Sau khi hoàn tất đủ mọi công việc trong ngày (chủ yếu là mấy vụ liên quan đến Cosmos và Himawari), tôi lại một mình ngồi suy nghĩ vẩn vơ trong phòng.
Phòng tôi đơn sơ giản dị, chẳng có gì gọi là nổi bật. Chỉ có vài món đồ nội thất thiết yếu, một chiếc máy tính và lèo tèo vài cuốn truyện tranh.
Thôi gác lại chuyện đó, tôi sẽ tóm lược sơ qua tình hình hiện tại. Coi như là ôn lại bài cũ vậy.
Đầu tiên, tôi đã đồng ý giúp đỡ Himawari và Cosmos trong chuyện tình cảm. Mục đích là để hai cô nàng này toại nguyện với Sun-chan – bạn thân của tôi kiêm át chủ bài đội bóng chày. Tiện thể, vì có hai người lận, nên ai xui xẻo không thành công thì tôi sẽ có một mối quan hệ... *khụ khụ* với người đó.
Cái này thì thôi, tuy đôi lúc cũng hơi bực mình nhưng tôi cũng đã chấp thuận rồi.
Vấn đề thứ hai là tôi bị Pansy tỏ tình. Hơn nữa, con nhỏ này còn biết cả bí mật về tính cách của tôi lẫn việc tôi đang giúp đỡ chuyện tình cảm của hai đứa kia, đúng là một sự tồn tại cực kỳ phiền phức.
Thế nhưng, thật bất ngờ là nó lại chẳng làm gì quá đáng cả. Tất cả những gì nó nói chỉ là bảo tôi dành thời gian nghỉ trưa cho nó mà thôi.
Mục đích là gì đây? Hay là nó nghĩ cứ thế này thì cảnh xuất hiện của mình sẽ ít đi nên mới hành động như vậy? Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để tăng cảnh ở thư viện lên, nên làm ơn tha cho tôi đi mà!
Kết quả là, tôi bây giờ đã có một lịch trình y hệt như tuyến harem trong game hẹn hò vậy:
Sáng… Himawari
Trưa… Pansy (Nguyền rủa)
Chiều… Cosmos
Tình cảnh của tôi như vậy, để tôi tóm tắt lại cho dễ hiểu nhé.
『Himawari, Cosmos → (thích) → Sun-chan』 『Pansy → (thích) → Tôi』
…Mà thôi. Thật ra thì tôi cũng lờ mờ đoán được điều đó rồi. Bởi vì, đã có ba người mang tên hoa xuất hiện rồi mà, tôi đâu có nghĩ sẽ có một người không liên quan đến câu chuyện chứ.
Nhưng mà, nói thế thì cũng không thể như thế được chứ! Chỗ đó nên là "Em cũng thích Sun-chan nữa!" thì đã thành cục diện tay ba rồi, hay biết mấy.
Ngay cả khi 『Himawari, Cosmos, Pansy → (thích) → Sun-chan』 『Tôi』 thì câu chuyện vẫn ổn mà. Sao lại đúng vào tôi chứ, chỉ mỗi một đứa "hàng lỗi" này lại đi thích tôi chứ…
Thôi, phần tổng kết đến đây là hết. Cái cần nghĩ tiếp theo là hành động sắp tới của tôi.
Chuyện của Pansy thì thôi, đừng nghĩ tới nữa. Chỉ cần nghĩ thôi là tinh thần tôi đã muốn sụp đổ rồi.
Nói tóm lại, giờ là chuyện của Himawari và Cosmos. Hai cô nàng đó, nếu tôi không hỗ trợ tử tế thì sau này chẳng ra đâu vào đâu đâu. Điều đó tôi đã rõ mồn một từ hôm qua và hôm kia rồi.
Hôm kia nhờ có sự giúp đỡ của tôi, cả hai đều tạo được bầu không khí khá tốt với Sun-chan, nên hôm qua tôi đã không nói gì, cũng là để xem xét tình hình (tất nhiên là tôi đã thông báo trước cho hai đứa).
Thế thì sao nhỉ? Thảm hại. Thật sự thảm hại. Con người ta mà dính vào chuyện tình ái, lại có thể tệ hại đến mức này sao, đến nỗi tôi còn phải cảm thán. Tiện thể, tôi còn thoáng thấy được "mặt đen tối" của con gái nữa, nên đã rất thất vọng (tất nhiên, đó chỉ là do tôi tự dưng ảo tưởng thôi, chứ với hai đứa thì chắc tôi cũng phiền phức lắm).
Chuyện tôi sắp kể từ giờ là chuyện sáng nay và sau giờ học. Chuyện giờ nghỉ trưa chắc mọi người cũng đã hiểu rõ qua chương vừa rồi rồi. Làm ơn đừng bắt tôi kể thêm nữa!
…Vậy thì, trước hết là chuyện của Himawari.
***
Khi tôi bước vào lớp, Himawari đã bắt chuyện với Sun-chan rồi. Mục tiêu của Himawari hôm nay là 『Tiếp xúc thân thể với Sun-chan』. Vì hôm qua đã thất bại thảm hại rồi, nên tôi đã bảo hôm nay nhất định phải làm cho bằng được. Tiện thể, tôi còn động viên rằng "Mình làm được thì Sun-chan cũng làm được thôi!", thì nó trả lời rằng: "À, ra thế! Cứ nghĩ là ôm một cái cột là được phải không! Joro, cậu đúng là đỉnh thật!"
Với Himawari, tôi đúng là một cái cột. Thế nên hôm nay, tôi sẽ làm một cái cột đúng nghĩa, đứng đần thối ra đây. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng tuyệt đối không giúp đỡ, tôi kiên quyết tự nhủ trong lòng.
"Haha! Himawari hôm nay cũng thú vị thật!"
"Hehe! Cảm ơn cậu!"
Sun-chan và Himawari đang rất vui vẻ bàn tán về một chủ đề nào đó. Khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, Himawari liền lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Sun-chan.
Ồ, đây rồi, cuối cùng thì cũng định thực hiện màn tiếp xúc thân thể đây mà. Himawari dần dần dang rộng tay ra, nuốt nước bọt ực một tiếng.
"Ơ, sao thế Himawari?"
"…………!"
À này, xin lỗi vì làm cậu giật mình nhé, nhưng mà cái người đang nói chuyện mà tự dưng dang tay ra thì ai mà chẳng hỏi chứ.
A, nhát rồi. Bị phát hiện cái là nhát ngay.
Phập! Nó chắp hai tay lại, với tư thế như đang luyện đan gì đó.
Rồi, từ đó thì sao nữa? Vật liệu đâu mà trao đổi ngang giá đây?
"Mô, mô… Một Nyokki!"
Himawari-chan cứ thế vươn thẳng lên trời, thành cái mũi khoan chọc trời luôn rồi.
"À, Himawari… Đó là măng à? Tự dưng sao thế?"
Sun-chan đang bối rối kìa~. Đúng rồi ha~. Ai mà chẳng thế chứ~.
"Cái… ừm… thật ra thì, em rất thích măng! Lần tới mình cùng đi ăn nhé?"
Himawari vẫn giữ nguyên tư thế mũi khoan, uốn éo người nói vậy. Chắc khó mà "Đột phá thiên nguyên" lắm đây.
"À, ừm…"
Bị ghét rồi. Bị ghét ra mặt luôn rồi đấy, Himawari ơi. Tôi chưa từng thấy khuôn mặt "hết hồn hết vía" của Sun-chan đến mức đó bao giờ, đúng là bị ghét nặng rồi.
"A, a ới ới…"
Himawari quay phắt lại phía tôi, với đôi mắt đẫm lệ cầu cứu. Đủ rồi đấy, quay lại bình thường đi cái "mũi khoan" kia.
『CẦU CỨU』
Biết ngay mà. Nhưng mà, tôi đã nói trước rồi mà đúng không?
『TỰ MÀ CỐ GẮNG ĐI』
Vâng. Hết rồi. Cái cột vẫn đần thối ra đây.
"À, à thế à. Tôi không rõ lắm, nhưng mà em muốn đi ăn măng à? Thế thì, nếu là trước buổi câu lạc bộ thì được đấy!"
