Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Quyển 2 - Chương 4: Vòng Xoáy Vận Rủi

Bỗng dưng nổi hứng, tôi chợt muốn bộc bạch đôi điều về một chuyện này.

Đó là sự tồn tại của cái gọi là "nhóm nữ sinh".

Là tên gọi chung cho những nhóm nữ sinh chỉ toàn bạn bè thân thiết tụ tập lại mà thành. Mặc dù đám con trai cũng hay tụ tập, nhưng tại sao "nhóm nữ" lại nghe thuận tai hơn "nhóm nam" nhỉ? Tôi nghĩ là bởi con gái có xu hướng kết bè kéo cánh với bạn thân nhiều hơn con trai.

Và trong thế giới của các nhóm nữ sinh này, tồn tại đủ mọi thể loại "bầy đàn" khác nhau.

Có nhóm "văn nghệ" gồm mấy cô nàng trầm tính, tự tạo thế giới riêng của mình.

Có nhóm "năng động" thì toàn các cô gái thể thao tràn đầy năng lượng, chuyên khuấy động phong trào, tựa như những người làm nhiệm vụ "đẩy mood" cho các sự kiện.

Còn nhóm "tiêu điểm" lại tập hợp những cô nàng xinh xắn, có tiếng nói, giữ vai trò trung tâm của lớp.

Ngoài ra, hình như còn có cả nhóm "gái gyaru" hay nhóm "cool ngầu" nữa, nhưng trong lớp tôi thì về cơ bản chỉ hình thành ba loại nhóm kể trên, không có thêm nhóm nào khác.

À tiện thể, Himawari thì lại là dân "tự do", không thuộc phe nào. Nhìn qua cứ ngỡ cô bé sẽ hợp với nhóm Năng Động hoặc Tiêu Điểm, ấy vậy mà Himawari lại cởi mở với tất cả mọi người, thành ra chẳng thuộc về nhóm nào hết.

Thế thì, hỡi các bạn nam!

Trong cuộc sống học đường cấp ba, có một nhóm nữ sinh mà bạn tuyệt đối không được đối đầu.

Đó chính là… nhóm Tiêu Điểm. Bọn họ phiền phức đến cực độ.

Vì bọn họ tự cho mình là trung tâm của lớp, gần như áp đặt người khác phải tuân theo. Hễ có chút gì không vừa ý, bọn họ sẽ thao thao bất tuyệt về cái gọi là "chính nghĩa" của riêng mình, biến nó thành lẽ thường tình rồi tự biện minh cho bản thân, sau đó mới dốc hết sức nhe nanh múa vuốt, tấn công dồn dập.

Hả? Sao tôi lại nói chuyện này ư? Ấy là bởi, ngay lúc này đây, tôi đang…

"Jooro. Anh sống như vậy không thấy nhục nhã sao?"

Bị nhóm Tiêu Điểm tấn công hội đồng!

Sự việc xảy ra vào buổi sáng, khi tôi đang nghỉ ngơi ở chỗ ngồi của mình, mệt bã người sau màn chạy marathon cùng Himawari.

Himawari đã ra khỏi lớp để nói chuyện với thành viên câu lạc bộ về hoạt động ngoại khóa, còn San-chan thì đang hăng say tập luyện buổi sáng trên sân. Đúng khoảnh khắc đó, nhóm Tiêu Điểm liền hành động, bắt đầu những lời sỉ vả xúc phạm đến sự tồn tại của tôi.

À tiện thể, đây cũng là một đặc điểm của nhóm Tiêu Điểm.

Bọn họ sẽ không bao giờ ra tay khi có đối thủ mạnh hơn. Khi có một kẻ mạnh mẽ kiên định như San-chan, hay một cô gái đáng yêu và năng động hơn mình như Himawari, bọn họ sẽ bị áp đảo khí thế, chẳng dám hé răng một lời oán thán nào với tôi.

Bản năng mách bảo bọn họ biết đối thủ nào không thể thắng, và tính toán thời điểm thích hợp để ra tay.

Thế nên, bọn họ sẽ đợi lúc đối tượng tấn công bị cô lập trong lớp như bây giờ, rồi mới ra tay tập kích.

Chẳng khác gì lũ dã thú ăn thịt ngoài tự nhiên. Đúng là lũ chó sói đồng cỏ (coyote) mà!

"Xin lỗi, tôi không hiểu các cô đang nói gì?"

Tôi, một chú nai tơ đáng thương bị năm con chó sói đồng cỏ vây quanh, bày ra vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt long lanh vô tội, nhưng chẳng ăn thua gì. Lũ dã thú kia, có lẽ vì quá say sưa với màn kiếm ăn, chỉ thè lưỡi liếm mép mà thôi.

"Đây nè đây nè. Anh, anh dám bắt cá ba tay phải không?"

Một tờ giấy được dúi thẳng vào trước mặt tôi. Vừa nhìn rõ nội dung…

"Cái quái gì thế nàyyyyyy!?"

Tôi lại một lần nữa gào thét trước ánh mặt trời. Không kìm được, tôi giật phắt lấy tờ giấy – à không, tờ báo – rồi trợn mắt nhìn chằm chằm.

Bởi vì trên tờ báo ấy ghi rõ: "Kisaragi Yuuro - Cực phẩm rác rưởi! Đang lũng đoạn ba cô gái một cách trắng trợn!"

"Mới sáng nay báo đã được phát khắp trường rồi. Anh không biết sao? Đúng là ngây thơ vô số tội mà."

Từ cô nàng A trong nhóm Tiêu Điểm, đôi hàng mi giả dài ngoẵng khẽ rung lên bần bật, kèm theo một tiếng cười khẩy đầy châm chọc.

Khoan đã! Asunaro đã bảo sẽ bám sát tôi đến tận trước Lễ hội Bách Hoa để xem xét có nên đăng bài này hay không cơ mà! Vậy mà sao bây giờ nó đã lan truyền khắp nơi rồi!?

"Đã muốn lập hậu cung thì trước hết phải xem lại nhan sắc đi chứ… Ghê tởm…"

Tôi đang há hốc mồm, thì lần này, cô nàng B với lớp phấn mắt dày cộm lại buông lời cay nghiệt.

Vậy ra tôi đang bị nhóm Tiêu Điểm tấn công vì chuyện này ư! Rất hợp lý!

"K-khoan đã! Bài báo này là bịa đặt! Tôi nào có làm mấy chuyện đó!"

"Phải rồi phải rồi. Biết ngay anh sẽ nói vậy mà. Nhưng mà, *ai cũng* bảo vậy đó nha? Rằng Jooro đã nhìn con gái bằng ánh mắt kỳ quặc từ lâu rồi, thật ghê tởm."

Đến rồi! Chiêu "ai cũng" huyền thoại của nhóm Tiêu Điểm đây mà!

Báo vừa được phát sáng nay, thậm chí tiết chủ nhiệm còn chưa bắt đầu, mà chỉ trong chừng ấy thời gian ngắn ngủi, mấy cô đã đi hỏi được bao nhiêu người rồi mà lại nói "ai cũng" vậy hả?

"Ai cũng" là năm cô ư? Hay là tất cả mọi người trong lớp?

Mấy cô đã xác nhận với *tất cả* mọi người trước khi đến đây à? Không phải đúng không?

Mấy cô chỉ nói vậy để dồn tôi vào đường cùng thôi đúng không? Himawari và San-chan đang gọi tôi kìa, ừm?

"Thế anh bắt cá ba tay với ai hả? Mau bỏ ngay đi, rồi xin lỗi mấy cô gái đó đi."

Vừa thu thập thông tin vừa yêu cầu xin lỗi. Cái giọng điệu ra lệnh làm tôi cảm nhận được tham vọng muốn thao túng cả lớp của bọn họ.

Quả thật, bài báo này có nói tôi bắt cá ba tay, nhưng lại không ghi tên các cô gái liên quan. Nếu vậy, cho dù có bị dồn vào đường cùng, tôi cũng tuyệt đối không để lộ thông tin!

Thử nghĩ xem, nếu để lộ đối tượng là Himawari hay Cosmos. Lúc đó, mấy tên con trai đang đứng ngoài cuộc, nhìn nhóm Tiêu Điểm với ánh mắt hơi e dè, sẽ ngay lập tức bốc cháy vì ghen tị và quay lưng chống lại tôi.

Tôi thà chết chứ không để thêm một đàn thú ăn thịt nữa nhập hội với lũ chó sói đồng cỏ kia!

"Khoan, khoan đã!"

Đúng lúc đó, cánh cửa lớp bật mở, Asunaro thở hổn hển xuất hiện.

Cô bé có vẻ hoảng loạn lắm, không còn dùng kính ngữ thường ngày nữa, mà cứ thế tuôn ra toàn tiếng địa phương Tsugaru đặc sệt.

À, "wan tsuka" hình như có nghĩa là "một chút" thì phải. Trước đây tôi từng được dạy vậy.

"Asunaro, có chuyện gì vậy?"

Cô nàng A trong nhóm Tiêu Điểm liếc mắt và đôi mi giả của mình lúng liếng nhìn đầy nghi hoặc.

Nhưng Asunaro chẳng mảy may để tâm đến ánh nhìn đó, cứ thế lao thẳng vào vòng vây của tôi và nhóm Tiêu Điểm.

"Nghe đây, cái bài báo này đáng lẽ ra chưa được đăng đâu. Tớ cũng không hiểu sao nó lại lọt ra ngoài… Thế nên, đừng có tin sái cổ vào những gì viết trong tờ báo đó!"

"Nhưng mà… Jooro làm chuyện kỳ quặc nên mới có bài báo này đúng không? Nếu vậy thì--"

"Phải! Nhưng mà, có thể không phải sự thật! Tớ vẫn đang điều tra mà!"

Asunaro cắt ngang lời cô nàng A, kiên quyết nói ra điều mình muốn.

Hình như bài báo này bị đăng nhầm, hoàn toàn trái với ý muốn của Asunaro.

"Thế nên, tớ sẽ bám sát Jooro đến trước Lễ hội Bách Hoa, và sẽ viết kết quả vào số báo đặc biệt của lễ hội, vậy nên hãy chờ nhé! Bằng mọi giá!"

Ai mà ngờ kẻ nghi ngờ tôi nhất lại ra tay giúp đỡ mình cơ chứ…

Mà không, nếu ban đầu cô ta không hiểu lầm thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi!

"Nếu Asunaro đã nói vậy thì… được thôi. Nhưng mà, cẩn thận đấy nhé. Anh ta chẳng biết sẽ làm gì đâu. Trước đây, còn có người kể là tự dưng bị anh ta sờ ngực nữa cơ."

Khoan đã! Cái chuyện bịa đặt vô căn cứ đột nhiên xuất hiện đó là cái quái gì vậy!?

"Jooro, tớ xin lỗi… Có vẻ như khi làm báo hôm qua, bài của tớ đã bị lẫn vào… Tớ đã hứa sẽ không cho ai xem đến tận Lễ hội Bách Hoa… vậy mà lại thất hứa… Tớ xin lỗi nhiều lắm!"

Sau khi nhóm Tiêu Điểm bỏ đi, Asunaro cúi gập người xin lỗi tôi.

"Nếu tớ kiểm tra kỹ lưỡng hơn thì đã chẳng xảy ra chuyện này rồi… Tớ thực sự xin lỗi!"

"…Thôi được rồi. Chuyện đã rồi, có cằn nhằn cũng chẳng thay đổi được gì đâu."

"…Tớ cảm ơn."

Ưm… tạm thời thì mọi chuyện đã ổn thỏa, nhưng đây chẳng qua chỉ là vấn đề bị hoãn lại thôi.

Rốt cuộc thì, nếu không khiến Asunaro tin tưởng, cái bài báo "bắt cá ba tay" của tôi sẽ cứ thế được coi là sự thật hiển nhiên mất.

Tôi tuyệt đối phải giải thích rõ ràng sự hiểu lầm của cô nàng Tsugaru-ben này…

"Haizzz… phiền phức chết mất…"

Trong giờ giải lao sau tiết hai, tôi thở dài một hơi nặng nề.

Sự hiểu lầm ngày càng trầm trọng đã gây ra một tình huống ngoài sức tưởng tượng.

Thật ra, trong giờ giải lao tiết đầu tiên, tôi và Cosmos đã cùng nhau đi tìm thành viên cho buổi Triển lãm Vũ điệu Hoa. Chúng tôi mời những nữ sinh không được chọn vào top 10, nhưng cứ liên tục bị từ chối.

Nguyên nhân chính lần này không phải Himawari hay Cosmos, mà là tôi.

Các bạn biết lý do rồi đấy, đúng không? Vì cái bài báo đó đã bị rò rỉ.

Mặc dù tôi đã mời rất nhiều nữ sinh, nhưng câu trả lời đều là một.

"Tuyệt đối không đời nào tôi chịu nhảy với một kẻ bắt cá ba tay!"

Tình hình lúc này thật sự chỉ có thể khiến tôi tuyệt vọng mà thôi. Dù Cosmos đã kiên nhẫn giải thích rằng đó là một bài báo sai sự thật, nhưng có lẽ sự nghi ngờ vẫn quá lớn. Lời nói của hội trưởng hội học sinh cũng không thể địch lại sức mạnh của một tờ báo.

Màn chiêu mộ thành viên hoàn toàn thất bại, chúng tôi chẳng tìm được một ai.

May mắn trong cái rủi là Asunaro đã lập tức thu hồi những tờ báo sai sự thật đó.

Asunaro đã tạm thời bỏ dở việc bám sát tôi, mà tranh thủ giờ giải lao tiết đầu tiên, đi khắp trường thu gom những tờ báo đã được phát ra.

