“Sani, đừng có vung chổi lung tung như thế”, Nina nắm lấy cán cây chổi mà Sani đang vung vẩy và nói:”Đến giờ dọn dẹp rồi.”
“Nina là một quỷ vương thích sạch sẽ.”
“Ai mà chẳng phải dọn dẹp chứ? Hơn nữa, chị không phải là quỷ vương, mà chỉ là vật chứa thôi. Quan trọng hơn là, Sani, chúng ta cùng dọn dẹp nhé!”
“Vâng!”
Nina vốn là một cô bé ít nói và khá nhút nhát, nhưng sau vài tháng sống cùng gia tộc, em ấy đã trở nên thân thiện hơn rất nhiều. Có lẽ do gần tuổi mà Nina và Sani rất thân thiết, hai đứa lúc nào cũng đi cùng nhau.
Nhiệm vụ ngày hôm nay là dọn dẹp và đại trùng tu dinh thự. Ngoại trừ những phòng chúng tôi đang dùng, phần còn lại của tòa nhà đều rất hoang tàn và phủ kín mạng nhện. Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đều xắn tay lên cùng làm việc, căn dinh thự đổ nát nhanh chóng được hồi sinh.
“Tuyệt vời lắm, mọi người. Giờ trông nó thật sự sạch sẽ rồi.”
Ban đầu, căn nhà mà Kano và Sani sử dụng làm căn cứ chỉ như một đống gạch vụn. Vậy mà, sau khi được sửa chữa, nó lại trở nên tráng lệ lạ thường, đến ngay cả một người không chuyên như tôi cũng có thể nhận ra nơi đây hẳn phải được xây dựng bởi những người thợ tài ba.
“Nhưng liệu có ổn không khi tự tiện sử dụng chỗ này mà không xin phép?”, tôi hỏi.
Chúng tôi đã tự ý lấy dinh thự bỏ hoang này ở quận Loser làm trụ sở của gia tộc Michino, nhưng ai biết được những người chủ cũ của nó vẫn đang ở đâu đó? Kano ưỡn ngực, tự tin trả lời.
“Đương nhiên là được rồi!! Em nghe nói rằng căn biệt thự này từ rất lâu trước đây từng thực sự là trụ sở của một hắc hội đấy, bang hội đó giờ đã không còn tồn tại nữa rồi.”
“Một hắc hội đã từng sử dụng nơi này trước đây? Chuyện này có thật không vậy?”
“Nghe nói gia tộc đó đã gặp phải một cái kết bi thảm, còn dân cư trong quận cho rằng chỗ này toàn điềm gở nên là chẳng ai dám bén mảng tới cả, đó là lý do tại sao chúng ta có thể thoải mái sử dụng nó. Mà nhân tiện, cái tên “Gia tộc Michino” cũng là mượn từ hắc hội đó đấy!”
Ngẫm lại thì đúng là tôi từng nghe nhiều dân cư của quận Loser từng gọi chỗ này là “căn nhà ma ám”. Nhưng dù sao đi nữa, thật là may mắn khi được sử dụng một dinh thự khang trang như thế này, kể cả có hơi cũ kỹ một chút thì cũng ổn thôi.
Kano giơ một tấm biển đã chuẩn bị từ trước lên và bảo:”Vậy thì, Don, chúng ta hãy dựng biển hiệu lên trước cửa nào.”
“Ừ, được thôi.”
Chúng tôi cũng đã sửa chữa bức tường bao của dinh thự vốn đã bị hư hại bởi mưa gió, giờ thì nhìn từ ngoài vào thật không thể chê vào đâu được. Tôi và Kano trèo lên mái nhà và gắn tấm biển hiệu được đặt làm từ một người cựu thợ mộc trong khu phố.
『Nghiệp đoàn Michino - Dân làm đủ nghề』
Tấm biển hiệu rất ấn tượng. Mặc dù là một gã thợ mộc nghiện rượu, nhưng tay nghề của anh ta quả thực không tệ chút nào.
