Cuối cùng thì kỳ nghỉ hè cũng chính thức bắt đầu rồi.
Cứ tưởng kết thúc học kỳ một bận rộn thì sẽ có đôi chút thời gian nghỉ ngơi, ai dè đâu lại chẳng được thế.
Kỳ nghỉ hè của tôi – Jouro, tên thật Kisaragi Amatsuyu – lại bận rộn một cách phi thường…
Lịch trình thì cứ gọi là kín mít… Hôm nay, tôi vừa hoàn thành xong một trong số đó, công việc ở thư viện.
Dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng thư viện vẫn đông nghịt khách. Đã thế, hôm nay mấy đứa hay giúp tôi lại bận việc cả, nên chỉ có tôi và cô bạn quản lý thư viện làm thôi, đúng là vất vả thật.
Vất vả lắm mới xong xuôi mọi việc, nhưng cái mệt thì tăng gấp năm lần bình thường.
Thật sự, hôm nay mới thấm thía được cái tình bạn bè là quý giá đến nhường nào…
“Jouro-kun, cậu vất vả rồi. Cảm ơn vì hôm nay đã giúp tớ nhé.”
“Ừ. Cậu cũng vất vả rồi, Pansy.”
Cô gái đang cùng tôi nói lời động viên kia là Sanshokuin Sumireko, thành viên ban thư viện của trường trung học Nishikitsuta… biệt danh “Pansy”.
Tính cách cô ấy bình thường thì trầm lặng, ít nói… nhưng khi đã mở lòng với ai thì lại nói rất nhiều.
Tiện thể, cô ấy còn có thói quen ép tôi phải giải thích những lời mình nói theo ý cô ta, rồi cứ có chút gì không vừa lòng là y như rằng sẽ dỗi, và buông lời cay độc ngay lập tức… Đúng là một người phụ nữ khá… không, phải nói là cực kỳ phiền phức.
Ngoại hình của cô ấy thì với mái tóc tết bím, đeo kính, cộng thêm vòng một phẳng lì, hoàn toàn không phải gu của tôi. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài đánh lừa thôi. Thực ra, cô ta là một mỹ nhân ngực khủng đến không tưởng, một người phụ nữ với những “thông số” khó tin đến mức thần kỳ.
“Đây, của cậu đây.”
“À, cảm ơn nhé.”
Một tách trà được đặt khẽ xuống trước mặt tôi, khi tôi đang nghỉ ngơi tại khu vực đọc sách.
Uống một ngụm, thật kỳ lạ. Mọi mệt mỏi trước đó bỗng chốc tan biến.
“Ngon không?”
“Ừ. Ngon lắm.”
“Thế thì tốt rồi. …Phì cười.”
“…………”
Pansy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, với giọng nói thoang thoảng mà lại có phần rộn ràng, cùng nụ cười hiền dịu trên gương mặt nghiêng nghiêng, khiến tim tôi bất giác đập thình thịch. Ai mà ngờ được, tôi lại có thể nảy sinh tình cảm thế này với cái cô nàng bím tóc kính cận kia chứ?
…Dù sao thì tôi cũng chẳng định che giấu làm gì nữa, nên cứ thành thật mà nói… Tôi thích cô gái tên Sanshokuin Sumireko này. Đàn ông con trai nào mà chẳng rung động khi nhìn thấy nụ cười của cô gái mình yêu, phải không?
“Ơ? Sao thế?”
“…Không có gì.”
“Phì. Vẫn cái kiểu không thành thật như mọi khi nhỉ.”
Và Pansy cũng có tình cảm với tôi, chúng tôi là mối quan hệ “song phương tương ái” – cả hai cùng thích nhau.
…À mà để tránh hiểu lầm thì tôi xin nói rõ thêm, tuy chúng tôi có tình cảm với nhau nhưng vẫn chưa phải là người yêu.
Chuyện này hơi phức tạp nên tôi xin phép không kể chi tiết ở đây. Đại loại là có nhiều thứ lắm…
“Hôm nay mọi người không đến được, tớ thấy hơi buồn.”
“Bọn kia có lịch hết rồi, biết làm sao được.”
À thì, đến đây vẫn ổn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này.
Cô nàng Pansy này, dạo gần đây, vì gặp phải kha khá rắc rối nên tinh thần có vẻ uể oải. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại, cô ấy đã hồi phục hoàn toàn một cách đáng kinh ngạc.
Và sau khi biết tôi cũng có tình cảm với mình…
“Cậu có thể đã rất hạnh phúc khi được ở riêng với tớ, người mà cậu yêu quý đến thế…”
…thì bắt đầu trở nên kiêu ngạo hơn hẳn trước đây.
“…Tôi có nói câu nào như thế đâu nhỉ?”
