Ngoại thần cần sự ấm áp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

57 111

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 51

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3356

WN - Chương 04

Đối với các tín đồ của giáo phái, vị thần Krssaksshibal được tin là ngự trị trong những nơi tăm tối và u ám. Chính vì thế, trong mắt họ, đó là một vị thần nhân từ — kẻ vẫn đoái hoài đến con chiên của mình dù bản chất đầy u ám.

Tuy nhiên, khi thần linh này hiển hiện, nó không phải là ân sủng, mà là một vụ nổ dữ dội, không thể kiểm soát. Từ đó, những kẻ cuồng tín bắt đầu xem vị thần của họ như một đấng báo thù hùng mạnh.

Và chính hình ảnh ấy đã mở đường cho một người đàn ông tên Asley dễ dàng bước lên vị trí giáo chủ. Ngoại hình của hắn như phản chiếu hình tượng vị thần mà họ tôn thờ:

Một gã đàn ông khổng lồ, trong lòng chứa đầy thù hận. Dù khuôn mặt bị khắc đầy hình xăm ghê rợn, phong thái của hắn không hề thô bạo — trái lại, toát lên vẻ trầm tư và uy nghi.

Từng là người đứng đầu của một quốc gia thần quyền, Asley hiểu rõ cách trở thành biểu tượng cho những kẻ tin vào một vị thần vô hình.

Thế nên, hắn khéo léo hòa tan hình tượng vị thần vào chính mình, từng bước lên ngôi lãnh tụ của giáo phái.

Chính vì sự hòa trộn này mà nhiều người tin rằng, khi vị thần giáng thế mượn thân thể một cô gái, hình hài của hắn sẽ mang dáng dấp của Asley.

Ít nhất, họ mong rằng thần phải có cùng sự hùng mạnh như thế.

Nhưng khi thực thể ấy cất lời, mọi kỳ vọng đều sụp đổ.

Giọng nói phát ra non nớt như của một đứa trẻ.

Những nghi ngờ mơ hồ ban đầu nhanh chóng biến thành sợ hãi khi thứ tiếng nói ấy chuyển dần thành tiếng than vãn của một đứa trẻ nhõng nhẽo. Cuối cùng, hầu hết đều tin rằng —

Đó không phải là vị thần mà họ đã khẩn cầu.

Hơn thế nữa, sinh thể ấy rời khỏi ngai, bước đến nơi đặt tế phẩm — và bắt đầu… chơi đùa với chúng.

Mỉm cười hồn nhiên, cô gái trần truồng nhảy lên những tế phẩm — những xác người — và dẫm nát chúng trong tiếng cười trong trẻo. Cô ta nhảy từ thi thể này sang thi thể khác, để lại dấu chân đầy máu trên tất cả, rồi quay lại ngai vàng của mình.

Từ đầu đến cuối, nụ cười vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt ấy.

Một số kẻ bắt đầu nghĩ:

Chúng ta đã triệu hồi nhầm thứ gì đó?

Có thể là một con quỷ chăng?

Dù sao thì, họ cũng chắc chắn rằng đó không phải là vị thần họ cầu nguyện. Nhưng bởi sinh thể ấy trông quá mạnh mẽ, họ chỉ có thể nín thở quan sát.

Rồi câu hỏi của cô gái vang lên — và nó hủy diệt niềm tin của họ hoàn toàn.

“Giờ ta phải làm gì đây?”

Chỉ một câu hỏi đơn giản, nhưng khiến hơn nửa số tín đồ quay lưng. Sợ rằng họ đã triệu hồi một thứ quá nguy hiểm, một chiến binh của đức tin — người được chuẩn bị sẵn cho tình huống khẩn cấp — lập tức khai hỏa một vũ khí chứa lời nguyền.

Phập!

Một âm thanh ẩm ướt vang lên, và đầu cô gái nổ tung.

Mũi tên không trúng ngay giữa trán, nhưng nó to và nặng đến mức phá nát nửa hộp sọ, những mảnh xương văng tung tóe khắp sàn.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Thông thường, cô gái — người đóng vai trò làm vật chứa — lẽ ra đã chết. Thực thể bên trong cô phải bị đẩy ngược về nơi nó đến, và nếu may mắn, có thể đã bị tiêu diệt luôn.

Tuy nhiên, thứ đó chẳng hề có ý định đóng giả thần linh ngay từ đầu.

Vấn đề là — nó vẫn còn đứng đó.

Chỉ với nửa khuôn mặt còn sót lại, cô ta nở một nụ cười tươi sáng, không chút đau đớn, rồi đưa tay phải về phía kẻ đã bắn.

Dọc theo quỹ đạo mũi tên, một làn khói đen pha tím sẫm xuất hiện, như đang lần ngược lại đường bay. Những kẻ tinh mắt nhận ra — trước cả khi luồng khói chính kịp chạm tới, những sợi khói mảnh đã kịp nối hai người với nhau.

