Về đến nhà, bước vào phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có thời gian riêng tư. Thời gian một mình lại tuyệt vời đến vậy sao?
Nhưng không thể nghỉ ngơi lâu được. Bởi vì tôi còn phải suy nghĩ đủ thứ, bao gồm cả vấn đề hạng nặng mới phát sinh ngày hôm nay…
Chuyện của Himawari và Cosmos… tạm thời gác lại đã.
Hơn hết, là chuyện của San-chan.
Không thể tin được… Sao lại là San-chan lại thích Pansy chứ…
Trước hết, tôi sẽ giải thích lại vấn đề tôi đang đối mặt một cách dễ hiểu chỉ trong một dòng.
“Cosmos, Himawari (thích) → San-chan (thích) → Pansy (thích) → Tôi.”
Không ngờ, sự hợp nhất của những “mũi tên” này lại sinh ra một sự tuyệt vọng ngút trời.
Một mối quan hệ một chiều kinh khủng. Tôi chỉ muốn chuyển hướng mũi tên tình cảm của tất cả mọi người sang hướng khác, trừ mình ra.
Chuyện San-chan thích ai, tôi đương nhiên không hề nói cho Cosmos hay Himawari biết.
Nói đúng hơn là không muốn nói. Thậm chí còn muốn xóa bỏ nó khỏi ký ức.
Nhưng thực tế lại vô thường, và chừng nào cái kết [Hoàn] chưa đến vào đúng thời điểm tôi mong muốn, thì tôi vẫn phải nghĩ ra giải pháp.
Hãy thử nghĩ tất cả các giải pháp, từ tốt đến tệ, và cả những thứ cần thiết để thực hiện chúng nữa.
Thứ nhất: Himawari hoặc Cosmos hẹn hò với San-chan.
Để thực hiện điều này, có hai phương án: A và B.
Phương án A là Himawari hoặc Cosmos thể hiện những điểm tốt của mình để lay động trái tim San-chan.
Khiến San-chan phải nghĩ “À, cô này còn tốt hơn Pansy nhiều”. Đây là cách tốt nhất.
Nhưng điều này rất khó. San-chan có một điểm là một khi đã quyết định thì cứng đầu không bao giờ nhượng bộ.
Cậu ấy là kiểu người chỉ biết đâm đầu về phía trước. Cứ thế mà xông tới thôi.
Vậy nên, bác bỏ.
Phương án B là San-chan bị Pansy đá. Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. San-chan cực kỳ yếu đuối trước những biến cố cảm xúc. Việc cậu ấy thích Pansy cũng là vì khi đang suy sụp thì được đối xử dịu dàng, thế là đổ cái rầm. Tức là, nếu cậu ấy bị Pansy đá không thương tiếc, rồi Himawari hoặc Cosmos được phái đến an ủi bằng những lời dịu dàng thì cậu ấy sẽ gục ngã ngay lập tức.
Nhưng điều này cũng khó. Bởi vì San-chan phải tỏ tình với Pansy trước đã.
Nhìn tình hình hôm nay thì San-chan khó mà tự mình tỏ tình được.
Vì dù sao thì họ cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ mà.
Vậy nên, bác bỏ.
Thứ hai: San-chan và Pansy hẹn hò.
Không thể nào. Dù nghĩ thế nào cũng không thể nào.
Bởi vì đó là Pansy đó hả? Tôi không nghĩ con nhỏ xấu tính đó sẽ hẹn hò với một người như San-chan. Hơn nữa, điều tôi không thể tin được là con nhỏ đó nói nó thích tôi.
Gần đây tôi tiếp xúc với nó và thấy nó cũng khá cứng đầu. Nó thuộc tuýp người không bao giờ từ bỏ những gì mình đã quyết định.
Và điều rắc rối hơn nữa là trực giác của nó cực nhạy. Mà lại còn có tài thấu thị nữa chứ.
Ngay khoảnh khắc tôi nói về San-chan, nó chắc chắn sẽ hiểu tất cả và làm một điều gì đó tệ hơn cả điều tồi tệ nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra.
Vậy nên, bác bỏ.
Thứ ba: Tôi và Himawari hoặc Cosmos hẹn hò.
Không có đâu. Cái này cũng không. Nói đúng hơn là không thể nào có được nhất.
Ngay từ đầu, vấn đề cốt lõi vẫn chưa được giải quyết một chút nào.
Dù hẹn hò với một trong hai người, người còn lại vẫn sẽ ở đó, và tôi sẽ buộc phải tiếp tục hợp tác với người đó.
Thậm chí họ còn có thể nói: “Anh đã hạnh phúc rồi thì phải giúp tôi nhiều hơn nữa chứ”.
Tôi không muốn và cũng không có ý định tham gia một cuộc chiến trường kỳ như vậy.
