Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 166

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1343

Quyển 6 - Chương 4: Quả Forkball Của Chúng Ta

3794eaad-6381-4eb1-850b-765629740b40.jpg

Cuối cùng, cái ngày mà tôi mong ngóng bấy lâu cũng đã tới!

Hiện tại, tôi đang đứng ở một nhà ga nọ. Mặt trời rạng rỡ trải vàng khắp thế gian, gió biển trong lành khẽ đưa mùi hương mặn mà vào tận khoang mũi tôi. ...Đúng vậy! Hôm nay chính là cái ngày hẹn hò quan trọng nhất mà tôi đã phải vất vả lắm mới “cưa cẩm” được trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc! Ngày mà chúng tôi hằng ao ước – cùng nhau đi biển!

“Trời đẹp ghê, Joro! Đúng là ngày đẹp trời lý tưởng để đi biển! Hôm nay, tôi sẽ cho cậu chiêm ngưỡng body cực phẩm mà tôi đã dày công rèn luyện, cứ đợi mà xem nhé! Chơi cắm cờ bãi biển đi! Cắm cờ bãi biển!”

“Ừm. Đúng vậy đó, San-chan!”

Hơn nữa, khác với lần ăn mì sợi chảy năm ngoái, hôm nay San-chan cũng góp mặt đông đủ! Dù bận rộn tập luyện đến thế, cậu ấy vẫn không ngần ngại dành ngày nghỉ quý báu của mình cho chúng tôi. Thật đáng quý biết bao!

“Hì hì hì! Ánh nắng chói chang này chắc chắn sẽ khiến thân hình tuyệt mỹ của tôi càng thêm rực rỡ! Kisaragi-senpai, em biết anh đang rất mong chờ được thấy em mặc đồ bơi, nhưng đừng phấn khích quá nhé!”

“Yên tâm đi, Tanpopo. Về chuyện đó thì tôi tự tin khẳng định là sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Mà nói đúng ra, có một tên còn mong chờ cảnh em mặc đồ bơi hơn tôi gấp trăm lần lận. Vậy nên, câu đó em cứ nói với tên đó đi. Kìa, ngay sau lưng tôi đây này...

“Cuối cùng cũng tới đây rồi sao... Liệu mình có sống sót nổi không đây?”

Cái tên đang trưng ra vẻ mặt như thể sắp sửa ra trận ấy à? Hắn ta chắc chắn sẽ sung sướng chết ngất, hoặc là... chết thật.

“Đi biển thì vui thật đó, nhưng mà em hơi lo một chút. Ngực của em thì...”

“Em hiểu mà, Tsubaki! Cái cảm giác đó, em... Vô cùng hiểu rõ!”

“Không sao đâu, Tsubaki-chan, Asunaro-chan! Chúng mình vẫn đang trong tuổi dậy thì mà!”

Phía trước, ba cô nàng tự ti về “điểm nhấn” nào đó trên cơ thể đang trưng ra vẻ mặt như ra trận, nhưng theo một nghĩa khác với Fuu-chan. Song, dường như người cuối cùng vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

“Phù phù. Mong chờ quá đi mất! Bóng chuyền bãi biển này, đập dưa hấu nữa... Ôi! Chỉ trong một ngày hôm nay thôi, liệu chúng ta có làm hết được không nhỉ!”

“Cô không cần lo lắng quá đâu, Cosmos-senpai. Chúng ta có cả khối thời gian mà.”

“Thật ư? ...Ừm! Đúng rồi nhỉ! Cảm ơn cậu, Pansy-san!”

Trong khi đó, hai cô nàng có “điểm nhấn” phát triển quá tốt thì lại ung dung tự tại. Họ vừa cười đùa vui vẻ, vừa bàn bạc xem sẽ chơi gì ở biển.

Thôi thì, nhân tiện đông người, tôi xin phép điểm danh một chút... Thành viên tham gia chuyến đi biển lần này gồm có: Ba nam là tôi, San-chan và Fuu-chan; sáu nữ là Pansy, Cosmos, Himawari, Asunaro, Tsubaki và Tanpopo. Tổng cộng chín người cả nam lẫn nữ.

Dĩ nhiên, mục đích ban đầu của tôi là được cùng mấy cô nàng mặc đồ bơi mà cười đùa vui vẻ... nhưng thật ra, hôm nay tôi còn một mục đích thầm kín khác nữa. Ước nguyện của Fuu-chan từng tâm sự với tôi dạo trước, rằng ‘muốn có thể nói chuyện bình thường với Tanpopo’. Hôm nay tôi định sẽ ra tay để giúp nó thành hiện thực! Mấy vụ rắc rối thì cứ giải quyết nhanh gọn cho xong!

Để tránh rắc rối kéo dài như lần trước, lần này tôi sẽ tìm cách giải quyết sớm! Để rồi sau đó, cứ thế mà tận hưởng phần còn lại của kỳ nghỉ hè với tâm trạng sảng khoái nhất!

“Mục tiêu hôm nay của em là tăng thêm năm mươi... à không, một trăm Wataguest! Đại Hạ-senpai hôm nay chắc chắn sẽ trở thành Wataguest của em rồi... Khà! Khà khà! Mong chờ quá đi mất!”

“Tanpopo, đầu óc ngươi không có chữ khiêm tốn à? Đằng nào thì mấy cái mưu đồ vớ vẩn của ngươi cũng thất bại thôi, nên cứ ngoan ngoãn mà tận hưởng biển đi.”

“Đâu có liên quan gì đến Tokusei-senpai đâu chứ! Hừm!”

Hừm. Hai người cứ cãi nhau đi nhé, tranh thủ lúc này thôi đó. Đến khi chuyến đi biển này kết thúc, tôi sẽ khiến hai người thành đôi bạn thân thiết cho mà xem!

*

Sau đó, chúng tôi đi bộ khoảng mười phút từ nhà ga là đã tới bãi biển. Trước khi kiếm được chỗ để “đóng quân” trên bãi cát, cả bọn liền đi về phía quán ăn ven biển gần đó để thay đồ.

“Vậy thì, Joro-kun. Khi thay đồ xong, cậu có thể cùng San-chan và Tokusei-kun đi kiếm chỗ trước được không?”

“Vâng, cứ để đó cho em, Hội trưởng Cosmos. Bọn con trai chúng em chắc sẽ chuẩn bị xong trước thôi ạ.”

“Phù phù. Đáng tin cậy quá nhỉ. Vậy thì giao phó cho cậu đấy nhé.”

Vốn dĩ tôi đã mặc sẵn đồ bơi bên trong rồi, nên chỉ cần cởi lớp quần áo ngoài ra là xong. Thậm chí tôi còn chẳng cần vào phòng thay đồ luôn ấy chứ.

“Joro-kun. Anh đừng có lén nhìn bọn em thay đồ đấy nhé.”

“Hả! Pansy, làm gì có chuyện tôi lén nhìn chứ.”

“Thật sao? 80% cơ thể của anh được cấu thành từ dục vọng cơ mà, nên đáng nghi lắm đấy.”

Tính dục vọng theo tỷ lệ nước trong cơ thể á? Cô đang nói cái quái gì vậy hả trời.

...Mà thôi, cô ấy cũng đã có màn dạo đầu khá ổn rồi nhỉ. Thế này thì... sắp tới lượt của Vị thần ấy rồi đây...

“Tôi bảo là không sao mà. Với lại, ngoài bọn tôi ra còn có bao nhiêu khách nữa chứ, làm mấy trò mờ ám đó thì bị phát hiện ngay lập tức thôi.”

“Ừm. Đúng vậy.”

“Thấy chưa? Nên cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”

“...Vậy thì, để cho chắc, tôi cũng khuyên anh đừng có suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đấy nhé.”

Thật là, Pansy đang nói cái gì không biết nữa? Cho dù không làm mấy chuyện vớ vẩn mà lỡ một bước thôi là thành tội phạm đó, cũng chẳng có vấn đề gì đâu! Bởi vì tôi có một đồng minh vĩ đại tuyệt vời mà!

Thế là, tôi bước vào phòng thay đồ nam, lặng lẽ cởi bỏ quần áo và bắt đầu tập trung tinh thần. Đến biển rồi, trước khi được chiêm ngưỡng các cô nàng trong bộ đồ bơi, thì màn thay đồ này không thể thiếu được đâu nhỉ!

Chắc giờ này Pansy và mấy cô bạn cũng vừa bước vào phòng thay đồ nữ rồi... Tức là! Chắc chắn các cô nàng đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân!

Đã lỡ rồi thì... mình cứ “trần như nhộng” luôn đi nhỉ? Trần luôn! Trần luôn!

Vậy thì, dông dài nãy giờ cũng đủ rồi, tôi xin phép triệu hồi ngay Vị thần vĩ đại đang ở bên cạnh tôi, người có khả năng hiện thực hóa mọi ảo tưởng của tôi nào!

Yé é é hố hố! Vị Chúa tể đáng kính của thế gian... Thần ơi! Ban cho con sức mạnh──

“Ồ! Tokusei, cậu có thân hình đẹp thật đó! Đúng là cầu thủ bóng chày thì phải có cơ bụng và cơ lưng săn chắc nhỉ! Uầy~! Thật là phê! Cú xoay người đó được tạo ra từ những thớ cơ này đấy mà!”

“Hừm... Cơ tam đầu của Đại Hạ cũng không phải dạng vừa đâu. Không có khối cơ đó thì làm sao tạo ra được tốc độ bóng như vậy chứ. Quả nhiên là đối thủ của ta.”

K-không được! Não tôi đang bị nhiễu loạn!!

Khoan đã, Thần ơi! Nếu bây giờ mà con sử dụng sức mạnh của Người thì──

b618039e-dbef-4843-b92b-373426ab39b1.jpg

Á á á á á á á á á á! Mắt và não tôi bị tấn công cùng lúc! Dù có nhắm mắt lại thì hình ảnh đó vẫn cứ thế in sâu vào não!

Ư ư ư ư... Không lẽ con bé Pansy đã đoán trước được hết mọi chuyện nên mới nói câu đó lúc nãy sao? Nó có năng lực siêu phàm đến cỡ nào chứ... *khụy xuống*.

*

Sau đó, tôi – kẻ vừa bị Thần linh trừng phạt – với vẻ mặt hốc hác đi ra biển để kiếm chỗ. Nhìn lũ trẻ con đang chơi đùa nghịch cát với xô và xẻng, tôi cũng phần nào thấy lòng mình dịu lại.

Mình cũng đã từng có những tháng ngày ngây thơ trong sáng như thế đó nhỉ~. Giờ thì, theo nhiều nghĩa khác nhau, mình đã chẳng còn trong sạch nữa rồi.

“Joro, cậu bị sao thế? Sao tự nhiên mặt mày xanh mét ra vậy?”

Đang ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa, thì người bạn thân của tôi – người đang khoe thân hình vạm vỡ, săn chắc nhờ tập luyện thể thao – liền ngồi xuống cạnh tôi. Cậu ta có thân hình đẹp đến nỗi cho dù có ở trong Đội Trinh Sát cũng chẳng có gì lạ.

“Đừng bận tâm, San-chan. Chỉ là tôi hơi ‘lên đồng’ một chút nên bị ‘nghiệp quật’ thôi mà. Mà thôi, tôi sẽ giữ chỗ ở đây, cậu cứ đi bơi đi.”

“Cậu nói cái gì vậy chứ! Joro mà đợi thì tôi cũng nhất định sẽ đợi cùng mà! Nè, lát nữa mình chơi cắm cờ bãi biển nha! Tôi đã chuẩn bị cờ đầy đủ hết rồi!”

Nói rồi, San-chan liền nở nụ cười đầy nhiệt huyết, giơ lá cờ màu xanh ra trước mặt tôi. ...Ừm. Chơi sau vậy.

“...Xin lỗi vì đã để hai cậu đợi, Joro-kun, San-chan. Cảm ơn hai cậu vì đã kiếm chỗ nhé.”

“À, Pansy à. Nhanh hơn tôi nghĩ rồiii!!”

Thôi rồi! Không ổn rồi, Pansy! Bộ dạng đó không ổn chút nào! Tôi cứ đinh ninh cô ấy sẽ mặc đồ bơi kín đáo, ai dè lại là bikini yếm cột cổ với dáng vẻ thật của mình chứ! Hơn nữa, đùi lại cứ thấp thoáng ẩn hiện sau chiếc khăn sarong quấn quanh eo... Cái này thì quá gợi cảm rồi còn gì!

Không ổn rồi! Dù tôi đã từng thấy dáng vẻ thật của cô ấy ngoài trường học trong kỳ nghỉ hè, nhưng bộ đồ này thì...!

“Ồ! Pansy, bộ đồ bơi này cũng hợp với cậu lắm đó! ...Mà này, Joro, cậu bị làm sao thế? Sao lại tạo cái dáng kiểu đáp đất của siêu anh hùng vậy...”

“Đ-đừng bận tâm đến tôi...”

Kiểu đáp đất của siêu anh hùng là tư thế đáp xuống từ trên cao, hai tay chống xuống đất và một chân quỳ gối, là dáng điệu mà các siêu anh hùng trong truyện tranh Mỹ rất hay dùng. Có người bảo là ‘hại đầu gối’ lắm đấy.

Còn việc tại sao tôi lại tạo dáng như thế ư, xin cứ để quý vị tùy ý tưởng tượng.

“Joro-kun... Phù phù. Anh đang làm gì thế kia?”

Dừng lại điiiii! Đừng có ngồi trước mặt tôi với cái tư thế ôm lấy hai mắt cá chân như thế chứ! Rõ ràng là cố tình rồi! ...Không ổn rồi. Dù đã rất mong chờ, nhưng tôi không thể nhìn thẳng được...

“Đợi ta lâu rồi. Đại Hạ, Joro, ta đã mượn được ô che nắng bãi biển về rồi đây.”

“Ồ! Cảm ơn nhé, Tokusei! Này Pansy. Mấy người kia đâu hết rồi?”

“Chắc một lát nữa họ sẽ tới thôi. Em chuẩn bị xong sớm nên ra đây trước.”

“Hừm. Giọng đó là Tam Sắc Viện sao. ...Đúng là biển quả thật phiền phức mà. Toàn những bức tượng đất nung (Haniwa) nên khó mà phân biệt ai với ai được.”

“Cái đó chắc chỉ có anh mới thấy vậy thôi.”

Đúng là “chàng trai tượng đất nung” có khác. Ngay cả khi nhìn Pansy thế này mà cậu ta vẫn chẳng mảy may hứng thú gì sất.

“...Mà này, Joro. Ngươi đang làm cái trò gì thế?”

“Không sao đâu. Một lát nữa là ngươi sẽ hiểu thôi...”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Làm gì có lý do nào để mà trưng ra cái bộ dạng đó chứ──”

“Hì hì hì! Đã để mọi người đợi lâu rồi! Tanpopo-chan xuất hiện với bộ bikini rực rỡ đây!”