Ngay lập tức, mắt Himawari sáng quắc lên, trở nên sắc lẹm một cách lạ thường. Nó nhẹ nhàng thả lỏng tư thế mũi khoan, và chậm rãi chỉ mấp máy môi nói.
"Tại sao, sau giờ câu lạc bộ thì không được?"
Khả năng đánh hơi thật kinh khủng. Chỉ trong chớp mắt đã ngửi thấy mùi Cosmos rồi. Thoạt nhìn thì trông như thái độ của một đứa trẻ bị mẹ mắng vì lý do trời ơi đất hỡi, nhưng không phải vậy.
Himawari Hắc Ám, giáng lâm. Đây là Himawari đã xuất hiện khi Cosmos nói rằng cô ấy cũng thích Sun-chan. Giọng nói rõ ràng trầm hẳn xuống. Và hơn hết là đáng sợ.
Ôi trời. Tôi biết chuyện nên còn đỡ, chứ thái độ đó với Sun-chan là không được rồi. Nhìn xem, cậu ta sợ xanh mắt rồi kia kìa. Mồ hôi túa ra như tắm luôn rồi.
"À, à không… Chuyện là, sau giờ câu lạc bộ tôi có hẹn nói chuyện với Cosmos-san mà!"
"Cái gì, chuyện gì thế?"
Uầy! Cái cổ nó vặn ngoẹo một cái! Ngoẹo một cái! Đôi mắt nó trợn trừng đáng sợ quá. Kia rồi. Đây chính là "yandere" đây mà. Không thể sai được. Thực sự khi tận mắt chứng kiến thì nó đáng sợ đến mức này sao.
Mà này, cái người vừa vặn ngoẹo cổ nhìn là tôi đấy. Chỉ qua ánh mắt, tôi lập tức hiểu nó đang nói gì.
『Ý CẬU LÀ SAO?』
Nhưng mà, đến đây rồi thì không thể nhát gan được. Tôi hẳn là đã nói cho Himawari biết rồi chuyện tôi cũng sẽ giúp đỡ Cosmos.
『LÀ THẾ ĐẤY』
Cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch, tôi hết sức truyền đạt cho nó qua ánh mắt.
"Em cũng đi!"
"Hả?"
"Chuyện đó, em cũng đi!"
"Này này. Tự dưng sao thế Himawari?"
Thôi mà, Himawari mà biết thì đúng là sẽ thành ra thế này. Chính vì thế tôi mới không nói mà. Sun-chan cũng đang lúng túng. Himawari khi vào "chế độ mè nheo" đúng là một đối thủ đáng gờm. Mà nói thêm là tôi chưa từng từ chối được yêu cầu của Himawari khi nó ở trạng thái đó bao giờ.
"Dẫn em đi! Dẫn em đi với! Tại sao Sun-chan lại đi với cái loại con gái đó chứ!"
"Cái loại… con gái đó?"
Nghe thế, ánh mắt Sun-chan thay đổi. Con Himawari này, lại gây chuyện nữa rồi. Mày, nói thế là không được đâu.
Đúng như tôi dự đoán, Sun-chan khẽ lùi lại một chút, giữ khoảng cách với Himawari.
"Xin lỗi nhé, Himawari. Tôi không thể dẫn cậu đi được."
"!"
Thôi, thế này là phải rồi. Với Sun-chan mà nói xấu ai đó thì đúng là ĐIỀU CẤM KỴ trong ĐIỀU CẤM KỴ.
"Tôi à, tôi chưa biết nhiều về Cosmos-san đến thế. Himawari có lẽ biết rõ hơn. Nhưng mà này, gọi người ta là 'cái loại con gái đó' thì chứng tỏ Himawari không có thiện cảm với Cosmos-san đúng không? Tại sao tôi lại phải dẫn cái đứa như vậy đi chứ?"
"Ưm!"
"Nói tóm lại là tôi từ chối. Còn chuyện măng thì để lúc khác đi."
Nói rồi, Sun-chan quay lưng lại với Himawari, vẫy tay qua loa rồi rời khỏi đó, và bắt chuyện với một người bạn khác.
À, nhưng mà vẫn đồng ý đi ăn măng à. Cứ tưởng cậu ta sẽ giận dỗi không nói chuyện một thời gian, nhưng có vẻ chuyện đó thì không sao. Thế nhưng, kết quả thì tệ hại nhất rồi. Chỉ số thiện cảm của Sun-chan dành cho Himawari đã giảm năm điểm.
Sau đó, Himawari với đôi mắt đẫm lệ, đưa ánh mắt 『CẦU LÀM GÌ ĐÂY』 về phía tôi, nhưng tôi liền vội vàng lảng tránh ánh mắt và bỏ chạy. Tôi cũng có những lúc không biết phải làm sao mà.
…Được rồi được rồi, vậy thì tiếp theo là chuyện của Cosmos.
***
Sau giờ học, hẹn nhau ở cổng trường. Tôi và Cosmos ở lại phòng hội học sinh, chờ Sun-chan liên lạc. Hôm đi tiệm bánh burger cùng nhau, chúng tôi đã quyết định như vậy.
Trong lúc chờ Sun-chan đến, Cosmos liên tục đọc đi đọc lại cuốn sổ màu hồng yêu thích của mình, lẩm nhẩm những câu mà cô ấy muốn nói, y hệt như một diễn viên đang luyện tập lời thoại vậy.
Mục tiêu của Cosmos hôm nay là 『Nói chuyện tự nhiên với Sun-chan』. Hôm qua cô ấy đã quá căng thẳng, nên tôi đã nhắc nhở rằng phải khắc phục điều đó trước tiên. Thế nên, tôi cố ý khuyên rằng "Cứ nghĩ là đang nói chuyện với tôi là được mà", thì cô ấy trả lời một cách rất tự nhiên rằng: "À, thì ra là thế! Cứ nghĩ là đang nói chuyện với một cái cột là được phải không!"
Với Cosmos, tôi cũng là một cái cột. Ngọn lửa giận bùng lên ngùn ngụt. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng tuyệt đối không giúp đỡ, tôi kiên quyết tự nhủ trong lòng.
"Để mọi người phải đợi lâu rồi ạ!"
Ồ, so với cái kiểu chào hỏi theo mùa lần trước, thì lần này tử tế hơn nhiều rồi đấy chứ.
"Cosmos-san, tôi nhỏ tuổi hơn nên cô đừng dùng kính ngữ nữa ạ."
"Đú, đúng vậy đó ạ!"
Không thể lơ là được. Cách chào hỏi theo mùa tuy đã biến mất, nhưng thay vào đó, cái "tiếng Cosmos" của vùng Cosmos lại xuất hiện.
"Hahaha. Cosmos-san đúng là thú vị ghê."
Mà thật ra thì cô ấy chỉ đang căng thẳng thôi.
"Mà nhân tiện, Cosmos-san. Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Chuy, chuyện gì thế? C, cứ hỏi đi! Tôi đã chuẩn bị bài kỹ càng rồi!"
"Chuẩn bị bài? À, tôi định hỏi sở thích của Cosmos-san là gì ấy mà?"
"Tô, tôi á?! Cái, cái đó thì…"
Cosmos, người đã cố gắng hết sức để tỏ ra tự nhiên nhưng lại cực kỳ không tự nhiên, lí nhí nói tiếp.
"Cái đó… tôi chưa chuẩn bị bài!"
Chuẩn bị đi chứ! Chỗ đó là phải chuẩn bị chứ! Thậm chí tôi còn tò mò ngược lại là thế thì cái gì cô ấy mới chuẩn bị rồi nữa!
Thế rồi, vì khó quá nên lại nhìn tôi cầu cứu bằng mắt à? À ừm, gì cơ?
『PHẢI TRẢ LỜI THẾ NÀO ĐÂY?』
Đến cả cái đó cũng trông cậy vào tôi à. Đừng có mà làm nũng chứ.
『CỨ TRẢ LỜI SỞ THÍCH ĐI』
Cố lên, Cosmos. Cái cột còn đang bừng bừng ngọn lửa giận đây này.
