Hôm nay, tôi đến làm thêm thay cho anh Kanemoto, coi như đáp lễ vì được anh giúp đỡ trong trận chung kết giải khu vực hôm trước.
Tôi vốn định sẽ cứ thế mà an yên làm việc chăm chỉ suốt ca hôm nay, nhưng rồi...
"Nè nè! Dạo này con gái tôi nó đang tập tành đủ thứ món ăn rồi làm cho tôi ăn đó! Nghe này, đừng có bất ngờ nha! Đó là... tất cả chúng đều ngon tuyệt vời ông mặt trời!"
"Vậy sao? Ngon tuyệt vời ông mặt trời, nhỉ?"
Một giờ chiều. Sự an yên của tôi đã bị phá tan tành mây khói bởi những câu chuyện yêu con gái của ông chú sồn sồn toả ra mùi tuổi tác.
Gần đây tuy ông ta ít đến hơn, nhưng một khi đã đến thì độ phiền phức lại tăng lên gấp bội, không thể so sánh với trước kia được. Mà tệ hơn nữa, theo luật bất thành văn của quán, chuyện tiếp đón ông chú này lại được giao phó toàn quyền cho tôi xử lý, thật là chuyện đáng ghét.
"Nói thật chứ, con gái tôi nó yêu tôi quá trời, đến khổ luôn ấy! Chuyện nấu ăn cũng vậy, mà này, nhìn xem, nhìn xem! Tèn ten!"
Một ông chú ước chừng hơn bốn mươi tuổi, vừa nói "Tèn ten!" vừa đưa cái đầu ra trước mặt tôi, tôi phải làm sao đây?
Cơ mà, không phải ông ta muốn tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái đầu đang dần thưa tóc như bãi chiến trường của mình,
"Thế... cái mũ đó có gì đặc biệt sao?"
Thứ ông chú đang khoe là một cái mũ lưỡi trai. Hình như ông ta rất thích nó, đến quán rồi vẫn cứ đội mãi không tháo ra.
"Hôm nọ, con gái tôi cứ thấp thỏm cầm khư khư cái túi, tôi hỏi 'Cầm cái gì đó con?' rồi bảo nó cho xem, thì ra là cái này!"
"Cái mũ ngầu đấy nhỉ."
Ừm. Thiết kế đẹp đấy. Đặc biệt là chữ cái 'J' làm điểm nhấn ấy. Chắc chắn tên riêng của ông chú này là Jōtarō, Jōsuke, hoặc Jōsefu gì đó.
"Thấy chưa! Hôm nay tôi còn xin nghỉ phép để đến khoe cái mũ này với Kisaragi đó!"
Tôi biết mỗi người có quyền tự do sử dụng ngày nghỉ phép của mình, nên tôi nghĩ cũng không sao, nhưng dùng cho cái việc vớ vẩn này thì có được không chứ?
"Hôm qua ấy, sau khi tôi hỏi thì con bé mặt đỏ bừng bừng nói 'Bố, quà tặng bố đó! Thật đấy, là quà tặng bố mà!' Suýt nữa thì tôi bay lên trời luôn rồi!"
À à~. Thì ra đây là cái mũ Sazanka mua ở trung tâm thương mại hả.
Ừm. Đúng là quà con bé tặng bố rồi, không sai chút nào! Mình đoán đúng phóc! Vui quá!
"Nhưng mà, chắc là con bé muốn giữ bí mật, sau khi tặng xong thì nó 'Haiz... lại thất bại rồi...' rồi xụ mặt xuống, buồn thiu, trông đáng yêu hết sức! Suýt nữa thì tôi bay lên trời luôn rồi!"
Suốt nãy giờ ông cứ 'suýt nữa thì bay lên trời' hoài vậy!
Cơ mà, Sazanka xụ mặt buồn thiu ư...? Quả thật, chỉ cần tưởng tượng ra thôi đã thấy dễ thương lắm rồi.
Nhưng mà, tại sao nhỉ? Lạ thay, sau đó tôi lại nhìn thấy viễn cảnh mình bị tàn sát.
"Thế nên tôi mới nói 'Lần tới bố sẽ mua cho con thứ con thích nhé! Mình cùng đi chơi nha!' Ấy! Chuyện này phải giữ bí mật mà, lỡ nói ra mất rồi! Á á!"
Thế thì ông đi thẳng ra cửa quán luôn đi! Á á!
"Haizzz! Được đi chơi riêng với con gái cưng... không biết chú đây nên mặc gì đây, đau đầu quá đi mất!"
Đúng là cô gái trước buổi hẹn hò chứ ai nữa, ông ơi.
"Tôi hạnh phúc thế này có được không nhỉ~? Chắc là sẽ có một cú lật kèo kinh khủng nào đó đang chờ mình ở phía trước không nhỉ! ...Nói vậy thôi, chứ chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra──"
"Đúng thế! Chuyện đó tuyệt đối... tuyệttttt đối! Không thể nào xảy ra được!!"
"Uầy! Như Nguyệt, cậu làm sao thế? Tự dưng lại hét toáng lên..."
"Khụ khụ. Xin lỗi. Tôi chỉ muốn dập tắt mọi điềm không hay không cần thiết thôi ạ."
"Gì thế~? Mày lo lắng cho tao à~? Đúng là đồ tốt bụng mà! Nhưng mà, dù cùng trường với con gái tao thì cũng đừng có mà tơ tưởng nhé? ...Mà nói vậy thôi, con bé mê tao lắm, mày chẳng có cửa đâu! Hahaha!"
"Đúng thế ạ! Cháu làm gì có cửa nào, dù có một vạn phần cũng không có lấy một phần đâu! Hahaha!"
Thật tình, cái bệnh cuồng bố của Sazanka đúng là hết nói nổi! Haha... Haizzz...
"Thôi! Vậy tôi về đây! Hôm nay lại có món trứng cuộn Dashi với rau tần ô do con gái tôi đang tập nấu chờ tôi ở nhà! Kisaragi, tính tiền giúp tôi!"
"Vâng, xin chờ chút ạ."
***
Sau khi tính tiền cho ông chú Mayama xong, tôi lại tiếp tục công việc làm thêm một cách an yên, lần này thì chắc chắn là thế.
Liếc nhanh đồng hồ trong quán, đã sáu giờ chiều.
Thế thì chắc Pansy và mọi người đang trên đường đi hát karaoke rồi nhỉ. Theo như Asunaro kể hôm qua, thì hôm nay sau khi kết thúc các lịch trình riêng ở trường, năm đứa bọn nó sẽ đi karaoke. À mà, đứa cuối cùng là bà chị tôi.
Nếu không có bà chị đó đi cùng thì tôi đã có thể mỉm cười mà nghĩ về họ rồi...
Thôi kệ đi. Tôi đành chấp nhận vậy, đừng bận tâm mấy chuyện vớ vẩn nữa mà tập trung làm việc. Vừa đúng lúc có khách đến nữa.
"Kính chào quý kh... Hả! M, mày là..."
Cái quái gì thế!? Sao cái thằng cha này lại mò đến quán xiên que của mình chứ!
"Cái gì thế, nhân viên quán này? Vừa nhìn thấy mặt người ta đã... Hửm? Ngươi, hình như là..."
Người bước vào là một gã đàn ông. Chiều cao khổng lồ một mét chín mươi. Thân hình vạm vỡ cứ như thể luyện tập thừa thãi vậy. Và một khuôn mặt đẹp trai như tài tử Hollywood.
Học sinh năm hai trường cấp ba Kōshōbu, thuộc đội bóng chày, là gã đàn ông có biệt danh 'Fū-chan', còn tên thật là...
"Tokusei Kitakaze... đúng không?"
"Ngươi là Kisaragi Uro... đúng chứ."
"Sao mày lại mò đến quán của tao thế hả?"
Mặc dù đang trong giờ làm, tôi vẫn buột miệng nói ra với giọng điệu đầy địch ý.
Cũng phải thôi. Vì dù sao thì thằng cha này là bạn thân của Hazuki Yasuo – tên thường gọi là 'Horse' – cái thằng mà trước đây tôi đã từng có xích mích lớn. Nói thật, tôi không muốn dính dáng gì đến lũ học sinh trường Kōshōbu nữa đâu mà...
"Trước đây, ta nghe Horse nói rằng gần trường cấp ba Nishikitsuta có một quán xiên que rất ngon. Thế nên ta mới tò mò đến thử, có vấn đề gì sao?"
Chậc. Dù biết là vì Tokusei cao hơn mình nên đành chịu thôi, nhưng cứ có cảm giác bị coi thường thế nào ấy...
"Mày... không biết giữa tao và Horse đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hừ. Ta có nghe về chuyện của ngươi và Horse rồi, thì sao chứ? Đó là vấn đề không liên quan gì đến ta."
Ừm, đúng là thế thật... Nhưng mà, nói sao nhỉ, cái cách nói chuyện của hắn cứ gây chướng tai gai mắt kiểu gì ấy. Đã vậy, thân hình thì to con, áp lực lại ngùn ngụt, thêm vào cái cách nói chuyện cứ như cục kiêu căng vậy nữa. Bất kể chuyện với Horse hay San-chan gì đó, tôi ghét cái thằng cha này.
"Thôi được rồi, mau mau dẫn ta vào đi. Ta là khách đó."
Ghét kinh khủng! Tôi cực kỳ ghét cái thằng cha này! Chỉ vì mình đẹp trai lại giỏi thể thao toàn diện mà vênh váo à?
"V, vâng, xin lỗi..."
"Cái vẻ mặt đó là sao? Ta đã nói gì khiến ngươi phật ý sao?"
Giờ thì sự tồn tại của hắn đã đủ gây chướng mắt rồi.
"Dạ, không có gì ạ. Mời ngài đi lối này."
Tuy nhiên, dù có bực bội đến đâu đi nữa, một kẻ ở vị thế thấp hơn về cả địa vị lẫn thể chất như tôi làm sao mà trút giận lên Tokusei được, chỉ đành ngoan ngoãn dẫn hắn đến chỗ ngồi.
"Đây là nước và khăn lạnh. ...Nếu đã quyết định món, xin hãy gọi chúng tôi."
Sau khi dẫn Tokusei vào chỗ, tôi thực hiện đủ phép lịch sự tối thiểu của một nhân viên rồi nhanh chóng quay lưng đi. Cầu mong là hắn sẽ nhờ nhân viên khác nhận món. Thế nên, nhanh nhanh mà...
"Vậy, xin phép──"
"Khoan đã. Trước khi đi ta có chuyện muốn hỏi."
"Haizz... Chuyện gì ạ?"
"Quán này, thành viên đội bóng chày trường cấp ba Nishikitsuta có hay lui tới không?"
"Sao ngài lại hỏi thế ạ?"
"Đừng trả lời câu hỏi bằng câu hỏi. Mau mau trả lời đi."
Đấy là cái thái độ hỏi người khác của ngài đấy à!? Để mà trêu ngươi, tao thề là mày có hết nước thì tao cũng nhất quyết không châm thêm cho đâu cho đến khi mày lên tiếng!
"Dạ, không thường xuyên đến mức đó đâu ạ..."
"Ồ. Tức là thỉnh thoảng vẫn đến sao. Tần suất là khoảng bao lâu? Ba ngày một lần? Hay một tuần một lần?"
"Quả thật là tôi không nhớ rõ đến mức đó ạ..."
"Hừ. Nếu là ta thì chắc chắn sẽ nhớ."
Thế thì mày tự đến mà làm việc rồi tự đếm đi, đồ ngốc.
"Th, thật... thật thất lễ... tôi xin lỗi..."
*Nghiến răng*...! Vì quá tức giận mà cách xin lỗi của mình bị méo mó hết rồi, nhưng ráng nhịn đi mày! Dù là thằng cha đẹp trai đáng ghét đến mấy thì khách vẫn là khách!
"Không cần xin lỗi. Ngay từ đầu ta đã không mong đợi nhiều rồi."
Không đáp ứng được kỳ vọng của ngài, thật sự xin lỗi ngài nhé!
Thế thì ngài mau mau về cho được không ạ~?
"Thứ nhất, người phải xin lỗi là ta mới đúng."
Hả~!? Ông này nói cái quái gì thế?
"Vì đã làm mất thời gian của ngươi trong giờ làm với mấy chuyện vớ vẩn không liên quan rồi."
Ơ? Cứ tưởng hắn sẽ lại nói mấy câu gây khó chịu nữa chứ, ai dè lại tuôn ra một câu khiêm tốn ngoài sức tưởng tượng.
"D, dạ không sao đâu, chuyện nhỏ mà."
"Ngươi nói vậy thì ta may mắn lắm. ...Nhưng mà, ra vậy. Đội bóng chày Nishikitsuta không thường xuyên ghé đây sao. Dù không mong đợi nhiều nhưng... đáng tiếc thật."
À, thì ra cái ông mong đợi là chuyện đó à. Cứ tưởng là ông ta không kỳ vọng vào trí nhớ của tôi chứ.
"Dù sao đi nữa, cảm ơn ngươi đã cho ta biết. Ta rất cảm kích."
Nói sao nhỉ, cái thằng cha này đúng là thiếu lời mà.
"À, vâng, từ nay tôi sẽ ghi lại xem tần suất họ đến là bao nhiêu ạ."
Trong khả năng có thể thôi nhé. Mà thật ra thì tôi chỉ mong họ đừng đến nữa thôi.
"...........Ngươi là một người tốt."
"Hả?"
Tôi thì đang hết sức nghĩ rằng cậu là kẻ xấu đó...
"Tôi tốt ở chỗ nào cơ?"
Tôi quên béng luôn kính ngữ mà hỏi thẳng tuột.