Tanpopo xuất hiện với nụ cười tươi rói vô tư lự, trên người là bộ bikini họa tiết vân đá cẩm thạch trắng vàng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô nàng, Fuu-chan liền:

“Cái gì!? ...Hừ!”

“Ối giời. Ngay cả Tokusei cũng tạo cái dáng kiểu đáp đất của siêu anh hùng nữa à, có chuyện gì vậy?”

Quả nhiên là thành ra thế này mà... Dường như trong đám con trai, chỉ có San-chan là còn hoạt động bình thường được.

“Ta hiểu rồi... Quả thật là cái cảnh này, không thể không như vậy được...”

“Thấy chưa?”

“Hai người có thật sự tận hưởng được chuyến đi biển này không vậy? ...À, có vẻ mọi người cũng tới rồi kìa.”

Trong khi hai tên kia còn đang “tạo dáng” hòa đồng với nhau, thì từng người một trong bộ đồ bơi lần lượt kéo tới. Quả nhiên là toàn những mỹ nhân, họ thu hút mọi ánh nhìn trên bãi biển.

“Chào mọi người! Đã để mọi người đợi rồi nhé! Thế thì, chúng ta làm gì đây nhỉ? Đập dưa hấu thì... vẫn còn sớm quá, tôi muốn chơi bóng chuyền bãi biển!”

Khác với thường ngày, Cosmos cột tóc đuôi ngựa, để lộ chiếc gáy trần gợi cảm, khoác lên mình bộ bikini màu hồng nhạt và hớn hở nói như vậy. Tư thế của tôi càng lúc càng không thể giữ nổi nữa rồi.

“Trời đẹp thật là tốt quá đi! Nắng ấm áp dịu nhẹ, dễ chịu ghê!”

Asunaro mặc bikini màu xanh lam, dang rộng hai tay và cười vui vẻ. Hơi bất lịch sự một chút, nhưng có lẽ do tôi thấy cô bé sau khi nhìn Pansy và Cosmos nên lòng tôi bỗng dưng bình yên lạ thường. Không, cô bé đáng yêu lắm đó chứ. Nhưng mà, cậu biết đó, cái “kích cỡ” đó vẫn là một vấn đề mà, đúng không?

“...Joro và Tokusei-kun trông lạ ghê... thôi kệ vậy.”

Hy vọng là tụi tôi trông như thế này mà mấy cô nàng không đoán ra được nguyên do.

“Mọi người, mấy cô nàng cứ đi chơi trước đi nhé! Bọn tôi sẽ ở lại đây để lắp đặt mấy cái ô che nắng bãi biển mà Tokusei vừa mượn về!”

“Ể~! Em cũng muốn giúp nữa! Xong rồi thì San-chan cũng chơi cùng bọn em nhé! Em muốn chơi với San-chan!”

Himawari mặc bộ tankini màu vàng, nở nụ cười tươi rói mời San-chan đi chơi. Nếu cô bé mà giở cái trò “đào hoa” thường ngày với bộ dạng đó, chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn lắm đây...

“Ha ha! Yên tâm đi, Himawari! Đâu phải là tôi không chơi cùng đâu! Lát nữa tôi sẽ nhập bọn đầy đủ, rồi cho cô bé thấy màn vui chơi nhiệt huyết của tôi, cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé!”

“Ưm... Thật sao? Vậy thì em xin phép nghe lời anh nhé!”

“Ừ! Cứ tha hồ mà dựa dẫm vào tôi đi!”

“Vậy thì, chúng ta cùng chơi bóng chuyền bãi biển như Hội trưởng Cosmos đã nói chứ nhỉ! Hì hì hì! Dù hôm nọ em đã thua thảm hại ở trò Bài Rút Heo, nhưng hôm nay em nhất định sẽ giành chiến thắng đấy!”

“Tôi cũng không thua đâu, Asunaro.”

“Vậy thì, chúng ta chia đội ra và thi đấu bóng chuyền bãi biển đi nào! Hì hì hì. Vui quá đi mất!”

À, bóng chuyền bãi biển... Tôi cũng muốn tham gia lắm chứ... Nhưng mà với cái tình trạng này thì chắc chẳng thể chơi nổi đâu, nên giờ phải cảm ơn San-chan mới được.

Sau đó, nhờ mấy cô nàng đã rời đi, tôi và Fuu-chan cũng dần dần trở về tư thế bình thường.

Thế nhưng, Fuu-chan vẫn còn đang hào hứng, nói sẽ đi dạo cho khuây khỏa rồi hướng thẳng ra biển. Bởi vậy, hiện tại tôi và San-chan đã dựng xong chiếc dù bãi biển, đang thư thả nằm ườn trên tấm bạt.

Thôi được rồi... Giờ cũng đã ổn định rồi, hay là mình bắt đầu suy nghĩ xem giải quyết vấn đề lần này thế nào nhỉ.

"Làm sao để Fuu-chan có thể nói chuyện bình thường với Tanpopo."

Về mặt tính cách của hai người, hẳn là bạn sẽ nghĩ việc này khá khó mà làm được. Nhưng mà, sai lầm lớn rồi đấy.

Thật ra thì, tôi đoán rằng chỉ cần đáp ứng một điều kiện nào đó, mục tiêu này sẽ được hoàn thành một cách dễ ợt.

Đó chính là... "Làm cho Tanpopo đổ Fuu-chan!"

Tanpopo là một sinh vật hoang dã sống theo bản năng. Bởi thế, nếu đã đổ Fuu-chan rồi, cho dù có bị nói những lời khó nghe đến mấy, cô bé vẫn sẽ quấn quýt bên cạnh không rời. Nếu vậy thì, khả năng cao là đến một lúc nào đó Fuu-chan cũng sẽ quen dần và có thể nói chuyện bình thường được thôi.

Tôi cũng từng nghĩ đến cách chữa tính cách tsundere của Fuu-chan, nhưng tsundere là một căn bệnh nan y mà. Bởi thế, ngoài việc để hai đứa nhanh chóng trở thành người yêu của nhau và bước vào giai đoạn “dễ thương” thì không còn cách giải quyết nào khác.

...Tuy nhiên, kế hoạch này chỉ có duy nhất một vấn đề lớn. Đó chính là cách để làm Tanpopo đổ Fuu-chan. Như thường lệ, tôi sẽ ngồi nghĩ ra đủ thứ chiêu trò cho nhiệm vụ, nhưng lần này thì chẳng nghĩ ra gì cả... Tính sao đây nhỉ...

"Này, Joro. ...Thế cậu tính làm gì đây?"

Lúc xung quanh không còn ai ngoài bọn tôi, San-chan với nụ cười đầy nhiệt huyết hỏi vậy.

Ừm... Tuy là sẽ giúp Fuu-chan, nhưng nếu chỉ thế thì buồn quá...

"Trước mắt thì, hay là mình chơi beach flag mà San-chan từng nói đến không?"

"À, không phải cái đó! ...Là chuyện làm sao để Fuu-chan làm thân với Tanpopo chứ!"

"Hả? ...CÁI GÌ!?"

Khoan đã! Sao San-chan lại biết chuyện đó!?

"Này này... Sao cậu lại ngạc nhiên thế? Chẳng lẽ Fuu-chan đến biển vì cái đó sao?"

"...San-chan. Cậu nhận ra rồi sao?"

"Ha ha! À thì, đây là kinh nghiệm lâu năm mà! Tôi khá hiểu mấy chuyện như này đó! Fuu-chan, không phải lần trước lúc nói chuyện với Tanpopo ở tiệm của Tsubaki trông vui vẻ chết đi được sao! Bởi vậy tôi hiểu ra ngay thôi!"

Chỉ từ cái đó mà cũng biết thì người này đúng là...

"Fuu-chan muốn làm bạn với Tanpopo đúng không? Thế không phải cậu sẽ giúp đó sao? Vậy thì, với tư cách là bạn thân của Joro, tôi cũng sẽ giúp!"

"Được sao? Dù gì đây cũng là kỳ nghỉ quý giá mà tất cả chúng ta đã cùng nhau đến chơi mà..."

"Không sao đâu! Cách tận hưởng ngày nghỉ của mỗi người là khác nhau mà? Với tôi, chỉ cần được làm gì đó cùng với mọi người là đã đủ vui rồi! Không phải là ở đâu, mà là ở cùng với ai mới là quan trọng!"

Tốt bụng đến phát khóc! Thật sự, có người bạn thân như cậu ấy thì tốt quá!

"Thế thì Joro, cậu tính làm gì đây? Cậu đã có kế hoạch rồi đúng không?"

"À. Chuyện đó thì, theo tôi thì—"

Sau đó, tôi nói cho San-chan nghe suy nghĩ của mình. Nếu Tanpopo đổ Fuu-chan thì chuyện lần này sẽ được giải quyết.

"Đúng là như vậy thì tốt nhất rồi! Thay đổi tính cách của Fuu-chan không dễ đâu, thay đổi cảm xúc của Tanpopo sẽ tốt hơn nhỉ!"

San-chan, cậu đang gián tiếp nói rằng thay đổi cảm xúc của Tanpopo là dễ dàng đó à. Quả nhiên là người đã kết giao khá nhiều trong câu lạc bộ bóng chày... Tôi cũng đồng ý thôi.

"Tuy nhiên, Joro. Làm sao để Tanpopo trở thành như thế?"

"Chỗ đó đó... Thật lòng mà nói, tôi là con trai nên... chẳng hiểu lòng con gái gì cả... San-chan thì sao?"

"Tôi cũng không tự tin lắm đâu! Có nhiều điều về cảm xúc con gái mà tôi không hiểu!"

Mà, nói ngược lại thì con gái cũng có nhiều điều không hiểu về cảm xúc con trai thôi.

"Nhưng mà... có một cách để hiểu được chuyện đó!"

"Hả? Có cách đó ư... Khoan đã, San-chan. Chẳng lẽ..."

"Hê hê! Đúng là bạn thân của tôi! Hiểu rất rõ mà! Đúng vậy! Nếu bọn con trai chúng ta không hiểu thì..."

Không, nhưng mà, bọn họ...

"Hãy hỏi các cô gái như Panjii đi!"

Đó chính là những người mà tôi khó hỏi nhất chứ!

...Chết rồi. Chuyện này phiền phức thật đấy...

Kế hoạch của San-chan: "Nhờ các cô gái chỉ cho khoảnh khắc nào làm con trai rung động."

Không nghĩ ra cách nào khác thì, đây là một ý tưởng rất hay. Tuy nhiên, nhưng mà! Đáng tiếc là, mối quan hệ giữa tôi và Panjii cùng mọi người đang rất phức tạp. Trong tình cảnh đó, nếu tôi hỏi họ những điều như vậy thì có khả năng sẽ gây ra hiểu lầm kì quặc.

May mắn thay, San-chan đã nói "Tôi sẽ đi mua nước uống cho mọi người trước khi hỏi!" rồi đi mua đồ uống, nhờ vậy tôi có thời gian để chuẩn bị tâm lý... nhưng hiện tại thì tôi đang lãng phí thời gian quý báu đó.

"Tính sao đây nhỉ..."

Vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong, tôi lơ đãng nhìn lên bầu trời. Haizzz... Ai đó làm ơn hỏi Panjii và những người khác thay tôi đi—

"Ô là la~? Kisaragi-san không phải sao! Thật là tình cờ quá đi mà!"

"Hả? ...Dạaaaaa!?"

Tiếng nói đậm chất tiểu thư đột nhiên vang lên từ phía sau. Tôi quay lại khi nghe thấy tên mình, trước mặt là một người phụ nữ. Mái tóc xoăn tít gợi nhớ đến một phu nhân nào đó. Hàng mi dài một cách kì lạ và đôi mắt lấp lánh đến mức muốn hỏi "cái đó bao nhiêu carat vậy?".

Đâ, đây là...

"..........Bô, tiền bối Bonyariko!"

Năm ba trường trung học Nishikitsuta. Trưởng câu lạc bộ cổ vũ... người tiền bối tên là Osenbon Yariko với cái tên quá ư là độc đáo. Tiện thể nhắc luôn, họ là "Osen" còn tên là "Yariko" đó. Mọi người đừng nhầm lẫn nha.

Khoan đã! Sao người này lại mặc đồng phục cổ vũ ra biển chứ!? Lại thêm một cái thiết lập kì quặc nữa trong thời gian ngắn ngủi này!

"Không không không! Kisaragi-san, cách gọi sai rồi đó! Xin hãy gọi tôi là 'Osenbon Yari' với tất cả sự kính trọng nha! Ô hô hô hô hô!"

Ô hô hô hô hô! Tuyệt đối không bao giờ gọi bằng cái tên thân mật đó...

"À thì... tiền bối. ...Cái bộ đồ đó là sao vậy?"

"Ô hô hô hô! Bởi vì tôi là cổ vũ viên mà!"

Đâu phải là lí do. Nếu cổ vũ viên trên toàn quốc mà mặc đồ như vậy ở biển thì tôi hết hồn luôn đó.

"Vậ, vậy sao..."

"Ô kìa? Kisaragi-san, cái khuôn mặt của cậu... trông cậu có vẻ đang phiền não gì đó không?"

"Vâng. Thì..."

"Đành chịu thôi! Người ta nói, gặp nhau ở đây cũng là duyên số mà..."

Dừng lại đi. Đừng xây dựng thêm mấy cái tính cách kì quặc nữa. Tôi chưa từng nghe thấy câu tục ngữ nào như vậy cả.

"Nỗi phiền muộn của Kisaragi-san, chính tôi đây sẽ giải quyết cho cậu!"

"Hả!? Tiền bối sẽ giúp sao!?"

"Đương nhiên rôôôi! Là điều hiển nhiên! Là điều đương nhiên của một cổ vũ viên mà!"

Mấy cổ vũ viên dạo gần đây ghê thật! Đúng là phúc từ trên trời rơi xuống! Tức là, tiền bối Bonyariko sẽ hỏi Panjii và mọi người thay tôi đúng không!

"Cảm ơn tiền bối! Vậy thì, ngay lập tức—"

"Vâng! Tôi sẽ cổ vũ hết mình cho cậu! Kisaragi-san, cậu đã sẵn sàng chưa?"

"...Hả?"

"Chiến đấâu! Chiến đấâu! Kisaragi! Hỏi thẳng một phát là giải quyết ngay!"

"À thì... tiền bối?"

"Chiến đấâu! Chiến đấâu! Trái tim run rẩy bùng cháy đến tận cùng... gì cơ?"

"Tiền bối sẽ làm gì cho tôi?"

"Đương nhiên là cổ vũ rồi mà! Tôi là cổ vũ viên mà!"

Chỉ cổ vũ thôi saooooo! Chẳng giúp ích được tí nào cả!

"Nào, Kisaragi-san! Với sức mạnh cổ vũ màu vàng óng của tôi, cậu đã được truyền đủ ONERGY rồi đó! Với cái này, mọi chuyện đều được giải quyết rồi nhỉ!"

