1
──Tan học, tất cả mọi người đều tụ tập trong phòng câu lạc bộ.
Tôi mang tâm trạng như bám lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, bắt đầu lật xem nhật ký hoạt động của câu lạc bộ năm ngoái.
Nhưng──dù lật hết cuốn này đến cuốn khác,
từng trang ghi chép chỉ toàn là chuyện lặt vặt thường nhật.
“…Không được rồi.”
Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi thở dài khép lại cuốn sổ tay.
“Năm ngoái đúng là chẳng làm được gì cả. Không có buổi công bố nào, cũng không tham gia bất kỳ cuộc thi nào…”
Tôi đã hy vọng vẫn còn một tia hy vọng mong manh.
Thứ chúng tôi cần bây giờ là minh chứng cho các hoạt động từ tháng Tư năm ngoái đến hiện tại.
Tức là khoảng thời gian một năm mà cả nhóm đã vắng mặt──Tôi đã tưởng đâu các đàn anh đàn chị có thể đã làm gì đó, có thể từng tổ chức một sự kiện có thể xem là hoạt động công bố, hoặc tham gia một cuộc thi nào đó.
Thế nhưng──hi vọng ấy đã nhanh chóng bị dập tắt.
Ít nhất trong suốt năm học vừa rồi, Câu lạc bộ Thiên văn của ngôi trường này hoàn toàn không có bất kỳ hoạt động nào có thể xem là "thành tích".
Kể cả khi còn học ở đây, chúng tôi cũng chẳng nghiêm túc gì hơn, nên cũng chẳng có tư cách oán trách ai cả.
“Khốn thật… giờ phải làm sao đây…!”
Tôi vừa vò đầu bứt tai vừa gào lên trong nỗi hoảng loạn.
“Làm thế nào để từ giờ đến hạn có được thành tích hoạt động? Mình phải xin lỗi mọi người nữa… tất cả là vì mình thiếu thận trọng…”
Phải rồi──mọi lỗi lầm đều là của tôi.
Vì muốn giữ lại Câu lạc bộ Thiên văn, tôi đã lôi kéo mọi người vào chuyện này.
Vậy mà ngay cả điều kiện cơ bản nhất tôi cũng không xác minh kỹ càng? Thật quá vô trách nhiệm.
Trong dòng thời gian cũ, khi còn là học sinh, tôi chỉ biết mỗi điều kiện “nếu không đủ bốn người thì sẽ bị giải thể”, ngoài ra hoàn toàn không nắm rõ những yêu cầu khác.
Nhưng──chính vì vậy…
Chính vì đã biết mình từng không hiểu rõ, lần này lẽ ra tôi phải kiểm tra thật kỹ từ đầu.
“Cậu không cần xin lỗi đâu mà.”
Nito đang ngồi trước cây đàn piano quen thuộc của mình, giọng nói chan chứa sự dịu dàng.
“Tớ mới là người quá ỷ lại vào cậu. Cậu vừa mới vào học, làm sao biết được mấy điều đó chứ. Chính tớ cũng không kiểm tra kỹ mà…”
“…Xin lỗi. Thật ra anh có biết cần phải có thành tích hoạt động.”
Rokkuyo-senpai cúi đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ ân hận hơn bất kỳ ai khác.
“Bạn anh trước đây từng định thành lập một câu lạc bộ, nên anh biết là có điều kiện đó. Nhưng anh lại lơ là, cứ nghĩ Câu lạc bộ Thiên văn chắc chắn có thành tích rồi…”
“Cũng không trách được đâu ạ. Senpai mới gia nhập chưa lâu mà… Vậy giờ phải làm sao?”
Igarashi Moene cắn môi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn khắp lượt.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ…?”
“Hay tối nay tụi mình thử quan sát bầu trời luôn đi?”
Rokkuyo-senpai đứng dậy khỏi ghế, bước tới chỗ kính thiên văn trong phòng.
“Cái này vẫn còn dùng được chứ? Tối nay dùng nó để quan sát sao trời, rồi ghi chép lại, nộp làm thành tích hoạt động.”
“Không được đâu… Em nghĩ nhà trường sẽ không chấp nhận kiểu hoạt động như vậy.”
Tôi vừa trả lời vừa lục tung ngăn tủ chứa đồ của câu lạc bộ, vẫn không nỡ từ bỏ.
“Phải là thành quả nghiên cứu đủ điều kiện để công bố ra bên ngoài mới được…”
“Thế… thế thì…!”
Igarashi bất ngờ lấy điện thoại từ túi ra.
“Tớ sẽ tra xem tối nay có cuộc thi nào liên quan không! Dù không chắc có cuộc thi thiên văn, nhưng biết đâu…”
“Tớ cũng từng tra rồi. Không có đâu. Mà nói thật, mấy cuộc thi thiên văn học vốn đã hiếm lắm rồi…”
Tiện thể nói thêm──nếu là mấy năm trước…
Tôi từng tìm thấy ghi chép Câu lạc bộ Thiên văn tổ chức công bố thành quả vài lần.
Ví dụ như trong lễ hội trường.
Hay là trong đợt tuyển thành viên đầu năm.
Thậm chí cả ngày hội thể thao.
Khi có cơ hội, Câu lạc bộ sẽ tận dụng phòng sinh hoạt để trưng bày mô hình, biến nơi đó thành một “vũ trụ thu nhỏ” – có khi còn giúp làm bảng cổ động cho lớp trong hội thao nữa.
Chính bằng những hoạt động như thế, đàn anh đàn chị đã bảo vệ được căn phòng này, gìn giữ câu lạc bộ.
Thế nhưng──truyền thống ấy đã đứt đoạn từ năm ngoái.
Vì thế mà giờ đây, bốn đứa bọn tôi bị mắc kẹt ở đây, loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo.
“…Khốn thật. Phải làm sao đây…”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào tủ, cố vắt óc suy nghĩ.