"…Cái, cái đó, chắc là nấu ăn ạ! Trô, trông thế này thôi chứ em cũng khá giỏi đó ạ!"
Không, nhìn kiểu gì thì cô cũng có vẻ giỏi rồi. Bà cô này. Ngược lại, nếu mà dở thì đúng là lừa đảo đó. Hoặc là "gap moe" luôn đó.
"Ồ, hay ghê! Nếu có dịp thì tôi cũng muốn ăn thử!"
"Thậ, thật sao! Vậy thì lần tới em sẽ làm mang đến!"
"Oa! Thật sao ạ?! Vui quá đi mất!"
Ồ, khác với Himawari, diễn biến khá tốt đây. Đây có phải là Cosmos dẫn trước một bước rồi không?
"Thế, thế thì! Khi nào em mang đến là được ạ?"
Biết là đang phấn khích, nhưng đừng lôi sổ ra chứ.
"Lúc nào cũng được ạ. Tôi giao phó cho Cosmos-san."
"Va, vâng, hiểu rồi! Vậy thì giờ nghỉ trưa ngày mai nhé!"
Đây đúng là diễn biến bất ngờ. Cosmos đã bỏ xa Himawari một đoạn dài rồi. Chắc hẳn là vui lắm rồi, mặt Cosmos giãn ra đến mức không thể giãn hơn được nữa rồi.
Đáng ghét thật, mà lại dễ thương chứ.
"Tôi hiểu rồi ạ! Nhờ cô nhé!"
"À. Cứ giao phó cho tôi!"
"À, nếu vậy thì, tôi có một chuyện muốn nhờ nữa…"
"Nhờ vả? Chuyện gì thế?"
"Lúc đó, tôi có thể rủ thêm bạn tôi đi cùng được không ạ? Một đứa tên là Himawari ấy mà."
"Hima… wari?"
Ối! Sun-chan lại có phản ứng ngoài dự kiến rồi! Mà nói chứ, tại sao Himawari lại xuất hiện ở đây chứ? Cậu ta biết rõ chuyện sáng nay Himawari không ưa Cosmos mà. Tại sao lại còn định rủ đi cùng?
"Sáng nay, đứa đó bảo là muốn đi ăn măng. Nên tiện thể, tôi nghĩ hay là ngày mai, giờ nghỉ trưa, cùng đi với Cosmos-san thì sao ạ!"
Không ngờ "hiệu ứng măng" lại được kích hoạt. Thật không chứ… Ở đây lại là măng sao.
Lật bài ngửa "Tre non" kích hoạt rồi!
Tác dụng thì… thôi, khỏi nghĩ ngợi chi cho mệt.
“Thật lòng mà nói, tôi thấy Cosmos-san với Himawari-san hợp nhau lắm luôn!”
“Ơ, đâu có, tôi với Himawari-san vóc dáng cũng khác nhau nhiều mà… Với lại cái chuyện đó thì…”
Cosmos à! Vô lý quá đi! Nói dối nghe đau đớn quá!
“Không đúng. Là tre non mà.”
Thằng Sun, trả lời dứt khoát quá! Nghiêm túc đến ngô nghê!
“Nếu ba người cùng ăn cơm thì chắc sẽ vui lắm… nhỉ?”
À, nó đang muốn hai đứa đó làm hòa đây mà. Vô tư mà tinh ý gớm nha thằng Sun.
Nhưng này, với thằng biết tỏng mọi chuyện như tôi thì, như thế là không được đâu. Cái gốc rễ khiến hai người họ không ưa nhau chính là mày đó (dù Sun chẳng có lỗi lầm gì).
“Cái đó… chẳng biết nói sao đây nhỉ?”
Bên này cũng xuất hiện rồi! Dark Cosmos! Black Himawari đáng sợ một thì Dark Cosmos đáng sợ gấp mười. Mà cái kiểu này… tôi cứ thấy có điềm, đoán được chuyện gì sắp xảy ra luôn ấy chứ…
Và rồi, cái cổ vặn vẹo một cách kỳ quái, một ánh mắt đầy ẩn ý phóng thẳng tới.
“Ý MÀY LÀ SAO?”
Sợ thật sự đấy…
Nhưng bình tĩnh nào. Cứ làm theo cách của Himawari là biết ngay kết cục sau đó thôi.
“Ý CỦA TA LÀ THẾ ĐẤY.”
À, toi rồi. Kết quả sau đó là tiêu đời rồi. Thôi kệ. Cứ xuống địa ngục đi Cosmos.
“Ừm, không được ạ?”
“Không, không phải không được. Tốt chứ. Himawari-san phải không? Con nhỏ đó cũng gọi đến luôn đi.”
“Con nh… nhỏ?”
Thấy chưa, y như rằng. Hỏng chuyện rồi. Cosmos cũng tự mình hại mình rồi đấy.
Mấy người là cái kiểu gì vậy? Thật ra hòa thuận lắm, đang cùng nhau diễn trò hả?
Kết quả tất yếu, Sun lùi một bước khỏi Cosmos, rồi liếc xéo một cái đầy lạnh nhạt.
“Thôi, trưa mai khỏi đi cũng được ạ.”
“Á!”
Cosmos chắc cũng nhận ra sai lầm của mình rồi. Đương nhiên rồi. Sun là người thẳng thắn, ghét cay ghét đắng việc nói xấu người khác.
“Tôi không biết giữa Cosmos-san và Himawari có chuyện gì. Nhưng tôi nhận ra Cosmos-san không có ấn tượng tốt về Himawari. Vậy nên, dù có cùng nhau ăn cơm cũng chẳng vui vẻ gì đâu ạ.”
“À… ưm…”
Cosmos lúng túng cố gắng làm Sun nguôi giận. Nhưng có lẽ cô ta chưa chuẩn bị trước. Chẳng nói được lời nào cho ra hồn.
“Hôm nay tôi xin phép về trước. Bữa trưa xin hẹn dịp khác ạ.”
Không quên vụ ăn trưa nhỉ. Thằng Sun hóa ra cũng tinh ranh phết. Nhưng vậy thì, mối quan hệ này chưa phải là kết thúc. Chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể coi là may mắn rồi. Thôi, nó quay lưng bỏ về rồi. Thôi kệ đi.
Cosmos bị bỏ lại, đứng sững tại chỗ nhìn theo bóng lưng Sun đến khi khuất hẳn, với ánh mắt đầy tuyệt vọng. Vẻ mặt lúc đó phải nói là ngớ người nhất.
Ủa? Cái mặt này hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải…
À, đúng rồi. Là Haniwa. Trông cứ như linh vật địa phương nào đó, nhưng cái mặt thì đáng thương hết sức.
Và rồi, sau khi Sun khuất bóng, nó vẫn trong trạng thái Haniwa mà nhìn chằm chằm về phía tôi,
“Giờ, giờ làm sao đây?”
Tao mới là thằng phải hỏi “giờ làm sao đây?” khi bị cái mặt như mày hỏi đấy! Thế nên, đừng có cái gì cũng hỏi tao chứ!
***
Trên đây là chuyện sáng nay và sau giờ học.
Mọi người hiểu không? Cái sự tệ hại này. Ngay khi tôi không nói gì nữa thì nó lại ra nông nỗi này.
Đại khái là, cả hai đứa đều quá cảm tính. Nếu cứ hễ nghe tên đối thủ là lộ rõ vẻ mặt khó chịu thì về sau, cả hai đứa chỉ có nước bị đá thôi.
Không, đợi đã. Thế chẳng phải là cơ hội sao?
Tôi có thể “ôm” cả hai sao? Có khi nào kết thúc harem đảo ngược lại xảy ra không!?
Đang nghĩ vẩn vơ như thế thì, điện thoại tôi nhận được một email.
“Làm gì có chuyện đó.”
Hả? Địa chỉ email lạ hoắc. Thằng nào đây?
À ừm… JoroisminebySumireko@doco… chẳng lẽ đây là Pansy sao…?
“Đúng rồi.”
“Áááááááá!”
Đúng là bị theo dõi thật rồi! Số điện thoại của mình bị lộ sạch rồi! Đã thế, còn bị đọc cả suy nghĩ rồi gửi email đúng lúc nữa chứ! Sợ chết khiếp đi được!