"À… Jooro, tớ đã thu hồi hết số báo được phát hôm nay rồi… Tớ, tớ xin lỗi."

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Khi tôi đang tỏa ra một luồng khí u ám, Asunaro ôm một chồng báo đầy cả hai tay, vẻ mặt hối lỗi bước đến bên cạnh.

Với tâm trạng của cô bé lúc này, nếu tôi bảo dừng việc bám sát lại, chắc cô bé sẽ đồng ý ngay.

"Thôi được rồi. Chuyện đã rồi thì đành chịu. Hơn nữa, sau này nhớ đăng những bài báo đúng sự thật thôi nhé."

"Tất nhiên rồi ạ! Tớ sẽ cố gắng hết sức để chuyện như thế này không bao giờ xảy ra nữa!"

Tuy nhiên, tôi lại không chọn lời nói đó. Hay nói đúng hơn, tôi không thể chọn.

Tại sao ư? Bởi vì tình hình sáng nay đã thay đổi việc tôi cần làm.

Rốt cuộc, trong mắt học sinh toàn trường, tôi lúc này gần như là một kẻ xấu xa không thể chối cãi.

Để minh oan cho bản thân, tôi phải nhờ Asunaro đăng một bài báo chính thức, khẳng định rằng bài báo đã phát là một sự hiểu lầm, và phân phát nó.

Vì vậy, dù có ghét đến mấy, tôi vẫn phải chấp nhận để cô bé bám sát, để xua tan mọi nghi ngờ.

Vừa phải giải quyết nghi ngờ bắt cá ba tay, vừa phải tìm thành viên cho Triển lãm Vũ điệu Hoa. Cả hai đều là những vấn đề quá khó khăn, khiến tôi chỉ muốn khóc.

"Thôi, tạm thời ưu tiên tìm thành viên trước vậy. Có vẻ cái đó dễ hơn."

"A! Đúng rồi!"

"Hửm? Sao thế?"

Đột nhiên, Asunaro vểnh cái đuôi ngựa lên rồi chắp hai tay lại.

Có cảm giác cô bé sắp nói điều gì đó không hay ho, tôi có nên ngăn lại không nhỉ?

"À thế này, Jooro. Nếu được thì, tớ--"

"Này, Jooro!"

Đúng lúc đó.

Trước khi Asunaro kịp nói hết câu, từ phía sau, một giọng nói hơi thiếu sức sống vang lên.

Đó là San-chan, người đàn ông với lượng "máu nóng" ít hơn hẳn mọi khi.

Chẳng lẽ anh ấy biết chuyện bài báo, rồi thất vọng hay giận dữ với tôi sao?

"À. San-chan. Cậu… có chuyện gì vậy?"

Trong lòng tôi thì hoảng loạn tột độ, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như thường ngày mà hỏi.

"Hôm nay mày có bài báo kỳ cục đúng không?"

Đoàng! Aaa, cuối cùng San-chan cũng biết rồi sao… Tôi phải làm sao đây?

"À, à! Nhưng mà, đó chỉ là tin đồn thôi, không phải sự thật đâu! Th-thật đó!"

Khi tôi vội vàng nói vậy, khuôn mặt San-chan dần dần biến thành nụ cười.

"Tao biết rồi mà! Đừng có bày ra cái vẻ mặt lo lắng đó chứ!"

Năng lượng nhiệt huyết, nạp đầy đủ! San-chan hừng hực khí thế như mọi khi, vỗ bốp một cái vào vai tôi.

May quá… Thật may là cậu ấy hiểu… Mặc dù vai tôi khá đau…

"Không sao đâu! Mặc kệ thiên hạ nói gì, tình bạn giữa tao và mày sẽ không bao giờ tan vỡ!"

Bạn thân, thật là một sự tồn tại tuyệt vời biết bao… Tôi suýt nữa thì bật khóc.

"Mà này, hôm qua tao nghe quản lý của đội bảo, bây giờ mày với Cosmos đang tìm thành viên cho Triển lãm Vũ điệu Hoa mà vẫn chưa thấy đúng không? Thêm cái bài báo như vậy nữa, mày sẽ vất vả hơn nhiều đúng không! Nhưng yên tâm đi! Thay cho mày, tao đã tìm được người cuối cùng rồi! Thành viên cuối cùng đó!"

"Thật sao!"

"Thật!"

Đây đúng là một bất ngờ vui vẻ! Làm tốt lắm cô bé! Mặc dù tôi đã quên tên rồi, nhưng tôi sẽ biết ơn cô.

"Nghĩ đến chuyện bài báo, nếu có đứa nào kỳ quặc tham gia thì tin đồn sẽ càng tệ hơn đúng không? Nhưng nếu là người tao chọn, tin đồn tuyệt đối sẽ không tệ đi! Đó chính là thành viên cuối cùng!"

"Th-thế… ai vậy? Thành viên cuối cùng đó?"

"Hừm hừm hừm," San-chan nở một nụ cười pha trộn giữa sự hừng hực và vẻ bất cần, dùng ngón cái của nắm đấm đã giơ lên… chỉ thẳng vào bản thân.

"Chính là Tui!"

「……Joro?」

「Chính là tôi đâyyyy!」

Khoan đã! Khoan đã nào Sun-chan!

Hội Vũ Hoa là sự kiện một nam nhảy với ba nữ luân phiên làm bạn nhảy.

Nhưng mà, vị trí nam tham gia thì tôi đã chiếm rồi. Vậy là cậu định tham gia vào vị trí nữ à?

Cái gì? Suốt thời gian không xuất hiện, cậu đi Ma-rốc về đấy à?

Nếu xét đến truyền thuyết của Hội Vũ Hoa, chẳng lẽ có khả năng tôi sẽ ‘kết duyên’ với cậu sao!?

Không được rồi! Cứ thế này, đến hè hay đông là có khả năng mấy cuốn ‘Joro x Sun’ hay ‘Sun x Joro’ bị phát tán mất thôi. …À mà… cái nào thì hơn nhỉ? Tôi thì nằm dưới… KHÔNG PHẢI! Cả hai đều không được!

「K-Không, Sun-chan là con trai mà? Hội Vũ Hoa thì…」

「Không sao đâu! Vừa nãy tớ đã hỏi cô Cosmos rồi, cô ấy bảo 『Có sự mới mẻ, được đấy. Để tôi thử nộp đơn xem sao』! Joro, với vũ điệu tình bạn nồng nhiệt của chúng ta, hãy làm cho tất cả những kẻ đến xem phải đổ rạp!」

Không ngờ lại có ngày mình phải nhảy một điệu vũ nồng cháy, sát sàn sạt với một thằng con trai khác… Đời đúng là vô thường mà.

「Hoặc là anh để Sun-chan tham gia để ngụy trang, hoặc là anh đụng chạm cả nam lẫn nữ một cách vô độ… Chỉ có thể là một trong hai thôi nhỉ.」

Làm ơn chọn cái thứ ba: “Mọi chuyện tự tiến triển mà tôi không hề hay biết”.

「Được rồi, hôm nay chúng ta hãy cùng cố gắng tìm cách giải quyết những hiểu lầm đi nào!」

Giờ nghỉ trưa, tôi hào hứng nói vậy, sau khi đã gọi Cosmos và Himawari đến thư viện như lần trước.

Một trong hai nhiệm vụ lớn, tìm thành viên cho Hội Vũ Hoa, tuy có kết quả bất ngờ nhưng đã giải quyết xong. Vậy nên điều tiếp theo cần làm không gì khác ngoài việc xóa bỏ những nghi ngờ.

Tiện thể, tôi cũng mời Sun-chan luôn. Bình thường cậu ấy hay đến căng tin ăn, nhưng hôm nay ở thư viện nên cậu ấy mua bánh mì ở tiệm tạp hóa, rồi ngồi bên cạnh tôi mà nhồm nhoàm nhét đầy miệng.

Tiện thể đi theo Sun-chan mua sắm, tôi đã cố gắng di chuyển nhanh nhẹn hết mức có thể trong cái tiệm tạp hóa đông nghịt người, để rồi thoát khỏi sự đeo bám phỏng vấn của Asunaro một cách ngoạn mục.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị ‘phỏng vấn cận cảnh’ rồi, nhưng riêng thời điểm này thì ngoại lệ.

Bởi vì những gì tôi sắp nói là biện pháp đối phó với việc bị phỏng vấn cận cảnh, nên nếu có cô ta ở đây thì không thể làm được.

「「「…………」」」

Hả? Không hiểu sao, cả Pansy, Cosmos lẫn Himawari đều đang có vẻ mặt rất khó coi.

Tôi đâu có ý nói gì làm phật lòng đâu nhỉ, lạ thật.

「Này, Joro.」

「Có chuyện gì thế, Sun-chan?」

Thế rồi, Sun-chan ăn xong bánh mì, vừa vo tròn tờ giấy gói vừa lên tiếng.

「Thay vì bận tâm mấy cái bài báo kia, hay là mình nghĩ về Hội Vũ Hoa trước đi. Bởi vì bài báo là chuyện của cậu… à không, là chuyện của chúng ta. Còn Hội Vũ Hoa, nếu không làm cho ra hồn thì sẽ gây phiền phức cho nhà trường đấy.」

「Ư!」

「Tôi nghe cậu nói giờ nghỉ trưa sẽ đến thư viện nói chuyện với mọi người, cứ tưởng là chuyện Hội Vũ Hoa chứ. Chưa gì đã quyết định thành viên rồi, còn những thứ khác thì chưa đúng không? Đúng là tìm thành viên có thể vất vả thật đấy, nhưng đấy đâu phải là đích đến đâu?」

Đúng quá rồi, tôi chẳng biết nói gì để phản bác. Quả thật, mấy bài báo đó dù có mặc kệ cũng không làm phiền ai cả.

Nếu lúc này tôi nói ra chuyện mình đang bị nhóm ‘siêu sao’ trong lớp tấn công, có lẽ suy nghĩ của mọi người sẽ thay đổi, nhưng tôi không định làm vậy. Dù là lý do gì đi nữa, tôi cũng không muốn tạo ra tình huống khiến Sun-chan hay Himawari va chạm với bạn học.

「Tôi biết vấn đề của Joro rất rắc rối mà? Tôi cũng muốn giúp nếu có thể, nhưng mà… việc giải thích hiểu lầm thì tôi dở lắm. Khó ở chỗ là có nói đúng sự thật cũng chẳng ai tin.」

Sun-chan vừa nói vừa gãi gãi sau gáy, trông có vẻ áy náy.

Dù nói rằng nên ưu tiên Hội Vũ Hoa, nhưng cậu ấy vẫn nghĩ cho tôi, khiến tôi có chút vui mừng.

「Xin lỗi Joro-kun. Vấn đề của cậu, hay là cứ tạm gác lại một chút được không? Chuyện này tuy đáng xấu hổ, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra được phương án nào hay cả…」

「Xin lỗi nhé Joro. Tớ thì có thể nói với mọi người là không phải đâu, nhưng ngoài ra thì không giỏi lắm…」

「Tôi cũng không giỏi nói chuyện với người khác lắm, và cũng không tự tin rằng người lạ sẽ tin lời mình nếu tôi nói sự thật… Xin lỗi nhé…」

Sau đó, ba người họ cũng áy náy xin lỗi tôi, vẻ mặt ỉu xìu.

Ra vậy. Thảo nào nãy giờ bọn họ cứ mặt nặng mày nhẹ.

Về cơ bản, Sun-chan, Cosmos, Himawari và Pansy đều là những người kiên định đi theo con đường của riêng mình. Chắc họ cũng ít khi phải bận tâm đến chuyện của người khác.

Vì vậy, trong trường hợp này, việc khiến những người xung quanh hiểu rõ về sự hiểu lầm, theo một cách nào đó, lại là lĩnh vực mà cả bốn người họ đều kém nhất. Mà nếu hỏi tôi có giỏi không, thì cũng chẳng khá hơn là bao.

…Thôi đành vậy. Tạm gác chuyện của tôi sang một bên đã.

Như Sun-chan nói, chuyện nào nên ưu tiên hơn là rõ rành rành rồi.

「…Được rồi. Tạm thời chúng ta hãy nói chuyện Hội Vũ Hoa đi. Này, phải làm cho ra hồn chứ nhỉ?」

Khi tôi cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt, biểu cảm của bốn người họ lập tức sáng bừng lên.

Ừ. Đằng nào cũng vậy, cứ vui vẻ lên thì hơn. Bây giờ hãy quên chuyện hiểu lầm đi đã.

「À, đúng vậy nhỉ! Vậy thì!」

Cosmos cười tươi đứng dậy, thoăn thoắt mở cuốn sổ tay. Trông cô ấy đầy khí thế.

「Tuy có chút quanh co khúc mắc, nhưng may mắn là thành viên Hội Vũ Hoa đã đầy đủ rồi! Vì vậy từ giờ trở đi, chúng ta hãy chuẩn bị cho buổi trình diễn chính thức! Tôi sẽ thông báo lịch trình hôm nay cho mọi người đây!」

Tôi cũng vất vả, nhưng chắc chắn Hội trưởng hội học sinh Cosmos còn vất vả hơn nhiều. Ngay từ câu 『thành viên đã đầy đủ rồi!』, đã cảm nhận rõ sự mãn nguyện của cô ấy.