Onergy là cái gì nhỉ? Viết tắt của năng lượng cổ vũ sao?

"Ôi! Joro, đợi lâu rồi nhỉ! Tôi mua đủ hết đồ uống rồi đây!"

"À, San-chan. ...Khoan đã, tiền bối Bonyariko đâu rồi!?"

Mới lơ đãng một chút mà biến mất rồi! Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy đâu!

"Có chuyện gì thế Joro? Sao lại ngạc nhiên vậy?"

"Khô, không... vừa nãy ở đây ngoài tôi ra còn có một người nữa, là tiền bối Bonyariko..."

"Hả? Thật sao? Tôi chỉ thấy Joro thôi mà..."

Chuyện quái gì vậy?

Tôi, người đã được bơm đầy Onergy có vẻ chẳng mấy hữu ích, hội quân cùng San-chan vừa quay lại, rồi cùng nhau tiến về phía Panjii và những người khác đang chơi bóng chuyền bãi biển.

"Ồ! Mọi người chơi hăng quá nhỉ!"

"Đúng vậy. Để sau khi trận đấu kết thúc rồi hỏi vậy."

Đội đang đấu là đội Cosmos-Asunaro và đội Himawari-Panjii. Tanpopo và Tsubaki đứng gần lưới làm trọng tài, một trận đấu nảy lửa đang diễn ra.

"Hội trưởng Cosmos, nhờ cậu!"

"À, cứ để đó cho tôi! Asunaro-san! ...Aya!"

"...!"

"Thành công rồi! Ghi điểm!"

Pansy cố gắng dùng kĩ thuật bay người để đỡ cú tấn công hết sức của Cosmos nhưng thất bại. Điểm tuyệt đối đã thuộc về đội Cosmos-Asunaro.

"Vậy là Cosmos và Asunaro thắng rồi nhỉ."

"Thành công rồi! Asunaro-san, cú chuyền bóng hay lắm! Cảm ơn cậu!"

"Phư phư phư! Tuy tôi thuộc câu lạc bộ văn hóa, nhưng đôi chân nhanh nhẹn này tôi đã rèn luyện để viết bài phỏng vấn đã phát huy tác dụng rồi nhỉ! Đúng như lời đã nói, một chiến thắng vang dội!"

"Ư~! Thua mất rồi! Đáng ghét quáaa!"

"Tớ xin lỗi, Himawari. Tớ đã kéo chân cậu lại rồi..."

"Ưm ưm, không sao đâu. Panjii-chan đã cố gắng hết sức mà. Hai người đó quá là giỏi thôi..."

Trái ngược với Cosmos và Asunaro đang vui mừng khôn xiết, Panjii và Himawari lại đang hụt hẫng với tốc độ chóng mặt. Đâu cần phải suy sụp đến mức đó chứ... Họ muốn thắng bóng chuyền bãi biển đến vậy sao?

Nói đi thì cũng phải nói lại, Panjii vận động hết mình thế này thì đúng là hiếm có khó tìm.

"Thế thì, trận đấu cũng đã tạm dừng rồi, mình nghỉ ngơi một chút đi nhỉ. ...À, Joro và San-chan."

Tsubaki đang làm trọng tài nhận ra tôi, nở một nụ cười dịu dàng.

"Mọi người vất vả rồi! Đây là đồ uống tiếp sức này! Mọi người cùng uống đi!"

"Ừm. Cảm ơn, San-chan. Vậy thì, mình nhận nhé."

À này, nghỉ ngơi chính là cơ hội tuyệt vời để hỏi chuyện, nhưng trước đó tôi phải giải quyết một vấn đề đã. Kiểu gì cũng phải...

"Ô kìa? Kisaragi-senpai, sao tiền bối lại nhìn tôi với ánh mắt phấn khích như vậy? ...A! Chắc là tiền bối không thể kiềm chế nổi trước bộ đồ bơi quá đỗi xinh đẹp của tôi nữa rồi! Mư hứ! Mư hứ hứ hứ!"

Phải đẩy cái đồ ngốc này đi chỗ khác mới được...

"Này, Tanpopo. Tôi hơi hứng thú với điệu nhảy Watawata, cô có thể dạy tôi ở đằng kia một lát được không? Nào, tôi thực sự muốn tập luyện đàng hoàng đó!"

"Ôi! Không ngờ tiền bối Oga lại nói ra điều tuyệt vời như vậy! Đây là hiệu ứng đồ bơi sao! Thôi được rồi~! Tôi sẽ đặc biệt dạy cho tiền bối đó~! Mư hứ hứ hứ!"

San-chan, tuyệt vời! Cậu đã thành công kéo Tanpopo ra khỏi mọi người rồi!

Vậy thì, tôi cũng... Thật lòng mà nói, rất khó để hỏi, nhưng mà thôi cứ làm vậy...

"Này, tôi có chút chuyện muốn hỏi mọi người, có được không?"

"Bọn em sao? Chuyện gì vậy?"

"À thì..."

Thôi nào! Đã quyết tâm làm thì phải làm cho bằng được, đó là phương châm của tôi! Hỏi tuốt một lượt!

"Kiểu như, khoảnh khắc nào làm con trai rung động, mọi người có thể nói cho tôi biết không?"

"Phì!? Ơ, ơ thì... sao anh lại hỏi chuyện đó?"

"Oa! Oa oa oa oa oa! Bị hỏi một chuyện ghê gớm quá!"

"Ồ ồ. Chà, đó đúng là một chuyện khá thú vị để hỏi đó nhỉ!"

"Hừm... Ra là vậy..."

"Tôi hiểu rồi."

Cosmos và Himawari đỏ mặt tía tai cuống quýt, Asunaro thì cười mỉm nhìn chằm chằm tôi, còn Tsubaki và Panjii thì dường như đã đoán ra điều gì đó.

"Tôi chỉ muốn tham khảo chút thôi mà. Thế, mọi người có thể nói cho tôi biết không?"

Đừng hoảng. Nếu tôi cũng ngại ngùng ở đây thì chỉ càng làm hiểu lầm thêm trầm trọng mà thôi. Lúc này, tôi phải diễn ra cái vẻ "chẳng có gì to tát cả" để moi thông tin ra mới được!

"Thì, thì ra là vậy... Với tớ, chỉ cần được chơi cùng nhau là tớ đã vui rồi. Đó... nếu hỏi tớ muốn gì, tớ muốn thời gian của người đó..."

"Tớ cũng giống Cosmos-san! Chỉ cần ở bên tớ là được rồi! Chỉ thế thôi!"

Ư! Cả hai người đều nói những điều đáng mừng quá đi chứ...

"Ra vậy. À thì... cảm ơn mọi người đã chỉ cho tôi."

Ý kiến tôi nhận được từ Himawari và Cosmos là, "được cùng nhau trải nghiệm những điều tương tự" sao.

Cái này... có lẽ mình sẽ thử ở đâu đó. Đợi có cơ hội rồi thực hiện vậy...

"Còn em ấy ạ, chắc là khi em biết người ta đã âm thầm đối xử tốt với mình mà mình không hề hay biết."

"Với em thì, lúc gặp nguy mà được người ta giúp đỡ là tim em đập loạn xạ cả lên ấy! Hơi ngại một tí, nhưng mà cứ thấy mình như công chúa vậy, hạnh phúc lắm ạ!"

"Thì ra là vậy... Cảm ơn hai em nhé, Tsubaki, Asunaro."

Ừm... Cái kiểu của Tsubaki là "biết được người ta âm thầm đối xử tốt với mình" thì tạm bỏ qua đi, chứ cái "giúp đỡ lúc nguy cấp" của Asunaro nghe có vẻ hơi khó nhằn đấy...

Mặc dù Tanpopo thuộc dạng "thân bất do kỷ", rắc rối cứ đeo bám không ngừng, nhưng mà đâu có dễ gì mà cô bé gặp nguy đâu chứ. Thôi thì, cứ coi như đó là một cơ hội "trời cho" vậy.

"Trường hợp lần này, chi bằng cứ bày tỏ thiện ý một cách thẳng thắn thì hơn? Với tính cách của cô ấy, em tin chỉ cần như vậy thôi là hai người đã có thể thân thiết lắm rồi."

"Ồ, ồ... Nhờ cô hết đấy, Pansy."

Kế hoạch của Pansy là "trực tiếp bày tỏ thiện ý" à.

Quả thật với Tanpopo, cô bé đang có ý định tăng lượng "khách bông", nên chỉ cần thế thôi là chắc chắn sẽ vui vẻ ngay.

Hơn nữa, cô bé lại cực kỳ dễ lừa, nên có khả năng cô bé sẽ bắt đầu làm thân với anh Tokusho ngay, vừa khoái chí vừa nói những lời như: "Ơ thế ra anh Tokusho là khách bông bí ẩn ạ~! Thảo nào anh cứ hay trêu chọc em~! Mư hứ hứ hứ!"

"Mọi người, cảm ơn đã chỉ dẫn cho tôi nhiều thứ nhé. ...Thôi được rồi, giờ tôi đi tìm San-chan một lát đây, lát nữa gặp lại nha."

"Được thôi! Vậy thì! Tiếp theo chúng ta cùng chơi đập dưa hấu nhé!"

"Anh Cosmos, em đi đến quán ăn ngoài biển đây. Anh cứ thoải mái mà đập dưa hấu nhé, đừng bận tâm đến em."

"Thật à? Thế thì anh xin nghe lời vậy!"

Dù anh Cosmos và mọi người đều đang tận hưởng biển hết mình..., nhưng có một người hơi có vấn đề một chút.

"Này, Pansy."

"Có chuyện gì thế?"

Khi tôi gọi với theo Pansy đang lững thững một mình đi về phía quán ăn ngoài biển, cô ấy khẽ quay đầu lại, mái tóc đung đưa theo gió. Chỉ một động tác đơn giản vậy thôi mà đẹp như tranh vẽ.

"Để tôi đi cùng cô đến quán ăn ngoài biển."

"Ơ? Anh không phải là định đi tìm San-chan sao?"

Hiếm khi thấy Pansy có vẻ mặt ngơ ngác như vậy, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Mẹ kiếp, bình thường thì cô ta tinh ý đáo để... thế mà sao cái chuyện đơn giản này lại không hiểu được chứ.

"Đừng có tự tiện hành động một mình. Luôn luôn phải có người đi cùng. ...Cho nên, nếu cô cứ nhất quyết đi quán ăn ngoài biển một mình, thì tôi sẽ đi theo."

"...! Hì hì. Thế thì, hay là em cứ luôn ở cạnh anh nhé?"

"Cũng được. Nhưng dù sao thì, đừng có tự ý đi đâu một mình đấy."

"Em biết rồi. Vậy anh đi cùng em nhé?"

"Ừm. À mà... má cô dính cát kìa."

Chắc là dính từ lúc cô ấy bay người đỡ bóng chuyền bãi biển khi nãy.

Một cục cát dính chặt vào bên má phải.

"Thế à. Rắc rối thật."

Nói vậy thôi chứ Pansy chẳng thèm phủi hạt cát trên má mình đi.

Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.

"...Không được sao?"

"Không có gì. ...Đây. Ra rồi đấy."

Khi tôi nhẹ nhàng dùng tay phải phủi hạt cát trên má cô ấy, Pansy vui vẻ mỉm cười.

"Cảm ơn anh, Jooro. Em vui lắm."

"Thế à."

Chậc. Bình thường cô ta đã phiền phức rồi, mà cứ cái dáng vẻ này thì còn phiền hơn nữa...

"Thế, anh định thực hiện phương án nào trước đây? Anh Tokusho đã nhờ anh mà đúng không?"

Đúng là có khác, cái cô nàng "nhà tiên tri" này nắm rõ mọi chuyện cứ như trong lòng bàn tay vậy...

"À... phải rồi... Trước tiên tôi sẽ thử theo phương án của cô, cái mà có vẻ thực hiện nhanh nhất ấy."

"Nếu vậy thì em cũng đi theo. Dù gì đó cũng là kế hoạch của em, em muốn xem nó sẽ diễn biến ra sao."

Pansy mỉm cười tươi rói, đưa tay ra về phía tôi.

"Được thôi. ...Nhưng mà đừng hòng nắm tay tôi đấy nhé."

"...Đồ xấu tính."

Và cứ thế, chúng tôi bắt đầu với kế hoạch "trực tiếp bày tỏ thiện ý" do Pansy đề ra.

Thế nên, sau khi đi đến quán ăn ngoài biển, chúng tôi bắt đầu đi tìm anh Tokusho... mà mãi chẳng thấy đâu...

Anh ấy bảo sẽ ra biển hóng mát cho khuây khỏa, nhưng đông người bơi quá nên chẳng biết anh ấy đang ở đâu cả.

"Pansy, cô có biết anh Tokusho đang ở đâu không?"

"Không phải là ở đằng kia sao?"

"Hả? À... đúng là có vẻ là anh ấy thật..."

Trong khi mọi người đang vui vẻ nô đùa dưới biển, thì chỉ có một chỗ là nước bắn tung tóe khủng khiếp.

Chắc là anh ấy đang cố gắng bơi hết sức để xua tan những ham muốn trần tục. Giờ làm sao mà gọi anh ấy lên đây?

À, vừa lúc anh ấy quay lại đây rồi.

"Ha... Ha... Vậy là mấy suy nghĩ thừa thãi đã được gột sạch rồi..."

Thở dốc kinh khủng... Chẳng lẽ anh ấy bơi liên tục từ nãy đến giờ sao?

"Hửm? Chẳng phải là Jooro sao? Mà cái kiểu dáng bộ đồ bơi kia là... Sanshokuin phải không?"

"Vâng, đúng vậy. Anh Tokusho nhận ra giỏi ghê nhỉ."

"Hừm. Tôi luôn cố gắng ghi nhớ trang phục của người khác nhiều nhất có thể. Chuyện cỏn con này thì có gì mà khó."

Đây là một câu nói khiến người ta khó mà phán đoán được, rốt cuộc thì trí nhớ của anh Tokusho hay cái "mắt Haniwa" mới đáng gờm hơn.

"Thế là có chuyện gì à? Nếu là tôi thì cứ kệ đi, tôi còn bơi thêm một lúc nữa cũng không sao đâu."

Có chuyện lớn đấy! Thế thì mục đích ban đầu của chúng ta sẽ không đạt được đâu.

"Không đâu, thật ra tôi đã hỏi Pansy và mọi người cách làm thân với Tanpopo rồi, giờ muốn truyền lại cho anh Tokusho đây..."

"Cái gì thế này!? Anh, anh sẽ chỉ cho tôi sao!?"

Bình tĩnh lại đi, anh Tokusho. "Cái gì thế này" với "thế à" lộn tùng phèo cả lên rồi.

"Phải. Tôi đến đây là vì chuyện đó mà."