Nói cách khác, không còn đường thoát.

Làn khói đen dần ngấm vào người xạ thủ — một “chiến binh đức tin” được huấn luyện đặc biệt cho chiến đấu.

Nhưng thực ra, cậu ta chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi. Một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, bị bỏ rơi ngoài đường và tìm thấy nơi nương thân duy nhất là giáo phái này.

Khi được “giáo hóa” cậu trở thành tín đồ sùng đạo.

Vị thần mà cậu được dạy để tôn thờ không phải thứ đang đứng trước mặt. Đáng lẽ, nó phải vĩ đại và uy nghi như giáo chủ Asley. Tin rằng nghi lễ đã thất bại, cậu bắn để bảo vệ thủ lĩnh của mình.

Nhưng ngay sau đó, cậu bị cơn đau lạnh thấu xương nuốt chửng.

Ngón tay dính chặt vào nỏ, không thể cử động. Không phải là tê liệt — mà là hợp nhất, như thể da thịt và thép đã trở thành một.

Bên dưới lớp giáp, cậu thấy khói tím thẫm len lỏi vào cơ thể, xuyên qua da, cơ bắp, xương cốt, rồi sâu hơn nữa.

Thân thể run rẩy vì giá lạnh, nhưng nỗi sợ còn lớn hơn tất cả.

Phía dưới — cậu cảm nhận được sinh thể ấy.

Đối nghịch với ánh sáng.Bóng tối vô tận. Một vực thẳm háu đói không bao giờ được lấp đầy. Thực thể nằm dưới mọi tuyệt vọng.

Tất cả những lời mô tả trong thánh thư về Krssaksshibal hiện về — nhưng giờ đây, chúng trở nên quá nghèo nàn.

Trí óc cậu tràn ngập những ký ức của đời mình — luyện tập, niềm vui, nỗi đau, cơn giận — và từng tia hy vọng cuối cùng cũng bị hút xuống vực sâu.

Thật kinh hoàng khi chứng kiến mọi điều mình trân quý bị cướp đi.

Và rồi...

Lạnh. Lạnh đến tận linh hồn.

Cậu như đang chìm trong nước, không nghe thấy gì ngoài tiếng rì rào của hư vô. Cái ấm áp từng là của mình — đã biến mất.

Mình phải tìm lại nó.

Một suy nghĩ trỗi dậy theo bản năng.

Dù đầu đã nát vụn, cơ thể đông cứng, tâm trí cậu vẫn bám vào duy nhất một cảm xúc.

Cậu từ từ giơ nỏ lên, nhắm vào một người khác.

Cây nỏ, giờ đã hợp nhất với thân thể cậu, di chuyển chậm rãi. Cậu hướng về phía đối diện, giấu đi ý định của mình.

Cậu phải rời xa sinh thể bên dưới. Nó quá lạnh, quá kinh khủng. Chỉ cần nhìn thôi đã như rơi vào bờ hồ không trăng, mãi mãi không thoát được.

Cậu cần hơi ấm.

Và nguồn sáng ấy đang ở ngay trước mặt.

Dù không còn mũi tên nào, và cây nỏ này cần sức phi thường mới có thể lên dây, nhưng… dây cung tự động kéo căng.

Từ bên dưới nỏ, một mũi tên màu tím đậm dần hình thành, như được ý chí của cậu triệu hồi.

Trong thoáng chốc, cậu thắc mắc vì sao. Nhưng suy nghĩ ấy lập tức tan biến trước khát vọng được giành lại hơi ấm từ người kia.

Hãy cho ta ánh sáng của ngươi!

Phập!

Mũi tên thứ hai lao đi, khác hẳn mũi đầu tiên. Nó xuyên thẳng qua người đối diện, mang theo thứ năng lượng tím đen cuộn xoáy.

Cùng lúc, bảy cây nỏ khác đồng loạt khai hỏa, những mũi tên cắm xuyên thân thể cậu.

Khi cậu đang nhắm bắn, họ cũng đã nhắm vào cậu. Hành vi bất thường khiến họ nghi ngờ — và họ đã đúng.

Những mũi tên ấy đáng ra phải khiến cơ thể cậu đổ gục. Nhưng thay vào đó, thân xác vẫn lơ lửng, méo mó như một mô hình bị nhiễu trong một trò chơi bị hỏng.

Phần thân bị tách khỏi chân, nhưng vẫn đứng, được nâng giữ bởi một thứ vô hình.

Những mảnh thịt đứt gãy được lấp đầy bằng sương tím đậm đặc.

Không khí tràn ngập bất an, rồi im lặng.

Cơ thể cậu từ từ hạ xuống, một thứ chất đen đặc quánh như nhựa đường tràn ra bao phủ lấy cậu.

