Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

251 4221

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

23 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

287 1088

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

15 39

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

540 1427

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

84 284

Quyển 1 - Chương 7: Với tôi, đây là cú sốc lớn nhất cuộc đời

f6acbdb5-2552-4fcc-a2c4-acb85002be8a.jpg

Kể từ đó, một tuần đã trôi qua.

Tôi đã mất tất cả. Niềm tin từ mọi người xung quanh, bạn bè. Mất hết thảy.

Ngày hôm đó, tôi không để ý, nhưng trùng hợp thay, một nữ sinh đã ghé qua thư viện.

Và cô nữ sinh đó đã nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện của chúng tôi từ khi San-chan và mọi người đến thư viện.

Tất nhiên, bao gồm cả những lời lẽ khốn nạn của tôi nữa.

Nói đến đây chắc đủ hiểu rồi chứ.

Tốc độ lan truyền tin đồn thì khỏi phải nói. Thông tin từ cô nữ sinh đó lập tức lan đến tất cả học sinh, và đến ngày hôm sau, mọi người trong trường, kể cả giáo viên, đều trở thành kẻ thù của tôi.

Tình cảnh hiện tại của tôi chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "thảm hại".

Mỗi ngày, giày đi trong nhà của tôi lại được "trang trí" thành những tác phẩm nghệ thuật quái dị, không thể dùng được nữa; trên bàn học thì cúc vạn thọ "chực chờ", và khi vào toilet dùng buồng riêng thì sẽ có "mưa rơi".

Nhưng cũng đành chịu thôi. Một tên khốn nạn đã cố gắng hãm hại hai nữ thần tượng và át chủ bài của đội bóng chày.

Kết cục cho một tên như vậy chỉ có một.

Đáy của đáy trong hệ thống cấp bậc ở trường. Tôi đã trở thành tên khốn nạn đứng ở tầng lớp đáy xã hội, độc nhất vô nhị.

Thật sự là hết thật rồi. Dù đã dự liệu tình huống tệ nhất, nhưng cái này còn vượt xa hơn thế nữa.

Thật sự, kết thúc rồi...

Haiz... Hay là chuyển trường nhỉ? Chuyển đến trường khác thì cũng được thôi.

Muốn đi đâu đó thật xa... Đến nơi xa xăm không ai biết đến mình...

Khi đau lòng, tôi đã hiểu được cảm giác của những người muốn đi về phương Bắc.

Chẳng hiểu vì sao, nhưng cứ muốn đi về phương Bắc. Chắc chắn nơi đó có Đất Mẹ đang chờ.

À mà, tôi bị đuổi khỏi hội học sinh rồi.

Hình như đã có thư ký mới gia nhập, phải công nhận Cosmos làm việc nhanh thật.

Không muốn đi nên cũng chả sao, nhưng tôi nhận được một cái email lạnh lùng từ Cosmos rằng "Cậu không cần đến nữa", và khi tôi trả lời "Vâng" thì đúng một giây sau, Mailer Daemon đã gửi lại tin nhắn báo lỗi, khiến tôi chảy nước mắt. Ngay sau khi gửi đi là bị chặn rồi. Dù chưa thử nhưng chắc gọi điện cũng không được.

Tôi bị cô lập hoàn toàn trong trường, chẳng nói chuyện tử tế với bất cứ ai.

Duy nhất chỉ có Pansy là còn "quan tâm" đến tôi.

Dù là kẻ đầu têu đẩy tôi xuống tận cùng địa ngục, vậy mà hôm sau cô ta vẫn thản nhiên gửi mail cho tôi.

Theo mail của Pansy, Cosmos đã mời cô ấy vào hội học sinh, còn Himawari thì mời vào câu lạc bộ tennis, nhưng cô ấy đã từ chối.

Chắc là có liên quan đến San-chan, nhưng giờ thì tôi chẳng quan tâm nữa.

À, Pansy còn được San-chan tỏ tình chính thức nữa chứ.

"Đây là tình yêu chân chính! Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên!"

Ấy vậy mà cô ấy lại thẳng thừng từ chối lời tỏ tình đậm chất Shakespeare đó.

San-chan là người tốt vậy mà. Pansy đúng là phí của giời.

Kể từ hôm đó, tôi cũng không đến thư viện nữa.

Chẳng còn lý do gì để đến đó nữa, và thay tôi, giờ San-chan hình như ngày nào cũng lui tới thư viện.

Nghe đâu Himawari và Cosmos đã khuyên cậu ấy "trước tiên hãy để đối phương hiểu rõ về mình", rồi bla bla...

Thôi thì, dù sao thì được nói chuyện với người trong mộng mỗi ngày chắc là hạnh phúc lắm.

Dù bị từ chối lời tỏ tình, nhưng tinh thần không bỏ cuộc, dám thử thách của cậu ấy cũng khiến tôi hơi cảm động.

Cố lên San-chan. Tôi, kẻ đứng ở đáy cùng của hệ thống cấp bậc trong trường, sẽ lén lút cổ vũ cậu.

***

Rồi một ngày nọ.

Một ngày nọ, tôi ngồi cô lập hoàn toàn trong lớp, lơ đãng nhìn mấy quyển sách giáo khoa trong ngăn bàn bị ai đó "trang trí" một cách "nghệ thuật" đầy thú vị, thì Pansy gửi mail đến.

"Giờ nghỉ trưa, đến thư viện đi. Tôi sẽ nói cho cậu biết tình cảm thật của mình."

Nói thẳng ra là tôi không muốn đi. Hay đúng hơn là, tôi chẳng có ý định đến đó.

Tại sao giờ này tôi lại phải đi gặp cô chứ?

Ngay cả một kẻ ở đáy xã hội học đường như tôi cũng có quyền ghét những gì mình không thích chứ.

Đặc biệt là cái kẻ đã đẩy tôi xuống tận cùng như thế này, thì tuyệt đối không.

Cái thứ tình cảm thật gì đó, tôi chẳng có chút hứng thú nào.

"Nếu cậu không đến, tôi sẽ làm một chuyện cực kỳ khủng khiếp đấy."

Thôi nào, vậy thì bữa trưa nay đành "thanh lịch" ở thư viện vậy.

"Đến sau khi giờ nghỉ trưa bắt đầu 15 phút nhé."

Xem ra cô ta vẫn còn ban phát chút thời gian để tôi ăn uống. Dù tôi chẳng vui vẻ gì.

À, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ cho Pansy biết tay.

***

Mười lăm phút sau khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, tôi đã có mặt ở thư viện đúng như thời gian Pansy đã hẹn.

"Chào cậu."

"...Cái tình cảm thật đó là gì?"

"Trước khi nói, cậu có thể lấy quyển 'Tôi là một con mèo' ở đằng kia giúp tôi được không? Chắc chắn cậu sẽ bất ngờ đấy."

"Rồi rồi, biết rồi... Rắc rối thật..."

Con nhỏ này mà nói "bất ngờ" thì tôi sợ chết khiếp, cứ như tim mình sắp nổ tung đến nơi vậy, nhưng không nghe lời thì còn đáng sợ hơn.