Để đảm bảo sức khỏe tinh thần của tôi, tôi muốn giải quyết vấn đề này trong vòng tối đa một tháng nữa.
Vậy nên, bác bỏ.
Thứ tư: Tôi và Pansy hẹn hò.
Vậy nên, bác bỏ.
Thậm chí tôi còn chẳng buồn nghĩ đến… Khoan đã, ai gửi email vào lúc này vậy…
“Tôi muốn anh suy nghĩ tử tế hơn đi.”
Đã bảo là đừng có tự nhiên xuất hiện trong giờ riêng tư của tôi như thế chứ!
“Yên tâm đi. Tôi chỉ mới nghe từ phương án thứ tư thôi.”
Yên tâm cái nỗi gì! Hoàn toàn không có yếu tố nào để mà yên tâm cả.
“Haizzzz…”
Tôi “tách” một cái, tắt nguồn điện thoại.
Hay là từ giờ mình không nên bật nguồn điện thoại ở nhà nữa nhỉ?
Mà thôi, dẹp chuyện đó sang một bên đã, tôi đã “bác bỏ” tất cả mọi thứ rồi.
Không thể giải quyết được gì cả. Cứ thế này thì bế tắc mất.
Giờ phải làm sao đây?
Tôi lại lục tung trí óc, xem xét lại mấy phương án đã nghĩ ra từ trước.
Phải tìm ra cái nào ít rủi ro nhất, kết thúc êm đẹp và chắc chắn nhất.
…Đành vậy. So với mấy cái kia thì phương án này có vẻ an toàn hơn, liều một phen xem sao.
Đằng nào thì con nhỏ thần giao cách cảm đó cũng vậy thôi. Vừa nhìn mặt tôi là nó biết tỏng có chuyện gì rồi.
Thế thì để tôi chủ động nói ra luôn.
Phải rồi. Phương án tôi chọn chính là "Số Hai".
※
Dù có ghét đến mấy đi chăng nữa… nhưng đã quyết là làm. Đó là phương châm của tôi.
Buổi trưa hôm sau, với tâm trạng u ám không tả xiết, tôi mở cửa thư viện và thấy Pansy đã ngồi sẵn ở khu vực đọc sách.
“Chào Joro-kun. Hôm nay tớ có nướng bánh quy, mình cùng ăn nhé!”
Tôi vừa ngồi xuống ghế, Pansy đã lôi bánh quy từ trong túi rút ra, hí hửng khoe.
Tôi hơi thắc mắc tại sao bánh quy lại được đựng trong túi rút, nhưng thôi kệ.
Giờ không phải lúc để bận tâm mấy chuyện đó.
“Pansy. Tớ có chuyện muốn nói.”
Nghe tôi nói, Pansy liền xị mặt ra. Rồi chầm chậm dúi một cái bánh quy vào tay tôi.
“Bánh quy trước đi.”
“Tớ có chuyện.”
“Bánh quy cơ!”
Pansy cứ thế mà ấn mạnh bánh quy vào miệng tôi, ra vẻ muốn tôi ăn bằng được.
Tranh cãi ở đây chỉ tổ tốn thời gian, thế nên tôi giật lấy chiếc bánh từ tay Pansy rồi nhồm nhoàm ăn. Dù có vội đến mấy, chuyện “a~~” đút cho ăn là điều không bao giờ có.
“Ngon không?”
“Mày, đi hẹn hò với San-chan đi.”
Không trả lời câu hỏi của Pansy, tôi nói vậy.
Ngay lập tức, ánh mắt Pansy khẽ sắc lại một chút.
“Không đời nào.”
“Không được. Phải hẹn hò.”
“Ồ, thô bạo nhỉ.”
“Thô bạo thật đấy.”
“Tại sao lại thành ra thế này?”
“Tự mày nghĩ ra đi.”
“À, hóa ra anh đã hỏi Oga-kun xem cậu ấy thích ai, và đó chính là em đúng không? Thế rồi cái tên Joro ngốc nghếch kia mới nghĩ cách giải quyết. Phương án một là ‘Hinata-san hoặc Akino-senpai hẹn hò với Oga-kun’, phương án hai là ‘em với Oga-kun hẹn hò’, phương án ba là ‘Joro-kun với Hinata-san hoặc Akino-senpai hẹn hò’, phương án bốn là ‘em với Joro-kun hẹn hò’. Trong bốn lựa chọn đó, Joro-kun với cái suy nghĩ thiển cận rằng đằng nào thì em cũng sẽ biết, đã chọn phương án hai, định ghép đôi em với Oga-kun đúng không? Mà nói thật, có cả lựa chọn em với anh hẹn hò trong đó, em cũng thấy vui đấy chứ.”
“Đâu có bảo mày nghĩ chi tiết đến mức đó! …Nhưng mà, đúng là như vậy đấy.”
“Không. Tuyệt đối không.”