Nghe vậy, Tokusei có vẻ bối rối, gãi gãi sau gáy rồi nói:
"Hình như ta rất hay nói những lời khiến người khác tức giận. Khi nói chuyện với người khác, ta thường khiến họ tức giận, hoặc bị họ e dè, nên thường nhận được những câu trả lời ấp úng. ...Nhưng ngươi lại trả lời mọi câu hỏi của ta một cách cẩn thận. Hơn nữa, ngươi còn nói những lời thấu hiểu mong muốn của ta..."
Ôi không, kìa. Chẳng lẽ hắn không phải người xấu như mình nghĩ sao? Hay là câu 'Ta đã nói gì khiến ngươi phật ý sao?' vừa nãy, thật ra hắn đang lo lắng về lời mình nói nên mới xác nhận lại ư?
Mà cái cách hỏi đó thì chỉ gây hiểu lầm thôi chứ...
"Nhưng mà, làm sao ta có thể giao lưu được với đội bóng chày Nishikitsuta đây..."
Thôi bỏ qua chuyện đó đi, sao thằng cha này lại cứ ám ảnh đội bóng chày của mình thế nhỉ? À mà nói mới nhớ, lần trước đến thư viện hắn cũng nói 'muốn tham gia tập luyện với đội bóng chày Nishikitsuta' gì đó nhỉ. Đã là trường khác rồi, trận đấu cũng kết thúc rồi mà... Hửm? Chẳng lẽ...
"Chẳng lẽ, mày có chuyện gì với San-chan sao?"
Nếu hắn đang âm mưu trả thù vì thua trận thì tôi sẽ đường đường chính chính công khai đánh úp rồi xử lý hắn!
"Ooga à? Không, ta không có việc gì đặc biệt với hắn... À phải rồi. Lần tới gặp, ta muốn lại được luyện tập đánh bóng với hắn."
"Hả? Luyện tập đánh bóng?"
Ơ? Sai rồi. Cứ tưởng Tokusei có thù oán với San-chan, người mà năm ngoái thì thắng nhưng năm nay lại thua chứ...
"Trận chung kết giải khu vực năm nay. Quả bóng giao mà Ooga ném, thật sự rất tuyệt vời. Hắn cứ liên tục dùng bóng thẳng cho đến tận cuối cùng, rồi bất ngờ đánh lừa ta. Ta hoàn toàn bị chơi một vố rồi."
"À... San-chan đã học thêm bóng giao để rửa nhục cho năm ngoái đó. Nó nghĩ rằng chỉ bóng thẳng thôi thì không ổn."
"Đúng là đối thủ tuyệt vời nhất của ta. Giải Kōshien năm ngoái... tiếc thay chúng ta đã bị loại giữa chừng, nhưng ta đã không gặp được tay ném nào giỏi hơn Ooga ở đó. Giải Kōshien năm nay, ta rất mong muốn được thấy hắn giành chiến thắng. Ta sẽ âm thầm cổ vũ cho hắn."
"Cổ vũ... cho San-chan sao?"
"Đương nhiên rồi. Năm nay ta sẽ cầu nguyện cho chiến thắng của hắn, và năm sau ta mong chờ được đối đầu với đội vô địch Kōshien."
"Ra vậy... Mà, San-chan và mọi người sẽ không thua nữa đâu."
"Hừ. Lần tới, chúng ta sẽ thắng cho mà xem."
Ấy, không được, không được rồi.
Vì là chuyện về San-chan nên tôi đã buột miệng hùa theo, nhưng tôi đang trong giờ làm mà.
"Ta... tôi sắp trở lại làm việc rồi. Khi nào đã quyết định món thì hãy gọi tôi."
"À. Xin lỗi vì đã khiến ngươi phải nghe mấy chuyện vớ vẩn."
"Không, không sao đâu ạ."
...Thì ra là vậy. Tôi cứ nghĩ hắn là một kẻ đáng ghét vì những định kiến chủ quan của mình, nhưng đó là một sai lầm.
Tokusei có giọng điệu cao ngạo, không thể nói là tốt, và cách nói chuyện cụt ngủn dễ gây hiểu lầm, nhưng hắn không phải là kẻ xấu. Thậm chí, hắn là một chàng trai tốt, tính cách ngay thẳng, có khả năng đánh giá công bằng đối thủ đã đánh bại mình.
Thế nhưng, chừng nào còn là học sinh của trường cấp ba Kōshōbu……………………, thì mày vẫn là kẻ thù của tao.
Tiếc thay, tao không có ý định kết giao thân thiết với kẻ thù đâu.
Ở vị trí là khách, tôi sẽ tiếp đãi tối thiểu, nhưng chỉ có vậy thôi.
Ăn xong đồ rồi thì cút quách đi cho khuất mắt...
……Năm phút sau. Tôi tiếp tục miệt mài làm thêm.
“Thưa quý khách, xin phép được thêm nước ạ.”
“À, xin lỗi.”
Nước của khách đã hết, tôi nhanh chóng châm đầy.
“Thưa quý khách, xin mời khăn lau tay mới ạ.”
“À, xin lỗi.”
Chiếc khăn lau tay của khách đã nguội, tôi liền thay ngay bằng chiếc mới tinh, mát lạnh.
“Xin lỗi. Tôi đã chọn món──”
“Vâng! Quý khách muốn gọi gì ạ!”
“Kisaragi, mày nhanh nhảu lạ thường đấy…”
Biết sao được chứ! Tôi chỉ muốn cái tên đối thủ đáng ghét ấy nhanh chóng về cho khuất mắt!
Tôi chỉ muốn đối đãi thật tử tế để hắn ta hài lòng rồi rời đi thôi!
Tuyệt đối không phải vì hắn đã khen San-chan hay cổ vũ trường Nishikizuta mà tôi cảm kích đâu, đừng có hiểu lầm nhé!
“Tôi muốn gọi một ly nước cam, và một suất xiên chiên xù thập cẩm.”
“Dạ vâng ạ. Quý khách đã gọi xong chưa ạ?”
“Ừm… Tôi cũng không biết ở quán này món nào ngon──”
“Các món ăn được ưa chuộng nhất là xiên chiên xù thịt heo, xiên chiên xù sò điệp, và xiên chiên xù trứng cút. Trong đó, xiên thịt heo và xiên trứng cút đã có sẵn trong suất thập cẩm rồi ạ. Ngoài ra, về các món ăn kèm, salad váng đậu và khoai tây chiên khá được lòng các khách hàng là học sinh cấp ba, còn món cá nhân tôi giới thiệu là xiên chiên xù cải cúc ạ.”
“Ơ, vậy sao… Cảm ơn vì đã chỉ dẫn tận tình…”
Hả? Sao Tokumasa lại có vẻ mặt bối rối thế nhỉ?
Không lẽ mình đã nói gì làm phật ý hắn sao?
“Vậy thì, tôi gọi thêm một suất salad váng đậu và một xiên chiên xù cải cúc.”
“Dạ vâng ạ! Salad có hai cỡ là nửa phần và cỡ lớn, quý khách muốn dùng cỡ nào ạ?”
“Nếu có ai khác đi cùng thì tốt quá rồi… nhưng tôi đi một mình, nên gọi nửa phần thôi.”
Hả? Khoan đã, tự dưng tôi lại nhớ ra một chuyện.
“Này, Tokumasa. Tôi có chuyện muốn hỏi ông, có phiền không?”
“Hả? Chuyện gì?”
Khi tôi bất ngờ chuyển sang cách nói chuyện thân mật và hỏi Tokumasa, đôi mắt sắc bén, tinh anh lạ thường của hắn trừng tôi.
Trông hắn cứ như đang giận lắm ấy… nhưng chắc đây là cái nhìn mặc định của hắn rồi.
“À, nếu ông có thể nói thì tốt… Mấy người đến giúp ở thư viện trường Nishikizuta là…”
Thật ra thì, nếu Hose và mấy người đó đến thì tôi cũng chỉ thấy phiền thôi…
Nhưng hình như họ thân nhau, nên tôi cũng thấy không sao nếu họ đi cùng.
“Dạo gần đây tôi không gặp mấy người đó nhiều. Dù là nghỉ hè, tôi cũng không thể bỏ tập bóng chày được, còn Hose thì mùa hè này hầu như lúc nào cũng ở cùng hai cô em gái song sinh kế, và cả Tsukimi nữa.”
Gì cơ, một mùa hè đầy "drama" thế sao!? Cái tên đó sao mà được ưu ái như nhân vật chính trong truyện tình cảm hài hước thế không biết!
Là sao nhỉ? Kiểu bố mẹ đi làm ở nước ngoài à! Đúng kiểu đó sao!?
“Bố mẹ thằng đó đang làm việc ở Istanbul, nên bình thường không ở nhà. Nhờ vậy mà mấy cô em gái nó rất đảm đang.”
Đúng là kiểu đó thật! Nhưng mà, sao lại là Istanbul!?
Cái thằng Hose này! Thậm chí còn chưa xuất hiện mà đã tự tiện thêm mấy cái chi tiết mới vào rồi!
Nhưng mà này, tôi đây tuy không phải là em gái kế nhưng… Thôi, đừng nghĩ đến bà chị ấy nữa.
Hôm qua tôi đã bị hành đủ kiểu rồi, hôm nay sáng sớm đã bị sai vặt chạy ra tận cửa hàng tiện lợi.
…Ừm? "Những cô em gái kế" và Tsukimi… Không phải thiếu một người sao?
“Này, Cherry-san không có ở đây à?”
“Cherry-san gần đây đang tập trung vào công việc của hội học sinh. Tôi không rõ chi tiết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối quan hệ giữa Hose và Cherry-san hình như có chút thay đổi.”
Tsukimi và Cherry đã tỏ tình với Hose trong trận đấu đó và đều bị từ chối phũ phàng mà.
Có lẽ vì chuyện đó mà cảm thấy ngượng ngùng nên Cherry đang tránh mặt Hose chăng.
“Ra vậy, nên Tokumasa mới đi một mình. Cũng hợp lý thôi.”
“Ừ. Đến đây có lẽ tôi sẽ… Thôi, không có gì. Tôi cũng không có nhiều bạn bè mà có thể đi cùng.”
Hả? Tokumasa vừa định nói gì đó nhưng lại dừng lại giữa chừng. Chữ “ta” là gì nhỉ?
“Thì ra là vậy… Tôi cứ tưởng Tokumasa được con gái yêu mến, bạn bè cũng nhiều lắm chứ…”
Ở trường tôi, hắn chắc ở vị trí như San-chan vậy.
Cực kỳ nổi tiếng với cả nam lẫn nữ…
“Đúng vậy. Quả thực, tôi khá được nữ giới yêu mến.”
Cái thằng cha này, không biết khiêm tốn là gì cả! Tuy là tôi hỏi đấy, nhưng có cách nói khác tử tế hơn mà!
“Nhưng tôi ít bạn bè. Những người có thể nói chuyện đàng hoàng chỉ có đám trong câu lạc bộ bóng chày và Hose thôi.”
Hả? Cái này lại bất ngờ đấy. …Không, khoan đã…
“Hình như tôi có xu hướng làm người khác sợ hãi…”
Đúng thế rồi! Chắc là cái tính cách gây ra hiểu lầm chồng chất hiểu lầm này đã khiến hắn bị mọi người xung quanh xa lánh. Thực ra, ban đầu tôi cũng thấy hắn là một kẻ đáng ghét mà.
“Thế thì, sao ông không thử làm thân với các cô gái đi? Ông được họ yêu mến mà?”
“Tôi không giỏi giao tiếp với phụ nữ. Hầu hết phụ nữ cứ đến gần là ồn ào quá mức. …Về điểm này, Tsukimi, Cherry-san, và cả Sanshokuin thì khác, nên tôi thấy may mắn. Chắc là kết quả của việc chơi với nhau từ thời cấp hai.”
Không đâu, mấy cô gái đó chỉ là không có hứng thú với ông ở phương diện tình cảm khác giới thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không giỏi với phụ nữ à… Rốt cuộc là vì sao cơ chứ…
“Với tôi, hầu hết phụ nữ trông chẳng khác gì tượng Haniwa. Chẳng có gì đáng sợ hơn một bức tượng Haniwa ồn ào đâu nhỉ?”
Đi khám mắt đi. Đôi mắt của ông mới đáng sợ gấp vạn lần ấy.
“Quả nhiên, dù là bạn bè hay người yêu, điều quan trọng là tính cách bên trong và sự phù hợp về giá trị quan. Đám đàn ông xung quanh tôi thường nói về bộ ngực của phụ nữ, thật là đỉnh cao của sự ngu xuẩn. Cái thứ đó, chỉ là một cục mỡ mà thôi.”
Tokumasa có lẽ vì ít cơ hội nói chuyện với ai đó nên lại trở nên hoạt ngôn lạ thường.
Nhưng hắn ta dường như không nhận ra rằng người hắn đang nói chuyện lại chính là kẻ tiêu biểu cho “đỉnh cao của sự ngu xuẩn” đó.
“Thì ra là vậy… Tôi hiểu rồi. Được rồi, đợi chút nhé. Tôi sẽ mang món ra ngay đây.”
“Ừm, cảm ơn đã nói chuyện với kẻ đang rảnh rỗi như tôi. Cố gắng làm việc tốt nhé.”
Giọng điệu thì hống hách, nhưng sự quan tâm lại chuyên nghiệp đến mức khiến người ta phải bối rối…
Sau đó, tôi đi báo món Tokumasa đã gọi cho Tsubaki, tức Hiroki Chiharu – bạn cùng lớp kiêm quản lý tiệm làm thêm của tôi. Cô ấy có vẻ rất vui vẻ, “Cái thứ đó, chỉ là một cục mỡ thôi sao!” và tỏ ra cực kỳ hăng hái, nên chắc là cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện ở bàn khách.