Thế là tôi thở dài một hơi rồi bước đến kệ sách mà Pansy chỉ.

Haizz, tận trong cùng cơ à...

Tôi thấy buồn cho bản thân vì đã quá quen thuộc với thư viện đến mức biết rõ cả mấy chuyện này.

"À, chào! Sanshokuin-san!"

Khi tôi đang tiến vào sâu bên trong kệ sách, bất chợt một giọng nói vang lên từ phía sau.

Đáp lại tiếng gọi đó, tôi cuống cuồng giấu mình vào giữa hai hàng kệ sách.

Chật quá! Chỗ này, chật thế! Này, lỡ chui vào rồi, giờ có ra được không đây!?

Thôi, cằn nhằn cũng chẳng ích gì. Dù sao thì bây giờ ẩn mình mới là ưu tiên hàng đầu.

Nếu bị phát hiện tôi đang ở thư viện, chắc chắn chủ nhân của giọng nói kia sẽ nổi giận đùng đùng.

"Cậu đến đây làm gì thế hả?" – rồi tôi lại có nguy cơ bị nhuộm máu lần nữa.

Vậy thì chỉ còn cách chịu đựng thôi. Cho dù khả năng thoát ra là cực kỳ mong manh, cũng phải chịu đựng!

...À mà, người đến thư viện là San-chan.

Bị kệ sách ép chặt, tôi cố gắng hé được mỗi mặt ra nhìn lén, liền thấy một nụ cười rạng rỡ.

Ôi chao. Nụ cười đẹp thật đấy. Hạnh phúc như thế thì còn gì bằng.

Đúng rồi. Từ ngày tôi bị ném vào nhà vệ sinh, San-chan đã thay tôi đến thư viện mỗi ngày, chuyện đó nổi tiếng khắp trường mà.

Hừm... Ở đây thì nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện, nếu có thể thì tôi muốn ra khỏi thư viện lắm, nhưng trong tình huống này, đúng là tiến thoái lưỡng nan... Hơn nữa, hai người họ đang đứng ngay trước cửa ra nữa chứ...

San-chan, xin lỗi nhé... Tôi lỡ nghe lén cuộc trò chuyện rồi.

"Chào cậu."

Nhận được lời đáp của Pansy, San-chan vui vẻ đi về phía quầy lễ tân.

Và ngay khi ngồi đối diện Pansy, San-chan bắt đầu màn "ra oai" đầy lúng túng của mình.

"Này, cậu biết không? Lực tay tớ khá mạnh đấy. Tớ có thể bóp nát một quả táo bằng một tay!"

"Vậy sao."

"Với lại, tớ cố gắng ngủ đủ tám tiếng mỗi ngày đấy! Muốn chơi bóng chày giỏi thì nghỉ ngơi cũng quan trọng mà!"

"Cũng giỏi đấy."

San-chan, ý thức cao thật đấy... Nhưng mà, cứ thấy lạc quẻ thế nào ấy nhỉ.

Chẳng ăn thua gì với Pansy cả. Cứ bị cô ấy đáp lại một cách lãnh đạm.

Nhưng San-chan chẳng hề bận tâm, vẫn vui vẻ như thường.

Chắc là vậy rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh người mình thích thôi cũng đủ hạnh phúc.

Dù tôi chẳng hiểu cảm giác đó là gì.

Sau khi cảnh tượng đó tiếp diễn một lúc.

"Này, Ooga-kun."

Lần này, Pansy chủ động lên tiếng với San-chan.

"G-gì vậy!?"

Lưng San-chan thẳng tắp. Một tư thế rất chuẩn.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Cứ hỏi đi! Tôi sẽ trả lời hết!"

"Được. Cảm ơn."

Giọng Pansy có chút phấn khích. Ôi trời, lẽ nào San-chan có cơ hội rồi sao? Nếu vậy thì đúng là bất ngờ thật đấy.

"Oa! Lần đầu tiên Sanshokuin-san hỏi mình đấy, hồi hộp quá. Không biết câu hỏi gì đây?"

Hừm. Đó có thật là San-chan không vậy?

Cái sự nhiệt huyết thường ngày của cậu ta biến mất sạch, thay vào đó là vẻ "tươi mát". Ừm. Mà thật ra thì trông kì dị.

Vẫn lãnh đạm nhìn San-chan như vậy, Pansy từ từ cất lời.

"Tại sao cậu lại lừa dối và hãm hại Jouro-kun?"

...Hả? Con nhỏ Pansy này đang nói cái quái gì vậy?

San-chan hãm hại tôi á? Làm gì có chuyện đó... Khoan đã! San-chan!

Cậu ta đang đứng hình với nụ cười trên môi kìa!

"C-cái đó... Cô đang nói chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi nhé. Có phải tôi đã hỏi chưa đúng cách không?"

"Xin lỗi nhé! Tôi hơi không hiểu lắm..."

"Tôi sẽ đổi cách nói. Dù thật ra tôi muốn nghe chính miệng cậu nói ra hơn."

Pansy ngừng lại một nhịp, rồi dùng ánh mắt sắc như kiếm Nhật nhìn chằm chằm vào San-chan.

"Cậu đã nhận ra tình cảm của Akino-senpai và Hinata-san rồi đúng không? Và cậu đã hãm hại Jouro-kun."

"...Cô đang nói chuyện gì vậy? Với lại, tôi nghĩ người lừa dối và hãm hại Jouro là cô thì phải..."

Gì cơ? Chuyện này là sao đây?

Tôi suýt chút nữa là bật ra khỏi kệ sách, nhưng đã cố gắng kiềm chế một cách tuyệt vọng.

Cuộc nói chuyện vẫn chưa kết thúc. Không nên nhảy ra cho đến khi mọi chuyện rõ ràng.

Tôi cố gắng tự nhủ với bản thân như vậy.

"Phải. Cậu định giả vờ không biết sao."

"!"

"Nếu cậu không nói, vậy thì tôi sẽ nói. Đây là điều tôi đã xác nhận sau một tuần nói chuyện với cậu."

Pansy không nói là suy đoán, mà là xác nhận.

Và trong giọng nói đó, rõ ràng là có sự tức giận. Pansy đang giận dữ.

"Cậu bị mọi người xung quanh cho là một người vui vẻ, năng động. Điều đó đúng, và tôi cũng tin cậu là người như vậy. Thế nhưng, ngoài vẻ bề ngoài đó ra, cậu còn một con người khác. Một con người điềm tĩnh và xảo quyệt."

Lời Pansy tuôn ra đều đều, lạnh lùng như đang đọc một bản cáo trạng.

San-chan chỉ biết ngớ người ra lắng nghe.

"Điều khiến tôi nghi ngờ đầu tiên là khi Jo-ro kể rằng Hinata và Akino-senpai đã khiến cậu giận, nhưng chỉ sang ngày hôm sau cậu đã lập tức tha thứ cho họ. Dù đây có thể là suy nghĩ riêng của tôi, nhưng việc tỏ ra giận dữ với người khác, rồi đến hôm sau lại cư xử như thể đã quên phắt đi là điều kỳ lạ. Thế nên tôi đã nghĩ. Có lẽ nào, Ooga-kun à, sau khi tức giận, cậu đã nhận ra tình cảm của hai người đó dành cho mình?"

