Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

7 13

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

259 4692

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

571 1821

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

32 90

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

326 1673

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

250 1015

Vol 1 (Hoàn Thành) - Chương 5: (Tạm chưa chốt được tên)

1

"──Nito!"

Tôi quyết định phải nói chuyện với cô ấy trước, nên liền hẹn gặp tại công viên gần nhà.

Một công viên nhỏ ở khu cô sống──

"…Này, cậu không sao chứ?"

Nito ngồi cúi đầu trên ghế đá.

──Đã hơn mười giờ tối.

Cô ấy như chìm giữa làn sương mờ đặc, quánh đặc như đáy biển sâu.

Ban ngày, hẳn nơi đây phải là một khoảng không sáng sủa, rộng mở.

Trẻ con trong khu hay đến nô đùa, không gian ngập tràn tiếng cười hồn nhiên.

Nhưng… chính vì thế mà khung cảnh ban đêm – với xích đu, cầu trượt, hố cát và những món đồ chơi – lại trở nên xa lạ, như lạc sang một thế giới khác, khiến tôi thấy mình đang chứng kiến điều gì đó không nên thấy.

Nito – giữa không gian ấy──

Đi dép lê, mặc chiếc áo cotton đan mỏng nhẹ.

Quần thì là loại đồ mặc ở nhà, mềm và rộng. Trông cô ấy cứ lặng lẽ ngồi đó.

Trên đùi──là một chiếc laptop.

Có lẽ là máy cô vừa dùng để dựng video.

"…Ban đầu mọi thứ tiến triển rất suôn sẻ."

Nito cất giọng, khàn đục đến mức không thể liên tưởng nổi với con người sôi nổi thường ngày.

"Tớ đã sắp xếp xong toàn bộ dữ liệu theo kế hoạch, chỉ cần tinh chỉnh một chút và thêm phụ đề là xong, thật sự không có gì khó cả…"

"Ừm…"

Tôi gật đầu, và khi ấy Nito ngẩng lên.

Cô nhìn tôi bằng đôi mắt ngập đầy van nài.

"Tớ nghĩ chắc chắn sẽ hoàn thành trước nửa đêm, còn muốn khoe với mọi người rằng tớ làm nhanh hơn cả dự kiến… Tớ vui lắm khi dựng clip, cứ mường tượng ra cảnh được mọi người khen, rồi mong video sẽ có thật nhiều lượt xem…"

"…Vậy à."

Lắng nghe Nito thổ lộ, tôi gật đầu thật mạnh.

Cô đang hoang mang cực độ, điều tôi có thể làm lúc này là lắng nghe thật trọn vẹn.

Sau đó, Nito nhẹ nhàng lật chiếc laptop trên đùi lên.

"…Chiếc máy này cũ lắm rồi."

Giọng cô nhỏ hơn ban nãy.

"Của ba tớ dùng ngày xưa, chắc cũng phải bảy, tám năm trước. Dù hơi nặng nhưng vẫn hoạt động bình thường, chưa từng gặp sự cố gì cả. Thế mà… hôm nay màn hình lại đột nhiên tắt ngóm…"

Dứt lời, vai Nito sụp xuống.

"Chắc là… hỏng thật rồi…"

"…Ra vậy."

Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu.

"…Xin lỗi nhiều lắm."

Cô cúi đầu, giọng run rẩy như sắp bật khóc.

"Giờ làm sao đây… mai là hạn chót mà không đăng được video thì… Mọi người đã cố gắng đến thế… giờ phải làm sao đây?"

Giọng cô khiến tôi không khỏi nghĩ rằng nước mắt đã thực sự rơi xuống rồi.

Lồng ngực tôi cũng thắt lại theo.

Không phải lỗi của Nito. Lỗi là ở tôi.

Chính tôi đã giao phần dựng video cho cô, mới dẫn đến cơ sự này.

"Nito, đừng tự dằn vặt như vậy nữa…"

Tôi cố gắng truyền tải nỗi lòng mình.

"Nếu phải trách, thì trách tớ. Cậu đừng tự ép mình nữa mà…"

Đúng vậy. Nito không cần phải gánh hết trách nhiệm.

Tất cả bắt nguồn từ sai sót của tôi. Cô ấy không đáng phải mang gánh nặng này.