Nào, bình tĩnh lại nào mình ơi… Hít thở đều, giờ thì quên đi. Hít hà hít hở. Hít hà hít hở… Rồi.
Tôi nhẹ nhàng tắt nguồn điện thoại, rồi nằm phịch xuống giường.
Nhìn trần nhà trống không, tôi hồi tưởng lại chuyện hôm nay, và tự suy nghĩ về cảm xúc của mình một chút.
Ban đầu, tôi định ghép đôi Sun với một trong hai người kia, rồi hẹn hò với người còn lại. Nhưng tôi tự nhận ra, cái ý nghĩ đó giờ gần như không còn nữa.
Thì đúng là, mấy đứa đó mặt mũi xinh đẹp thật. Nói thật, tính cách cũng không tệ. Nhưng tệ cái là, chúng nó cứ thích trêu đùa người khác quá.
Nếu hẹn hò với một trong hai đứa đó, Sun có vất vả không nhỉ? Sun là người tốt, nên tôi không muốn nó phải vất vả nhiều.
Ừm… Thôi, đừng nghĩ thêm nữa.
Chúng nó cũng có nhiều điểm tốt mà, nếu hẹn hò với Sun thì chắc chắn sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn thôi. Tôi còn có thể trực tiếp nói với chúng nó nữa mà! Đúng rồi! Mình sẽ giúp đỡ hai đứa!
Mình đã hứa như thế rồi, quan tâm hơn nữa thì đúng là thừa thãi.
***
“Tớ này, tớ định rủ Sun đi hẹn hò đó!”
“Hẹn hò?”
“Đúng rồi. Hẹn hò!”
Ngay từ sáng sớm, trên đường đi học, câu nói buột ra đầu tiên của Himawari khiến tôi chết lặng. Con bé này, rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Mày hôm qua chẳng phải tự mình lỡ lời làm Sun giận rồi sao. Chẳng lẽ không định bù đắp trước sao?
“Mà này, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi!”
Ồ, hiếm thấy thật. Nếu đã tự mình suy nghĩ kỹ càng rồi thì nghe thử xem sao nào.
“Chuyện gì?”
“Ta daaa!”
Himawari tự mình phát ra tiếng động hiệu ứng, rồi lấy ra hai tấm vé từ trong cặp.
“Cái đó… là vé xem phim đúng không?”
“Ừm!”
“Với lại, là đi cùng Sun đúng không?”
“Đúng rồi! Joro, giỏi thật đó! Sao mà hiểu nhanh thế không biết!”
Thật ra, nhìn cái cuộc trò chuyện và hai tấm vé đang lay động kia mà không hiểu thì đúng là chịu thua. Chứ còn lựa chọn nào khác nữa? Tao với Himawari đi á? Không có đâu.
“Vậy thì, Himawari sẽ dùng nó để rủ Sun đi hẹn hò đúng không?”
“Chỗ này, tớ có chuyện muốn nhờ Joro!”
“Nhờ vả?”
“Ừm! Làm sao cho Sun và tớ có thể đi xem phim cùng nhau đi!”
“Ừm, tôi phải…?”
“Là Joro đấy.”
Việc tự chuẩn bị vé xem phim thì đáng khen đó, nhưng không ngờ lại giao luôn việc rủ rê cho tôi. Kiểu gì cũng nên tự mình rủ mới phải.
“Sao không tự mình rủ đi?”
“Ấy~ không chịu đâu~!”
Ấy~ ngốc nghếch à~?
“Nhưng mà, này…”
Khi tôi đang lộ rõ vẻ mặt khó chịu, Himawari đã vòng tay mình ôm lấy tay tôi. Có thứ gì mềm mềm uốn éo chạm vào tay tôi, nhưng chắc cô bé không nhận ra. Không chút e thẹn, với ánh mắt nũng nịu, nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Nè, Joro, làm ơn đi mà~”
Đồ lẳng lơ! Lẳng lơ hơn! Lẳng lơ nhất!
Khiến thằng này phải dùng tới “ba tầng lẳng lơ” sao… Cái loại ngây thơ tự nhiên này, đúng là không lường được.
“Chắc chắn Joro làm sẽ tốt hơn mà! Bởi vì, hai người thân nhau lắm mà!”
Ồ, thế à? Ừm. Đúng là tôi với Sun thân nhau thật. Phải, thân lắm luôn! Hiểu chuyện đấy chứ Himawari. Ừm. Đúng y chang! Tôi với Sun là bạn thân mà! Nếu đã nói vậy thì đành chịu vậy!
Vậy thì, với tư cách là bạn thân của Sun, tôi sẽ ra tay giúp đỡ vậy!
“Thế thì này──”
Chiến lược mà tôi nói ra là thế này.
Đầu tiên, Himawari sẽ rủ tôi đi xem phim trước mặt Sun. Lúc rủ thì phải nói thật to hết mức có thể để mọi người xung quanh đều nghe thấy. Khi đó, Sun chắc chắn sẽ tò mò mà đi đến.
Đến đây là việc của Himawari. Từ đây trở đi là việc của tôi. Khi Sun tham gia vào cuộc trò chuyện, tôi sẽ giả vờ như có việc bận đột xuất vào ngày đó, rồi nhờ Sun đi thay mình.
Sun là người tốt bụng. Với cách này, nếu không có gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ đi thôi.
Tôi cũng tự thấy mình đang làm chuyện hơi tiểu xảo, nhưng mà không nghĩ ra được cách nào khác, vả lại Himawari cũng vui vẻ nói: “Thế là được rồi. Đúng là Joro có khác”, nên chắc cũng ổn thôi.
Nào, mau bắt đầu chiến dịch thôi.
***
Vào lớp học, tôi nhìn quanh thì Sun đã đến rồi. Himawari hình như vẫn còn nhớ chuyện hôm qua nên không bắt chuyện với Sun. Tôi vừa ngồi xuống chỗ mình, liền ra hiệu bằng mắt cho Himawari.
Ngay lập tức, chắc là đã nhận ra. Himawari hùng hổ đi về phía tôi.
“Nè Joro đi xem phim đi nèee”
Trời ơi tệ quá. Tệ thật sự. Câu thoại khô khan, không một chút cảm xúc nào cứ thế vang vọng khắp phòng học. Mà cái cuộc hội thoại này tự dưng quá. Ít nhất cũng phải chào hỏi trước rồi hãy rủ chứ.
“Tôi đã nói rồi mà. Thứ Bảy tôi có việc bận.”
Mà thế này thì đến Sun cũng thấy giả tạo mất thôi…
“Ê! Mấy đứa, đang nói chuyện gì đấy?”
À, đến rồi. Ghê thật. Dù tự nói cũng kỳ, nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn sẽ không đến đâu. Thôi thì, đã đến rồi thì coi như hời to. Cứ thế mà tiếp tục chiến dịch thôi.
“À Sun nghe nè Joro không chịu đi với tớ đâuuu”
Ít nhất cũng phải thêm dấu chấm phẩy vào chứ. Với lại, cái từ “phim” quan trọng nhất lại bị thiếu mất rồi kìa.
“Ừm… Chuyện gì thế?”
Sun với vẻ mặt đầy hoài nghi, hỏi tôi. Thì cũng đúng thôi. Lúc như này, hỏi tôi thì chắc chắn hơn là hỏi Himawari. Liếc nhìn Himawari một cái, nó đang tạo dáng như muốn nói “việc còn lại giao cho cậu đó” phía sau lưng Sun. Đã thế còn mặt vênh váo một cách vô ích. Chắc muốn nói là mình đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi đây mà?
“À không, Himawari hình như kiếm được hai vé xem phim, muốn đi vào thứ Bảy, nhưng tôi lại có việc bận mất rồi…”
“Ồ~. Vậy thì, tôi đi cùng có được không?”
“Thật sao?!”
Diễn biến nằm ngoài dự đoán. Không ngờ Sun lại tự mình đề nghị như thế.
“Ơ, ừ… Này, hôm bữa cũng đã nói chuyện rồi mà. Nếu Himawari không thấy phiền thì.”