Với giọng điệu đều đều nhưng kiên quyết, Pansy từ chối lời tôi.
“Được mà. San-chan là một người tốt. Tớ đảm bảo đấy.”
“Người tớ thích, người mà tớ muốn ở bên mãi mãi… chỉ có mỗi người đang đứng trước mặt tớ lúc này thôi.”
Pansy ghé sát mặt lại gần tôi, nói với đôi môi run run.
Khác với Cosmos hay Himawari, mùi hương dịu dàng cùng đôi mắt kiên định của em ấy dường như đang níu giữ tâm hồn tôi, khiến tôi bất giác mà rung động nhẹ.
“…………Bác bỏ. Mày đi hẹn hò với San-chan đi. Không sao đâu. Sẽ ổn thôi.”
Không ổn rồi… Để lấp liếm cho nhanh, có lẽ tôi đã nói hơi mạnh lời.
Thôi bỏ đi, hơi đâu mà để ý từng chút một. Cứ thế mà tới luôn.
“Không đi đâu.”
“Đi.”
“Đủ rồi đấy… làm ơn đi!”
“Ưm!”
Lời nói kiên quyết nhất từ trước đến nay của Pansy khiến tôi bất giác lùi lại.
Chết tiệt… Thế này có lẽ là, tôi đã đi quá giới hạn rồi chăng…?
“…Anh vô tâm quá rồi.”
“…Tớ biết rồi.”
“Sao anh lại nói những lời tàn nhẫn như vậy? Dù anh biết rõ cảm xúc của em mà…”
Vẫn là giọng điệu vô cảm như mọi khi.
Thế nhưng, chính cái sự vô cảm đó lại như đang nói lên tâm trạng của Pansy, khiến tôi càng thêm cắn rứt lương tâm.
“Khi người mình thích lại bảo mình đi hẹn hò với người khác, thì ra lại đau lòng đến thế này.”
“…………”
“Không nói gì à?”
Nói gì chứ? Tôi chẳng có chút ý định nào muốn hẹn hò với Pansy cả.
Thậm chí tôi còn nghĩ, thà cô ta hẹn hò với San-chan còn hơn.
“Không nói được gì sao. Đúng là đồ tồi. Vô tâm và ích kỷ. Chẳng thèm nghĩ đến cảm xúc của em gì cả.”
Dù cay cú nhưng đúng là vậy thật. Tôi quả thật không hề bận tâm chút nào đến cảm xúc của Pansy.
“Hôm nay em muốn cùng anh ăn bánh quy, nói chuyện vui vẻ, vậy mà lại không được rồi.”
“…Đúng vậy.”
Từ ngữ duy nhất tôi có thể gắng gượng thốt ra chỉ là một lời khẳng định. Nói gì đây, tôi… thật thảm hại.
“Trong một thời gian nữa, anh không cần đến đây nữa đâu.”
Vừa buộc chặt dây túi rút, Pansy vừa dứt khoát nói.
Đương nhiên rồi. Quả thật là lỗi của tôi. Nghĩ kiểu gì cũng là lỗi của tôi.
“Tạm biệt. Joro-kun tồi tệ, thô lỗ và chẳng bao giờ dịu dàng.”
Liếc nhìn tôi một cái lạnh lùng, Pansy rời khỏi thư viện với những bước chân mạnh mẽ hơn mọi khi.
Cùng lúc cánh cửa đóng sập lại, tôi bất giác ôm đầu.
A… Rốt cuộc vẫn làm cô ta giận rồi…
Nhưng không ngờ lại giận đến mức đó.
Tôi đã coi thường cảm xúc của cô ta quá rồi…
Mà này, cái gì thế? Điện thoại rung… chẳng phải của Pansy sao.
“Thứ Ba tuần sau lại đến nhé.”
Rốt cuộc là cô ta giận hay không giận vậy trời.
Mà nói chung, sao lại là thứ Ba mà không phải thứ Hai?
“Chắc là trong khoảng thời gian đó sẽ có gì thú vị đây. Với lại… Em hơi vui một chút.”
…Thú vị cái gì chứ. Với lại vui cái gì?
Thật ra là không giận sao?
“Bí mật. Đương nhiên là em giận lắm rồi.”
Đã giận rồi mà còn bảo đến thì đúng là chuyện lạ đời.
“Tớ biết rồi. Với lại… tớ xin lỗi.”
Tin nhắn cuối cùng là từ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho Pansy.
Nhưng Pansy không trả lời lại.
Dù ngay từ đầu tôi đã không mong đợi, nhưng không nhận được tin nhắn hồi âm lại thật trống trải.
Lần sau, nếu tôi có hứng thì mới trả lời nhé, Pansy.
※
“Thế rồi, khi tớ làm bánh mì kẹp BLT, San-chan đã ăn rất ngon lành đó!”
“Vâng.”