Nhưng──

"…Không đúng đâu…"

Cô khẽ lắc đầu.

"…Gì cơ."

Cô ngẩng mặt lên, gọi tên tôi.

Cùng lúc ấy──

Nước mắt lấp lánh như đá quý long lanh, lặng lẽ lăn khỏi đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của cô.

"…Sao lại thành ra thế này?"

Nito bắt đầu trút bỏ cảm xúc.

"Tớ cứ ngỡ lần này sẽ ổn… thế mà lại hỏng vào đúng lúc này…"

──Giọng nói bối rối và run rẩy khiến tôi ngạc nhiên.

"…Cậu sao vậy? Đừng tự trách nữa mà…"

Tình hình đúng là rất nghiêm trọng, không thể do dự được.

Nhưng… Nito trông lạ lắm.

Tôi chưa từng thấy cô ấy bối rối đến thế này.

"Tớ lúc nào cũng thế…"

Thấy tôi nín thở ngạc nhiên, Nito mím môi cười như mếu.

"Tớ không muốn… khiến ai thất vọng cả… nhưng lần nào cũng thế, cứ khiến mọi người thất vọng, mà lại không thể làm gì để ngăn cản… tại sao lại như vậy chứ!"

Lần nào cũng thế? Khiến người khác thất vọng? Phụ lòng?

…Tôi không hiểu.

Không hiểu cô ấy nghĩ gì, cũng chẳng rõ cô đã trải qua những gì để thốt ra những lời như thế.

Bởi với tôi, Nito luôn làm tốt hơn mong đợi nhiều.

Thế nhưng──

"──Nito…"

Giữa cơn hoang mang, tôi nhận ra một điều.

Đây là──cảm xúc thật của cô ấy.

Không còn lớp vỏ nào bao bọc, cũng không kịp che giấu. Chỉ là cảm xúc trần trụi, dâng trào, không thể kìm nén.

Bản chất Nito là người có thể kiểm soát cảm xúc.

Ở lớp là học sinh gương mẫu, trong phòng câu lạc bộ là cô gái lười nhác, khi đứng trên sân khấu lại mang khí chất trầm lặng đầy cuốn hút.

Những khía cạnh ấy luôn nâng đỡ cô… nhưng từng có lần chúng sụp đổ.

Chính là lúc cô biến mất, buông bỏ tất cả.

Người con gái ấy──

"Dù cố gắng thế nào cũng vô ích cả thôi…"

──Nói mà môi vẫn run bần bật.

"Tớ… tớ đã được gặp lại cậu … thậm chí còn có thể gọi nhau là bạn… vậy mà…"

Nếu vậy──có lẽ tôi đã chạm được vào phần cốt lõi của vấn đề lần này.

Người Nito đang lộ diện trước mắt tôi lúc này, chính là cô gái của ba năm đầu tiên ấy. Kể từ ngày tôi bắt đầu viết lại quá khứ cho đến tận bây giờ, chưa từng thấy cô bộc lộ vẻ mặt này──

Giờ đây──tôi mới thực sự được nhìn thấy.

"Đừng bận tâm đến tớ nữa… Tớ đáng bị thế này. Vậy mà vẫn kéo mọi người lại với nhau… cuối cùng lại làm tất cả tổn thương, uổng phí công sức mọi người… nên tớ… tớ đã…"

Tôi nhìn cô.

Nhìn Nito trong hình hài của một người đang kiệt quệ──lại cảm thấy có gì đó rất lạ.

Tâm trí tôi… yên tĩnh lạ thường, như mặt hồ không gợn sóng.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy bầu trời đêm bị các toà cao ốc chia cắt thành những mảnh vụn, trong đó lấp lánh vài vì tinh tú.

Ánh sáng nhòe mờ, mềm mại như lớp nhũ rắc lên tấm giấy đen.

Đèn tín hiệu của máy bay nhấp nháy liên tục, vạch một đường từ bắc xuống nam qua bầu trời.

──Tôi chẳng biết gì về tất cả.

──Cũng chẳng thân thuộc với bất kỳ điều gì đang diễn ra.

Dù là Nito, những điều chất chứa trong lòng cô, hay mối quan hệ giữa hai chúng tôi sau này.

