Độ khó của nhiệm vụ hộ tống thay đổi đáng kể tùy thuộc vào đối tượng được bảo vệ. Tất nhiên, những người rắc rối nhất luôn bị đẩy cho những hiệp sĩ cấp thấp vô dụng, như tôi chẳng hạn. Tiểu thư Elena Leblanc của gia tộc Leblanc, một cô gái thất thường, ích kỷ và thường xuyên đưa ra những yêu cầu kỳ quặc, luôn luôn đứng đầu danh sách những người như vậy.
Vì thế nên tôi thường xuyên bị ép đảm nhận nhiệm vụ hộ tống tiểu thư Elena, và luôn luôn bị chế giễu là bất tài trong thời gian thực hiện nhiệm vụ.
Tôi biết những cách hiệu quả để xử lý cơn giận của Elena, nhưng thật không may, các cận vệ đã ra lệnh cho tôi không được lại gần cô ấy.
“Kano này, có phải lúc nãy chúng ta đã đi qua một bụi cây mọng ngọt phải không?”
“Đúng thế, em nhớ ra rồi. Một bụi cây toàn những quả mọng chín ngọt đó nhỉ?”
“Em có thể đi hái một ít về đây không?”
“Có được không thế? Em sẽ phải rời vị trí đấy.”
“Không sao đâu. Dù gì thì tâm trạng của tiểu thư cũng không khá lên ngay được đâu.”
Theo chỉ dẫn của tôi, Kano nhanh chóng rời khỏi vị trí. Nhờ có kỹ năng phụ 『Trinh sát』nên không một ai để ý đến em ấy cả. Kano nhanh chóng quay lại, trên tay là những chùm quả mọng ngọt ngào.
“Ở gần đó có một con suối nhỏ chảy qua, nên em đã rửa sạch chúng rồi. Em nghĩ nếu để cho tiểu thư ăn thì sạch sẽ một chút sẽ tốt hơn.”
“Những quả này không phải để cho tiểu thư đâu.”
“Hả? Không phải chúng là để làm cho cô ấy vui lên sao?”
Tôi hái một quả mọng xuống.
“Chỗ này là để cho anh trước khi vận động. Em cũng nên ăn một ít đi, Kano.”
“Trước khi vận động?”
Tôi cắn một miếng, thứ nước ngọt ngào liền lan tỏa đầy miệng. Kano cũng bắt chước theo tôi.
Chẳng mấy chốc, đúng như dự đoán, giọng nói sắc bén của quý cô Elena vang lên.
“Này hai người ở đằng kia! Tại sao lại ăn vặt trong lúc làm nhiệm vụ thế hả!”
Quay sang phía đó, tôi thấy tiểu thư Elena đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng.
“Lần đầu tiên ta thấy có người ăn vặt trong lúc hộ tống ta đấy! Rốt cuộc các ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Nghe thấy những lời nhiếc mắng đó, vị đội trưởng vốn đang ủ rũ bỗng chốc lấy lại tinh thần.
“Đúng như tiểu thư nói! Các ngươi đang ăn cái gì vậy hả?”
“Ơ …là những quả mọng?”
“Ta không hỏi các ngươi ăn gì! Ta đang nói đến thái độ thiếu nghiêm túc trong lúc làm nhiệm vụ đấy!”
“À, trong vòng một cây số quanh đây không có ai cả đâu, chắc là sẽ ổn thôi.”
“Đừng có nói bừa! Một con elf như mày thì làm sao mà biết được!”
Tên đội trưởng bước lại gần, rồi bất ngờ hất tung đống quả mọng trên tay Kano xuống đất, sau đó điên cuồng giẫm nát chúng dưới đế giày của mình. Thời điểm hoàn hảo đã đến rồi đây!
Tôi tiến trước một bước và cúi đầu thật sâu trước mặt tiểu thư Elena.
“Xin lỗi! Tất cả trách nhiệm là ở tôi! Xin tiểu thư cứ tùy ý trừng phạt!”
Khi tôi ngẩng đầu lên, Elena Leblanc đang khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, có vẻ như những kẻ thiếu nghiêm túc thì cần chịu phạt nhỉ. Nào, chuẩn bị xuất phát thôi.”