“Chỉ là, điều khiến tớ hơi lo lắng là cậu ấy chẳng hề kén chọn đồ ăn. Thật sự là không có món nào ghét sao? Tớ sợ cậu ấy vì nể mình mà không dám nói ra thì lại áy náy lắm.”
Tôi chưa từng nghe nói San-chan có món nào ghét cả.
“Cậu… có nghe gì không? Kiểu như món ăn San-chan ghét ấy.”
“Dạ không, em cũng ít khi nghe nói. Cậu ấy ăn gì cũng ngon lành cả.”
“Vậy thì tốt quá rồi! Gần đây tớ với cậu ấy đang có mối quan hệ rất tốt, với lại… lần tới tớ muốn thử về cùng cậu ấy, chỉ hai người thôi… Cậu giúp tớ được không?”
Ngồi cạnh tôi trong phòng hội học sinh, Cosmos cứ ríu rít như một cô bé, tôi thấy hơi có lỗi, nhưng thật sự không có tâm trạng để chiều theo.
…A~. Chết tiệt! Tôi đã chọc giận Pansy mất rồi!
Không ổn rồi. Tôi nghĩ chọc giận cô ta là khá nguy hiểm đấy.
Thật lòng mà nói, tôi còn thấy thà chọc giận Cosmos hay Himawari còn dễ thở hơn.
Nhưng mà, rõ ràng tôi có lỗi. Chẳng nghĩ ra được cách nào ngoài việc xin lỗi.
À mà, chuyện xin lỗi bằng cách hôn hít hay gì đó thì hoàn toàn không có đâu nhé.
Tôi thì có hối lỗi đấy, nhưng việc tôi không thích Pansy thì chẳng có gì thay đổi cả.
Đây là sự thật không thể lay chuyển.
“Cậu… Joro-kun. Hôm nay cậu có chuyện gì sao?”
“Hả?”
“Không hiểu sao tớ thấy mặt cậu có vẻ thiếu sức sống. Một Joro-kun thường ngày thì sẽ… À! Nói trừu tượng thế này khó quá. Tóm lại là trông cậu cứ ủ rũ thế nào ấy.”
“Thế ạ?”
“Đúng vậy đấy.”
Nụ cười dịu dàng và giọng nói ấm áp của Cosmos càng khiến tôi thêm cảm thấy tội lỗi.
Dù sao thì tôi cũng đã phản bội cô ấy và Himawari, định tạo cho San-chan một cô bạn gái khác mà.
Vậy mà trong cái tình huống này lại đi làm nũng với cô ấy thì đúng là quá đáng lắm rồi.
Đương nhiên là không thể rồi.
“Đừng bận tâm ạ. Hơn nữa, sắp đến giờ gặp San-chan rồi đấy ạ.”
“Ối, phải rồi! Nguy hiểm thật. Tớ… có chỗ nào kỳ lạ không?”
“Dạ không ạ. Chủ tịch vẫn đẹp như mọi khi.”
“Thế à! Cảm ơn cậu nhé!”
“À, mà này Chủ tịch Cosmos.”
“Ừm? Có chuyện gì thế, Joro-kun?”
“Nếu có chuyện phải về cùng San-chan, chỉ hai người thôi, thì chị nói với cậu ấy là ‘Nói chuyện với cậu vui lắm’ nhé. San-chan chắc chắn sẽ vui lắm đấy ạ.”
“Tớ biết rồi! Tớ sẽ cố gắng!”
Thôi thì, cũng chẳng phải để xin lỗi gì đâu, nhưng hôm nay tôi vẫn sẽ giúp đỡ tử tế thôi.
※
Hôm nay cũng vậy, sau khi hoàn thành công việc sau giờ học… tức là hội học sinh và hoạt động câu lạc bộ, chúng tôi gặp nhau ở cổng trường.
“Xin lỗi đã để Chủ tịch đợi ạ!”
“Không sao, tớ cũng không đợi lâu lắm đâu.”
“Hê hê. Thật ạ?”
“Thật đấy.”
Cosmos nói chuyện với San-chan bằng nụ cười hiền hậu. Nhìn thế này, cô ấy đã trưởng thành thật nhiều.
Mới hôm nọ còn lúng túng đến mức phải ví như hải cẩu, vậy mà giờ đã có thể nói chuyện bình thường với San-chan rồi.
“Thế thì, bữa trưa ngày mai, cậu có muốn ăn gì không?”
“À thì… món gì cũng được, thực ra là món gì cũng được cả ạ.”
“Nhân tiện có dịp này, tớ muốn làm món cậu thích ăn. Này, cũng là để tớ luyện nấu ăn nữa chứ!”
“Uây! Nghe nói vậy tự dưng lại ngại quá ạ! Nhưng mà…”
San-chan gãi đầu soàn soạt, cau mày.
Ừm. Đây không phải là cậu ta đang khách sáo, mà là vẻ mặt lúng túng khi không nghĩ ra được gì cả.