Tuy nhiên, có một điều mà tôi chắc chắn mình cần làm──

"──Đừng lo."

──Tôi cất lời, đồng thời nhận ra tâm trí mình thật bình thản.

Rõ ràng chuyện đang cực kỳ tồi tệ, rơi vào tình trạng nguy cấp.

Vậy mà tôi chẳng hề hoảng loạn, cũng không thấy sợ hãi.

Ý nghĩ──trong veo đến lạ.

"Chắc chắn sẽ có cách. Giờ trước hết hãy bình tĩnh lại đã, Nito."

──Cứ như một công tắc trong tôi vừa được bật lên.

Cảm giác này là gì vậy? Sao tôi có thể bình tĩnh đến thế…

Chỉ cần nghĩ một chút, tôi đã biết câu trả lời.

cf276e1f-4053-4978-92f1-82da6486c288.jpg

Hiện tại, Nito đang rất đau khổ.

Có thể cô đang khóc.

Vậy thì tôi phải làm gì? Lý do tôi quay về để viết lại ba năm cấp ba này là gì?

──Là để cứu lấy Nito.

Nếu thế thì, thời điểm đó chính là bây giờ.

Tôi phải làm mọi điều có thể.

Dốc toàn bộ sức lực, đối mặt với tình cảnh trước mắt.

Tôi – của hiện tại – chắc chắn có thể làm được điều đó.

"Trước hết, để tớ xác nhận lại tình hình."

Tôi cố gắng dịu giọng hết mức khi nói với Nito – người vẫn đang nhìn tôi.

"Dữ liệu không bị mất đúng chứ? Các file cắt ghép trước đó vẫn còn chứ?"

"…Ừm, tớ lưu trên đám mây rồi."

Cô gật đầu, vẻ mặt vẫn còn chút bối rối.

"Có thể file lúc máy hỏng chưa kịp lưu… nhưng tớ có thể kiểm tra lại bằng điện thoại… Tớ cũng đã sao chép vào USB rồi mang theo đây."

2

“Vậy vấn đề lớn nhất chỉ là không có máy tính để làm thôi nhỉ. Cậu dùng máy của người nhà được không?”

“Cái đó thì… vẫn còn máy tính của ba tớ, nhưng mà ba để ở công ty rồi, mà kể cả có mang về nhà… thì trong đó chắc cũng có thông tin mật của công ty, nên tớ không dùng được…”

Thì ra là vậy, nghe cũng hợp lý. Quy tắc sử dụng máy tính của công ty là điều mà các doanh nghiệp xem trọng nhất, không đời nào họ lại để người ngoài sử dụng, dù cho đó có là con gái của nhân viên đi chăng nữa.

“Thế cậu có màn hình ngoài không? Nếu chỉ hỏng màn hình laptop thôi thì có lẽ xuất hình ảnh ra ngoài được mà.”

“Xin lỗi, nhà tớ cũng không có…”

“Vậy à, cả máy tính bảng cũng không có sao?”

“Vâng…”

“Cảm ơn cậu, tớ hiểu tình hình rồi.”

“Tớ thật sự xin lỗi…”

Nito lại cúi đầu, cất lời xin lỗi bằng một giọng run run.

“Làm sao đây… Nếu không kịp thì tớ phải làm sao đây…”

“Đừng lo.”

Nói rồi, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này.

Và tôi cũng biết – mình nên làm gì tiếp theo, và nên nói gì với Nito.

“──Để tớ làm cho.”

Để có thể truyền tải trọn vẹn tâm tư này đến cậu ấy.

Để cậu ấy có thể nghe thật rõ, tôi quả quyết nói:

“──Tớ sẽ hoàn thành nốt phần dựng video còn lại.”

“…Hả?”

Nito đột ngột ngẩng đầu lên, hỏi bằng một chất giọng khô khốc:

“Meguru, cậu định dựng phim sao?”

“Ừ, ở phòng khách nhà tớ có một cái laptop, tớ có thể mang vào phòng làm việc. Chỉ cần cậu gửi cho tớ các file trên đám mây qua điện thoại, chắc là tớ có thể làm tiếp được phải không?”