“Giờ mà muốn tạo ra thành tích cũng quá muộn rồi…”
Tôi cố hình dung trong đầu mọi khả năng có thể xảy ra.
Tự mình đứng ra tổ chức một buổi công bố tạm thời, hay phát động một cuộc thi quy mô nhỏ. Cũng từng thoáng nghĩ đến cả những phương án cực đoan như làm giả thành tích hoạt động…
Thế nhưng, chẳng có cách nào thực sự đem lại hy vọng rõ ràng.
Nếu kế hoạch thất bại, chẳng những chẳng thể nộp báo cáo cho cô giáo, mà nếu chẳng may bị phát hiện là bịa đặt, hậu quả sẽ còn tệ hơn nữa. Bị kỷ luật, thậm chí cấm túc ở nhà—viễn cảnh ấy cứ như đám mây mù rình rập trong đầu.
Vì vậy, tôi tiếp tục vắt óc suy nghĩ, một mình trong căn phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn – nơi đang chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.
Không gian im phăng phắc bao trùm khắp nơi. Tôi đã đến đây biết bao lần, vậy mà chưa bao giờ cảm thấy nó yên ắng đến nhường này.
Một căn phòng vốn luôn mang theo bầu không khí uể oải và an nhàn, tựa như một chiếc kén bông dịu dàng, mềm mại, dễ chịu… Nhưng lúc này đây, lại như bị bao phủ bởi một làn sương căng thẳng, đè nặng lên từng nhịp thở.
Đây là nơi từng ôm lấy những khoảnh khắc vụng dại và bình yên của bọn tôi—phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Thiên văn.
Vậy mà giờ đây, nó như đang giam cầm tôi trong một khoảng lặng ngột ngạt không lời.
Tôi cảm thấy khó thở, hai vai nặng trĩu, cố nghiến răng nhẫn nại nghĩ tiếp.
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu trong cơn lặng thinh ấy──
Do thiếu oxy, hay bởi bộ não đã mỏi mệt đến cạn kiệt sau những giờ phút suy tính không ngừng?
Ngay khi tầm nhìn bắt đầu nhòe đi bởi những vệt sáng trắng lấp lóa…
“…Thôi nào, chắc là đến nước bó tay rồi nhỉ?”
──Có ai đó khẽ lên tiếng.
“Ừ, không còn cách nào khác. Bọn mình cũng cố gắng hết sức rồi mà.”
Người vừa nói là Nito – nét mặt cô phảng phất nỗi buồn, nhưng lại nở một nụ cười tươi nhẹ nhìn tôi.
“…Cậu nói gì cơ?”
Tôi dè dặt hỏi lại.
“Cậu… định bỏ cuộc thật sao?”
“…Ừm, đúng vậy.”
Nito khẽ gật đầu, nụ cười thoáng chua chát.
“Hay là… cứ dừng lại ở đây thôi?”
“Không, biết đâu vẫn còn cách nào đó…”
“Có không? Với quãng thời gian còn lại, chắc khó lắm rồi…”
Nito nói như thể chuyện đó chẳng có gì nghiêm trọng, giọng điệu nhẹ tênh như thể chỉ đang trò chuyện vu vơ.
Tôi không dám tin vào tai mình.
Trong ký ức của tôi, Nito luôn là cô gái không bao giờ bỏ cuộc.
Dù khi sáng tác bị bế tắc, hay khi bị chỉ trích vô cớ trên mạng, cô vẫn kiên cường tiếp tục sáng tạo.
Tôi nhớ rõ cô từng nói trong một buổi phỏng vấn – rằng dù có bao lần vấp ngã, cô vẫn sẽ tự mình vực dậy, quay về bên cây đàn piano.
Một Nito như thế… lại nói “khó lắm” sao?
Cô ấy nói nghiêm túc đấy chứ…?
Nito khẽ hắng giọng, rồi dịu dàng cất lời:
“Thật lòng mà nói… tớ biết ơn lắm.”
Cô nhẹ nhàng nói tiếp.
“Cảm ơn Moe, cảm ơn tiền bối Rokkuyo, và đặc biệt là cậu, Meguri.”
Cô ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêng đầu như muốn nhìn thật sâu vào sắc mặt tôi.
“Cậu đã luôn rất nỗ lực. Vì muốn giữ lại Câu lạc bộ Thiên văn, cậu luôn là người đầu tiên đứng ra cố gắng. Dù không phải lúc nào mọi chuyện cũng suôn sẻ, dù có lúc thất bại, nhưng Meguri… bình thường cậu đâu phải kiểu người chăm chỉ thế này, đúng không? Cậu vốn là người thích sống thong dong mà?”
“…Ừm, đúng thế thật.”
Không ngờ cô lại nhìn thấu tôi đến thế…
Tôi đã cố không để lộ mặt này trước cô ấy.
Hóa ra, Nito thật sự rất tinh ý.
“Vậy mà cậu đã cố gắng hết sức. Moe và tiền bối Rokkuyo cũng chịu gia nhập câu lạc bộ là vì cậu đấy chứ? Nếu không có sự nỗ lực của cậu, chắc chắn tớ cũng không thể mong đợi được như bây giờ. Nên… tớ thật sự rất vui, cảm ơn cậu vì tất cả.”
Nói đến đây──ánh mắt cô nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt ấy như chứa đựng cả vũ trụ sâu thẳm và vĩnh hằng, xoáy thẳng vào trái tim tôi.
“Hơn nữa, lý do khiến cậu cố gắng đến vậy…”
“Chẳng phải là… vì tớ sao?”
Nito không vòng vo, thẳng thắn nói ra điều ấy.
“Dĩ nhiên, một phần là vì chính cậu. Nhưng đồng thời, cậu cũng nghĩ đến tớ nên mới cố đến thế, phải không?”
──Sao cô ấy lại biết?
Tại sao… đến điều đó cô cũng nhận ra?
