「…Yuu, …Yuu.」
「Hả? Ưm… ưm…」
Tôi đang vùi mình trong chăn, cố quên đi nỗi ám ảnh mà cô thủ thư có năng lực đặc biệt hôm qua đã khắc sâu vào mình, thì một giọng nói chợt vang lên. Mở mắt ra, tôi thấy một người phụ nữ đang chọt chọt vào má tôi.
「A, cuối cùng cũng dậy rồi à?」
Mái tóc dài buông xõa mượt mà. Hàng mi cong vút. Đôi mắt hơi sắc sảo. Khe ngực đầy đặn lấp ló sau lớp váy, có lẽ nơi đó đang gom góp tất cả những ước mơ đẹp đẽ nhất của cánh đàn ông.
「Mãi mà cậu không chịu dậy, làm tớ khó xử quá. Chào buổi sáng!」
「…………」
Kiểm tra thấy tôi đã tỉnh, cô nàng xinh đẹp, tràn đầy vẻ quyến rũ trưởng thành ấy mỉm cười vui vẻ.
Nhưng có lẽ vì thấy tôi mở mắt mà không nói gì, cô ấy hơi nhíu mày.
「Ơ? Hay là cậu còn đang ngái ngủ? Vậy thì, để tớ cùng đi tắm với cậu nhé? Chắc chắn sẽ tỉnh táo ngay thôi mà?… Đùa đấy. Hì hì.」
Mà này, dạo gần đây, cái chuyện người đẹp rủ đi tắm cùng cứ diễn ra hoài.
Nếu chấp nhận, tôi sẽ bị kéo vào cái kết Thánh Mẫu đầy cưỡng ép, khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu mình có đang mơ thấy một vòng xoáy tiêu cực không… Thật không may, tôi lại chắc chắn rằng đây không phải là mơ.
「Không, không sao đâu.」
「À. Hay là Yuu đang ngại ngùng đấy à?」
「Không hề, hoàn toàn không.」
「Đâu cần phải làm vẻ mặt căng thẳng thế. Dù sao thì, cậu vẫn dễ thương mà.」
Cô nàng xinh đẹp cứ gọi tên tôi một cách thân mật quá đáng này.
Đương nhiên là tôi biết cô ta là ai. Và dù có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để trái tim mình rung động vì người này.
Vậy thì, nói về chuyện cô ta là ai… Mọi người còn nhớ một câu mà mẹ tôi đã nói khi Pansy lần đầu tiên đến nhà tôi không?
Có lẽ có người đã quên, nên tôi xin phép nhắc lại một phần lời đó.
Đó là:
「Đúng vậy đó! Con bé này hiền khô à! Ngày xưa ấy, hồi cả nhà bốn người đi du lịch…」
Cả nhà bốn người. Đó chính là manh mối về thân phận của người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi.
Phải. Người này chính là…
「Lâu rồi mới gặp chị, em vui lắm phải không?」
Kisaragi Marika. Chị ruột của tôi, hơn tôi ba tuổi…
「Chị à… Chị về rồi đấy à.」
「Ừ. Tháng Tám trường chị cũng nghỉ hè rồi, với lại chị cũng muốn gặp Yuu nữa.」
Chị gái tôi học đại học ở xa nhà, nên bình thường vẫn sống một mình.
Vì vậy, vào các kỳ nghỉ hè, Tết Dương lịch và nghỉ xuân, chị ấy sẽ về nhà nếu một điều kiện nào đó được đáp ứng.
Và nói thật lòng thì…………, tôi cực kỳ ghét bà chị này.
Vẻ ngoài là một mỹ nhân thùy mị. Tính cách là một cô gái ngây thơ, đáng yêu, dễ gần.
Nếu chỉ có thế thì, có thể nói là một người chị tuyệt vời.
…Nhưng có một điều không thể quên.
Người này là chị gái của tôi. Và cái điều kiện để chị ấy về nhà chính là…
「…Lại bị bạn trai đá rồi à?」
「Đâu có! Tao đá nó thì có!」
Rồi rồi. Lộ nguyên hình rồi kìa~. Y như rằng, lại chia tay bạn trai rồi rảnh rỗi mới về nhà đây mà…
「Thật không thể tin nổi cái thằng đó! Cứ mỗi lần đi ăn, nó lại tự tiện vắt chanh vào gà rán! Không thể hỏi trước một tiếng à?!? Mày có hiểu cái cảm giác này không hả?!」
Và đây, chính là cái giọng điệu thô lỗ thật sự của bà chị tôi đó.
Bình thường thì giả vờ giọng điệu và tính cách để lấy lòng con trai, đóng vai cô gái ngây thơ, đáng yêu.
Chị gái tôi ngoài đời thì khá là… mà phải nói là cực kỳ bỗ bã.
Thấy chưa? Đúng là chị tôi mà.
「Thật lòng thì, tao chả hiểu cái cảm giác đó tẹo nào. Vả lại, vẫn chia tay vì mấy cái lý do vớ vẩn như mọi khi nhỉ…」
「Yuu à. Chuyện tình cảm nam nữ đổ vỡ ấy, đâu cần lý do gì kịch tính đâu. Chỉ là những lệch lạc nhỏ nhặt chất chồng lên nhau thôi. Chúng cứ thế tích tụ, rồi đến một ngày nào đó sẽ bùng nổ mà thôi…」
Nghe có vẻ bi ai gì đó, nhưng đừng quên đây chỉ là chuyện gà rán với chanh thôi đấy.
Mà nghe cái giọng điệu của chị ấy thì, hình như còn có những bất mãn khác nữa. Nhưng tôi chả quan tâm.
「Hồi chia tay bạn trai cũ, chị còn nói là ‘Đừng có cái gì cũng hỏi em từng tí một, cứ mạnh dạn mà làm đi!’ cơ mà. So với cái đó thì…」
「Hừm… Đúng là có chuyện đó thật. Yuu à, nhớ cẩn thận đấy nhé? Đàn ông ấy, trước khi yêu thì tỏ ra rất chủ động, nhưng khi bắt đầu hẹn hò rồi thì lại thường trở nên quá bảo thủ đó.」
Thích đàn ông chủ động, nhưng lại không thích đàn ông chủ động vắt chanh vào gà rán. Đúng là phức tạp.
「Khi biết sợ mất đi điều gì, đàn ông sẽ trở nên yếu đuối.」
Cái quái gì thế, bà chị này lại nói mấy câu nghe như danh ngôn à?
「Thôi được rồi. Tóm lại là, Yuu à. Dậy nhanh lên mà ăn cơm đi. …Xong xuôi thì đi mua sắm đó. Lát nữa xách đồ cho chị nhé.」
「Hả!? Tại sao tôi lại phải làm cái chuyện đó chứ!?」
Đấy! Lại cái tính ngang ngược của bà chị! Vì thế tôi mới ghét người này!
Cứ mỗi lần về là lại cằn nhằn về bạn trai cũ, rồi lợi dụng người khác tùy tiện, ngang ngược hết mức! Ít ra cũng phải nghĩ cho em trai một chút chứ!
Hôm nay tôi định nghỉ ngơi thật thoải mái, chuẩn bị cho lịch trình dày đặc từ ngày mai!
Làm sao mà để bị phá hỏng được chứ!
「Hả? Đó là cái cách mày nói chuyện với chị gái đấy hả? Mày vừa nhìn vào khe ngực của tao đúng không? Thế thì xách đồ đi! Đừng có nói mấy cái chuyện hiển nhiên đó nữa!」
「Cái chuyện hiển nhiên đó tôi chưa từng nghe thấy bao giờ! Với lại, chị tự ý khoe ra thì có! Tôi chả có tí hứng thú nào với ngực của chị đâu!」
「Hừ! Tao cũng chả có tí hứng thú nào với chỗ đó của mày đâu!」
「Mà có hứng thú thì mới là chuyện lớn đấy!」
「Marika, Yuu, ồn ào quá! Cơm xong rồi, mau xuống đây!」
「「Ư!」」
Chết tiệt… Từ tầng một, giọng gào của mẹ tôi vọng lên.
Cái giọng điệu đó là đang giận lắm rồi đó. Chết tiệt… Đành chịu vậy…
「Chậc. Chọc giận mẹ thì không hay rồi… Yuu, tạm thời đình chiến nhé. Nghe rõ chưa?」
「Được rồi. Nhưng tôi không đi mua sắm cùng đâu.」
「Hừ! Để xem cái miệng lanh lợi đó của mày có duy trì được khi xuống phòng khách không nhé.」
Tôi sẽ tiếp tục đến cùng. Hôm nay tôi quyết định phải được nghỉ ngơi thoải mái!
Dù là chị gái đi chăng nữa, lần này tôi cũng không nhượng bộ.
Thôi, dù sao thì cũng nên dừng cái cuộc chiến vô bổ với bà chị này lại, xuống phòng khách ăn sáng vậy…
「…………」
Chín giờ sáng. Tôi lặng lẽ dùng bữa tại bàn ăn trong phòng khách nhà Kisaragi.
Thực đơn hôm nay là bữa ăn kiểu Nhật tuyệt vời, gồm cơm trắng, súp miso, cá nướng và natto.
À mà, nhà tôi có bốn người, nhưng bàn ăn khá lớn, có thể dùng cho sáu người.
Lý do là vì chúng tôi thường xuyên có dịp qua lại với gia đình cô bạn thanh mai trúc mã của tôi… Himawari. Bố tôi đã mua một cái bàn lớn hơn một cỡ để nhiều người có thể dùng, và nó vẫn được dùng đến bây giờ.
「Yuu, chỗ đó đó—」
「À. Xì dầu phải không?」
「Cảm ơn em. Có một đứa em trai tháo vát thế này, chị hạnh phúc thật. Hì hì.」
Tôi đặt chai xì dầu cái póc vào tay chị gái đang ngồi đối diện tôi.
Hiện tại, giọng điệu của chị ấy không phải là bản chất thật, mà là của “Cô gái ngây thơ, đáng yêu”.