「Hôm nay tan học, chúng ta sẽ tập nhảy đến 6 giờ tối! Sau đó mọi người sẽ cùng đi đến cửa hàng chuyên đồ nhảy để chọn trang phục! Có ai không tham gia được không?」

「Tôi không ạ.」「Em cũng không ạ!」「Em cũng không!」

「Thế thì tốt quá rồi! Pansy-san thì sao?」

「Nhưng tôi đâu phải thành viên của Hội Vũ Hoa đâu ạ?」

「Tôi biết chứ! Nhưng mà, tiện thể thì cô cũng đi cùng chúng tôi chọn trang phục sau giờ học nhé! Tôi muốn nghe ý kiến của càng nhiều người càng tốt!」

Cosmos tươi tắn nói vậy, Pansy hơi bối rối, nhìn chằm chằm vào tôi.

「…Tôi đi cùng có được không?」

「Cứ làm điều mình thích đi chứ.」

「Vâng ạ. Akino-senpai, tôi sẽ đi cùng.」

Pansy nói một cách thờ ơ, nhưng giọng điệu lại nghe có vẻ vui vẻ.

Tôi biết là cô vui rồi, nhưng làm ơn đừng có lén lút bóp tay tôi dưới gầm bàn như thế nữa.

「À này, về địa điểm tập nhảy thì…」

「À, Hội trưởng Cosmos. Tôi có thể nói chút được không?」

「Ừm? Có chuyện gì thế, Joro-kun?」

Đúng là như Sun-chan nói, tôi hiểu rằng Hội Vũ Hoa quan trọng hơn việc giải quyết hiểu lầm.

Thế nhưng, một khi bài báo đã lan truyền, tôi muốn tránh những hành động không cần thiết hết mức có thể.

Nói cách khác, tôi muốn tập luyện với bọn họ càng kín đáo càng tốt, không để ai khác nhìn thấy, dù có bị Asunaro theo sát phỏng vấn đi chăng nữa.

Dù là thể thao, nhưng nhảy múa lại là môn có rất nhiều tiếp xúc cơ thể giữa nam và nữ.

Thử nghĩ xem, nếu cảnh tập luyện như vậy mà bị ai đó nhìn thấy thì sẽ thế nào? Khả năng bị hiểu lầm là cực kỳ cao đấy.

Thế là tôi nghĩ! Về một nơi hoàn hảo, có đủ không gian để tập nhảy mà lại hầu như không có ai đến! Bây giờ tôi sẽ nói cho Cosmos biết.

「Về địa điểm tập luyện thì, ở đây thế nào ạ?」

「Ở đây sao? Có nghĩa là cậu định tập nhảy trong thư viện à?」

「Vâng. Thư viện có đủ không gian, lại hầu như không có ai đến. Chẳng phải là một nơi tốt sao?」

「Joro-kun, thư viện là nơi yên tĩnh để đọc sách. Chứ không phải là nơi để nhảy múa.」

Chậc! Lại xen mồm vào… Tuy nói rất đúng, nhưng lại là một câu nói rắc rối.

「Nhưng nếu tập ở thư viện, Pansy-chan cũng sẽ ở đó đúng không? Tớ sẽ rất vui nếu có Pansy-chan ở đó.」

「Tao cũng đồng ý với Himawari! Có Pa… Sanzenin-san ở đó sẽ thú vị hơn đấy!」

「Quả thật, đằng nào cũng đã mất công đi xem váy cùng nhau rồi, có lẽ để cô ấy xem tập luyện cũng tốt. Tập nhảy trong thư viện tuy không hợp lý, nhưng nếu xin phép trước thì cũng không phải là không thể.」

Ồ! Cả Himawari, Sun-chan và Cosmos đều đồng ý với ý kiến của tôi!

Chỉ một mình tôi thì không thể nào đấu lại Pansy, nhưng bốn người cùng hợp sức thì tôi cảm thấy có thể xoay sở được.

Nào, Pansy sẽ trả lời thế nào đây!?

「…………」

Giữa lúc mọi ánh mắt đổ dồn, Pansy vẫn giữ im lặng.

Và rồi, khoảng mười giây sau, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

「Joro-kun, cậu muốn ở cùng tôi sao?」

「Hả?」

「Cậu nói muốn tập luyện trong thư viện vì có không gian và hầu như không có ai đến. Nhưng lý do chỉ có thế thôi sao?」

Pansy nghiêng đầu, nói một cách thờ ơ, nhưng ánh mắt lại có vẻ mong đợi điều gì đó khi nhìn tôi.

Ý nghĩ của tôi có quan trọng gì đâu chứ. Đừng có cái gì cũng hỏi han xác nhận từng li từng tí như thế chứ.

「Này, Joro-kun. Cậu có muốn ở cùng tôi không?」

Nếu có thể thành thật nói 『cái nào cũng được』 thì mọi chuyện dễ dàng biết bao, nhưng với bầu không khí này thì khó mà nói ra được.

Bởi vì từ ba người kia, những ánh mắt tràn đầy thông điệp 『Mày biết ý mà, đúng không?』 đang đổ dồn vào tôi. Khốn kiếp… Kiểu này đúng là hết đường lùi rồi.

「…Muốn ở cùng cậu lắm chứ.」

「Vậy à… Thế thì đành chịu vậy. Đặc cách cho các cậu tập luyện trong thư viện đấy.」

Aizà. Suýt nữa thì muốn chết quách đi cho rồi…

「Vậy thì, quyết định rồi nhé. Chiều nay tan học, mọi người tập trung ở đây để tập nhảy. Xong xuôi thì năm người chúng ta sẽ đi chọn váy! Việc xin phép tập nhảy trong thư viện thì cứ để tôi lo, mọi người yên tâm nhé!」

「Vâng ạ! Đã rõ rồiii!」

「Vâng ạ! Rõ rồi ạ!」

Haa… Tuy là tạm thời ngăn chặn được tin đồn lan rộng thêm, nhưng tinh thần tôi đã bị tổn thương nặng nề.

Tan học. Tôi vò nát tờ giấy có ghi 『Thằng khốn tệ nhất』 mà không biết từ bao giờ đã được nhét vào hộc bàn, rồi vứt vào thùng rác. Chắc là một đòn tấn công từ nhóm ‘siêu sao’ kia, nhưng nếu cằn nhằn ở đây thì tình hình chỉ tệ hơn thôi, nên đành phải chịu đựng.

「Haa…」

「Joro, hôm nay chúng ta bắt đầu tập nhảy luôn đúng không!」

Khi tôi đang đứng trước thùng rác mà thở dài thườn thượt một cách sầu não, một cái đuôi ngựa (Asunaro) tay cầm bút đỏ, mặt tươi cười hớn hở tiến đến.

「…Đúng vậy.」

「Chúng ta tập ở đâu ạ? Himawari và Sun-chan hình như đã đi trước rồi, mà tôi thì muốn đi cùng Joro nếu có thể. Giờ nghỉ trưa tôi đã đánh mất dấu vết của cậu mất rồi mà.」

Ư! Cô ta lại lôi chuyện giờ nghỉ trưa ra nói nữa chứ…

Ngay từ đầu tôi đã định thành thật nói cho Asunaro biết rồi, nhưng giờ lại có cảm giác như bị uy hiếp mà phải nói vậy.

「Đừng có nói cho những người khác biết đấy nhé?」

「Ố là la! Cách nói này, tôi thích đấy. Giống như một tin độc quyền vậy!」

Khi tôi ghé miệng gần tai Asunaro thì thầm, cô ấy liền phấn khích hẳn lên.

「…Chúng ta sẽ tập ở thư viện đấy.」

Vừa nghe địa điểm tập luyện, cây bút đỏ của Asunaro liền giật giật.

Tất nhiên là sau đó cô ấy bắt đầu ghi chép lia lịa.

Nhưng vì tôi đã quyết định ưu tiên chuyện Hội Vũ Hoa hơn chuyện hiểu lầm, nên đành phải chịu đựng thôi.

「Ồ hô. Cậu chọn một nơi vừa kín đáo, lại vừa có thể ở cùng ba người kia… Ra vậy.」

「Ồn ào quá. Đằng nào thì cũng có buổi tập Hội Vũ Hoa, lại còn đi mua váy nữa, nên kiểu gì thì tan học cũng phải ở cùng bọn họ thôi.」

「…Có cả Sanzenin-san nữa mà. …Vốn dĩ là không nên có mặt ở đó.」

「Tôi nói trước cho cô biết đấy Asunaro. Với cô ta, riêng cô ta thì tôi tuyệt đối không có cái loại quan hệ như vậy đâu.」

「Nếu Joro đã nói vậy thì thôi, cứ coi như thế đi vậy.」

Tôi muốn khiếu nại tại sao mình lại trở thành kẻ nhượng bộ, nhưng chắc có nói cũng vô ích thôi.

Thôi vậy. Mau mau đến thư viện thôi.

「Thật sao! Sanzenin-san thật sự không sao chứ!? Tuyệt vời!」

「Tuyệt quá! Tớ siêu mong chờ luôn!」

「Em cũng vậy! Bây giờ có nói không cũng không được đâu nhé? Quyết định rồi đấy!」

「Vâng. Nhất định phải giấu Joro-kun… Ôi, chào mừng cậu.」

Khi tôi và Asunaro đến thư viện, bốn người kia đang nói chuyện gì đó có vẻ mờ ám.

Nếu là bình thường thì có lẽ tôi đã thắc mắc đôi chút rồi, nhưng giờ tôi không còn sức đâu nữa.

Tôi dồn hết sức lực để nghĩ xem phải đối phó với con quỷ đằng sau lưng thế nào.

「A! Asunaro-chan cũng đi cùng sao!」

「Vâng! Hôm nay lại là phóng sự theo sát Joro đây! Mà tiện thể hỏi, mọi người đang nói chuyện gì thế ạ?」

Asunaro giơ cây bút đỏ lên đầy khí thế, tinh thần phóng viên bùng cháy.

Chắc cô ta đánh hơi được tin giật gân rồi, cô ấy hỏi thẳng thừng những điều mà tôi vì quá mệt mỏi nên không dám hỏi.

「Hehehe! Asunaro à, chuyện đó không dễ gì mà tiết lộ được đâu~」

「Ồ! Khả năng giữ bí mật của San-chan quả là tuyệt vời! Chắc khó mà "phá vỡ" được đây!」

「Phải thế chứ! Miệng ta kín như bưng, đúng chuẩn Fukumoto đấy!」

Kín miệng như vận động viên từng đoạt nhiều giải Găng Tay Vàng nhất lịch sử sao.

Thôi rồi, chưa nói gì đến ta, ngay cả Asunaro cũng khó mà moi móc được gì từ hắn.

「Vậy thì, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi! Mọi người, làm ơn thay trang phục thể dục nhé?」

Cosmos dùng giọng nói nghiêm nghị, kéo không khí đang chùng xuống trở lại nghiêm túc. Quả nhiên là hội trưởng hội học sinh.

「Các bạn nữ có thể thay đồ ở phía sau quầy lễ tân nhé. Ở đó sẽ không ai nhìn thấy đâu」

Con trai cũng ngại bị nhìn thấy chứ bộ, hay là mình cũng vào thay đồ trong đó luôn nhỉ?

Nói thế chắc lại bị Cosmos mắng cho mà xem.

Tuy nhiên, cứ nhìn tình hình thế này thì dễ thấy rõ mối quan hệ giữa bốn người này và Asunaro.

Himawari và San-chan, dù có chút hiểu lầm, nhưng vì là bạn cùng lớp nên vẫn đối xử thân thiện với Asunaro.

Thế nhưng, Cosmos và Pansy thì lại khác. Có lẽ vì khác khối, khác lớp, hoặc cũng vì những hiểu lầm đã qua mà họ hoàn toàn không nói chuyện với nhau. Dù thực tế thế nào không rõ, nhưng nhìn vào thì có vẻ như họ đang cố tránh mặt nhau.

Nhắc mới nhớ, tan học hôm qua Cosmos và Asunaro cũng chẳng nói chuyện mấy thì phải.

Hình như chỉ có lần đầu tiên Asunaro dùng giọng điệu samurai thì mới trò chuyện tử tế được vài câu.

「Hehehe! Jouro, ta đã mặc sẵn đồ bên trong rồi nên khỏi lo nhé!」

Ừ. Tôi có lo gì đâu mà phải lo. Hóa ra đó là lý do trông cậu cứ phồng phồng.

「Jouro! Cậu không được nhìn trộm tụi tớ thay đồ đâu nhé?」

「Hừ! Làm gì có chuyện tớ nhìn trộm chứ!」

「Ồ, ai mà biết được nhỉ? Cậu trước đây cũng từng...」

Hô hô. Đã nghi ngờ tới mức đó thì để tôi cho thấy phong thái quý ông của mình xem nào.

「Tôi đã nói là không nhìn trộm mà. ...Mà nói thật thì, nếu vậy thì tôi và San-chan sẽ ra khỏi thư viện, đến nhà vệ sinh nam gần đó để thay đồ vậy. Sau khi bên các cô thay xong, làm ơn nhắn tin hoặc gọi điện báo cho chúng tôi biết」

「Ồ vậy sao? Đối với chúng tôi thì quả là tiện lợi, nhưng không phiền các cậu sao?」

「Đừng bận tâm. Nơi phụ nữ thay đồ thì đàn ông không thể ở lại được đâu」

「Jouro-kun... Cậu đã thật sự hiểu điều tôi nói lúc đó rồi!」

「Tất nhiên rồi. Tôi sẽ cho cô thấy một con người đã hối lỗi và lột xác」

Nhìn Cosmos đang xúc động, tôi nở một nụ cười đầy đắc ý.

Đúng vậy. Tôi đã thực sự hối lỗi rồi! Lần trước, lỡ chạm phải sự đàn hồi ở lưng, trong lòng bất giác xao động, thế là lẩm bẩm "Va chạm ngực!" rồi hưng phấn lên, thế là hỏng chuyện rồi.

Kiểu hành động xấu xí đó, tôi sẽ không bao giờ để lộ ra lần nữa.