"Chậc! Tôi muốn tạ ơn trời đất vì đã có thể làm bạn với Jooro!"

"Đừng có xúc động quá thế, tập trung vào mục tiêu của chúng ta đã. Mà này, mọi người chỉ tôi đủ thứ rồi, nên mình cứ thử từng cái một nhé. Vậy nên, trước hết tôi sẽ nói cho anh nghe cái mà Pansy đã bày cho."

"Được! Tôi sẽ khắc ghi vào thùy thái dương!"

Thùy thái dương đúng là có liên quan đến trí nhớ, nhưng tôi nhớ hình như chức năng chính của nó là thính giác thì phải... Thôi kệ đi.

"Người ta bảo là cứ thẳng thắn bày tỏ thiện ý. Nếu làm vậy thì sẽ làm thân được với cô bé đấy. ...Đúng không, Pansy?"

"Vâng. Đúng vậy. Chỉ cần anh cứ thẳng thắn bày tỏ thiện ý thôi. Nghe thì đơn giản, nhưng bất ngờ là ít người làm được lắm đó. Cho nên, nếu làm được thì các cô gái sẽ rất vui."

Tại sao Pansy lại cứ bồn chồn giải thích cho anh Tokusho vậy nhỉ?

Những lúc thế này là cô Pansy thường ấp ủ mấy trò chẳng hay ho gì đâu...

"...Khó thật đấy. Bảo tôi bày tỏ thiện ý thì tôi cũng chẳng biết phải làm gì..."

"Xin lỗi anh. Em đã nói chưa rõ ràng rồi. ...Nhưng anh cứ yên tâm đi, anh Tokusho. Giờ Jooro sẽ làm mẫu cho em xem, anh cứ tham khảo theo đó là ổn thôi."

Đấy, thấy chưa! Quả nhiên là cô ta đang ủ mưu mấy chuyện quỷ quái mà!

"Nào, Jooro. Anh hãy bày tỏ tất cả thiện ý của mình ra với em đi."

"Hình như tôi chưa hề nói sẽ làm cái chuyện đó thì phải?"

"Em nghĩ những người có thể làm tốt mà không cần ai nhắc nhở thì sẽ được xã hội đánh giá cao đó."

"Tôi đã tiếp nhận suy nghĩ đó của cô. ...Nhưng mà giờ cô đã nói ra rồi, thì có lẽ tôi không làm được đâu."

"Anh cứ yên tâm. Thà làm còn hơn không làm, làm rồi thì được đánh giá cao hơn mà. Nói cách khác, đây là một cơ hội lớn cho anh, cái loài mà người ta đang đề xuất tuyệt chủng ấy."

"Làm gì có cái loài nào như thế! Sao lại đề xuất tôi tuyệt chủng chứ!"

"Chừng nào anh còn là một sự tồn tại gây hại cho nhân loại, thì đành phải chịu thôi..."

"Cô thì lại là cái sự tồn tại cứ liên tục giày vò tinh thần tôi đấy! Tôi tuyệt đối không làm đâu!"

"À. Tóm lại là anh ngại làm một mình đúng không? ...Vậy thì, hay là để cậu Stinger và người bạn của cậu ấy giúp anh một tay nhé?"

"Hả? ...Oái!"

Chẳng hiểu từ lúc nào, trên mỗi vai tôi đã có sẵn một con côn trùng rồi!?!

Một con là cậu Stinger, chú bọ hung kẹp kìm Giraffe vừa là bạn vừa là thú cưng của Pansy, nhưng con còn lại là gì thế kia!? Thân hình đen bóng láng lưỡng đáng sợ. Cái sừng hùng vĩ cứ như muốn đâm thủng trời.

Con này là...

"Là cậu Cowen, một con bọ hung Hercules đó. Dạo gần đây cậu ấy hay chơi cùng với một ông cụ tên Saotome nên có vẻ thân thiết lắm rồi."

Chắc ngày tận thế sắp đến nơi rồi...

"Nào, Jooro. Giờ thì anh chẳng cần lo lắng gì nữa rồi phải không?"

Phải rồi. Nếu tôi không làm thì cũng chỉ có nước bị tuyệt diệt thôi mà.

Tại sao cô bé này lại có thể nhẫn tâm đe dọa chàng trai mình thích đến vậy chứ?

"Haizz... Được rồi..."

Vừa lầm bầm những lời ngao ngán, tôi vừa hít một hơi thật sâu. Sau đó, tôi hạ quyết tâm nhìn về phía Pansy đang đứng trước mặt, và có cảm giác đôi mắt lấp lánh như ngọc trai của cô ấy đang siết chặt lấy trái tim tôi.

"Pansy. Cái đó... ở bên cô là tôi cứ thấy tim đập thình thịch."

"Hưm hưm. ...Rồi sao nữa?"

Ưm! Đừng có vui vẻ mà nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay như thế chứ!

Đến đây là hết rồi chứ gì──

"Anh lại có thể làm được đến mức này! Jooro, tôi thật sự cảm ơn anh từ tận đáy lòng! Thế rồi, sau đó thì sao nữa!?"

Khốn kiếp! Biết rồi! Cứ tiếp tục là được chứ gì, tiếp tục là được!

"...Ưm! Thế rồi, tôi muốn cô cứ luôn ở bên cạnh tôi... hay là, tôi muốn cô cứ mãi tươi cười, này, cô mà vui thì tôi cũng vui lây đó! À, a ha ha ha... Cho nên, cái đó... thế là đủ rồi chứ! Rồi! Đến đây thôi!"

Aaa! Thật sự là xấu hổ chết đi được! Mặt nóng ran lên rồi!

"Đành chịu thôi vậy. Tạm thời cứ thế này vậy. ...Đấy, đại khái là như vậy đấy, anh Tokusho. Anh hiểu chưa nào?"

"Ưm! Thật sự là đã học được rất nhiều điều! Cảm ơn Sanshokuin, Jooro nhé! Tôi sẽ thử ngay lập tức!"

"Tinh thần là phải thế. Cứ cố gắng lên. Chẳng phải là thường có những lúc mọi chuyện sẽ ổn nếu không bỏ cuộc sao?"

Lời nói của cái kẻ vừa nãy đã thất bại trong việc "nắm tay" mà giờ lại ép người khác thực hiện bằng được thì đúng là có trọng lượng khác hẳn.

Nó vẫn cứ nắm chặt tay tôi, chẳng chịu buông ra dù chỉ một chút...

Sau khi hiểu được lời giải thích của Pansy và màn làm mẫu "hi sinh thân mình" của tôi, anh Tokusho liền đi đến chỗ Tanpopo.

Có vẻ như nơi Tanpopo được San-chan dẫn đến là chỗ chúng tôi đã dựng ô che nắng. Và ở đó thì...

"Được chưa, anh Ooga!? Trước tiên, anh cứ "Bông" ở đây nhé! Sau đó, thêm bốn động tác xoay người rồi "Bông" tiếp! Và cuối cùng, vừa nghĩ đến em trong lòng vừa "Bông" thật dứt khoát nhé! Thế nào ạ!? Anh đã "Bông" được chưa!?"

Có một Tanpopo đang "Bông bông" cực kỳ hăng say, và một San-chan đang mỉm cười nhìn cô bé.

Chắc đó là điệu nhảy "Bông bông" rồi...

"Ồ! Tôi hiểu rõ rồi! Vậy thì, tôi đi tập luyện ngay đây, anh đợi tôi một lát nhé!"

"Mư hứ hứ hứ! E ngại chuyện để em nhìn thấy lúc mình luyện tập sao, anh Ooga cũng có vẻ ngại ngùng đấy chứ~!"

Tanpopo ơi, tiếc quá, em đoán sai rồi. San-chan chỉ đơn giản là thấy anh Tokusho đang tiến lại từ phía sau em nên mới rút lui thôi.

...Được rồi, đã đến lúc thể hiện thành quả học tập của anh Tokusho rồi.

Tôi thì vốn định cùng Pansy quan sát xem sao, nhưng mà...

"Này. Đủ rồi đấy, mau buông tay tôi ra đi, Pansy."

"Anh đang nói cái gì vậy? Không phải chính anh bảo đừng có đi đâu một mình sao? Thế nên em mới không thể không nắm tay anh như thế này đây."

"Đâu cần phải nắm tay, cứ đi cùng nhau là được rồi!"

"Ồ. Muốn ở cùng em đến vậy sao, đúng là vẫn cái thói sợ cô đơn như ngày nào mà."

"Tôi đâu có nói thế!"

"Có vẻ sắp bắt đầu rồi đấy, chúng ta nên giữ yên lặng thì hơn."

Thế thì mau buông tay ra đi chứ! Chờ anh Tokusho làm xong là tôi sẽ gạt phăng ra ngay!

"Mư hứ hứ hứ. Mình nằm dài trên tấm bạt... Cái này, chắc chắn sẽ khiến người ta phải xao xuyến không thôi! ...À, em vừa nảy ra một ý hay! Lát nữa mình nhờ anh Kisaragi làm thợ ảnh để tăng số lượng ảnh chụp thần tượng thì tốt biết mấy! Còn bảo anh Ooga cũng phải chiêm ngưỡng mình nữa... mư hứ hứ hứ!"

Tại sao mưu đồ của cô ta cứ mười phần thì hết chín phần là lấy tôi ra làm công cụ vậy chứ?

"Tanpopo, tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Ơ? Anh Tokusho có chuyện gì thế ạ?"

Hừm. Màn chạm trán đầu tiên cũng đâu đến nỗi tệ nhỉ.

Bình thường thì kiểu gì cũng cãi nhau ngay, thế mà lần này lại bắt đầu bằng một cuộc trò chuyện hết sức bình thường.

"Tôi có vài điều muốn nói với cô..."

"Hửm? Cái vẻ mặt đó là... Mư hứ! Mư hứ hứ hứ! Không lẽ nào~, mư hứ hứ hứ!"

"Tanpopo đã bắt đầu 'lên mặt' ngay rồi..."

Thôi đành chịu thôi. Con bé đó bình thường đã vậy rồi. Quan trọng hơn là những lời tiếp theo của Tokusei-kun kìa. Chà, trừ khi có gì cực kỳ tệ xảy ra, chứ tôi nghĩ sẽ ổn thôi.

"Khà khà khà! Tiền bối Tokusei muốn nói gì với em đây ạ?"

Thông thường thì tôi sẽ nói là "đừng có mà tưởng bở rồi được đà lấn tới", nhưng lần này, việc cô ta không hề tưởng bở lại càng khó chịu hơn. Chẳng hiểu sao, bực mình vô cớ.

"Cái... cái đó... tôi..."

"Tiền bối căng thẳng quá nha! Nhưng không sao đâu ạ! Em là một thiên thần vô cùng nhân hậu..."

"Ở cạnh cô, tôi chỉ muốn tim mình nổ tung!"

"Oái!? S-sao lại muốn trái tim cơ ạ!?"

Ôi, tiêu rồi. Anh ta lại làm chuyện cực kỳ tệ rồi. Đúng là không ổn chút nào.

"Và tôi muốn nhốt cô mãi mãi. Tôi sẽ bóp méo mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô. Bởi vì cô càng thay đổi biểu cảm, tôi càng cảm thấy hạnh phúc. Khà khà khà..."

"...Sao anh ta lại có thể bóp méo lời nói một cách tài tình đến thế nhỉ?"

"Trùng hợp ghê. Tôi cũng nghĩ vậy."

Thật sự, bao công sức của tôi vừa rồi phút chốc đổ sông đổ biển hết cả.

Thậm chí còn tặng kèm cả cái nụ cười đáng sợ chết tiệt kia nữa chứ...

"S-S-man! Tiền bối Tokusei đúng là hiện thân của kẻ cuồng bạo! Đáng sợ quá! Ai đó cứu tôi với! Hú... hú... hú!"

"Này! Sao lại chạy chứ!? Đứng lại! Sau đó, ta sẽ dùng hết sức mình nắm chặt tay cô..."

"Sao anh lại muốn bóp nát tay em chứ! Không được! Tuyệt đối không chờ đâu!"

Đương nhiên là phải chạy rồi. Tôi mà bị nói thẳng mặt như thế, tôi cũng sẽ chạy thục mạng.

"...Tình hình này, khá nghiêm trọng rồi."

"Lại nói trùng ý rồi. Tôi cũng đồng ý."

Kế hoạch "Trực tiếp bày tỏ thiện cảm" do Pansy đề xuất.

Đã xảy ra sự cố Fuu-chan bóp méo lời nói.

Do đó, thất bại.

Kế hoạch tiếp theo là "Cùng nhau trải nghiệm điều gì đó" do Cosmos và Himawari đề xuất.

Fuu-chan, hễ mở miệng là lại khéo léo bóp méo lời nói, làm mọi chuyện tệ hơn.

Vậy thì, thay vì dùng lời nói, nên dùng hành động để kiếm điểm với Tanpopo sẽ tốt hơn.

Vừa hay, cả bọn Cosmos cũng đã bổ dưa hấu xong, giờ thì tất cả đang tụ tập dưới chiếc dù che nắng trên bãi biển và ăn dưa hấu. Thế nên, tùy vào việc tiếp theo sẽ làm gì... việc thực hiện kế hoạch chắc chắn sẽ dễ dàng.

"Tại sao vậy...? Tại sao lại cứ bị chạy trốn chứ? Rõ ràng tôi cảm thấy mình đã thành công rồi mà..."

"Dù nghĩ thế nào đi nữa, cái đó cũng không được rồi."

"Ặc! Ra là vậy sao...? Lòng dạ phụ nữ đúng là khó lường..."

Cái tính nết của cậu mới là thứ khó hiểu gấp bội ấy. Thật tình, sao cậu ta lại trở nên như thế không biết...

"Thôi, dù sao thì cũng ăn dưa hấu đi, lấy lại tinh thần nào."

"...Xin lỗi. Hừm... tôi thấy mình thật đáng thương."

Một người đẹp trai mà lại ủ rũ ngồi ăn dưa hấu tí tách, tưởng chừng như một cảnh tượng nên thơ, ai dè lại toát lên vẻ bi ai đến đáng sợ. May mà Cosmos và mấy đứa kia mang dưa hấu đến.

Con bé Tanpopo kia, dù mới chạy trối chết như thế, nhưng chỉ ngửi thấy mùi dưa hấu là đã bay về nhanh như chớp rồi.

"Khà khà! Dưa hấu ngon quá ạ! Tiền bối Sanjoin!"

"Đúng vậy. Hiếm khi được ăn dưa hấu ở biển như thế này, quả là một trải nghiệm quý giá."

14f8bc1d-6795-47ec-9306-58c34f7decec.jpg

Nhân tiện, hình như con bé đã quên sạch chuyện vừa rồi.

Thật sự, cũng may là con bé này ngốc thật.

"Vậy Hội trưởng Cosmos, tiếp theo chúng ta làm gì đây ạ?"