Về lý do tại sao chị ấy lại giả vờ thế này… có lẽ một lát nữa mọi người sẽ hiểu.
「Yuu ơi~, muốn ăn thêm cơm thì nói với mẹ nha~☆」
「Cảm ơn mẹ.」
Bên trái chị gái tôi là một bà nội trợ tóc uốn xoăn, trang điểm đậm, hôm nay cũng đang phát ra tiếng mèo kêu đầy năng lượng.
Kisaragi Keiju, mẹ tôi. Bình thường thì trông thế này, nhưng nếu bị tạt nước làm trôi lớp trang điểm và duỗi thẳng mái tóc uốn xoăn, bà sẽ biến thành một Thánh Mẫu phi thường, lại là một người mẹ đầy bí ẩn.
Còn bố tôi thì… hình như đã đi làm rồi nên bây giờ không có ở đây.
Nói chung thì đến đây, đây sẽ là buổi sáng của nhà Kisaragi, vốn chỉ diễn ra vào kỳ nghỉ dài… nhưng mà…
「Ô kìa? Yuu-kun, có hạt cơm dính trên má cậu kìa? Cậu hậu đậu ghê.」
「Ưm! Bữa sáng của cô Keiju ngon tuyệt vời! Cá mềm thơm lắm ạ!」
「Dạ, xin lỗi cô Keiju ạ! Bọn cháu lại được cô mời ăn sáng…」
Tại sao mấy đứa này lại ăn sáng ở nhà tôi chứ!? Hết hồn luôn!
Vừa xuống phòng khách là thấy ba đứa nó đã tề tựu đầy đủ ở bàn ăn rồi đó chứ!?
「Không sao đâu~! Xúm lại mà ăn đi, Sumireko-chan, Aoi-chan và Sakura-chan! Đừng có ngại gì cả!」
「Ngạc nhiên thật, bạn của Yuu cấp ba lại đến chơi. Lần đầu gặp mặt, tôi là Kisaragi Marika, chị của Yuu. Mọi người hay gọi tôi là 'Marika', nên gọi thế cũng được nhé.」
Đấy, vì lũ Pansy đang ở đây nên bà chị mới giả vờ đó mà.
Thật sự là, không biết tại sao lại thành ra thế này nữa…
「Em là Sanshokuin Sumireko ạ. Xin hãy gọi em là 'Pansy' để tiện ạ.」
Pansy ngồi bên phải tôi, cúi đầu chào chị gái tôi một cách lễ phép.
Về phần trang phục của cô ta, hôm nay cô ta chỉ đeo kính thôi, còn lại vẫn là “chân tướng”.
Tôi đã nghe nói là trong kỳ nghỉ hè, ngoài trường học thì cô ta sẽ ở trong “chân tướng”, nên tôi không quá ngạc nhiên, nhưng mà quả thật vẫn rất dễ thương. …Tuy nhiên, những gì cô ta làm thì quá đáng kinh tởm, nên tôi cũng không cảm kích lắm.
「À, ừm… Em là Akino Sakura ạ! Nếu mọi người gọi em là… 'Cosmos' thì em sẽ rất vui ạ.」
Tiếp theo, Cosmos, hội trưởng Hội học sinh trường Nishikitsuta của chúng tôi, đang ngồi bên trái tôi, cũng cúi chào chị gái.
Trông cô bé khá căng thẳng, vẻ mặt cứng đờ ra.
「Em là Hinata Aoi! Vậy nên, đổi thứ tự lại là 'Himawari' ạ! Chị Jasmine!」
Cuối cùng, Himawari, cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, đang ngồi bên phải chị gái, không hiểu sao cũng tự giới thiệu.
Chắc là thấy Pansy và Cosmos làm nên cũng làm theo thôi.
「Himawari thì chị biết mà. Hai đứa mình chơi với nhau suốt mà. Hì hì. Hôm nay em cũng tràn đầy năng lượng nhỉ.」
「Vâng! Em tràn đầy năng lượng ạ!」
Nhân tiện, bà chị tôi cực kỳ thích Himawari.
Mà, cũng phải thôi.
Nói thật thì, một đặc điểm nào đó của Himawari không phải bẩm sinh, mà là do sau này mới có.
Và người gieo rắc nó chính là chị gái tôi, Kisaragi Marika.
Vậy thì, đó là gì ư…
「Em làm đúng như chị Jasmine đã dạy đó, khi chơi với các bạn nam thì em ôm chặt lấy họ! Giỏi lắm đúng không?」
「Ừ, giỏi lắm! Himawari thật tuyệt vời!」
Đúng vậy. Cái tính cách ‘bitch tự nhiên’ của Himawari là do ‘bitch nuôi trồng’ ở nhà tôi tạo ra đó.
Chuyện đó là hồi tôi còn nhỏ xíu, tầm tiểu học… Bỗng nhiên bà chị đang học cấp hai của tôi nói mấy thứ trời ơi đất hỡi như là 「Tôi làm một cách cố ý nên không được! Vậy thì, tôi sẽ tạo ra một cô gái lý tưởng có thể làm điều đó một cách tự nhiên!」 và thế là chị ấy đã nuôi dưỡng Himawari trở thành một ‘bitch tự nhiên’.
Và kết quả là Himawari của hiện tại. Mà, thật lòng thì, ở điểm này tôi cũng khá là biết ơn.
「…Thế, chúng mày đến nhà tao ăn sáng làm gì thế?」
「Tại vì hôm nay thư viện và cả việc làm thêm của Yuu-kun đều được nghỉ mà. Bọn tớ với Himawari và Cosmos-senpai cũng tình cờ không có kế hoạch gì cả. Tsubaki thì có cửa hàng, Asunaro thì có câu lạc bộ báo chí nhưng mà…」
「Thì sao?」
「Hì hì! Bọn tớ nghĩ Yuu đang rảnh nên đến chơi đó!」
「Thế thì đúng là phiền phức cực độ rồi còn gì!」
「Hả!? P-phiền phức sao!? K-không thể nào…! Em đã rất mong chờ mà…」
Đúng lúc này, nước mắt con gái thật đáng khinh mà! Con nhỏ Cosmos kia, mắt ướt nhẹp rồi xịu mặt xuống kìa!
「Được rồi… Xin lỗi vì đã làm phiền… Vậy thì, sau khi ăn xong… tớ sẽ nằm ườn trong phòng Yuu-kun rồi về ngay…」
Chỉ ăn thôi chứ.
Gì mà tự tiện thêm cả vụ nằm ườn vào thế hả?
「Yuu, không được đâu! Cosmos-chan đang buồn đó!」
「Ồn ào quá. Chị im miệ──」
「Yuu, xin lỗi Sakura-chan đi.」
Chết tiệt!!! Mẹ thật là chơi ăn gian mà! Mẹ thì!
「Xin lỗi… Hội trưởng Cosmos. Cái đó… không phiền đâu ạ…」
「Thật sao!? Hoan hô! Vậy thì, tớ ở lại cũng được phải không?」
「Vâng… cứ tự nhiên ở lại đi ạ.」
「Vâng! Em sẽ ở lại thoải mái ạ!」
Thấy cô bé vui vẻ với nụ cười thiếu nữ như thế thì cũng mừng. Haizz… Thật sự là tệ hại hết sức…
「À đúng rồi. Này, Pansy-chan, Cosmos-chan, Hima. Ba đứa hôm nay đều rảnh đúng không?」
「Vâng! Bọn em rảnh ạ!」
Gì thế bà chị tôi? Lại nhìn tôi với vẻ mặt như đang âm mưu điều gì đó…
「Vậy thì, đi mua sắm cùng chị không? Chị định đến trung tâm thương mại để mua quần áo mới đó.」
Cái con chị chết tiệt này! Hèn chi vừa nãy lại tự tin nói mấy cái chuyện miệng lanh lợi gì đó!
Chắc chắn là nó định rủ mấy đứa này đi mua sắm rồi ép tôi làm người xách đồ đây mà!
「Quần áo mới! Nghe vui quá! Em muốn đi ạ!」
「Tôi cũng xin được đi cùng, Jasmine-san ạ.」
「À, ừm… Tất nhiên tôi cũng đi! Tôi cũng đi!」
「Tuyệt vời! Vậy là quyết định rồi nhé! Rainman cũng đi cùng chứ—」
「Xin lỗi. Anh có việc phải làm nên xin phép không đi được.」
Hừ! Mấy cô kia thì phải đóng vai gái ngoan ngây thơ, chứ ta đây cứ sống thật là được!
Thế nên, chỉ cần từ chối thẳng thừng là có thể đạt được ý nguyện rồi!
「Ồ, vậy à. Thế thì đành chịu vậy. …Ừm. Rainman ở nhà trông nhà cũng được!」
Khà khà! Đáng đời chưa! Đi mua sắm thì còn đỡ, chứ bảo ta đi xách đồ thì mơ đi nhé!
…Mà sao bà ta lại chịu thua dễ dàng thế nhỉ….
「Thế thì chúng ta cùng nhau đi trung tâm thương mại chọn quần áo nhé. À, nhân tiện, Rainman kể cho tớ nghe cậu sống ở trường thế nào đi! Đổi lại, tớ cũng sẽ kể cho cậu nghe mấy chuyện hồi xưa của Rainman nhé!」
Khoan đã. Chuyện hồi xưa của tôi á?
「Chuyện hồi xưa của Jouro ấy ạ?」
「Đúng vậy. Mấy chuyện hồi xưa hơi đáng xấu hổ của Rainman mà Himawari chưa biết đấy!」
Cái này chắc chắn không phải ‘hơi’ đâu….
「Ơ kìa~? Sao thế Rainman?」
「Chị, chị chơi bẩn thế….」
Cái đồ cố tình làm bậy! Thảo nào ban nãy chịu thua dễ như thế!
「Cái gì cơ? Marika không hiểu gì cả nha~☆」
Toi rồi. Toi thật rồi….
Mấy chuyện mà chị ta biết mà Himawari không biết… đương nhiên là có rất nhiều.