“Hoàn toàn không! Hoàn toàn không phiền gì đâu! Mà còn rất hoan nghênh nữa chứ!”
Cuộc trò chuyện hai ngày trước quá đỉnh! Đây đúng là một sự tính toán sai lầm mà lại đáng mừng.
“Ơ, vậy sao! Vậy thì, thứ Bảy cùng đi xem phim nhé Himawari!”
“Ừm! Hoan hô! Sun, không được đến trễ đâu đó nha!”
“Được! Cứ giao cho tôi! Nói trước với Himawari là tôi là người tuyệt đối không bao giờ đi trễ đâu đấy!”
“Ồ, đáng tin cậy quá nhỉ. Vậy thì để xem có đáng tin như lời cậu nói không nha!”
“Chuyện nhỏ ấy mà!”
Himawari đang ở trạng thái phấn khích tột độ. Chắc không ngờ Sun lại tự mình mở lời. Tôi cũng vậy.
Nhưng mà Sun, chẳng có vẻ gì là bận tâm chuyện hôm qua cả. Chắc là không giận nữa rồi? Bình thường thì, dù không giận cũng phải giữ khoảng cách một ngày chứ, nhưng mà thôi, tùy mỗi người vậy.
“Vậy thì, đây! Phần của Sun đây!”
Himawari vui vẻ đưa tấm vé đã chuẩn bị sẵn.
“Ồ~. ‘Cuộc chiến thịt – Sự trỗi dậy của thịt bò’ à. Nghe có vẻ hay đấy!”
Cái tên gì mà bá đạo vậy. Mày chọn cái phim quái quỷ gì thế hả. Nếu là tôi thì chắc chắn không xem đâu.
“À! Diễn viên chính của phim này là Jojouen Skywalker!”
Có thật sao! Jojouen Skywalker!
“…”
Tôi chỉ thích mỹ nhân ngực nở nang thôi, chứ không phải mấy cô ngực lép hay ngực xẹp lép đâu nhé. Đương nhiên là tôi lơ đi rồi.
“Anh chẳng nói gì cả, em buồn lắm đó.”
“Nói cái gì?”
Đáp lại giọng Panjī có vẻ hơi chùng xuống, tôi liếc nhìn với ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
“Cái gì cũng được mà.”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Thế thì rắc rối rồi đây.”
“Tự anh mà rắc rối đi.”
Thế rồi, Panjī vừa nghịch bím tóc vừa ra vẻ suy nghĩ.
Chắc là cô ta nghĩ ra điều gì đó. Cô ta vỗ tay cái bốp, rồi chỉ mấp máy môi.
“Thế thì, anh làm ơn kể cho em nghe anh đã giúp hai người họ như thế nào đi.”
“Nghe cái đó để làm gì?”
“Biết đâu em có thể giúp được gì đó thì sao?”
Cái con người này là sao chứ? Tự dưng lại cười toe toét thế kia, định hợp tác với mình thật hả?
...Không, đừng có dễ dàng tin tưởng cô ta thế. Tôi vẫn chưa tha thứ cho hàng tá tội lỗi của cô ta đâu.
Nhưng mà, nếu không nói thì sau này còn đáng sợ hơn nữa, nên thôi, đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu vậy.
“Cũng chẳng làm gì to tát cả. Về cơ bản thì chỉ cố gắng để bọn họ với San-chan xích lại gần nhau hơn thôi. Hôm qua, bọn họ làm San-chan nổi giận nên hôm nay tôi định gỡ gạc lại, nhưng hình như San-chan chẳng giận gì cả. Thế là may mắn không phải làm mấy chuyện đó nữa.”
Đúng vậy. Chắc là sáng nay cô cũng đã nhận ra rồi, San-chan chẳng hề để tâm đến chuyện hôm qua chút nào.
Để cho chắc ăn, tôi có hỏi cả chuyện sau giờ học thì San-chan thản nhiên đáp “Đương nhiên là không sao cả.” Hình như cậu ấy cũng không giận Kosumosu luôn. Đúng là bạn thân của tôi có khác. Đúng là một người đàn ông bao dung mà.
“Thế thì anh chỉ là cái bát con thôi.”
Tôi sẽ không thèm nhắc đến cái khả năng ESP của cô ta nữa.
Nếu cứ để ý từng li từng tí thì những cuộc nói chuyện sau này của tôi sẽ toàn là những màn đấu khẩu mất.
“Này, tự dưng em nghĩ một chút thì...”
“Cái gì?”
“...Thôi, không có gì đâu.”
“Hả?”
Cứ tưởng Panjī định nói gì đó, ai dè cô ta lại dừng giữa chừng rồi lắc đầu.
“Gì thế. Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi chứ.”
“À mà này, em đang thắc mắc một chuyện.”
“Tự dưng lại đổi chủ đề à. Rồi sao? Lần này thì nói cho đàng hoàng đấy nhé.”
“Ōga-kun ấy, có người trong mộng nào không nhỉ?”
“...À!”
Đúng rồi. Đúng vậy! Mình quên béng mất khả năng đó rồi!
Nếu mà San-chan có người trong mộng ở đây thì rắc rối lớn rồi. Giả sử là Himawari hay Kosumosu thì còn đỡ, chứ là cô gái khác thì gay go đấy. Mà nếu thật sự đã có bạn gái rồi thì còn gay go hơn nữa.
Không, nhưng mà khả năng có bạn gái thì thấp thôi. Nếu có rồi thì San-chan đã chẳng thân thiết với Himawari hay Kosumosu đến thế. San-chan là người như vậy mà.
“Cái đó thì... Để xem nào.”
“Anh không biết sao.”
“Ờ. Không biết.”
“Anh có cảm ơn em không đó?”
“Không, một chút xíu cũng không.”
“Em muốn anh cảm ơn mà.”
Panjī hậm hực nhìn tôi. Nhưng mà, thế thì sao chứ?
“Thế thì chịu thôi.”
“Con người ta phải cố gắng một chút mới trưởng thành được chứ.”
“Chỉ riêng cái việc nói chuyện với cô thôi là tôi đã phải cố gắng lắm rồi đó.”
“Vậy thì em cũng sẽ cố gắng tiết lộ bí mật của Jōro-kun cho Ōga-kun...”
“Cảm ơn cô nhiều lắm ạ!”
“Đáng sợ quá.”
Sau lời “nọc độc” cuối cùng từ Panjī, thư viện lại chìm vào tĩnh lặng một lần nữa.
Thật lòng mà nói, tôi chỉ muốn cứ thế mà yên tĩnh trôi qua, nhưng mà lại có một con quỷ bím tóc đang im lặng cầm cuốn “Kōjien” giơ lên ở tay phải.
Chắc là cô ta đang ám chỉ rằng lần này tôi phải bắt chuyện với cô ta đây mà.
“Này Panjī.”
“Gì thế ạ?”
Nghe tôi cất lời, mắt Panjī sáng rực lên.
Mắt cô ta lấp lánh đến chói mắt, khiến tôi cứ thấy bực mình khó chịu làm sao.
“Cô nói chuyện với tôi vui lắm à?”
“Chán lắm.”
Từ Panjī, giọng điệu bình thản quen thuộc lại truyền đến tai tôi.
“Thế thì sao lại nói chuyện chứ!”
“Vì em muốn nói chuyện với anh.”
“Chẳng hiểu nổi! Đến đấy thì nói dối là vui cũng được mà!”
“Em không nói dối.”
“Thế thì biết điều một chút đi.”
“Em muốn chúng ta trở thành mối quan hệ không cần phải giữ kẽ với nhau.”
Haizzz. Rốt cuộc thì cô ta đang nghĩ cái gì thế này...
Nói chuyện thì chẳng thấy vui vẻ gì. Thế mà cứ nói là muốn nói chuyện với tôi.
Đúng là một sinh vật khó hiểu mà.
“Được ở cạnh anh là hạnh phúc rồi. Nhưng mà bị anh cứ trêu chọc mãi thì em không thích đâu.”
“Ai mới là người trêu chọc ai chứ. Cô cũng phải xem lại lời nói và hành động của mình đi chứ.”