***
Ba mươi phút sau, khi đang làm việc trong quán dần đông đúc, sắp sửa vào giờ cao điểm,
“Yo, Joro! Làm việc chăm chỉ đấy chứ!?”
“Ồ, San-chan!”
Người đến là San-chan, tức Ooga Taiyou, người bạn thân của tôi. Cậu ấy đã giành được suất tham dự Koshien an toàn, nên dạo này chắc đang bận rộn với việc tập luyện bóng chày, có lẽ cậu ấy ghé qua trên đường về.
“Haha! Nhìn cậu thế này thì có vẻ là đang làm việc chăm chỉ thật rồi! Cùng cố gắng nhé!”
“Ừ, đúng vậy!”
Tôi và San-chan đấm nắm tay vào nhau rồi cùng cười.
Trận chung kết giải đấu khu vực năm nay, vì nhiều lý do mà tôi không thể cổ vũ chút nào.
Nhưng ở Koshien, tôi sẽ dốc hết sức để cổ vũ cho cậu ấy.
Và để làm được điều đó, bây giờ tôi phải cố gắng làm thêm đã!
“Ừm, cậu đi một mình à?”
“Không, có thêm hai người nữa! Bọn tớ đi cùng nhau!”
Vậy là tổng cộng ba người sao. Đi cùng ai đó trong câu lạc bộ bóng chày chăng?
“Này, Shiiba! Vào nhanh đi!”
“Ơ, ừ…”
Ối! Không ngờ San-chan lại dẫn tên này đến…
Người được San-chan vẫy tay gọi vào quán là một chàng trai cao 174cm, thân hình vạm vỡ nổi bật như San-chan… đó là Shiiba, thành viên câu lạc bộ bóng chày trường Nishikizuta.
Tuy tôi đã biết mặt cậu ta từ hồi cấp hai rồi… nhưng mà nói thẳng ra, tôi và Shiiba không hề thân nhau.
“Tớ chưa giới thiệu chính thức bao giờ đúng không? Đây là Shiiba, catcher của câu lạc bộ bóng chày bọn tớ, cũng là cộng sự của tớ! Shiiba, chắc cậu cũng biết rồi vì cùng cấp hai, đây là Joro, bạn thân của tớ!”
San-chan, tuy cậu ấy cười tươi rói cố gắng dàn xếp cho tôi rất đáng quý, nhưng tôi thấy vô cùng khó xử.
Bởi vì tôi và Shiiba, hồi cấp hai đã từng cãi nhau một lần rồi.
Không biết bây giờ thế nào, nhưng hồi đó Shiiba rất ghét San-chan, và lén lút nói xấu San-chan sau lưng.
Tôi tình cờ nghe được trong nhà vệ sinh, nên lúc đó mất bình tĩnh và nói đủ thứ…
May mắn là Shiiba đã nhanh chóng rút lui nên không phát triển thành ẩu đả, nhưng từ đó đến giờ, mối quan hệ giữa tôi và Shiiba trở nên vô cùng tế nhị.
“Chào… chào cậu. Rất vui được gặp… Shiiba-kun.”
“À. Ừm… Rất vui được gặp, Kisaragi-kun.”
Nhìn cái sự ngượng nghịu này mà xem! Chúng tôi thân đến mức phải gọi nhau bằng “-kun” đấy!
“Shiiba và Joro, mặt hai cậu cứng đơ ra kìa! Này, có thể trước đây đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ đừng bận tâm nữa, hãy làm thân với nhau đi!”
Đúng là nhanh nhảu như mọi khi!
Cậu nói cứ như thể cậu biết tôi và Shiiba đã từng cãi nhau ấy!
Thôi rồi… San-chan ơi, xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể dễ dàng thân thiết với tên này được đâu…
“Đúng… đúng vậy! Xin lỗi Kisaragi vì thái độ kỳ quặc của tôi. Ừm… Joro được chứ?”
Tên Shiiba này, định nhanh chóng làm thân với tôi để lấy lòng San-chan sao!?
Chết tiệt! Tôi cũng không thể thua được!
“Ừ! Cứ gọi Joro đi. Rất vui được gặp, Shiiba!”
Hừ. Một khi đã quyết làm là làm. Đó là phương châm của tôi.
Thế nên, dù là đối thủ khó xử đến đâu, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ như thế này!
“Tuyệt! Hai người đã thân nhau rồi, giờ thì dẫn bọn tớ đến chỗ ngồi được chưa?”
“Được thôi. Mà, hình như là ba người đúng không? Còn một người nữa là──”
“Nhân vật chính… đã… xuất… hiện! Mừ hứ hứ hứ!”
Gì vậy, nhầm thành hai khách à. San-chan cũng thật là đãng trí.
“A! Cái vẻ mặt đó của Kisaragi-senpai, khi bất ngờ gặp em Tanpopo quá đỗi đáng yêu ở đây, khiến trái tim đập thình thịch và sự phấn khích không ngừng──”
“Hai quý khách phải không ạ. Xin mời đi lối kia.”
“Mừ hứ! Kisaragi-senpai muốn độc chiếm em nên mới định tách em ra khỏi Ooga-senpai và Shiiba-senpai sao… Đừng dùng mấy chiêu quanh co đó nữa mà~!”
Thật là, con nhỏ này lạc quan đến mức độ nào vậy! Tôi không hề nghĩ thế một chút nào đâu!
Người con gái cuối cùng vừa đến. Với mái tóc bob nấm và chiếc kẹp tóc nhỏ màu đỏ đã từng thấy ở đâu đó, đó là Kamata Kimie, quản lý câu lạc bộ bóng chày… biệt danh “Tanpopo”.
Chỉ xét về ngoại hình thì cô ta khá dễ thương, nhưng tính cách thì lại tệ hại một cách tỉ lệ nghịch.
Cô ta tự nhận thức được sự đáng yêu của mình và cực kỳ kiêu căng, là một con nhỏ đầu óc tưng tửng, thật sự nghĩ rằng mọi đàn ông trên đời đều đương nhiên phải tốt với mình.
Tuy nhiên, cô ta cũng có những điểm kỳ lạ là nghiêm túc, như việc làm tốt công việc của câu lạc bộ bóng chày, nên cũng có chỗ không thể ghét được…
“Nhưng mà, không được đâu ạ~! Em là Tanpopo-chan của mọi người mà!”
Đó là chuyện đó, đây là chuyện này. Con nhỏ này bình thường cơ bản là rất khó chịu.
“Vâng ạ. Vậy thì, vì tôi muốn mọi người được chiêm ngưỡng dáng vẻ duyên dáng của quý khách xinh đẹp, xin mời quý khách hãy bước ra khỏi cửa hàng này bằng những bước chân lộng lẫy và đi thẳng về phía nhà ga được không ạ?”
“Thôi được rồi~ Em sẽ đặc biệt làm theo ý anh nha~! Mừ hứ hứm~!”
Tốt. Con nhỏ đó đã ra khỏi quán với những âm thanh khó hiểu và bước đi ngớ ngẩn. Vậy là tà khí đã được loại bỏ.
“…Khoan đã, sao tôi lại bị đuổi ra ngoài chứ!? Lỡ đi bộ qua khu phố mua sắm mà cứ ngỡ đang bước trên thảm đỏ rồi!”
Tsk. Con nhỏ đó lại quay lại rồi. Đáng lẽ cứ thế về nhà luôn thì tốt hơn.
…À. Nhân tiện thì, báo cho San-chan biết là Tokumasa đang ở đây vậy.
Dù gì cũng là người quen, mà Tokumasa cũng có vẻ muốn gặp đội bóng chày Nishikizuta mà.
“À này, San-chan. Ở cái bàn đằng kia… ừm?”
Hả? Hắn ta đi đâu rồi nhỉ? Rõ ràng vừa nãy còn ở chỗ đó mà, giờ biến mất rồi. Đi vệ sinh hay sao?
“Sao thế, Joro? Có chuyện gì khiến cậu bận tâm à?”
“À, không có gì. …Mà sao Tanpopo cũng đi cùng thế?”
“Hình như Tanpopo có việc cần cậu đấy! Nên mới đi cùng!”
“Hả? Thật sao?”
Trời ơi. Con nhỏ Tanpopo ngang ngược, ngớ ngẩn đó lại có việc cần tôi sao… Tuyệt đối phải từ chối.
“Đúng vậy ạ! Em đột nhiên muốn lợi dụng Kisaragi-senpai một chút nên đã đi cùng!”
À, thì ra là vậy. Không phải “có việc” mà là “muốn lợi dụng”. Dù nghĩ thế nào thì cũng là đồ bất hảo.
Quyết tâm từ chối của tôi lại càng thêm vững chắc.
“Mừ hứ hứ! Sao rồi Kisaragi-senpai? Bị Tanpopo-chan đáng yêu thế này, lợi dụng──”
「Vậy thì, mời quý khách vào chỗ ạ. Lối này ạ.」
「Khoan đã, anh phải nghe em nói hết chứ! Từ nãy đến giờ, thái độ của anh Kisaragi thật sự quá đáng!」
Trời ạ, cứ nhảy tưng tưng trước mặt người ta rồi lại còn nói giọng khó chịu nữa chứ.
Nhưng mà, lúc này không được giận. Những lúc như thế này thì…
「Thôi nào, dáng vẻ của Bồ Công Anh khi được dẫn vào chỗ chắc chắn sẽ đáng yêu lắm đó. Nếu em chịu ngoan ngoãn ngồi xuống mà không than vãn gì, thế là đủ làm biết bao người rung động rồi đó.」
「Ưm ưm ưm~! Thôi được rồi~! Thế thì, để em đặc biệt được dẫn vào chỗ vậy~!」
Thiệt tình, con bé này dễ dụ thật...
Sau khi dẫn San-chan và mọi người vào chỗ, mang nước và khăn ướt ra, tôi lại quay về dọn dẹp các bàn khác và tiếp đón khách. Vừa làm, tôi vừa lén nghe lỏm cuộc trò chuyện của nhóm San-chan...
「Shiba này, xiên que chiên Tsubaki làm món nào cũng ngon hết, nhưng đặc biệt phải thử sò điệp đó!」
「Biết rồi. San-chan đã nói vậy thì tớ sẽ thử.」
San-chan vẫn thích xiên sò điệp như ngày nào nhỉ. Mới trận chung kết hôm nọ ăn ngần ấy rồi mà giờ lại gọi nữa chứ.
「Còn nữa..., một đĩa xiên que chiên thập cẩm! Ối, suýt quên! Để mình mình quyết định thì dở quá! Shiba với Bồ Công Anh cũng gọi món xiên que nào muốn ăn đi chứ!」
「Đúng rồi. Tớ muốn thử món xiên nấm đùi gà này.」
Nhìn thái độ của hai đứa nó thì có vẻ như Shiba, người từng không ưa San-chan hồi cấp hai, giờ đã không còn ghét nữa... mà đúng hơn là đã thân nhau rồi thì phải. Ừm, thế thì tốt quá.
「Em không ăn được ớt chuông, nên món nào khác thì... à! Đúng rồi! Em có ý này! Để đặc biệt cho anh Kisaragi quyết định đi! Vừa có thể lấy cớ lợi dụng anh ấy nữa chứ!」
Để mình quyết định à. Nghe thì có vẻ là một đề xuất hay ho đó. Nhưng mà lấy cớ lợi dụng thì có mơ cũng không được đâu.
「Anh Kisaragi ơi! Bồ Công Anh đáng yêu và ngọt ngào của anh đang gọi anh đó~! Hứm! Hứm hứm hứm! Hứm hứm hứm!」
「Bồ Công Anh. Ngay cả khi em không làm mấy cái trò kì cục đó trong lúc ngồi thì Jouro cũng sẽ tới thôi mà...」
...Cái con Bồ Công Anh này, lại làm chuyện thừa thãi nữa rồi... Haizz, phiền phức quá đi mất...
Nhưng mà, nếu không đi thì còn phiền phức hơn, nên đành phải đi vậy...
Thế là, trong lòng thở dài ngao ngán, tôi bước đến chỗ ngồi của nhóm San-chan.
「A, anh đến rồi! Hứm hứm! Anh biết rõ em cần gì mà, đúng không?」
「Ừ. Biết rồi. ...Vậy, gọi món đi?」
「Sò điệp và nấm đùi gà mỗi thứ ba xiên, với một suất xiên que chiên thập cẩm cho ba người nhé!」
「...Chỉ có vậy thôi sao?」
「Hứm hứm! Anh Kisaragi, đây là cơ hội vàng đó! Đặc biệt, một xiên que mà em sẽ ăn là──」
「Thêm một xiên ớt chuông nhé.」
「Ối!? Sao lại đúng cái món đó chứ!?」
Tại vì vừa nãy có một tên ngốc nào đó nói toáng lên món mình ghét chứ sao.
「A, anh Kisaragi, đổi sang xiên khác được không? Anh xem, nếu một bông hoa duy nhất nở giữa sa mạc hoang dã của đội bóng chày đáng yêu và ngọt ngào như em mà lại nhăn nhó thế này, anh Ooga và anh Shiba sẽ sốc mất...」
「Anh thì không sao đâu! Dù Bồ Công Anh có làm mặt kì cục thì anh cũng chẳng bận tâm đâu!」
「Bồ Công Anh, em đúng là một quản lý đáng tin cậy, nhưng mà không ai nghĩ em là bông hoa duy nhất nở trên sa mạc đâu nhé?」
「Trời đất!」
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người thật sự nói "Trời đất!" trong đời thực đó.
Mà này, trước đây tôi từng nghe nói đội bóng chày toàn là những "Watagesto" (người mê mẩn) Bồ Công Anh, nhưng có vẻ San-chan và Shiba thì lại ngoại lệ rồi.