「Jouro, tôi có buổi phỏng vấn cận cảnh nên tôi sẽ đi cùng cậu...」

「Đi thì được thôi, nhưng đừng có mà nhìn trộm nhé?」

「Kh-không, không đời nào tớ làm thế đâu!」

Kéo Asunaro đang đỏ mặt chối lia lịa, ba chúng tôi rời khỏi thư viện và thong thả đi về phía nhà vệ sinh nam.

「Vậy tôi vào toilet thay đồ đây」

「Ồ, được thôi! Vậy thì tôi sẽ ở đây canh chừng để Asunaro không nhìn trộm được!」

「Đã bảo là không có đâu mà!」

Vừa nhìn San-chan dang rộng hai tay như một bức tường thành, vừa nhìn Asunaro mặt đỏ bừng, cãi lại với giọng Tsugaru, tôi một mình bước vào nhà vệ sinh nam.

「Phù... Cuối cùng cũng đến lúc rồi. ...Mư-hư-hư-hư」

Vào trong toilet, tôi bất giác nhìn vào gương.

Thế rồi, trong gương là hình ảnh một gã đàn ông xấu xí, biến thái tột độ, mặt mày dâm đãng, mũi nở phồng.

Này này. Tên nào đây? Mặt mũi thật sự thảm hại. Mà thôi kệ.

...À mà, hiện giờ tôi đang ở nhà vệ sinh nam. Một nơi hoàn toàn tách biệt với thư viện.

Giờ này chắc đám kia đang bắt đầu thay đồ trong thư viện rồi. Và tôi thì không thể nhìn thấy được.

Nhưng, khoan đã! Đó là một sai lầm lớn!

Mọi người có biết không? Đặc quyền mạnh nhất mà một nam sinh trung học được ban tặng là gì không?

...Đúng vậy! Đó chính là 'TƯỞNG TƯỢNG'.

Nếu chỉ nói vậy thì chắc nhiều người sẽ nghĩ nó chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng mà, trí tưởng tượng của tôi thì hơi bị đặc biệt đấy. Bởi vì có thần linh giúp sức cho tôi mà!

Giờ thì để tôi cho thấy sức mạnh đó xem nào!

Vị thần thống trị thế giới của chúng ta kính yêu... Thần linh ơi! Xin hãy ban cho tôi sức mạnh!

(Hình minh họa)

Á dà, cảm ơnnnnn! Thật sự, cảm ơnnnnn rất nhiều!

Lại còn thêm cả Pansy, người không cần thay đồ, vào nữa chứ, thật sự, cảm ơnnnnn rất nhiều!

「Chào mừng trở lại. Ồ? Jouro-kun có vẻ đang rất vui vẻ nhỉ」

À, cô nhận ra sao? Vâng. Tôi vừa gặp chuyện cực kỳ tốt đẹp. Họa sĩ vĩ đại muôn năm!

「Có vậy sao? Tôi vẫn bình thường mà」

Tất nhiên là tôi không nói ra rồi. Bởi vì nếu nói ra, tôi lại bị bắt quỳ nữa cho mà xem. Ghét lắm.

「Ồ vậy sao? Vậy thì, mọi người cũng thay đồ xong rồi, chúng ta bắt đầu luyện tập luôn nào! Chúng ta đều là người mới tập nhảy nên sẽ chỉ nhảy điệu waltz cơ bản thôi!」

Phải rồi. Dù sao thì cũng không còn nhiều thời gian, chắc không thể làm được nhiều thứ khác.

「Và đây, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn video về buổi biểu diễn Hoa Vũ năm ngoái, nên hôm nay chúng ta hãy cố gắng tập theo những gì thấy được nhé!」

Phù. Cuối cùng thì buổi luyện tập nhảy cũng đến rồi. Tức là sau này không chỉ có thị giác mà cả xúc giác cũng được mãn nguyện đây mà! Tuyệt vời! Cuối cùng thì 'thời gian phần thưởng' cũng đến rồi!

「Vậy thì hôm nay, tôi và Himawari sẽ cặp đôi. Jouro-kun và San-chan sẽ cặp đôi để bắt đầu luyện tập nhảy nhé!」

…Ôi, lại thế này sao? 'Phần thưởng' của mình kết thúc ngay từ lúc nãy rồi à?

「Jouro-kun. Asunaro-san cũng ở đây, dù sao thì tôi cũng đã cố gắng chiếu cố cho cậu đó」

Xin lỗi! Đó là làm ơn mắc oán! Mà cái kiểu thì thầm to nhỏ đó của cô mới là không được!

「Jouro và Hội trưởng Cosmos. Quả nhiên, không thể nào tin rằng họ chỉ là mối quan hệ tiền bối - hậu bối được...」

Thấy chưa! Lại thành ra thế này rồi!

「Nhớ nhé Jouro? Bí quyết của nhảy múa là Ando Torowa đấy! Ando Torowa!」

San-chan, một người trông giống người Nhật gốc Mỹ như thế không phải là bí quyết nhảy múa đâu.

...Thôi kệ đi. Hôm nay không được thì còn có ngày mai.

Từ ngày mai trở đi thì khà khà khà... Hử? Gì thế Pansy, sao lại nhìn mình chằm chằm thế kia.

「Jouro-kun」

「Gì vậy?」

Giọng nói vẫn không cảm xúc như thường lệ, nhưng sao lại lạnh lẽo đến thế... Cứ như băng vậy.

「Từ ngày mai, khi luyện tập nhảy, nếu cậu định làm gì đó kỳ quái với Hinata-san và Akino-senpai, thì cậu sẽ bị Stinger-kun 'Starbucks' đó, cẩn thận đấy nhé」

「Hả? Starbucks? Sao lại có bọ cánh cứng ở quán cà phê chứ—」

「Cậu đang nói gì vậy Jouro-kun? Hãy dùng lý trí mà suy nghĩ đi chứ. Nói đến Starbucks thì...」

「Nói đến Starbucks thì sao?」

Tôi ngơ ngác nghiêng đầu, Pansy hít một hơi rồi lôi ra một cuốn light novel của Dengeki Bunko. Đó là cuốn "Sword Art Online" của tác giả Reki Kawahara.

Kh-không lẽ nào... Starbucks là!

「Đương nhiên là Starburst Stream rồi, phải không?」

...Vậy thì từ ngày mai, khi nhảy, tôi sẽ cố gắng hạn chế tối đa việc tiếp xúc cơ thể.

Stinger-kun. Tuy màu đen và có hai lưỡi kiếm, nhưng lại có thể tung ra 16 đòn liên tiếp nhỉ. Ghê thật...

Ngày đầu tiên luyện tập nhảy, chỉ có màn nhảy múa đầy nhiệt huyết của tôi và San-chan.

Quả nhiên là át chủ bài của câu lạc bộ bóng chày. San-chan với khả năng vận động xuất sắc đã nhanh chóng học được những bước nhảy điêu luyện, trình diễn một điệu nhảy nhẹ nhàng. Himawari cũng là át chủ bài của câu lạc bộ tennis, dần dần trở nên thành thạo hơn, và ngay cả với mắt người nghiệp dư cũng thấy được sự tiến bộ rõ rệt. Còn Cosmos, không biết có phải vì đã chuẩn bị trước không mà ngay từ đầu đã là người nhảy tốt nhất trong số bốn chúng tôi. ...Hả? Vậy thì ai là người kém nhất ư?

Nghe này? Chúng tôi không phải là cạnh tranh mà là hợp tác để nhảy múa. Vì vậy, không cần thiết phải tìm kiếm ai đang gây cản trở đâu nhé. Đừng hiểu lầm chỗ đó! Tuyệt đối không phải là tôi đang bận tâm vì bị một thành viên thư viện nào đó nói là 'thật đáng xấu hổ' đâu nhé!

Cứ thế mà, sau khi kết thúc buổi luyện tập nhảy, chúng tôi rời trường và đúng lịch trình, thẳng tiến đến cửa hàng chuyên bán đồ nhảy múa.

「Woaaa! Tuyệt vời quá! Tuyệt vời quá!」

Vừa đến cửa hàng, Himawari đã bắt đầu reo hò ầm ĩ hết sức.

Cô bé nhanh chóng chạy khắp cửa hàng, nhìn đủ loại váy và mắt sáng lấp lánh.

「Tôi sẽ đi hỏi nhân viên xem có thể cho thử đồ không」

Cosmos trải sổ ra, ra vẻ bình tĩnh nhưng rõ ràng trên đường đi đến chỗ nhân viên, cô ấy đã liếc nhìn khắp nơi, săm soi đủ loại váy.

Chắc là bằng cách nào đó, niềm tự tôn của một hội trưởng đã giúp cô ấy kiềm chế được trái tim thiếu nữ của mình.

「Này, Jouro. Tôi nghĩ chiếc váy mình mặc nên là màu đỏ! Màu đỏ của tinh thần thép và ý chí kiên cường!」

San-chan, cậu định mặc váy vào buổi biểu diễn thật đấy à?

「À, tôi rất mong đợi xem mọi người sẽ chọn chiếc váy nào nhé. Chắc chắn đây sẽ là một bài báo hay đây!」

Tiện thể, Asunaro, người đi theo như thể chuyện đương nhiên, cũng thốt lên một tiếng đầy phấn khích.

Có vẻ như anh ta vừa phỏng vấn tôi vừa kiêm luôn việc đưa tin về triển lãm Hoa Vũ, và giờ thì đang dồn sức vào việc đó.

「…………」

Bất chợt, tôi nhìn thấy Pansy đang chăm chú nhìn một chiếc váy, có vẻ như cô bé rất quan tâm đến nó.

Đó là một chiếc váy thiết kế kiểu Nhật, màu xanh đậm gần như đen, thêu đủ loại hoa rực rỡ.

Nếu là Pansy vốn có thì chắc sẽ rất hợp.

「Pansy. Thế mày cũng thử váy xem sao?」

「Tôi chỉ cần nhìn thôi」

Ngay khi tôi cất tiếng, Pansy liền quay phắt mặt đi, rồi thong thả bước vào sâu trong cửa hàng.

Cái gì vậy... Đã cất công bắt chuyện mà sao lại lạnh nhạt thế chứ.

「Mọi người ơi~! Đã được phép thử đồ rồi nên chúng ta hãy thử đủ loại váy luôn nào! Nhanh lên nhanh lên!」

Phải chăng Cosmos đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mình rồi?

Khi nhìn thấy cô ấy đã lén lút chọn sẵn ba chiếc váy mình muốn mặc, rồi vui vẻ gọi chúng tôi, thì rõ ràng là 'chế độ nghiêm túc' đã đạt đến giới hạn, và 'chế độ thiếu nữ' đã bật lên.

「Thiết kế này... không đủ nhiệt huyết. Cái này thì không đủ bất khuất. Ưm... Vậy cái này? Không, cái này không đủ gan lì... Được rồi! Chính là cái này, cái có linh hồn!」

San-chan, cậu đòi hỏi tinh thần 'siêu việt' như thế ở một chiếc váy thì sai rồi đấy.

À ừm, trang phục của mình nên chọn cái nào đây nhỉ? Thôi thì, tạm chọn cái này vậy.

Về phần thử đồ, bộ lễ phục đuôi tôm của tôi đã được Himawari và Cosmos chọn, và sớm được quyết định.

Thế là rảnh rỗi, tôi đứng trước phòng thử đồ với vai trò kiểm tra những chiếc váy mà ba người còn lại sẽ mặc. Cá nhân tôi thì muốn được nhìn những chiếc váy hở hang (chỉ dành cho nữ) nhưng với tính cách của hai người kia, chắc chắn họ sẽ không nghĩ đến chuyện đó đâu, nên tôi cũng không mong đợi nhiều.

「Này này, Jouro. Cái này thế nào? Có hợp không?」

Người đầu tiên kéo rèm phắt một cái là Himawari.

Có lẽ cô bé rất ưng ý. Cứ nhảy nhót tưng tưng, tỏ ra phấn khích.

Chiếc váy Himawari chọn là một chiếc váy có thiết kế hơi đứng tuổi một chút. Bản thân nó là một thiết kế đẹp.

Nhưng mà, nếu hỏi liệu nó có hợp với cô bé này không, thì câu trả lời là KHÔNG.

Himawari có vẻ ngoài hơi trẻ con một chút, nên những chiếc váy như thế này có lẽ không hợp lắm.

Tuy nhiên, nói ra điều đó chắc sẽ bị mắng, nên cứ khen bừa vậy.

「Ồ~. Đẹp đấy chứ」

「Ehehe~. Cảm ơn nhé! Vậy tớ đi thử cái tiếp theo đây!」

「Jouro-kun, cái này thế nào? Tôi rất ưng ý nó đấy...」

Tiếp đó, Cosmos hơi ngượng ngùng kéo rèm ra và bước ra.

Vẻ mặt mỉm cười e thẹn thật đáng yêu.

Chiếc váy Cosmos chọn là một chiếc váy có thiết kế hơi trẻ con một chút. Bản thân nó là một thiết kế đẹp.

Nhưng mà, nếu hỏi liệu nó có hợp với cô ấy không, thì câu trả lời là KHÔNG.

Cosmos có vẻ ngoài hơi đứng tuổi một chút, nên những chiếc váy như thế này có lẽ không hợp lắm.

Tuy nhiên, nói ra điều đó cũng chắc sẽ bị mắng, nên cứ khen bừa vậy.

「Ồ~. Đẹp đấy ạ」

「Ồ, vậy sao? Phù phù. Vậy thì tớ đi thử cái tiếp theo đây!」

「Được được. Đằng này người ta cũng có vẻ vui, vậy là mình không sai rồi」

「Jouro, chết rồi! Bó sát như lột luôn!」

Tiếp đó, San-chan xuất hiện trong chiếc váy nữ size lớn nhất.