"..."

Ôi trời. Thật thế sao chứ...

Vậy là San-chan đã nhận ra tình cảm của hai người đó ở đó, rồi giả vờ tha thứ cho họ ư?

"Sao mà không nhận ra được chứ? Đột nhiên Hinata không còn đi học cùng Jo-ro nữa, mà lại tìm cách tiếp cận cậu một cách bất thường. Đến Akino-senpai thì trước giờ chưa từng có liên hệ gì, vậy mà lại ngày nào cũng làm cơm trưa cho cậu. Với những điều này mà nói hai người họ không thích cậu thì đúng là không thể nào."

Không, nhưng mà nghĩ lại thì đúng là thế thật. Tôi mà bị thế cũng nhận ra ngay tắp lự.

Nói trắng ra là nếu làm thế mà không thích thì tôi thành người mất niềm tin vào con người mất.

Dù trước đó cũng suýt nữa thì thành như thế rồi chứ.

"Thế mà cậu vẫn giả vờ không biết bấy lâu nay là để lừa Jo-ro và đẩy cậu ấy vào bẫy, đúng không?"

Không... Tại sao San-chan lại muốn hãm hại tôi chứ?

"Khiến Jo-ro và hai người họ đối đầu cùng lúc. Rồi tạo ra một tình huống không thể chối cãi, khiến cậu ấy không còn được ai tin tưởng nữa. Đó là mục đích của cậu."

"Tại sao, lại đến mức đó..."

"Tôi rất giỏi nhìn người."

Giỏi đến mức quá đáng rồi! Nhìn San-chan xem kìa!

Cậu ấy rõ ràng đang lộ vẻ đã bị vạch trần hoàn toàn rồi còn gì! Đúng là vẻ mặt khi bị bảo là tội phạm mà!

"Nhưng rồi một điều ngoài dự tính đã xảy ra, đúng không?"

Điều ngoài dự tính, là cái gì chứ?

"Đầu tiên là cậu định nhờ Jo-ro giúp đỡ chuyện tình cảm của mình, nhưng cậu ấy lại từ chối. Thế nên ngay lập tức, cậu đã thay đổi phương pháp thành lừa Jo-ro, đúng không?"

Thật sao... Cái chuyện bóng chày đó ngay từ đầu đã là để hãm hại tôi ư...

Và rồi tôi thì đã tránh được cái bẫy đầu tiên, nhưng lại dính vào cái bẫy tiếp theo à.

"Và thứ hai là việc tôi và Jo-ro có liên hệ với nhau. Việc cậu nói với Hinata và Akino-senpai rằng cậu có tình cảm với tôi là do vội vàng, đúng không? Là sau khi cậu biết Jo-ro có liên hệ với tôi."

"...Đến cả chuyện đó mà cậu cũng biết sao. Cậu nghe từ Jo-ro à?"

"Không nghe. Cảm ơn vì đã tự thú nhé."

"Ặc!"

Pansy đáng sợ quá! Đó là kiểu dẫn dắt câu hỏi à!

"Thế nên cậu đã thay đổi kế hoạch. Đầu tiên là khiến hai người đó hợp tác giúp đỡ tình yêu của mình, rồi lợi dụng mâu thuẫn có thể nảy sinh giữa Jo-ro và hai người đó khi Jo-ro vẫn tiếp tục giúp đỡ chuyện tình cảm của họ, đúng không? Nhưng trước khi thực hiện điều đó, một sự may mắn đã đến với cậu. Đó chính là giờ nghỉ trưa lần trước."

Cái lần Pansy đẩy tôi xuống vực thẳm đó à.

"Trong khi bản thân mình chẳng làm gì, Jo-ro lại nói chuyện riêng với tôi trong thư viện. Cậu nghĩ đó là cơ hội, đúng không? Rằng với việc này thì có thể hãm hại Jo-ro."

Không, nếu biết rõ đến thế rồi thì tại sao mày lại hãm hại tao chứ!?

Dù nghĩ thế nào thì đó cũng là lúc phải bảo vệ tôi chứ! Bảo vệ tôi đi chứ thật sự!

"Nhưng mà, lúc ở thư viện thì cậu đã Jo-ro...!"

Đúng rồi! Nói ra đi San-chan! Rằng vì mày mà thằng bạn thân quý báu của tao...!

À, giờ thì đang cạch mặt rồi...

"Đúng vậy. Chính tôi đã hãm hại Jo-ro. Bởi vì nếu không làm thế, cậu sẽ không đến đây nữa."

"Là sao, chứ?"

Ô, San-chan, trùng hợp ghê ha. Tôi cũng đang nghĩ y hệt vậy đó. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn là bạn thân... đúng không?

"Nếu tôi không giả vờ là kẻ thù của Jo-ro ở đó, cậu sẽ nhận ra rằng thật ra tôi là người phe Jo-ro, đúng không? Khi đó, cậu – một kẻ điềm tĩnh và xảo quyệt – sẽ không bao giờ đến đây nữa. Và sẽ không bao giờ để lộ sơ hở nào nữa."

Pansy, mày cố tình làm thế là vì tao sao.

Và vì thế mà mày còn khiến cả tao tức giận ư.

Nếu nghĩ như thế, thì những chuyện đã qua cũng tự nhiên mà tha thứ được – nghĩ thế sao mà được!

Thôi được rồi! Nếu thành ra thế này thì thà cứ bị lừa còn hơn!

Nhưng mà, tôi cũng có kha khá phần tự làm tự chịu mà.

Dù ở đó không có chuyện gì xảy ra, thì rốt cuộc cũng sẽ thành thế này thôi.

"Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, đúng không? Jo-ro à, dù có để yên thì cậu ấy cũng sẽ bị cậu lừa và hãm hại thôi, và cũng có rất nhiều phần tự làm tự chịu nữa."

À, đúng vậy nhỉ. Dù biết rõ rồi nhưng bị người khác nói ra thì vẫn thấy tức thật.

"Vậy thì quay lại chuyện chính và tôi sẽ hỏi cậu... Ooga-kun."

Như thể để giáng đòn kết liễu, Pansy ngừng lại, tạo ra một khoảng lặng. San-chan nuốt khan một tiếng.

"Tại sao cậu lại lừa và hãm hại Jo-ro?"

"..."

San-chan im lặng. Cậu ta cúi đầu, không nói gì.

Nhưng sau một lúc,

"...Là hồi trung học."

Cậu ta lẩm bẩm nói vậy. Cách nói chuyện y hệt như tên tội phạm tự thú trong một bộ truyện trinh thám.

Nỗi buồn u ám toát ra từ dáng vẻ rũ rượi của cậu ta thật không thể tả nổi.

"Tôi đã thua Jo-ro một cách thảm hại. Trong chuyện liên quan đến người con gái tôi thích."