Đó là lời nguyền ẩn trong những mũi tên — loại dùng để giết thần linh.

Không phải các vị thần lớn như Zeus, Athena hay Odin, mà là những thực thể nhỏ hơn, những vị thần bị lãng quên trong truyền thuyết.

Kỹ thuật này do chính Yasle cải biến từ tri thức của tôn giáo cũ của hắn.

Và nó đủ mạnh để giết phần còn lại của cậu bé.

Dù đầu đã mất, cảm xúc cuối cùng của cậu vẫn rõ ràng: thanh thản. Cậu không còn cảm thấy lạnh nữa.

Khi ý thức tan dần, chính sự biến mất của cái rét ấy lại trở thành một thứ ấm áp.

Như kẻ vừa thoát ra khỏi hố băng, run rẩy nhưng còn sống — linh hồn cậu rời khỏi thân xác, được giải thoát.

Nhưng bi kịch chưa dừng lại.

Ở phía đối diện, một chiến binh khác — cô gái cùng đơn vị — cũng bắt đầu biến đổi giống hệt. Cô lập tức bị hạ gục trước khi kịp hành động.

Và giữa cơn hỗn loạn ấy, có một kẻ đang vui sướng khôn xiết.

Đó là sinh thể — giờ đang khoác lên da thịt của cô gái hiến tế — nhảy múa quanh ngai đá.

Phần mặt từng bị thổi bay giờ đã liền lặn hoàn toàn, và biểu cảm cô bé tràn ngập niềm vui trẻ thơ.

Hơi ấm mà cô vừa nuốt — ánh sáng của cậu bé — thật tuyệt vời.

Sự khác biệt thật rõ ràng: như cá sống ăn ngay tại nguồn so với đồ ôi trong chợ.

So với ánh sáng tắt lịm của những kẻ chết tức tưởi, linh hồn cậu bé ngọt ngào và giàu năng lượng hơn nhiều.

Và thật may mắn — ánh sáng của người bị cậu ta bắn cũng theo đó chảy vào tay cô.

Tuyệt diệu! Ánh sáng có thể sao chép!

Trong tâm trí cô gái, một con đường mở ra — vô tận những nguồn “hơi ấm.”

Vẫn trong hình dáng thiếu nữ, sinh thể bắt đầu suy tính: nếu xâm nhập vào kẻ có ánh sáng, cô có thể nhân đôi nó.

Tư duy của cô chạy cuồng loạn, nhưng tất cả chỉ để tính toán cho bữa ăn kế tiếp.

Ngừng vòng quanh, cô quay về phía Asley.

“Ta không phải Krssaksshibal.”

Yasle thấy lòng mình lặng đi. Nỗi nghi ngờ giờ đã thành xác tín.

Thế nhưng, điều thú vị là — cả hai đều không sai.

Ở mọi thế giới nơi có ánh sáng, luôn tồn tại một lực đối nghịch.

Krssaksshibal chỉ là cái tên mà con người gán cho một trong những lực ấy — được kể lại, được tôn thờ, được biến thành thần thoại.

Và Yasle đã thật sự triệu hồi được một thực thể có thật.

Chỉ tiếc, đó không phải là vị thần báo thù hắn mong muốn.

Thực thể ấy nhìn hắn, đôi mắt tím phát sáng, mái tóc dài cùng màu, như ánh của vực sâu.

“Giờ ngươi định làm gì với thứ này?”

Giọng nói vang lên như lời dụ dỗ của ác quỷ trong kinh cổ, Yasle nghĩ.

Nhưng giờ đây, hắn chẳng còn bận tâm nó là thần hay quỷ nữa.

Điều duy nhất hắn quan tâm — là liệu sinh thể ấy có thể giúp hắn đạt được mục đích.

“Báo thù,” hắn đáp.

Cô gái mỉm cười. Với cô, đó là cơ hội để ở lại — và tiếp tục tìm hơi ấm.

Cô đưa tay ra.

“Ta là…”

Cô ngập ngừng. Môi mấp máy, rồi cau mày. Cái tên không thể thoát ra khỏi cổ họng. Dù biết rõ nó, dù thấy được từng chữ, cô vẫn không thể nói.

Cuối cùng, cô chọn mượn cái tên của thân xác mình.

“Rebecca. Rebecca Rolfe.”

Asley nhận ra đó là tên của cô gái hiến tế.

“Hieronymus,” hắn đáp. “Tên ta là Hieronymus.”

Không phải tên thật — mà là bí danh hắn dùng trong giáo phái.

Hai người bắt tay nhau, khép lại giao ước.

Một giao ước toàn lời dối trá, nhưng vẫn mang sức mạnh.

Và kể từ hôm đó — giáo phái ấy đã có thần