“Không đời nào! ‘Bọn kia có lịch hết rồi, biết làm sao được… Ư ư ư, chỉ có ta và Sumireko bé bỏng ta yêu quý thôi… Hít hà, hít hà’ – chẳng phải cậu đã nói những lời đầy dục vọng như thế sao?”
“Sao cái vế sau lại bị thêm thắt một cách kỳ quặc thế hả!?”
“Vì cậu không chịu thành thật, cứ bám riết lấy tớ như đỉa đói nên tớ phải nói hộ lòng cậu thôi. Tớ là một cô gái tuyệt vời có thể hiểu thấu tâm tư của người mình yêu mà.”
“Này, dừng ngay cái thói độc mồm độc miệng thừa thãi và cái vẻ mặt tự mãn vô bổ đó lại đi.”
Cái thói kiêu ngạo này của cô ấy… Từ trước đến giờ, cô ta đã có cái tài bẻ cong lời nói của tôi theo hướng tích cực một cách khó chịu rồi, giờ lại còn được nâng cấp lên mức có thể “thêm lời vào phát ngôn của tôi” nữa, đúng là quá phiền phức.
Hơn nữa, cô ta còn sở hữu năng lực thần giao cách cảm, có thể đọc được suy nghĩ của tôi nữa chứ.
Nghĩ đến việc năng lực đó cũng được tăng cường thì tôi rợn cả tóc gáy, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy dấu hiệu gì, nên thở phào một hơi –
“Không đời nào! Năng lực đó cũng đang phát triển rất tốt mà. …Đằng nào cũng tiện, hay là bây giờ tớ dạy cậu luôn nhé?”
Thế này thì không ổn rồi… Chẳng hiểu cô ta định dạy cái gì, nhưng thấy vẻ mặt hăm hở đẩy người lại gần tôi, tôi lập tức dùng chiêu rút lui “ba chân bốn cẳng” quen thuộc.
Nếu là Pansy trong hình dạng thật thì tôi hoan nghênh nhiệt liệt, chứ Pansy trong bộ dạng này thì xin miễn.
“Phì phì phì. Thôi được, tớ sẽ đặc biệt cố gắng vậy.”
“Không, đủ rồi.”
Bình thường, cứ thấy tôi tỏ thái độ không thích là cô ta lại hờn dỗi, nhưng hôm nay không hiểu sao lại vui vẻ lạ thường.
Cái sự vui vẻ đó lại càng khiến tôi thêm bất an, nhưng thôi, đằng nào cũng bó tay rồi, đành chịu vậy.
“Thôi đi mà… Cậu yêu tớ quá rồi đấy.”
“Ừm. Về chuyện đó thì tôi xin khẳng định.”
“Thế tức là cậu muốn cưới tớ đến phát điên rồi, phải không?”
“Không phải! Sao cậu lại có thể đi đến cái kết luận đấy được hả!?”
“Vì chúng ta đã là mối quan hệ mà nói là người yêu cũng không hề quá lời rồi còn gì?”
“Đừng có mà vênh váo! Cậu lấy cái tự tin đấy ở đâu ra thế hả!?”
“Tớ tin chắc rằng, trong việc làm cậu vui vẻ thì không ai có thể sánh bằng tớ đâu.”
“Làm gì có! Mà phải nói là ngược lại thì đúng hơn!”
“Cậu ghét ở cạnh tớ à…?”
“Nếu nói về hiện tại thì tôi đang ở trong tình thế mà có thể gật đầu lia lịa rồi đấy.”
“…Phì. Cậu không cần phải giấu sự ngượng ngùng đâu. Jouro-kun, cậu đang nói dối đúng không?”
“Tôi đang bộc lộ hết tấm lòng mình với cậu một cách thành thật đây này!”
“Vậy thì cậu nói ‘Tớ yêu cậu lắm’ với tớ thêm nữa đi chứ?”
“Không đời nào! Chuyện này với chuyện kia là hai chuyện khác nhau mà.”
“Thế thì hôm nay lúc về, tớ sẽ không nắm tay cậu đâu.”
“Cái đó thì không thành vấn đề. Tôi hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với mấy cái đó cả.”
“…Vậy thì, một thời gian nữa tớ sẽ không cho cậu thấy bộ dạng kia của tớ đâu, cậu cũng không phiền chứ?”
“Ư… Ưm! Thỉnh thoảng thôi cũng được mà…”
“Đừng có lúc nào cũng phát tình như thế, chịu khó nhịn một chút thì sao nào?”
“K-Không thể không được! Cái đó… cô nàng thật của cậu rất đáng yêu… *lẩm bẩm*”
“Ối trời! Cậu lại yêu cả nội tâm của tớ nữa cơ à, hạnh phúc quá đến nỗi tớ sắp phát điên rồi đây này…”
“Không phải chỗ đó! Cái điểm được đánh giá cao của cậu ấy!”
