Tôi không ngủ!
Phải, tôi đang mặc đồ ngủ, cuộn tròn, mắt nhắm lại, và hầu hết tín hiệu cảm giác đều không truyền lên não.
Khoan đã...Thế có nghĩa là tôi thật sự đang ngủ ư? Không thể nào, tôi vẫn tỉnh táo mà. Dù cảm giác từ cơ thể Rebecca Rolfe có bị giảm bớt, cũng chỉ mất đi năm hay sáu trong hàng trăm kênh cảm giác có thể có.
Nhưng có gì đó sai sai.
Nằm yên, thở đều, tôi quan sát mọi thứ quanh mình từ trên cao — như thể đang ở góc nhìn thứ ba.
Khi Rebecca tỉnh, cảm giác giống như tôi đang hòa mình trong một trò chơi điện tử — nhập vai hoàn toàn.Còn bây giờ, như thể tôi tạm ngưng trò chơi, ngả người ra ghế và liếc nhìn điện thoại. Thế đấy, tôi đang quan sát Joanna Smith như vậy.
Từng chút một, tôi hiểu thêm về chính mình.Tôi biết mình kỳ quái, nhưng… có lẽ năng lực đã mở rộng chăng?
Thông minh hơn, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn — những khuôn mẫu cũ kỹ trong truyện tái sinh. Tôi chỉ từng thấy trong tiểu thuyết, nhưng chẳng phải những câu chuyện luôn cần điều gì đó đối lập thực tại để mang lại khoái cảm sao?
Nhưng đây không phải hư cấu. Đây là thực. Và thật đáng sợ, cái thực tại này lại phi thực đến mức lạ thường.
Điều duy nhất tôi thực sự cảm nhận được là cái lạnh. Lạnh đến tê dại, len vào tận xương.Có lẽ vì vậy, tôi khao khát hơi ấm.
Khi ý nghĩ đó còn vẩn vơ trong đầu, Hieronymus bước vào phòng.Hắn tiến lại chậm rãi, dè dặt như kẻ đang tiếp cận một con thú hoang đang ngủ.
Nếu tôi bật dậy và hét lên chắc sẽ thú vị lắm. Nhưng… vậy là đi quá xa rồi, đúng không?
Nếu dọa hắn, hắn có thể phản ứng dữ dội, và cơ thể tôi đang mượn có thể lại bị tổn thương.Nên tôi nén cơn đói — cơn thèm khát hơi ấm ngay trước mắt. Tôi có thể chịu lạnh thêm một chút nữa.
Những ngày dài bất tận chỉ biết ngắm ánh sáng mà không thể chạm vào, đã dạy tôi cách kiên nhẫn.
Tôi nghe câu này ở đâu rồi nhỉ? Săn bắn và gieo trồng đều cần kiên nhẫn.
Săn bắn là theo dõi con mồi, tìm đường đi của nó, rồi nằm phục kích. Nhưng quá nửa lần thất bại, và phải bắt đầu lại.Còn trồng trọt — gieo hạt, trông nom, chống chọi với muôn mối đe dọa, rồi đợi đến ngày thu hoạch — chỉ để thấy kết quả phụ thuộc vào vận may.
Kiên nhẫn và may mắn luôn song hành. Muốn giảm rủi ro, cần có thông tin.
Giờ thì, tôi đợi. Tôi im lặng.
Hieronymus chỉ đến kiểm tra rồi đi sao? Nếu hắn hành động thêm chút nữa, có khi tôi sẽ phải xem lại cách nghĩ về hắn. Nhưng thôi vậy. Giữ nguyên mối quan hệ dựa trên lợi dụng lẫn nhau này là đủ.
Ở một căn phòng xa, Joanna Smith đứng bất động, nhìn bàn tay xanh tái của mình với vẻ ngỡ ngàng. Cô co duỗi một ngón tay, mê mẩn như không tin rằng nó thật sự còn tồn tại. Có lẽ, trước đây nó từng biến mất.
Trước chiếc gương cũ nứt nẻ, cô ngắm hình bóng mình. Qua ánh nhìn ấy, tôi cũng thấy cô. Cảm giác như đang nhìn bức tranh lồng trong bức tranh, rồi lại trong bức tranh khác.