"Ừm, Asunaro-san. Mọi người có muốn xuống biển chơi không?"

"Ừm. Ý hay đấy. Tớ đồng ý."

"Nghe cậu nói vậy tớ vui quá! Thật ra tớ có mang theo một thứ! Xuống biển nhất định phải dùng nó để chơi cùng mọi người!"

"San-chan, tiếp theo cùng chơi nhé! Bơi ở biển vui lắm!"

"Được thôi, Himawari! Anh sẽ cho em thấy tài bơi lội nhiệt huyết của anh!"

Ồ ồ, mọi người sẽ cùng xuống biển bơi lội à... Việc này rất thuận lợi.

Vậy thì, phải tìm cách nào đó để Fuu-chan và Tanpopo ở cạnh nhau!

Ăn xong dưa hấu, chúng tôi cùng nhau tiến về phía biển.

Nào, làm thế nào để Tanpopo và Fuu-chan có được cùng một trải nghiệm đây...

"Tiền bối Kisaragi!"

"...Hả? Chuyện gì vậy, Tanpopo?"

Chẳng hiểu sao Tanpopo lại chạy đến gần tôi với nụ cười rạng rỡ.

Hơn nữa, còn ôm chặt cái phao bơi hình cá heo to đùng bằng cả hai tay.

"Khà khà khà! Đây có phao bơi hình cá heo nè! Và có cả em đáng yêu hết sức nữa nè! ...Còn lại thì anh hiểu rồi chứ?"

"Nếu tôi cưỡi phao cá heo, Tanpopo sẽ bơi như ngựa kéo xe cho tôi đúng không?"

"Đúng vậy đó ạ! Em sẽ bơi như ngựa kéo xe... Ấy, không phải! Em là người ngồi, còn tiền bối Kisaragi sẽ bơi cơ! Anh đúng là không có chút ý thức nào của kẻ hầu hạ cả! Mpfu!"

Tôi không có ý định tuân theo chút nào đâu nhé.

"Dẹp đi. Muốn ngồi phao thì tự mà... Ờ."

Khoan đã. Nếu lợi dụng cái đề nghị ngớ ngẩn của con bé này thì...

"Tiền bối Kisaragi. Cái vẻ mặt đó... anh định từ chối vì xấu hổ nhưng rồi lại chấp nhận vì muốn ở cùng Tanpopo-chan đúng không ạ! Ui cha! Thôi thì đành vậy!"

Tạm bỏ qua cái lời nói ngu xuẩn chẳng ăn nhập gì với thực tế đó đi, đây chẳng phải là một ý hay sao!

Nếu vậy, vừa có thể đáp ứng mong muốn của Tanpopo, vừa có thể thực hiện kế hoạch!

"Không, tôi không làm đâu. Thế nên... Fuu-chan. Thật ngại, nhưng cậu đẩy cái phao cá heo có Tanpopo ngồi phía sau, bơi giúp con bé được không?"

"T-tôi á!? Nhưng mà, cái đó..."

"Tiền bối Tokusei á!? K-không được đâu! Tiền bối Tokusei đáng sợ lắm!"

...Chậc. Tưởng là đã quên sạch chuyện vừa rồi, ai dè lại nhớ dai như vậy.

Bó tay rồi. Tôi muốn tìm cách để hai người này ở cùng nhau, nhưng Tanpopo lại sợ Fuu-chan xanh mắt mèo rồi. Nhân tiện, con bé còn đến trước mặt tôi, dí cái phao cá heo vào người, thật khó chịu.

"Nào, tiền bối Kisaragi! Đừng có mà ương bướng nữa, cùng em bơi đi! Nhanh lên, thành thật chút đi chứ!"

Tôi tự nhận mình là người ương bướng, nhưng nói về hiện tại thì tôi đang thành thật hết sức có thể rồi.

"Nên tôi mới nói là tôi không làm..."

"Tanpopo, tôi cũng nghĩ Tokusei thì tốt hơn đấy! Dù gì cậu ta cũng là át chủ bài của trường Karasuba mà! Thể lực hơn hẳn một trời một vực đấy!"

Ồ! Đúng là bạn thân của tôi! Một pha hỗ trợ tuyệt vời với lập luận sắc bén!

Giữa Fuu-chan và tôi, năng lực vận động có sự khác biệt rõ rệt! Một lập luận khéo léo đã tận dụng điều đó!

Tuy nhiên, hình như Tanpopo không phục, con bé ôm chặt phao cá heo hơn, vẻ mặt đầy bất mãn. ...Tại sao vậy?

"...Không, em không quan tâm đến việc anh là người có nhiều thể lực hay không, em chỉ muốn tiền bối Kisaragi thôi... Cái đó... đã khó khăn lắm mới được cùng nhau ra biển rồi mà. Cho nên..."

Ư...! Vừa ủ rũ vừa cứ một mực đòi tôi đến thế thì...

"Em chỉ muốn thảnh thơi ngồi trên lưng cá heo, ngắm tiền bối Kisaragi bơi lết bơi lết một cách thảm hại thôi ạ..."

Đúng rồi! Cậu đúng là loại người như thế mà! Đúng là tôi ngu thật khi vừa rồi còn hơi xao xuyến!

"Thế thì, chẳng phải Tokusei tốt hơn sao! Này, đó là cơ hội để trả đũa những gì Tokusei đã làm với cậu đấy!"

"Hả! Nói vậy mới nhớ!"

Dễ bị lừa quá đi mất~. Lại lộ rõ cái mưu đồ vớ vẩn trên mặt rồi kìa.

"Tiền bối Tokusei, đằng nào cũng tiện, anh đẩy chiếc phao cá heo có em ngồi phía sau bơi nhé? Khà khà!"

"H-hừm... Nếu cô đã nói vậy thì đành chịu vậy! Vừa hay tôi cũng muốn rèn luyện cơ thể khi ra biển! Tôi sẽ đặc biệt đẩy và bơi cho cô! Tanpopo, đừng hiểu lầm nhé? Chẳng qua là tiện thể thôi đấy, hiểu không?"

Để đề phòng, tốt nhất là tôi nên khuyên Fuu-chan, bảo cậu ta hãy chơi hết mình với Tanpopo để cả hai cùng vui vẻ.

"Fuu-chan, ra biển chơi thật thân thiết với Tanpopo đi. Làm thế thì có khả năng thành công đấy."

"Cái gì!? Biển lại ẩn chứa ma lực ghê gớm đến thế sao...!"

Biển thì làm gì có ma lực nào đâu.

Chẳng qua là nếu hai người cùng bơi lội và vui vẻ thì sẽ thân thiết hơn thôi mà.

"Nào, tiền bối Tokusei! Nhanh lên nào! Rồi chúng ta sẽ trả đũa em ấy... Khà khà khà!"

Tại sao nhỉ? Kế hoạch rõ ràng là đang suôn sẻ, vậy mà sao lại có cái điềm báo tai ương toát ra từ con bé đó vậy?

Chỉ thấy toàn dự cảm không lành thôi...

"Nào, tiền bối Tokusei! Anh sẵn sàng chưa?"

"Đợi chút. Tôi đang tập trung tinh thần."

Tanpopo ngồi trên phao cá heo, vẻ mặt vui sướng khi bước xuống biển, còn Fuu-chan thì đứng phía sau, ngâm mình dưới nước và đặt tay lên phao.

Nếu phải kể ra một vấn đề, thì đó là việc Fuu-chan nhắm tịt mắt lại, có lẽ vì không chịu nổi khi nhìn Tanpopo trong bộ đồ bơi ở cự ly gần đến thế, nhưng thôi, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Hơn thế nữa, vấn đề lớn nhất lúc này chính là...

"Joro-kun, tôi muốn cậu cố gắng thêm chút nữa đi."

"Ừm. Joro nãy giờ lén lút lười biếng đó."

"Ha~a! Nổi lềnh bềnh trên biển... Vui quá đi mất~!"

"Không được đâu, Joro! Cậu phải học tập hai người kia đi chứ!"

"...Bơi muốn đứt hơi..."

Có lẽ chính là bản thân tôi đang cố sức đẩy chiếc thuyền bơm hơi mà bơi, nên sắp kiệt sức đến nơi rồi.

Vật "nào đó" mà Cosmos vừa nói lấp lửng ban nãy. Đó là một chiếc thuyền bơm hơi khổng lồ.

ceba12be-a18f-49e4-af66-7ddb6c1a7824.jpg

Chỉ có điều, số người quá đông. Dù khổng lồ, thuyền bơm hơi cũng chỉ chở được tối đa bốn người.

Và kết quả của trận oẳn tù tì, những người được ngồi là Cosmos, Tsubaki, Pansy, Asunaro, còn người phải đẩy thuyền là tôi, kẻ thua cuộc.

Thế này thì có lẽ thà cứ ngoan ngoãn đẩy con cá heo của Tanpopo còn hơn...

Đương nhiên, đây là một chiếc thuyền bơm hơi khổng lồ. Không phải chỉ mình tôi đẩy.

San-chan và Himawari cũng là người chịu trách nhiệm đẩy thuyền và bơi, nhưng...

"Ha ha! Joro, cậu thiếu khí thế quá!"

"Joro, cố lên đó! Này, đập chân mạnh hơn nữa đi!"

Hai đứa đó không hề tỏ vẻ mệt mỏi chút nào, mà còn hớn hở đẩy thuyền bơm hơi nữa chứ.

Đúng là xứng đáng với việc không tham gia trận oẳn tù tì mà tự nguyện chọn làm việc này.

Tôi cũng có thể lực khá đấy chứ, nhưng vẫn phải công nhận là không thể bì được với hàng xịn.

Fuu-chan thì... vẫn chưa bắt đầu bơi. Cậu ta vẫn nhắm mắt để tập trung tinh thần.

"Grừ! Tiền bối Tokusei, nhanh lên đi chứ! Em cũng muốn được nổi lềnh bềnh như tiền bối Akino và mọi người!"

"Hừm... Được thôi."

À, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Fuu-chan nắm chặt lấy phần đuôi cá heo, cuối cùng cũng sẵn sàng.

Nào, hy vọng lần này hai đứa nó sẽ thân thiết hơn...

"...Đi thôi. Tanpopo."

"Khà khà khà! Với cái này, tiền bối Tokusei sẽ kiệt sức, rồi sẽ thảm hại vô cùng... Oái!?"

"HÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!!"

Cùng với tiếng "Bùm" như tiếng nổ, Fuu-chan xuất phát.

Ngay lập tức, con cá heo bắt đầu bơi với tốc độ kinh hoàng.

"ÔI GIỜI ƠI! Nhanh quá! Nhanh quá đi mất! Sợ quá! Tiền bối Tokusei, dừng lại một lần đi! Xin anh đó! Dừng lạiiiiiiiiiiiii!"

"Không dừng được! Không thể dừng được!"

Hay cậu là Kappa Ebisen hả đồ quỷ sứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, tốc độ kinh khủng thật. Thoáng cái đã vượt qua chiếc thuyền bơm hơi của chúng tôi rồi.

"ÁAAAAAAAAAAAAA!!"

Cái đó, không phải là tiếng hét mà một cô gái nên phát ra đâu nhỉ.

Tiếng hét của cô cứ nghe như tiếng động cơ xe đua "vù vù" trong môn thể thao tốc độ vậy.

Có khi lại giành chức vô địch giải Indy 500 ấy chứ...

Nhìn cảnh tượng đó, tôi quay sang người bạn thân đang đẩy thuyền bơm hơi bên cạnh:

"...San-chan, cậu nghĩ sao?"

"À... nếu là tôi thì chắc sẽ vui lắm, nhưng với Tanpopo thì có lẽ không ổn chút nào đâu~"

Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế.

"Thôi thì, cứ đợi hai đứa nó quay lại đi. Chắc là lát nữa sẽ quay lại thôi."

"Đúng đó! Với cái đó, dù là tôi cũng khó mà đuổi kịp được!"

"Tiền bối Kisaragi, cứu em vớiiiiii!"

Xin lỗi. Về mặt vật lý thì tôi không thể. Lát nữa tôi sẽ cho cậu uống sữa, ráng lên nhé.

Sau đó, Sato Tanpopo, người đã bị Fuu-chan khắc sâu nỗi sợ hãi về tốc độ vào cơ thể, đã quay trở lại.

Con bé ôm chặt phao cá heo, mếu máo.

"Hức! Hức! Tại sao lại thành ra thế này chứ? Em chỉ muốn trả đũa tiền bối Tokusei thôi mà..."

Thật khó mà nói, chuyện này là do cô ta tự chuốc lấy hay không, một ranh giới vô cùng mong manh.

Dù sao thì cũng nên hỏi thăm... Khoan, Tanpopo lại chạy về phía này rồi.

"Ờ... Tanpopo, sao thế?"

"Ôi huhu! Tiền bối Kisaragi, sợ quáaaaaa!"

Oái! Con bé vứt luôn con cá heo rồi bổ nhào vào ôm chặt lấy tôi!

"Ối! Đừng có bám lấy tôi như sam thế chứ!"

「An ủi tôi đi! Xoa đầu tôi đi màaa~!»

Trời ơi, sao tên này cứ bám lấy mình mãi thế không biết! Ê ê, phiền phức quá đi! Tránh ra mau!

«K-khoan đã, chẳng lẽ mình lại làm hỏng chuyện rồi sao!? Rõ ràng mình đã cố gắng hết sức để vui vẻ, hòa đồng mà...»

Đúng vậy. Về cơ bản thì, cách tận hưởng biển của hai người khác nhau một trời một vực rồi.

Kế hoạch do Himawari và Cosmos khởi xướng: ‘Cùng nhau trải nghiệm những điều tương tự’.

Fuu-chan thì cứ thế mà làm tới, không thể dừng lại được.

Nói tóm lại, thất bại.

Kế hoạch tiếp theo là do Asunaro nghĩ ra: ‘Giúp đỡ khi gặp nguy hiểm’. Thế nhưng, đây lại là một kế hoạch cực kỳ khó để tạo ra một cách nhân tạo. Huống hồ, các bạn nữ lúc này đang mải mê xây lâu đài cát.

Nghĩ kiểu gì thì cũng chẳng có nguy hiểm nào xảy ra được.

Thế nên, thay vì thực hiện kế hoạch, chúng tôi quyết định chuyển hướng sang an ủi Fuu-chan trước đã.

Ba thằng con trai ngồi trên bãi cát nhìn cũng hơi... lạ mắt, nhưng mà thôi kệ đi.

«Từ giữa chừng, mình đã ngờ ngợ rồi... nhưng hóa ra vẫn không được sao...»

«Đúng thế. Kia đâu phải là chơi đùa hòa đồng, mà là cậu chỉ dọa người ta sợ xanh mắt thôi.»

Từ vẻ mặt thẫn thờ, Fuu-chan giờ đây đã chuyển sang vẻ u ám nặng nề hơn, ngồi bó gối nhìn ra biển.