Hả? Cái gì thế? Tôi với San-chan có cuộc thi nào à?

Mà nói thẳng ra là San-chan, cậu có người trong mộng ư!?

Cái gì chứ... Nếu nói ra thì tôi đã giúp đỡ rồi...

"Ban đầu tôi không nói chuyện được nhiều với cậu ấy, nhưng không hiểu sao cậu ấy lại thường xuyên bắt chuyện với tôi. Đến nỗi bản thân tôi cũng nghĩ rằng đây có lẽ là tín hiệu đèn xanh. Nhưng mà... mục đích mà cậu ấy bắt chuyện với tôi lại là... vì muốn thân với Jo-ro."

Mọi thứ thật quá khó hiểu. Tại sao lại có tôi ở đây? Thật sự là không hiểu nổi.

Nếu muốn thân với tôi thì cứ bắt chuyện với tôi ngay từ đầu chứ... Hay là...

"Cô bé đó đã thích Jo-ro, đúng không? Và muốn cậu làm người kết nối."

Thật sao! Không, nhưng mà nhớ lại xem. Hình như hồi trung học tôi có được San-chan giới thiệu cho một cô gái. Rồi ba đứa chơi với nhau một thời gian. Chẳng mấy chốc đã dần xa cách.

À. Mà hình như ngày tốt nghiệp có được nói "Đừng quên tớ nhé" thì phải. Nhớ lại thấy hoài niệm ghê.

"Đúng thế đấy. Thật là cái gì không biết nữa? Tôi chỉ là cầu nối giữa cậu ấy với Jo-ro thôi. Với cô bé đó, tôi chỉ là một công cụ tiện lợi mà thôi."

Ôi không. Thằng nào mới gần đây bị đối xử y hệt thế giờ đang bị kẹp giữa giá sách đây này.

San-chan, cậu là người đi trước của tôi sao...

"Tức thật. Thật sự rất tức. Tôi thì cố gắng hết sức để được cô bé đó thích, mà cô bé đó lại thích cái thằng Jo-ro chẳng làm gì cả. Không hiểu nổi. Tại sao tôi lại phải thua thằng đó chứ!"

San-chan đấm mạnh nắm tay xuống bàn, và run lên bần bật.

"Tôi biết rõ thằng đó đang che giấu bản chất thật, giả bộ ngoan ngoãn mà! Thế nên tôi đã nói điều đó với cô bé đó luôn. Thế mà cậu biết cô bé đó trả lời thế nào không? 'Em cũng thích cái Jo-ro như thế đấy!' ư? Cậu có tin được không?"

Ôi trời. Đến cả chuyện đó mà cũng bị lộ rồi à. San-chan bất ngờ lại tinh tường đến thế.

"Thế nên tôi mới nghĩ lần này mình làm thế là đúng rồi. Tôi biết rõ Jo-ro rất quan tâm đến hai người đó, và trên hết, việc thằng đó phải chịu chung số phận với tôi làm tôi thấy sướng nhất!"

...Sốc thật.

Khi Cosmos và Himawari hỏi ý kiến tôi, tôi có ghét bỏ gì San-chan đâu.

Thậm chí còn thấy hơi vui nữa kìa. Cứ như thể bạn thân của tôi được hai idol của trường công nhận vậy.

"Thế nhưng, thằng đó lại một lần nữa vượt mặt tôi..."

Vượt mặt San-chan á? Không không! Tôi là hạng bét trong hệ thống phân cấp của trường mà?

"Không ngờ cậu và Jo-ro lại quen nhau. Lúc đó cậu nói đến đây là vì muốn Jo-ro trả sách, nhưng không chỉ có thế đúng không? Cậu sẽ không vì một lý do cỏn con như thế mà cố tình đến gặp Jo-ro đâu, đúng không? Nghĩa là cậu..."

"Đúng vậy. Tôi thích Jo-ro."

"Quả nhiên là vậy. Tôi đã nghĩ thế rồi."

San-chan suy sụp y như một người ném bóng vừa bị dính cú home run quyết định ngược dòng vậy.

Đúng thế thật... Cả hồi trung học cũng vậy... Và cả khi lên cấp ba, người tôi thích cũng lại thích Jo-ro...

"Lại là Jo-ro nữa! Tất cả những cô gái tôi thích đều thích Jo-ro hết! Thế nên tôi đã nói ra. Nói tình cảm của tôi với Himawari và Cosmos! Và rồi mọi chuyện xảy ra ngay tắp lự. Hai người đó nói 'Đi đến thư viện rồi làm quen trước đi. Bọn tớ sẽ giúp đỡ cậu'. Hai đứa đó ngây thơ thật. Vì thích tôi nên mới hành động vì tôi đó chứ? Cả tuần này tôi đã được cười sảng khoái nhất luôn rồi. Dù có cố gắng đến mấy đi nữa thì cũng chẳng có chút cơ hội nào đâu mà! Hahahahaha!"

Thế ra đó là lý do mà lần nghỉ trưa trước, khi Pansy đến tìm tôi, lại toát ra vẻ bi thảm đến vậy ư.

Lúc đó tôi chỉ lo nghĩ cách đối phó với Pansy nên đã quên sạch rồi, hóa ra là vậy.

Thật sự, mọi chuyện đều đúng y như Pansy đã nói...

Tôi cứ nghĩ San-chan là một người bạn thân quý báu của tôi mà.

Bây giờ vẫn nghĩ thế.

Rốt cuộc thì đó chỉ là sự tự mãn của riêng tôi thôi.

Với lại, như thế thì Himawari và Cosmos thật đáng thương phải không?

Hai đứa đó thật sự thích San-chan mà?

"Này, tôi muốn hỏi. Tại sao cậu lại thích thằng đó đến thế? Tôi nghĩ thằng đó tính cách cũng méo mó lắm đó. Cả lần này nữa, rốt cuộc thì thằng đó cũng..."

"Đừng đùa nữa."

Một giọng nói mạnh mẽ, không thể ngờ từ Pansy thường ngày, đã cắt ngang lời San-chan.

Hay là con nhỏ đó... đang nổi điên ư?

"Đúng là câu chuyện lần này rất giống với những gì cậu đã làm với Jo-ro trước đây. Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng giữa cậu và Jo-ro có một sự khác biệt lớn."

"Khác biệt lớn?"

"Cậu không nhận ra sao. Những hành động của Jo-ro ấy, không phải vì bản thân cậu ấy, cũng không phải vì Hinata, hay vì Akino-senpai đâu."

Ối! Con nhỏ Pansy đó, đến cả chuyện đó mà cũng nhận ra... Không, nhưng mà điều đó thì...

"...Tất cả đều là vì cậu đó."

Thật sự là nó đã nhận ra rồi kìaaaaa! Và bị nói ra rồiiiiii!

"Ban đầu Jo-ro định ghép đôi cậu với Hinata hoặc Akino-senpai. Cậu ấy đã được cả hai người đó hỏi ý kiến, và cũng biết rằng dù cậu có hẹn hò với ai trong số họ thì cũng sẽ hạnh phúc thôi. Nhưng hành động của cậu ấy đã thay đổi giữa chừng."