“Em đã nghĩ cho Jōro-kun đàng hoàng rồi mới đưa ra ý kiến mà...”
“Ặc!”
Lời than phiền ẩn chứa trong giọng điệu bình thản của cô ta. Dù rất ấm ức, nhưng đúng là cô ta nói đúng.
Tôi đúng là chẳng hề nghĩ xem tâm tư của San-chan rốt cuộc là như thế nào.
Kẻ khiến tôi nhận ra điều đó, chắc chắn là cô ta rồi.
“…”
Không biết nói gì, tôi nhìn sang Panjī thì cô ta vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chỉ nhìn chằm chằm về phía tôi.
Nhưng mà, tôi lại cảm thấy trong ánh mắt ấy như đang ẩn chứa một chút gì đó của sự mong đợi.
Khốn kiếp. Được rồi. Nói ra là được chứ gì, nói ra là được mà.
“...Cảm ơn nhé, Panjī.”
“Không có gì đâu.”
Có lẽ đã hài lòng với câu trả lời của tôi, Panjī cất tiếng nói có hơi hớn hở một chút.
Thôi bỏ qua chuyện đó đã, người trong mộng của San-chan à... Chuyện này có vẻ cần phải điều tra rồi đây.
Lý tưởng nhất là cậu ấy thích Himawari hoặc Kosumosu. Kế đó là không thích ai cả. Phương án thỏa hiệp là thích cô gái khác.
Tình huống tệ nhất là... Thôi dẹp. Nghĩ mãi mà tôi chỉ nghĩ ra toàn mấy cái kiểu khiến mình bất hạnh thôi.
Thôi, đừng nghĩ nữa.
“Này, Jōro-kun.”
“Gì thế?”
“Đây có phải là lần đầu tiên chúng ta cùng hợp tác với nhau không nhỉ?”
“Làm quái gì có!”
Nói nốt câu đó, tôi liền bỏ chạy khỏi thư viện như thể bị ma đuổi vậy.
※
Một khi đã quyết làm thì nhất định phải làm. Đây là phương châm của tôi. Thế nên, tôi lập tức hành động ngay.
Thật may mắn là buổi chiều có tiết thể dục. Con trai thì chơi bóng rổ, con gái thì chơi bóng chuyền.
Đúng lúc này, là giờ tự do luyện tập của mỗi người.
San-chan cứ thế ném những cú ném ba điểm, bóng cứ “xoẹt xoẹt” lọt lưới.
Tôi tiến lại gần San-chan như vậy rồi cất tiếng gọi.
“Này, Micchi... à không. San-chan.”
“Ừm. Sao thế Jōro?”
Vừa nói chuyện, cậu ấy lại “xoẹt” một cú ném nữa. Đúng là không còn gì để nói ngoài sự ngưỡng mộ.
“San-chan có người trong mộng không?”
“Ô, ô ồ ồ ồ! Tự dưng hỏi cái gì thế hả!”
Có vẻ như cậu ấy đã bối rối, cú ném trượt hoàn toàn. Chắc là tôi đã hỏi quá thẳng thắn rồi.
Mà thôi, dù sao cũng bị cho là đường đột rồi, cứ vậy cũng được.
Với kiểu người như San-chan, nói vòng vo hay quanh co đều vô ích.
Cứ thẳng thắn. Đánh phủ đầu. Thế là nhất.
San-chan là người thành thật, nên nhìn phản ứng là biết ngay.
Cậu ấy mặt đỏ bừng lên vì hoảng hốt. Tức là có rồi. Vậy là phương án thứ hai – không có ai – đã bị loại bỏ.
“Cái phản ứng đó... Cậu có người trong mộng thật rồi.”
“Cái khả năng phán đoán của cậu... tôi thấy đúng là đỉnh thật.”
“Là ai vậy?”
“Sao mà cứ gặng hỏi mãi thế. Mà thôi, cũng được.”
“Chuyện bí mật với tớ à? Thế thì không sao.”
“Không, không phải bí mật! À mà, tôi cũng chưa kể cho ai cả! Jōro là bạn thân của tôi! Tôi nghĩ có thể nói cho cậu biết! Không, phải nói cho cậu biết!”
“Cảm ơn. Vui thật đấy.”
Mà thôi, đúng là không thể kể cho Kosumosu hay Himawari về người San-chan thích được.
Dù sao thì hai người họ cũng đang cố gắng, mình không nên phá hỏng chuyện tốt của người khác.
Giả sử người San-chan thích là Himawari hay Kosumosu thì khả năng bị lộ rất cao, nhưng trong trường hợp đó thì cũng chẳng sao.
“Thật ra thì tôi hầu như chưa nói chuyện với người đó bao giờ cả...”
Cô Himawari đã chính thức bị loại rồi ạ!
Nghe bảo là hầu như chưa nói chuyện bao giờ. Còn cô thì ngày nào cũng luyên thuyên như súng máy.
Thế thì là Kosumosu ư?
“K-không! Là bạn cùng khối!”
Cô Kosumosu cũng bị loại luôn rồi ạ!
Nghe bảo là bạn cùng khối. Còn cô thì lại là đàn chị. Xin chia buồn nhé.
Cả hai người cùng đồng loạt thất bại. Đời làm gì có chuyện suôn sẻ như thế chứ.
Nếu người con gái San-chan thích mà (tính cách) tốt hơn hai cô kia, thì có lẽ tôi cũng sẽ giúp cậu ấy thành công với người đó.
“Thế rốt cuộc là ai?”
“Đ-đúng là không thể nói ở đây được! Nên là, cậu qua đây một chút đi.”
“Ừ. Được thôi.”
San-chan dừng buổi tập lại rồi dẫn tôi ra ngoài nhà thể chất.
“Được rồi. Chỗ kia! Đúng là không có ai cả!”
Nơi chúng tôi đến là một chiếc ghế dài dưới gốc cây lớn, cách nhà thể chất một đoạn.
San-chan ngồi xuống đó.
.............................................. Khoan đã nào.
Ghế dài... ư?
Ngay lập tức, cái tình huống tệ nhất mà tôi vừa nghĩ tới thoáng qua trong đầu.
Gay go rồi. Chuyện này gay go rồi. Nghĩ lại những gì vừa nói xem. Ai đã xuất hiện? Có ba cô gái đã xuất hiện.
Vừa hay, cả ba cô đều có biệt danh là tên loài hoa.
Thế thì chẳng lẽ... Cái người San-chan thích là... Không, dừng lại đã mình ơi. Không thể nào như thế được.
“À, ừm... Trước hết, cậu ngồi xuống cạnh tôi được không?”
“Ư, ừm... Được thôi.”
Tôi làm theo lời San-chan, ngồi xuống bên phải cậu ấy. Chân thì cứ run bần bật.
Nhưng mà, dù tôi đã làm theo lời cậu ấy, San-chan vẫn không nói tiếp.
Thôi rồi! Hỏng rồi! Chuyện này, hỏng rồi!
San-chan đảo mắt liên hồi, rồi cứ xoắn lấy xoắn để mấy sợi tóc ngắn cũn cỡn kiểu cắt cua của mình. Cử chỉ nữ tính đó hoàn toàn không hợp với chiều cao một mét tám của cậu ấy chút nào.
“Cái này... ừm...!”
Cậu ấy định nói gì đó, rồi lại im bặt.
Tôi chỉ có thể cầu nguyện hết lòng rằng cậu ấy đừng nói thêm gì nữa.
“Thật ra thì... tôi có một người con gái mình thích...”
Tôi biết rồi. Là tôi đúng không. Đúng là tôi rồi. Cậu phải lòng tôi đúng không?
Đúng rồi. San-chan hai lần, tôi hai lần là vừa đẹp mà.
“Mỗi khi nghĩ đến người đó, tim tôi lại đập thình thịch, chỉ cần được gặp mặt mỗi ngày thôi là tôi đã hạnh phúc vô cùng rồi! Thế nên dù hơi ích kỷ, nhưng tôi cứ viện cớ này nọ để đến lớp gặp mặt người đó...”
Cậu nói cái gì thế San-chan. Cậu với tôi ngày nào chẳng gặp mặt nhau? Chẳng nói chuyện với nhau à?