Càng đẹp trai bao nhiêu, trông cậu ấy lại càng thảm hại bấy nhiêu.

«Xin lỗi nhé, Jooro. Chỉ vì mình không thể phát huy sức mạnh của cậu...»

«Đừng có ủ rũ thế. Vẫn còn thời gian mà. Mới có hai out thôi chứ mấy.»

«Ồ! Jooro, cậu nói hay quá! Thế thì để mình nói thêm vài lời nhé! ...Tokusei này, bóng chày ấy, dù ít nhất thì mỗi người đánh bóng cũng được đứng vào vị trí ít nhất ba lần trong một trận đấu đấy. Thế nên, chỉ cần cậu đánh trúng thêm một lần nữa, là cậu đã trở thành một vận động viên bóng chày cừ khôi với tỷ lệ đánh trúng 30% rồi!»

«Jooro, San-chan... Đúng rồi! Vẫn còn cơ hội mà! Ở trận chung kết giải khu vực, tuy mình không thể đánh được cú homerun nào, nhưng lần này nhất định mình sẽ làm được!»

«Đúng rồi! Cứ thế mà phát huy!»

Tốt rồi, tốt rồi. Cuối cùng thì Fuu-chan cũng đã lấy lại được tinh thần.

Nhưng mà, đúng là việc thực hiện kế hoạch này hơi khó khăn nhỉ.

Ước gì Tanpopo gặp phải tình huống nguy hiểm nào đó thì hay biết mấy...

«Jooro! Lâu đài cát vừa xây xong rồi, mọi người chụp ảnh chung nhé? À mà, nếu được thì anh chụp riêng với em một tấm cũng được ạ!»

«Ừm. Em cũng muốn chụp ảnh chung với mọi người nữa.»

Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, thì Asunaro và Tsubaki đã đi tới. Chắc là do nãy giờ họ mải xây lâu đài cát nên người dính đầy cát luôn.

«Được thôi. Thế thì để anh đi tìm ai đó chụp ảnh giúp nhé...»

Thôi được rồi. Nguy hiểm thì thường xảy ra ngẫu nhiên, mà dù Tanpopo có ngốc nghếch đến mấy thì tốt nhất là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra dù có gặp rắc rối đi chăng nữa... Thế thì hãy quên kế hoạch này đi, và đi tìm người chụp ảnh thôi.

Rồi sau đó, mình sẽ nghĩ ra một kế hoạch khác──

«Này, này, em gái, em từ đâu đến thế?»

«Hả? Anh gọi em ạ?»

Hoan hô! Đúng là trùng hợp đến khó tin mà! Cảm ơn thần tình yêu!

Tanpopo đúng là được 'cưa cẩm' đúng lúc ghê cơ!

Đúng là có duyên, đang bị hai anh trai tóc vàng óng ả trông như sinh viên đại học làm quen đây mà!

Người đâu mà khéo chọn, da rám nắng với tóc vàng óng ả hợp nhau đến lạ, đúng là một tay sát gái chuyên nghiệp xuất hiện rồi!

Ôi trời ơi! Nói đến nguy hiểm ở bãi biển thì đúng là phải có màn này rồi! Đúng thế! Nguy hiểm kiểu này thì cứ gọi là an toàn tuyệt đối!

«Đúng rồi! Nếu không phiền, em có muốn đi chơi với bọn anh không? Này, bọn anh bao ăn ở quán hải sản đằng kia luôn!»

«Bọn anh rành rọt bãi biển này lắm, có thể dẫn em đi nhiều chỗ thú vị lắm đó!»

Đỉnh thật... đỉnh thật đấy...

Nói ra được những câu tán tỉnh 'chuẩn chỉnh' đến thế... tôi đúng là lần đầu tiên được thấy đó.

Cảm ơn hai anh 'sát gái' A và B nhé. Nhờ có hai anh mà sắp tạo ra được tình huống nguy hiểm rồi.

Nói quá lên thì, tôi có cảm giác Tanpopo sẽ được đà lấn tới, khiến mấy anh 'sát gái' kia mất hết hứng thú thôi...

«N-này, các người là ai thế!? Chỉ vì tôi quá xinh đẹp mà đã vội vàng bắt chuyện là bất lịch sự đấy nhé! Mụ-rụ-rụ-rụ...»

Cô ấy đang 'dọa nạt' người ta đó... À mà, hình như Fuu-chan đã từng nói rồi thì phải.

Tanpopo ấy, nếu là đối tượng mà cô ấy cảnh giác thì sẽ dọa nạt rồi bỏ chạy gì đó...

Nhưng mà, tốt lắm. Cô ấy đang kích thích hai anh 'sát gái' kia một cách hoàn hảo rồi!

Nếu mấy anh 'sát gái' này nổi giận một cách vô lý, rồi Fuu-chan ra tay giúp đỡ Tanpopo đang gặp nguy hiểm thì...

«Ơ, ơ? Bọn anh phiền em đến thế ư? Chỉ là muốn rủ em đi chơi chung thôi mà...»

«Chết tiệt. Chắc là mình bắt chuyện nhầm người rồi... Khiến em ấy khó chịu rồi...»

Hả? Khoan đã! Mấy anh 'sát gái' này trông có vẻ là người hiểu chuyện cơ mà!

Đã mất công tạo ra một màn kịch hay thế này rồi, chẳng lẽ giờ lại không có cảnh mắng chửi Tanpopo một cách vô lý sao?

«Phiền phức quá! Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ phiền phức! Tôi còn phải đi chụp ảnh với các tiền bối và tên nô lệ kia, cùng với lâu đài cát vừa xây xong nữa! Thế nên, đừng có bắt chuyện tùy tiện với tôi như thế! Hừm!»

Này, 'tên nô lệ' là ám chỉ ai thế?

«À chà... Ra là vậy. ...Thôi được rồi, bọn anh sẽ rút lui trong im lặng. ...Xin lỗi em nhé.»

Ôi giời ơi! Sao lại suy sụp thế kia! Phải hăng hái lên như trẻ con chứ!

«...À, để xin lỗi vì đã làm phiền em, anh tặng em cái này. Nếu thích thì mọi người cùng uống nhé!»

«Cái gì mà xin lỗi chứ! Tôi đâu có dễ dàng... Oaaaaaa! Nước trái cây! Mình được nước trái cây rồi! Cảm ơn các anh!»

Dễ dãi ghê... Dễ dãi đến kinh ngạc luôn...

Không, có lẽ đây là chiêu trò của mấy tay 'sát gái' lão luyện thì sao! Khiến cô ấy thả lỏng cảnh giác rồi...

«Chuyện nhỏ thôi, đừng bận tâm. Đây là lời xin lỗi vì đã làm phiền em mà!»

Xin lỗi vì đã nghi ngờ các anh ạ! Mấy anh trai tốt bụng kia là kiểu người gì vậy chứ!

«À, tiện thể thì em đang định chụp ảnh với bạn đúng không? Nếu không phiền, để anh chụp giúp cho?»

«Thật ạ!? Thế thì quá tốt luôn rồi ạ!»

Anh ta tự mình giải quyết hết mọi thứ, thậm chí còn kiếm được cả người chụp ảnh nữa chứ!

Đúng vậy mà... Bị từ chối khi 'cưa cẩm' thì việc lặng lẽ rút lui là chuyện bình thường mà... Dù có gây rắc rối thêm thì cũng chẳng được lợi lộc gì...

«Mụ-phù-phù-phù! Chỉ cần nói chuyện thôi mà được cho nước trái cây, còn được chụp ảnh nữa chứ, đúng là do bình thường mình làm nhiều chuyện tốt mà ra! ...Ơ? Kisaragi-senpai, anh sao thế ạ?»

«...Không có gì đâu.»

«Vậy sao ạ. À, nhìn này! Mấy anh trai tốt bụng đã cho em nước trái cây! Còn bảo là sẽ chụp ảnh giúp nữa đấy ạ!»

«...Jooro, tôi đi ra đây một lát. ...Tôi sẽ đi trả ơn mấy người kia vì đã cho đồ uống và chụp ảnh giúp.»

Dù có tốt bụng với mấy anh 'sát gái' ở nơi mình không biết thì cũng chẳng kiếm thêm được điểm thiện cảm nào đâu...

Kế hoạch do Asunaro nghĩ ra: ‘Giúp đỡ khi gặp nguy hiểm’.

Hai anh 'sát gái' kia lại là người tốt bụng và hiểu chuyện.

Nói tóm lại, thất bại.

«Thế thì, mọi người cười lên nào~! Một, hai, ba, cười lên nào!»

Sau đó, chúng tôi được hai anh 'sát gái' cực kỳ tốt bụng kia chụp ảnh giúp.

Lâu đài cát có chất lượng cao đến lạ, quả nhiên là xứng đáng với công sức bỏ ra.

«««««««««Cảm ơn rất nhiều ạ!!»»»»»»»»»

«Hahaha. Không có gì đâu. Thôi, bọn anh đi đây.»

Sau khi cảm ơn, mấy anh trai ấy lại tiếp tục sải bước, làn da rám nắng màu lúa mạch óng ánh dưới nắng hè.

Từ đầu đến cuối, họ đúng là những người quá tốt bụng, xem ra thế giới này vẫn chưa đến nỗi tệ hại đâu.

Nếu được mấy người như thế này 'cưa cẩm' thì chắc chắn các cô gái cũng sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ thôi...

Thế nhưng mà... dù thế nào đi nữa thì mình cũng chẳng thể nào giúp Fuu-chan và Tanpopo hòa hợp được chút nào...

«Jooro, tiếp theo chúng ta chụp riêng một tấm nhé! Lấy biển làm nền luôn!»

«Ừm, anh biết rồi, Asunaro.»

«Cảm ơn anh ạ! ...À mà, Jooro. Em có một chuyện muốn hỏi anh!»

«Ừm? Chuyện gì thế?»

«À, cái... Bộ đồ bơi của em thế nào ạ? So với những người có vóc dáng đẹp như Hội trưởng Cosmos và Pansy thì...»

«Em không cần bận tâm đâu. Asunaro là Asunaro mà. Anh thấy em dễ thương lắm.»

«Thật ạ! Thế thì công sức giảm cân vì ngày hôm nay của em có ý nghĩa rồi!»

Nghe nói cứ đến mùa hè là con gái hay bận tâm mấy chuyện đó, hóa ra là thật. Hôm ăn mì soba trôi thì em ấy ăn uống bình thường nên tôi hoàn toàn không nhận ra luôn.

«...Mình cũng đã cố gắng hết sức mà...»

Không, Pansy cũng hợp lắm đó. Mà đúng hơn là, hợp đến mức khó khen thôi.

«Chết tiệt! Mình thua rồi ư~!»

«Hừ. Món nợ ở trận chung kết giải khu vực, tôi đã đòi lại rồi.»

Sau khi chụp ảnh xong, chúng tôi chơi trò cướp cờ bãi biển mà San-chan hằng mong ước.

Vì có đông người nên chúng tôi chơi theo thể thức đấu loại trực tiếp, và trận chung kết là cuộc đối đầu của hai người đã được dự đoán từ trước.

Là San-chan đấu với Fuu-chan. ...Và người chiến thắng cuối cùng là Fuu-chan.

Có thể vượt qua San-chan về tốc độ ư... tuy đã biết rồi, nhưng quả nhiên tên này cũng là một con quái vật.

Mà này, nếu chỉ xét riêng thứ hạng của các bạn nữ thì hạng nhất đương nhiên là Himawari rồi. Quả đúng là át chủ bài của câu lạc bộ quần vợt mà.

À mà, tất cả các bạn nữ, trừ Tsubaki ra, đều tràn đầy khí thế 'Nhất định không chịu thua!' trông thật đáng nể. Dù là Asunaro đối đầu với Himawari, hay Pansy, thì thật lòng mà nói là không thể thắng được, vậy mà họ vẫn chạy hết sức mình đến cùng mà không hề bỏ cuộc.

...Ơ? Còn tôi ư? Ngay từ vòng đầu tiên tôi đã thua Tsubaki và có hơi suy sụp một chút rồi...

«Phù... Mình mệt rồi nên sẽ nghỉ ngơi một chút. ...Fuu-chan, cậu có muốn nghỉ cùng không?»

«Được. Vậy thì mình cũng xin nghỉ một lát.»

Dù sao đi nữa, vì đã cạn kiệt thể lực, tôi quyết định nghỉ ngơi một lúc.

Lý do tôi mời Fuu-chan, dĩ nhiên là để thực hiện kế hoạch rồi.

«Aaa! Vui quá đi! Này này, mọi người cùng ra biển đi! Mình có mang theo súng nước nè! Nhiều lắm, nên mọi người có thể chơi cùng nhau đó~!»

«Súng nước ở biển! Mình đã muốn chơi cái này từ lâu lắm rồi! Ừm, đi thôi! Himawari-san!»

«Pansy, cậu không mệt sao? Có ổn không đó?»

«Không sao đâu, Tsubaki. Mình cũng đi.»

«Chỉ trong một ngày hôm nay thôi mà có lẽ có thể viết được một bài báo tên là ‘Cách tận hưởng biển trọn vẹn’ rồi đó! Vui thật đấy!»

Mấy cô gái lại ra biển nữa ư. ...Thể lực đáng kinh ngạc thật.

Trong khi mình thì đã khá là rã rời rồi đây này...

«Mụ-phù-phù-phù! Vậy thì, mình cũng đi chơi súng nước...»

«Này, Tanpopo.»

«Hả? Ooga-senpai, anh sao thế ạ?»

«Em có muốn đi ăn yakisoba ở quán hải sản với anh không?»

«Yakisoba! Em cũng muốn ăn! Nhất định phải đi thôi!»

...Hừm. San-chan đã rủ Tanpopo đi ăn yakisoba sao.

Nếu vậy, mình cũng bắt đầu hành động thôi.

Tất cả các kế hoạch từ trước đến nay đều thất bại, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc đâu.

Vẫn còn nước cờ cuối cùng, nên mình sẽ thực hiện nó.

Vừa nhìn San-chan và Tanpopo khoác áo khoác ngoài rồi đi về phía quán hải sản, tôi và Fuu-chan vừa ngồi xuống tấm bạt nhựa.

Tiện thể, tôi cũng khoác chiếc áo khoác mình mang theo và đút tay vào túi quần.

«Jooro, cảm ơn cậu vì đã mời mình hôm nay. Đó là một ngày vô cùng trọn vẹn.»

Fuu-chan có ham muốn thật đấy, nhưng sao mà ít ỏi lạ thường.

Vẫn chưa thể nói chuyện bình thường với Tanpopo được chút nào, vậy mà cậu ấy đã phát ra tiếng nói vẻ mãn nguyện rồi...

«Nghe cậu nói thế mình cũng vui lắm, nhưng mình vẫn chưa thể làm được điều cậu nhờ mà...»

«Vậy thì thôi được rồi.»