Tuyệt thật. Thật sự là tuyệt vời. Dù là thân hình cân đối, nhưng dù sao cũng là đàn ông, với lại San-chan vốn dĩ đã to con rồi.

Chiếc váy bó sát đến nỗi có vẻ như sắp bung chỉ đến nơi.

Nhưng mà, chắc không còn size lớn hơn nữa đâu, nên cứ khen bừa vậy.

「Ồ~. Độc đáo đấy chứ」

「Hehehe! Mày nói thế làm tao vui ghê! Vậy thì tao đi thử cái tiếp theo đây!」

Hả? Còn cái nữa sao? Chắc sẽ bị nhân viên mắng mất, nên tốt nhất là nên dừng lại thì hơn...

「Jouro-kun, thế nào? Có hợp với tôi không?」

Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ chờ ba cô gái thay đồ, Pansy đã khẽ khàng bước tới từ phía sau. Trên đầu, cô bé cài một chiếc kẹp tóc hình bông hoa păng-xê, đúng với biệt danh của mình.

“Sao cũng được.”

“…Anh đúng là đồ ác ý. Vậy thì tôi chọn cái khác vậy.”

Không, dù cô có mang cái khác tới thì tôi vẫn thấy vậy thôi. Tôi chẳng có hứng thú gì với dáng vẻ hiện tại của cô đâu.

“Ối. Mưa rồi.”

Trong lúc đợi ba cô nàng, tôi chợt nhìn ra ngoài, thì ra trời đã đổ mưa khá lớn. Chết rồi! Lúc nãy trên đường tới đây tôi đã thấy mây đen kéo đến, cứ nghĩ không ổn rồi, ai ngờ đúng như dự đoán.

“Joro không mang ô sao? Hôm nay dự báo cũng nói có mưa mà.”

“À, tôi không mang. Tiếc là tôi không xem dự báo.”

“À há. Vậy là anh lấy cớ quên ô để được đi chung với ai đó à…”

“Cô đừng có cái gì cũng cố tình gán ghép lung tung là sao hả.”

“À há há há. Đùa thôi mà, đùa thôi! Thôi được rồi, vậy để xin lỗi, lúc về anh có muốn dùng chung ô với tôi không? Tôi có chuẩn bị sẵn rồi đây này!”

Asunaro vừa nói vừa vui vẻ lắc mái tóc đuôi ngựa, rồi khoe ra chiếc ô gấp màu vàng xanh xinh xắn từ trong cặp.

“Nếu mấy đứa kia có mang ô thì tốt rồi. Himawari chắc cũng hay quên, cô ưu tiên mấy đứa đó trước đi.”

“Joro vẫn vậy nhỉ, tốt bụng theo một kiểu lạ lùng. À, tiện đây tôi có một chuyện muốn hỏi, không biết anh có phiền không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Joro này. Từ nãy đến giờ, có phải anh đang trả lời qua loa khi các cô gái hỏi về chiếc váy của họ không?”

“…Cô nhận ra sao?”

À, thôi, đằng nào thì tôi cũng không cần phủ nhận điều này. Để Asunaro nghĩ rằng tôi không có hứng thú với mấy bộ váy của hai người kia thì lại càng tiện hơn.

“Vâng. Vì giọng Joro trầm hơn so với mọi khi mà. Vậy tại sao anh lại trả lời qua loa như vậy? Tôi thấy họ mặc rất hợp mà.”

“Hả? Thật ư? Tôi thì thấy không hề. Himawari mặc bộ đó thì quá trưởng thành, còn Hội trưởng Cosmos thì ngược lại, chẳng phải hơi trẻ con sao? Tôi cứ nghĩ nếu họ mặc đổi váy cho nhau thì hợp hơn chứ…”

“Ưm… Vậy sao ạ?”

“Đúng vậy chứ! Tôi đã nói thì chắc chắn không sai đâu! Váy của mấy đứa đó mà đổi lại thì mới đẹp! Thậm chí nếu không đổi thì trông họ chẳng hợp chút nào!”

“Ra là vậy. À mà này, Joro…”

Trong lúc tôi còn đang say sưa nói về lý thuyết váy vóc của mình, Asunaro đã chuyển từ chế độ cau mày sang chế độ tươi cười.

“Hả? Sao vậy?”

“Tôi đoán là, hiện tại anh đang ở trong một tình huống cực kỳ không ổn đấy.”

Hả? Tại sao? Ở lớp thì bị đám trai xinh gái đẹp nhìn chằm chằm nên đáng sợ rồi, nhưng hiện tại thì đâu có…

“Joro.” “Joro-kun.”

À, đúng thật. Tình huống này đúng là cực kỳ không ổn. Hai giọng nói cực kỳ đáng sợ vang lên từ phía sau. Sợ quá đến nỗi tôi không dám quay đầu lại.

“À… ừm… Asunaro, tôi hỏi một câu được không?”

“Vâng! Chuyện gì vậy ạ?”

Ôi. Một nụ cười thật rạng rỡ làm sao. Tôi chỉ muốn cô dùng sức mạnh đó để xua tan cái bóng tối đang bao trùm phía sau lưng tôi thôi.

“Liệu cô có thể nói cho tôi biết, phía sau lưng tôi hiện giờ đang thế nào không?”

“À thì… nói ngắn gọn tình hình hiện tại thì………… nó giống như… Ngày tận thế đang đến gần rồi đấy!”

Giọng nói vui tươi của Asunaro lại càng đẩy tôi vào vực sâu tuyệt vọng, trong lúc tôi đang run cầm cập thì một cô gái đeo kính tết bím tóc, như chẳng hề hay biết gì, bình thản cầm chiếc kẹp tóc đi tới.

“Joro-kun, tôi muốn anh nhận xét tử tế về chiếc kẹp tóc của tôi nữa.”

Tôi sẽ nhận xét tử tế mà, làm ơn giải quyết mấy vị thiên thần hủy diệt đang ở phía sau tôi đi được không?

À, chắc là không rồi. Có vẻ như vai tôi vừa bị tóm chặt lấy rồi. Tiếng xương kêu răng rắc, chỉ có thể tóm gọn lại bằng một từ: tiêu đời tôi rồi.

“Joro-kun, nói lại thật kỹ cho tôi nghe cảm nhận của anh về chiếc váy của chúng tôi đi. Nào, sẽ không làm hại anh đâu. Chỉ cần anh nói thật lòng là được mà~”

“Joro thật thà mà~. Chỉ cần anh nói ra là được rồi~.”

Lâu rồi không gặp, Dark Cosmos và Black Himawari.

“Ưm… Không chịu chấp nhận nếu không phải chiếc váy hợp ý mình à… Joro đúng là kiểu người có tính sở hữu cao nhỉ. Nhưng mà ba người cùng lúc thì không được đâu đấy!”

Tại sao tôi chẳng làm điều gì mờ ám mà sự hiểu lầm cứ thế chồng chất lên nhỉ? Thế giới này, thật tàn nhẫn làm sao.

***

Rốt cuộc, sau đó tôi đã phải chịu một hình phạt không thể diễn tả bằng lời từ Dark Cosmos và Black Himawari, và trở về nhà trong tình trạng tả tơi ướt sũng.

“‘Bên ngoài đang mưa lớn, nếu cứ thế này về thì sẽ bị ướt. Vậy nên, tôi muốn anh đến cửa hàng tiện lợi mua ô cho tất cả mọi người. Dĩ nhiên, tôi sẽ trả tiền nên anh cứ yên tâm.’”

Với mệnh lệnh từ Dark Cosmos không thể chối từ, tôi đã lếch thếch giữa trời mưa lớn đến cửa hàng tiện lợi, ướt như chuột lột và mua đủ số ô cho mọi người.

Lúc đó, Sun-chan, người đã đi cùng tôi với câu nói: “Tôi sẽ dùng sự nhiệt huyết của mình để làm bốc hơi cơn mưa này!” Cậu ấy tốt bụng đến mức tôi muốn rơi nước mắt. Mưa thì không bốc hơi, nhưng trái tim tôi thì ấm áp hẳn lên.

Thế nhưng, vừa đến cửa hàng tiện lợi thì cậu ấy đã kêu lên: “Hộp Pandora của tôi sắp mở rồi!” rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, và tôi không ngờ rằng cậu ấy lại không ra ngoài suốt ba mươi phút.

Tiện thể, còn có một người nữa là Asunaro, cô ấy đã đi cùng tôi bằng cách tự mình dùng chiếc ô gấp, nói rằng: “Khó mà chứa được hai người cùng lúc, vậy thì chúng ta hãy đi riêng rẽ để công bằng nhé!”

Tôi biết cô ấy rất nhiệt tình trong việc “theo dõi tin tức” nhưng làm ơn đừng châm chọc tôi ở cửa hàng tiện lợi nữa. Trong lúc chờ Sun-chan, ánh mắt của nhân viên cửa hàng như muốn nói: “Cái tên này, ướt sũng thế kia mà cứ đứng mãi trong cửa hàng,” cùng với câu nói của cô ta: “Dù sao thì anh cũng có mối quan hệ rất thân thiết với ba vị tiểu thư kia nhỉ,” đã làm tâm hồn tôi hao mòn đến mức nào không biết…

“Con về rồi ạ~…”

Tôi, người đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, báo hiệu mình đã về trước cửa, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Xem ra, mẹ tôi đã đi đâu đó rồi.

Vậy thì, trước hết cứ đi vào phòng tắm đã. Đương nhiên tôi không muốn vào phòng trong tình trạng ướt sũng thế này. Tôi khẽ khàng bước vào phòng tắm, vừa cởi bộ đồng phục ướt sũng vừa chợt nhìn lại những chuyện đã qua.

Thật tình mà nói… tôi đúng là quá thảm hại rồi. Vừa mới làm lành được với Sun-chan, Himawari và Cosmos, cứ ngỡ mọi thứ sẽ trở lại như xưa, thì ngay lập tức tôi lại bị vướng vào cái nghi án “bắt cá ba tay.”

Cố gắng hết sức để giải thích hiểu lầm, nhưng mọi chuyện chỉ càng tệ hơn. Cuối cùng, bài báo bị rò rỉ, tôi bị đám hot boy hot girl căm ghét, và dần mất đi vị thế trong lớp.

Thêm vào đó, nếu cứ thế này mà không gỡ bỏ được hiểu lầm với Asunaro trước Lễ hội Bách Hoa, thì không chỉ trong trường mà ngay cả những người ngoài cũng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị.

Chỉ còn khoảng hai tuần nữa là đến Lễ hội Bách Hoa… Liệu tôi có thể gỡ bỏ được hiểu lầm không đây?

Khỉ thật! Tại sao cứ toàn là tôi phải gặp bao nhiêu chuyện khó chịu thế này chứ!? Tôi cũng muốn thỉnh thoảng được ai đó đối xử dịu dàng chứ!

“À… ước gì kiếm đâu ra một cô gái tốt bụng nhỉ! Một cô gái dịu dàng với tôi vô điều kiện, hết lòng vì tôi. Dù tính cách có hơi khó chịu một chút cũng được, tôi muốn gặp một người như vậy quá đi!”

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng cửa ra vào mở. Lén thò đầu ra nhìn thì…

“…Ơ kìa?”

Tôi hoàn toàn đơ người ra.

Ơ? Lạ thật. Tại sao điều này lại xảy ra trong thực tế thế này nhỉ?

“À… ừm… Cô là ai vậy ạ?”

Cánh cửa nhà tôi đột nhiên mở ra. Một người phụ nữ đứng đó. Thế nhưng, người đang đứng đó lại là một mỹ nhân tuyệt trần mà tôi chưa từng gặp bao giờ…

Mái tóc thẳng dài ngang ngực. Hàng mi cong vút chẳng cần phải trang điểm. Vóc dáng cân đối lộ rõ qua bộ đồ ướt sũng dính chặt vào người. Vòng một vừa phải, eo thon gọn. Dáng vẻ vén chiếc váy ướt lên và vắt nước mưa chảy ròng ròng thật sự đẹp như một bức tranh.

Chỉ có thể tóm gọn bằng một từ: “Thánh Mẫu”. Một người đẹp với vẻ ngoài toát lên lòng từ bi đang đứng đó.

Chắc tầm tuổi sinh viên đại học? Tại sao một người như vậy lại ở nhà tôi nhỉ?

“Phù… Ước gì mang ô theo thì tốt rồi. Ướt hết cả rồi~…”

“Cô… cô không sao chứ?”

À, ừm… cái đó… dù không biết là ai, nhưng trước hết cứ mời cô ấy vào nhà thì hơn. Đương nhiên tôi không thể bỏ mặc một người giữa trời mưa lớn thế này được.

“À… tôi không sao, nhưng… có chuyện gì vậy?”

Tôi rụt rè hỏi, và “Thánh Mẫu” liền hiện lên vẻ mặt khó hiểu. Tôi mới là người muốn hỏi câu đó, nhưng có khi nào cô ấy nhầm nhà không nhỉ? Tôi quên khóa cửa sao?

“À, cô có vẻ bị ướt mưa, hay là cứ vào nhà tắm đã nhé?”

“Anh nói gì vậy? Anh cũng ướt sũng mà? Cứ vào trước đi.”

Oa! Cô gái này tốt bụng quá! Nhưng mà, với tư cách là một người đàn ông, tôi không thể dựa dẫm vào lòng tốt đó được. Này, dù sao cũng là một cuộc gặp gỡ hiếm có, nếu tôi vào tắm trước mà “Thánh Mẫu” nhận ra nhầm nhà rồi về mất thì sao? Tốt hơn hết là nhường phòng tắm trước, tiện thể cho mượn quần áo của tôi nữa, kiểu gì cũng muốn đẩy câu chuyện đến một diễn biến lãng mạn hơn~!