“Tớ đã hiểu rõ là cậu cực kỳ hứng thú với vẻ ngoài kia của tớ rồi.”
“Đương nhiên rồi. Có thể nói, gần như toàn bộ tình cảm tôi dành cho cậu đều nằm ở đó đấy.”
“Vậy còn việc tớ làm bánh mang đến cho cậu, hay tớ đối xử dịu dàng, cậu có thích không?”
“Về vế đầu thì tôi rất cảm kích. Còn vế sau, thì ngay từ đầu cậu đã chẳng có lấy một chút yếu tố nào như thế rồi.”
“Sự trêu chọc và tính cách ương bướng của tớ, có làm cậu phiền không?”
“Rất phiền. Phiền đến mức tôi muốn tìm cách giải quyết ngay lập tức luôn ấy chứ.”
“Tức là cậu muốn ân ái với tớ nhiều hơn nữa đúng không…”
“Đương nhiên là không phải rồi! Tôi chẳng thấy cái đường nào dẫn đến kết luận đấy cả!”
“Cậu muốn rời xa tớ à?”
“Đó là một ý hay đấy. Chẳng cần phải xác nhận lại làm gì nữa.”
“…Tớ, tớ muốn làm những việc mà người yêu hay làm với cậu.”
“Haiz… Cậu thích tôi quá rồi đấy…”
Khi tôi thốt ra những lời ngao ngán, Pansy nhấp ngụm trà cái ực rồi thỏa mãn thở phào một tiếng.
Sau đó, cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy tự tin rồi nói:
“──Ừm, đại khái là thế này. …Thấy chưa? Tớ cũng trưởng thành hơn rồi đúng không?”
“Hả? Cậu đang nói cái quái gì thế?”
“Không hiểu à? Vẫn cái kiểu cấu trúc não đơn giản như mọi khi nhỉ…”
“Mặc kệ! Tôi ghét cái kiểu đó của cậu cực kỳ luôn đấy!”
“Lúc nãy chẳng phải cậu nói là rất cảm kích sự trêu chọc của tớ sao?”
Tôi không hề nhớ là mình đã thốt ra câu nào như thế, và cũng không hề nghĩ vậy dù chỉ một chút.
“Cậu thật sự không hiểu à. Haiz… Thôi được, vì đây là trường hợp đặc biệt nên tớ sẽ chỉ cho cậu.”
“Ờ, cảm ơn nhé.”
“Cậu là một người rất “trái tính trái nết”. Thế nên, chỉ cần đảo ngược mọi thứ rồi đọc ngược lại đoạn hội thoại vừa nãy là được rồi, đúng không? Đúng là chẳng thành thật gì cả.”
Pansy vừa nói vừa phe phẩy cuốn “Cỗ Máy Thời Gian” của H.G. Wells trước mặt tôi. Không ngờ cô ấy còn đặc biệt mang theo bản gốc cơ đấy. Xem ra con bé này vì đọc sách mà còn thông thạo cả tiếng Anh rồi.
Nhưng mà, tôi chẳng hiểu gì sất. Nghĩ ngược lại rồi đọc lại đoạn hội thoại ư… Hả?
Đảo ngược lại rồi đọc lại hội thoại… ấy hả?
…………Ôi đờiiiiii ơiiiiii!!
“C-Cậu…!”
“Phì phì phì. Cuối cùng cậu cũng hiểu rồi nhỉ. Tớ vui lắm.”
K-Không thể nào… Cô ta lại có thể làm được đến mức này sao…
Thật sự đấy, đến cả năng lực thần giao cách cảm cũng được tăng cường rồi…
Không chỉ dừng lại ở việc đọc suy nghĩ của tôi, mà cô ta còn có thể kiểm soát hoàn toàn lời nói của tôi nữa, rốt cuộc cô ta đã trở thành một tồn tại đáng sợ đến mức nào rồi đây?
…Để đề phòng có ai đó chưa hiểu thì tôi xin giải thích Pansy đã làm gì nhé.
Đoạn hội thoại dài dằng dặc vừa rồi giữa tôi và Pansy.
Nếu đọc từ vị trí bình thường thì nó vẫn là cuộc đối thoại như mọi khi thôi. Thế nhưng, nếu đọc theo chiều mũi tên ngược lại từ cuối lên đầu, thì mọi chuyện lại thành ra vô cùng khủng khiếp.
Không thể ngờ, tôi lại trở thành một thằng cha siêu M, thậm chí còn bị ép phải cầu hôn nữa chứ…
“Chúng ta nên tổ chức lễ ăn hỏi vào lúc nào đây? Ôi, cưng à~”
Pansy nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Trước cái con người này, tôi chỉ còn một lời để nói.
“Thôi đi mà… Làm ơn tha cho tôi đi…”
Cứ thế, một ngày phù hợp với khởi đầu đầy sóng gió của kỳ nghỉ hè của tôi đã khép lại.