«Hả? Không! Vẫn còn thời gian mà, đâu cần phải bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ?»

Hơn nữa, đã làm đến mức này rồi mà kết thúc bằng thất bại thì chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.

«Này, mình sẽ cùng cậu đến cuối cùng mà, nên đừng bỏ cuộc, cứ thử làm hết sức có thể đi! ...Nhá?»

Hơn nữa, nếu Fuu-chan bỏ cuộc ở đây, thì nước cờ cuối cùng mình đã chuẩn bị sẽ trở nên vô ích.

Mình phải tìm cách khôi phục lại tinh thần cho cậu ấy...

«Không, mình sẽ bỏ cuộc. ...À không phải. Có lẽ nên nói là mình không cần phải cố gắng nữa thì đúng hơn.»

«...Tại sao chứ?»

«Hình như mục đích của mình đã đạt được rồi.»

Người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái quái gì thế nhỉ?

Vẫn cứ hễ mặt đối mặt là cãi nhau ỏm tỏi, vậy mà cậu ta nói là 'đạt được' là sao chứ?

Gay go rồi đây... Mình không hiểu rõ lắm, nhưng Fuu-chan đã hoàn toàn rơi vào trạng thái từ bỏ rồi.

Từ giờ mà khôi phục lại tinh thần cho cậu ấy thì có vẻ khá khó khăn rồi.

...Thế nhưng, nếu trong tình huống này thì...

«Này. Fuu-chan, tại sao cậu lại muốn có thể nói chuyện bình thường với người đó chứ?»

«Hừm... Chẳng phải mình đã nói rồi sao?»

Nói thật thì, tôi vẫn có một thắc mắc.

Lúc Fū-chan lần đầu tìm tôi tâm sự, cậu ấy bảo "thích Tanpopo", rồi lại nói muốn "có thể nói chuyện một cách tự nhiên". Hồi ấy tôi bị kích động quá nên cũng ậm ừ cho qua, nhưng giờ ngẫm lại thì thấy lạ lùng ghê. Nếu muốn thành người yêu thì cứ nói thẳng "muốn trở thành người yêu", chứ đời nào lại nhờ cái kiểu nửa vời "muốn nói chuyện bình thường". Đằng này, Fū-chan lại chẳng hề nói như thế.

"À thì... tôi cứ tự cho rằng cậu muốn trở thành người yêu gì đó chứ..."

"Xem ra tôi vẫn kém ăn nói thật. Khiến cậu hiểu lầm rồi à, Jo-ro. ...Xin lỗi."

Đúng là như tôi nghĩ. Fū-chan chả phải muốn thành người yêu với Tanpopo đâu.

"Đâu, có gì đáng phải xin lỗi đâu. ...Mà, thế thì tại sao?"

"Kể từ trận chung kết giải khu vực năm ngoái, tôi không thể kiểm soát cảm xúc, thành ra cứ ăn nói xấc xược với con bé. Tôi muốn giải quyết chuyện đó để đạt được mục đích của mình."

"Thế nghĩa là... cái điều Fū-chan muốn làm đã có từ trước cả trận chung kết giải khu vực rồi à? Ví dụ như từ hồi cấp Hai chẳng hạn..."

"Đúng như Jo-ro nói. Quả nhiên cậu rất tinh ý."

Fū-chan mãn nguyện mỉm cười nhẹ nhàng nói với tôi.

"Tiện đây, cậu kể tôi nghe chuyện hồi cấp Hai đó được không?"

"Sẽ là một câu chuyện hơi dài đấy... không phiền chứ?"

"Ừ, nhờ cậu đấy."

Fū-chan khẽ thở dài, gương mặt toát lên vẻ dịu dàng mà bình thường với cái mặt lạnh như tiền của cậu ấy thì chẳng ai tưởng tượng ra được. Chắc hẳn cậu ấy đang nhớ lại điều gì đó vô cùng quan trọng đối với mình.

"Hồi cấp Hai, Tanpopo khi ở cùng bọn tôi, lúc nào cũng có vẻ căng thẳng, khó chịu ở đâu đó."

"Tanpopo mà căng thẳng á?"

Một đứa vô tư lự như nó, tôi thề là chưa từng thấy đứa thứ hai. Nói thật, còn hơn cả Himawari ấy chứ.

"Phải. Tanpopo khi ở cùng bọn tôi, con bé không thực sự tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc đó... nói thế có đúng không nhỉ? Tóm lại, lúc nào trông con bé cũng có vẻ buồn chán, và bầu không khí xung quanh luôn căng như dây đàn vậy."

...À, hiểu rồi. Nếu vậy thì tôi có một điều nghĩ ra ngay.

Chắc là do tình cảm của nó dành cho Horse. Dù có cố gắng đến mấy để thể hiện cũng chẳng được đáp lại, lại còn lúc nào cũng có hai đối thủ là Tsukimi và Cherry kè kè bên cạnh. Thì làm sao mà an lòng cho được.

"Và trạng thái đó chẳng hề thay đổi ngay cả khi bọn tôi lên cấp Ba và gặp lại con bé sau một thời gian dài. Lúc nào con bé cũng cảnh giác, trông như đang sợ hãi điều gì đó vậy."

"...Ra là vậy."

"Vì vậy, tôi muốn tạo ra một môi trường mà Tanpopo có thể thoải mái, vô tư nhất có thể, ít nhất là khi có tôi ở đó. Cái vẻ mặt khó chịu của con bé khi ở cùng bọn tôi cứ khiến tôi bận tâm mãi..."

Thì ra là thế. Fū-chan đã nhận ra Tanpopo căng như dây đàn hồi cấp Hai, và đã tự mình cố gắng làm cho con bé vui vẻ.

"Hồi cấp Hai, tôi đã làm khá ổn... nhưng khi lên cấp Ba và nhận ra tình cảm của mình dành cho Tanpopo, mọi thứ lại chẳng ra đâu vào đâu. Thật tình... một thằng vốn đã kém ăn nói như tôi lại càng kém ăn nói hơn... đúng là đáng xấu hổ."

À mà phải rồi, trước đây Tanpopo có kể. "Anh Tokusho hồi cấp Hai hiền lắm."

Nhưng từ khi nhận ra mình có tình cảm với Tanpopo, cậu ấy lại chẳng làm được điều đó nữa.

Và đó là điều Fū-chan muốn giải quyết. Chỉ để làm Tanpopo vui vẻ...

"Nhưng giờ tôi đã hiểu rằng điều đó không còn cần thiết nữa."

"Sao vậy?"

"Cậu... không, là nhờ công các cậu đấy."

"Bọn tôi á?"

"Cửa hàng kushikatsu hôm nọ, mì sợi chảy, rồi biển hôm nay. Tất cả những nơi đó, Tanpopo đều thực sự tận hưởng một cách thuần túy, từ tận đáy lòng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tanpopo vui vẻ đến thế đấy."

"...Ra vậy."

"Thật đáng khen. Điều mà tôi mất bao nhiêu năm cũng chẳng thể làm được, vậy mà các cậu lại hoàn thành chỉ trong vỏn vẹn nửa năm. Đặc biệt là cậu đấy, Jo-ro. Tanpopo có thể vui vẻ đến nhường ấy, công lớn nhất chính là nhờ cậu đấy."

Đó là lời nói khiến tôi khó mà phán đoán, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa.

"Thật ra, tôi đã hiểu ra điều này từ cách đây một thời gian rồi... nhưng tôi đã lỡ tham lam, thành ra lại lợi dụng lòng tốt của Jo-ro. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

"Không phiền gì đâu. Tôi cũng vui mà... Nhưng mà này, cậu thấy thật sự ổn chứ?"

"Ổn cả mà. Hạnh phúc của tôi chính là hạnh phúc của Tanpopo. Không phải là tôi nghĩ theo kiểu hy sinh gì đâu nhé? Khi người mình có tình cảm mỉm cười, chỉ vậy thôi là bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc rồi."

"Không sao đâu. ...Cái cảm giác đó, tôi hiểu rất rõ."

"Hừm. Nghe cậu nói thế, tôi thấy thật may mắn."

Tôi cũng thế thôi, chỉ cần thấy nó cười là tôi cũng thấy hạnh phúc rồi.

"À thì, là như vậy đấy. Dù tôi không thể nói chuyện bình thường với Tanpopo, con bé vẫn vui vẻ đủ rồi. Thậm chí, tôi không có mặt thì còn tốt hơn. Một thằng lúc nào cũng gây cãi vã với con bé thì có ích gì đâu chứ?"

Fū-chan cười một cách hơi buồn bã rồi nói. Mục đích thì đã đạt được rồi, nhưng có lẽ cậu ấy cảm thấy phức tạp vì không thể tự mình làm được điều đó.

"Chỉ riêng hôm nay thôi, tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho Jo-ro, Ooga... và cả Tanpopo nữa rồi. Để không gây thêm bất cứ gánh nặng không cần thiết nào nữa... tôi... sẽ từ bỏ... Thế là quá đủ rồi..."

"À thì, nếu cậu hài lòng với điều đó thì cũng được thôi."

"Phải. Tôi chỉ cần Tanpopo vui vẻ cười là đã mãn nguyện rồi. Vì vậy, tôi không cần thiết phải ở đó nữa. Hôm nay là lần cuối. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ lại gần Tanpopo đâu."

"...À, tôi xác nhận lại chút nhé, cậu không phải là không còn thích Tanpopo nữa đúng không?"

"Đương nhiên rồi. Tôi──"

Fū-chan ngừng lời, siết chặt nắm đấm, rồi lại mở miệng.

"Tôi yêu Tanpopo rất nhiều!"

"...Ra vậy."

Vừa trả lời, tôi vừa lục lọi trong túi áo khoác mình đang mặc.

Và rồi...

"──Nghe rõ chưa? ...Tanpopo."

Tôi nói vậy hướng về chiếc điện thoại thông minh vừa lấy ra.

"Jo-ro, sao cậu lại lôi điện thoại ra thế?"

Nhìn Fū-chan với vẻ mặt ngơ ngác, tôi cười tủm tỉm.

"Họ sắp quay lại rồi, đến lúc vở kịch hạ màn thôi. Lời thoại mấu chốt nhất cũng đã khiến cậu phải nói ra rồi."

"Quay lại? Vở kịch hạ màn? Lời thoại mấu chốt? Rốt cuộc là cái quái gì──"

"Hehe! Tokusho, xem ra lần đánh thứ ba cậu đã thực sự 'ăn' được một cú home run rồi!"

"Ooga! Lại còn cả... Tanpopo nữa sao!?"

Fū-chan quay phắt người lại, và thấy San-chan đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ đầy nhiệt huyết.

...À thì, tóm lại là thế này.

Hai đứa này cứ hễ giáp mặt là Fū-chan lại cứng đầu, thế nào cũng cãi nhau ầm ĩ.

Vậy thì, cứ tạo ra tình huống không gặp mặt, rồi cho họ biết là được thôi.

Chuyện Fū-chan yêu quý Tanpopo đến nhường nào.

Để làm vậy, tôi đi cùng Fū-chan, còn San-chan đi cùng Tanpopo, tách hai đứa ra xa nhau. Bằng cách để chiếc điện thoại thông minh giấu trong túi áo khoác của mỗi đứa ở chế độ đàm thoại. Cái chuyện đi ăn mì xào Yakisoba ấy, ngay từ đầu đã là nói dối rồi. Tanpopo chỉ là được San-chan dắt đi trốn ở một chỗ hơi xa một chút thôi mà.

"Yo, chỉ huy. Nghe rõ hết chứ? Rõ chưa?"

"Dạ, nghe rõ rồi ạ... Rõ rồi..."

Vừa thẹn thùng núp sau lưng San-chan, Tanpopo vừa liếc mắt nhìn về phía tôi. Trong tay con bé đang cầm là chiếc điện thoại thông minh của San-chan bọc trong vỏ đỏ chót.

"Kh-không, không! Cái đó, chuyện này là thế này!"

Fū-chan vội vàng xua tay, cố gắng chối bay biến điều gì đó. Nhưng xem ra chẳng thành công chút nào.

"Anh Tokusho... anh đã lo lắng cho em bấy lâu nay sao ạ?"

Tanpopo vốn là đứa có cảm xúc lên xuống thất thường, nhưng đây là lần đầu tôi thấy nó đỏ mặt tía tai, thẹn thùng đến thế. Hóa ra, nó cũng biết tỏ ra dễ thương ra phết đấy chứ.

"Ch-chỉ một chút thôi! Chỉ hơi bận tâm chút đỉnh thôi nên nếu có thể thì tôi đã cố gắng giải quyết! Cậu cũng thế thôi, nếu có vấn đề thì chẳng muốn giải quyết à! Ch-chỉ là chuyện thế thôi!"

Fū-chan à, cái lý do đó mà nói sau khi bị nghe hết rồi thì cũng chẳng có tác dụng đâu.

"Nhưng mà, nghe câu chuyện vừa nãy thì... đâu phải là một chút đâu ạ."

"Khụ! Jo-ro, Ooga... hai cậu dám chơi tôi một vố à..."

"Cậu không biết à? Bọn tôi là lũ gian xảo chuyên đi lừa người đấy!"

"Đúng vậy đó! Hợp tác là thật. Nhưng không phải là kể tuốt tuồn tuột mọi thứ đâu. ...À, có lẽ là kiểu 'chiêu trò bất ngờ' chỉ dành cho hôm nay thôi ấy nhỉ? Ha ha! Này, Tanpopo! Lại ngồi cạnh Tokusho đi!"

"Phải đó. Vậy để tôi đứng dậy thay chỗ vậy."

Khi tôi đứng dậy khỏi chỗ cạnh Fū-chan, Tanpopo khẽ khàng ngồi xuống khoảng trống đó. Nhưng có lẽ vì ngại ngùng, con bé rụt người lại, chẳng dám nhìn về phía Fū-chan.

"Tanpopo, đừng có lại gần quá! Phiền phức chết đi được!"

"Ưm... cái đó... em cảm ơn anh ạ. Đã để anh phải bận tâm..."

"Kh-không, có gì to tát đâu mà! Trùng hợp thôi! Hoàn toàn là trùng hợp!"

Tanpopo cúi đầu cảm ơn. Mặt Fū-chan đỏ bừng đến mức buồn cười.

"Jo-ro, thành công rồi ha!"

"Đương nhiên rồi! Bọn này mà hợp sức thì chuyện gì mà chẳng làm được."

"Ha ha! Phải rồi! Tôi cũng nghĩ thế!"

Nhìn hai người họ như thế, tôi và San-chan đấm nhẹ vào nắm đấm của nhau.

Kế hoạch "Biết được người ta đã âm thầm đối xử tốt với mình lúc mình không hay" do Tsubaki khởi xướng. Đã có thể truyền đạt được tấm lòng thật sự của Fū-chan cho Tanpopo.

Vậy thì, xem như là thành công... nhỉ?

"............"