Không sao đâu. Dù cậu có sở thích đặc biệt thì tôi cũng chẳng bận tâm gì đâu. Thế nên, cứ thế mà tiến tới đi chứ?
“T-tôi...”
Mặt San-chan tiến lại gần. Chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Đúng là vẻ mặt của một người đàn ông đang yêu. Ôi~ Jōro ơi, tim đập thình thịch quá~.
Và rồi, khi đến khoảng cách mà hơi thở của cả hai phả vào nhau, San-chan liền nhắm chặt mắt lại.
San-chan... Cậu yêu tôi đến mức đó ư...?
“Tôi thích cô bé tên là Sanshokuin Sumireko-san!”
... “Kính coong”. Nó kêu rồi. Nó đã kêu hẳn rồi.
Tiếng chuông cúng dường vang vọng trong đầu tôi.
Tại sao? Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tôi có làm gì sai trái đâu? Đúng là tính cách bên trong có hơi tệ thật đấy. Nhưng mà bề ngoài thì cũng là người tốt mà đúng không?
Chẳng phải tôi còn đang giúp đỡ hai người mình từng có tình cảm dù họ thích người đàn ông khác đó sao? Nghĩ lại mà xem. Chuyện này đúng là đáng thương mà.
Thế mà, tại sao tôi lại gặp phải chuyện này chứ?
Tôi sai chỗ nào chứ? Tôi không làm chuyện xấu nữa đâu nên tha cho tôi đi mà.
...Thế nhưng,... ừm. Nói sao nhỉ. Nghĩ lại một cách bình tĩnh thì tôi lại thấy phấn khích lạ thường.
Mà đúng rồi nhỉ? Tôi sẽ hỗ trợ một cô gái đang yêu một chàng trai lại thích cô gái khác, để cậu ấy thích lại cô gái đó sao? Kinh nghiệm thế này, đâu dễ gì có được đâu nhỉ?
Được! Tôi thấy có hứng rồi đấy!
Này, Kosumosu, Himawari! Từ bây giờ mới là trận chiến thật sự đấy!
Tôi cũng sẽ nghĩ ra thật nhiều chiến lược cho các cô. Nhớ vận dụng cho tốt đấy nhé?
...À thôi bỏ qua mấy chuyện đó đã, xin lỗi mọi người, nhưng tôi có một tin rất đáng tiếc muốn thông báo.
Rất tiếc, vì nhiều lý do khác nhau, câu chuyện này xin được kết thúc tại đây.
Tôi cũng muốn kể tiếp cho mọi người lắm! Nhưng mà, cái gì không được thì là không được!
Thật sự xin lỗi nhé... Nhưng mà, cuối cùng thì tôi chỉ muốn nói một điều này thôi.
Mọi người... hẹn gặp lại nhé!
【HẾT】
Chưa HẾT đâuuuuu! Sau chữ 【HẾT】 mà câu chuyện vẫn tiếp tục! Gặp lại mọi người sớm quá rồi!
“Khởi nguồn là năm ngoái, trong trận chung kết giải khu vực mà cả đội bóng chày đã tham gia!”
San-chan cũng ở đó sao! Tôi cũng linh cảm thế rồi, nhưng đúng là vậy thật!
Tăng thêm chút “kịch bản” đi chứ! Cả ba người đều yêu từ một chỗ thì thôi đi mà!
“Lúc đó, tôi đã cười rồi an ủi mấy đứa thành viên thua cuộc trong gang tấc và cảm thấy hối tiếc, nhưng thật ra thì tôi cũng tiếc nuối vô cùng. Bởi vì, cú ném cuối cùng của tôi đã hơi mất kiểm soát một chút. Nếu lúc đó tôi dùng túi bột ma sát đàng hoàng thì...”
San-chan nhìn thẳng về phía trước và kể cho tôi nghe.
À tiện thể, túi bột ma sát là tên của cái túi trắng nằm dưới chân vận động viên ném bóng chày đó.
Không phải “lão nhân pack” đâu nhé.
“Ừm... Tôi cũng đã xem rồi...”
Nhưng mà, nói cho cùng thì việc đội bóng chày của chúng tôi có thể vào đến chung kết giải khu vực là nhờ vào San-chan cả.
Việc cậu ấy cứ nghĩ về thất bại thay vì những thành tích của mình, thì đúng là phong cách của San-chan thật.
À thôi, gạt chuyện đó sang một bên đã, nhưng mà lạ thật.
Khi nghĩ đến diễn biến sắp tới, chắc hẳn ở phương Đông đã có Thanh Long của bầu trời, còn phương Tây đã có Bạch Hổ của mặt đất rồi.
Sao San-chan lại không gặp hai người đó chứ?
“Thế là, vừa bước ra khỏi phòng chờ là tao không kìm được nữa, khóc òa lên luôn! Nhưng tao không muốn ai thấy cái bộ dạng thảm hại đó của mình, nên đã đi ra bằng cổng Nam, chỗ ít người nhất!”
Đô-ra-ê-mon ơi, lấy máy thời gian ra đi!
Ngay bây giờ, hãy dịch chuyển San-chan ra cổng Đông hoặc Tây! Máy thời gian đâuuuuu!
“Thế rồi, đúng lúc trên đường về thì tình cờ gặp luôn!… Gặp Sanshokuin-san đó!”
Thế là Chu Tước phương Nam giáng trần. Mày ở cái xó xỉnh nào thế hả?!
“Thế rồi cô ấy nói với tao: ‘Anh đã rất ngầu đấy ạ. Trái tim em cứ đập loạn nhịp’. Nhưng mà, lúc đó tao đang bực mình nên đã nói thẳng thừng: ‘Nếu không thắng thì có ý nghĩa gì đâu!’. Thế rồi….”
Sao bầu trời và mặt đất đã sẵn sàng rồi mà lại cứ phải đi gặp nàng công chúa bị nguyền rủa chứ? Chắc là vì không có biển ư?
“Sau đó cô ấy lại nói tiếp: ‘Chỉ những người chưa từ bỏ mới có thể vừa rơi lệ vừa giận dữ. Hơn nữa, anh là một người rất tốt bụng. Việc anh có thể kìm nén sự uất ức của mình và tươi cười trước mặt mọi người chính là bằng chứng cho điều đó. Vì vậy, không sao đâu. Lần tới anh sẽ thắng. Bởi vì anh là một người rất dịu dàng và mạnh mẽ!’. Lúc đó Sanshokuin-san thật sự rất xinh đẹp!”
Con nhỏ đó, làm mấy cái chuyện thừa thãi gì thế hả!?
Sao lại nói mấy lời dịu dàng bình thường như vậy chứ? Mấy lời nói độc địa thường ngày của nó đâu rồi?!
Không được! Được đối xử dịu dàng như thế là sẽ đổ rầm rầm đấy! Nghĩ cho kỹ rồi hành động chứ!
“Thế rồi, dù biết là thảm hại, nhưng đã lỡ nói đến đây rồi thì tao sẽ nói cho hết! Jouro, mày giúp tao se duyên với Sanshokuin-san được không!?”
San-chan trợn tròn mắt, nhìn tôi van nài.
Chỉ cần nhìn cậu ấy như vậy, tôi đã hiểu cậu ấy nghiêm túc đến mức nào.
“Được… được không?”
San-chan mắt ướt đẫm, nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.
Nhìn San-chan đầy bất an như vậy, lòng tôi trùng xuống,
“Xin lỗi. Chuyện đó thì không được.”
Tôi nói với giọng đầy áy náy.
“Đừng nói vậy mà, làm ơn đi mà~! Này, tao nghĩ Jouro sẽ thân được với Sanshokuin-san mà!”
“Không, không được.”
Nhìn khuôn mặt khẩn khoản của San-chan, trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ hay là mình nên giúp cậu ấy tạo ra một tình huống tỏ tình, nhưng rồi tôi từ chối.
Trong khi đã giúp đỡ Cosmos và Himawari rồi, giờ lại đi ủng hộ tình yêu của San-chan, tôi không thể làm một chuyện nguy hiểm như vậy được.
Khi bị biết chuyện, mấy cái thứ tai họa tự nhiên đó sẽ không nương tay với tôi đâu.