…
“Kyahaha! Bộ mặt tuyệt vọng của các người thật là vô giá mà!”, vén tấm rèm phía sau xe ngựa, tiểu thư Elena nhìn chúng tôi với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Kano và tôi, với vẻ mặt mệt mỏi, bị bắt phải chạy bộ dọc theo con đường mòn. Đằng trước chúng tôi là cỗ xe và những cận vệ cưỡi ngựa. Chúng tôi đã bị tước mất ngựa và bị tiểu thư Elena ra lệnh phải chạy bộ theo đoàn xe.
Kano và tôi thỉnh thoảng lại kêu lên :”Nhanh quá rồi, tiểu thư Elena!”, cứ mỗi lần như thế, Elena lại cười vang lên thích thú.
“Đã lâu rồi mới lại thấy vui thế này. Hai ngươi cố lên nhé, ta sẽ tăng tốc độ đây!”
Khi tiểu thư Elena ra lệnh, cỗ xe ngựa liền tăng tốc.
Chạy bên cạnh Kano, tôi thì thầm.
“Kano, em có đủ sức không?”
“Không sao đâu, em chưa từng cưỡi ngựa bao giờ nên chạy bộ thế này lại thoải mái hơn nhiều đấy.”
“Cứ giữ bộ mặt khổ sở đấy nhé.”
“Đã rõ, thưa Don.”
Tất nhiên là mọi thứ đều nằm trong kế hoạch rồi. Tiểu thư Elena thường bắt tôi chạy như thế này để giải trí. Là một thánh hiệp sĩ, tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để nhiệm vụ được diễn ra suôn sẻ. Tốc độ hiện tại của chúng tôi, tương đương với đoàn hộ tống đang phi nước kiệu, chắc chắn sẽ đến được căn biệt thự đúng giờ nếu có thể giữ vững được tâm trạng vui vẻ này của tiểu thư.
Khi chúng tôi đến gần một hẻm núi, cách căn biệt thự khoảng một giờ đi đường nữa, Kano bắt đầu bồn chồn nhìn xung quanh, đôi tai nhọn khẽ giật giật.
“Sao thế, Kano?”
“Ừm, có vẻ như cây cầu phía trước mặt đã sập rồi.”
“Sập? Em có thể trông thấy à?”
Kano gật đầu đáp lại. Nếu cây cầu đằng trước không thế đi qua thì tốt hơn hết là chúng ta nên đi đường vòng ngay bây giờ. Tôi tăng tốc và báo lại với đội trưởng. Anh ta cau có nhìn tôi.
“Một cây cầu bị sập? Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện như vậy.”
“Kano của chúng tôi rất giỏi trinh sát và do thám, nên chắc chắn không thể nhầm lẫn.”
Anh ta liền khịt mũi cười nhạo.
“Tin vào lời của elf sao? Các ngươi đi quá giới hạn rồi đấy. Cút về vị trí của mình đi.”
Tôi không thể hoàn toàn phản đối quyết định của đội trưởng khi không tin lời của một tay mạo hiểm giả không rõ lai lịch. Dù hơi tốn thời gian, có lẽ chúng tôi chỉ còn cách tiếp tục tuyến đường này.
Nhưng Kano thì vẫn tỏ ra lo lắng.
“Em cảm thấy có một sự hiện diện lạ.”
“Hiện hiện lạ?”
Thật vậy, tôi cũng có cảm giác như thể chúng ta đang bị theo dõi.
“Kano, tiếp tục cảnh giác nhé.”
Thông tin của Kano là hoàn toàn là chính xác. Cây cầu bắc qua hẻm núi đã sụp đổ. khiến việc đi qua là bất khả thi. Đội trưởng nhìn cây cầu sập với vẻ mặt cay đắng.
“Mọi người quay lại! Đi đường vòng!”
Ngay khi anh ta vừa ra lệnh, Kano liền hét lớn.
“Don, chúng ta bị bao vây rồi.”
Một nhóm người xuất hiện từ những tảng đá trong hẻm núi, mỗi tên đều giắt một thanh nguyệt đao ở thắt lưng, nhìn trang phục của chúng, rõ ràng không phải là những mạo hiểm giả bình thường. Tôi có thể đếm được mười tên.
Lưng tựa vào hẻm núi sâu, chúng tôi hiện giờ đã bị bao vây hoàn toàn.
Đội trưởng đội cận về liền gầm lên.
“Cướp! Tất cả lập đội hình phòng thủ!”