Dấu vết kéo lê trên sàn cho thấy cô chưa từng dùng tấm gương này. Từ ký ức cô, có lẽ cô chẳng muốn thấy mình. Nhưng giờ thì khác.
Joanna ngắm nghía gương mặt mới, đôi mắt rạng rỡ vui mừng. Đôi khi cô định nói điều gì đó, rồi lại thôi.
Hửm? Tiếc là tôi không thể đọc suy nghĩ của cô trực tiếp. Tôi chỉ đoán được qua lời nói, ánh mắt, cử chỉ — thứ mà người ta gọi là đọc lạnh.
Một nghệ thuật quan sát hành vi vô thức để suy luận tâm lý. Những kẻ điều khiển tà giáo, doanh nhân, hay người giao thiệp khéo léo đều biết dùng nó.
Joanna thì thầm một câu. Là mệnh lệnh mà Hieronymus đã trao trước đó:
“Hãy trở thành chiến binh của đức tin và phụng sự đấng đã ban phước cho ngươi.”
Ngắn gọn.Và đầy sức nặng.
Không khó để hiểu cô đang nghĩ gì. Đức tin. Sự tận hiến.
Con người vốn khó đoán, nhưng hiện giờ, đó là vị trí của cô. Cô tập trung vào nửa sau của mệnh lệnh — còn phần quan trọng nhất lại nằm ở đầu: dùng “phước lành” làm mồi nhử cho sự phục tùng.
Từ trước đến nay, mồi nhử đó chỉ là ân huệ vô hình của một vị thần tưởng tượng. Nhưng giờ, cô đã được ban cho một phước lành hữu hình.
Thế là cô chọn trở thành chiến binh đức tin — kẻ biến lòng tin thành vũ khí giết người.
Thật hoàn hảo, phản chiếu y hệt những giáo phái sát thủ cổ xưa. Họ dùng chất gây ảo giác để gieo khoái lạc, hứa hẹn thiên đường bất diệt cho kẻ tuân phục. Cái chết không còn đáng sợ, vì “thiên đường” đang chờ sẵn.
Môi trường xung quanh họ bị bóp méo đến mức chẳng còn chỗ cho hoài nghi. Cấu trúc giáo phái sinh ra để bóp nghẹt sự phản kháng.
Mọi người đều mang cùng một đức tin. Những khuôn mặt giấu sau mặt nạ, không ai còn thật sự biết ai. Điều đó chỉ khiến họ càng khao khát được gần gũi với cấp trên hơn.
Cá nhân chỉ còn được thể hiện qua hoa văn trên mặt nạ và bộ y phục. Muốn khẳng định bản thân, họ phải chứng minh lòng trung thành tuyệt đối.
Thật ghê tởm. Một giáo phái đúng nghĩa — xảo quyệt, thối rữa, và đầy mưu mô. Nhưng nếu tôi đã chọn nơi này làm vùng săn mồi, tôi phải thích nghi.
Trước khi phán xét đạo đức, tôi cần sống sót đã.
Sau khi đeo mặt nạ và khoác áo choàng kín người, Joanna rời phòng, tiến đến khu huấn luyện chiến binh đức tin. Không ai chỉ đường — cô thuộc lòng mê cung dưới lòng đất này, nhờ những ngày cặm cụi quét dọn. Và nhờ đó, giờ tôi cũng nắm trọn bản đồ nơi này.
Heh. Heh heh. Cả những lối thoát bí mật nữa.
Người ta từng coi cô là mụ già hèn mọn, như chiếc máy dọn dẹp biết đi — có cũng như không. Chính vì bị lãng quên, cô mới được tự do đi khắp nơi. Cô kiểm tra cả đường thoát hiểm, chỗ sập, chỗ đèn hỏng.
Tất nhiên, vốn dĩ đó chẳng phải việc của cô. Là việc của một kẻ cấp cao hơn — nhưng hắn thấy bẩn tay nên đẩy xuống.
Sai lầm kinh điển của con người. Kẻ thù lớn nhất của an ninh không phải là sự phức tạp — mà là chính con người.
Trong khi cô bước đi, tôi lục lại ký ức của cô. Giữa lúc đó, tôi tự hỏi Hieronymus đang làm gì, nhưng vì không thấy hắn, tôi dồn hết chú ý vào cô.