Nói tóm lại là đời tôi sẽ tàn. Về cả thể xác, tinh thần lẫn địa vị xã hội.
“Thế à… Vậy thì đành chịu thôi… À, tao hỏi một câu được không?”
“Chuyện gì thế?”
Nếu liên quan đến tình yêu thì tôi không muốn trả lời lắm, nhưng thôi, cứ nghe đã rồi quyết định sau.
“Chuyện là… Trong một trận bóng chày, trên sân khấu lớn, khi mà bị đánh bóng là thua, nếu đối thủ tung ra tay đập bóng số 4 thì nên làm thế nào? Mày có nghĩ là nên bỏ bóng đi bộ không?”
Đây là chuyện về trận chung kết năm ngoái ư? Thôi kệ đi.
Dù sao đi nữa, với câu hỏi này thì câu trả lời của tôi đã có sẵn rồi.
“Phải rồi. Nếu là tôi thì có lẽ tôi sẽ bỏ bóng đi bộ đấy… Nhưng San-chan thì khác nhỉ.”
Lý do tôi thầm ngưỡng mộ San-chan. Lý do khiến tôi muốn hết lòng ủng hộ San-chan.
Chỉ cần nói ra điều đó là đủ rồi.
“Tin tưởng và nỗ lực. Tin vào bản thân và những gì mình đã làm cùng đồng đội, không bao giờ trốn tránh và luôn ném bóng hết sức. Đó chính là San-chan đấy.”
“Đúng vậy ha! Đúng là như vậy mà! Cảm ơn Jouro! Mày nói vậy tao vui chết đi được ấy!”
San-chan dường như rất hài lòng với lời nói của tôi, nắm lấy tay tôi và lắc qua lắc lại lia lịa.
Để mặc cậu ấy làm vậy, tôi lại đang nghĩ về một chuyện khác.
Thật sự… Cứ mỗi lần mình làm gì là mọi chuyện lại càng tệ hơn…
※
Thôi được rồi, lẽ ra tôi muốn chuồn đi nhưng không thể.
Hãy tạm quên đi sự thật chấn động mà tôi đã nghe trong giờ thể dục, và đối phó với tình hình hiện tại đã.
Kết thúc tiết chủ nhiệm là tôi đi thẳng đến phòng hội học sinh.
Tôi gõ cửa phòng hội học sinh, bên trong có tiếng “Vào đi” hơi hào hứng vọng ra.
Chắc Cosmos cũng tin chắc rằng tôi sẽ là người đầu tiên đến phòng hội học sinh.
Vừa bước vào phòng, Cosmos lập tức mở sổ ghi chép ra và tự mình bắt đầu câu chuyện.
“Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta cần phải cứu vãn tình hình ngày hôm qua!”
Ừm. Đây là một phán đoán đúng đắn, khác với Himawari. Mà San-chan thì đã hết giận rồi, nhưng Cosmos không biết điều đó, và cho dù San-chan không giận thì cứ cứu vãn tình hình vẫn hơn.
Đúng rồi Cosmos. Cứu vãn tình hình là quan trọng đấy. Cứu vãn tình hình đó. Đúng vậy. Cứu vãn tình…
“Vì thế, tôi muốn quý vị sắp xếp thời gian để dùng bữa trưa cùng San-chan điện hạ!”
Đừng có dùng từ ngữ cao siêu như thế chứ. Trông mày ngốc lắm đấy.
Tôi chỉ muốn khắc lên cái sổ ghi chép của mày đầu tiên là “Cách làm hòa” thôi.
Hơn nữa, còn dùng cả “tôi muốn quý vị sắp xếp” nữa chứ.
Xem ra là không tự mình mời, mà muốn tôi tìm cách giúp đỡ.
“Sao cô không tự mình mời thử xem?”
“Chuyện đó không được đâu!”
Ngốc thật đấy nhỉ?
“Nhưng mà…”
“Làm ơn đi Jouro-kun! Này, ở đây cũng viết vậy mà!”
Cosmos lập tức giở sổ ra cho tôi xem.
Trong đó viết: “Jouro-kun sẽ mời San-chan”.
Nếu tôi làm theo lời nó, tôi sẽ không chết vì đau tim chứ? Sẽ ổn chứ?
“Tôi hiểu rồi… Tôi sẽ cố gắng xem sao.”
“Cảm ơn Jouro-kun! Tuyệt vời! Vậy là tôi sẽ được ăn trưa cùng San-chan rồi!”
Nếu cô được ăn trưa cùng cậu ấy, thì tất cả là nhờ công của tôi đấy, Jouro đây này.
※
Đến cổng trường, San-chan đã có mặt, nhìn thấy chúng tôi liền mỉm cười vẫy tay. Thế là chúng tôi hơi tăng tốc bước chân, đi về phía cổng trường.
“San-chan, cậu vất vả rồi.”
“À! Jouro, xin lỗi nhé!”
Hôm nay San-chan lại đến để giúp thực hiện chiến dịch “Xóa bỏ hình ảnh nghiêm túc của Hội trưởng Cosmos”.
Dù bận rộn với câu lạc bộ, San-chan vẫn dành thời gian như thế này, cậu ấy thật sự là một người tốt.
Trong khi đó, Cosmos có vẻ hơi rụt rè, ẩn nửa người sau lưng tôi. Tuy đã nói với cô ấy rằng San-chan không còn giận nữa, nhưng chắc cô ấy vẫn còn để tâm.
“Cosmos-san cũng xin lỗi ạ. Đã bắt cô chờ muộn thế này!”
“À, không sao đâu! Coi như là thời gian học bài trước!”
Nhân tiện, xin cô đừng có dùng ngón tay gõ tín hiệu Morse vào lưng tôi chỉ vì cô đang sợ.
“Vậy hôm nay làm thế nào đây?”
Tít tò te… (Mau chóng giải quyết giúp tôi).
Nhột nhạt quá.
“Được rồi. Tôi có một kế hoạch đã nghĩ sẵn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“Được thôi! Cứ việc!”
“Đầu tiên, hai cậu thử cùng nhau ăn trưa mỗi ngày trong giờ nghỉ trưa xem sao? Vừa hay hôm qua Hội trưởng Cosmos cũng đã hứa sẽ nấu ăn rồi nhỉ.”
Tít tò te tít… (Không phải là thành công lớn sao).
Nóng vội thật đấy.
“Ơ, có được không vậy? Tôi ăn cũng khá nhiều, lỡ làm phiền Cosmos-san thì…”
“Không hề! Tôi mới là người làm phiền cậu chứ? Cậu nên ở cùng người khác hơn là, ừm…”
Cosmos lo lắng nói bằng giọng yếu ớt. Trán cô ấy khẽ chạm vào lưng tôi.
“À! Mấy chuyện đó cô đừng bận tâm làm gì ạ! Tôi không có đối tượng như vậy đâu!”
“Vậy thì, quyết định thế nhé. Từ ngày mai, giờ nghỉ trưa hai cậu sẽ cùng nhau ăn. Cứ thế mà xóa bỏ hình ảnh nghiêm túc mà các học sinh xung quanh gắn cho Hội trưởng Cosmos đi.”
“Hiểu rồi!”
“Ừm. Tôi sẽ cố gắng!”
“Vậy thì Cosmos-san, từ ngày mai nhờ cô giúp đỡ nhé!”
“Tôi đây tuy vụng về, nhưng cũng xin được nhờ vả ạ.”
Tít tò tò te te! (Hoan hô! Hoan hô!).
Lưng tôi đau quá.
Thật sự, làm ơn đừng dùng tín hiệu Morse bằng đầu nữa mà.
Mà thôi, mọi chuyện cứ thế mà diễn ra suôn sẻ thế này thì cũng khỏe thật.
Mấy lời thoại tôi đã chuẩn bị sẵn để dùng khi San-chan chần chừ cũng không cần phải nói.
Dù lưng có hơi đau… nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh chóng vẫn tốt hơn.
Bởi lẽ, hai kế hoạch hôm nay đều thành công mỹ mãn, nhưng đổi lại, một vấn đề siêu to khổng lồ đã ập đến với tôi.