Chính bởi vì bản thân tôi cũng đã nhận thức được điều ấy, nên lời cô nói như một liều thuốc cứu rỗi.
Tôi thật sự muốn gật đầu. Thật lòng muốn thừa nhận – rằng tất cả là vì muốn cứu cô.
Nhưng cuối cùng──tôi vẫn không thể mở miệng.
Vì tôi đã phạm phải một lỗi lầm cơ bản của cơ bản.
Vì tôi đã khiến mọi người thất vọng.
Tôi không xứng để thừa nhận điều đó.
“Nên là, vậy là đủ rồi… Bọn mình bỏ cuộc nhé. Cả bốn đứa cứ tận hưởng những ngày còn lại cùng nhau thôi.”
──Khoảnh khắc ấy, tôi thử tưởng tượng viễn cảnh nếu làm theo lời cô.
Từ bỏ việc giữ lại câu lạc bộ.
Quên đi chuyện thành tích hoạt động. Cứ thế, cả bốn đứa chúng tôi ở lại căn phòng này, cùng trải qua quãng thời gian cuối cùng của tuổi học trò.
Nghe cũng chẳng phải lựa chọn tồi.
Dù câu lạc bộ bị giải thể, chúng tôi vẫn có thể sinh hoạt đến hết năm nay. Nếu nghĩ xa hơn, tôi và Makoto có thể vẫn sẽ quay lại dùng căn phòng này. Những mối quan hệ bạn bè hình thành ở đây có lẽ cũng sẽ mang lại một chút thay đổi cho tương lai.
Chưa chắc mọi chuyện sẽ dẫn đến kết cục không thể cứu vãn với Nito.
“Nên là này, Meguri.”
Nito lại nở nụ cười ấy.
“Đủ rồi đấy. Mình bỏ qua chuyện câu lạc bộ đi, từ giờ sống thoải mái một chút cũng được mà.”
“…Tớ không từ bỏ đâu.”
Tôi thốt ra câu ấy như thể bản năng lấn át cả ý thức.
2
“Xin lỗi… nhưng tớ vẫn không thể từ bỏ.”
“Đã cố gắng đến mức này rồi, làm sao có thể vì một sai sót của bản thân mà buông xuôi… Tớ không muốn vậy.”
“Chuyện này đâu phải lỗi của cậu!”
Nito đột ngột đứng bật dậy.
“Cả bốn đứa bọn mình đều không xác nhận kỹ càng! Ai cũng có phần trách nhiệm!”
“Nhưng mà…!”
Tôi bật thốt, phản ứng hoàn toàn theo bản năng.
Lần đầu tiên, tôi phản bác lại lời của Nito.
“Tớ vẫn chưa thể từ bỏ! Tớ vẫn muốn tiếp tục nghĩ xem bản thân có thể làm gì… cho đến giây phút cuối cùng!”
──Tôi nhớ lại cái nguyên cớ khiến mọi chuyện rơi vào tình trạng này.
Nhớ lại những ngày tháng của đời học sinh trước khi bị thay đổi, và ngày lễ tốt nghiệp ấy──
Ngày Nito biến mất, thứ ùa tới trong lòng tôi khi ấy là sự hối hận, là tuyệt vọng.
Chính vì đã từ bỏ──mới khiến tương lai đó xảy ra.
Suốt ba năm qua, tôi chưa từng thực sự quyết tâm. Chính vì buông bỏ tất cả nên mới để mọi thứ sụp đổ.
Tôi từng nghĩ rằng để cố gắng được thì cần có năng lực. Có thể bây giờ cũng vẫn thế.
Nhưng giờ thì──tôi không màng đến điều đó nữa.
Nếu giờ tôi lại từ bỏ, Nito có thể sẽ một lần nữa biến mất khỏi thế gian này.
Chỉ cần có một phần trăm khả năng có thể ngăn điều đó xảy ra──tôi cũng muốn vùng vẫy đến giây cuối cùng.
──Tôi buộc phải gắng sức đến tận cùng.
“Nên… xin lỗi, tớ cần thêm thời gian để suy nghĩ.”
“…Meguri.”
Khi nhận ra thì──Nito đang nhìn tôi sững sờ.
Cả ba năm của dòng thời gian cũ, lẫn hiện tại đang bị viết lại này, tôi chưa từng thấy biểu cảm đó nơi cô ấy.
Cô như bị đơ ra, nhưng không phải kiểu lơ đãng thường thấy. Có gì đó thật khác lạ, thật khó lý giải…
“…Ừm, sao vậy?”
Tôi không khỏi lo lắng lên tiếng.
“Tớ nói gì kỳ lạ à? Hay trên mặt có dính gì rồi?”
Tôi thường hay gặp những chuyện như vậy… Lúc đang nói chuyện nghiêm túc thì bất chợt chảy nước mũi, hoặc đang suy nghĩ đắn đo thì môi lại bị dính dầu từ phần cơm hộp.
Nhưng lúc này thì tôi chẳng còn tâm trí để mà quan tâm đến mấy chuyện vặt đó.
Giữa tình cảnh then chốt thế này, ai còn để ý đến ngoại hình nữa chứ…
“…Không, không có gì cả.”
Nito khẽ ho mấy tiếng rồi mới trả lời, như thể đang che giấu điều gì đó.
“Chỉ là… tớ thấy cậu hơi đáng sợ thôi.”
“…Vậy, vậy à.”
Trong lúc trò chuyện, tiếng chuông vang khắp khuôn viên trường.
Đó là──tiếng chuông báo hiệu học sinh phải rời khỏi trường.
Một khi tiếng chuông ấy vang lên, học sinh sẽ không được phép ở lại trong khuôn viên nữa──
“──Không còn cách nào, hôm nay đành phải về trước thôi.”
Tôi đứng dậy, quay sang nói với cả nhóm.