Dừng lại đi Pansy! Thật sự dừng lại đi!

Không được đâu! Chuyện đó thật sự không được! Đó là điều không được nói ra!

"Sau khi cậu nói thích tôi, Jo-ro đã quay ngoắt 180 độ và nói với tôi rằng tôi nên hẹn hò với cậu. Cậu ấy đã phán đoán rằng thà cậu hẹn hò với người cậu thật sự thích còn hơn là hẹn hò với Hinata và Akino-senpai. Lý do rất đơn giản. Đó là vì Jo-ro biết rất rõ cậu là người đã quyết tâm thì sẽ làm đến cùng, không bỏ cuộc. Bởi vì hai người là bạn thân mà. Thật là một hành động ép buộc và khó chịu. Đúng là một kẻ xảo quyệt. Dù đã từ chối hợp tác với cậu rồi mà."

KHÔÔÔÔNG! Đừng nói nữa màaaaa!

"Jo-ro luôn là người như thế. Không phải vì Hinata, cũng không phải vì Akino-senpai, mà luôn vì cậu, luôn ưu tiên cậu hàng đầu mà hành động đó. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào... luôn luôn, đặt cậu lên ưu tiên số một."

Pansy siết chặt tay, như thể đang kìm nén nỗi buồn, và nói vậy.

Được rồi. Tôi không biết cậu buồn vì chuyện gì, nhưng nếu buồn thì đừng nói nữa.

"Cả ở thư viện tuần trước cũng vậy. Jo-ro hoàn toàn không trách cậu. Dù đó là chuyện xảy ra vì cậu cố tình làm lộ tình cảm với hai người đó."

Tôi bảo dừng lại rồi mà! Thật sự là xấu hổ lắm đó!

"Lúc đó Jo-ro, dù bị cậu đấm, nhưng lại không lo cho bản thân mà lại lo cho tay của cậu đó? Cậu ấy nói 'Là pitcher thì phải giữ gìn đôi tay cho cẩn thận...'"

Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn lấn át sự xấu hổ rồi! Tại sao nó lại biết được cả những gì tôi nghĩ lúc đó chứ!?

"Thế mà cậu lại phản bội Jo-ro. Điều mà tôi không thể tha thứ cho cậu chính là điều đó."

"Nhưng, nhưng mà việc tôi thích cậu là thật! Thật sự là cậu..."

"Không đâu. Người tôi thích là Jo-ro."

"Tại sao...?"

"Jo-ro rất tốt bụng. Vì cậu ấy là một người cực kỳ tốt bụng."

"Cậu phán đoán như vậy từ đâu?"

"Khởi đầu là vào năm ngoái, trong trận chung kết giải đấu khu vực mà tất cả mọi người trong đội bóng chày đã tham gia."

Mày cũng ở đó à! Thật sự là tụi mày thích cái chỗ đó ghê!

Thế là xong rồi nhé. Mấy đứa bây giờ thành "tứ quái" chung kết giải khu vực rồi đó!

Chà, lúc đó tôi cứ nghĩ cậu đã ngăn không cho tôi nói hết ra rồi, ai dè giờ lại lôi ra kể hết!

“Chung kết giải khu vực ư?”

“Phải. Cậu từng nói rằng cậu thích tôi sau khi ra cổng Nam và gặp tôi đúng không? Nhưng thực ra, trước đó, tôi đã thấy Joro-kun ở cổng Bắc rồi. Thấy cậu ta cứ đứng chờ cậu đó.”

À, chào. Tôi là Huyền Vũ phương Bắc đây. Xem ra đã bị Chu Tước phát hiện rồi. Tiếc là gần đây chẳng có biển gì cả.

Mà khoan, con Pansy đó, nó ở đó thật à! Không, thật sự là nó ở đó sao?

À ừm... Nhưng mà, cũng không phải là không thể xảy ra.

Hồi đó, trong lúc chờ San-chan, tôi cứ mải nhìn một chị gái xinh đẹp, ngực khủng đứng gần đó thôi, nên không để ý Pansy cũng là chuyện thường tình. Mà con Pansy, nó mờ nhạt thật mà.

“Joro-kun đã đứng chờ cậu ở đó suốt đó. Dưới cái nắng như đổ lửa, trong thời tiết oi ả kinh khủng, để an ủi cậu đang buồn bã vì thua trận chung kết, cậu ta còn ôm khư khư hai tay đầy ắp những xiên katsu mà cậu thích nhất nữa chứ. Đúng là đồ ngốc mà, phải không? Mấy người đi đường ai cũng cười cậu ta hết. Thế mà Joro-kun lại chẳng thèm để ý ánh mắt xung quanh chút nào, cứ kiên nhẫn chờ mãi, chờ mãi. Thật lòng mà nói, cậu ta quan tâm đến cậu lắm đó...”

Ừ thì, tôi cũng có chờ đó thật. Nhưng mà, San-chan là bạn thân của tôi mà...

“Chính lúc đó, tôi đã phải lòng cậu ta. Một người có thể nghĩ cho bạn thân đến vậy. Tôi nghĩ cậu ta là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Lần này cũng thế. Joro-kun luôn luôn đặt hạnh phúc của bạn thân lên hàng đầu để hành động. Có thể mọi người ghét Joro-kun vì chuyện lần này, nhưng tôi thì không. Tôi càng ngày càng... yêu cậu ta hơn bất cứ ai trên đời này.”

“Ra vậy. Đó là điểm khác biệt giữa tôi và Joro sao...”

“Phải. Cậu đã hiểu ra chưa?”

“Ừm. Đã thấm thía rồi.”

“Thế thì tốt rồi.”

“Nhưng mà, cậu đã phạm phải một sai lầm duy nhất.”

“Tôi thất bại ư?”

Chính vào khoảnh khắc đó. San-chan, người từ nãy đến giờ hoàn toàn bị vùi dập, bỗng ngẩng lên, trong mắt ánh lên một thứ ánh sáng đục ngầu rồi cất lời. Mặt hắn trông như một tên phản diện đáng sợ. Mà đó là bạn thân (từng là) của tôi đó nhé!

“Thư viện vào giờ nghỉ trưa thì chẳng có ai tới đâu, phải không?”

“Đúng vậy đó.”

Thôi chết rồi. Kiểu này, tôi cứ thấy có điềm chẳng lành thôi...

“Vậy thì, nếu bây giờ tôi có làm gì cậu ở đây, cũng chẳng ai phát hiện ra đâu nhỉ?”

“Quả đúng là vậy. Thế rồi, sao cậu bỗng dưng đứng phắt dậy thế? Định làm gì tôi đây?”

Thế ra cái con nhỏ đó, nó giấu tôi ở đây là có ý đồ từ trước à? Thật tình, có thể đoán trước hành động của người khác đến mức này, đúng là có giác quan thứ sáu mà.

“Rõ như ban ngày rồi còn gì. Giờ chỉ còn một việc duy nhất để làm thôi.”