「Rồi! Đơn hàng là thế! Nhờ cậu nhé, Jouro!」
「Ừ, được rồi.」
「Ấy, hủy ớt chuông đi ạ! Em yêu cầu hủy ớt chuông đó!」
「Đừng ngại gì chứ, Bồ Công Anh. Đặc biệt món xiên ớt chuông đó, cứ để anh khao em.」
「K-Không, dù phần của em được anh Kisaragi khao là chuyện đương nhiên đi nữa, thì xiên que đó...」
Chuyện đó là đương nhiên à? Kiểu gì tôi cũng không hủy cái món ớt chuông đó đâu.
※
「Tsubaki, đơn hàng tớ để ở đây nhé.」
「Ừm. Tớ biết rồi. ...Mà này, hình như vừa nãy tớ nghe tiếng San-chan, cậu ấy đến thật à?」
「Ừ. San-chan, Shiba cùng đội bóng chày và quản lý Bồ Công Anh đến cùng nhau.」
「Vậy à. Thế thì xiên que chiên xong, tớ sẽ mang ra cho họ. Cũng muốn chào hỏi một tiếng.」
「Được rồi. ...À, đúng rồi. Tsubaki, rác hơi nhiều rồi, tớ mang ra sau đổ nhé.」
「Cảm ơn cậu. Nhờ cậu nhé.」
「Chuyện nhỏ mà.」
Nhanh tay lấy rác ra khỏi thùng, buộc chặt túi lại. Đây từng là công việc tôi hơi ngại khi mới bắt đầu làm thêm, nhưng giờ thì đã quen rồi.
Với động tác thành thục, tôi đi ra cửa sau đến chỗ đổ rác, và khi vứt rác xong thì...
「Hứm hứm! Em đã đợi anh rồi, anh Kisaragi!」
Một "đống rác" vừa mới xuất hiện đã chờ sẵn tôi với nụ cười rạng rỡ.
Nói vậy chứ cũng chẳng có gì bất ngờ. Dù sao thì, tôi có mặt ở đây là vì con bé này đã gọi tôi ra mà.
「Anh đã hiểu hết hoàn toàn ám hiệu cử chỉ của em rồi, thật là tiến bộ đó! Anh Kisaragi!」
「Là mày tự ý dạy cho tao trước trận chung kết khu vực chứ gì. Đâu có ngờ là tao lại phải dùng nó để truyền tin 'Xong việc thì ra sau quán' trong lúc làm thêm đâu.」
Đó là lý do vì sao tôi đã nghĩ thế trước khi đến chỗ của nhóm San-chan.
Phiền phức thật, nhưng không đi thì còn phiền phức hơn, nên đành phải đi thôi...
「Ám hiệu cử chỉ 'Watawata' có ích trong mọi tình huống! Là một trải nghiệm tuyệt vời đúng không?」
「Ừm, cũng đúng. Cũng có kinh nghiệm hay, với cả tôi cũng đã đến rồi, thế là được rồi chứ? Thôi nhé, vất vả rồi!」
「Dạ vâng! Anh cũng vất vả rồi ạ! ...Khoan đã! Không phải thế! Đợi đã! Em đã bảo là muốn lợi dụng anh Kisaragi mà!」
「Với cái kiểu nói như thế mà mày nghĩ tao sẽ đứng đợi à? ...Thôi nhé.」
「Đâu có dễ vậy đâu! Hứm hứm!」
Chậc. Con bé nhanh nhẹn vọt ra trước mặt tôi, chặn đường tôi lại.
「Này Bồ Công Anh. Bây giờ tôi đang làm thêm đó. Nên có chuyện gì thì để lần khác đi. Tôi phải lấy cớ đổ rác để ra đây nói chuyện đó.」
「Đương nhiên là em biết điều đó rồi ạ! Thế nên, em định lợi dụng anh Kisaragi mà không làm phiền công việc của anh đâu! Hứm hứm!」
Cái đứa đang hiện tại làm phiền người khác thì nói cái gì vậy không biết?
Cái lần trước, mày đã nhờ vả tao rồi còn bị một trận ra trò nữa chứ gì. Mày đã nói dối trắng trợn là 'muốn San-chan và Pansy thành một đôi' để lợi dụng tao hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn bị tao vạch trần rồi vừa khóc vừa chạy trốn nữa chứ, vậy mà sao không thấy chừa gì hết vậy không biết.
「──Thế nên, anh Kisaragi, giúp em đi!」
「Nhưng mà tôi chẳng hiểu gì cả?」
Rất tiếc là tôi vẫn chưa đạt đến trình độ chỉ cần nghe "──" là có thể hiểu hết toàn bộ lời nói đâu.
「Haizz... Anh Kisaragi đúng là đồ chậm hiểu, em cũng đoán vậy rồi... Nhưng mà thôi, không sao. Để em đặc biệt giải thích cặn kẽ cho anh nghe vậy!」
Với con bé này thì chắc chín mươi phần trăm đàn ông cả nước đều sẽ trở thành đồ chậm hiểu mất thôi.
「Hôm nay vốn dĩ em đến đây là để lợi dụng anh Kisaragi mà...」
Mày làm ơn bắt đầu lại từ đầu đi.
「Ngay từ đầu, mày nghĩ tao sẽ dễ dàng bị mày lợi dụng sao?」
「Hứm hứm hứm hứm hứm! Thôi được rồi, nếu là anh Kisaragi của mọi ngày thì chắc em phải đưa cho anh một tấm ảnh thần tượng thì mới lợi dụng được, nhưng riêng hôm nay thì chắc chắn có thể!」
Mọi ngày mình lại rẻ mạt vậy sao! Nhưng mà, thật đáng xấu hổ khi không thể phủ nhận được điều đó!
「Coi như là, tôi nghe lý do của cô vậy.」
「Nói thẳng ra là! Anh Kisaragi đang mắc nợ em! Em sẽ bắt anh trả món nợ đó!」
Cái đồ ngốc này, với cái vẻ mặt đắc thắng đó thì nó đang lảm nhảm cái gì vậy?
「Hả!? Nợ mày á? Cái gì thế này...」
「Em... đã chuẩn bị rất nhiều kẹp tóc cho anh mà, đúng không?」
「Ưm!」
Chết tiệt... Hiếm khi lắm, con bé này lại nói trúng phóc điều đúng đắn...
「Trận chung kết khu vực hôm nọ... Trong trận đấu với anh Hazuki, anh Kisaragi đã mượn rất nhiều kẹp tóc từ em đúng không~? Hơn nữa, còn cả phần dự phòng nữa chứ! Nếu không có chúng thì ai sẽ là người thắng cuộc nhỉ~? Anh Kisaragi đã thắng được là nhờ ai nhỉ~? Hứm hứm!」
Đáng ghétttttttttttt! Dù là sự thật nhưng vẫn đáng ghétttttttttttt!
「...Chậc. Yêu cầu của cô là gì?」
「Nào nào, đừng có vẻ mặt lo lắng thế chứ. Chuyện em muốn nhờ dễ lắm mà!」
「Chuyện dễ à?」
Chắc chắn lại là chuyện vớ vẩn gì đó thôi...
「Vâng! Thật ra, em có một vấn đề gặp phải khi hoạt động trong đội bóng chày, và em muốn anh giúp em giải quyết nó!」
「Nếu là chuyện của đội bóng chày thì nên hỏi San-chan hay Shiba thì hơn chứ?」
「Haizzz... Nói đến mức này mà vẫn không hiểu, đúng là kém thông minh mà...」
Mặc kệ mày. Mày coi thường thế giới quá rồi đó. Nghe đây? Mọi chuyện ấy, phải cố gắng truyền đạt 200% thì may ra mới hiểu được 70% thôi. Đừng có nghĩ rằng chỉ cần giải thích đơn giản là ai cũng hiểu được, đồ ngốc.
「Điều em muốn nhờ, nói thẳng ra là liên quan đến hai người đó đó! Hai người đó, nếu cứ thế này thì đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm!」
Chẳng lẽ, hai người đó bị thương sao!? Mà vẫn cố gắng tập luyện hết mình vì Koshien à! Shiba thì không biết, nhưng San-chan thì hoàn toàn có thể xảy ra...! Nó muốn với tư cách quản lý, làm gì đó để giúp họ nên mới đến hỏi mình sao!?
「Này! Chẳng lẽ, hai người đó bị thương──」
「Cuối cùng anh cũng hiểu rồi sao! Đúng thế đó! Trong đội bóng chày, chỉ có hai người đó là không trở thành người mê mẩn (Watagesto) em, đó là một vết thương lòng rất lớn đó!」
Vậy thì đúng là chuyện lớn rồi. Đến cả Black Jack cũng bó tay thôi.
「Hãy thử tưởng tượng xem, anh Kisaragi! Giải Koshien, một sân khấu tươi đẹp như thế mà chỉ có hai người đó là không rung động vì em! Chỉ riêng điều đó thôi đã gây ra bao nhiêu bi kịch rồi!」
Cái con nhỏ kịch sĩ này đang nói mấy lời khó hiểu với mình đây là sao nhỉ?
「Chuyện đó, có phải là chuyện có thể giải quyết được với sự giúp đỡ của tôi không?」
「Vâng! Hôm qua, em đã cố gắng suy nghĩ rất nhiều! Làm thế nào để anh Ooga và anh Shiba không thể không mê mẩn em... Em ở trong phòng một mình, phồng má lên, ôm đầu suy nghĩ. Chỉ cần nhìn cảnh đó thôi, tám mươi phần trăm đàn ông trên đời này sẽ không thể không cứu em, nói vậy cũng không quá lời đâu.」
Quá lời rồi đó. Cực kỳ quá lời luôn đó.
「Và rồi, em chợt lóe lên một ý tưởng! Làm thế nào để hai người đó trở thành Watagesto!」
「Tôi sẽ thuyết phục San-chan và mọi người sao?」
「Không phải đâu ạ! Anh Kisaragi cùng lắm cũng chỉ là cái cặn thức ăn dính ở răng hàm thôi mà!」
Nói cách khác, mày là một con nhỏ tồi tệ muốn lợi dụng một thứ tồi tệ, vậy là ổn chứ?
「Nói thẳng ra, đó là chiến lược 'Khía cạnh bất ngờ quá đỗi thiên thần của Bồ Công Anh' được nghe một cách tình cờ từ một người thứ ba!」
「Mà mày thì vốn dĩ đã là một cục bất ngờ rồi còn gì?」
「À, đối với Watagesto hàng đầu như anh Kisaragi thì đúng là vậy rồi.」
Khoan đã! Sao tự lúc nào mình lại trở thành Watagesto hàng đầu rồi thế này!?
「Nhưng mà, hai người đó thì khác! Thế nên, em muốn anh Kisaragi truyền đạt khía cạnh bất ngờ và tuyệt vời của em cho anh Ooga và anh Shiba! Nếu làm thế thì... hứm hứm! Hứm hứm hứm!」
Dù có truyền đạt thì tôi cũng chẳng thấy có gì thay đổi đâu. Sao con bé này có thể nhắm mắt lại và làm vẻ mặt mê mẩn như thế nhỉ?
「Sau khi chinh phục được hai người đó thì... A! Em đã thấy rồi! Cảnh tất cả mọi người trong đội bóng chày ở Koshien cùng nhau nhảy 'Watawata Dance' để ca ngợi em!」
Có cái điệu nhảy đó thật à. Tôi cực kỳ không muốn hợp tác vì không muốn thấy cảnh đó chút nào.
「Nhưng mà này, tôi cũng chẳng biết phải nói gì với hai người đó đâu.」
「Chuyện đó thì anh đừng lo! Dùng cái này, vấn đề của anh Kisaragi sẽ được giải quyết ngay lập tức!」
Bồ Công Anh, kẻ chỉ mang lại phiền phức, tự tin lấy ra một vật từ túi áo.
Đó là thứ từng được đưa cho tôi một lần trước đây... một chiếc tai nghe có micro.
C-chẳng lẽ cái này...
「Nào, đã sẵn sàng chưa? Hạ sĩ Kisaragi.」
「R-Rõ... Chỉ huy Bồ Công Anh.」
Không ngờ, lại phải làm cái trò này một lần nữa...
※
『Nghe rõ không, Hạ sĩ Kisaragi? Hết.』
Trong lúc làm việc, giọng của Chỉ huy Bồ Công Anh vang lên trong tai tôi.
Sau đó, hai chúng tôi vào trong quán từ cửa sau, Chỉ huy ở lại phía trong chờ lệnh. Hạ sĩ thì tiến vào chiến trường.
Tôi cũng đã nói rằng sẽ giúp đỡ, nhưng chỉ khi nào rảnh tay vì công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu, và cô ấy đã đồng ý, có vẻ như Chỉ huy cũng có chút lương tri tối thiểu.
Liếc nhìn tình hình "mục tiêu", đúng lúc Tsubaki đang mang xiên que chiên ra.
『Nghe rõ không, Hạ sĩ Kisaragi? Hết.』
「Nghe rõ. Hết.」
"Giọng tôi khiến cậu kìm không nổi dục vọng sao? Rõ!"
"Không sao đâu. Không vấn đề gì. Rõ!"
"Được rồi, nhiệm vụ bắt đầu. Rõ!"
"Rõ. ...Haizz, đi thôi..."
Mệt phờ người... Sao mình lại phải làm cái việc này cơ chứ... Khoan, trước hết phải dọn mấy bàn khác rồi mới đến bàn San-chan được.
"Trung sĩ, tay cậu rảnh rồi chứ? Rõ!"
"Tôi hiện đang thi hành nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu. Rõ!"
Rồi. Thế thì tiếp theo là nhận order của khách hàng...