“Tối nay tớ sẽ nghĩ thêm cách. Ngày mai cả bọn cùng hành động. Nếu suôn sẻ thì ngày kia vẫn kịp nộp lên trường. Nên là…”
Tôi đeo cặp lên vai.
Lần lượt nhìn về phía Igarashi, Rokkuyo-senpai và cuối cùng là Nito──
“──Mong mọi người hãy tiếp tục giúp đỡ tớ.”
*
“──Nói vậy chứ… rốt cuộc phải làm gì đây…”
Trên đường về nhà.
Dưới bầu trời đang ngả vàng dần, tôi lê từng bước qua những con phố yên ắng của khu dân cư, buông một tiếng thở dài.
“Không nghĩ ra được cách nào cả… Đến nước này rồi, làm sao mới có thể tạo ra một ‘thành tích hoạt động’ đây…”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy mặt trời đang dần chìm xuống khu nhà phía tây.
Gần đây, tôi có cảm giác ban ngày đã bắt đầu dài hơn.
Hồi tiểu học, từng năm dường như dài đến vô tận, vậy mà giờ đã là học sinh cấp ba, thậm chí là một người từng sống trọn vẹn ba năm cấp ba rồi, tôi mới hiểu ra──
Ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua… thật sự rất nhanh.
Vậy nên, ba năm… chỉ là gấp ba lần cái nhanh đó thôi.
Giờ tôi mới thật sự thấm thía: để có thể thay đổi tương lai trong khoảng thời gian ngắn ngủi này là điều khó khăn đến nhường nào.
“…À này, liệu có nên quay về tương lai để nghĩ cách không?”
Ý tưởng ấy bất chợt hiện lên trong đầu.
“Nếu quay lại ba năm sau, thời gian ở đây sẽ ngừng lại… Hay là sang bên đó nghĩ ngợi kỹ càng thêm?”
Ừm, về lý thuyết thì hoàn toàn khả thi.
Nếu đã cạn kiệt ý tưởng, tôi có thể ở lại bên kia cho đến khi tìm ra được điều gì đó. Có khi còn có thể bàn bạc với Makoto.
Tìm được giải pháp rồi quay về, thì dù không thể kéo dài thời gian còn lại, ít ra cũng tránh được việc cứ ngồi bất lực để thời hạn trôi qua trong vô nghĩa.
Thế nhưng…
“…Nhưng trường đã đóng cửa rồi.”
Tức là, hôm nay tôi không thể quay lại tương lai được nữa.
“Muốn chơi đàn cũng phải đợi sáng mai, nhưng như vậy thì lại quá gấp…”
Vừa nghĩ đến đó, tôi cũng vừa bước tới trước cửa nhà.
Nhà tôi là một căn nhà gỗ cũ kỹ, cách ga Ogikubo khoảng mười lăm phút đi bộ.
Tôi mở cửa bước vào, cất tiếng:
“Con về rồi ạ”
Từ trong phòng khách vọng ra một tiếng trả lời:
“Anh về rồi hả”
Giọng nói đó… chắc là của Mizuki.
Mizuki là em gái tôi, nhỏ hơn một tuổi, hiện đang học lớp chín.
Con bé hơi ngơ ngác, tính cách cũng có phần xuề xòa, trong mắt tôi – một người làm anh – thì nó là kiểu con gái chẳng mấy đề phòng với thế giới xung quanh.
Chợt, tôi nảy ra ý định muốn hỏi thử ý kiến của nó về chuyện xảy ra hôm nay – biết đâu con bé lại có đề xuất gì đó cho việc lập thành tích hoạt động…
…Dù lý trí thừa hiểu chắc chẳng mong đợi được gì hữu ích.
Thôi thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu vậy – tối nay sẽ tự mình vắt óc suy nghĩ đến cùng.
Đang mải nghĩ ngợi, tôi tháo giày, bước dọc hành lang, tiến về phía phòng khách.
Như thường lệ, tôi kéo cửa lùa ra.
“A~~mệt muốn chết~~…”
Còn chưa kịp buông xong lời than mệt y hệt một ông chú trung niên thì──
“──Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Một giọng nói vang lên.
Không phải giọng của người trong nhà. Là một chất giọng trong trẻo, dịu như chuông bạc.
Tôi giật mình ngẩng lên──“cô ấy” đang ngồi trên sofa.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt điềm tĩnh, vóc người nhỏ nhắn mảnh khảnh.
Mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, không phải màu vàng nhuộm thường thấy, mà là sắc đen tự nhiên—thuần khiết và rất đỗi quen thuộc.
Người em từng đồng hành cùng tôi trong quãng đời cấp ba đầu tiên──
“…Makoto!”
Akutagawa Makoto──đang ngồi trước mặt tôi.
“Hả? V-Vâng… Em là Makoto đây.”
“Gì vậy chứ, s-sao em lại ở đây?!”
Bị tôi chất vấn thẳng thừng, Makoto nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngơ ngác và cảnh giác.
“Ờm, em đến chơi với Mizuki mà… Nhưng anh biết em mình từ khi nào vậy…?”
“……”
A-a-a-a-a-a! Đúng rồi! Chết tiệt thật!
Lại sai lầm nữa rồi!
Em ấy nói đúng. Makoto vốn là bạn của Mizuki.
Nên mới có chuyện đến nhà chơi, nhờ thế mà sau đó dần thân thiết với tôi… Rồi khi đậu vào ngôi trường tôi đang theo học, cô ấy lập tức tham gia Câu lạc bộ Thiên văn để tìm chút thú vui giết thời gian.
Hơn nữa──đúng rồi.
Khoảng thời gian này chính là lúc Makoto lần đầu đến nhà chơi…
Tôi vì bận túi bụi với chuyện câu lạc bộ nên quên khuấy mất…
“À, cái đó… Mizuki! Anh hay nghe Mizuki nhắc đến em đấy!”
Tôi cuống quýt chống chế.