Vậy thì, tôi cũng có một việc phải làm thôi.

“Phải. Cậu quả là một kẻ ngốc nghếch mà.”

“Phải đó. Tôi là cái thằng khốn nạn, ngu ngốc từ trong trứng nước. Thì sao chứ? Tôi nhất định không thể thua Joro nữa rồi. Để thắng được thằng đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!”

Haizzz... Ước gì có thể trốn đến tận phút chót thì tốt biết mấy... Thôi, đành vậy.

“Không phải ý đó đâu.”

“Hả?”

“Nếu bây giờ cậu dám làm gì tôi ở đây, thì cậu ta nhất định sẽ xuất hiện chứ gì. Chuyện đơn giản vậy mà cũng không hiểu sao?”

Tôi biết thừa rồi. Đồ ngốc.

“Đến, đến sao?”

“Hoàng tử thô lỗ, chẳng dịu dàng chút nào, tệ nhất của tôi đó.”

“Đồ khốn nhà ngươi, cái lời nói đó khiến ta phải nghi ngờ liệu ngươi có thật sự thích ta không đấy. Này!”

“Jo, Joro!?”

Cái mặt của San-chan lúc đó. Nói sao nhỉ, đúng là khó đỡ thật. Tôi bất ngờ xuất hiện từ phía sau, chắc hắn ta sợ chết khiếp. Mồ hôi tuôn ra như tắm, miệng thì cứ run lẩy bẩy hết cả lên.

“Yo. San-chan.”

Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối, rồi thản nhiên nói.

“À thì, cái đó... Tôi biết mày thích Pansy rồi, nhưng mà cũng nên biết phân biệt chuyện đúng chuyện sai chứ? Mà nói thật, cái đồ con gái ngực lép, tóc tết hai bím đó, bỏ quách đi là vừa.”

“Sao lúc nào cuối cùng cậu cũng cứ phải thêm một câu thừa thãi như vậy chứ?”

“Tôi nghĩ muốn khiến cậu dừng lại thì cách tốt nhất là cho cậu đối mặt với thực tế thôi.”

“Tình yêu là mù quáng nên mới đẹp chứ. Tôi cũng mê cậu đến mức chẳng thấy trời đất gì nữa rồi đây này.”

“Cái kính xấu xí đó là đồ trang trí à? Lo mà sửa cái gu thẩm mỹ tồi tệ đó đi một chút đi.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Tạ, tại sao... mày lại ở đây chứ...”

Nhìn tôi và Pansy cứ thế mà trò chuyện rất đỗi bình thản, San-chan hoàn toàn hoảng loạn. Thì phải thôi. Hắn bị tôi nghe hết cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ rồi còn gì. Hơn nữa, hắn còn định làm chuyện kinh khủng với Pansy nữa chứ. Thế thì không hoảng mới là chuyện lạ.

Nhưng mà, chịu khó ở đây với tôi thêm chút nữa nhé? Từ giờ, đến lượt tôi rồi đó.

“Tôi cũng hiểu cảm giác của San-chan mà.”

“Hả?”

Chắc lời nói của tôi quá bất ngờ, San-chan trợn tròn mắt.

“Cosmos và Himawari đó. Mấy con nhỏ đó, đúng là trò cười mà.”

“Hai người đó hả?”

“Phải đó. Bởi vì mấy con nhỏ đó, để được San-chan thích, đã liều mạng làm đủ thứ chuyện ngốc nghếch hết cả lên đó. Mà còn, hầu như toàn là công cốc. Thiệt tình, tôi cứ tưởng mình sắp cười đến vỡ cả bụng rồi chứ.”

Vừa nói, tôi vừa nhớ lại những chuyện trong hai tuần qua. Thế rồi, tôi thật sự bật cười một cách sảng khoái.

“Cái con Himawari đó thì vô tư quá thể. Hễ nghĩ ra cái gì muốn làm là nó cứ thế mà hùng hục làm liền. Thế mà, đến lúc cần thiết lại nhát gan chẳng làm được tích sự gì. Rồi cuối cùng lại quay ra nhìn tôi với cái mặt sắp khóc đến nơi. Đồ ngốc nghếch đáng ghét mà.”

Tham gia trò chuyện mà cứ dang tay rộng, hay chơi trò 'Măng tre nhú' – cái kiểu ngốc nghếch đó của nó thì đúng là số một. Quả thực là những hành động xứng đáng với cái danh "người đẹp ngốc nghếch vô tích sự" đó mà.

“Còn cái con Cosmos đó thì lại ngược lại. Nó nghĩ nhiều quá. Cái gì cũng phải ghi chép vào sổ, phải chuẩn bị kỹ càng thì mới làm được cái gì đó sao. Rồi đến khi thật sự làm thì cuối cùng lại hỏng bét. Con nhỏ đó, cứ giả bộ người lớn chứ thực ra vẫn còn con nít lắm. Gu thẩm mỹ thì cứ như thiếu nữ, chẳng ai nghĩ nó lớn hơn tôi cả. Thật quá đáng thất vọng.”

Cosmos cứ ám ảnh với mấy thứ màu hồng, lại còn cuống quýt lên loạn xạ trông mà buồn cười. Bình thường thì cứ tỏ ra điềm tĩnh ra vẻ vậy mà, đúng là một cô gái nổi loạn vô phương cứu chữa.

“Mọi nỗ lực của tôi đều đổ sông đổ biển hết. Dù có cố giải thích là hiểu lầm thì cũng chẳng thèm nghe. Đến khi hết giá trị lợi dụng thì vứt bỏ không thương tiếc. Ừ thì, mấy con nhỏ đó cũng có điểm tốt, nhưng mà tiếc thay, nhìn chung vẫn là một đống rắc rối. Ít nhất là sau vụ này, tôi ghét cay ghét đắng mấy đứa đó rồi. Đến cái mặt cũng chẳng muốn nhìn nữa.”

Không phải nói dối đâu. Là sự thật đó. Những đứa cứ thích trêu ngươi, hành người ta đến mức đó thì tôi không muốn dính dáng lần thứ hai đâu. Có thể nói bọn chúng là những kẻ phiền phức đến cực điểm.

“Nhưng mà này... San-chan.”

“Hả?”

Tôi dồn hết sức lực vào lời nói, từ từ tiến lại gần San-chan.

“Cái việc cười nhạo cảm xúc của mấy con nhỏ đó thì............... tuyệt đối không được đâu đấy!”

“Cậu, cậu đang nói cái quái gì vậy... *nghẹn*!”

Khoảnh khắc nhận ra hắn vẫn chưa hiểu được ý tứ lời tôi nói, tôi dùng toàn lực túm lấy cổ áo của San-chan.

Ừ thì, nếu ở đây mà San-chan và tôi đánh nhau, chắc chắn tôi sẽ thua thảm. Một bên là át chủ bài của đội bóng chày, một bên là cựu thư ký hội học sinh như tôi. Kết quả thì rõ như ban ngày rồi.

Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa rồi. Cho dù tôi có không muốn đến mức nào đi nữa... Cho dù tôi có đau khổ đến mức nào đi nữa...