Tanpopo úp trán cọ vào đầu gối, giấu đi biểu cảm trên mặt và toàn thân run rẩy.

"Tanpopo, con bé sao thế?"

Đúng là, hóa ra Tanpopo cũng có lúc dịu dàng, con gái thế này à. Chuyện này, có lẽ nào, cứ thế mà thành tình yêu hai phía luôn không──

"Anh Tokusho là fan cứng giấu mặt của em sao~! Thế nên mới hay trêu chọc em đúng không ạ~! Mư hứ hứ hứ!"

Tôi đã nghĩ vậy đấy, tôi đúng là đồ ngốc mà...

Cái vẻ mặt ngu ngốc của con nhỏ khi bật dậy trông thật kinh khủng. Nó cười toe toét, đắc chí quá mức, trông như thể chẳng làm được trò trống gì ngoài mấy chuyện tào lao. Không ngờ, nó lại thốt ra đúng từng câu từng chữ cái lời mà tôi đã nghĩ y chang nó sẽ nói, hồi tôi nói chuyện với Pansy và biết được tình cảm của Fū-chan...

"Hơn nữa! Anh Kisaragi và anh Ooga lại làm đến mức này vì em, điều đó có nghĩa là... mư hứ hứ hứ! Haiz~! Bất ngờ là tình tay tư! Quả nhiên, việc được yêu chiều quá mức cũng là một tội lỗi... Tanpopo bé bỏng, phải kiểm điểm bản thân rồi..."

"Không, Tanpopo. Tôi với Jo-ro thì khác..."

"Anh Ooga, anh đừng ngại ngùng làm gì cả~! Em, em hiểu rõ mà!"

Vẫn như mọi khi, con bé dường như chẳng hiểu chút nào về cảm xúc của bọn tôi.

"Mụ hỷ! Mụ hỷ hỷ hỷ! Đặc biệt, tôi sẽ cho ba vị được nhảy điệu nhảy 'Mư Hổ Hổ' để tôn vinh tôi! Nào, cứ nhảy bao nhiêu tùy thích đi!"

Tôi không nhảy đâu.

"Tanpopo..."

"Ố là la? Sao thế hả, anh Tokusho? Không sao đâu, anh đừng nhịn nữa! Bây giờ là lúc, hãy thành thật! Hãy thỏa sức! Dùng tất cả những gì đã vun đắp bấy lâu nay để mà yêu quý em đi!"

Tanpopo ơi, con bé đang đắc chí quá nên chẳng thèm nhìn biểu cảm của người ta đâu, nhưng mà, cứ nhìn kỹ mặt Fū-chan mà xem.

Nói thế nào nhỉ, nói tóm lại một câu thì... cứ y như tượng Hộ pháp ấy.

"Đừng có mà lên mặt, đồ rác rưởi này!!"

"Ái!?"

"Làm sao tôi có thể yêu quý một con nhỏ nông cạn, não chết hết tế bào như cô chứ! Tại sao cô có thể tự mình giải thích và bóp méo mọi thứ theo ý mình một cách trơn tru như vậy được!?"

"Lại bị nói những lời tệ bạc rồi! Cứ tưởng anh ấy thay đổi thái độ được một tí thì lại lập tức trở về như cũ! Thỉnh thoảng cũng nên học cách khiêm tốn đi chứ!"

Cái lời đó, tôi muốn trả lại y chang cho cô đấy.

"Cái lời đó, tôi sẽ trả lại y chang cho cô đấy!"

À, cậu ấy nói thay tôi rồi. Cảm ơn nhé, Fū-chan.

"Nói chung, dù anh Tokusho chẳng thèm lo lắng gì thì em cũng được mọi người yêu quý, nên em có thể sống những ngày tháng vui vẻ mà! Lại còn có cả anh Kisaragi, một người tiện lợi sẵn sàng cho em dùng nữa chứ!"

Cứ động tí là lôi tên người khác ra nói, thật sự làm ơn đừng làm thế nữa được không?

"Hừ! Tôi đã chẳng còn mảy may lo lắng gì về cô đâu! Đằng nào thì cô cũng sẽ tiếp tục sống những ngày tháng ngu ngốc, trải qua quãng đời học sinh vô vị mà thôi! Phư ha ha ha ha!"

"Anh nói cái gì! Vì thế nên em ghét anh Tokusho! Ghét cay ghét đắng! Mực phư!"

"Hự, hự! ...Vậy, vậy thì đã sao chứ chứ chứ chứ chứ?!"

Xem chừng Fuu-chan đã thấm mệt rồi. Cậu ấy đứng trong tư thế loạng choạng như chú nai con vừa mới chào đời.

Thế mà họ vẫn có thể cãi nhau dai dẳng, vô bổ đến mức này được đấy.

"Này, San-chan?"

"Có chuyện gì thế, Jouro?"

"Hay là cứ kệ tụi nó ở đây, mình đi chơi đi?"

"Ý hay đấy! Thế thì ra bờ biển chơi đuổi bắt nhé?"

"Như vậy sẽ gây thêm hiểu lầm mất, hay là mình chơi súng nước với Chủ tịch Cosmos và mọi người đi."

Ừm, chắc là ổn rồi nhỉ!

Dù lời lẽ vẫn còn "đanh đá" nhưng hai người họ vẫn nói chuyện bình thường với nhau được đấy chứ!

Vậy thì, nhiệm vụ đến đây là kết thúc, sau đó cứ thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ hè thôi nào!

Ài chà, cái kỳ nghỉ hè này cũng dễ thở phết đấy chứ!

So với mọi khi thì ổn áp chán!

Thế là xong xuôi mọi chuyện! Chắc sẽ không có chuyện gì rắc rối hơn xảy ra nữa đâu!

【Tôi tất bật dọn dẹp】

Tôi, người đã hoàn thành (?) yêu cầu của Fuu-chan ở biển một cách suôn sẻ.

Ngày hôm sau ư? Đương nhiên là chẳng có chuyện nghỉ ngơi gì rồi.

Hôm nay, tôi đến giúp Himawari dọn dẹp nhà Hinata theo lời hứa từ trước.

"Phù phù chùi chùi! Phù phù chùi chùi! Sáng bóng loáng cho mà xem!"

Himawari vừa thích thú lau cửa sổ, vừa lắc đầu. Cô bé này, lúc nào trông cũng vui vẻ thật đấy.

"Nè nè! Jouro, háo hức lễ hội mùa hè ngày mai quá đi mất!"

"Ừ, phải rồi."

Chỉ còn vài sự kiện nữa trong kỳ nghỉ hè. Nếu lễ hội mùa hè ngày mai kết thúc thì xem như đã hoàn thành gần hết rồi.

Tuy có nhiều chuyện vất vả, nhưng niềm vui lại vượt xa những khó khăn nên coi như ổn.

"Đúng rồi! Tụi mình sẽ đấu đủ thứ ở lễ hội mùa hè đó!"

"Đấu cái gì?"

"Đúng đó! Nào là vớt cá vàng, bắn súng nè, rồi cả ném vòng nữa! Ai giỏi nhất thì sẽ thắng!"

Chẳng biết là thi đấu cái gì, nhưng mà tụi nó định làm mấy trò đó thật sao.

"Tớ sẽ cố gắng hết sức! Sẽ không thua ai đâu!"

Himawari với nụ cười ngây thơ trong sáng. Cứ ở bên cô bé này là tự dưng tâm trạng lại phấn chấn hẳn lên, có lẽ đó là đặc quyền của một người luôn bộc lộ cảm xúc thật nhất hơn bất cứ ai.

"À. Dù không hiểu lắm, nhưng cứ cố gắng đi nhé."

"Ừm! Rồi cuối cùng sẽ là pháo hoa bùm chéo!"

Nhắc đến biểu tượng lớn nhất của lễ hội mùa hè thì chắc chắn là cái đó rồi.

"Mà nói mới nhớ, cũng lâu rồi mình không đi lễ hội đó nhỉ."

Chẳng hiểu sao từ hồi lên cấp hai, tôi bắt đầu có cái sĩ diện hão huyền kiểu "trẻ con quá" nên chẳng đi nữa. Còn Himawari thì chẳng bận tâm mấy chuyện đó, vẫn đi cùng gia đình với bạn bè.

Nghĩ lại thì, hồi đó mình còn trẻ con thật... Mà thôi, bây giờ cũng vẫn còn trẻ chán mà.

"Đúng đó! Lần cuối cùng Jouro đi cùng là hồi tiểu học năm lớp sáu lận! Nhớ ghê cơ~ Hồi tiểu học mình hay đi chung ba đứa lắm nhỉ!"

"Ừ, ừm... đúng vậy. Mà này, Himawari. Lau cửa sổ xong rồi, tiếp theo phải làm gì đây?"

"Ừm thì nè, dọn dẹp đồ đạc! Dọn mấy đồ không cần thiết trong phòng tớ ý! Jouro giúp tớ dọn cái tủ quần áo đằng kia nha!"

"Biết rồi... Khoan, cái tủ đó không ổn đâu nhỉ?"

"Hả? Sao lại không ổn chứ?"

Himawari ngơ ngác nghiêng đầu. Có vẻ cô bé không nhận ra nên thôi cứ nói thẳng ra vậy.

"Thì tại, cái tủ đó đựng quần áo đúng không? Nghĩa là, cái đó..."

"Á! Á á á á á á!"

Cuối cùng thì cô bé cũng hiểu ra rồi. Ngay cả một "cô nàng tự nhiên quyến rũ" như Himawari cũng phải ngại khi để tôi nhìn thấy đồ lót của mình. Mặt cô bé đỏ bừng, vung tay như thể sắp bay luôn vậy.

"Jouro biến thái! Mấy chuyện đó vẫn còn sớm lắm đó!"

"Vẫn còn sớm" á... Bộ tính sau này là sẽ "ổn" được hả trời.

"Thế nên tôi mới bảo là phải nói trước khi làm mà..."

"Phải tự hiểu chứ! Vô duyên quá đi!"

"Đừng có nói mấy lời vô lý như thế. Mà nói thật, đáng lẽ cô tự phải nghĩ kỹ trước khi nói mới phải chứ..."

"Ặc! Ưm... Đúng rồi nhỉ..."

Hả? Mọi khi thì dù có phản bác thế nào đi nữa, cô bé cũng sẽ cứ cãi lại không cần biết lý lẽ, vậy mà hôm nay sao lại ngoan ngoãn lạ thường thế này.

"Là lỗi tại tớ không nghĩ kỹ đúng không..."

"Himawari, cậu sao thế?"

Tôi biết cô bé này là người dễ xúc động, nhưng cái kiểu đột ngột suy sụp thế này thì tôi chịu.

Mà thôi, dù không biết lý do nhưng cũng không thể cứ mặc kệ được...

"...Jouro, cậu cũng thích người thông minh đúng không?"

"Làm sao mà đột nhiên lại nói vậy?"

"À thì, ừm thì... Tớ biết mà. So với Pansy-chan, Cosmos-san, Asunaro-chan, hay Tsubaki-chan, tớ đúng là ngốc nghếch vô cùng. Thế nên, có phải tớ đang làm Jouro phải bận tâm không nhỉ..."

"Hả?"

"Thật ra thì, tớ cũng nghĩ mình phải suy nghĩ nhiều hơn. Nhưng mà, tớ chẳng thể nào làm tốt được. Lúc đó tớ lại nghĩ... Rốt cuộc thì, tớ vẫn thật ngốc nghếch, khác hẳn với mọi người."

Himawari cúi đầu, chỏm tóc ăng-ten đặc trưng của cô bé cũng rũ xuống, thốt ra từng lời buồn bã.

Thoạt nhìn thì có vẻ cô bé chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng thật ra lại hay suy tư đủ điều đấy chứ.

"Chẳng sao cả, Himawari cứ thế là được rồi mà?"

"Không được đâu! Tớ muốn thông minh hơn nữa cơ!"

"Sao lại thế?"

"Vì như vậy, khi Jouro gặp khó khăn, tớ sẽ giúp được cậu mà?"

Vô tình mà lại nói ra lời dễ chịu ghê. Nhưng mà, câu nói đó sai rồi.

"Không phải, Himawari đã giúp tớ quá nhiều rồi còn gì?"

"Hả? Thật, thật vậy ư?"

"Ừ. Lúc tớ bị mọi người xa lánh, lúc ở triển lãm hoa vũ, lúc tớ định mua sách, lúc thư viện suýt bị đóng cửa, lúc đấu với Hose. Bất cứ khi nào, cậu cũng đều giúp tớ. Tớ thật sự biết ơn, và đã nhiều lần nghĩ rằng có cậu làm bạn thuở nhỏ thật tốt biết bao."

"Ehehe... Thật, thật ư?"

"Ừ."

Chắc cô bé không quen bị khen trực tiếp nên cứ cúi mặt, mắt láo liên nhìn quanh.

Điểm khiến Himawari xấu hổ thì cũng dễ đoán thôi.

"Thế nên, chẳng có vấn đề gì cả. Ngược lại, tớ mới là người có vấn đề vì toàn được giúp đỡ. Lúc Himawari gặp khó khăn thì tớ lại chẳng giúp được gì cả──"

"Không phải thế đâu!"

Tiếng Himawari hét lên cắt ngang lời tôi.

"Jouro đã giúp tớ rất nhiều! Cậu đã giúp tớ đủ thứ, thật nhiều, rất nhiều luôn! Nên là, không sao cả! Jouro cứ tự tin lên đi!"

Trong nháy mắt, Himawari đã lại vui vẻ trở lại và không hiểu sao lại bắt đầu an ủi tôi.

Vẻ mặt cô bé chẳng còn chút nào dấu hiệu của sự suy sụp vừa nãy.

"Khoan, cơ bản thì đây không phải chuyện của tớ, mà là chuyện của cậu mà..."

"Jouro tuy hay xìu xìu ỉu ỉu nhưng vẫn cố gắng mà! Tớ sẽ xoa đầu khen cậu giỏi!"

Này, đừng có cố vươn người lên để xoa đầu tôi chứ.

Mới thấp bé thế mà lại còn làm chuyện liều lĩnh, mặt gần thế này mà không nhận ra à?

"Jouro, không tới! Mau ngồi xuống đi!"

"Biết rồi. ...Đây, thế này được chưa?"

"Ừm! Thế là được rồi!"

Himawari mỉm cười mãn nguyện, xoa đầu tôi.

Rõ ràng tôi mới là người an ủi, vậy mà chẳng biết từ lúc nào vị thế đã bị đảo ngược mất rồi.

Quả thật, cái "thuyết Himawari" này có nhiều lúc khó mà hiểu nổi.

Nhưng mà...

"Ehehe! Jouro, cậu vui không?"

"Ừ. Vui lắm."

Mà thôi, đó chính là Himawari mà, cứ thế là được rồi.

Rốt cuộc thì, có Himawari là bạn thuở nhỏ thật sự tốt biết bao.