"Trung sĩ, tay cậu rảnh rồi chứ? Rõ!"
"Tôi hiện đang thi hành nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu. Rõ!"
Giục giã quá thể. Giá mà Chỉ huy biết kiên nhẫn hơn một chút thì tốt biết mấy.
Thế là, sau khi dọn dẹp bàn ghế và xác nhận order của các khách hàng khác xong xuôi, tôi cuối cùng cũng tiến đến chỗ San-chan và Shiba, hai mục tiêu của Chỉ huy.
"À, Jouro. Cảm ơn vì đã đi đổ rác nhé. Mà sao thấy cậu mất thời gian quá vậy, có chuyện gì à?"
Người đầu tiên lên tiếng là Tsubaki, đang đứng cạnh bàn San-chan. Đúng như cô ấy nói lúc nãy, chắc là sau khi mang đồ ăn đến thì cũng chào hỏi qua loa rồi.
Ừm... Hay là cứ bịa đại một cái cớ nào đó...
"Bảo là cậu đã gặp một thiên thần trong mơ nên dục vọng bùng nổ không kiểm soát được. Rõ!"
Cô ta thật sự nghĩ cái cớ đó có thể qua mắt được người khác hả?
"………Tôi... tôi đã gặp một thiên thần trong mơ. Vì quá say... say mê nên hơi lơ đễnh một chút..."
Vì tôi phải nói theo chỉ thị nên mới có những đoạn dừng ‘………’ kỳ cục như vậy, mong mọi người bỏ qua.
"Hể... Vậy à, nghe có vẻ vất vả nhỉ."
Ừm, quả nhiên mắt Tsubaki đã sắc lẹm ngay lập tức. Đến nước này là mình bị nghi ngờ đủ điều rồi đó.
"Cái tai nghe đó là gì vậy?"
"Cái lông tai dài dằng dặc──"
"Là lông tai dài dằng dặc đấy."
"Tuyệt vời, Trung sĩ! Cậu đã trưởng thành rồi đấy, còn dám nói trước khi nghe chỉ thị của tôi nữa chứ!"
Chỉ huy trông cũng có vẻ hài lòng, vậy là tốt rồi.
Nếu là Tsubaki thì với câu nói đó, cô ấy phải nhận ra mình đang gặp rắc rối chứ...
".....Hừm. Vậy à. Chắc vậy đi."
Phớt lờ luôn ư!? Không, sao không truy hỏi thêm chứ!
"Vậy thôi, tôi về bếp đây. Mọi người cứ tự nhiên nhé. San-chan, Shiba-kun."
"Ờ! Cảm ơn nhé, Tsubaki!"
"Cảm ơn cậu, Tsubaki."
Cô ấy đi thẳng về luôn kìa! Đừng đi mà!
"Hì hì... Vậy là chướng ngại vật đã biến mất rồi nhỉ? ...Khụ khụ. Được rồi, giờ ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ cảm hóa Ooga và Shiba. Dù tỉ lệ thành công là 300% nhưng cũng đừng lơ là đấy nhé? Rõ!"
Cái sự tự tin đó, hàng sản xuất ở đâu thế?
"Được rồi, nói đi. Câu đầu tiên là: ‘Nghe nói Tanpopo bình thường rất năng nổ trong câu lạc bộ bóng chày nhỉ.’"
Dù là sự thật thì tự mình nói ra cũng hơi quá đáng rồi đó.
"………San-chan, Shiba. Nghe nói Tanpopo bình thường rất năng nổ trong câu lạc bộ bóng chày đấy."
"Ô! Sao tự nhiên cậu lại nói vậy, Jouro?"
"K-không..."
"Nói là cậu muốn nhân lúc cô ấy không có mặt thì thầm kể về câu chuyện của thiên thần mà cậu yêu mến, nhớ nhung và luôn cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh."
Cô tưởng cô là nữ chính ngôn tình nào à?
"………Tôi muốn nhân lúc Tanpopo không có mặt thì kể về câu chuyện của cô ấy – người mà tôi yêu mến, nhớ nhung và luôn cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh..."
"Chuyện về Tanpopo à? Ừm, bình thường cô ấy vẫn luôn cố gắng hết mình trong câu lạc bộ mà, có gì khác nữa à? Mà Jouro cũng biết chuyện này sao, bất ngờ thật đấy! Hai người thân nhau ghê!"
Tôi có biết gì đâu, cũng chẳng thân thiết gì. Cô ta chỉ đang tự ý quảng cáo bản thân thôi.
"Đúng vậy. Tanpopo lúc mới vào câu lạc bộ thì không hiểu nhiều về bóng chày lắm, nhưng cô ấy đã học hỏi rất chăm chỉ, và đúng như San-chan nói, giờ cô ấy là một quản lý đáng tin cậy... Nhưng ngoài ra còn gì nữa không?"
"Khục khục khục! Đúng vậy chứ! Đúng vậy chứ! Tôi là... khụ khụ."
Chỉ huy, nãy giờ lộ bản tính quá rồi đấy?
"Cộng thêm sự đáng yêu đó nữa thì hạ bộ của cậu không thể chịu nổi nữa rồi, xác nhận đi!"
Cái nội dung về "mặt bất ngờ muốn thầm kín kể ra" lúc nãy đâu rồi? Đúng là một vị Chỉ huy thô tục, vẫn giỏi mất phương hướng như ngày nào.
"………K-khi cộng thêm sự đáng yêu đó nữa thì cậu có thấy tim đập thình thịch không?"
"Không, chuyện đó thì không sao đâu! Tanpopo dễ thương thật, nhưng không phải gu của tớ!"
"Tớ cũng không lo lắng về chuyện đó đâu. Con bé đó hay bày trò quỷ rồi lại thất bại, nên ấn tượng đó quá mạnh khiến tớ không thể xem nó như một cô gái được..."
Chỉ huy ơi, chưa kịp cảm hóa gì mà cái mưu đồ vớ vẩn của cô đã lộ ra hết rồi đấy, cô có ổn không vậy?
"Không phải bày trò quỷ đâu. Bảo là cô ấy đau lòng hằng ngày vì nghĩ đến câu lạc bộ bóng chày ấy!"
Chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả! Mà không, cô ta còn chẳng nhận ra là sắp thất bại đến nơi rồi!
"………Không, đó không phải là bày trò quỷ đâu, cô ấy đau lòng vì nghĩ đến câu lạc bộ bóng chày đấy."
"Vậy à? Nhưng mà trong lúc sinh hoạt câu lạc bộ, cô ấy cứ đưa đồng xu 5 yên ra trước mặt bọn tớ rồi nói: 'Cậu sẽ trở thành khách của tớ~! Cậu sẽ trở thành khách của tớ~... Watwatwat!' tự thôi miên chính mình. Rồi khi giặt đồng phục thì cô ấy lại 'Hì hì! Chỉ cần ngâm cái này với thuốc mê đặc chế của mình thì... Hú! Watwatwat!' tự mình chịu tác dụng của thuốc mê mà nhảy múa Watwatwat nữa đấy?"
Watwatwat quá mức rồi đó.
Mà San-chan cũng biết điệu nhảy Watwatwat đó sao...
"Trung sĩ! Mục tiêu đã sắp bị cảm hóa rồi!"
Đúng vậy. Chắc là khoảng cách đã rút ngắn được bằng... khoảng cách từ Nhật Bản đến Brazil rồi nhỉ.
"Này, San-chan. Mà nói mới nhớ, Tanpopo chưa về à? Kể từ lúc cô ấy nói đi vệ sinh..."
"Mà nói mới nhớ, đúng vậy ha~. Nếu không về nhanh thì xiên que cũng nguội mất... *Ực*"
Chỉ huy ơi, mau mau quay lại đi. Nước dãi của San-chan sắp chảy ra rồi kìa. Thằng bé sắp phát rồ lên vì muốn ăn xiên que rồi đó.
"Bảo là khi nãy gặp Đại thiên thần vĩ đại ở trước nhà vệ sinh, cô ấy nói là sẽ mất thời gian một chút nên cứ ăn trước đi, không sao đâu."
À, chỗ đó thì cô ta lại biết suy nghĩ ghê. Chỉ huy, không ngờ cô cũng có lúc dịu dàng đấy.
"………Lúc nãy khi gặp Tanpopo trước nhà vệ sinh, cô ấy nói là sẽ mất thời gian một chút nên cứ ăn trước đi, không sao đâu."
"Thế à! Vậy thì tớ cứ thế mà làm thôi! Hê hê! Tanpopo chắc đang nặn ra một thứ gì đó khá là 'năng động' trong nhà vệ sinh đấy nhỉ!"
"Hể!? Hềềềềềể!?"
Bình tĩnh đi, Chỉ huy Năng động.
"Idol của mọi người, Tanpopo-chan, không hề đi loại 'năng động' đâu! Sửa lại là cô ấy đang đi 'xinh xắn' cho tôi!"
Cuối cùng thì vẫn là đi ị thôi mà. Sửa lại chỗ đó đi chứ. Như vậy là mất tư cách idol rồi còn gì. Mà này, còn có những khách hàng khác đang dùng bữa nữa, sao mà nói ra cái từ 'ị' đó được chứ.
"Con bé đó đã phải nhịn cái thứ 'năng động' đến mức đó sao... Bọn mình thật tệ..."
"Mụkiii! Tôi không hề 'năng động' chút nào! Tôi rất 'xin──'"
"Này cô, cô đang làm gì ở đó vậy?"
Ồ? Có vẻ như có một giọng nói khác ngoài Chỉ huy Năng động vang lên từ tai nghe...
"Hể!? Cái... cái đó..."
"Jouro trông cứ lạ lạ nên tôi đã nghĩ có chuyện gì đó, nhưng cô là nguyên nhân phải không?"
Là Tsubaki! Quả nhiên cô ấy đã nhận ra! Và thay vì trực tiếp hỏi mình, cô ấy đã đi loại bỏ cái nguồn cơn rắc rối! Quả nhiên, Tsubaki đáng tin cậy ghê!
"K-kia... A! Phải rồi! Tôi chợt nghĩ ra một điều!"
Cô ta còn nói 'chợt nghĩ ra' là đã thua rồi mà vẫn không nhận ra.
"Tôi chỉ đang đi 'xinh xắn' nhẹ nhàng thôi, nên xin hãy bỏ qua cho tôi lúc này! Hì hì!"
Bỏ qua cái nỗi gì! Cô ta đã 'chợt nghĩ ra' cái gì mà lại ra nông nỗi này!? Trên đời này có ông chủ tiệm nào bỏ qua cho khách hàng đi 'xinh xắn' ở cửa sau không hả!?
"Hừm. ...Vậy thì, cái điện thoại thông minh đó là gì vậy?"
"Là bồn cầu di động gấp gọn ạ."
Trả lời rành mạch quá mức rồi đó! Làm gì có chuyện qua mặt được ai!
"Trung sĩ, tình huống khẩn cấp! Tôi bị Quý cô hoang dã phát hiện rồi! Cứu viện ngay lậ──"
Tanpopo, hỏng rồi! Chuyện về vòng một mà nói với Tsubaki thì...
"Cô, cô vừa nói gì đó? Cái cục mỡ đó thì có gì quan trọng đâu chứ."
Cờ "mỡ" đã cắm rồi!
"Hềềềềềể!! C-cái khuôn mặt như quỷ Dạ Xoa đó là gì vậy!?"
"Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không? Dù sao thì, để phạt cô vì đã làm phiền công việc của tôi, cô sẽ..."
"T-Tiền bối Kisaragi, cứu em với──"
À, tiếng ‘tút’ vang lên, rồi mất tín hiệu.
Chắc là bị Quý cô hoang dã... khụ khụ. Tsubaki xử lý rồi. Chia buồn nhé, Tanpopo.
"Ồ, Jouro, làm sao thế? Cậu cũng ăn xiên que không?"
"Không, tớ bận việc nên không sao đâu. Vậy thì, mọi người cứ tận hưởng nhé, San-chan, Shiba."
"Ờ! Mà nói gì thì nói, Tanpopo lâu quá rồi đó~!"
"Chắc là đang trải qua một trận chiến cực kỳ mạnh mẽ rồi. Khi cô ấy về, chúng ta sẽ chào đón thật nồng nhiệt vậy."
Ừm, nói vậy thì cũng không sai. Chắc chắn là giờ này đang bị Tsubaki trừng phạt một cách "mạnh mẽ" rồi.
※
"Nấc! Nấc! Đáng sợ quá... Thật sự rất đáng sợ..."
Ba mươi phút sau, Tanpopo "Năng động" trở về, vẫn còn thút thít và nỗi sợ Tsubaki đã khắc sâu vào lòng.
Tiện thể mà nói, tôi có ghé qua bếp nên biết, Tanpopo sau khi nghe bài "giảng đạo" cuồng phong từ Tsubaki, đã bị phạt rửa bát không ngừng nghỉ. Và cảnh tượng lúc đó thì...
"Ư ư... Tại sao một người đáng yêu như tôi lại phải rửa bát cơ chứ... Nếu đã vậy, mình sẽ nhân cơ hội chuồn... Hể! Sao tự nhiên có một xiên que xuất hiện trước mặt mình vậy!?"
"Cô có thể trốn, nhưng cô muốn biến thành nhím à?"
"Dạ không hề ạ! Cô xem, tôi đang chăm chỉ rửa bát đây này──"
"Tôi muốn cô dùng tay hơn là dùng miệng đấy. Còn nhiều lắm, nên làm nhanh lên nhé."
"Ể? Vẫn còn nhiều sao? Nhưng mà tôi đã làm xong rất nhiều rồi mà..."
"Hể... Cô có ý kiến à? Vậy thì, đúng là nên biến thành nhím rồi..."