Trong số đó, cái đáng sợ nhất, chí mạng nhất là mấy bài thơ sến súa mà tôi lén lút viết vào sổ thời trung học…
「À đúng rồi, Rainman hồi cấp hai hay viết đủ thứ thơ—」
「Này! Rainman muốn đi mua sắm quá đi~☆」
「Thế ư? Vậy thì ngay từ đầu cứ nói thẳng ra đi chứ. Rainman, em vặn vẹo quá rồi đấy?」
Đồ khốn kiếp, tôi thua chị rồi!
「Quả nhiên là chị của Jouro-kun có khác!」
Pansy chắc chắn đã nhận ra bản chất thật của chị mình rồi.
※
Sau đó, ăn sáng xong và trò chuyện vui vẻ ở phòng khách, chúng tôi thẳng tiến đến trung tâm thương mại cách đó ba ga tàu. Cuối cùng, Cosmos, người vốn định cuộn tròn trong phòng tôi mà lăn lóc, đã không thể đạt được mục đích đó, vì chúng tôi cứ nói chuyện ở phòng khách cho đến tận lúc xuất phát…
「Oa! Đây là trung tâm thương mại sao! Có đủ thứ cửa hàng luôn! Tuyệt vời quá!」
Chắc vì tìm thấy niềm vui mới nên trông em ấy rất tươi tỉnh, thế là tốt rồi.
Em ấy ôm chặt cuốn sổ thân thuộc của mình, đôi mắt lấp lánh nhìn quanh.
「Cosmos-chan ít khi đến những nơi như thế này sao?」
「Vâng! Bình thường ít khi có dịp đến nên… em đang rất xúc động ạ!」
À phải rồi, Cosmos hình như bí mật là con nhà giàu mà. Đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng.
「Phì phì. Có đủ thứ cửa hàng nên chắc chắn sẽ rất vui. À, chị có chuyện muốn nói riêng với Rainman, hai đứa cứ đi trước ba người có được không?」
「Vâng ạ! Vậy thì Pansy-san, Himawari-san! Nhanh lên nhanh lên!」
「A ha ha! Cosmos-san trông vui quá trời! Tiến lên nào!」
「Vậy thì Jouro-kun, Jasmine-san. Chúng tôi xin phép đi trước.」
「Ừm. Mấy đứa đi vui vẻ nhé~」
Mình cũng đi cùng… Thôi không được.
Có người đang nắm chặt tay tôi bằng một lực kinh khủng, trái ngược hoàn toàn với nụ cười đáng yêu kia.
Thế nên, tôi và chị đành nhìn Pansy và Himawari nối bước Cosmos đang hớn hở phía trước, rồi dần khuất dạng vào sâu trong trung tâm thương mại.
「Nào…」
Và rồi, khi ba người đã hoàn toàn biến mất… Á!
「Này Rainman! Mày định làm cái quái gì hả!?」
Bà ta đột nhiên khóa đầu tôi! Chuyển trạng thái nhanh thế!
「Sao mày lại thân thiết với mấy cô bé đáng yêu kia thế hả!」
「Chị, buông ra! K-khó thở…」
「Himawari thì chị hiểu! Vì là bạn thanh mai trúc mã mà! Nhưng còn hai người kia là sao!? Pansy-chan với Cosmos-chan không phải là người đẹp kinh khủng sao!」
「N-nói chuyện… buông ra…」
「Chậc. Đành chịu vậy…」
Đến lúc đó, chị tôi mới chịu buông tôi ra. Haizz, nghẹt thở chết đi được!
Mệt thật, cái bà chị này đúng là…
「Nào! Mau dạy chị cách dùng thôi miên đó đi!」
Cái kiểu khẳng định chắc nịch thế này không phải quá đáng sao?
「Em có làm cái quái gì đâu… Hơn nữa, nếu làm được thế thì em đã làm nhiều trò hơn rồi.」
「Đúng là mày, nếu dùng được mấy thứ đó thì chắc chắn sẽ làm mấy chuyện đồi trụy rồi…」
Chị tôi hiểu tôi ghê. Đúng thế nên tôi không phủ nhận đâu.
Trước hết, cứ giấu chuyện ba cô gái tỏ tình rồi giải thích tình hình đã.
Nếu để bà ta biết chuyện đó, thế nào cũng bị làm mấy trò thừa thãi… và sẽ bị nói này nói nọ.
「Vậy thì tại sao chứ!? Sao cái đồ Rainman suốt ngày viết thơ sến súa lại được các cô gái thích chứ…」
「Ồn ào quá! Xin chị đừng có nhắc đến mấy cái bài thơ đó nữa mà!? Thật đó, thật sự đó!!」
「Hừ. Điều đó còn tùy vào thái độ của mày từ giờ đấy.」
Sao tôi lại phải ở trung tâm thương mại trong cái tình cảnh mang theo quả bom hẹn giờ này chứ!
「Không phải thôi miên thì chắc chắn phải có nguyên nhân khác đúng không? Mau dạy chị cách đó đi! Như vậy chị cũng sẽ gặp được định mệnh đời mình… Hê hê hê…」
「Chị, chị chảy dãi kìa.」
「…Á! Chị lỡ mất! Hì hì~☆」
Cái đó không phải là mức độ ‘lỡ’ nữa rồi.
「Ư, ừm… Thực ra, nếu nói là duyên cớ thì cũng có…」
「Đó đó! Nói mau lên! Này, ban nãy chị còn áp ngực vào mặt mày đấy thôi!」
Đúng là cái đồ chuyên làm bộ. Hình như vì mục đích của mình mà vứt bỏ nhân phẩm của một người phụ nữ nhẹ bẫng.
Nhưng mà, cơ bản thì sự khó chịu đã lấn át nên tôi chẳng nhớ cái cảm giác đó là gì, mà nếu có nhớ thì cũng ghét lắm.
Tại sao bà ta lại nghĩ tôi sẽ vui vẻ với mấy chiêu ‘mỹ nhân kế’ từ chị ruột của mình chứ? Thật sự là một câu hỏi lớn đấy.
「Chuyện là… chị cũng biết mà, trước đây em có che giấu bản chất thật của mình đúng không?」
「Đúng vậy. Mày toàn đóng vai một thằng tầm thường, chẳng có gì nổi bật, đúng kiểu hợp với mày.」
Đúng là sự thật, nhưng cái cách nói đó nghe bực mình kinh khủng.
「Em dừng việc đó lại thì thành ra thế này đấy.」
「Ra vậy! Tức là, chị cũng cứ sống thật với bản thân là được đúng không!」
Mặc dù tự mình nói ra, nhưng tôi nghĩ chắc chắn là không được.
「…Mà thôi, không thể nào. Với cái tính cách này của chị, bọn đàn ông sẽ bỏ chạy ngay lập tức thôi…」
À, ra là đã thực hành rồi à? Và đã bị người ta bỏ chạy mất rồi à.
「Sao tự dưng nhớ lại thấy bực mình thế… Thật đó, sao mày lại thành công được chứ!?」
「Nói thế thì em biết làm sao… Em cũng có hiểu rõ đâu…」
「Mệt thật… Rainman thì thành công, mà chị làm thì lại không được à… Cứ tưởng sẽ có cơ hội gặp được định mệnh đời mình chứ…」
「Chị không nổi tiếng ở đại học sao? Hồi cấp ba chị cũng khá được yêu thích mà.」
「Này Rainman. Chị không muốn được nhiều người thích. Chị chỉ muốn người mình thích thích lại chị thôi.」
Ồ, hóa ra cũng nói được câu có lý… Ấy chết, làm gì có chuyện dễ bị lừa thế được.
「…Vậy người đó là loại nào?」
「Một người chấp nhận con người thật của chị… đẹp trai, thể thao giỏi giang, tính cách tốt, đầu óc nhanh nhạy, ga lăng, và tương lai có thu nhập trên 20 triệu yên một năm. Một người định mệnh như thế thì khó mà gặp được đấy…」
Quả là một ‘định mệnh’ được nhồi nhét quá nhiều thứ.
Cái vẻ buồn rầu đó, đang nói cái quái gì vậy…
「Này, ít ra cũng phải thỏa hiệp chút chứ… Loại người mà đáp ứng được mấy điều kiện đó thì hiếm lắm đấy…」
「Thỏa hiệp? Làm gì có chuyện đó! Rainman, em nghĩ trên Trái Đất có bao nhiêu đàn ông?」
「Hả? Ưm, cái đó thì…」
「…3.5 tỷ.」
Đúng là cái kiểu nói chuyện như thể cả thế giới trong tầm tay! Cô ta có vẻ quyết tâm tìm được người đàn ông lý tưởng trong số 3.5 tỷ người đó.
「Thôi được rồi! Rainman, chúng ta cũng sắp phải đi rồi! À, nếu ở trường cấp ba của mày có ai chấp nhận con người thật của chị, đẹp trai, thể thao giỏi giang, tính cách tốt, đầu óc nhanh nhạy, ga lăng, và tương lai có vẻ sẽ kiếm trên 20 triệu yên một năm thì giới thiệu cho chị nhé! Tốt nhất là người không quá coi trọng tiền bạc! Này, mấy người kiếm tiền giỏi mà keo kiệt thì cũng không ra gì đúng không?」
Chấp nhận con người thật của chị ấy hả… Đúng là một điều kiện khó khăn nữa đây mà.
「Làm gì có ai như thế…」
『Này Jouro! Tương lai tôi sẽ trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp và thi đấu thật xuất sắc! Mục tiêu là lương 50 triệu đô la một năm! Mà tiền bạc thì có quan trọng gì đâu chứ! Ha ha!』
「…………Không có đâu.」
「A ha ha! Đương nhiên là vậy rồi!」
Ừm. Tôi nghĩ mình nên giấu ‘cậu ấy’ thì hơn.
Sau đó, chúng tôi cũng nhập hội với Pansy và những người khác đang vui vẻ ngắm đủ loại quần áo.
