Jean Leblanc, một nhà quý tộc sở hữu vùng lãnh thổ bao gồm cả một thành phố thương mại lớn thứ hai quốc gia, chỉ đứng sau vương đô, người ta nói rằng số lượng vàng của ông còn vượt xa cả nhà vua. Thực tế thì, tình hình tài chính của hoàng gia gần đây không mấy khả quan, và phần lớn chi phí để duy trì ngân sách phải dựa vào gia tộc Leblanc.
Chính vì thế mà ngay cả hoàng thân cũng không thể ngẩng cao đầu trước Leblanc. Câu chuyện hoàng tử Raymond cướp vợ của một chư hầu gia tộc Leblanc khiến Jean Leblanc nổi trận lôi đình, làm cho hoàng tử phải run rẩy vì sợ hãi đã trở thành một giai thoại nổi tiếng.
Chuyện một đại quý tộc như vậy trực tiếp gửi yêu cầu đến chúng tôi quả là hiếm thấy. Tất nhiên, trong đầu tôi hiện lên cái tên Sofia Glacier, nhưng dù sao thì nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, công việc dù lớn nhỏ cũng đều đáng quý cả.
Tôi cùng Kano đi đến dinh thự của gia tộc Leblanc ở vương đô. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Sani - người khéo tay nhất, đã chỉnh sửa lại quần áo cho chúng tôi, nên giờ đây tôi và Kano ăn mặc chỉnh tề hơn bình thường.
Dẫu vậy, với tư cách là khách đến thăm đại dinh thự này, trang phục của chúng tôi vẫn có phần lạc lõng, khiến cho người gác cổng nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ ngay cả khi tôi đã đưa ra lá thư yêu cầu.
Sau khi được xác nhận, tôi và Kano được dẫn vào trong dinh thự, Kano thì cứng đơ người vì căng thẳng.
“Em chưa bao giờ đến một nơi như thế này cả, mọi chuyện liệu có ổn không?”
“Chúng ta thuộc hắc hội mà, họ sẽ không đòi hỏi lễ nghi gì đâu.”
“Chúng ta đang nói đến công tước Jean Leblanc đấy!”
“Không sao đâu, bản thân ngài Leblanc sẽ không trực tiếp gặp chúng ta đâu.”
Đúng như dự đoán, chúng tôi được người quản gia tiếp đón trong một căn phòng của dinh thự Leblanc và lắng nghe ông ta thông báo chi tiết về nhiệm vụ lần này.
Hộ tống tiểu thư Elena Leblanc – tiểu thư của gia tộc Leblanc, đến khu biệt thự nghỉ dưỡng. Tất nhiên, không phải chỉ có mình hai chúng tôi thực hiện công việc này. Đoàn hộ tống chính sẽ do cận vệ riêng của gia tộc Leblanc đảm nhận, còn chúng tôi đóng vai trò hỗ trợ. Thù lao sẽ là một trăm đồng bạc – số tiền này đủ để lắp đặt một phòng tắm trong căn biệt thự cũ kỹ của chúng tôi. Đây là công việc mà tôi nhất định phải nhận.
Tuy nhiên, khi nghe người quản gia giải thích công việc mà không hề thay đổi nét mặt, tôi không khỏi cảm thấy có chút bất an. Trước đây, việc hộ tống tiểu thư thường do các thánh hiệp sĩ đảm nhận. Thực ra chính tôi cũng từng nhiều lần hộ tống Elena Leblanc. Liệu có tình huống đặc biệt nào sắp xảy ra không?
Sau khi ký hợp đồng và rời khỏi dinh thự, Kano lo lắng hỏi.
“Em cứ tưởng lại là tìm mèo lạc cơ, ai ngờ lại là hộ tống. Don thì không nói rồi, nhưng làm sao mà em có thể bảo vệ nổi một tiểu thư quý tộc chứ? Nếu bị cướp tấn công, em chỉ biết chạy trốn thôi.”
“Kỹ năng dò tìm của Kano rất hữu ích trong việc hộ tống đấy, còn đám cướp vặt thì dễ xử lý thôi. Nhiệm vụ lần này chỉ có một thứ phiền phức nhất thôi.”
“Là thứ gì thế?”
“Đừng có làm phật lòng tiểu thư Elena Leblanc, hãy nhớ kỹ điều đó.”
“Anh có quen biết với cô ấy à?”
“Ừ, có một chút.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hộ tống, tôi và Kano đến dinh thự để gặp đội cận vệ gia tộc Leblanc – những người sẽ cùng làm nhiệm vụ với chúng tôi.
Gã đội trưởng đội cận vệ cười khẩy khi nhìn thấy Kano.
“Khi họ nói rằng đã gọi những mạo hiểm giả từ công hội, ta còn tưởng là ai, nhưng hóa ra là gì nào? Một con nhãi elf loli.”
Rồi hắn quay sang tôi.
“Còn gã này thì trông như một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mặt mũi thì bặm trợn. Thật sự, tại sao những người chuyên nghiệp như bọn ta lại phải làm việc với lũ này hả?”
Tôi đã lường trước những phản ứng như thế này. Ai cũng biết rằng các thánh hiệp sĩ hay cận vệ của đại quý tộc thường tỏ ra khinh thường các mạo hiểm giả từ những bang hội tầm thường hay những kẻ không rõ lai lịch.
Gã đội trưởng tiếp tục chửi rủa.