"Không có đâuuuu! Thề là không có một chút nào hết ạ!"
"Ngoan lắm. Vậy thì, thêm 50 cái nữa... À không, đặc biệt tặng cô 100 cái đi. Cố gắng lên nhé."
"Híiii!! Tiền bối Kisaragi, cứu em với~!"
...Đáng sợ dã man...
Tôi thề là sẽ không bao giờ chọc giận Tsubaki nữa...
"Tanpopo, cậu không sao chứ? Cái... cái đó, mọi chuyện vất vả lắm à?"
San-chan đúng là hiền lành ghê. Thấy Tanpopo không có tinh thần là lo lắng cho cô ấy ngay.
Nhưng mà này, San-chan. Cậu đang nói chuyện này vì nghĩ cô ấy gặp khó khăn trong nhà vệ sinh phải không?
Thôi kệ, nếu nói Tanpopo khổ sở vì rửa bát thì hiểu lầm sẽ được hóa giải ngay thôi.
"Nấc!... Khổ sở lắm... Đồ cần rửa cứ xuất hiện không ngừng..."
"Vật 'thô bạo' cứ xuất hiện không ngừng... là sao vậy...? Đ-đúng là ghê thật..."
A, phép màu xuất hiện rồi. Từ 'đồ cần rửa' và 'vật thô bạo' đã tạo nên một sự hiểu lầm thần kỳ.
"Đúng vậy ạ... Từ cái lớn đến cái bé đều đủ loại, còn có mấy thứ dính nhơm nhớp nữa chứ. Đặc biệt tệ nhất là mấy cái bị bỏ dở đó! Tôi đã phải tự tay nhặt rồi vứt đi đấy!"
"Đủ loại!? Dính nhơm nhớp!? Tự tay nhặt rồi vứt đi!? R-rốt cuộc là vứt ở đâu vậy!?"
"Tất nhiên là thùng rác rồi! Tiền bối Ooga, sao anh lại nói những điều hiển nhiên như vậy chứ?"
Đúng vậy. Phần thức ăn thừa của khách thì chỉ có thể vứt vào thùng rác thôi mà.
"Hiển nhiên sao!? ...Không, cái đó không nên vứt vào thùng rác mà phải xả đi chứ..."
"Không được đâu! Xả xuống thì sẽ bị tắc cống mất!"
Ý là tắc ống nước ấy. Không phải toilet đâu.
"Tanpopo... Rốt cuộc thì cậu đã 'sản xuất' ra con trăn Anaconda nào vậy..."
"Anaconda nào mà dễ nuốt như vậy! Cái đó... là ác quỷ nổi tiếng là sinh vật mạnh nhất mà Chúa đã tạo ra khi sáng tạo trời đất... Đúng vậy! Cứ như Leviathan vậy!"
Ý là Tsubaki đó. Đúng là đáng sợ dã man.
Tanpopo, mau mau nhận ra cuộc trò chuyện này đang không ăn khớp đi. Giờ thì cô đã chính thức bước chân vào con đường trở thành một nữ chính đáng ghét rồi đấy.
"Le, Leviath... Thôi kệ, dù sao cũng vất vả rồi! Xiên que, ăn chung đi!"
"…Vâng. *Nhai nhồm nhoàm*... Oaa! Xiên que này ngon quá trời luôn!"
Ăn xiên que xong là cô ta lại năng động ngay lập tức. Đúng là dễ dụ mà.
"Ehehe! Xiên que sau khi hoàn thành một công việc lại ngon đến vậy cơ à!"
Tanpopo à, cậu cứ ăn xiên que với vẻ mặt hạnh phúc như thể cái đuôi sẽ ve vẩy liên tục nếu có cũng được, nhưng hãy nhìn kỹ mặt San-chan và Shiba đi. Bọn họ đang run rẩy vì cậu đấy.
"Tanpopo đúng là một đứa mạnh mẽ hơn tớ nghĩ nhiều! Tớ phải nhìn lại cô ấy rồi!"
「Tôi cũng thấy thế. Mới nãy còn ghét cay ghét đắng ớt chuông vậy mà giờ ăn ngon lành thế kia, kiểu gì mà... đỉnh thật. Mấy đứa Wataguest này đúng là không hiểu nổi。」
「Ôi! Chẳng hiểu vì sao tiền bối Ooga và tiền bối Shiba lại có hứng thú với tôi! Vậy thì công sức bỏ ra cũng đáng rồi! Kế hoạch thành công rực rỡ!」
Đây không phải là chuyện thất bại lớn nữa đâu... Khoan đã, cái gì thế?
Có ai đó đang tiến lại bàn của San-chan và mọi người với bước chân nặng nề, đầy vẻ bất thường.
Đó là...
「Mựfựfự! Cứ đà này thì tiền bối Ooga và tiền bối Shiba sẽ đổ tôi rầm rầm mất thôi, chỉ còn thiếu chút nữa là──」
「Đúng là..., ngươi đúng là không thay đổi chút nào...」
Hắn là Tokusei Hokufu, cái tên mà tôi tưởng đã về rồi chứ.
Sao mà cái vẻ mặt đáng sợ thế...
Hắn đang lườm Tanpopo với khuôn mặt cứng đờ và đôi mắt cứ như thể nhìn đồ dơ bẩn vậy...
「...Ơ? Giọng nói vừa rồi là... Ui giời ơi! T-Tiền bối Tokusei!」
Tanpopo. Ngươi, đến bao giờ mới hết làm mất hết phẩm giá của một đứa con gái vậy hả?
Phát ra cái giọng gì mà ghê hết hồn!
「Lâu rồi không gặp, Ooga. Còn... người kia là Shiba, người bắt bóng phải không?」
Phớt lờ Tanpopo như không khí, Tokusei quay sang San-chan và Shiba, cất tiếng với vẻ mặt khó ở.
Mà nói mới nhớ, sau trận đấu mà gặp lại đối thủ thì cảm giác thế nào nhỉ?
Tokusei thì hình như chẳng bận tâm gì, còn có vẻ muốn gặp nữa là đằng khác, nhưng San-chan và Shiba thì...
「Ồ! Lâu rồi không gặp, Tokusei! Shiba, chắc cậu cũng biết rồi, đây là Tokusei của trường Tōshōbu đó!」
「Thì... cũng mới đấu trận rồi mà... Mà này, San-chan, cậu quen Tokusei à?」
「À! Trước đây cậu ấy có giúp mình việc ở thư viện.」
「À, vậy à. Ưm, ưm... lâu rồi không gặp...」
San-chan thì có vẻ chẳng bận tâm mấy, nhưng Shiba thì có vẻ hơi khó xử.
Với tôi mà nói, phản ứng của Shiba là hợp lý. Bởi vì, thành thật mà nói, gặp lại đối thủ mà mình đã đánh bại thì đúng là khó xử thật. Nếu tôi mà gặp Hose thì chắc cũng phản ứng y như Shiba thôi.
「Sao, sao tiền bối Tokusei lại ở đây ạ!?」
「Hừm. Ta ngẫu nhiên ghé vào quán này, và ngẫu nhiên các ngươi lại đến sau.」
「Ôi trời ơi! Muối! Mau rắc muối đi thôi!」
Có một đứa ngốc đang ghét Tokusei đến tột độ, nhưng thôi kệ nó đi.
「Tanpopo, ngươi bị ngốc à? Rắc muối trong quán như thế thì rõ ràng là hành vi gây phiền phức chứ còn gì nữa?」
Tokusei nói đúng quá nên tôi cũng chịu. Mà hình như hai đứa này học cùng cấp hai thì phải, nhưng nhìn tình hình thì...
「Vẫn cái đầu óc lạc quan đến ngớ ngẩn như ngày nào nhỉ. Khác gì con khỉ đâu chứ?」
「Ồn ào quá! Mau biến đi chỗ khác đi! Mức kí!」
Hai đứa này chắc chắn là ghét nhau rồi, nhỉ?
「Tiền bối Kisaragi! Đây chính là lúc để tiền bối thể hiện sức mạnh của mình! Mau, hãy trục xuất con quỷ này đi!」
Con quỷ nào cơ? Tôi chỉ thấy mỗi một con Leviathan thôi mà...
「Tanpopo, làm ồn trong quán nữa là Tsubaki sẽ giận đó, có thể nói nhỏ lại một chút được không?」
「Híc! Tsubaki-sama ư!? Thế thì gay rồi...」
Với Tanpopo, Tsubaki hình như đã trở thành người mà cô bé phải gọi bằng 'sama' thì phải.
Thì thôi, bị đối xử kinh khủng như thế rồi thì có trở thành như vậy cũng đành chịu thôi...
「Kisaragi này, trong quán cũng bắt đầu đông khách rồi, ăn một mình thì hơi chán tay. Thế nên, nếu được thì ta muốn chuyển sang bàn của Ooga và bọn họ, có được không?」
Hình như Tokusei muốn nhập hội vào bàn của San-chan và mọi người.
Hắn cũng từng quan tâm đến câu lạc bộ bóng chày của trường Nishikitsuta, chắc là có chuyện gì muốn nói.
「Nếu San-chan và mấy đứa đó không phiền thì được thôi... Mà này, Tokusei. Ngươi nãy giờ ở đâu vậy?」
「Một lát... ta đã tập trung tinh thần trong nhà vệ sinh.」
Ra vậy. Thì ra đây mới là kẻ bùng nổ thực sự.
「Vậy, sao rồi? Nếu Ooga và bọn họ không thấy phiền, ta muốn cùng ngồi với họ.」
Tokusei thì vốn dĩ mặt đã khó ở nên khó mà đoán được, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt hắn cứ bồn chồn, hai tay không cầm gì cũng cứ cựa quậy liên hồi. Chắc là đang căng thẳng lắm đây.
「Tớ không phiền đâu! Người ta nói kẻ thù hôm qua là bạn bè hôm nay mà! Cùng nói chuyện bóng chày đi!」
「T-Tớ cũng... không sao đâu?」
「Tôi không đồng ý! Người như thế này, tuyệt đối không──」
「Cảm ơn. Vậy thì, ta xin phép.」
Sau khi nhận được sự cho phép của San-chan và Shiba, Tokusei liền ngồi vào chỗ trống cạnh Tanpopo.
Mặc dù tự mình nói muốn nhập hội, nhưng Tokusei vẫn cứ giật giật khóe miệng.
Đến mức nào mà căng thẳng dữ vậy trời.
「Mựsụrựrựrự...」
Tiện thể, cái đứa ngồi cạnh Tokusei đang phát ra tiếng hăm dọa kỳ lạ, nhưng thôi kệ đi.
Dù sao thì, nhờ Tokusei đổi chỗ mà có chỗ trống, nên tôi sẽ dẫn khách đến đó.
Hơi lo cho Shiba một chút nhưng mà...
「──Cú đẩy bóng đó bọn tớ đã luyện tập rất nhiều đó! Mà này, cú đánh của Tokusei cũng đỉnh lắm đó! Người nào mà có thể đánh trúng bóng của San-chan nhiều như thế, ngoài Tokusei ra thì tớ chưa thấy ai đâu!」
「Đúng vậy! Mỗi khi Tokusei lên sân khấu đánh bóng, bên mình cũng phải dốc hết sức hơn bình thường!」
「Thế à. Nếu được nói như vậy thì công sức luyện tập để đánh bóng của ngươi cũng đáng rồi.」
À, thế là thân nhau rồi nhỉ. Tokusei thì bạn bè ít và dễ bị hiểu lầm, nhưng có vẻ khi có chung đề tài 'bóng chày' thì mọi chuyện lại khác.
「Ooga này, ở Koshien còn có những đối thủ mạnh hơn bọn ta nữa đấy, đừng có lơ là nhé?」
「Ừ! Chắc chắn sẽ vô địch rồi trở về!」
「Đúng là một đứa đáng tin cậy. Ta sẽ cổ vũ, cố gắng lên nhé.」
Đúng vậy. Ngoài vô địch ra thì không còn lựa chọn nào khác. Nếu không vô địch, thì đúng là trời tru đất diệt luôn.
「Đúng thế ạ~! Nước mắt của tôi cũng sẽ càng thêm lấp lánh nếu chúng ta vô địch nữa!」
「Tanpopo, ngươi lại đang nghĩ cái gì vớ vẩn nữa đấy à? Đằng nào thì những kế hoạch ngu ngốc của ngươi cũng sẽ thất bại thôi, nên ngoan ngoãn làm mỗi công việc quản lý thôi đi.」
「Hứ! Cái đó thì liên quan gì đến tiền bối Tokusei chứ...」
「Thì sao? Nếu không liên quan thì có quy tắc nào nói rằng không được xen vào những chuyện có khả năng gây cản trở hoạt động của câu lạc bộ bóng chày trường Nishikitsuta sao?」
Không có. Thậm chí, cá nhân tôi cũng không muốn câu lạc bộ bóng chày gặp thêm rắc rối nào nên tôi bầu cho Tokusei một phiếu.
「Gây cản trở á!? Tiền bối không biết nhờ tôi mà các thành viên câu lạc bộ bóng chày đã được xoa dịu đến mức nào đâu, đừng có nói mấy lời bừa bãi như thế!」
「Các thành viên câu lạc bộ bóng chày, được xoa dịu... ư?」
Nghe vậy, Tokusei vẫn giữ vẻ mặt khó ở nhưng lông mày khẽ giật giật. Sau đó, mặt hắn bỗng cứng đờ một cách lạ thường.