“…Nhưng cậu đâu có phần mềm dựng phim?”

“Về nhà tớ mua. Tớ nhớ là có bản kỹ thuật số mà, đúng không?”

“Có thì có… nhưng mà…”

“Vậy tớ sẽ nhờ ba mẹ mua giúp ngay bây giờ, rồi vừa học vừa làm.”

“N-nhưng mà cái đó… không rẻ đâu…”

Giọng Nito tràn đầy kinh ngạc.

Chắc cậu ấy không thể ngờ rằng tôi sẽ đưa ra một đề nghị như vậy.

“Ừm, đúng là không rẻ thật.”

Tôi thành thật đáp và mỉm cười.

“Nhưng có giá ưu đãi cho học sinh, nên cũng không đến mức quá đắt đâu. Với lại, sau này chúng ta cũng sẽ làm video định kỳ mà, đúng không? Không thể nào bắt cậu gánh hết phần dựng phim được. Cho nên dù thế nào đi nữa, đây cũng là việc sớm muộn gì tớ cũng phải làm.”

Đúng vậy, Nito rồi sẽ ngày càng bận rộn hơn.

Khi cậu ấy tạo dựng được tên tuổi với tư cách là một nhạc sĩ, thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ngày một ít đi.

Chắc sẽ chẳng còn mấy khi nhờ cậu ấy dựng phim được nữa. Nếu đã vậy, tôi cũng nên học cách tự mình làm việc đó.

Phán đoán của hiện tại sẽ quyết định sự phát triển của tương lai.

“…Sẽ vất vả lắm đấy.”

Nito nói như thể đang dặn dò tôi hết lần này đến lần khác.

“Làm việc với một phần mềm không quen thuộc, có khi cậu phải thức đến sáng đấy…”

“Nếu chỉ cần ‘vất vả một chút’ là có thể giải quyết được, thì kể ra cũng còn nhẹ nhàng chán.”

Tôi bất giác cười.

“Trên đời này có rất nhiều sai lầm không thể bù đắp được. Nếu chỉ cần vất vả một chút là có thể tránh được những hậu quả đó, thì ngược lại phải xem là may mắn mới đúng.”

“…Vậy à.”

Nito nói bằng một giọng điệu đầy suy ngẫm.

Dường như trên gương mặt cậu ấy – vừa lóe lên một tia sáng.

Có lẽ là do vầng trăng trên trời vừa nhô ra từ giữa những tòa nhà cao tầng.

“Vậy à, ừm… tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu, vậy thì… cho tớ trông cậy vào cậu nhé…”

“Được, cứ giao cho tớ.”

──Cho tớ trông cậy vào cậu nhé.

Câu nói ấy như thổi bùng lên một ngọn lửa trong lòng tôi.

Chỉ cần nghe Nito nói vậy, tôi đã cảm thấy sức mạnh từ đâu trào dâng vô tận trong cơ thể.

Chuyện vất vả vì phải thức trắng đêm làm việc chẳng là gì cả.

Tôi của bây giờ, có lẽ có thể làm việc liên tục ba ngày ba đêm không nghỉ.

“…C-cái đó!”

Lúc này, Nito đứng bật dậy khỏi băng ghế.

Cậu ấy ngập ngừng nói:

“Nếu vậy thì… tớ có một đề nghị… Thật ra hôm nay nhà tớ chỉ có một mình thôi. Ba mẹ đi làm, còn chị tớ thì đi uống với người trong câu lạc bộ, chắc phải sáng mai mới về…”

“…..”

“Cho nên…”

Sau khi đưa ra tiền đề đó, Nito nhìn thẳng vào mặt tôi với vẻ vô cùng căng thẳng.

Và rồi – cậu ấy hỏi:

“Nếu ba mẹ cậu cho phép… cậu có muốn đến nhà tớ cùng nhau dựng nốt video hông?”

*

──Vài giờ sau khi bắt đầu công việc.

Thời gian đã trôi qua hai giờ sáng.

Bên tai tôi là tiếng quạt máy tính chạy vù vù, tiếng tôi nhấn chuột.

Cùng với âm thanh từ video xem trước, và giọng nói thỉnh thoảng cất lên của Nito.

“──Ừm~~ nhà tớ cũng bình thường thôi.”