“Em ấy còn hay cho anh xem ảnh của em trên điện thoại nữa cơ… Xin lỗi nhé! Anh làm em giật mình phải không, tự nhiên gọi tên thẳng thừng như vậy…”
“Thì ra là vậy à…”
Makoto tuy miệng nói thế, nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được nghi ngờ.
Thậm chí cả Mizuki cũng chẳng giúp gì được…
“Ủa~~em từng kể với anh chuyện về Makoto sao ta…?”
Con bé vẫn giữ chất giọng ngây ngô như thường ngày, đầu nghiêng sang một bên đầy thắc mắc.
“Em nhớ là cũng chưa từng cho anh xem ảnh mà…”
“Gì cơ~~có đấy chứ! Em kể rồi mà! Anh nhớ là…”
“Thật không…?”
Xin lỗi nhé, ông anh đây đang nói dối. Nhưng tình thế nguy cấp, mong em rộng lượng cho qua…
“…À, cũng trễ rồi nhỉ.”
Makoto ngẩng lên nhìn đồng hồ, gương mặt thoáng nét giật mình.
“Mình phải về thôi.”
“À à, ừm, để tớ tiễn cậu về”
“Ừm, vậy anh cũng đi cùng luôn. Trời cũng tối rồi mà.”
Từ đây đến nhà Makoto mất chừng mười phút đi bộ.
Tuy không quá xa, nhưng trời đã tối, hai nữ sinh cấp hai đi bộ ngoài đường vẫn khá nguy hiểm.
Makoto quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“…Cảm ơn anh.”
Makoto thì thầm bằng một giọng nói nhỏ nhẹ đến mức tưởng chừng có thể tan biến giữa gió chiều.
3
Tôi bước đi giữa khu dân cư lặng lẽ, phía trước là hai người con gái ríu rít trò chuyện không dứt.
Âm thanh từ các ngôi nhà xung quanh – tiếng tivi, tiếng bếp núc – hòa lẫn vào mùi thơm mùa xuân thoang thoảng trong không khí, gợi tôi nhớ đến thời cấp hai của chính mình.
“Cơ mà, lúc Makino còn dây dưa với cậu kia, cậu ta vẫn đi chơi thân với đám con trai khác nữa, mình nhìn mà chán không chịu nổi luôn ấy~~”
“Mình không muốn thấy cảnh đánh ghen đâu nha. Lớp mình vẫn đang yên ổn mà.”
Cuộc đối thoại giữa Mizuki và Makoto cứ như thể hai người đã có tập duyệt trước.
Mizuki sẽ kể lể những chuyện phiền phức gần đây, còn Makoto thì lắng nghe và đáp lại vừa đủ – đại khái là như vậy.
Nhưng mà… ở độ tưởi còn đang học cấp hai, mà đã phải đối mặt với chuyện tỏ tình hay không tỏ tình rồi sao?
Hồi đó xung quanh tôi hoàn toàn chẳng có lấy một mẩu chuyện như thế… hay là mọi người đều âm thầm yêu đương hay hôn nhau ở những nơi mà tôi chẳng hề hay biết?
…Nhưng mà…
“À mà này, nói đến lớp mình, Makoto thấy vụ đổi chỗ ngồi lần này thế nào?”
“Ừm~~cũng ổn mà.”
Tôi hiểu cảm giác Mizuki khi muốn bàn chuyện này với Makoto.
Ở Makoto có một thứ khí chất khiến người ta muốn trút bầu tâm sự – những chuyện không cam lòng hay khó chấp nhận. Dĩ nhiên, cũng sẽ muốn chia sẻ những điều vui vẻ hay suôn sẻ với em ấy, nhưng vào lúc tổn thương hay rối bời, Makoto luôn giữ được bình thản, lắng nghe chúng tôi với nụ cười nhè nhẹ, như thể muốn nói: “Thật là đau đầu ghê…”
Từ hồi cấp hai, Makoto đã là người như thế, chưa từng thay đổi.
Giờ đây, em ấy lại mỉm cười có phần khó xử với Mizuki.
“Mà nè, Mizuki, chỗ ngồi mới của cậu còn gần cửa sổ hơn trước, lại gần cả Nishiki nữa, nghĩ vậy thì chẳng phải thấy ổn hơn rồi sao?”
“Á~~cậu nói vậy thì cũng có lý đấy. Thật ra mọi chuyện đâu đến mức tệ như mình than đâu ha…”
Nghe Makoto nói, Mizuki chợt thả lỏng, nét mặt như đã được tháo gỡ hoàn toàn.
Makoto à, xin lỗi nhé. Lâu nay em luôn là người lắng nghe anh em nhà Sakamoto trút nỗi niềm.
Dù từ khi lên cấp ba, em và Mizuki học khác trường, nhưng rồi vẫn phải nghe tanh than thở suốt hai năm. Mong em sau này cũng tiếp tục quan tâm đến hai anh em nhiều hơn…
Ngay lúc ấy.
“…À này.”
Một điều bỗng vụt qua đầu tôi.
“Này, Makoto.”
“Hử, gì vậy?”
Bị tôi bất ngờ gọi tên, Makoto quay đầu lại, có chút giật mình.
Đúng rồi, giờ tôi chỉ là “anh trai của bạn”. Xin lỗi, dọa em rồi.
“Anh có thể bàn với em một chuyện được không?”
Tôi muốn nói chuyện cùng Makoto.
Muốn kể với Makoto trước mắt về tình cảnh và băn khoăn của tôi hiện tại.
Dĩ nhiên tôi không trông mong em ấy lập tức đưa ra giải pháp – đối với một học sinh trung học cơ sở, nghĩ ra cách xoay chuyển tình thế đâu phải chuyện dễ dàng.
Dù vậy──tôi tin rằng, chỉ cần trò chuyện thôi, cũng đủ để bản thân sáng tỏ hơn trong đầu.