「Vậy thì, hãy nói cụ thể xem ngươi đã làm những gì nào.」
「Để tôi kể nha~! Khi tưới nước cho sân đấu, tôi còn mặc đồ bơi để 'phục vụ' mọi người, thỉnh thoảng còn phát ảnh thần tượng để làm mọi người vui, người nào cố gắng thì tôi còn tặng nụ hôn gió nữa! Thế nào ạ! Tuyệt vời không? Mựfựfự!」
「Ngươi không biết xấu hổ là gì sao? Đến mức này thì đúng là đồ biến thái rồi.」
Có lý! Nhưng mà, tôi thì không ghét đồ biến thái đâu nhé! Trừ mẹ và chị tôi ra thôi!
「Đ-Đồ biến thái á!? Sao tiền bối có thể nói thế với Tanpopo-chan thiên thần này chứ! Thế nên tôi mới ghét tiền bối Tokusei!」
Trước lời của Tanpopo, lông mày Tokusei lại giật thêm một cái. Vẻ mặt giật giật của hắn cũng trở nên tệ hơn.
Này, hắn giận lắm rồi thì phải?
「Ta dám chắc là mình chưa làm bất cứ điều gì khiến ngươi phải ghét cả?」
「Có chứ ạ~! Từ khoảng mùa hè năm ngoái, tiền bối Tokusei đã trở nên vô cùng xấu tính với tôi! Mỗi lần tôi lẻn vào trường Tōshōbu để gặp tiền bối Hazuki, tiền bối lại cản tôi và nói 'Không được tự tiện vào!'; rồi khi tôi gặp lại tiền bối Hazuki và mọi người sau một thời gian dài, tôi thấy tiền bối Sakurahara và tiền bối Kusami phiền phức quá nên định cho họ uống thuốc xổ thì tiền bối cũng cản tôi nữa! Mựfựfự!」
Dù có nhượng bộ một nghìn tỷ bước đi chăng nữa, thì lỗi vẫn là do ngươi.
「Hừm. Tự tiện lẻn vào trường khác thì làm sao mà được chứ? Với lại, ngươi trước đây cũng từng định làm điều tương tự với Cherry và Tsukimi, rồi lại tự uống nhầm thuốc xổ đó thôi.」
Không hiểu sao, dù đã trải qua những chuyện tồi tệ đến thế rồi mà cô ta vẫn không chừa tí nào, tôi thật sự không thể hiểu nổi.
「Ư-Ưm, ồn ào quá! Đúng là, tiền bối Tokusei khi lên cấp ba thì lại trở nên xấu tính hơn hẳn! Hồi ở cấp hai, tiền bối còn hiền lành hơn nhiều!」
「Ta hiền lành, ư, ư?... Nói nhảm.」
Tiêu rồi! Gân xanh trên thái dương Tokusei đang nổi lên giần giật rồi kìa!
Ài~... Dù không muốn xen vào chuyện của người quen khi đang làm việc nhưng mà...
「À, này... trong quán còn có khách khác nữa, đừng có cãi nhau chứ. ...Nhé?」
「Đúng vậy. ...Xin lỗi, Kisaragi. Đã làm cậu phải bận tâm.」
Cuối cùng thì, có vẻ cơn giận của Tokusei cũng đã lắng xuống.
May quá, chỉ cần không có chuyện đổ dầu vào lửa xảy ra ở đây thì...
「Há há! Há há! Bị tiền bối Kisaragi mắng rồi, đáng đời chưa! Mựfựfựfự!」
Đằng nào thì tôi cũng biết ngươi sẽ làm trò gì đó mà, đồ ngốc!
Sao cứ thích được đà lấn tới thế hả!? Ít nhất cũng phải học tập Tokusei mà xin lỗi đàng hoàng đi chứ!
À, này! Sao tự nhiên lại đứng dậy rồi vòng ra sau lưng tôi thế hả!
「Nào, tiền bối Kisaragi, hãy mắng cho người này một trận ra trò đi!」
Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn phang một cú vào đầu ngươi thôi.
「Tanpopo... Có vẻ ngươi thích Kisaragi lắm nhỉ?」
Híc híc... Ánh mắt sắc bén của Tokusei đáng sợ quá mà...
「Đó là hiểu lầm của Tokusei thôi mà. Tôi và con bé này chỉ là... duyên nợ khó dứt thôi. ...Đúng không, Tanpopo?」
「Hả? Tiền bối Kisaragi, tiền bối đang nói gì vậy ạ?」
Con bé Tanpopo này, sao lại nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác thế kia?
「Em, em rất thích tiền bối Kisaragi mà?」
「Ôi chao!」
Cái gì! Nó lại tấn công bất ngờ bằng nụ cười ngây thơ đó rồi! Khiến tôi bất giác... hơi giật mình...
「Bởi vì, tiền bối Kisaragi. Tiền bối rất dễ lợi dụng và tiện lợi, dù tôi có đòi hỏi vô lý thì tiền bối cũng chiều tôi... lại còn rất tốt bụng nữa chứ! Thế nên, em rất thích tiền bối!」
Cái câu đầu tiên bỏ đi là vừa. Ai mà tiện lợi chứ, ai cơ chứ.
Hả? Hình như có tiếng nói mới từ phía sau vọng đến, vừa rồi chẳng lẽ là...
「Híc!? T-Tsubaki-sama...!」
「Nhanh chóng rời khỏi Jouro, về chỗ ngồi và giữ im lặng đi nhé. Lại muốn bị phạt nữa sao?」
「Kh-Không dám ạ! Tôi sẽ lập tức trở về chỗ ngay!」
Ngươi sợ Tsubaki đến mức nào vậy hả?
「Ừm. Vậy thì, tha thứ cho cậu. Với lại, ban nãy cậu đã cố gắng nên tớ sẽ thưởng cái này nhé.」
「Hả? Cho tôi cái gì... Đ-Đây là! Kem! Kem vani!」
Thứ Tsubaki đặt xuống trước Tanpopo là cây kem vani mà quán chúng tôi dùng làm món tráng miệng. Dù đã bắt phạt rửa bát nhưng lại trả công, đúng là Tsubaki có nguyên tắc.
「Cảm ơn trời! Cảm ơn trời ạ!」
Chỉ một cây kem vani thôi mà đã sùng bái đến mức đó rồi sao.
「Oa~! Ngọt và ngon quá ạ!」
「Đúng không? Đó cũng là món kem tớ rất thích đó. Đây, của San-chan và các cậu nữa này.」
「Tsubaki, cảm ơn nhé! Tớ cảm kích lắm!」
Từ sau đó, nhờ có lời nhắc nhở của Tsubaki, mà Tokusei và Tanpopo không còn cãi nhau nữa, tôi cũng hoàn thành ca làm một cách bình thường.
À tiện thể thì...
「Tsubaki-sama là thần! Tôi, tôi sẽ không bao giờ làm trái lời Tsubaki-sama! Từ nay về sau, nếu có bất cứ mệnh lệnh nào, xin hãy cứ sai bảo tôi bất cứ điều gì!」
「Ừm. Vậy thì, nếu có gì tớ sẽ nhờ cậu nhé.」
「Rõ ạ!! Tôi xin lấy tính mạng ra mà làm theo! Mựfựfự!」
Thế là Tsubaki lại có thêm một tay sai mới...
【Định mệnh của tôi vẫn chưa kết thúc】
Tám giờ tối. Tôi, sau khi hoàn thành ca làm một cách suôn sẻ, đang nhâm nhi trà trong văn phòng và thư giãn thì điện thoại rung lên.
Kiểm tra thì thấy chị gái gửi đến một tin nhắn kèm ảnh.
『Đang ở karaoke. Mọi người hát hay quá trời, vui ơi là vui!』
Trong bức ảnh được gửi kèm, là Pansy và mọi người đang vui vẻ hát karaoke rất nhiệt tình.
Đúng là, ai cũng đáng yêu ghê~. ...Để lưu ảnh này lại đã.
『À tiện nói luôn, bộ đồ của Asunaro-chan cũng là chị chọn đó!』
...Hừm. Ba người kia thì đang mặc đồ chị mình chọn từ trước, nhưng Asunaro cũng vậy ư? Chắc là họ đã đi mua trước khi đi karaoke rồi.
『Thế nên, đứa nào mặc hợp nhất thì cho chị xin ý kiến nhé~』
「Ừm... Thật sự rất khó để phân định hơn thua, nhưng nếu phải chọn thì chắc là Cosmos chăng~...」
Lúc đầu, bộ mà chị hai chọn có hơi "mát mẻ" một chút cũng hợp với chị lắm, vậy mà tôi lại lỡ mắng té tát thành ra chị phải vất vả chọn lại. Thế nhưng, riêng tôi thì lại thích bộ này hơn.
"Anh vất vả rồi, Joro. Hôm nay chắc anh mệt lắm nhỉ?"
"Á à! Tsubaki đó hả! Ơ, ừm, đúng rồi! Em cũng vất vả rồi nhé!"
Tôi vội vàng gửi tin nhắn cho chị hai rồi giấu mất chiếc điện thoại. Thật ra thì có bị nhìn thấy cũng chả có gì đáng ngại, nhưng mà cứ thấy ngại ngại sao á!
"Anh sao thế Joro? Sao mặt anh cứ nghệt ra vậy?"
"Không, không! Có gì đâu mà! Ừ, thật sự chả có gì đâu!"
"…Tuy có vẻ đáng nghi, nhưng mà thôi vậy."
Hình như là đã lấp liếm được rồi. Vậy thì, mau chóng chuyển chủ đề thôi. Ừm, tìm chuyện gì nói bây giờ… À, đúng rồi!
"À, đúng rồi! Tsubaki, hôm nay em tan làm sớm nhỉ?"
"Vâng. Vì ngày mai em có một trong những kế hoạch mà mình cực kỳ mong chờ. Em đã nhờ người khác vào thay ca rồi, nên hôm nay em cũng xin phép nghỉ sớm đây."
"Ra, ra vậy…"
Úi! Đang hớn hở vì mấy bức ảnh chị hai gửi tới, giờ thì tôi tụt hứng hẳn luôn… Mà cũng chẳng phải lỗi của Tsubaki. Con bé này chỉ đơn giản là mong chờ sự kiện ngày mai sẽ diễn ra ở nhà tôi… đó là món mì Somen trôi thôi.
Vốn dĩ, bản thân tôi cũng mong chờ món mì Somen trôi đó. Nhưng mà…
"Joro, sao anh ủ rũ vậy? …Lẽ nào, anh không mong chờ ngày mai sao?"
"Làm gì có chuyện đó chứ… Nhưng mà Tsubaki cũng biết mà, đúng không? Ai sẽ đến vào ngày mai…"
"Vâng… Đúng là San-chan không đến được, và thay vào đó lại có những người đó đến thì cũng khá bất ngờ thật."
Đúng vậy, đầu đuôi câu chuyện bắt nguồn từ buổi làm thêm hôm nay. San-chan đến đây không chỉ để ăn xiên que chiên giòn, mà còn một lý do khác nữa, đó là để thông báo với tôi về việc cậu ấy sẽ vắng mặt trong buổi ăn mì Somen trôi.
Cú ném forkball mà cậu ấy đã dùng trong trận chung kết giải đấu khu vực năm nay vẫn còn là một thứ chưa hoàn thiện. Thế nên, cậu ấy sẽ luyện tập cùng Shiba để hoàn thiện nó.
Kèm theo đó, đáng lẽ ra tôi và San-chan sẽ cùng chuẩn bị cho buổi mì Somen trôi, nhưng giờ lại phải một mình tôi lo liệu… Giá mà chỉ có thế thôi thì tốt quá rồi…
"Tanpopo… Và, cả Tokusei nữa sao…"
Đúng vậy. Chính chỗ này. Đây mới là vấn đề lớn nhất.
Khi San-chan báo tôi về việc cậu ấy sẽ vắng mặt trong buổi ăn mì Somen trôi, Tanpopo đang đứng gần đó nghe lỏm được, đột nhiên nói:
"Em chưa từng ăn mì Somen trôi bao giờ cả! Em muốn thử lắm! Ngày mai đội bóng chày cũng nghỉ tập, cho em nhập bọn với! Hì hì hì!"
Nói rồi, tự mình đòi tham gia. Và tiếp theo là Tokusei, lại đột ngột đề nghị:
"Kisaragi. Để tiện cảm ơn cậu hôm nay, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị mì Somen trôi thay cho Oga. Chắc chắn rồi, khi xong việc tôi sẽ về ngay lập tức. Ở lại quá lâu sẽ gây phiền phức cho cậu."
…Tanpopo thì còn đỡ, nhưng Tokusei mới là vấn đề.
Dù đây là một lời đề nghị rất đáng quý, và bản thân cậu ấy cũng nói là sẽ về ngay, nhưng một khi đã đến nhà tôi, thì vẫn có khả năng cậu ấy sẽ chạm mặt Pansy – người cũng sẽ đến vào hôm đó. Trước đây, Pansy từng kể với tôi rằng hồi cấp hai, sau khi xảy ra nhiều chuyện với Horse và Cherry, cô ấy đã ghét bỏ tất cả các bạn học cùng cấp. …Và Tokusei chính là một trong số những người đó.
Thế nên, tôi định từ chối một cách nhẹ nhàng…
"Anh Tokusei có đến cũng không sao đâu."
Chẳng biết từ đâu, Pansy – người dường như đã dùng "năng lực ngoại cảm" để đoán biết mọi chuyện – gửi tin nhắn đến cho tôi. Tôi bèn thắc mắc không biết cô ấy có đang cố gắng giữ kẽ không, nên hỏi lại xem có thực sự ổn không thì…
"Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ. Nhưng mà không sao đâu. Anh Tokusei và Tanpopo là những người vô hại hồi cấp hai mà. …Hơn nữa, tớ nghĩ người cậu thật sự nên lo lắng là chính cậu đấy."