Trước bàn máy tính trong phòng Nito.

Tôi đang dán mắt vào màn hình, còn Nito thì nói bằng một giọng khản đặc từ phía sau lưng.

“Có ba, mẹ, chị gái và tớ, thật sự rất bình thường, không phải gia đình có truyền thống âm nhạc gì đâu.”

“Vậy à, tớ hơi ngạc nhiên đấy, cứ tưởng môi trường gia đình của cậu cũng đặc biệt lắm…”

“Ba mẹ tớ thường không có ở nhà là vì ba làm việc trên tàu, còn mẹ thì làm trong ngành xuất bản… cả hai đều là nhân viên văn phòng bình thường thôi.”

Trong căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn màn hình trước mắt là phát ra thứ ánh sáng chói lòa, tựa như một cánh cổng dẫn đến thế giới khác. Cảm giác như thể trên Trái Đất này chỉ còn lại tôi và cậu ấy, và chúng tôi đang liên lạc với một hành tinh nào đó xa xôi──

──Sau khi thuyết phục ba mẹ với tâm thế sẵn sàng cho một cuộc cãi vã, cuối cùng tôi cũng đã được họ mua cho phần mềm dựng phim.

Ba mẹ dường như không thể ngờ được tôi lại đột ngột nói ra những lời như vậy, họ liên tục tra hỏi lý do và lo lắng liệu tôi có bị lừa gạt hay không. Nhưng sau khi tôi giải thích cặn kẽ rằng đây là việc cần thiết cho hoạt động câu lạc bộ và sau này cũng sẽ tiếp tục sử dụng, họ mới chịu thấu hiểu.

Chỉ có điều──việc đến nhà Nito quả nhiên vẫn bị phản đối kịch liệt. Tôi không định nói dối, nên đã thành thật kể lại tất cả… và càng bị mắng thậm tệ hơn.

──Con mới có mười lăm tuổi thôi đấy.

──Hơn nữa đối phương lại là con gái, đúng không?

──Hoàn toàn không hợp lẽ thường tình.

Những lời ba mẹ nói hoàn toàn chính xác.

Nếu ở vào lập trường của họ, tôi cũng sẽ dùng những lời lẽ đó để thuyết phục con mình.

Làm gì có bậc cha mẹ nào lại đồng ý cho một cặp nam nữ học sinh cao trung ở riêng với nhau cả đêm.

Tuy nhiên, thấy tôi kiên quyết không nhượng bộ, ba mẹ cũng dần hiểu ra rằng “tôi hẳn là đang có chuyện quan trọng thật sự cần giải quyết”. Cuối cùng, họ đã gọi điện thoại cho ba mẹ của Nito, sau khi chào hỏi xong xuôi mới đặc cách cho phép tôi đi.

Tôi thực sự cảm thấy vô cùng áy náy với ba mẹ vì đã thấu hiểu cho mình.

Sau đó, tôi mất khoảng một giờ để tải và cài đặt phần mềm, rồi mới đến nhà Nito.

“Hay là để tớ làm cho!”

“Cậu đã cho tớ mượn máy tính rồi, thế là đủ lắm rồi!”

Tôi kiên quyết không nghe theo ý kiến của cậu ấy và bắt đầu tự mình dựng phim.

Xét cho cùng… cũng vì sai lầm của tôi mới gây ra hậu quả này.

Lẽ ra ngay từ đầu tôi nên tự mình làm, không nên ỷ lại vào Nito mới phải.

Để giải quyết chuyện này… quả nhiên vẫn phải dựa vào chính sức mình.

Thế là dưới sự hướng dẫn có phần miễn cưỡng của Nito, dù nghe vẫn còn lơ mơ, tôi cũng đã học được cách sử dụng phần mềm. Những thao tác cơ bản như cắt ghép, sắp xếp hình ảnh, chèn phụ đề đều không thành vấn đề, tôi có thể tiến hành công việc một cách thuận lợi.

Tất nhiên, về mặt chất lượng thì không thể nào so được với phần do Nito phụ trách, nhưng với tiến độ hiện tại, có lẽ tôi sẽ hoàn thành tất cả trước khi trời sáng.

Và rồi──thời gian trôi đến hiện tại.