Khu huấn luyện đông đúc, ồn ào. Những chiến binh đức tin hò hét, một góc khác bày đầy giáp trụ sáng loáng. Tên huấn luyện viên quát tháo dãy người gần như trần truồng đang khổ sở giữ tư thế, quất roi liên hồi.
Nghe lời hắn, có vẻ bọn họ đã gây chuyện gần phòng của “giáo chủ” hoặc hành động trái lệnh. Hắn tuyên bố hình phạt tập thể, nhưng rõ ràng chỉ để tránh bị quy trách nhiệm cá nhân.
Joanna chẳng hề động lòng. Cảnh tượng này cô đã thấy quá nhiều. Cô biết những kẻ bị đánh hôm nay sẽ lại hành hạ kẻ khác khi có cơ hội.
Cô từng tránh được nhiều trận đòn như thế — bằng cách khéo léo rút lui. Nạn nhân và kẻ gây tội, cô đều từng là cả hai.
Một kẻ tội nghiệp được rèn trong địa ngục. Khi con người còn hạnh phúc, đạo đức mới có chỗ. Nhưng kẻ sống trong địa ngục thì thiện lương là xa xỉ.
Bởi vậy, khi kẻ bất hạnh làm điều tốt, đó là phép màu. Nhưng ở đây — chẳng có phép màu nào. Chỉ toàn quỷ dữ đang nói chuyện với nhau.
Joanna trình bày rằng cô được Hieronymus chọn làm chiến binh đức tin. Thoáng chốc, ánh ghen tị và ngờ vực lướt qua mắt huấn luyện viên. Hắn quan sát cô, dò xét. Nhưng dĩ nhiên, chẳng nhận ra.
Khi cô nói tên mình, hắn vẫn ngơ ngác. Với hắn, cô chẳng qua chỉ là nhân vật nền — một NPC không nhiệm vụ, không tên tuổi.
Nghĩ cô là người mới, hắn giới thiệu bản thân. Cô im lặng, nhưng đã biết hắn là ai.
Rồi hắn gọi một trong số những kẻ vừa bị quất roi, đề nghị cho họ đấu thử. Joanna gật đầu, bình thản.
Tôi khá ngạc nhiên. Dù cơ thể cô đã hồi phục, làn da mang sắc tím lạ, nhưng cô chưa từng thể hiện sức mạnh nào. Tôi, kẻ đang quan sát qua mắt cô, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Huấn luyện viên ra hiệu bắt đầu. Đối thủ lao lên, tung cú đá vào đầu cô từ góc mù.
Choang! Mặt nạ vỡ vụn.
Phải đau lắm, nhưng cơ thể cô không hề phản ứng.Không né tránh, không run rẩy.
Một cú đá nữa tới. Lần này, ánh mắt cô dừng lại ngay dưới mắt đối phương. Chỉ trong khoảnh khắc, cô liếc xuống cú đá, rồi ngẩng lên. Cô giơ tay chắn.
Cú va chạm làm gãy cổ tay. Nhưng chẳng có đau đớn. Khi xương tự liền lại, cô nắm lấy chân hắn, kéo mạnh, rồi đâm tay còn lại vào ngực.
Không phải tim. Nhìn bề ngoài, trông như cô đâm lệch. Nhưng tôi thấy rõ — cô chạm vào ánh sáng bên trong hắn.
Khi tay cô chạm vào, hơi ấm ùa đến tôi.
Heh... heheheh...
Đây rồi. Niềm hân hoan của một cuộc săn tự động! Tôi chẳng cần làm gì mà vẫn được sưởi ấm.Thật tuyệt diệu.
Joanna lạnh lùng phủi máu khỏi tay, như thể đó chỉ là bụi. Huấn luyện viên chết lặng, các chiến binh khác giương vũ khí. Nhưng điều đó giờ chẳng còn nghĩa lý gì.
Aha...Tôi đã tìm ra phương thức mới. Một cách khả thi.
Nếu có thể, tôi sẽ phóng thích bản thân vô tội vạ. Nhưng trước hết, cần thương lượng với Hieronymus — kẻ đã đứng đó từ đầu, quan sát tất cả.
Tôi cần hơi ấm.
Đọc lạnh a.k.a Cold reading hoàn toàn có thật nha search wiki là ra