Vậy thì cứ để tôi ra tay vậy.
“Thế thì em nghĩ là xiên thịt chiên xù sẽ hợp ạ. San-chan rất thích món đó mà.”
Hừ. Hôm nay mình hỗ trợ vẫn đỉnh của chóp luôn.
Đường chuyền này, Cosmos cũng thừa sức ghi bàn thôi. …Ghi bàn được mà, đúng không?
“Thế ư! Cảm ơn Joro-kun! Vậy thì ngày mai tớ sẽ làm xiên thịt chiên xù nhé!”
Được rồi. Tốt lắm Cosmos. Thế này thì diễn biến tiếp theo chỉ có thể đi theo hướng tốt đẹp thôi.
“Thật ạ?! Ối trời ơi! Cảm ơn Chủ tịch Cosmos ạ!”
“Đừng cảm ơn nhiệt tình thế chứ… Tớ hơi, ngại…”
Cosmos nắm chặt hai tay trước ngực, làm điệu bộ đáng yêu.
Cosmos khi ở bên San-chan khác hẳn với hình tượng trưởng thành thường ngày.
Những cử chỉ như thiếu nữ lộ rõ ra bên ngoài.
“Em, hình như đã hiểu lầm về Chủ tịch Cosmos rồi ạ.”
“Hả?”
Trước lời nói của San-chan với nụ cười rạng rỡ, Cosmos không hiểu gì, trong mắt chợt ánh lên chút lo lắng.
Không sao đâu Cosmos.
Cái vẻ mặt của San-chan lúc này, chắc chắn sẽ không nói ra điều gì bất lợi cho cô đâu.
“Em cứ tưởng Chủ tịch là người trưởng thành, nghiêm túc lắm cơ, nhưng khi nói chuyện thế này thì thấy Chủ tịch khá là nữ tính và đáng yêu.”
Xì xì! Đoàn tàu Cosmos xuất phát!
Đầu cô ấy phì phèo khói rồi kìa!
Mấy lời khen “xinh đẹp” của tôi thì bỏ ngoài tai hết, nhưng lời khen “đáng yêu” của San-chan thì không bỏ lọt một chữ nào.
Giả sử tôi có nói y chang từng câu từng chữ cũng sẽ không có phản ứng thế này đâu.
Đây là sự khác biệt giữa nhân vật chính và nhân vật quần chúng sao. Đời thật khắc nghiệt.
Nhưng giờ mà kêu ca mấy chuyện đó thì cũng muộn rồi.
Đừng bận tâm từng chút một nữa, hãy làm điều ưu tiên nhất lúc này đi.
“À, c-cảm ơn cảm ơn cảm ơn.”
“Ha ha ha. Chủ tịch Cosmos, mặt đỏ bừng rồi kìa?”
“K-không hề có chuyện đó đâu!”
“Ừm.”
“À, đúng rồi San-chan, Chủ tịch Cosmos. Hai cậu có rảnh chút không?”
“Ồ, sao thế Joro?”
“Có chuyện gì thế, Joro-kun?”
“Thứ Sáu tuần này thì, tớ có chút việc riêng sau giờ học, nên hôm đó hai cậu về cùng nhau được không?”
“Em thì hoàn toàn không sao cả!”
“T-tớ cũng vậy! Joro-kun!”
Được rồi. Nhiệm vụ hoàn thành. Vậy thì, Thứ Sáu cố lên nhé Cosmos.
Sau đó, khi tôi về nhà và thay đồ xong, nhận được tin nhắn từ Cosmos: “Cảm ơn cậu. Cậu thật sự rất đáng tin cậy.”
Đọc tin nhắn đó, tôi, người đã biết rõ tình cảm của San-chan, cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.
…Thiệt tình, biết tính sao giờ đây…
※
Sáng sớm, tôi thẫn thờ bước trên con đường đến trường.
Tối qua, dù đã vắt óc suy nghĩ sau khi về nhà, nhưng rốt cuộc vẫn không có giải pháp nào nảy ra.
Phương án tôi đang cân nhắc tiếp theo là phương án Số Một: “Cosmos hoặc Himawari hẹn hò với San-chan.”
Chuyện của Pansy thì… ừm, vì không nghĩ ra được cách giải quyết nên tôi đành tạm gác lại vậy.
Muốn chửi là thằng khốn nạn thì cứ việc chửi đi.
Nhưng mà, đúng là nên xin lỗi cô ta đàng hoàng nhỉ…
“Này Joro, nghe không đó?”
“…Hả? À. Nghe đây.”
Là chuyện kế hoạch mày và San-chan đi xem phim vào thứ Bảy tới đúng không.
Nụ cười của cô ta còn rạng rỡ hơn mọi khi. Rõ ràng là đang rất mong chờ.
“Vậy thì, mặc bộ nào là hợp nhỉ? Có cần cố gắng trông quyến rũ hơn không?”