Tay tôi vẫn tiếp tục dựng video, miệng thì trò chuyện phiếm với Nito.

“Moe thật sự rất đặc biệt.”

“Ừm, tớ cũng nghĩ vậy…”

“Chắc cậu ấy sẽ là người bạn thân nhất trong đời của tớ, dù sao bọn tớ cũng quen nhau lâu lắm rồi~~”

“Từ hồi mẫu giáo lận à? Tớ nghe Igarashi-san nói đó.”

“Ồ, đến cả chuyện đó mà cậu ấy cũng kể cho cậu à…”

“…Sao cậu lại có vẻ không vui thế?”

“Tớ hơi lo… Moe sẽ bị cậu cướp mất thôi.”

“Sao cả cậu cũng nói thế!”

“Hoài niệm thật đấy~~ Ngày xưa tớ từng bắt chước kiểu tóc của chị minase nữa đó~~”

“Thật á, cậu từng để tóc ngắn sao? Khi nào vậy?”

“Hồi cấp hai đó, dù sao đó cũng là thời kỳ tớ ngưỡng mộ chị ấy nhất.”

“Nhưng sau đó cậu lại nuôi tóc dài nhỉ.”

“Ừm, vì tớ quá thích chị ấy, từ âm nhạc cho đến sở thích đọc sách, mọi thứ đều sắp trở nên giống hệt, nên tớ thấy hơi sợ…”

“Vậy à, tớ cũng muốn xem thử dáng vẻ tóc ngắn của cậu ghê.”

Câu chuyện chuyển từ thời thơ ấu sang gia đình, rồi từ mối quan hệ của cậu ấy với Igarashi-san đến niềm ngưỡng mộ dành cho minase, cứ thế lan man không đầu không cuối.

Giọng Nito nghe có vẻ rất buồn ngủ, nên tôi cảm thấy đây đều là những lời thật tâm của cậu ấy…

A, tôi hiểu rồi, tôi chính là khao khát một mối quan hệ có thể thoải mái trò chuyện phiếm như thế này, có lẽ là đã khao khát từ trước cả khi tôi bắt đầu viết lại ba năm cao trung của mình.

Và rồi câu chuyện──chuyển sang chủ đề về âm nhạc.

“Tớ vẫn nhớ rất rõ, cái ngày mà tớ quyết định sẽ sống bằng âm nhạc.”

Nito lẩm bẩm nói, lúc này đã gần bốn giờ sáng.

“Ồ, cột mốc nào đã đưa cậu đến quyết định đó?”

“Gọi là một cột mốc thì có lẽ hơi quá… Chuyện cũng không có gì to tát đâu. Hồi cấp hai, có người nói với tớ là sau giờ học có thể dùng phòng nhạc để đàn piano, thế là ngày nào tớ cũng ở lại đó mấy tiếng đồng hồ, vừa đàn vừa hát một mình rồi mới về nhà.”

Nito kể lại từng chút một, như thể đang nói về một câu chuyện từ rất lâu về trước.

“Lúc đó tớ vui lắm, cảm thấy đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời. Thật ra thì trước đây, cuộc sống của tớ không được vui vẻ cho lắm~~”

“Hả… không thể nào? Igarashi-san còn nói cậu từ trước đến giờ luôn rất xuất sắc mà.”

Tôi bất giác nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không.

Igarashi-san nói Nito là một cô gái chính nghĩa tựa như trong phim Pretty Cure, vậy mà chính Nito lại bảo cuộc đời mình không vui vẻ, làm sao có ai tin được ngay chứ.

Thế nhưng…

“Không có chuyện đó đâu…”

Nito nói bằng một giọng có chút tự giễu.

“Tuy không đến mức cùng cực nhàm chán, nhưng tớ làm bất cứ việc gì cũng không thấy có gì đặc biệt thú vị cả. Dù khi ấy còn nhỏ, tớ đã luôn trăn trở rằng liệu mình có thể cứ thế này mà sống hết đời được không?”

“…Vậy à.”

Tôi gật đầu… và đồng thời nhận ra một điều.

Có lẽ Nito đã bắt đầu”ngụy trang”từ lúc đó.