Bởi Makoto từng cùng tôi nói chuyện suốt hàng chục, thậm chí hàng trăm giờ. Chỉ cần được nói chuyện cùng em ấy, tôi có cảm giác mình sẽ nhìn thấy một tia hy vọng.
“Hử? Ừm, được thôi…”
Makoto vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng cũng khẽ gật đầu.
Em ấy luôn cảnh giác cao độ, đôi khi còn tỏ ra khó gần, nhưng về bản chất vẫn là một người tốt – như chính lúc này.
“Cảm ơn em… Ừm, hiện tại anh đang tham gia Câu lạc bộ Thiên văn, nhưng câu lạc bộ sắp bị giải thể, nên anh đang cố tìm cách cứu nó.”
“Ồ, Câu lạc bộ Thiên văn…”
“Thật ra, anh phải nộp ‘thành tích hoạt động’ lên trường vào ngày mốt – hoặc phải tham gia một cuộc thi, hoặc công bố nghiên cứu ra bên ngoài. Nhưng cả hai bên đều không kịp chuẩn bị.”
“…Ể, cả hai đều không kịp á? Ngày mốt đã phải nộp rồi mà?”
“Ừ…”
Tôi gật đầu, vai rũ xuống như thể bị rút cạn sức lực.
Thấy Makoto mở to mắt, tôi cũng thấm thía cái cảm giác: “Quả nhiên nhìn từ góc độ khách quan thì đúng là… quá gấp nhỉ…” hay “Không dễ chút nào…”
“Nhưng mà… anh muốn cố giữ lấy câu lạc bộ này.”
Tôi lại thẳng lưng, kiên định nói tiếp.
“Nên anh đang cố gắng tìm cách. Makoto… em có ý tưởng gì không?”
“Ể~~ừm~~…”
Makoto khoanh tay, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Tham gia cuộc thi hay công bố kết quả… À mà, cái gọi là công bố đó, chỉ cần để người ngoài thấy được hoạt động của các anh là được hả?”
“Ừ, chắc là vậy.”
“Ra thế, vậy thì…”
──Makoto cất lời với một vẻ tự nhiên như chẳng có gì to tát…
Cái giọng như thể đang nói một điều ai cũng nghĩ ra được──em ấy đã đưa ra “một ý tưởng”.
“…Thế nào? À~~mà chắc các anh đã nghĩ đến cách này rồi ha?”
Makoto có phần không chắc chắn, đưa tay gãi má.
“Nếu vậy thì còn cách nào khác không nhỉ… cảm giác vẫn còn đó──”
“──Makoto!”
Tôi không thể kiềm được──túm chặt lấy cô ấy.
Hai bàn tay tôi siết lấy tay Makoto thật mạnh.
“Chính là cái đó! Cái này nhất định sẽ được!”
“Ể! A…”
Makoto ban đầu giật mình kinh ngạc, rồi ánh mắt lạc lõng, đầy bối rối, lặng lẽ dao động khắp nơi.
“Xin lỗi nha, lại làm em hoảng rồi! Nhưng thật sự anh mừng không kìm được!”
“May mà anh đã bàn với em! Quả nhiên là Makoto, đáng tin cậy vô cùng!”
“V-Vậy à… Vậy thì tốt quá rồi…”
Tôi đã vui đến mức chỉ cần không chú ý một chút thôi là có thể ôm chầm lấy em ấy mất.
Dĩ nhiên, tôi đâu có làm thật. Nếu ôm thật, kiểu gì cũng bị Makoto hoặc Mizuki lôi thẳng đến đồn cảnh sát cho xem.
Thế nhưng──tôi thật sự vô cùng biết ơn.
Ý tưởng mà Makoto đưa ra, chính là chìa khóa giải quyết tất cả.
Ở một nghĩa nào đó, nhờ có ý tưởng ấy, Câu lạc bộ Thiên văn của chúng tôi cuối cùng cũng có thể thành hình──
“Tốt lắm! Mai anh sẽ báo ngay cho mọi người!”
Tôi lại cất bước về phía nhà Makoto, như đang thì thầm tự nhủ với chính mình.
“Không còn nhiều thời gian nữa. Tối nay chuẩn bị kỹ nhất có thể──ngày mai quyết định thắng thua trong một lần thôi!”
“…Ê, Makoto, cậu quen anh tớ từ trước rồi à?”
“Không đâu, hôm nay mới gặp lần đầu thôi…”
Tôi nghe thấy Mizuki và Makoto thì thầm trò chuyện phía sau.
“Mà sao hai người thân nhau ghê vậy…”
“Không hiểu nổi luôn đó…”
Anh đã sống bên em suốt hai năm rồi.
Là em của một năm sau, khi đã vào cấp ba.
Vì thế lần này──anh cũng sẽ chờ em, trong căn phòng câu lạc bộ Thiên văn của một năm sau.
Chờ để lại được cùng cậu lặng lẽ giết thời gian… như những ngày xưa cũ.
*
“──Chính là vậy, tớ muốn làm xong việc này trước ngày mai!”
Và thế là──chiều hôm sau, sau khi tan học.
Nito, Igarashi và Rokkuyo-senpai đều đã có mặt trong phòng câu lạc bộ.
Tôi viết ý tưởng mà Makoto đưa ra lên bảng trắng – và nói với mọi người.
“Chỉ cần làm thế này là có thể công bố với thế giới bên ngoài rồi! Hẳn cũng sẽ được tính là thành tích hoạt động!”
Mọi người nhìn tôi──
Nhìn vào “ý tưởng tuyệt vời” mà tôi đang trình bày──
“Ồ… ‘quay video’ hả.”
Nito tròn mắt thán phục.
Igarashi và Rokkuyo-senpai cũng tiếp lời:
“‘Từng bước khám phá tiểu hành tinh’, rồi đăng lên nền tảng video…”
“Cách này đúng là có thể làm kịp thời hạn đấy.”