Đám cướp vung nguyệt đao lao đến, nhưng đội trưởng và hai người lính còn lại đã nhanh chóng dùng thương chống trả. Quả không hổ danh là đội cận vệ riêng của gia tộc Leblanc, bức tường bảo vệ vững như bàn thạch. Trước những mũi thương kia, đám cướp không có cách nào lại gần được.
Ngay cả vị quản gia chăm sóc tiểu thư cũng không phải tầm thường, ông ấy đã kích hoạt thánh thuật để dựng một kết giới xung quanh cỗ xe ngựa, củng cố thêm hàng phòng ngự.
Nhưng chỉ phòng thủ không thôi thì tốn thời gian quá. Chúng tôi đang chậm tiến độ, và kỹ năng 『Ẩn diện』của tôi sẽ sớm hết hiệu lực. Quyết định xong, tôi liền hít một hơi thật sâu.
“Này, Don! Anh đi đâu thế?”
Tôi xông lên tiền tuyến, nhắm vào một gã trông có vẻ là thủ lĩnh. Tôi nhảy vọt lên, tung một cước vào gáy làm hắn ngã gục xuống đất, khiến lũ cướp hoảng loạn.
Tôi bỏ qua những tên bỏ chạy, lần lượt hạ gục những kẻ còn lại. Đối với loại địch thủ thế này không cần phải dùng đến vũ khí. Tôi không muốn giết người bừa bãi, cũng không thích quần áo dính máu. Chỉ cần một cú chính xác vào đầu để chúng bất tỉnh là đủ.
Cho dù có là kẻ vô dụng không thể thức tỉnh được kỹ năng và mãi vẫn dậm chân ở cấp bậc thấp, thì tôi vẫn người đã tốt nghiệp thủ khoa trường đào tạo thánh hiệp sĩ. Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo.
Đúng một phút sau, những tên cướp nằm co giật la liệt trên mặt đất xung quanh cỗ xe ngựa.
Kano há hốc miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.
“D–Don, t–tuyệt vời quá!”
Đội trưởng đội cận vệ, tiểu thư Elena và cả vị quản gia đều mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. Tôi vừa đá một gã ra khỏi đường đi của xe ngựa vừa nói.
“Chúng ta mau xuất phát thôi. Lũ còn lại mà giở trò thì phiền phức lắm.”
Nhờ tiểu thư Elena đã ngủ thiếp đi, chuyến hành trình sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi, và chúng tôi đã về đến nơi trước khi kỹ năng 『Ẩn diện』hết hiệu lực.
Ngoài 100 đồng bạc tiền công ban đầu, chúng tôi còn được thưởng thêm 100 đồng bạc nữa vì thành tích đánh bại lũ cướp, tổng cộng là 200 đồng bạc. Tôi và Kano mỗi người được chia 50 đồng, 100 đồng bạc còn lại sẽ được đóng vào quỹ chung của gia tộc.
Vị quản gia của gia tộc Leblanc còn vui vẻ nói.
“Ta sẽ báo lại chuyện ngày hôm nay lên gia chủ. Không chỉ vụ cướp, mà đã lâu lắm rồi ta mới thấy tiểu thư cười vui vẻ như hôm nay, thật sự cảm ơn hai người. Có lẽ sau này chúng ta sẽ lại nhờ đến mọi người.”
Họ còn cho mượn ngựa, nên chúng tôi không phải đi bộ về nhà.
Trên đường về, Kano thỉnh thoảng lại lấy túi da đựng những đồng bạc nặng trịch đeo bên hông ra ngắm với vẻ ngạc nhiên, rồi cẩn thận buộc lại vào hông. Nhưng chẳng bao lâu sau, em ấy lại lôi chúng ra ngắm tiếp.
“Sao thế, Kano?”
Nghe tôi hỏi, Kano giật mình quay sang.
“À không, em chỉ tự hỏi liệu mình có được nhận một số tiền lớn như vậy không?”
“Em đã làm việc chăm chỉ, nên đương nhiên là xứng đáng rồi.”
“Nhưng nhận số tiền ngang bằng với Don thì không phải phép chút nào cả!”
“Em làm tốt nhiệm vụ của mình, Kano. Giờ thì chúng ta phải nhanh chóng quay về đi tắm và ăn tôi thôi, Sani và Nina đang đợi đấy.”
“Vâng, về nhà thôi nào!”
Sweet berry search tên tiếng việt là quả thần kỳ nhưng để cho vào văn cảnh có hơi ba chấm nên tạm dịch là mọng ngọt vậy Tôi khi nhận tháng lương đầu tiên :v