“Không sao đâu. Cô nên vào trước đi.”

“Không sao đâu. Anh cứ vào trước đi.”

“Là cô.”

“Sao thế? Từ nãy đến giờ thái độ anh kỳ lạ quá… À! Đúng rồi! Vậy thì… vào cùng nhau nhé?”

Trời đất ơi! Phần thưởng như vậy lại đến bất ngờ thế sao? Diễn biến nhanh quá rồi đấy? Một “Thánh Mẫu” vừa mới xuất hiện lại tắm cùng tôi ư? Đó là cái game người lớn nào vậy chứ?

“Cô… cô chắc chứ ạ…?”

“Không sao đâu mà! Có gì mà phải ngại ngùng đâu chứ!”

Tấm lòng thật rộng lượng biết bao. Lại còn khoe cả thân hình trần trụi với tôi nữa chứ! Vậy thì đành chịu. Kẻ hèn này, Kisaragi Yuuro, sẽ dùng tất cả sự quyết tâm của cả thể xác lẫn linh hồn mà──

“Vì… chúng ta là mẹ con mà!”

…………À, ừm, cô ấy vừa nói cái gì vậy?

Mẹ con? Tôi và “Thánh Mẫu” sao? Tại sao? Vì người trước mặt tôi là một mỹ nhân tuyệt đẹp với mái tóc thẳng dài đến ngực, hàng mi cong vút nổi bật, và vóc dáng cũng thon gọn săn chắc mà? Mẹ tôi tên là Kisaragi Keiju, một bà nội trợ hơi đáng thất vọng với mái tóc xoăn và lớp trang điểm dày nổi bật mà?

“Vậy thì, vào nhanh thôi nào! Cả hai mà bị cảm thì phiền lắm!”

Thế nhưng, thử bình tĩnh lắng nghe giọng nói này xem. Cái giọng the thé, đầy phấn khích này. Và những cử chỉ hơi uốn éo, kỳ lạ ở vài chỗ. Đó chính xác là của mẹ tôi.

Vậy ra, đây thật sự là mẹ tôi ư!? Là mẹ tôi, người rất thích thần tượng đó sao!? Đừng nói nhảm nữa! Đồ giả mạo! Trả lại mẹ ruột cho tôi ngay!

“Nhanh lên nào, nhanh lên nào! Laurel lạnh quá rồi~!”

Thật sự là mẹ rồi!! Tôi chưa từng biết có bà thím nào tự xưng tên mình như thế cả!

À, à phải rồi, tôi nhớ ra rồi!

Khi còn học tiểu học, tôi từng hỏi bố: “Tại sao mẹ không đi cùng khi đến bể bơi hay biển?” thì bố đã nói: “…Vì Keiju quá quyến rũ.” Sau khi tắm xong, mẹ thường sấy khô tóc rồi mới ra ngoài, vì thế tôi không hề biết điều này!

Hóa ra mẹ tôi khi bị ướt nước, tóc uốn sẽ duỗi ra, lớp trang điểm trôi đi, và biến thành thế này ư! Hóa ra mẹ tôi là một “mỹ nhân ướt nhẹp” ư!

Không, tôi lại không hề nhận ra suốt mười sáu năm trời! Ngược lại, tôi thấy mình thật đáng nể đấy chứ!

“Khoan, khoan đã! Mẹ!”

“Ưm~. Sao thế Yuuro?”

Mẹ đừng có nghiêng đầu dễ thương với dáng vẻ đó nữa, thật sự đấy! Không cẩn thận là con lại rung động mất!

“Vẫn là… vẫn là mẹ cứ vào tắm một mình trước đi! Con sẽ dùng khăn lau qua loa trong phòng thôi!”

“Ê~! Không sao đâu mà! Vào cùng nhau thì nhanh gọn lẹ hơn không phải sao~!”

Đó không phải là vấn đề mà~!

“Nào! Cởi ra thôi~!”

“Á á á á á!”

Ngay khoảnh khắc mẹ vừa đưa tay túm lấy quần áo, tôi đã chạy hết sức. Tôi không mang theo cả khăn, chạy lên cầu thang, khóa chặt cửa phòng lẫn cửa sổ, rồi cứ thế run rẩy liên tục.

Đó không phải là cái run vì lạnh, mà là cái run vì sợ hãi…

Đúng là một ngày tôi thấm thía rằng, trên đời này có những sự thật không nên biết.

***

Một thời gian sau, chỉ còn một tuần nữa là đến Lễ hội Bách Hoa. Nói thật, tình hình hiện tại của tôi đang rất tệ. Dù tôi có cố gắng tránh xa những chuyện tình cảm học đường đến đâu đi chăng nữa, thì miễn là tôi còn có cơ hội liên quan đến Himawari, Cosmos, và cả Pansy, Asunaro chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.

Hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được cô phóng viên "siêu phàm" kia, người mà bất cứ chuyện gì dù nhỏ nhặt nhất cũng có thể biến thành "tin sốt dẻo". Cứ đà này, chắc chắn bài báo kia sẽ được phát hành tại Lễ hội Bách Hoa, và rồi tôi sẽ lại mất đi rất nhiều thứ. Hiện giờ, tôi vẫn cố gắng lắm mới không bị cô lập, duy trì được chút vị thế mong manh trong lớp, nhưng chỉ còn một tuần nữa thôi. Phải tìm ra một nước cờ "lật ngược thế cờ" nào đó cho bằng được…

“Vậy thì Joro. Hôm nay lại làm phiền cậu nữa rồi!”

Asunaro với mái tóc đuôi ngựa nhấp nhô, tưng tưng tiến về phía chỗ tôi. Gần đây, "phóng sự cận cảnh" của cô nàng này còn dày đặc hơn trước. Tôi chỉ có thể lẩn tránh được cô ấy vào giờ nghỉ trưa, còn lại lúc nào Asunaro cũng kè kè bên tôi.

Mà nói gì thì nói, không phải lúc nào cô ấy cũng kè kè bên tôi chỉ để làm phóng sự đâu.

“Asunaro. Cậu phải cẩn thận đấy nhé… Joro là…”

“Không sao đâu ạ! Gần đây em hầu như lúc nào cũng ở cùng Joro, có thấy cậu ấy làm gì đâu ạ!”

Asunaro mỉm cười đáp lại lời của cô nữ sinh A, người luôn xem tôi là kẻ thù số một từ trước đến nay. Thế đấy, Asunaro ở bên cạnh tôi là để bảo vệ tôi. Trước đây, sau vụ việc suýt nữa tôi và các bạn cùng lớp xảy ra xô xát, Asunaro đã nói: "Bài báo bị rò rỉ là do lỗi của mình, nên mình sẽ không để bất cứ ai làm phiền Joro nữa!" Từ đó, cô ấy luôn ở bên để che chắn, bảo vệ tôi khỏi những lời ác ý nhắm vào tôi.

Dù vậy, rốt cuộc thì nếu không giải quyết được vấn đề với cô nàng này, kết quả cuối cùng cũng chẳng thay đổi là bao, tính ra thì cứ thấy phần thiệt vẫn nhiều hơn… Dù sao thì, nhờ có Asunaro mà tôi vẫn cố gắng lắm mới không mất đi vị thế trong lớp. Cô nàng này tuy có hơi bốc đồng, gây ra nhiều rắc rối, nhưng bản chất không phải người xấu. Ở cùng cô ấy tôi cũng không thấy khó chịu, giờ chỉ cần tìm cách giải tỏa hiểu lầm trước Lễ hội Bách Hoa là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Chỉ có điều, cách để giải tỏa hiểu lầm đó thì tôi hoàn toàn chịu, không tài nào nghĩ ra được, và đó mới là vấn đề lớn nhất.

Giờ nghỉ trưa, sau khi cắt đuôi được Asunaro, tôi bước vào thư viện thì thấy các thành viên khác đã có mặt đầy đủ rồi. Gần đây ngày nào cũng vậy, giờ nghỉ trưa Himawari, Cosmos và cả San-chan đều có mặt ở thư viện. Chẳng biết từ bao giờ mà việc này đã thành thói quen, ngay cả những ngày không có việc gì đặc biệt như hôm nay cũng vậy. Khu vực đọc sách, tôi ngồi ghế giữa. San-chan ở bên trái, Pansy bên phải. Himawari và Cosmos ngồi đối diện. Đó là vị trí quen thuộc của mọi người, và hôm nay cũng không thay đổi.

“Chào Joro-kun. Cậu đến muộn thế. Có chuyện gì à?”

“À, tôi vừa phải cắt đuôi Asunaro một chút.”

“Ồ. Chuyện hiểu lầm đó vẫn ổn chứ? Tôi nghe phong thanh nhiều điều không hay lắm…”

“Vâng… bây giờ thì chưa ổn lắm, nhưng tôi sẽ tìm cách.”

“…Vậy à.”

Ài. Có lẽ tôi lại khiến cậu ấy lo lắng thừa rồi. Cậu ấy bắt đầu ghi chép gì đó vào sổ rồi kìa.

“Ừm… À! Này Pansy-chan! Hôm nay có món tráng miệng gì thế?”

“À phải rồi, Hinata-san. Hôm nay tớ làm một món khá thú vị. …Đây này.”

Himawari và Pansy, chắc là họ đã tinh ý nhận ra bầu không khí hơi chùng xuống nên đã đổi chủ đề. Thấy họ phải làm vậy, trong lòng tôi thoáng thấy chút áy náy.

“Ơ… đây là waffle với gà rán à?”

“Đúng rồi. Sẽ rưới si-rô phong lên rồi ăn.”

“Hả? …Cái gì cơ chớ?!”

“Cái này… đỉnh thật đấy.”

Himawari và Cosmos nhìn chai si-rô phong Pansy đặt "cộp" một cái xuống bàn, rồi há hốc mồm kinh ngạc. Ừ thì, đúng là phải ngạc nhiên thật. Lần đầu Pansy làm món này, tôi cũng bất ngờ không kém. Waffle với gà rán, xong lại còn si-rô phong nữa chứ, nghĩ là không thể nào lại có thứ như vậy.

“Ngon… thật không?”

“Tất nhiên rồi. Này Joro-kun.”

“Phải đấy. Himawari, cậu cứ thử ăn xem. Hội trưởng Cosmos cũng ăn thử đi ạ.”

“Vậy, vậy thì… tớ ăn nhé.”

“À, tôi cũng, xin một miếng vậy…”

Himawari và Cosmos cắt waffle và gà rán thành miếng vừa ăn, rưới si-rô phong lên. Rồi họ dè dặt cho vào miệng cắn một miếng…

“Oa—! Ngon quá chừng!”

“Thật bất ngờ! Không thể tin nổi, chúng hợp nhau đến lạ!”

“Nhưng mà, tôi không giỏi làm gà rán nên cái đó là mua về. Thành ra, nếu lần tới đàn anh Akino làm gà rán mang đến, chắc sẽ còn ngon hơn nữa.”

“Vậy thì cứ giao cho tôi! Tôi sẽ dốc hết sức làm cho mà xem!”

Gần đây, tôi cảm thấy khoảng cách giữa năm người chúng tôi đã gần gũi hơn rất nhiều so với trước đây. Mọi người cùng nhau ăn bánh kẹo của Pansy làm, Cosmos thì chuẩn bị bữa trưa nhiều hơn để đãi mọi người, Himawari và San-chan thì khuấy động không khí, hò reo vui vẻ, nói chung là một bầu không khí khá tốt đẹp. Dù chúng tôi đã trải qua nhiều chuyện, nhưng cuối cùng có thể xây dựng được mối quan hệ như thế này thì tôi thấy vô cùng tốt. Ngay cả khi hiểu lầm với Asunaro không được hóa giải, dù bài báo đáng tiếc kia có bị phát hành tại Lễ hội Bách Hoa đi chăng nữa, thì có những người này ở bên, tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đó cũng là một sự thật.

Việc luyện tập cho buổi triển lãm vũ điệu cũng đang tiến triển tốt, ai cũng đã nhảy giỏi hơn rất nhiều, nếu cứ tiếp tục tập luyện chăm chỉ cho đến ngày biểu diễn chính thức, chắc chắn sẽ thành công. Với sự đoàn kết của chúng tôi lúc này, chuyện đó dễ như trở bàn tay. Nói gì thì nói, San-chan vẫn có vẻ kén chọn chuyện gì đó, nhất quyết không động vào món bánh của Pansy làm, điều đó khiến tôi hơi bận tâm, nhưng rồi chuyện đó cũng sẽ được giải quyết thôi. Tôi tin là vậy.

Sau khi ăn xong, chúng tôi thảnh thơi trò chuyện phiếm.

“Này Joro. Gần đây tớ đang luyện tập ném bóng xoáy đấy! Cứ nghĩ là chỉ cần ném bóng thẳng thôi cũng đủ rồi, nhưng mà biết thêm bóng xoáy thì vẫn hơn chứ!”

“Ồ, thế nào rồi?”

“Vẫn chưa rơi nhiều lắm, nhưng nếu luyện thêm thì chắc chắn dùng ổn đấy!”

San-chan tập ném bóng xoáy ư. Từ trước đến giờ cậu ấy toàn dùng bóng thẳng để đấu, mà giờ lại học thêm thì chắc là muốn rửa hận cho năm ngoái đây mà.

“Pansy-chan, cậu có cuốn sách nào hay không? Tớ muốn đọc cuốn nào gây cấn, hồi hộp ấy!”