Nói là vậy, nhưng ở đây chỉ bán đồ nữ nên tôi chẳng có gì để mua cả…
「Chị nghĩ Pansy-chan sẽ hợp với chiếc váy này đấy.」
「Cái này ạ? Nhưng mà, có vẻ hơi ngắn quá…」
「Không sao đâu, mùa hè mà, phải thoáng một chút chứ. Hơn nữa, Rainman cũng thích kiểu này mà.」
「Jouro-kun á? …Vậy ạ. Thế thì em sẽ thử mặc xem sao.」
Chị ơi. Chị dùng tôi làm bình phong để bắt Pansy, người đang đeo kính với bản chất thật của mình, thử đủ kiểu quần áo thì cũng được thôi, nhưng tôi thì… thực ra chẳng có hứng thú gì với cảnh Pansy mặc váy ngắn cả… À mà khoan, tôi cực kỳ hứng thú luôn ấy! Cảm ơn chị!
「Tr-trông em thế nào ạ? Jouro-kun?」
Pansy đã thử xong đồ, xuất hiện trong chiếc áo cắt may không tay màu xanh nhạt, kết hợp với chân váy mini trắng có bèo nhún. Gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng ấy đáng yêu hết sức.
「Cũng… được đấy chứ?」
「…………Haizz. Vốn từ của cậu tệ đến mức thảm họa rồi đấy…」
「Ờm, tôi xin lỗi nhé.」
Cứ tưởng được khen, ai dè lại bị châm chọc. Và rồi, em ấy quay mặt đi một cách khó chịu.
Quả nhiên, tôi vẫn chẳng hiểu nổi em ấy đang nghĩ gì.
「Nè nè, Jouro! Còn tôi thì sao!? Đây là đồ Jasmine-chan chọn cho tôi đó! Có đáng yêu không?」
Tiếp đó, Himawari, người thử đồ ở gian bên cạnh, xuất hiện trong chiếc quần short và áo phông rộng thùng thình.
Cố ý chọn cho Himawari, người vốn tràn đầy năng lượng, bộ đồ có vẻ lề mề thế này… Đúng là không uổng công đi theo mà!
「À. Khác với thường ngày, trông em rất đáng yêu đấy.」
「Yaaay! E hèm~! Cảm ơn cậu!」
「…Jouro-kun ngốc nghếch…」
Sao Pansy lại cằn nhằn thế? Bộ đồ của em ấy vừa nãy tôi cũng khen đàng hoàng mà.
「Phì phì. Himawari với Pansy-chan đều đáng yêu nên vui ghê.」
Mọi thứ đến đây thì vẫn ổn, nhưng thực ra tôi đang gặp phải một rắc rối.
Chắc các bạn cũng đã nhận ra rồi, hiện tại những người đang thử quần áo là Pansy và Himawari, còn người chọn đồ là chị tôi.
Vậy thì, còn thiếu một người…
「Jouro-kun! Cái này thế nào!?」
Cô gái mang đến một chiếc áo phông, vẻ mặt vui tươi… Akino Sakura, hay còn gọi là ‘Cosmos’.
Có vẻ em ấy rất phấn khích vì lần đầu đến trung tâm thương mại, và trước khi nhờ chị tôi chọn đồ, em ấy đã tự mình tìm kiếm khắp cửa hàng, nhưng chiếc áo phông em ấy cầm trên tay thật kinh khủng.
「Phì phì phì! Đáng yêu đúng không? Em nghĩ chiếc áo phông này đẹp đấy!」
Nói sao nhỉ, cô gái tên Cosmos này…
「Ưm… con chuột mắt lờ đờ thè lưỡi được vẽ ở giữa áo kia là con gì vậy?」
Gu thời trang của em ấy cứ là lạ kiểu gì ấy.
「Ha ha ha! Đương nhiên là Gekorina-chan rồi!」
Là chuột mà lại có cái tên như ếch vậy, Gekorina-chan. Hơn nữa, lại là con cái nữa chứ.
「À, Cosmos hội trưởng. Tôi nói một câu được không?」
「Hửm? Có chuyện gì à? …Hay là, cậu không biết Gekorina-chan sao!?」
Biết cái quái gì chứ. Cái mặt sốc kinh khủng kia là sao hả?
「Không, không phải thế…」
「Không phải sao? Vậy thì… Chẳng lẽ! Cậu đã tìm thấy chiếc áo phông phiên bản Gekorina-chan chết đuối sao!? …Cái phiên bản huyền thoại đó!!」
Ảo cái gì mà ảo.
「Cái đó cũng không phải.」
「Ưu… Thật đáng tiếc…」
Trông em ấy ủ rũ hẳn đi.
Chắc em ấy rất muốn có phiên bản Gekorina-chan chết đuối.
「Thế, có chuyện gì vậy?」
「À thì. Cosmos hội trưởng bình thường mua quần áo thì sao ạ?」
「Ừm. Đại khái thì em thường cùng gia đình đến cửa hàng quen thuộc, rồi nhờ nhân viên chọn giúp. Không hiểu sao, cứ khi nào em tự chọn là lại bị ngăn lại. Hơn nữa, ở cửa hàng quen thuộc cũng ít khi có đồ hợp gu em, mà Gekorina-chan cũng không có…」
À thì ra là thế. Đúng là cô chiêu được bao bọc kỹ càng, nhưng cái hộp cô ta chui vào hình như lại là Hộp Pandora mất rồi. Hậu quả là tai họa của thế gian đang ào ạt tuôn ra...
"À... hay là cô thử chọn nhiều loại đồ khác xem sao..."
"Tôi thích Gekorina-chan!"
Thôi rồi. Thái độ kiên quyết từ chối đây mà. Cứ y như đứa trẻ con bị bố mẹ bảo trả kẹo lại kệ trong siêu thị, giãy nảy lên vậy.
"Này! Cái quần này cũng đẹp mà?"
Ừm. Nhìn qua thì đúng là một chiếc quần trắng bình thường, tạm chấp nhận được.
Nhưng mà cái điểm nhấn Gekorina-chan lấp ló ở hai đầu gối kia thì... thôi rồi, không được đâu.
...Thôi rồi, hết cách. Có nói giảm nói tránh cũng chẳng thấm vào đâu, mà mấy người khác chắc cũng ngại không dám mở lời. Vậy thì phen này, vì tương lai của Cosmos, mình đành phải "cắn răng" nói thẳng vậy...
"Chủ tịch Cosmos... xin cho phép tôi nói một lời."
"Có chuyện gì thế? A! Tôi biết rồi! Chắc là cậu cũng có hứng thú với Gekorina-chan..."
"Cô trông thật lỗi thời."
"Lỗi, lỗi thời á!? Không thể nào!"
Người này còn tự tin phủ nhận nữa chứ.
"Hừ, hừ hừ! Jouro-kun hài hước quá đi mất. A, không đời nào... không đời nào... Arivederci không đời nào!"
Không thể nào. "Arivederci không đời nào" là cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là viết tắt của "không tạm biệt" sao?
"Xin hãy chấp nhận. Đó là sự thật."
"...!! Cụ, cụ thể thì chỗ nào trông lỗi... khụ khụ. Có thể nói cho tôi biết không?"
Cosmos hỏi tôi, đôi tay run run cầm sẵn cuốn sổ. Dường như cô ấy không muốn nói từ "lỗi thời" ra khỏi miệng, nên hơi nói tránh đi.
"Nói chung là, mọi thứ. ...Đặc biệt là Gekorina-chan."
"Sao chứ!? Dễ thương thế này mà! Này, nhìn kỹ xem! Nếu vậy, chắc chắn cậu cũng sẽ hiểu được sức hút của Gekorina-chan!"
Dừng lại đi. Đừng có dí sát con chuột mắt đờ đẫn lè lưỡi kia vào mặt tôi nữa.
"Gekorina-chan thì dễ thương thật, nhưng quá trẻ con, không hợp với Chủ tịch Cosmos đâu."
"Cái gì! Tức là lỗi do tôi sao!?"
"Thì là, cả hai đều đẹp, nhưng khi kết hợp lại thì... không hợp lắm. Chủ tịch Cosmos có phong thái trưởng thành mà, nên mấy thứ trẻ con như vậy thì hơi..."
Mà nói thật, cái đó còn trẻ con đến mức Himawari mặc cũng thấy kỳ nữa là.
"Không, không thể nào...! Gekorina-chan dễ thương thế này mà lại vì tôi... Ư ư! Hôm nay tôi đã định tự mình chọn đồ mua, chứ không phải để nhân viên chọn hộ..."
Dường như Chủ tịch Pandora bình thường vẫn không hài lòng vì các nhân viên bán hàng cứ toàn giới thiệu những bộ đồ đứng đắn, người lớn.
"Nếu vậy thì đừng tự mình quyết định, mà hãy thử hỏi ý chị gái xem sao. Chị ấy chắc chắn sẽ cân nhắc cả sở thích của Chủ tịch Cosmos nữa."
"Thế, thế à? ...Nhưng tôi vẫn muốn tự mình chọn thử xem sao..."
Cosmos nhìn tôi bằng đôi mắt rơm rớm nước, đầy vẻ lo lắng, như thể đang cầu xin điều gì đó. Cosmos những lúc thế này, tôi lại chẳng thấy cô ấy giống người lớn hơn mình chút nào.
"Vậy thì sao không thử bàn bạc rồi quyết định? Nếu từ trước đến giờ chưa từng tự mình chọn, thì trước hết hãy hợp tác với ai đó để tập luyện. Nếu là chị gái, chị ấy chắc chắn sẽ hiểu được mong muốn của Chủ tịch Cosmos mà."
"Thế, thế à! Vậy thì tôi sẽ hỏi ý kiến! Cảm ơn Jouro-kun!"
Cô ấy lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi tắn, bước chân nhẹ tênh đi đến chỗ chị gái.
Thế này thì chắc là ổn rồi nhỉ...
"Chị Jasmine. À..."
"Hả? Có chuyện gì vậy, Cosmos-chan?"
"Em có thể nhờ chị chọn giúp em vài bộ đồ được không ạ?"
"Tất nhiên rồi! Đồ của Pansy-chan và Hima thì chị chọn xong rồi, chị cũng vừa định nghĩ xem đồ của Cosmos-chan thì sao đây! ...Em thích kiểu đồ nào?"