"Đâu phải đang hẹn hò đâu, cứ tự nhiên như bình thường là được mà."
"Mừ! Thế thì có gì khác đâu chứ! Em muốn anh ấy để ý em như một cô gái cơ!"
"Himawari cứ tự nhiên như thường ngày là đáng yêu nhất rồi. Còn hơn là cố tình chưng diện để gây ấn tượng làm gì."
"Thế hả? Hi hi."
Ô? Con bé Himawari này, đỏ mặt rồi kìa. Cosmos thì lờ tịt nhưng Himawari thì có vẻ hiệu nghiệm nhỉ. Mà thôi, giờ thì kệ đi.
"Thôi nào, Himawari sắp phải đi trước rồi đấy."
"Đúng rồi! Vậy em đi nhé! Cảm ơn anh!"
"Không có gì. Cố gắng lên nhé."
"Vâng! À, mà Jorou này..."
Đến đây, Himawari như chợt nhớ ra điều gì đó, chợt khựng bước và nhìn tôi.
"Sao thế?"
"Khi nào anh không vui thì cứ buồn cho tử tế vào! Anh cứ ủ rũ thế thì làm sao mà em an ủi được!"
Nói rồi, Himawari vèo cái chạy biến đi mất.
...Đồ ồn ào. Tao có còn suy sụp đâu mà.
※
"San-chan, mong đến thứ Bảy ghê!"
"Ừ! Tao cũng mong đến lắm!"
Mày đúng là đỉnh thật đấy, lại còn trung thành thực hiện lời dặn của tao, đúng lúc tao vừa bước vào lớp nữa chứ.
Ơ? Nhìn kỹ thì thấy ánh mắt của mày đang hướng về phía này.
『Cần hỗ trợ』
À ra thế. Mày muốn tao giúp khuấy động cuộc trò chuyện với San-chan cho ra dáng đúng không.
Được thôi. Đằng nào thì tao cũng muốn giải quyết chuyện này nhanh gọn, nên sẽ giúp mày.
"Hai cậu đang nói chuyện gì thế?"
"Jorou, chào buổi sáng!"
"Jorou, ồ! À, bọn tớ nói chuyện về việc thứ Bảy này sẽ đi chơi cùng Himawari đấy mà."
"Ồ. Nghe cứ như đôi tình nhân sắp đi hẹn hò ấy nhỉ."
"Hi hi hi hi."
Himawari hạnh phúc gãi đầu.
Dáng vẻ đó hơi trẻ con thật, nhưng thôi, tạm chấp nhận được.
"Nói gì thế? Mày chẳng phải cũng hay đi chơi với Himawari sao?"
"Dạo gần đây thì không hề đâu. Em với Himawari cũng là học sinh cấp ba rồi. Nếu hai đứa mà đi chơi riêng với nhau có khi lại bị hiểu lầm mất."
Xạo ke! Chủ nhật tuần trước vừa đi chơi xả láng xong!
"Ồ. Thế à?"
"Đúng vậy. Nhưng mà, nếu là San-chan với Himawari thì hai đứa đi dạo phố trông cũng đẹp đôi lắm, em thấy được đấy. Là bạn thân từ bé, em cũng mong Himawari sẽ được San-chan mang lại hạnh phúc."
Coi như anh đã hy sinh hết mình rồi đấy. Himawari, cảm ơn tao đi chứ.
"Ơ, ơ này..."
"Đùa thôi mà. Giỡn đấy mà."
"À, à thế à..."
Mà thôi, làm quá thì cũng không hay, nên dừng lại ở đây thôi.
Với lại, ban đầu tao cũng biết San-chan thích ai rồi mà...
"Vậy thì, em về chỗ đây."
"Ờ!"
"Vâng ạ!"
Khi tôi quay về chỗ, Himawari đã ra hiệu mắt "Cảm ơn" với tôi.
Thôi, không cần đáp lại đâu.
Nhưng mà này, Himawari ơi. Dù mày có hạnh phúc đến mấy thì San-chan ngay trước mặt mày cũng đang thích một cô gái khác đấy.
※
Nào, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi à.
Tính sao đây nhỉ? Nghe nói San-chan thường ăn trưa trên sân thượng với Cosmos, nên cái vòng luẩn quẩn tiêu cực mà mình từng nghĩ chắc sẽ không xảy ra, nhưng... dù sao thì cũng rắc rối thật.
Mà nhân tiện, tôi đã dặn đi dặn lại Cosmos là đừng có bén mảng đến lớp tôi rồi.
Vì nếu đụng Himawari thì phiền phức lắm.
Cho đến hôm qua thì tôi vẫn đến thư viện, nhưng giờ thì bị cấm vào rồi.
Rắc rối thật...
"Jorou-kun."