Giống như cách cậu ấy đang đóng vai”học sinh gương mẫu”ở lớp bây giờ, từ nhỏ cậu ấy đã giả làm”cô gái chính nghĩa”, và luôn giấu kín một con người khác sâu trong tâm hồn…

──Tôi một lần nữa cảm nhận sâu sắc điều này.

Ngay bây giờ đây, có lẽ tôi đang dần thấu hiểu một con người mang tên Nito Chika.

Người tôi đang đối diện lúc này không phải là một nhạc sĩ thiên tài, cũng không phải là người bạn gái cũ mà tôi luôn nhung nhớ, mà là một Nito rất đỗi bình thường.

“Một con người như tớ chỉ thấy vui vẻ khi chơi piano, chỉ khi đắm mình trong âm nhạc mới có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đến khó tin. Và rồi…”

“Ừm.”

“Một ngày nọ sau giờ học, khi đang bước lên cầu thang dẫn đến phòng nhạc, tớ chợt nảy ra một ý nghĩ.”

Trong đầu tôi──bất giác hiện lên khung cảnh ấy.

Chiếc cầu thang mờ tối trong ánh hoàng hôn, những tia nắng yếu ớt lọt qua ô cửa sổ.

Mùi sơn bóng loáng, những tấm áp phích trên tường, tiếng hò hét của câu lạc bộ thể thao vọng lại từ xa.

Giữa khung cảnh ấy… hy vọng đã nảy mầm trong mắt cô gái.

“──Chỉ cần có thứ này, mình có thể sống tiếp.”

Nito nói.

“Chỉ cần có âm nhạc──mình có thể vượt qua cuộc đời dài đằng đẵng này.”

Giọng Nito dường như đang run lên.

Nghe như thể cậu ấy đang ngâm nga lại niềm hân hoan của ngày ấy, khiến một luồng cảm xúc run rẩy chạy dọc lồng ngực tôi.

──Nếu đây là một mối quan hệ như thế.

Nếu chúng tôi là một mối quan hệ có thể cùng nhau trò chuyện về thời thơ ấu trong đêm khuya… có lẽ tương lai sẽ thay đổi.

Vì điều đó, tôi có thể vào sinh ra tử.

Có thể chịu đựng mọi gian khổ và đớn đau.

“…À phải rồi, hôm qua tớ có nói chuyện điện thoại với chị minase.”

Nito như chợt nhớ ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

“INTEGRATE MAG đã chính thức thành lập, và tớ cũng quyết định tham gia rồi.”

“Ồ, vậy à, chúc mừng cậu nhé.”

Dù đã biết trước kết quả này, nhưng khi nghe cậu ấy thông báo, tôi vẫn cảm thấy rất vui.

“Tốt quá rồi, được hoạt động cùng thần tượng mình ngưỡng mộ chắc là điều hạnh phúc nhất trên đời rồi nhỉ.”

“Đúng vậy đó~~ Tớ thật sự vui lắm. Nhưng mà, ừm…”

“…Sao thế?”

Nito đột nhiên có chút do dự, lời nói trở nên ngập ngừng.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chất giọng này của cậu ấy, và bất giác phải dừng công việc đang làm lại.

“Có chỗ nào cậu chưa hiểu rõ sao? Ví dụ như nội dung hợp đồng chẳng hạn.”

“À, không, không phải vậy…”

Nói rồi, Nito như đang tự lẩm bẩm một mình.

“Nè… sau này rồi sẽ ra sao?”

Cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những con phố đã tắt đèn từ lâu, và nói.

“Tớ… và cả chúng ta nữa, rồi sẽ ra sao? Liệu chúng ta có thể sống một cuộc đời tốt đẹp không?”

──Chất giọng ấy đã để lộ ra sự bất an của Nito.

──Đằng sau giọng nói run rẩy và khản đặc ấy, là những cảm xúc chân thật và trần trụi nhất của cậu ấy.

Nito đã bắt đầu lo lắng và bất an từ lúc này.

Liệu mình có thể tiếp tục kiên trì trên con đường âm nhạc không? Liệu mình có thể sống tốt không?

Và cuối cùng, ở vòng lặp đầu tiên của cuộc đời cao trung, cậu ấy đã thất bại.