"À, ừm, thì... em muốn bộ đồ mà Jouro-kun khen dễ thương ạ..."
Hộc! Đừng có lẩm bẩm mấy lời vui tai như vậy chứ! Chết tiệt! Dễ thương quá đi mất!
"Hì hì. Cosmos-chan dễ thương thật đó. Cứ để chị lo. Em còn mong muốn gì khác không?"
"Vâng! Em muốn đồ có hình Gekorina-chan ạ!"
A, chỗ đó thì không chịu nhường rồi nhỉ. Chắc là thích lắm rồi... Gekorina-chan đó...
"Gê, Geko!? À, à ra thế... Ừm, vậy thì mình cùng tìm thử xem sao..."
Còn lại thì nhờ cả vào chị đó, chị gái ơi.
***
Tôi, sau khi đã đẩy việc xử lý vụ Gekorina của Cosmos cho chị gái, bèn rút khỏi cửa hàng. Để giết thời gian, tôi bước vào một cửa hàng bán đồ nam và đang lùng sục bên trong.
A, cái áo này có vẻ được. Đã mất công đến đây thì mua luôn... Khoan đã? Kia là...
"Sasanqua. Chọn được cái nào chưa?"
Chết tiệt! Trốn mau!
"Đâu, đâu có định mua cái nào đâu! Chỉ là xem thôi mà!"
Sao tự nhiên ở chỗ này lại có Sasanqua và cô E nhóm Cá Tính vậy chứ!? Đây là cửa hàng bán đồ nam chứ đâu phải đồ nữ đâu!
À mà, nếu là Sasanqua thì có đồ nam cũng không thấy lạ lắm nhỉ...
"Chỉ là, tự nhiên tình cờ muốn vào cửa hàng này, tình cờ muốn xem thử đồ nam thôi, chứ đâu có ý định mua quà gì đâu! Thật đấy, mọi thứ đều là tình cờ cả thôi!"
"Sứ giả của sự ngẫu nhiên", Sasanqua, hay Mayama Asaka, đang đỏ bừng mặt mà biện minh với cô E.
Ồ, đó là đồ thường của Sasanqua sao. Nghe ông chú Mayama bảo hồi còn là gyaru thì cô ta mặc đồ lòe loẹt đến mức khó coi, vậy mà giờ thì khác hẳn nhỉ.
Một bộ đồ trang nhã với tông trắng và xanh navy làm chủ đạo. Ngay cả đồng phục cũng đã đủ trang nhã rồi, nhưng đồ thường thì lại pha thêm chút mong manh, càng hợp gu tôi hơn. Nhưng mà cô bé đó, hễ giận lên là lại làm oai như bá chủ, đáng sợ lắm.
"Ê! Nhưng mà đã nửa tiếng từ khi vào rồi mà? Hôm qua cậu còn bảo là. Jou--"
"Oa oa oa! Im, im lặng đi chứ! Nếu bị ai đó nghe thấy thì tính sao!?"
"A ha ha! Lo lắng quá rồi đấy! Đâu có ai tình cờ ở đây được đâu!"
Thế mà lại có thật đấy. Đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
"Này, để đề phòng thôi! Để đề phòng! Nếu bị "thằng đó" nhìn thấy ở cái chỗ này, dù không muốn nhưng tôi sẽ phải tàn sát cho đến khi không còn nhớ gì cả..."
Tôi nghĩ người bị tàn sát mới là người không muốn nhất ấy.
"Thằng đó" là ai thì tôi cũng chỉ có thể đoán mò, nhưng nhất định không được để bị phát hiện...
"...A, cái mũ này có vẻ được đấy... Có hợp với "thằng đó" không nhỉ?"
Dường như cô ấy đã tìm thấy cái mũ ưng ý, cầm nó lên và nở nụ cười hạnh phúc. Từ những lời cô ấy vừa nói, có thể đoán rằng cô ấy đến đây để tìm quà cho ai đó.
"Tớ nghĩ là hợp đấy! Hơn nữa, nếu được Sasanqua tặng, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui!"
"Thật không!? "Thằng đó" có vui không nhỉ?"
"Tất nhiên rồi! Chắc chắn là sẽ vui mà!"
"May quá rồi... Ừm... đúng rồi! Cậu ta sẽ vui mà nhỉ! Mà nếu không vui thì chỉ cần dùng nắm đấm "chỉnh sửa" khuôn mặt cậu ta cho đến khi cậu ta chịu cười là được mà!"
Cái đó đâu có dễ dàng đâu chứ?
Nhìn vẻ mặt hớn hở của cô bé đó, tôi chỉ thấy rợn người thôi.
Nhưng mà, chắc là chẳng liên quan gì đến tôi dù chỉ một ly đâu nhỉ! Bởi vì "thằng đó" chắc là chỉ bố cô ta thôi mà!
Thật tình... Gọi cả bố ruột là "thằng đó" thì đúng là... Vẫn như mọi khi, vẻ ngoài thì thanh tao nhưng lời nói và hành động thì thô lỗ quá! Rắc rối thật! Ha ha ha!
"Tôi, tôi quyết định rồi! Tình cờ, tự nhiên tôi muốn mua cái mũ này, nên tôi đi mua đây!"
"Vâng! Vậy tôi đợi ở đây nhé!"
"Xin lỗi nhé! Để cậu phải đi cùng lâu thế này..."
"Không sao đâu mà! Tớ ủng hộ Sasanqua mà! Cậu đang cố gắng mà!"
"Đâu, đâu có cố gắng gì đâu!"
Ừm. Ở đây lâu hơn nữa thì nguy hiểm rồi. Vừa bị nhìn thấy một cái là tôi thấy ngay viễn cảnh bị tàn sát.
Vậy thì, ngoài việc rút lui càng nhanh càng tốt ra, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Tạm biệt Sasanqua.
Mà này... Để đề phòng... thật sự, thật sự là để đề phòng thôi nhé! Khi nhận được quà từ ai đó, mình nên tập luyện cách vui vẻ đón nhận nhỉ!
Haizz... Thật ra tôi có một bộ đồ ưng ý rồi nên muốn mua lắm...
Thế nên, tôi lại quay lại cửa hàng đồ nữ đầu tiên tôi đã ghé.
Pansy và Himawari hình như đã mua sắm xong, đang đứng trước phòng thử đồ, tay cầm túi cùng với chị gái. ...Vậy thì, Cosmos chắc đang ở trong phòng thử đồ có rèm kéo kín kia... Ồ, vừa hay cô ấy bước ra rồi kìa.
"Oa~! Chị Cosmos, dễ thương quá! Hợp lắm luôn đó!"
"Đúng vậy ạ. Khác hẳn với hình ảnh thường ngày, rất tuyệt vời đó!"
"Ừm! Mắt chị không lầm khi nghĩ cái này hợp với Cosmos-chan rồi!"
Hừm. Từ đây không thấy được, tôi cũng lại gần xem thử vậy.
Để xem nào... Cosmos rốt cuộc đang mặc bộ nào đây...
"Thật, thật sao? Cảm ơn. ...A! Jouro-kun!"
"Sa, sao rồi?"
Về trang phục của Cosmos thì, không phải đồ người lớn đứng đắn như mọi khi, mà là một bộ tomboy. Một chiếc quần jean ngắn cũn, gần như để lộ cả đùi. Cùng với một chiếc áo phông trắng đơn giản, có hình Gekorina-chan bé tí được vẽ ở phía dưới. Dường như họ đã chọn bộ đồ vừa kết hợp sở thích của Cosmos, lại vừa trông không quá trẻ con. Và điểm nhấn cuối cùng là chiếc dây đeo quần yếm màu đen bó sát, để lộ rõ đường cong cơ thể... Cái này thì không được rồi! Gợi cảm quá đi chứ!
Rốn kìa! Chẳng lẽ chiếc áo phông này nhỏ hơn một size so với Cosmos sao mà để lộ cả rốn thế kia! Thêm cả dây đeo quần yếm nữa chứ! Bó sát ngực khủng khiếp!
Cái dây đeo quần yếm mà tôi biết với cách dùng này khác nhau hoàn toàn!
"Hoàn toàn không! Bộ đồ đó hoàn toàn không hợp đâu!"
Vừa xoa xoa ngón cái và ngón trỏ của tay phải, tôi dốc toàn lực nói như vậy. Dù có hợp đến mấy đi chăng nữa, Cosmos không thể mặc bộ đồ như thế được! Tuyệt đối không được!
"...Thật sao? Ư ư! Đúng là thế rồi..."
"Đương nhiên rồi! Nói thẳng ra là không thể chấp nhận được! Cô nên thay lại bộ cũ ngay lập tức!"
"Kh, không chấp nhận được! Đến mức đó sao!!"
Chết tiệt! Nói quá lời rồi. Mình khiến cô ấy buồn thật rồi...
"Jouro-kun, có phải cậu nói quá rồi không?"
"Jouro, thật tệ! Chị Cosmos, đáng thương quá!"
Không, không phải thế đâu mà...
"Kh, không sao đâu. Pansy-san, Himawari-san! Là do tôi... hơi quá trớn một chút. ...Xin lỗi nhé, Jouro-kun. Vì đã làm cậu khó chịu..."
"Không... không sao đâu ạ."
"Chị Jasmine, em xin lỗi. Có lẽ những bộ đồ thế này không hợp với em thật rồi..."
"Ưm. Chị thì không nghĩ vậy đâu... nhưng Yuu đã bảo không được rồi, vậy thì mình thử chọn bộ khác nhé."
"Vâng... Thật sự rất xin lỗi vì đã làm phiền chị..."
"Không sao đâu mà. Chọn đồ cho Cosmos-chan vui lắm ấy!"
"Vậy thì em thay đồ đây... Haizz... Em đã muốn được Jouro-kun khen lắm chứ..."
Kéo rèm phòng thử đồ lại, Cosmos thui thủi đi thay đồ.
Lúc đó, chị gái với vẻ mặt căng thẳng đáng sợ tiến lại gần tôi, rồi thì thầm...