──“Chỉ cần quay video là được mà, đúng không?”
Đó chính là ý tưởng mà Makoto đưa ra ngày hôm qua.
“Ghi hình hoạt động của câu lạc bộ, hoặc mục tiêu sắp tới, rồi thường xuyên đăng lên kênh của các anh.”
Thật sự là một cách rất khôn ngoan – tôi hoàn toàn thán phục từ tận đáy lòng.
Cách này rõ ràng có thể xem là “công bố ra bên ngoài”. Nếu suôn sẻ, có khi chỉ với số người hiện tại cũng đủ để bắt đầu – hơn nữa, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Tất nhiên, ngay từ đầu đã làm một video quy mô lớn là điều rất khó.
Thế nên, đầu tiên là một đoạn giới thiệu: mục tiêu của kênh, các thành viên, cùng kế hoạch hoạt động về sau.
Chỉ cần như vậy──chỉ cần xác định được mục tiêu cụ thể.
Chỉ cần cho thấy rõ định hướng phát triển của kênh, cùng quyết tâm sẽ tiếp tục duy trì, thì khả năng được nhà trường chấp nhận là rất cao.
Hơn nữa, Câu lạc bộ Thiên văn còn có Nito.
Nito vốn đã có kênh riêng, thường xuyên đăng video, và còn đạt lượt xem cực kỳ cao.
Cô từng nói, từ khâu quay đến biên tập đều do cô tự làm – có kỹ năng sản xuất hoàn chỉnh. Nếu chẳng may gặp khó khăn… thì chỉ cần nhờ chị Minase góp ý là được. Hôm gặp mặt, chị ấy còn đưa danh thiếp và nói: “Có vấn đề gì cứ gọi cho chị”, “Chuyện nhỏ cũng được, đừng ngại.”
──Vì vậy…
Ý tưởng Makoto đưa ra thực sự là giải pháp tối ưu, hoàn hảo đến khó tin.
“…À phải rồi.”
Nito nhìn lên bảng trắng.
“Tớ thấy ‘khám phá tiểu hành tinh’ là một mục tiêu tuyệt vời, bản thân tớ cũng muốn thử xem sao… nhưng học sinh cấp ba thực sự làm được à? Nói đúng hơn là, tại sao cậu lại chọn mục tiêu đó?”
“…À, ừm, chuyện là vậy…”
Cũng đúng, chuyện này cần phải giải thích.
Tôi đã trăn trở cả đêm, rồi cuối cùng chọn mục tiêu ấy──
“…Tớ vốn muốn được đặt tên cho một ngôi sao.”
Tôi nhẹ nhàng nhớ lại tuổi thơ và chậm rãi nói:
“Hồi nhỏ, có người từng nói với tớ: những ngôi sao lấp lánh trên trời đều có tên riêng, và người phát hiện ra nó mới có quyền đặt tên… Khi ấy tớ cảm thấy, việc đặt tên cho một điểm sáng trên bầu trời là điều gì đó vô cùng vĩ đại. Dù sau này tớ không còn nữa, người đời vẫn sẽ gọi ngôi sao đó bằng cái tên mà tớ đặt. Khi ấy tớ còn rất nhỏ, nhưng đã xúc động lắm…”
Tôi nhớ khi đó là lúc cả nhà trở về từ một chuyến du lịch.
Trên đường từ ga tàu về nhà, tôi đi bên cạnh bố, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, và ông đã kể cho tôi nghe.
Rằng những điểm sáng tôi đang nhìn thấy – hay cả những ngôi sao mắt thường chưa thấy nhưng đã được chứng minh tồn tại – đều có câu chuyện riêng của chúng, và đã gắn bó cùng lịch sử loài người qua hàng thế kỷ──
Người ta hay nói ở Tokyo chẳng nhìn thấy sao, nhưng không hoàn toàn đúng.
Bầu trời đêm ở Ogikubo vẫn lấp lánh tinh tú – tựa như có ai vô tình làm đổ cả hũ đường. Khi ấy, tôi – với thân hình bé xíu – đã dang tay đón lấy ánh sáng truyền về từ hàng trăm triệu năm ánh sáng xa xăm.
4
Khi ấy, sống lưng tôi như tê dại, đôi chân cũng bắt đầu run rẩy, cảm giác chỉ một giây nữa thôi là nước mắt sẽ ứa ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải qua một cảm xúc mãnh liệt đến vậy.
“Sau đó tớ lập tức say mê bầu trời sao. Tớ đã tìm hiểu rất nhiều tư liệu, và phát hiện ra rằng – có không ít trường hợp học sinh trung học phát hiện được tiểu hành tinh. Câu lạc bộ Thiên văn của học sinh cấp ba cũng từng tìm thấy những thiên thể chưa được biết đến.”
“Thật á, thiệt không vậy?”
Rokkuyo-senpai tò mò ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú.
“Lãng mạn ghê luôn.”
“Đúng không? Dĩ nhiên là sau khi phát hiện cũng không thể đặt tên ngay, ít nhất phải theo dõi quỹ đạo trong suốt bốn năm mới đủ điều kiện.”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng với Rokkuyo-senpai, rồi tiếp tục giải thích.
“Phải xác định chính xác đường đi của hành tinh, nên không thể hoàn tất mọi thủ tục trong thời gian còn học. Nhưng chỉ cần đáp ứng được tất cả điều kiện, người phát hiện sẽ có quyền đặt tên cho nó. Vì vậy, nếu mọi người không thấy phiền… tớ muốn lấy đó làm mục tiêu cuối cùng của kênh. Và nếu một ngày nào đó thực sự phát hiện ra một tiểu hành tinh mới… tớ muốn được cùng mọi người ở đây đặt tên cho nó.”
…Nói cho đúng, một nửa trong số đó chỉ là ảo mộng.