Việc gắn tấm biển lên mang một ý nghĩa đặc biệt, từ trước đến nay chúng tôi chỉ nhận công việc thông qua truyền miệng, nhưng kể từ bây giờ, gia tộc Michino sẽ chính thức nhận ủy thác với tư cách là một hắc hội. Tất nhiên là không thể công khai tự nhận mình là một bang hội hắc ám, nên bề ngoài chúng tôi phải che đậy bằng cách lấy tên là một nghiệp đoàn.
Hơn nữa, bên trong dinh thự đã được cải tạo cho giống như trụ sở một bang hội: bước qua cửa chính là một sảnh rộng với quầy lễ tân, bên cạnh là một không gian sinh hoạt chung cho các thành viên tương lai của hội.
Từ quầy lễ tân đi sâu vào trong là phòng ăn, dọc theo hành lang lần lượt là phòng của Kano và phòng đôi của Nina và Sani. Trên tầng hai là phòng dành cho Don – cũng chính là phòng của tôi, bàn ghế trong phòng là quà tặng từ ‘La Bohème’, tạo nên bầu không khí sang trọng và bí ẩn của một hắc hội.
Quá trình đại tu đã cải thiện diện mạo của dinh thự ở một mức độ nào đó, nhưng việc nơi này hoàn toàn không có phòng tắm cũng là một đặc điểm dễ thương nhất định. Việc gia tộc chúng tôi thường đến nhà tắm công cộng trong khu phố Loser vào buổi chiều để cùng tắm rửa giờ đã trở thành một thói quen. Dĩ nhiên, trong tương lai chúng tôi phải lắp đặt một phòng tắm, nhưng để biến được điều đó thành hiện thực thì chúng tôi cần phải nhận nhiều công việc hơn nữa.
“Dù sao thì, gia tộc Michino cũng đã chính thức ra mắt rồi”, Kano hài lòng ngắm tấm biển vừa được treo lên.
“Từ giờ mà đơn ủy thác cứ về tới tấp thì tốt biết mấy.”
“Ừ thì, mọi chuyện chắc sẽ không dễ dàng thế đâu. Trong thời gian tới chúng ta vẫn phải dựa vào việc kinh doanh quán rượu, đặc biệt là thu nhập từ Sofia và Seneca đấy!”
Tôi nghe nói rằng Sofia đã cho dán poster của nghiệp đoàn Michino tại nhà thổ của cô ấy, nhưng chắc chẳng có giới thượng lưu nào dám giao việc cho một hắc hội vô danh ở quận Loser đâu.
“Vậy thì, chúng ta đến nhà tắm công cộng quẩy thôi.”
“Vâng, đi thôi đi thôi!”
Đúng lúc tôi định gọi Sani và Nina, vẫn còn đang dọn dẹp bên trong dinh thự nghỉ tay lại thì bỗng nghe thấy một tiếng chim vang lên trên bầu trời.
Ngước nhìn lên về phía tiếng kêu ấy, hóa ra là một chú chim đưa thư. Ở vương đô, chim đưa thư bay đầy trời là chuyện bình thường, nhưng ở trong quận Loser này thì lại vô cùng hiếm gặp. Khi còn đang tự hỏi rằng nó đang bay đi đâu, thì tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy chú chim hướng thẳng về phía dinh thự của chúng tôi, bay một vòng phía trên đầu tôi và Kano rồi thả một lá thư ra từ mỏ xuống.
Tôi nhảy lên, bắt lấy lá thư đang rơi. Đọc thấy dòng chữ “Đơn yêu cầu” được ghi trên cuộn giấy, tôi và Kano nhìn nhau.
“Chắc là không có ai rảnh rỗi đến mức gửi thư chỉ để yêu cầu tìm mèo lạc đâu nhỉ?”
“Dù sao thì chúng ta cứ đọc nó trước đã.”
Mở lá thư ra, chúng tôi chết lặng một hồi lâu. Nội dung trong đó ngắn gọn và thẳng thắn, đến từ một vị công tước mà tôi đã từng có thời gian làm việc cùng khi còn là thánh hiệp sĩ.
『Ta muốn giao việc — Jean Leblanc』