Đang mơ mơ màng màng nghĩ linh tinh như thế, thì từ phía sau tôi bỗng vọng đến một giọng nói không thể tin nổi.
"Ái! Pa... Pansy-san!?"
"Đúng vậy."
"Sao, sao cô lại ở đây?"
"Vì là giờ nghỉ trưa mà."
Hóa ra là đã đến giờ nghỉ trưa rồi từ lúc nào không hay.
Không, cái đó không quan trọng.
Không phải thế! Mà là tại sao cái người đã thông báo cấm tôi vào thư viện lại xuất hiện ở lớp tôi chứ!?
Lại còn đúng lúc tệ hại nhất nữa chứ.
Himawari thì không còn ở đây, nhưng San-chan vẫn còn chình ình ở đây, chưa đi lên sân thượng.
Và hiển nhiên là đang nhìn về phía này. Hay nói đúng hơn là đang tiến lại gần đây.
"À, này! Pansy-san!"
"Có chuyện gì thế, Ooga-kun?"
"Vâng, cái đó... Jorou với Pansy-san, hai người thân nhau à?"
Y như rằng. Kiểu gì cũng hỏi câu này mà.
"Thân nhau chứ."
Này con kia! Đừng có lảng lờ nói cái tình cảm đơn phương của mày thành tình cảm đôi bên thế chứ!
"Thậ, thật ra thì không đến mức thân nhau như vậy đâu..."
"Tàn nhẫn thật. Sau khi đã làm những chuyện như thế rồi mà."
Khi tôi ra sức phản kháng, thì cô ta giáng trả một đòn cực kỳ hiểm hóc.
Cô đừng có tự ôm lấy mình rồi run rẩy nhẹ nhẹ như thế được không?
Nói thật, cái đó chỉ tạo ra hiểu lầm thôi đấy.
"Cái, cái chuyện như thế á? Jo, Jorou! Mày đã làm gì thế hả!?"
"Khô, không làm gì cả! Phải không Pansy-san?"
Dừng lại đi Pansy. Xin cô đấy, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối nữa.
"Phải. Về phía tôi thì không làm gì cả."
"Jo, Jorou!"
San-chan liền vồ lấy cổ áo tôi.
May mà Himawari không có ở đây. Con bé đang ăn ở căn tin với bạn bè.
Nếu nó mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ có máu đổ. Máu của tôi đấy.
Pansy à. Sao mày lại có thể nói những lời hạ bệ tao một cách chính xác đến thế hả?
Là cái đó à? Là để trả đũa à? Là trả thù cho chuyện hôm qua à!?
"Đúng rồi."
À, thế à... Khả năng ngoại cảm của cô hôm nay vẫn tinh tường như mọi khi nhỉ.
Nào, tính sao đây? Cứ đà này thì San-chan sẽ không nhúc nhích khỏi đây cho đến khi hỏi rõ mọi chuyện.
Cũng phải thôi. Vì cái người cậu ấy thích lại đến chỗ tôi, một người mà cậu ấy cứ nghĩ là chẳng có chút liên quan nào, hơn nữa lại còn nói ra những lời lẽ khác thường nữa chứ.
Cứ thế này thì sẽ ra sao đây?
Đầu tiên, Cosmos sẽ thấy San-chan mãi không đến mà thắc mắc, rồi sẽ chạy đến đây.
Tiếp theo, Himawari ăn cơm xong ở căn tin sẽ chạy đến đây.
Và rồi, cả hai sẽ cùng nhau đến chỗ tôi và San-chan.
Trong chuyện tình cảm, hai đứa kia lại nhạy cảm một cách vô ích, chắc chắn sẽ nhận ra tình cảm của San-chan.
Sau đó thì chỉ còn là cảnh tượng địa ngục thôi. Đừng nghĩ nữa thì hơn.
Gay rồi. Gay to rồi. Tình hình này tệ cực kỳ. Đây là tình huống tệ nhất từ trước đến giờ.
"Này Jorou! Sao mày không nói gì hết thế hả!"
"À... Cái đó..."
"Nói gì đi chứ... Chúng ta... là bạn thân mà, đúng không?"
Vẫn giữ chặt cổ áo tôi, San-chan cúi mặt xuống, run lẩy bẩy.
Liếc nhìn Pansy, cô ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường.
Cứ đứng yên như một ma nơ canh, thỉnh thoảng khẽ chớp mắt khi quan sát tình hình.
Đồ khốn nạn! Tất cả là tại mày mà ra đấy! Mày có biết không hả?
"Tôi muốn cậu trả lại nhanh."
Trả lại cái gì!? Tự dưng nói cái gì thế!?
『Thế giới côn trùng của Fabre』
"...À!"
Nghe nói thế tôi mới nhớ ra.
Đúng rồi. Cái cuốn sách mà tôi bị Pansy lừa mượn vào thứ Tư tuần trước, vẫn chưa trả lại.