“Đừng có mà nói mấy lời vớ vẩn nữa!”

Một khi đã quyết làm thì phải làm cho bằng được. Đó chính là phương châm sống của tôi.

“Trong mắt người ngoài thì đúng là chuyện vớ vẩn... Một câu chuyện cũ rích, nghe nhiều đến phát ngán. Chẳng đáng để dựng thành phim hạng B làm gì. Nhưng mà này, dù có ngốc nghếch đến mức nào, dù có sáo rỗng đến mức nào đi nữa... vì cái thằng khốn mày mà bọn chúng đã cố gắng hết sức đó!”

Bàn tay túm chặt cổ áo hắn siết mạnh lại. Đến tôi cũng cảm nhận rõ ràng máu đang dồn lên não mình.

“Tình cảm khi thích một ai đó thì làm gì có chuyện thú vị hay nhàm chán chứ! Tất cả mọi người đều có cùng một cảm xúc đó! Nếu mày cũng từng thích một cô gái, chẳng phải mày cũng vậy sao?! Nếu mày ghét tao, thì cứ nhắm thẳng vào một mình tao thôi! Đừng có lôi kéo bọn chúng vào... bọn những đứa rất thích mày vào! Nói đến nước này mà mày vẫn còn không hiểu nữa thì tao thật sự sẽ đấm mày một trận đó, nghe rõ chưa hả?!”

Trước thái độ hùng hổ của tôi, San-chan cứ thế mà gật đầu lia lịa.

Sau khi xác nhận được điều đó, tôi lập tức buông tay đang túm lấy cổ áo hắn ra.

“Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bọn chúng cũng luôn nghĩ đến mày đầu tiên. Hơn cả tôi, thằng bạn thân từ nhỏ, hơn cả tôi, thằng đàn em đáng yêu... chỉ có mày thôi đó.”

ced2031c-11d5-44b5-b109-34936b435afa.jpg

“Ư... ư hự! Khụ! Khụ!”

Đến tôi cũng không ngờ, mình đã túm hắn với lực mạnh đến vậy, vừa buông tay ra là San-chan đã ho sặc sụa.

“Vì vậy, hãy xin lỗi bọn chúng một cách tử tế vào. ...Nghe rõ chưa?”

“Được, được rồi. Tôi sẽ xin lỗi tử tế. Thật sự... tôi đã thấy có lỗi rồi.”

Tốt rồi. Xem ra cũng đã truyền đạt được. Mà, San-chan dù nói gì đi nữa thì cũng là một thằng khá thẳng tính mà, tôi nghĩ nói ra thì nó sẽ hiểu thôi. Ừm. Thật sự may mắn là không phải đánh nhau. Suýt nữa thì cái thư viện này đã nhuốm máu rồi. Mà chủ yếu là máu của tôi thôi chứ. Thiệt tình, sợ chết khiếp.

“...Nhưng Joro, còn mày thì sao đây?”

San-chan nói vậy sau một lúc.

Ừ thì, đúng vậy. Tình hình của tôi, nói thẳng ra là tệ nhất so với bất kỳ ai khác rồi. Những ngày mà tất cả mọi người trong trường đều trở thành kẻ thù, và tôi phải chịu đủ mọi trò quấy rối, hăm dọa. Thành thật mà nói thì mệt mỏi và đau khổ lắm.

Nhưng hơn cả những điều đó, việc bị San-chan nhìn bằng ánh mắt sợ hãi đến thế còn đau lòng hơn gấp bội.

Cứ yên tâm đi. Tôi chẳng có ý định làm gì San-chan đâu mà.

“Tôi thì sao cũng được. Vốn dĩ là tự làm tự chịu mà. Vả lại, nếu tôi mà giải quyết tình hình của mình thì San-chan mày sẽ rơi vào tình thế khó xử phải không? Cho nên, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với bất kỳ ai. Coi như là tình nghĩa bạn thân cũ vậy.”

“...Ra vậy. Lại một lần nữa, tôi lại... nợ mày rồi.”

Ấy, chết, chết rồi. Dù gì thì cũng phải nhắc con nhỏ này một câu nữa chứ.

“Pansy, đồ khốn như mày cũng đừng nói với bất kỳ ai đấy nhé!”

“Đó là một mệnh lệnh sao? Hay là một lời khẩn cầu đây?”

Pansy, người từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ bình thản, bỗng cất giọng đầy vui vẻ lạ thường.

“Xem như đó là một lời thì thầm của tình yêu thì sao nào?”

“Tôi không thể không chấp nhận được rồi.”

Pansy nói vậy với một nụ cười đầy thấu hiểu.

“Thế đó San-chan. Tao giao phó cho mày đó.”

“À, ừm... Tôi hiểu rồi. Nhưng mà này, Joro...”

“Hửm? Gì thế?”

“...Tôi vẫn chưa thua mày đâu đấy.”

Nói xong đúng một câu đó, San-chan lập tức quay người, bước ra khỏi thư viện.

“Tôi nghĩ việc tốt bụng quá mức thì thật sự không ổn chút nào.”

Sau khi San-chan rời khỏi thư viện, một lúc sau Pansy cất lời.

“Tình hình hiện tại của cậu vẫn chưa được giải quyết gì cả đó nhé? Từ giờ trở đi, cậu vẫn sẽ là đối tượng bị tất cả mọi người trong trường tấn công. Tất cả những gì cậu đã xây dựng cho đến nay đều đã mất hết, chỉ còn lại mỗi mình tôi. Đây là cơ hội lớn nhất để cải thiện tình huống tuyệt vọng đó, vậy mà cậu lại bỏ lỡ, có ổn không vậy?”

“À. Mất sạch rồi. Mất sạch hết.”

“Chỉ còn lại mỗi mình tôi.”

“Mất sạch hết rồi.”

Cái thái độ từ chối thẳng thừng của tôi. Thế mà khi tôi thể hiện ra, Pansy lại mỉm cười đầy vui vẻ.

Thiệt tình, cái con nhỏ này đúng là khó hiểu thật.

“Cậu thật sự là một người tốt bụng mà.”

“Việc mày đánh giá quá cao về tao thật là ghê tởm.”

“Đáng ghét quá.”

“Cái chỗ mày giấu tao mới kinh khủng đó. Nghĩ kỹ hơn chút đi. Chui ra thật sự rất khó khăn đó.”

Trong thư viện còn đầy rẫy chỗ để trốn nữa chứ. Thế mà, nó lại cung cấp cho tôi cái chỗ chật chội nhất, đúng là cấu trúc não bộ của nó có vấn đề rồi thì phải.

“Đó là ghế đặc biệt đó. Cậu có thích không?”

“Tôi ngồi ghế bình thường là đủ rồi.”

“Để phòng hờ, tôi đã đặt kín hết mấy ghế thường rồi. May mắn là không có ai bị ăn thịt.”

Pansy vừa nói vậy, vừa giơ ra cuốn truyện cổ Grimm “Sói và bảy chú dê con.”

“Chẳng hiểu cái quái gì cả.”