"Yuu, em nói dối đúng không? Bởi vì em không muốn thằng đàn ông nào khác nhìn thấy bộ đồ vừa nãy của Cosmos-chan nên em mới nói như thế, đúng không? Kiểu nói đó là không được đâu đấy nhé!"
"Đâu, đâu có phải như thế! Chỉ là thật sự không hợp thôi mà..."
"Thôi thôi. Vậy thì cứ coi như thế đi. ...Nhưng mà, vẫn phải trừng phạt một chút chứ nhỉ."
"...Hả?"
"Dù lý do là gì, mày đã làm tổn thương một cô gái. Đây là hình phạt đó."
Không, đó là sự thật nên tôi không thể nói lại được lời nào, nhưng không biết "trừng phạt" ở đây rốt cuộc là định làm gì đây? Chị gái đang giấu bản chất thật, chắc cũng chẳng làm được gì ghê gớm đâu nhỉ...
"Chị Jasmine, xin lỗi đã để chị đợi ạ."
"Ừm. Mình lại cùng chọn nhé. À, nhưng trước đó, ba đứa lại đây một chút..."
Hả? Chị gái hình như gọi ba người, bao gồm Cosmos lại, rồi bắt đầu lẩm bẩm nói gì đó.
"Rồi. Nói cho Yuu nghe đi. Chắc chắn nó sẽ vui đấy."
Hả? Cuộc nói chuyện xong rồi sao. Mà này, nói cho tôi nghe sao?
Cái gì vậy? Cả ba người cùng đến gần tôi...
"Jouro (cậu)"
"Cái, cái gì vậy?"
Khi tôi hỏi, không hiểu sao Himawari, Cosmos, Pansy lại xếp hàng dọc theo thứ tự đó.
Và rồi...
"Vật không có hình dạng nhưng có thể nắm bắt được. Đó chính là thứ gọi là giấc mơ. —Dream can snap—"
"Nói tình đầu không thành là nói dối. Bởi vì cậu đã gieo những kỷ niệm tuyệt vời vào trái tim tôi rồi."
"Tôi yêu thiên nhiên. Yêu biển, yêu núi. Cảm ơn Người đã sinh ra tôi trên hành tinh tuyệt vời này. ─Chúc mừng Trái Đất─"
Thơ của tôi đóoooo! Hơn nữa, chúng nó lại còn chọn đúng cái đoạn đáng xấu hổ nhất!
Đặc biệt là câu cuối cùng mà Pansy nói, đúng là không thể chấp nhận được! "Chúc mừng Trái Đất" là cái quái gì chứ!
Dù là cái thằng tôi hồi trung học viết đấy!
"Mấy, mấy người..., có biết đó là cái gì không chứ..."
"À thì, chị Jasmin bảo nếu Joro nói câu này thì sẽ vui lắm đó ạ!"
"Khụ, khụ khụ khụ... Đáng đời!"
Chị khốn khiếp! Em đã bảo là đừng có kể mà! Đã bảo đừng có kể màaaaa!
"Ơ, em không vui à? Chị, ừm, chỉ muốn làm cho ký ức tuyệt vời đó đơm hoa kết trái cho em thôi mà?"
Đừng có nói cái kiểu đó nữa! Đừng có bới móc lịch sử đen tối của tôi ra!
"Joro-kun, đừng có vui quá thế chứ. ─Chúc mừng Trái Đất─"
"Im, im mồm đi! Cái đoạn cuối có cần thiết đâu!"
Con trai thì ai mà chẳng có cái giai đoạn đấy! Toàn lỡ nói ra mấy cái lãng mạn sai chỗ không à!
"Đồ thơ ca, đừng có nói mấy lời khó nghe nữa nhé? Tụi chị muốn vui vẻ chọn quần áo cơ."
Chị tôi thì nói là: "Mày đấy, lần tới mà làm tổn thương con gái nữa thì chị cho bung bét hết mọi chuyện ra đấy nhé? Cái thằng thi sĩ kia, ngoan ngoãn mà làm người xách đồ thôi!"
"...Vâng. Em biết rồi ạ."
"Ừm! Vậy thì tốt rồi! Cosmos-chan, vậy mình chọn bộ tiếp theo nhé?"
"À, vâng! Em xin nhờ ạ!"
Sau đó, trong khi ngắm nhìn bốn cô gái vui vẻ lựa chọn quần áo, tôi cứ thế đứng thẫn thờ, chỉ mong sao chuyến mua sắm này mau kết thúc.
Muốn lấy lại nhưng không thể. Tưởng chừng đã trốn thoát, nhưng nó vẫn cứ luẩn quẩn bên cạnh. Tên của nó là "Quá Khứ". ─Thật khó tin, bản thân─.
※
Sau đó, kết thúc chuyến mua sắm tại trung tâm thương mại, chúng tôi chia tay Pansy và Cosmos ở ga, còn Himawari thì tạm biệt ở trước cửa nhà cô bé. Vậy nên, giờ chỉ còn mỗi tôi và chị.
Chị tôi chỉ cầm một chiếc túi nhỏ, còn tôi thì xách những bốn chiếc túi lớn.
Sự khác biệt lớn đến mức áp đảo này, cứ như thể đang thể hiện rõ sự khác biệt về vị thế của tôi và chị, khiến tôi không khỏi chạnh lòng.
"Aiza! Thơ của Joro đúng là đỉnh của chóp luôn ấy nhỉ! Hay là chị nên kể thêm mấy bài nữa nhỉ?"
"Đúng là tệ hại hết sức... Sao tôi lại gặp phải cái cảnh này chứ..."
"Hừ! Đó là hình phạt vì đã làm tổn thương Cosmos-chan đấy! Em nên tự kiểm điểm lại đi chứ."
Thật đấy, cứ mỗi lần chị về là y như rằng tôi lại gặp toàn chuyện xui xẻo nên tôi ghét lắm.
Hơn nữa, chị còn hỏi han đủ thứ từ Pansy và mấy đứa khác về chuyện tôi ở trường thế nào nữa chứ.
"Không ngờ mày lại lêu lổng ở trường, hay bị nghi ngờ là bắt cá ba tay đâu đấy nhé. Thật tình, chị cười phá lên luôn."
Chị gái mà cười trên nỗi bất hạnh của em trai thì đúng là không thể tin nổi...
"...Thế, mày định làm gì đây?"
Chị ấy nói cái gì vậy? Làm gì là làm gì chứ, chẳng phải chỉ còn mỗi việc về nhà thôi sao.
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Biết rồi còn gì? Tình cảm của ba đứa kia ấy."
"...Tặc."
Đúng là chị tôi mà. Đến cả tình cảm của Pansy và mấy đứa kia mà chị cũng để ý thấy hết sao.
"Không ngờ mày lại được nhiều gái theo đến mức này đâu đấy nhá~! Hơn nữa, đứa nào đứa nấy cũng xinh đẹp lại còn tốt tính nữa chứ, đúng là phép màu mà. Hay là mày đã dùng hết may mắn cả đời rồi đấy hả?"
Sao cứ phải xen vào mấy câu chửi rủa thế nhỉ. Bảo sao tôi ghét chị ấy.
Hừ... Cứ cái đà trêu chọc này mà tăng cấp thì phiền phức hết chỗ nói.
"...Thế nhưng, mày thì phải bày tỏ tình cảm với đứa con gái mà mày thật lòng yêu quý đấy nhé?"
"Hả?"
"Mấy đứa khác nói gì thì nói, mày không cần phải cảm thấy áy náy hay mang ơn gì cả. Bị ràng buộc bởi mấy cái thứ như nghĩa lý hay tình người, rồi không thể nói ra cảm xúc thật của mình thì mới là tệ hại nhất đấy."
"À thì..."
"Với cái tính của Joro thì, nếu mấy cô gái xinh đẹp kia mà cứ vây quanh thế kia, chắc chắn sẽ nghĩ là phải hẹn hò với ai đó. Hoặc là ngược lại thì sao? Không hẹn hò với ai cả để không làm tổn thương ai ư? ...Nhưng cả hai cách đó đều sai. Mày chỉ cần cứ thẳng tiến đến với người con gái mà mày đã phải lòng thôi. Kể cả nếu người đó không phải là bất kỳ ai trong số mấy đứa kia. Ít nhất, chị sẽ luôn đứng về phía mày."
"Chị, chị ơi..."
"Joro có cái thói bỏ bê bản thân, cứ thích ưu tiên hạnh phúc của người khác hơn đấy nhá~! Nhưng mà, mày biết không? Hẹn hò ấy, là việc cả hai cùng nhau vun đắp hạnh phúc cho nhau đấy! Vừa có thể vun đắp hạnh phúc cho người mình yêu, vừa có thể vun đắp hạnh phúc cho chính mình, chẳng phải là tuyệt vời nhất sao?"
"Cái đó thì... đúng là như vậy..."
"Ồ! Cũng hiểu ra phết đấy chứ! Thế thì tốt rồi! ...Mà! Kể cả khi mày có bạn gái đi chăng nữa, thì chắc cũng bị đá vì vẫn bị chê là ghê tởm thôi! Thế nên, lúc đó nhớ phải báo cáo chị đấy nhé? Chị lại được dịp mà trêu cho!"
"Đời nào tôi thèm báo cáo..."
Cứ tưởng chị ấy vừa nói được một câu ra hồn, ai dè lại đâu vào đấy. Thật tình, chị gái này đúng là...
"Gì vậy, đồ keo kiệt! ...À, đúng rồi! Đưa chị một túi đây! Rồi thay vào đó thì cầm cái này đi!"
"Hả? Nếu chỉ về đến nhà thôi thì cái đó nhỏ hơn mà, chị nên cầm cái đó..."
"Không sao! Đây là quà chị tặng cho mày mà!"
"Hả? Quà cho tôi sao?"
"Đúng thế! Quà tặng cho thằng em trai, dù cứ làu bàu nhưng cuối cùng cũng chịu đi cùng chị. Là chị mà, làm cái này là chuyện đương nhiên thôi mà phải không? Này, chị đã chọn cho mày bộ đồ trông hợp với mày lắm đó."