Thời hạn mượn sách ở thư viện trường tôi là một tuần. Hôm nay là thứ Năm, tức là đã quá hạn một ngày rồi.
"Có lẽ nào, vì chuyện đó mà cô đến tìm tôi sao?"
Pansy chỉ khẽ gật đầu.
Đây là Pansy đang ra tay giúp đỡ mình! Ra thế. Vậy thì mình có thể thoát khỏi tình huống này rồi!
"Cái gì thế? Nói rõ cho tao hiểu với chứ."
"À không, là thế này. Thứ Tư tuần trước tôi có mượn một cuốn sách ở thư viện. Hết hạn trả rồi mà tôi quên. Thế nên Pansy-san mới đến đây nhắc tôi đấy mà. Phải không Pansy-san?"
"Phải."
Có lẽ cô ta đã nhận được ánh mắt "Xin tha cho tôi đi mà" đầy tuyệt vọng của tôi, Pansy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, một lần nữa khẽ gật đầu.
May quá. Con nhỏ này có vẻ cũng không định làm tình hình tệ hơn nữa.
Nhưng San-chan vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, cậu ấy cứ nhìn chúng tôi một cách nghi ngờ, luân phiên.
Và rồi, cậu ấy dời ánh mắt khỏi tôi, tập trung nhìn Pansy, rồi rụt rè đặt câu hỏi.
"Thế thì, cái chuyện 'như thế' là gì?"
"Là chuyện cậu ấy không chịu trả sách đó."
"Thế còn chuyện 'thân nhau'?"
"Tôi ít bạn mà. Dù không mấy khi gặp Jorou-kun, nhưng mỗi lần gặp cậu ấy đều nói chuyện tử tế, là một người tốt."
"À, à ra thế..."
Thật tài tình, đúng là ăn nói khéo léo thật. Ngưỡng mộ đấy.
"...Xin lỗi nhé, Jorou."
Cuối cùng San-chan cũng đã tin, và buông cổ áo tôi ra.
"À, không, tôi cũng nên giải thích rõ ràng hơn mới phải."
"Đưa cho tôi, tôi sẽ trả giúp cậu."
"Thậ, thật sao? Vậy thì..."
Tôi lục lọi trong hộc bàn, lấy cuốn sách ra và đưa cho Pansy.
"Đây ạ. Xin lỗi nhé, vì đã không trả đúng hạn."
"Không sao. Vậy thì tôi đi đây."
"Khoan, khoan đã Pansy-san!"
Ố là la. San-chan lại gọi Pansy dừng lại rồi.
Đừng mà~! Xin đừng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa mà~!
"Có chuyện gì thế?"
"À, cái đó... Hôm nay cô đến đây... có thật là chỉ để lấy lại cuốn sách đó thôi không?"
"Không phải."
Trời ơi là trời ơi!
"Hả?"
"Tôi muốn nhìn vẻ mặt khổ sở của Jorou-kun. Với lại, cũng muốn xác nhận một vài điều tôi đang thắc mắc nữa."
Nói rồi, Pansy rời khỏi lớp chúng tôi.
Cái đồ khốn! Lúc đi thì đừng có nói mấy lời đầy ẩn ý thế chứ! Rõ ràng là ẩn ý cực kỳ mà!
À, gay rồi. Pansy đi rồi nhưng San-chan đang nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.
Phải tìm cách lái sang chuyện khác thôi...
"Đừ, đừng bận tâm nhé San-chan. Pansy-san thì hơi khác người mà..."
"Ờ, ừ."
"Hơn nữa, nếu không đi nhanh thì Cosmos-kaichou chắc đang đợi cậu đấy."
"Ối, đúng rồi. Chết tiệt! Vậy nhé Jorou!"
Nghe vậy, San-chan vội vã rời khỏi lớp học.
Phù... May mà, mình đã lừa được cậu ấy... rồi chứ nhỉ?
Mà nói gì thì nói, con bé Pansy này, dù là trả đũa thì cũng chọn cách khác đi chứ!
Sao nó lại hiểu rõ những gì tao ghét hơn cả bản thân tao, rồi còn thực hiện chính xác đến từng li từng tí thế hả.
...Ơ? Điện thoại rung đúng lúc này là sao nhỉ...
『Tôi lúc nào cũng nghĩ đến cậu mà』
『Thế à』
『Hối lỗi chưa?』
『Đủ rồi, tôi hối lỗi đủ rồi. Sẽ không làm thế nữa đâu』
『Nếu vậy thì tôi tha cho cậu đấy』
『À mà... bánh quy, khá ngon đấy』
『Thế thì tôi lại làm cho cậu nhé. Cảm ơn vì đã khen. Tôi vui lắm』
Đọc xong tin nhắn cuối cùng của Pansy, tôi kiệt sức, gục mặt xuống bàn.
Thôi, mệt mỏi quá rồi...