“Đừng có mà mon men lại gần tiểu thư, nghe chưa? Chỉ cần các ngươi có bất kỳ hành động khả nghi nào, ta lập tức giết chết không tha!”
Lịch trình nhiệm vụ hộ tống hôm nay như sau: năm hộ vệ cưỡi ngựa sẽ bao quanh cỗ xe ngựa chở tiểu thư Elena, ba cận vệ ở đằng trước, còn tôi và Kano bọc hậu phía sau.
Đích đến là biệt thự gia tộc Leblanc, cách vương đô nửa ngày đi xe ngựa, có nghĩa là nếu đưa tiểu thư Elena đến nơi và quay lại ngay, chúng tôi có thể về đến nhà vào buổi tối, đó là nếu như cô ấy chịu ngồi yên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hành trình rời khỏi thủ đô diễn ra suôn sẻ được một lúc. Bầu trời quang đãng không một gợn mây, hơi nóng một chút nhưng với thời gian còn làm hiệp sĩ trong bộ áo giáp nặng nề như cái lò hấp, thì thoải mái hơn rất nhiều. Con đường mòn được bảo trì tốt, nên cưỡi ngựa cũng rất dễ chịu. Đúng lúc tôi thầm nghĩ rằng kiếm được một trăm đồng bạc từ một công việc thế này quả là một chuyện may mắn thì cỗ xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Gã đội trưởng ở phía trước nhảy xuống ngựa, lại gần xe ngựa. Anh ta cúi đầu nói chuyện với người ngồi bên trong một lúc, rồi quay lại ra lệnh.
“Chúng ta nghỉ một lúc, cho ngựa uống nước đi!”
Tôi và Kano liền xuống ngựa, thì trong xe một giọng nói quen thuộc vang lên,
“Ta muốn về! Muốn về! Muốn về!”
Một cô gái trẻ mặc chiếc váy xanh mới tinh, tay ôm chặt một con gấu bông bước xuống xe ngựa – đó chính là tiểu thư Elena Leblanc. Cô ấy dùng con gấu bông quất túi bụi vào mông người quản gia đi cùng.
“Ta không muốn đến biệt thự đâu! Một nơi hẻo lánh như vậy chẳng có gì vui cả!”
“Tiểu thư, người đã quên rồi sao? Hãy nhớ lại xem chính ai đã năn nỉ lão gia để được đến biệt thự chơi nào?”
Elena Leblanc lườm vị quản gia bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Lúc đó thì là vậy! Nhưng bây giờ ta hết hứng rồi! Thiệt tình, ông đã theo ta bao nhiêu năm rồi mà không hiểu được tâm trạng của ta sao? Đồ quản gia ngốc!”
Người quản gia cố gắng xoa dịu cô, nhưng cơn giận dỗi của Elena không có dấu hiệu thuyên giảm. Sự bực bội ấy còn lan sang cả những cận vệ của gia tộc Leblanc
“Tại sao những kẻ bảo vệ ta lại là những hiệp sĩ thất bại, thậm chí còn không thể trở thành thánh hiệp sĩ? Papa không quan tâm nếu có chuyện gì xảy ra với ta sao? Ta đã từng được thánh hiệp sĩ hộ tống cơ mà!”
Lông mày của gã đội trưởng giật giật trước lời nói của cô. Trẻ con thường hay đấm thẳng vào những chỗ đau nhất.
Lính cận vệ cho các quý tộc thường là những kẻ trượt kỳ thi đầu vào của thánh hiệp sĩ. Không muốn trở thành mạo hiểm giả có cuộc sống bấp bênh, lựa chọn thứ hai của họ là được thuê trực tiếp bởi các quý tộc. Nói một cách khác, câu nói của tiểu thư Elena đã trực tiếp chạm vào mặc cảm tự ti của họ.
Quản gia nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Tiểu thư, người lại quên rồi sao? Chẳng phải người đã bảo lão gia rằng mình ghét cay ghét đắng thánh hiệp sĩ rồi mà?”
“Ta nhớ chứ! Đúng là như thế, thánh hiệp sĩ đoàn đã tự ý đuổi tên hiệp sĩ vô dụng mà ta quý mến, nên ta ghét chúng là chuyện đương nhiên.”
“Tiểu thư, ngài Leon không bị đuổi, ngài ấy tự nguyện rời khỏi hiệp sĩ đoàn mà.”
Tiểu thư Elena hậm hực quay mặt đi.
“Làm gì có chuyện đó! Leon tự nguyện rời thánh hiệp sĩ đoàn ư? Không đời nào. Chắc chắn là anh ta đã bị đuổi và thì chắc đang cầu bơ cầu bất ở xó xỉnh nào rồi. Thiệt tình, Cecil đang làm cái quái gì thế không biết, khi ta hỏi thì chẳng chịu giải thích rõ ràng. Ôi, ta phải nhanh chóng tìm ra Leon tội nghiệp mới được.”
Nghe cuộc trò chuyện đó, tôi chỉ biết cười gượng, Kano đứng bên cạnh khẽ nói.
“Don, hình như vị tiểu thư đó rất quý anh đấy.”
“Ừ, mà chủ yếu là để sai vặt thôi.”
Dù nói vậy, nhưng tôi đã bắt đầu thấy sốt ruột. Đám lính nhà Leblanc lề mề quá, cứ thể này thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ được? Các người làm việc cẩu thả thế này mà được sao?