Vừa nói, chị tôi vừa lấy ra một bộ quần áo từ chiếc túi nhỏ.
Đó là chiếc áo sơ mi mà tôi đã lỡ không mua được ở cửa hàng đồ nam lúc nãy.
"À, ừm... Cảm ơn chị nhé."
"Fufufu. Không có gì đâu! Thế thì, mình về nhà nhanh thôi nào!"
Khi tôi khẽ mỉm cười, chị ấy cũng cười theo.
Rồi chị ấy, với bước chân vui vẻ, bắt đầu đi nhanh hơn một chút, dẫn trước tôi.
...Tôi không hợp với chị gái tôi.
Cứ về đến nhà là chị ấy lại làu bàu chuyện người yêu cũ, rồi ngang ngược đủ điều, lại còn bóc phốt quá khứ đáng xấu hổ của tôi nữa chứ, nói chung là cứ biến tôi thành đồ chơi để trêu chọc đủ kiểu.
Một khía cạnh nào đó, chị ấy có lẽ là người phiền phức hơn bất cứ ai.
Thế nhưng, cái người chị như thế ấy, tôi lại...
"Này, Joro! Nhanh chân lên nào! Rồi về đến nhà thì giúp chị nghĩ cách làm sao để gặp được định mệnh của đời chị nhé!"
"Rồi rồi. Em biết rồi mà."
Không ghét.
【Đối với tôi, giúp đỡ chuyện đó khá mệt mỏi】
Lịch trình hôm nay của tôi là làm trợ lý cho phóng viên của câu lạc bộ báo chí. Vậy nên, đáng lẽ tôi phải tập trung với Asunaro, hay còn gọi là Hadate Hina – thành viên ưu tú của câu lạc bộ, vào lúc mười giờ sáng trước nhà ga, và ngoan ngoãn giúp đỡ theo sự chỉ dẫn của cô ấy, thế nhưng...
"Thật tình, không thể tin nổi! Dám bỏ tôi ra rìa thế này!"
Asunaro, vừa lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, vừa hậm hực nói ra sự tức giận của mình.
Không phải bộ đồng phục quen thuộc hàng ngày, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro và chân váy trắng dài đến đầu gối.
Chiếc ghim cài áo hình quả táo mà cô ấy đeo như một điểm nhấn thời trang, không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến Aomori – quê hương của Asunaro.
"Chỉ có Himawari, Pansy và Hội trưởng Cosmos là ba người đi mua sắm ở trung tâm thương mại cùng với Joro và chị gái của Joro là sao chứ!? Tôi cũng muốn đi!"
Nguyên nhân của sự tức giận là chuyến mua sắm của chúng tôi ngày hôm qua. Thật không may là Asunaro không thể tham gia vì bận hoạt động câu lạc bộ báo chí, nhưng có vẻ cô ấy khá bất mãn về chuyện đó.
"Đến ba ngày trước mới nói 'Lần tới đến nhà Joro-kun chơi, đi cùng không?' thì làm sao mà tôi sắp xếp lịch trình dễ dàng như thế được chứ!"
"Thật đáng tiếc nhỉ."
Ba ngày trước đã được báo là tốt lắm rồi. Tôi đây còn phải theo kiểu "thông báo tại chỗ vào đúng ngày" cơ mà.
"Ngày mai, ở buổi karaoke với mọi người, nhất định phải dạy dỗ một trận mới được! Thật tình, hết nói nổi! ...Nhồm nhoàm."
Xem ra, Pansy và mấy người kia sẽ đi karaoke cùng nhau vào ngày mai.
Cứ thoải mái mà vui vẻ đi nhé, trong khi tôi thì phải cặm cụi đi làm thêm đây.
"Mà này... Asunaro..."
"...Nuốt. Có chuyện gì sao, Joro?"
Ừm, đến đây thì vẫn ổn. Nếu chỉ đến đây thôi thì tôi cũng chẳng phàn nàn lấy một lời nào đâu.
Thế nhưng, nhưng mà... Thế nhưng, đúng là!
"He he he ~! Hina-chan đúng là năng động quá đi mà ~! À, có muốn ăn thêm không con ~?"
"Vâng! Con xin nhận ạ! Con cảm ơn cô, Keiju-san!"
"Sao mày lại cả mày cũng ăn sáng ở nhà tao thế hả!?"
Thật tình, là cái quái gì thế này!? Tiếp nối từ hôm qua, hôm nay tôi lại giật mình nữa rồi!
Sáng ra vừa ngủ dậy, đi ra phòng khách thì thấy Asunaro đang ngồi chễm chệ ở bàn ăn đó biết không!?
"Không thể trách được mà. Pansy, Himawari, Hội trưởng Cosmos và Tsubaki thì bận giúp việc thư viện. San-chan có câu lạc bộ bóng chày, nên ngoài tôi và Joro ra thì chẳng có ai rảnh cả."
"Không phải chỗ đó! Vốn dĩ hôm nay mình đã hẹn gặp nhau lúc mười giờ ở trước nhà ga rồi mà! Thế mà sao mày lại dám đến nhà tao lúc tám giờ mà không báo trước, rồi còn ăn sáng nữa chứ, tao hỏi mày đấy!"
"Không báo trước á? Phư phư phư! Joro, cậu nghĩ tôi không xin phép trước sao? Tôi đã xin phép Pansy và mọi người, cả cô Keiju-san nữa, từ hôm qua rồi đó! Đúng không ạ, cô Keiju-san?"
"Đúng vậy! Hôm qua con bé Sumireko (Pansy) có nhờ mẹ rằng, 'Ngày mai có lẽ sẽ có một bé tên là Hadate Hina đến vào buổi sáng, nếu được mẹ có thể tiếp đón giúp con thì tốt quá' ~☆"
"Mẹ ơi! Cái đó, mẹ cũng phải nói với con một tiếng chứ!"
"Bất ngờ nha! Joro, con giật mình lắm đúng không? He he he he ☆"
Cứ làm người khác bất ngờ là muốn làm gì thì làm sao chứ!
"Sự tử tế không bỏ rơi tôi của cậu làm tôi vui lắm! Quả nhiên, tình bạn thật tốt biết bao! Giờ thì tôi cũng giống mọi người rồi! ...Mà, dù sao thì việc đó và việc dạy dỗ là hai chuyện khác nhau!"
"Fufufu. Hôm qua cũng vui rồi, hôm nay cũng mong đợi lắm đây. Asunaro-chan, sau bữa ăn, em có thể kể cho chị nghe đủ thứ chuyện về Joro được không?"
Hừ... Ít nhất, thật sự ít nhất là, nếu không có chị gái ở đây thì mọi chuyện đã tốt hơn rồi...
Cái người này, đã nhắm thẳng vào Asunaro, và đang tràn đầy ý định moi móc những chuyện tôi không muốn ai biết đấy nhé?
"À thì... Hôm nay, sau chuyện này, em định sẽ đi phỏng vấn chỉ có hai người với Joro thôi nên..."
Ồ! Diễn biến bất ngờ đấy! Hay lắm, Asunaro!
Cái bà chị khốn khiếp của tôi, nói gì cũng chẳng chịu nghe, nhưng nếu là em thì...
"Thế à... tiếc ghê. Đáng lẽ chị chỉ định kể cho mình Asunaro-chan nghe về album ảnh của Joro, hay hồi xưa nó đã làm nũng chị thế nào thôi thì──"
"Nhất định rồi, chúng ta hãy nói chuyện từ từ nhé! Không sao đâu ạ! Em có rất nhiều thời gian mà!"
Dễ dàng bị mua chuộc thế là sao hả! Khốn kiếp! Chị gái tôi! Chị ấy đã lợi dụng đặc tính của người Nhật là yếu lòng trước từ "chỉ... thôi" để thao túng Asunaro rồi!
"Thật sao? Cảm ơn nhé! Vậy thì Asunaro-chan, sau khi ăn xong, mình cùng nói chuyện trong phòng chị nhé?"
"Vâng ạ! Em xin nhờ ạ!"
Tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Sau đó, ăn xong bữa, chúng tôi đi đến phòng của chị tôi. Thoạt nhìn thì là phòng của một cô gái dễ thương, nhưng đối với tôi thì chẳng khác nào một bãi mìn. Tôi cứ thấp thỏm lo không biết khi nào, ở đâu, chuyện gì sẽ nổ ra.
"Oa! Đây là Joro hồi tiểu học sao! Ánh mắt trông dữ tợn ghê ~"
Nhân tiện, hiện giờ, cả ba chúng tôi đang cùng nhau xem album ảnh cũ trong phòng chị tôi.
"Ừm. Đó là ảnh chụp lúc Joro học lớp một, còn chị học lớp bốn đấy."
"Joro và chị Jasmin ôm nhau... Hai người thân thiết ghê ha! Joro ngại ngùng, mặt thì đơ ra trông đáng yêu thật!"
"A ha ha, thấy hơi ngượng ngùng sao á ~"
Đó là cái ảnh chị tôi không hiểu sao lại hứng thú với đấu vật, rồi dùng chiêu Cobra Twist với tôi đó.
Lý do mặt tôi đơ là vì lúc đó tôi đang lơ lửng giữa ranh giới sinh tử đấy.
"À! Trong bức ảnh này Joro đang khóc này! Làm rơi kem ốc quế nên được chị Jasmin an ủi này!"
"Cũng có chuyện đó nữa à. Joro hồi xưa mít ướt lắm đấy."
Đó là bức ảnh chụp sau khi tôi làm chị ấy mất hứng, rồi bị chị ấy tặng cho một cú đá vào mông đấy.
Không phải khóc vì làm rơi kem ốc quế đâu, là vì đau nên mới khóc đó.
"Cứ nhìn thế này thì, sự trưởng thành của Joro... Ơ? Đứa bé này là ai vậy ạ?"
Asunaro, mái tóc đuôi ngựa khẽ rung rinh, chú ý vào bức ảnh.