“Ừm. Nếu vậy thì tớ giới thiệu cuốn ‘Tội ác và Trừng phạt’ của Dostoevsky. Tuy là một câu chuyện khá dài, nhưng tớ nghĩ sẽ rất gay cấn và hồi hộp đấy. Thư viện trường mình cũng có, cậu có muốn mượn không?”

“Có! Tớ mượn! Cảm ơn Pansy-chan!”

Himawari… cậu này, đọc sách có ba mươi phút là mí mắt dính vào nhau rồi, thế mà không sao à?

…Thôi kệ đi. Chuyện đọc sách hay không là của Himawari, hơn nữa, hôm nay tôi có một điều muốn đề xuất trước. Với trình độ của chúng tôi bây giờ, đã đến lúc cần làm một điều gì đó trong việc luyện tập vũ điệu. Tôi sẽ nói rõ với Cosmos.

“Hội trưởng Cosmos. Tan học hôm nay, chúng ta thử nhảy một lượt từ đầu đến cuối được không ạ? Cậu xem, chúng ta cũng đã tiến bộ nhiều rồi, đã đến lúc chuẩn bị cho buổi biểu diễn chính thức rồi──”

“À. Về chuyện đó, tôi có một đề xuất.”

Ơ? Có gì đó là lạ. Cosmos bỗng nhiên ngắt lời tôi với một giọng điệu rất nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi nghĩ, chúng ta nên tạm dừng việc luyện tập cho buổi triển lãm vũ điệu một thời gian.”

“Hả?!”

Tôi bất giác đứng phắt dậy. Tại sao cô ấy lại đột ngột nói ra chuyện này chứ?!

“Xin lỗi Joro. Tớ cũng, đồng ý…”

“Tớ cũng vậy. Xin lỗi… Joro.”

“Này, này, khoan đã! Mấy người, là sao chứ?!”

Himawari và San-chan cũng đồng ý với ý kiến của Cosmos sao?! Nếu bỏ buổi luyện tập triển lãm vũ điệu sau giờ học, thì thời gian mọi người tụ tập sẽ giảm đi chứ còn gì nữa! Hơn nữa, nếu không tập luyện chăm chỉ, sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn chính thức mất…

“Joro-kun, tôi sẽ giải thích lý do rõ ràng, cậu bình tĩnh đã.”

“...Tôi hiểu rồi.”

“Thật ra gần đây, tôi quá bận rộn với việc luyện tập cho buổi triển lãm vũ điệu, nên công việc hội học sinh đã tồn đọng khá nhiều. Phần nhảy múa thì đã ổn định rồi, tôi nghĩ đến lúc biểu diễn chính thức cũng sẽ không có vấn đề gì, nên tôi muốn ưu tiên xử lý công việc kia hơn. Đương nhiên, việc tự tập luyện thì tôi vẫn không bỏ, nhưng việc mọi người cùng nhau luyện tập sau giờ học thì tôi muốn tạm dừng một lần.”

Thì ra là vậy. Nói tóm lại là Cosmos bận rộn nên không thể tham gia được. Nhưng tại sao chuyện đó lại dẫn đến việc hủy bỏ buổi luyện tập sau giờ học chứ? Ngay cả khi Cosmos không tham gia được, Himawari và San-chan thì sao chứ…,

“Thế này này, Joro. Tớ được bảo là sẽ giúp đỡ câu lạc bộ tennis trong Lễ hội Bách Hoa. Cho nên, tớ cũng cần phải làm việc đó nữa, và đã bàn với Cosmos-san rồi.”

“Tớ cũng có việc giúp câu lạc bộ bóng chày! Xin lỗi Joro! Tớ không thể phớt lờ mấy đứa bên câu lạc bộ bóng chày được. Tớ đã nói với Cosmos-san rồi.”

Vậy là vì thế mà Cosmos mới bảo hủy luôn cả buổi luyện tập triển lãm vũ điệu sao. Nhưng chỉ còn một tuần nữa thôi mà? Thế thì đáng lẽ phải ưu tiên bên đó trước chứ! Thôi, nói ra bây giờ cũng đã muộn rồi…

“…Chuyện là vậy đó. Với lại, từ ngày mai, tôi cũng sẽ không đến thư viện vào giờ nghỉ trưa nữa.”

“Cái gì?!”

Người ta nói chuyện xui xẻo thường đến cùng lúc, quả đúng là vậy. Cosmos sẽ không đến thư viện nữa ư? Vậy thì, việc năm người chúng tôi tụ tập cũng kết thúc từ hôm nay sao…?

“Tại sao lại đột ngột──”

“Là chuyện của Asunaro-san đó.”

Asunaro ư? Đúng là tôi muốn giải tỏa hiểu lầm thật, nhưng giờ nghỉ trưa tôi vẫn cắt đuôi được cô ấy cơ mà, tụ tập vẫn đâu có vấn đề gì đâu chứ!

“Gần đây, ngày nào Joro-kun cũng đến thư viện sau khi thoát khỏi sự 'theo dõi sát sao' của Asunaro-san vào giờ nghỉ trưa đúng không? Có lẽ đó là nguyên nhân, nhưng trông cậu khá mệt mỏi đấy.”

“Không, chuyện đó đâu cần phải bận tâm…”

“Không được đâu Joro-kun. Tình hình của cậu bây giờ tệ hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng. Ban đầu tôi nghĩ dù bài báo có bị phát hành, chỉ cần giải thích rõ ràng với mọi người là được, nhưng dù có bác bỏ những lời đồn về cậu đến đâu, cũng chẳng ai chịu lắng nghe cả. Chuyện này thành ra như vậy, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nếu khi cậu đến tìm tôi lần đầu để hỏi ý kiến, tôi không xem nhẹ vấn đề, mà đối mặt một cách nghiêm túc hơn, thì có lẽ đã không đến nông nỗi này. …Thật sự xin lỗi cậu.”

“K-không sao đâu ạ! Mọi người cứ mặc kệ tôi, chúng ta cùng nhau──”

“Không thể ở cùng nhau được nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này, và bài báo kia bị phát hành một cách chính thức, thì tình hình của cậu… không, còn tệ hơn cả lần trước nữa. Lần trước cũng là do tôi mà cậu đã phải khổ sở đến vậy, lần này mà tệ hơn nữa thì… tôi tuyệt đối không thể làm được.”

Cosmos vừa dứt lời, San-chan và Himawari cũng lộ vẻ mặt u ám.

Có sao đâu chứ! Chuyện đó đã được giải quyết rồi mà! Với lại, tôi thà bị ghét bỏ bởi những người khác, còn hơn là không thể ở cùng những người này nữa…

“Thế nên, chúng ta hãy ngừng việc liên quan đến nhau đi. Cậu xem, không phải chính cậu là người đã nói sao? Để dập tắt tin đồn, chúng ta chỉ cần ngừng hoàn toàn việc liên quan đến nhau là được.”

Đúng vậy, người nói ra điều đó chính là tôi. Rằng bản thân tôi sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến những người đang bị hiểu lầm. Rằng đó là cách nhanh nhất để giải tỏa hiểu lầm. Trước đây bị từ chối, nhưng bây giờ Cosmos lại nói sẽ làm điều đó cho tôi. Mọi lời Cosmos nói đều đúng cả. Để Asunaro phải viết rằng bài báo "bắt cá ba tay" là sai, thì đây có lẽ là nước cờ "lật ngược thế cờ" thích hợp nhất. Thế nên, đáng lẽ đây là những lời tôi phải vui mừng… nhưng đáng tiếc, tôi không thể làm được điều đó…

“À này, tớ cũng sẽ cố gắng chịu đựng một chút! Giờ nghỉ trưa cũng không đến, cũng không nói chuyện với Joro nữa!”

“Tớ cũng vậy, tạm thời sẽ không đến thư viện vào giờ nghỉ trưa nữa. Tuy không biết có hiệu quả không, nhưng tớ muốn nói rõ với mấy đứa bên câu lạc bộ bóng chày để bọn nó không hiểu lầm!”

Ngay cả Himawari và San-chan cũng không đến thư viện vào giờ nghỉ trưa nữa sao…? Hơn nữa, còn không nói chuyện với nhau một thời gian… Chẳng phải là quay lại trạng thái trước khi hòa giải sao?! Chúng tôi đã khổ sở như vậy, cuối cùng mới hòa giải được… Tại sao lại biến mất chứ?!

“Chuyện là như vậy đó. Bây giờ còn hơi sớm, nhưng tôi có việc của hội học sinh nên xin phép đi trước.”

“Tớ cũng vậy! Tớ có chuyện muốn nói với các bạn câu lạc bộ tennis!”

“Tớ cũng thế! Tớ phải bàn chuyện Lễ hội Bách Hoa với mấy đứa bên câu lạc bộ bóng chày nữa!”

Cosmos, Himawari và San-chan đứng dậy, không hề bận tâm đến tôi đang đứng sững sờ. Tại sao họ lại có thái độ dứt khoát như vậy? Không có gì khác sao? Dạo gần đây chúng tôi đã rất thân thiết với nhau mà? Này… vậy mà… chết tiệt!

Cuối cùng, tôi chỉ có thể đứng nhìn ba người họ rời đi mà không nói được lời nào.

Trong thư viện, khi ba người kia đã đi khuất, Pansy vẫn bình thản trò chuyện với tôi: “Vậy Jo-ro, cậu tính sao đây?”

Sao con nhỏ này lại có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Trong khi tôi đây thì khá là… không, phải nói là cực kỳ sốc đấy chứ… Vậy mà đối với cô, khoảng thời gian ở bên ba người kia chỉ có vậy thôi sao? Nó không hề quan trọng đến thế ư?

“Theo lời chị Akino thì Jo-ro cũng không nên đến thư viện một thời gian. Dĩ nhiên là có vụ lời hứa hẹn đấy, nhưng bây giờ cứ coi là ngoại lệ đi. Dù cậu không đến thư viện thì tôi cũng sẽ không nói gì, không giận dỗi đâu. Cứ yên tâm. Tôi cũng nghĩ chúng ta nên giải tỏa hiểu lầm thì hơn.”

Hừm… Vậy là tôi đây sẽ không phải dính dáng gì đến cô một thời gian, phải không hả.

Thật là tiện lợi quá đi mất. Thật lòng mà nói, một khi khả năng nhìn thấy cô trong cái bộ dạng kia đã ít đi, tôi chả có lý do gì để mò đến thư viện nữa. Hiếm hoi lắm cô mới có được một điểm tốt đấy chứ.

Pansy, cô sẽ không bao giờ nói dối tôi. Vì thế cô sẽ không nói gì, cũng không giận tôi đâu.

“Chuyện của tôi thì cậu đừng bận tâm. Đằng nào tôi cũng quen sống một mình rồi, giờ chỉ là trở lại như cũ thôi. Thế nên Jo-ro, cậu cứ ưu tiên bản thân mình đi. Chẳng phải chị Akino đã nói Triển lãm Vũ điệu Hoa đã ổn cả rồi sao?”

“Ừ thì… cô nói đúng mà…”

Nhưng mà… đó chỉ là đang nói đến một cảm xúc khác, không phải là ‘cô đơn’ hay ‘buồn bã’ thôi đúng không? Dù cái mặt rõ ràng là đang lộ vẻ bồn chồn lo lắng, vậy mà cũng có thể thốt ra những lời bình thản đến thế.

“…………Vậy Jo-ro, cậu tính sao đây?”

“Tôi sẽ đến thư viện cả giờ nghỉ trưa lẫn sau giờ học. …Chẳng khác gì so với trước đây đâu.”

“Ồ. Thì ra cậu đã hiểu tôi một chút rồi. Mừng quá đi mất.”

Vậy thì nói ngay từ đầu đi chứ. Đúng là một con nhỏ phiền phức.

***

Sau giờ học. Khi Sun và Himawari đã rời khỏi lớp để đến câu lạc bộ, tôi cầm bộ đồ thể dục lên và đứng dậy khỏi chỗ ngồi để chuẩn bị tập nhảy, thì Asunaro từ đâu đó lại toe toét đi đến bên cạnh.

Xem ra hôm nay cô ta cũng tính “bám riết” tôi để phỏng vấn đặc biệt cho ra ngô ra khoai đây. Haizz… Thật sự là tôi đã mệt mỏi với đủ thứ rồi.

“Nào, hôm nay cũng mong cậu giúp đỡ nhé. Jo──”

“Xin lỗi. Có Asunaro ở đây không?”

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, dứt khoát vang lên trong lớp học.

“Hả? Hội trưởng Cosmos… ạ.”

Asunaro ngơ ngác khi thấy vị khách đột ngột xuất hiện. Những bạn học khác cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi Hội trưởng Hội học sinh Cosmos bỗng dưng xuất hiện trong lớp mình.

“Giờ cậu có rảnh một lát không?”

Thế nhưng không mảy may bận tâm đến những ánh mắt đó, Cosmos thẳng tiến đến trước mặt Asunaro. Một tay cô vẫn cầm cuốn sổ tay quen thuộc của mình. Ánh mắt có phần nghiêm nghị của cô tạo ra một bầu không khí căng thẳng tại chỗ.

“Tôi thì được thôi… nhưng nếu có thể, tôi vẫn muốn ‘bám riết’ Jo-ro để phỏng vấn cơ…”

“Vậy sao. Thế thì ta nói chuyện vắn tắt thôi nhé. Thật ra, từ giờ trở đi một thời gian, tôi sẽ bận việc của Hội học sinh, còn Himawari và Sun thì bận giúp các câu lạc bộ của mình tổ chức sự kiện trong Lễ hội Bách Hoa, nên việc luyện tập Triển lãm Vũ điệu Hoa sẽ tạm dừng. Tôi nghĩ nên báo cho cô biết điều này.”