“Joro-kun vẫn còn chưa hiểu tôi chút nào đâu nhỉ.”

“Căn bản là, tôi chẳng thèm cố gắng mà hiểu.”

“Đúng là một kẻ lạnh lùng mà.”

“Đồ khốn nhà ngươi, trước hết phải xin lỗi ta một tiếng cái đã. Tại ngươi mà ta thành ra nông nỗi này đó!”

“Bên này cũng có đủ thứ chuyện riêng tư đó chứ.”

“Chuyện riêng tư gì chứ?”

“Em đã nói rồi mà? Nếu cứ thế thì đáng thương cho Hinata và tiền bối Akino lắm. Thế nên anh mới nói những lời đó với Ooga lúc nãy, đúng không? Vì anh đã hy sinh bản thân mình.”

“Nghe em nói thế, cứ như thể tôi là nhân vật chính ấy nhỉ.”

“Trong cuộc đời em, chắc chắn anh chính là nhân vật chính.”

“Gánh vác cuộc đời người khác thì tôi còn non nớt quá. Kiếm người khác đi.”

“Em yêu cái cách anh từ chối em như thế đấy!”

Vừa dứt lời, Pansy liền đứng dậy, tiến lại gần tôi.

“Cô bị bệnh thích bị ngược đãi à?”

“Chẳng phải là để bảo vệ em sao?”

“Hả!? Em đang nói cái quái gì──”

“Hiện giờ anh đang bị cả trường công kích. Nếu cứ ở bên anh như vậy, khả năng cao em cũng sẽ thành mục tiêu bị công kích. Thế nên anh mới từ chối em như thế, đúng không? Để bảo vệ em.”

Chụt. Pansy đặt ngón trỏ lên ngực tôi.

“Thế nên em mới yêu anh chết đi được!”

“Còn tôi, tôi ghét cô chết đi được!”

Cũng bởi cô ta là nạn nhân trong vụ này, tôi chỉ nghĩ là không nên kéo cô ta vào thêm rắc rối nữa thôi mà, vậy mà cô ta cứ toàn nghĩ theo kiểu thuận lợi cho mình.

Cái kiểu lạc quan thái quá cũng vừa phải thôi chứ.

“Này, Joro.”

“Gì đấy?”

“Trong vụ việc lần này, có một điều em rất vui đấy.”

Với vẻ mặt vui vẻ, Pansy vừa di chuyển ngón trỏ theo hình tròn, vừa tiếp lời.

“Hả?”

“Tại sao anh lại bảo em hẹn hò với Ooga?”

“Ờ, thì... cái đó... Sun-chan thích cô nên...”

“Thật á...? Chỉ vậy thôi sao?”

“Ực! Đúng, đúng vậy!”

“Đồ nói dối.”

c2e4739f-9280-43a7-9d82-c56441860a09.jpg

“Khụ!”

“Anh luôn hành động mà đặt Ooga lên hàng đầu. Mong muốn Ooga có thể hạnh phúc nhất. Vậy thì người hẹn hò với cậu ấy cũng phải là người được chọn lựa kỹ càng chứ, đúng không? Và anh đã muốn em và Ooga hẹn hò với nhau. Điều đó có nghĩa là...”

Trong chớp mắt, Pansy ngưng lại. Khoảng lặng đó chỉ là thoáng qua, nhưng lại có cảm giác dài đến lạ.

“Anh đã nghĩ em là một ‘cô gái tốt’, đúng không?”

“Không phải...! Chẳng qua tính cách của mấy đứa đó cũng méo mó cả rồi. Thế thì có là cô cũng chẳng khác là bao, tôi chỉ nghĩ vậy thôi.”

“Đồ hay thẹn thùng.”

“Đừng có cứ nói mấy lời khiến người ta tức giận thế chứ!? Mà thôi, chuyện đến đây là hết chưa?”

“Vâng. Đến đây là hết rồi.”

“Vậy thì tôi về đây.”

“Anh không đến thư viện nữa sao?”

Bàn tay đang đặt trên ngực tôi khẽ di chuyển, rồi từ từ bao lấy tay tôi.

“Đương nhiên rồi. Chẳng có lý do gì để đến cả.”

“Em muốn gặp anh.”

“Còn tôi, tôi chẳng muốn gặp cô đâu.”

Vừa nói xong, tôi liền hơi mạnh bạo hất tay Pansy ra.

“..............Buồn quá.”

Pansy nhìn bàn tay mình, như thể tiếc nuối cảm giác vẫn còn vương lại.

Rồi cô ấy từ từ đưa mắt nhìn lại tôi,

“Vậy mà em đã nói cho anh sự thật rồi đấy.”

“Ực!”

“Anh không đến thư viện nữa sao?”

“Đừng có nhắc lại hai lần thế chứ!”

Đôi mắt Pansy ngập tràn mong đợi lẫn chút bất an, dõi theo tôi.

Cứ như thể cô ấy đang cầu xin tôi đừng bỏ lại mình cô ấy một mình vậy.

Chắc vì bị tôi nhận ra điều đó mà cô ấy xấu hổ, nên cứ xoắn xoắn bím tóc, trông chẳng yên chút nào.

“Không đến đâu!”

Nhưng nói thế thì tôi cũng đâu có yếu lòng đến mức bị cô ta níu kéo ở đây.

Dù có chuyện gì đi nữa, thì cái sự thật rằng tôi ghét cô ta sẽ không bao giờ thay đổi.

“Vậy thì em phải cố gắng thôi.”

“Tùy cô.”

“Vâng. Em định thế đấy.”

Con ranh này có mưu tính gì thêm thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

Dù sao thì tôi cũng là kẻ hạng bét trong cái bảng xếp hạng đẳng cấp ở trường này. Đừng tưởng chỉ chút chuyện vặt đó là có thể khiến tôi suy sụp.

...Dù sao thì, chuồn sớm vẫn hơn.

Nãy giờ não tôi cứ réo ầm ĩ cảnh báo rằng ở đây thêm nữa là nguy hiểm rồi.

“Chào nhé, Pansy.”

“Vâng. Hẹn gặp lại, Joro.”

Mặc kệ lời chào có vẻ không lành của Pansy, tôi quay lưng rời khỏi thư viện.

Tôi đóng sập cửa, rồi vô thức ngơ ngẩn nhìn hành lang rộng lớn trước mắt.

Haizzz... Chắc lát nữa về lớp lại bị gì nữa đây.

Mệt mỏi và phiền phức thật đấy. Thôi thì, kệ vậy.

Nghĩ đến chuyện sắp tới thì hơi ngán thật, nhưng ít ra những vướng mắc trong lòng cũng đã tan biến.

Dù nói thế, nhưng có lẽ tôi vẫn nên cảm ơn Pansy.

Rốt cuộc thì, chỉ có cô ta là người đứng về phía tôi từ đầu đến cuối.

Cảm ơn nhé... Pansy. À, nếu hứng thì tôi sẽ đến thư viện vậy.

Tôi thầm cảm ơn trong lòng, rồi quay về lớp học.