũng chịu vừa lòng rồi. Thôi thì, dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng nếu phần thưởng là nụ cười này... thì cũng chẳng tệ.

“............”

Từ lúc đó, sự im lặng bao trùm lấy hai đứa, có lẽ vì cả hai đều căng thẳng, hay vì chẳng có gì đặc biệt để nói. Nhưng thật lạ lùng là sự im lặng đó lại thật dễ chịu, tớ chẳng thấy chút khó chịu nào cả.

“...Ồ. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”

Sau tiếng ‘xìu’ nghe rất yếu ớt là một tiếng ‘đùng’ vang vọng thật lớn. Trong màn đêm đen kịt, những bông pháo hoa đủ màu sắc rực rỡ bừng sáng.

Ấy vậy mà, tớ lại chẳng thể tập trung vào những thứ mà đáng lẽ ra mình phải mong chờ. Bởi vì, mỗi lần pháo hoa bùng lên chiếu sáng xung quanh, tớ lại nhìn rõ mồn một... khuôn mặt Pansy đang say sưa ngắm pháo hoa.

“Tuyệt đẹp nhỉ, Joro-kun.”

“Ừ.”

“Pháo hoa và tớ, cậu thích cái nào hơn?”

Lại hỏi mấy cái chuyện phiền phức rồi...

“Thì, đương nhiên là...

【ĐÙNG!】

89ceaa1d-3adf-4673-b9e9-77a7fcce4055.jpg

...cái đó rồi.”

Ừm. Đúng lúc hoàn hảo. Thôi thì, thỉnh thoảng cũng có những chuyện như thế này mà.

“Ố ồ, tiếc quá. Tiếng pháo hoa đã át mất rồi.”

“Joro-kun. Tớ nghĩ cậu không nên cố tình làm như vậy đâu.”

“Đừng có mà phán bừa. Chẳng qua là trùng hợp xui xẻo thôi mà.”

“Vậy thì, nếu cậu nói lại một lần nữa tớ sẽ rất vui đấy.”

“Những lời như vậy, một khi đã nói ra rồi thì dù có ngại cũng không thể nói lại nữa, đó mới là quy tắc chung chứ?”

“Đừng có mà phán bừa. Chẳng qua là trùng hợp may mắn thôi, tớ muốn nghe thêm một lần nữa.”

Rồi rồi. Kiểu gì cũng thế thôi mà. Thật tình, cái tính không chịu bỏ cuộc của con nhỏ này đúng là cứng đầu thép đá. Nói thì nói chứ gì, nói thì nói.

...Chỉ là, việc phải thành thật nói lại cảm giác cứ như bị con nhỏ này dắt mũi nhảy múa trong lòng bàn tay ấy, có hơi ấm ức thật. Vậy thì...

“Cái nào không ồn ào ấy.”

“...Vậy sao.”

Pháo hoa tiếp theo bùng lên ngay sau lời nói của tớ. Cùng lúc đó, tiếng hò reo vang lên, Pansy khẽ tựa vào tớ. Chắc hẳn giờ này, Cosmos và mấy đứa kia cũng đang ngắm pháo hoa ở đâu đó rồi.

"Joro này, sau khi pháo hoa tàn, mình đi gặp mấy tiền bối Cosmos rồi ghé quán xiên chiên của Tsubaki nhé? Giờ này chắc cũng hết giờ tập rồi, San-chan cũng có khi đến nữa đó."

Cái quái gì thế này...! Cái đặc quyền mình đã cật lực lắm mới giành được, vậy mà lại dễ dàng tự vứt bỏ nó như không.

Nhưng mà, đối với con bé thì bọn họ là những người bạn quan trọng đến thế sao...

"Với cậu thì, đây quả là một ý hay hiếm có đấy chứ. ...Được thôi, tớ đi!"

"Vậy thì chốt nhé. Thật ra, tớ mãi mê thi đấu quá nên chẳng ăn được gì ở lễ hội cả, bụng đói meo rồi đây này."

Thật sự, đúng là một ý tưởng hay ho hết sức. Thật ra, nãy giờ tớ cũng đang bí đường lắm rồi.

Từ nãy đến giờ, có một tên còn ồn ào hơn cả tiếng pháo hoa nữa cơ. Tớ đang đau đầu không biết giải quyết tên đó ra sao đây.

Đúng là phiền phức thật. Cái giọng nói cứ văng vẳng trong lòng tớ: "Cứ độc chiếm Pansy mãi thế này đi!". Cô nàng "siêu năng lực gia" này liệu có nhận ra không nhỉ... chắc là không đâu.

Nãy giờ thì cứ mải mê ngắm pháo hoa, chẳng thèm nhìn tớ lấy một cái.

Thật sự, con bé này đúng là một cô gái khó hiểu mà...