Tôi hiểu ra rằng việc tôi cho rằng Tokusei nằm trong số những người quen hồi cấp hai mà Pansy ghét bỏ là một sự hiểu lầm, nhưng cái cách cô ấy nói lại cứ khiến tôi vướng bận mãi.
"Tuy em hơi lo cho Pansy một chút, nhưng không phải chính cô ấy đã nói là không sao rồi sao? Vậy thì, mình cứ tin là được rồi. Pansy không phải là người hay nói dối, chuyện đó thì anh là người biết rõ nhất mà đúng không?"
"Phải là phải thế thật… nhưng mà…"
Chẳng hiểu sao, tôi lại có một linh cảm chẳng lành… Mà cũng như mọi lần, linh cảm chẳng lành của tôi thì hầu như chính xác 100% vậy.
…Dù sao thì, lo lắng thêm cũng chẳng ích gì.
"Vậy nhé, Tsubaki. Anh sắp về đây. Hẹn gặp lại em ngày mai."
"Vâng. Hẹn gặp lại anh ngày mai."
Thế là, tôi rời khỏi văn phòng và bước ra từ cửa sau.
"…Hả?"
"Tôi đã đợi cậu. …Joro."
Khi tôi mở cửa sau của quán bước ra ngoài, người đứng đó chính là một người đàn ông. Không ai khác, chính là Tokusei Kitakaze – cái người mà chúng tôi vừa nhắc đến lúc nãy.
Này… Tôi nói thật nhé, cậu xuất hiện hơi bị nhiều lần rồi đấy? Cứ tưởng cậu chỉ xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất thôi, ai dè lại có cảm giác cậu còn xuất hiện nhiều hơn cả San-chan nữa…
"Vậy, cách xưng hô của tôi…"
"Bạn bè thường gọi cậu là 'Joro' phải không? Vậy thì tôi cũng mong được gọi cậu như thế. Ngoài ra, bạn bè tôi thường gọi tôi là 'Fuu-chan', nên nếu có thể, tôi sẽ rất vui nếu cậu gọi tôi bằng cái tên đó."
Hơ hơ? Cái người này, có phải đang cố gắng tạo ấn tượng bằng cách muốn tôi gọi bằng biệt danh không vậy? Nhưng mà cậu là người trường khác mà, chuẩn bị mì Somen trôi xong thì chắc cậu cũng hết vai rồi còn gì?
"Được thôi. Vậy thì từ nay về sau cứ giúp đỡ nhau nhé. …Fuu-chan."
Thôi thì, nếu có cơ hội gặp lại, tôi cũng sẽ cố gắng làm quen. Ừm, gặp nhau ở đâu đó thì cứ vậy nhé.
"Ừm. Cảm ơn cậu. …À mà, thật ra tôi có chuyện muốn nói với cậu, nên mới đợi ở đây."
"Chuyện muốn nói với tôi ư?"
Ôi không! Đẹp trai mà còn có chuyện riêng tư muốn nói với Joro thì tim Joro đập thình thịch muốn chết mất thôi!
"Mà nếu thế thì sao cậu không đợi tôi trong quán luôn đi?"
"Cậu đang nói gì vậy? Đồ ăn đã hết rồi, ở lâu sẽ gây phiền phức cho người khác chứ."
Thôi đi mà! Cậu không cần phải tỏ ra ngầu lòi như thế đâu, đằng nào cậu cũng đâu có phải nhân vật chính!
"Ra vậy. Thế, chuyện gì?"
"À, về chuyện đó thì, đứng ở đây nói chuyện cũng không tiện cho lắm… Hửm?"
Nghe này? Nếu muốn làm nhân vật chính thì ít nhất cũng phải… Khoan đã… Ơ? Ơ kìa!?
"Vừa khéo! Chúng ta hãy ngồi xuống đó mà nói chuyện!"
Khoan đã nào. Hôm nay, tôi đã được Tanpopo gọi ra, rồi đi từ cửa sau ra bãi rác. Nhưng lúc đó, không hề có cái này! Tuyệt đối! Chắc chắn là! Không hề có thứ này ở đâu cả! Thế nhưng… thế nhưng…! Vì sao bây giờ lại…
"Khà khà. Thật tiện lợi làm sao khi có một chiếc ghế dài ở nơi như thế này."
Áaaaaaaaaa!! Sao lại có một cái ghế dài đứng chơ vơ ở cửa sau thế kia!? Ai đặt nó ở đây!?
"Nó, nó đến rồi…!"
Chờ đã! Bình tĩnh lại đi mình! Học kỳ một đã kết thúc rồi! Nên, không có nghĩa là nó lại cứ thế mà…
"À, ừm… Trước hết, cậu có thể ngồi cạnh tôi được không?"
Cái ghế dài lại quay trở lạiiiiiii! Học kỳ một đã kết thúc rồi, mà cái ghế dài vẫn chưa kết thúc sao!?
"…Ờ, ừm…"
Toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, vừa làm theo chỉ dẫn của Fuu-chan, ngồi xuống bên trái anh ta trên chiếc ghế dài… Khoan, bên trái sát mép ghế rồi ư! …Quả nhiên, vẫn là cái "phải" quen thuộc.
Thế nhưng, dù tôi đã làm theo chỉ dẫn nhưng Fuu-chan vẫn không nói thêm lời nào. Vậy thì, tiếp theo sẽ là xoắn tóc ư!? Xoắn tóc phải không!? …Đúng là xoắn tóc thật!
"Cái, cái đó…! Ư…!"
Đã là đàn ông thì nói thẳng ra đi chứuuu! Trai đẹp mà cứ ngập ngừng cái gì vậy!
"Thật, thật ra thì… Chuyện là… Tôi có một nỗi lo rất lớn…"
Thôi cái kiểu nói lo lắng lớn lao mơ hồ đó đi! Lớn cỡ nào cơ chứ!? Cỡ con thuyền Nô-ê sao!? Cỡ siêu thiên hà sao!? Hay là… cỡ vượt qua cả Thiên Nguyên!?
"Với tôi, tất cả phụ nữ đều trông như tượng Haniwa, nhưng riêng người đó thì lại trông như tượng thần Vệ Nữ thành Milo vậy! Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy ngực mình đau nhói, và mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng phấn chấn! Thế nên, dù biết là ích kỷ, nhưng tôi đã cố tình kiếm cớ để bắt chuyện và…"
Đừng hoảng hốt! Từ trước đến nay, tôi đã giải quyết vô số rắc rối to đùng rồi! Cứ giả định tình huống tệ nhất xem nào… À há! Tôi hiểu rồi! Nỗi lo này chắc là… có phải mày đã phải lòng Tsukimi hay Cherry không!? Con gái mà Horse đã thích, lại còn là người mà mày đã thân thiết bấy lâu nay. Việc thổ lộ tình cảm với người như vậy chắc hẳn cần rất nhiều dũng khí! Chuyện nhỏ thôi mà, với cái nỗi lo cỏn con này thì tôi giải quyết ngon ơ! Tôi sẽ cố gắng không dính dáng đến bọn họ mà vẫn đưa ra lời khuyên hoàn hảo cho mày! Như vậy là mày sẽ hài lòng rồi mau chóng về thôi đúng không. Tôi chịu hết nổi mấy cái rắc rối thừa thãi nữa rồi!
"Joro…"
Rồi, khuôn mặt của Fuu-chan lại gần. Chậm rãi, nhưng đầy chắc chắn. Đúng là vẻ mặt của một anh đẹp trai đang yêu! Fuu-chan ơi, cậu ngầu quá rồi đó! Và khi khoảng cách đủ gần để cảm nhận hơi thở của nhau, Fuu-chan nhắm chặt mắt lại.
Mày nghĩ tao là ai hả!
"Tôi, tôi thích Kamata Kimie – hậu bối của cậu đó, Joro!!"
…………Hả? Vừa nãy, cái người này vừa nói một chuyện hơi khó hiểu thì phải, có phải tôi nghe lầm không?
"Kamata Kimie? À, ừm, đó là người có biệt danh Tanpopo đúng không?"
"Đúng vậy! Chính là cô ấy!"
Không phải nghe lầm thật nàyyyy! Hả? Fuu-chan thích Tanpopo á!? Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!?
Không, không… Nhưng hãy nhớ lại mọi chuyện từ trước đến giờ! Lúc làm thêm, cái người này vừa đến quán đã hỏi rằng liệu những người trong đội bóng chày có đến đây không. Khi nghe nhắc đến "những người trong đội bóng chày" thì người ta thường nghĩ đến con trai, nhưng mà có một người khác biệt! Là Tanpopo! Hơn nữa, lúc nói chuyện với tôi…
"À. Nếu đến đây thì có lẽ, Ta… không, không có gì."
Cái chữ "Ta" mà cậu ấy nói dở đó, chính là "Ta" trong Tanpopo sao!? Lẽ nào, chuyện cậu ấy vào nhà vệ sinh để "tịnh tâm" là thật ư!? Cậu ấy cứ ở trong đó mãi cho đến khi Tanpopo đến và cậu ấy lấy đủ can đảm để bắt chuyện sao!
"Cơ duyên là—"
"Là trận chung kết giải đấu khu vực mà tất cả mọi người trong đội bóng chày đã tham gia năm ngoái đúng không?"
"Cái gì! Sao cậu biết được!?"
Chắc là cái gọi là "vẻ đẹp của sự rập khuôn" thôi.
"Sau khi trận đấu kết thúc, tôi trở về từ cổng Nam, nhưng đúng lúc đó, tôi lại thấy Horse bị Sanshokuin từ chối lời tỏ tình… Tôi đang đau đầu không biết phải nói gì để an ủi thì, ngay lúc đó Tanpopo đã lập tức đến bên Horse và nhẹ nhàng an ủi cậu ấy!"
Không phải. Con bé đó chỉ giả vờ an ủi để định cướp bạn gái của Horse nhưng lại thất bại thôi.
"Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ! Cô ấy đúng là một thiên thần của lòng nhân ái! Từ trước đến nay, tất cả phụ nữ đều trông như tượng Haniwa trong mắt tôi, nhưng riêng Tanpopo thì lại là một con người… không, cô ấy đã được tôi nhìn nhận như một tượng thần Vệ Nữ thành Milo! …Và tôi nhận ra. Tôi đã phải lòng Tanpopo!"
Hay là cậu không chỉ đi khám mắt mà còn đi khám não luôn đi? Cậu gặp vấn đề nghiêm trọng rồi đó.
"Thế nhưng, một vấn đề đã nảy sinh! Từ khi có tình cảm với Tanpopo, hình như tôi cứ căng thẳng mỗi khi đối mặt với cô ấy, lời nói của tôi trở nên lộn xộn hơn bình thường rất nhiều! Vì thế, từ khi nhìn nhận cô ấy như một người phụ nữ, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ có xấu đi mà thôi…"
Thật là rắc rối. Cứ như thế thì tốt nhất là đừng bao giờ dính dáng gì đến nhau nữa. Thậm chí, tôi mong cậu hãy làm thế đi.
"Vì thế, Joro! Tôi muốn cầu xin sự giúp đỡ của cậu!"
"Không… Sao lại là tôi chứ?"
"Chẳng phải Tanpopo rất quý mến cậu sao! Tuy cô ấy là một thiên thần luôn ban phát sự dịu dàng cho tất cả mọi người, nhưng lại rất ít khi mở lòng với ai. Với những người mà cô ấy cảnh giác, cô ấy sẽ đe dọa rồi bỏ chạy ngay!"
Con bé đó là động vật hoang dã hay gì vậy.
"Tôi chưa từng thấy Tanpopo mở lòng với ai đến mức đó cả! Thật lòng mà nói, cậu còn được Tanpopo quý mến hơn cả Horse nữa!"
Sao thế nhỉ? Đã đánh bại được Horse – phiên bản nâng cấp vượt trội của mình rồi, mà tôi lại chẳng vui chút nào.
"Tôi hỏi một câu được không… Fuu-chan?"
"Chuyện gì?"
"Hôm nay, cái điều quan trọng nhất mà cậu nói là cậu tìm kiếm ở bạn bè hay người yêu trong quán ấy, cậu có thể nói lại một lần nữa được không?"
"Khà khà. Đó là tâm hồn và sự tương đồng về giá trị với bản thân."
Vừa vuốt tóc, cậu ta vừa làm vẻ mặt rất "cool."
"…Và kết quả của điều đó, là Tanpopo… sao?"
"Đúng vậy! Tâm hồn của cô ấy là một thiên thần tràn đầy lòng nhân ái! Và giá trị quan cũng có nhiều điểm tương đồng với tôi! Thỉnh thoảng tôi có lén nhìn khung cảnh luyện tập của trường cấp ba Nishi Kitsuta, thấy cô ấy rất chuyên tâm vào hoạt động câu lạc bộ mà!"
Thế này chẳng phải là trở thành một tên biến thái hạng nhẹ rồi sao.
"Thế nào? Phải nói là trùng khớp một cách hoàn hảo đúng không!? Để đề phòng, tôi còn tập luyện điệu nhảy Watta Watta rất nhuần nhuyễn rồi đấy!"
Cậu cứ tự nhiên mà nhảy đi.
「Nhưng mà... Đến đây thì tôi chịu rồi! Hết cách rồi! Jooro, làm ơn đi mà! Giúp tôi một tay!」
À thì ra là vậy... Giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.
Ý nghĩa thực sự ẩn chứa trong lời nhắn của Pansy: "Người cần lo lắng là chính cậu đó."
Cả cái giọng điệu hách dịch, cộc cằn bất thường mỗi khi hắn ta nói chuyện với Tanpopo nữa.
Tóm lại, cái gã Tokusei Hokufu này chính là...
「Chỉ muốn được nói chuyện bình thường với Tanpopo thôi sao?!」
...Một tên Tsundere chính hiệu!