Cậu ấy đã gặp phải trắc trở ở đâu đó, để rồi đi đến kết cục mất tích.

Nếu đã vậy thì──

“Không sao đâu.”

Tôi mỉm cười với người con gái bên cạnh.

“Nito sẽ ổn thôi mà.”

“Thật không?”

“Thật mà, những lúc khó khăn tớ sẽ giúp cậu, nên đừng lo lắng làm gì.”

──Hình như mình hơi bốc đồng rồi.

Nói ra những lời như vậy, có lẽ tâm ý của tôi đã quá rõ ràng.

Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu ấy biết, muốn cậu ấy hiểu rõ tấm lòng chân thật của mình.

“…Cảm ơn cậu.”

Nito khẽ mỉm cười.

“Vậy chúng ta hẹn ước nhé, cậu phải luôn ở bên cạnh tớ đấy.”

“Ừm.”

“Không được bỏ rơi tớ đâu nhé, những lúc tớ đau khổ hay buồn bã, cậu phải đến giúp tớ đấy.”

“Đó là điều đương nhiên mà… Được rồi.”

Tôi nhấn chuột thêm một cái rồi vươn vai thật dài.

Nhìn lên đồng hồ──đã gần năm giờ sáng, cũng sắp đến lúc mặt trời mọc.

Nhìn qua ô cửa sổ bên cạnh bàn máy tính, ánh bình minh trong veo màu xanh biếc dần bao phủ khắp phố phường.

Nhà Nito ở tầng năm của một khu chung cư, từ đây có thể nhìn thấy cả trường học và khu vực trước nhà ga, thu trọn vẹn khung cảnh khu phố Ogikubo nơi chúng tôi sống vào tầm mắt.

──Một ngày mới đã bắt đầu.

Bình minh đã đến với chúng tôi, những người vừa kéo gần mối quan hệ thêm một bước ngắn──

Tôi hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm, rồi nhấn chuột thêm vài lần nữa.

Và rồi…

“Xong rồi, Nito! Video… hoàn thành rồi!”

“Ồ…!”

“Để chắc chắn, phiền cậu kiểm tra lại giúp tớ nhé.”

“Ừm, tớ biết rồi!”

Tôi và Nito đổi chỗ cho nhau, cậu ấy bắt đầu kiểm tra lại video.

Đoạn phim vừa dựng xong được phát lại trên màn hình.

Một video giới thiệu về các hoạt động trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ chúng tôi.

Đây chắc chắn──sẽ là khởi đầu của tất cả.

Lấy video này làm vạch xuất phát, cuộc sống cao trung sẽ chính thức được viết lại.

Cảm giác mệt mỏi và thỏa mãn cùng lúc trào dâng trong cơ thể, tôi khắc sâu hình ảnh đoạn phim đang chiếu trên màn hình vào tâm trí.

Và rồi──sau khi đã kiểm tra đến giây cuối cùng.

“…OK, ừm, tớ thấy hoàn hảo lắm!”

Nito quay sang nhìn tôi và khẽ mỉm cười.

“Lần đầu tiên mà làm được đến mức này, cậu giỏi thật đấy…”

“Vậy sao? Tốt quá rồi. Cuối cùng cũng kịp lúc!”

“Tớ thật sự xin lỗi, đã gây phiền phức cho cậu rồi…”

“Không không không, đã bảo không sao rồi mà.”

Tốt rồi… vậy là công việc của hôm nay đã hoàn thành.

Sau đó tôi về nhà ngủ bù, rồi đến phòng sinh hoạt cho mọi người xem video.

Chỉ cần đăng tải tệp tin lên trang web là chúng tôi sẽ có thành tích hoạt động, và có thể giữ lại được hội thiên văn rồi.

“…Phù.”

Cảm giác an tâm này khiến tôi không kìm được mà gục xuống bàn.

Thấy vậy, Nito bật cười khúc khích.

“…Cảm ơn cậu, Meguri.”

Giọng nói của cậu ấy nghe thật hạnh phúc.

Sau đó, cậu ấy khẽ hít một hơi──

Và dùng chính cái giọng điệu của ngày hôm ấy khi đáp lại lời tỏ tình của tôi──để nói:

“Sau này cũng xin cậu… chiếu cố nhiều hơn.”