Cosmos nói thẳng với Asunaro mà không hề liếc nhìn tôi lấy một cái.

Đúng như lời hứa, là cô ta không hề có ý định dính dáng gì đến tôi nữa sao…

“Vậy sao ạ! À mà nhân tiện, tại sao chị lại báo cho tôi biết chuyện này vậy ạ?”

Cosmos chắc muốn nói rằng: “Việc luyện tập Triển lãm Vũ điệu Hoa sẽ không diễn ra, nên dù cô có theo sát tôi thì cũng chẳng thấy cảnh tôi liên quan gì đến Jo-ro và điều đó sẽ vô nghĩa.” Cái con bé Asunaro này, rõ ràng là biết thừa nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ.

“Ô kìa. Thật không ngờ là cô lại không hiểu lý do đó. Tôi cứ nghĩ là một người như cô thì hẳn phải rõ chứ?”

“Xin lỗi. Nếu chị nói cụ thể ra thì tôi nghĩ tôi sẽ hiểu thôi ạ.”

“Tôi đến để khuyên nhủ cô, để cô không đăng những bài viết sai lệch. Khuyên một người từng thất bại một lần như cô đấy.”

“Tôi đã quyết tâm sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm đó nữa, nên chị không cần phải lo lắng đâu ạ.”

Không khí căng như dây đàn. Cả Asunaro và Cosmos đều nở nụ cười, nhưng ánh mắt của họ thì chẳng cười chút nào. Trong mắt tôi, giữa họ dường như đang tóe lửa.

Mục tiêu của Cosmos là ngăn chặn việc tôi bị phỏng vấn đặc biệt. Còn mục tiêu của Asunaro thì chắc là để Cosmos phải nói ra tên tôi.

“Chị chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi sao? Nếu vậy thì tôi phải đi thu thập tư liệu cho Lễ hội Bách Hoa đây, tôi cần Jo-ro…”

“À, Lễ hội Bách Hoa à. Đó đúng là một chủ đề hay. Các em bên câu lạc bộ báo chí có đang làm số báo đặc biệt để phát trong Lễ hội Bách Hoa đúng không? Vậy thì, tranh thủ lúc việc tập luyện Triển lãm Vũ điệu Hoa tạm dừng này, tại sao không đi thu thập thêm thông tin khác nhỉ?”

“Xin cứ yên tâm! Các thành viên khác đã thu thập đầy đủ tin tức cho các sự kiện khác của Lễ hội Bách Hoa rồi, nên tôi sẽ chỉ tập trung vào việc thu thập tư liệu về Triển lãm Vũ điệu Hoa thôi!”

Cả hai bên không ai nhường ai, thế trận ngày càng nóng lên.

Asunaro, trước nay tôi vẫn luôn nghĩ con nhỏ này có gan, nhưng mà dám cãi tay đôi với Cosmos ư…

“Nhưng mà cô cũng──”

“Với lại Hội trưởng Cosmos này. Bản thân hành động của chị cũng đã trở thành tư liệu để tôi viết báo rồi đấy ạ?”

“Ư!”

Cosmos nhíu mày lại trước những lời Asunaro thốt ra. Thế nhưng quả thực, Asunaro nói đúng. Để ngăn cản tôi bị “bám riết” phỏng vấn, Cosmos hẳn đã đích thân đến nói chuyện trực tiếp với Asunaro. Thế nhưng bản thân hành động đó của chị lại chỉ là bằng chứng để Asunaro càng thêm nghi ngờ mà thôi. Bởi lẽ người nghi ngờ chúng tôi nhất chính là Asunaro. Nếu đã ngầm nói với Asunaro rằng đừng dính dáng gì đến tôi, thì bản thân hành động đó lại chính là nguyên nhân dẫn đến hiểu lầm.

“Cái đó thì cũng có thể… không, đúng như lời cô nói.”

Thật là một diễn biến nằm ngoài dự đoán. Asunaro đã cãi thắng Cosmos. Asunaro đã thắng Hội trưởng Hội học sinh Cosmos – một người vừa tài giỏi lại vừa xinh đẹp, xuất chúng.

“Thế nhưng, cuối cùng thì tôi cũng muốn nói điều này. Hôm nay, nhân tiện kiểm tra tiến độ của các câu lạc bộ liên quan đến Lễ hội Bách Hoa, tôi cũng dự định điều tra xem các câu lạc bộ có tuân thủ đúng giờ hoạt động hay không. Bởi tôi có nghe nói rằng có một số câu lạc bộ hoạt động quá thời gian quy định mà không hề xin phép.”

“Tôi nghĩ câu lạc bộ báo chí không có vấn đề gì đâu ạ. Ít nhất là theo những gì tôi biết thì…”

Bằng việc nói ra lịch trình của mình, Cosmos hẳn là muốn nhắn nhủ với Asunaro rằng hôm nay, cô ấy sẽ không hề dính dáng gì đến tôi.

“Vậy thì tôi xin phép. Xin lỗi vì đã chiếm mất thời gian của cô nhé.”

Nói xong, Cosmos quay người bước ra khỏi lớp chúng tôi. Cho đến cuối cùng, cô ta vẫn không hề nói với tôi một lời nào, cũng chẳng liếc mắt nhìn lấy một cái…

“…Thôi nào, chúng ta cũng đi thôi.”

Tôi không muốn ở lại cái lớp học với không khí nặng nề này thêm nữa, nên khi thúc giục Asunaro di chuyển, một câu nói ngoài dự đoán đã bật ra.

“Jo-ro… tôi sẽ không ‘bám riết’ phỏng vấn cậu nữa đâu.”

Không “bám riết” phỏng vấn ư. Có khi nào hiểu lầm đã được giải tỏa rồi không!?

“Nếu Hội trưởng Cosmos đã đến hỏi về tiến độ của Lễ hội Bách Hoa với câu lạc bộ báo chí, thì tôi cũng muốn giải thích về những bài báo mà tôi đã chuẩn bị sẵn! Tôi đã chuẩn bị cả những bài báo về Triển lãm Vũ điệu Hoa ngoài bài đó rồi đấy! Dĩ nhiên là từ mai trở đi, tôi sẽ lại ‘bám riết’ phỏng vấn cậu, nên mong cậu giúp đỡ nhé!”

Cái quái gì vậy… Mừng hụt rồi…

Chỉ hôm nay cô ta không “bám riết” thôi, còn từ mai là lại tiếp tục nữa chứ gì. À, thì ra là vậy.

Vậy thì tôi mau chóng… Hử? Có tin nhắn đến này. Là của Cosmos.

_『Xin lỗi. Tôi đã cố gắng để ngừng việc cậu bị “bám riết” phỏng vấn, nhưng dường như lại đổ thêm dầu vào lửa rồi.』_

_『Đừng bận tâm ạ. Cảm ơn chị.』_

Với lại, nhờ có Cosmos mà hôm nay tôi không bị “bám riết” phỏng vấn nữa. Cũng không phải là vô nghĩa đâu. Cảm ơn chị, Cosmos.

***

Khi tôi bước vào thư viện, Pansy, người đã có mặt ở đó từ trước, đang ngồi đọc sách một mình ở quầy lễ tân.

Cô ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như mọi khi, nhưng chắc là đang vui hơn bình thường thì phải. Vừa thấy bóng tôi, cô ta đã mân mê bím tóc của mình với vẻ mặt mừng rỡ khác thường.

Thế nhưng cả hai chẳng trò chuyện gì. Tôi lững thững đi về phía cuối thư viện, bật chiếc đài Cosmos đã mang đến từ trước đó. Cứ thế, tôi một mình lặng lẽ bắt đầu luyện tập vũ đạo.

Đúng lúc đó, Pansy đi đến bên cạnh tôi đang nhảy, rồi ngồi phịch xuống một chiếc ghế gần đó.

Nhịp một. Nhịp hai. Nhịp ba! Ừm… không biết tôi có tiến bộ lên không nhỉ?

Suốt thời gian qua tôi đều luyện tập với bạn nhảy, nên tập một mình cứ thấy chẳng đâu vào đâu… À, phải rồi.

“Này, Pansy.”

“Có chuyện gì vậy?”

Ừm. Khả năng bị từ chối cũng cao đấy, nhưng thôi cứ thử liều một phen xem sao.

“Giờ cô có rảnh không?”

“Cũng được. Tôi không bận lắm.”

Pansy ‘xoạch’ một tiếng đóng cuốn sách đang đọc lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt có phần mong đợi.

Đằng nào cũng là con nhỏ này mà. Chắc chắn cô ta biết tôi sắp nói gì rồi.

Aish. Tuy có gì đó cứ là lạ, khó chịu không tả được… nhưng mà đành chịu thôi vậy.

“Vậy thì, cô chịu khó tập nhảy cùng tôi một lát được không?”

“…Tại sao vậy?”

Pansy với tông giọng có phần hớn hở, hỏi lại tôi.

Con nhỏ này… rõ ràng là biết thừa mà vẫn còn hỏi vặn tôi đây mà…

“Bài nhảy của Triển lãm Vũ điệu Hoa là phải nhảy với bạn nhảy. Thế nên tập một mình không bằng tập đôi đâu.”

Con nhỏ này trông chẳng có vẻ gì là giỏi vận động cả, nhưng dù sao thì có còn hơn không.

“Tôi không giỏi vận động lắm đâu. Vũ đạo thì tôi chưa từng thử bao giờ cả.”

“Tôi cũng có mong chờ gì từ đầu đâu. Những cái cơ bản nhất thì tôi sẽ dạy, nên cô cứ thế mà tập cùng tôi là được.”

“…………”

Sau đó khoảng mười giây, Pansy không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mân mê bím tóc, rồi cứ thế bình thản nhìn tôi. Gần đây tôi đã ở bên con nhỏ này khá lâu rồi, nên tôi biết tại sao cô ta lại không nói gì.

Nói tóm lại, cô ta đang muốn nói rằng vẫn chưa đủ.

Khỉ thật… Sao tôi lại phải vất vả thế này chỉ để tìm một người tập cùng chứ?

Biết rồi! Muốn tôi nói ra thì nói ra chứ gì!

“…………Tôi muốn được nhảy cùng với cô.”

“Đành vậy thôi. Cậu đã nói thế thì tôi sẽ chấp nhận vậy.”

Vừa dứt lời, Pansy liền đứng dậy khỏi ghế, rồi nắm chặt tay tôi.

Aiz… Tinh thần tôi đã bị tổn thương nặng nề. Đúng là một lời nói khiến người ta kiệt quệ mà.

“Vậy, bắt đầu thôi.”

“Ừ. Tôi sẽ cố gắng.”

Haizz… Thật ra thì tôi chỉ muốn được nhảy cùng Himawari hoặc Cosmos thôi mà. Sao tôi lại phải nhảy với một con nhỏ chẳng đáng yêu chút nào thế này chứ? Dù biết thừa là cô ta thật ra đáng yêu, nhưng mà cái cảnh trước mắt này thì…

“Khó quá.”

Pansy vốn dĩ đã chẳng có hình tượng là người giỏi vận động, vậy mà đúng thật là như tôi dự đoán. Dù thái độ thường ngày thì bình tĩnh, nhưng động tác lại lúng túng. Tôi thì cũng là dân nghiệp dư, nhưng cô ta còn hơn thế nữa, đúng là tay mơ chính hiệu.

“Đồ vụng về.”

“Tôi nghĩ trước khi cằn nhằn thì cậu nên chỉ dẫn những mẹo nhỏ cẩn thận hơn thì hơn.”

“Cố lên.”

“Nếu không chỉ cụ thể hơn thì đến bao giờ tôi mới tiến bộ được đây.”

Thỉnh thoảng cơ thể Pansy lại áp sát vào tôi, truyền đến một cảm giác mềm mại, cùng với đó là hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng. Khỉ thật… Nếu là với cái bộ dạng kia thì hoàn hảo rồi…

À, hay là cứ nhắm mắt lại mà tập luôn nhỉ? Nếu làm thế thì tôi có thể tưởng tượng ra cô ta trong cái bộ dạng kia… không, thôi bỏ đi. Nếu một đứa có kinh nghiệm vũ đạo ít ỏi như tôi mà làm vậy, Pansy có khi lại bị thương mất. Thôi cứ ngoan ngoãn từ bỏ ý định đó đi, và thành thật mà luyện tập cho tử tế.

“Jo-ro, vừa rồi thế nào? Tôi nhảy khá lắm đúng không?”

Không biết có phải vì tự hào khi cả hai cuối cùng cũng nhảy được mà không giẫm lên chân nhau không, mà Pansy bất chợt cất lên giọng nói hớn hở.

Mới chỉ có chút chuyện cỏn con thế này thôi mà cũng có thể vui đến vậy, cô đúng là đồ hời mà. Nhắc trước cho mà biết, tôi đây chẳng sung sướng chút nào. Thậm chí còn đang ở đỉnh điểm của bất hạnh đây. Hiểu lầm thì vẫn chưa được giải tỏa, mấy người kia thì không đến tập, thật sự là thê thảm.

“Cứ theo đà này, cô cứ tập cùng tôi cho đến khi mấy người kia quay lại đi.”

“Cũng được thôi. Cứ tranh thủ luyện tập thật nhiều vào, giỏi lên rồi gây bất ngờ cho mọi người nhé.”

Cuối cùng, một thời gian sau đó… cho đến khi ba người kia quay lại tập nhảy, tôi đã trải qua những ngày tháng không rõ là thế nào, cứ thế luyện tập vũ đạo cùng Pansy.

Và rồi… Lễ hội Bách Hoa định mệnh cũng đã chính thức bắt đầu.