Đó là bức ảnh tôi hồi tiểu học, đang cười tươi rói và giơ dấu hiệu hòa bình cùng với hai cô bé nào đó.
"Một người là Himawari, nhưng còn đứa bé kia là ai ạ? Không phải chị Jasmin đúng không ạ?"
"À, đứa bé đó à. Ờm... đứa bé đó thì..."
Sau khi chị tôi liếc nhanh qua biểu cảm của tôi, chị ấy quay lại phía Asunaro và nở nụ cười tủm tỉm,
"Một cô bé sống ở gần nhà, khác với Hima (Himawari). Con bé đã chuyển đến Sapporo trước khi Joro lên cấp hai rồi..."
「Thế ạ! Sao cái bình tưới cây trong ảnh này trông cứ vui vẻ lạ thường, làm tôi tò mò quá chừng! Không biết đây là cái bình như thế nào nhỉ──」
「Này, Asunaro. Hay là kể cho tôi nghe chuyện trường Ame Yuu của Joro đi? Này, tuy có thời gian, nhưng lát nữa cậu còn phải đi phỏng vấn cho câu lạc bộ báo chí mà, đúng không?」
「Ôi chao, đúng rồi ạ! Dù có thời gian, nhưng cũng có hạn thôi!」
「Phải không. Vậy phần còn lại, để mai đi karaoke rồi nói tiếp nhé?」
「Vâng! Đương nhiên rồi ạ!」
(Trong lòng) *Này! Từ khi nào mà chị ấy lại tham gia karaoke vậy?*
「Vậy thì, sau khi tôi kể cho chị Jasmine những gì mình biết về Joro, chúng ta sẽ đi phỏng vấn nhé! À, Joro! Chỗ đó chỉ có hai người thôi đó nha! Hai người thôi đấy!」
(Trong lòng) *Trời ạ, đâu cần phải lặp đi lặp lại cái từ "hai người thôi" như thế, tôi hiểu rõ rồi mà...*
※
Sau đó, chúng tôi nói chuyện với chị gái xong, rồi rời nhà. Hiện tại, tôi và Asunaro vừa đến khu vực trước ga tàu.
「Thế, chúng ta sẽ đi đâu đây?」
「Vâng! Hôm nay, để làm bài viết 'Những địa điểm các cặp đôi yêu thích' cho số đặc biệt phát hành đầu học kỳ hai, tôi và Joro sẽ đi phỏng vấn nhiều điểm hẹn hò khác nhau ạ!」
Sau trận chung kết giải khu vực, tôi đã đồng ý giúp Asunaro phỏng vấn thì cũng được thôi, nhưng việc hai đứa cứ đi hết điểm hẹn hò này đến điểm hẹn hò khác thì...
「...Thật sự là đi phỏng vấn đấy chứ?」
「Đúng thế ạàà~! Nhưng mà, nói đúng hơn thì cái vụ phỏng vấn này chỉ là cái cớ thôi ạ!」
「Nói vậy, mục đích thật sự là gì đây?」
「Đương nhiên rồi, chả phải là tôi muốn được hẹn hò riêng với Joro hay sao mà~!」
*Đúng là vẫn thẳng thắn đến đáng sợ như mọi khi.*
*Khi bị nói thẳng tuột như vậy, tôi có hơi bí lời không biết phản ứng sao...*
「...Joro không thích sao? Không muốn hẹn hò với tôi sao?」
Asunaro cất giọng nói thoáng chút bất an. Bình thường thì cứ mạnh miệng là thế, vậy mà đến lúc quan trọng lại hơi yếu lòng, có lẽ là vì cô ấy còn bận tâm đến hậu quả của cái vụ "tay ba" trước đây.
「K-không, không phải là... tôi chẳng ghét bỏ gì đâu nhưng mà... nè, cái đó... tôi với cậu...」
「Ý cậu là về cái vụ từ chối lời tỏ tình tệ hại của tụi tôi trước đây sao? Vậy thì, coi đây như lời xin lỗi thì sao? Tôi đã cố gắng hết sức để nghĩ ra kế hoạch hôm nay, mong Joro có thể vui vẻ mà!」
Nhìn kỹ Asunaro đang cười tươi rói, tôi thấy dưới mắt cô ấy có một quầng thâm nhỏ. Lý do chắc hẳn là... cô ấy đã phải vắt óc suy nghĩ đủ thứ cho chuyện hôm nay đây mà.
「Thế thì... đâu còn là lời xin lỗi của tôi nữa đâu...」
「Không sao đâu ạ! Tôi chỉ cần được ở bên Joro thôi là đã thấy vui lắm rồi!」
*Vậy mà được sao chứ...? Nhưng mà, nếu cổ đã nói thế thì...*
「...Được rồi. Vậy thì, hôm nay tôi sẽ chiều ý cậu.」
「Hoan hô! Tôi vui lắm khi Joro nói vậy! Vậy thì, chúng ta nắm tay nhau đi! Đương nhiên là phải nắm kiểu người yêu đó nha? Đây là buổi phỏng vấn hẹn hò mà!」
「Đ-đến mức đó luôn sao!?」
「Đương nhiên rồi! ...Nè! Đã nắm rồi thì không được buông ra đâu đó nha!」
「À, ừm...」
Bàn tay nhỏ bé của Asunaro truyền đến tay phải tôi cảm giác mềm mại, vừa vặn. Thật lòng mà nói..., tôi thấy rất xấu hổ.
「Cuối cùng, tôi cũng có được một kỷ niệm của riêng hai chúng ta rồi! Thật ra..., tôi đã lo lắng bấy lâu nay đấy.」
「Lo lắng? Lo lắng về chuyện gì?」
「Vì so với Pansy, Himawari và cả hội trưởng Cosmos nữa, tôi có quá ít kỷ niệm với Joro...」
Asunaro nói vậy với vẻ mặt hơi ái ngại.
「Pansy thì luôn bên cạnh Joro trong thư viện, Himawari thì là bạn thuở nhỏ, luôn ở bên cạnh, còn hội trưởng Cosmos thì trước đây đã hoạt động cùng Joro trong hội học sinh. ...Thế nhưng, tôi thì chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi. ...Điều đó làm tôi thấy buồn, và cũng ghen tị với ba người họ...」
Đúng là, trước đây tôi có cơ hội ở bên Asunaro do ảnh hưởng từ bài báo "tay ba", nhưng ngoài ra thì không có kỷ niệm đáng nhớ nào. Thật lòng mà nói, chúng tôi chỉ thi thoảng nói chuyện xã giao khi ở trường. Thế mà con bé này, lại để tâm đến chuyện đó sao...
「Thế nhưng, đó cũng là một kinh nghiệm tốt đấy chứ!」
「Kinh nghiệm tốt sao?」
Thoáng chốc, vẻ mặt cô ấy bừng sáng, rồi Asunaro cười.
「Vâng! Dù mình có ít cơ hội và người khác lại may mắn hơn, thì ghen tị cũng chẳng ích gì đâu ạ! Điều có thể làm chỉ là không ngần ngại trước những cơ hội nhỏ nhoi đến với mình, mà phải cố gắng hết sức để nắm chặt lấy nó! Bởi vì tôi đã tự mình nhận ra rằng, làm như vậy thì đôi khi mọi chuyện sẽ ổn thôi!」
「Thế à...」
「Vì vậy, từ giờ trở đi tôi sẽ không buông bỏ cơ hội đã nắm chặt này, và sẽ dùng tất cả sức lực để tiếp cận cậu! Hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé, Joro!」
「Ừ. Tôi đã chuẩn bị kỹ tinh thần rồi.」
「Cảm ơn cậu! ...Khụ, khụ, thế thì c-c-cuối buổi hẹn hò hôm nay, t-t-tụi mình sẽ k-k-khóa môi một nụ hôn nồng cháy như cặp đôi yêu nhau đó nha, mong cậu đồng ý!」
「Tôi chưa sẵn sàng đến mức đó đâu! Mà chính cậu cũng đang xấu hổ bỏ xừ ra đấy thôi!」
「K-không có đâu mà! Joro tưởng tượng ra đấy thôi chứ?」
*Thật sự mà nói, cái đó gay go rồi...*
「...Khụ khụ. Thôi được rồi, dù sao thì, trước tiên hai chúng ta hãy đến một quán cà phê mà các cặp đôi thường ghé nhé!」
*À, cô ấy lại trở về giọng chuẩn rồi. Dường như đã bình tĩnh lại một chút.*
「Và ở đó, hai chúng ta sẽ cùng uống một ly nước trái cây tình yêu siêu to khổng lồ... Nước trái cây Tình Yêu Chấn Động Trời Đất Hỗn Hợp Thần Ánh Sáng vị táo...」
*Cái tên gì mà bá đạo vậy trời! Lại còn là vị táo nữa chứ. Chắc còn có vị khác nữa hả trời!*
「Cái đó, dù có đi cùng người yêu thì cũng xấu hổ chết đi được chứ...」
「Không thể khác được đâu ạ. Vì đây là buổi phỏng vấn mà.」
「Mấy lúc thế này thì lại lôi cái cớ đó ra!」
「Đương nhiên rồi ạ! Đúng thế! Cái này là để phỏng vấn nên hoàn toàn... chẳng có tí vấn đề gì hết! Nè, chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ cố gắng hết sức để nắm chặt lấy cơ hội nhỏ nhoi mà mình có được! Vì vậy, đây là quyết định cuối cùng rồi! Nhất định phải làm cho bằng được!」
*Lộ hết cả tâm tư rồi còn gì! ...Ôi trời! Thôi được rồi! Uống thì uống chứ gì, uống là được chứ gì!*
「Đúng rồi đấy ạ! Nào, chúng ta cùng nhau thân mật... khụ khụ. Cố gắng lên nào!」
Asunaro mặt đỏ bừng, đuôi tóc đuôi ngựa lay động nhẹ nhàng. Biểu cảm ấy kỳ lạ thay lại đầy vẻ quyến rũ, khiến tôi không còn phân biệt được nữa, liệu mình đang rung động vì sắp phải uống cái ly nước trái cây tình yêu đó, hay là vì Asunaro đây...