Việc học sinh trung học ở Nhật phát hiện được một tiểu hành tinh, là chuyện hiếm đến mức mười năm may ra mới có một lần, lại thường được các phương tiện truyền thông đưa tin.
Xét về hiện thực, một câu lạc bộ với quy mô như chúng tôi muốn đạt đến thành tựu ấy, quả thật là quá sức.
…Nhưng tôi vẫn muốn giữ lấy ước mơ đó.
So với việc ngay từ đầu đã nghĩ “không thể”, rồi buông xuôi không làm gì, tôi muốn tin rằng, chỉ cần không ngừng vươn tay theo đuổi, thì một ngày nào đó điều ấy sẽ thành hiện thực.
Bởi vì──Nito trong tương lai nhất định đang đợi ở nơi ấy.
“…Ừ, cùng thử xem sao.”
Nito như vừa đưa ra quyết định, vừa lấy chiếc laptop từ trong cặp ra.
“Tớ sẽ làm video. Mọi người cùng cố gắng nhé. Dụng cụ ở chỗ tớ có đủ, cứ yên tâm.”
“Rồi~~Vậy thì chiến đấu hết mình thôi~~”
Igarashi nở nụ cười rạng rỡ, tiếp lời:
“Tớ cũng thích ngắm sao lắm, làm video nghe chừng cũng thú vị đó~~”
“Tuyệt đấy, anh đồng ý.”
Rokkuyo-senpai cũng gật đầu mạnh mẽ.
“Cái cảm giác lật ngược tình thế trong phút chót như thế này thật sự khiến người ta hứng khởi.”
“…Cảm ơn mọi người.”
Được nghe họ thừa nhận trực tiếp như vậy, tôi chỉ biết khẽ gật đầu.
Và rồi──tôi cúi đầu thật sâu, nói một lần nữa:
“Tuy thời gian rất gấp… nhưng mong mọi người cùng giúp đỡ nhé!”
*
Trước tiên, tôi bắt đầu giải thích về khung nội dung của video.
Phải quyết định trình tự tổng thể, những thông tin cần truyền tải, cũng như định hướng biên tập.
“──Tớ muốn bắt đầu bằng một tiêu đề hiện ra giữa màn hình, trên nền là bức ảnh phòng câu lạc bộ…”
Tôi kê bàn vào chính giữa phòng, lần lượt trình bày với mọi người.
“Sau đó sẽ xuất hiện rõ ràng mục tiêu chính. Tớ nghĩ mình nên nói vài lời dẫn trước, rồi sớm chuyển sang giới thiệu kế hoạch hoạt động, để người xem nắm được rằng bọn mình sẽ còn tiếp tục cập nhật nội dung…”
Mọi người chăm chú lắng nghe, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
Trước đây tôi chỉ biết xem video, nên vẫn lo không biết liệu kế hoạch này có thể thực hiện được không…
Nhưng chỉ cần có ý kiến từ các thành viên, chắc chắn chúng tôi sẽ tạo ra được một sản phẩm đáng để chờ đợi.
“Sau khi giới thiệu xong phòng câu lạc bộ và thiết bị, cuối cùng sẽ là phần kết. Dù sao cũng là video đầu tiên, nên không nên quá dài, tổng thời lượng tốt nhất là dưới năm phút… Mọi người thấy sao?”
Tôi ngẩng đầu lên hỏi ý kiến.
“Đó là ý tưởng của tớ hiện giờ, nếu có góp ý gì thì cứ nói nhé──”
*
──Sau khi xác định xong cấu trúc video.
Chúng tôi thảo luận thêm một chút, rồi nhanh chóng phân chia nhiệm vụ cho từng người.
· Biên tập video: Nito Chika
· Giọng đọc: Rokkuyo Haruki
· Quay phim: Igarashi Moene
· Kịch bản: Sakamoto Meguri
· Truyền thông mạng xã hội: Rokkuyo Haruki
· Hỗ trợ sản xuất: Sakamoto Meguri
Thật may là mỗi người một thế mạnh riêng, nên việc phân công được hoàn tất chỉ trong chớp mắt.
Ngay cả tôi cũng thấy lần sắp xếp này hợp lý đến kỳ lạ.
Nhân tiện, đây chỉ là bản phân công cơ bản. Khi bắt tay vào thực hiện, bọn tôi quyết định sẽ linh hoạt điều chỉnh—ai rảnh tay thì lập tức hỗ trợ người đang ngập việc.
“Được rồi, thử xem sao nhé.”
“Dùng điện thoại của tớ để quay được không?”
“Vậy tớ thử đọc thoại trước đã.”
Mỗi người liền về đúng vị trí của mình.
Cảnh tượng đó khiến lòng tôi dịu lại, tôi cũng bắt đầu viết tiếp phần kịch bản trên điện thoại──
*
“Xong rồi! Đăng ký tài khoản, lập kênh xong xuôi!”
Rokkuyo-senpai ngẩng đầu khỏi chiếc máy tính mượn từ Nito.
“Cảm giác này sao nhỉ? Tớ ghép ảnh chụp phòng câu lạc bộ với mấy tấm ảnh bầu trời sao từ khóa trước, dùng làm ảnh bìa kênh luôn.”
“…Oa~~đẹp đấy!”
Igarashi, đang quay hình trong phòng câu lạc bộ, khẽ mỉm cười nhìn màn hình.
“Nhìn có phong cách quá.”
“Thiệt đó, trông xịn ghê!”
Tôi cũng ghé mắt nhìn vào.
Chúng tôi vừa tạo xong một kênh trên nền tảng chia sẻ video phổ biến, mang tên “Kênh chính thức của Câu lạc bộ Thiên văn – Trường trung học Amanuma”.
Đúng như lời senpai, ảnh bìa ghép từ phòng câu lạc bộ thân thuộc và bầu trời sao…
“Đẹp thật.”
Không biết vì sao, nhưng tôi thấy nó cực kỳ cuốn hút.
Không màu mè, chỉ là vài mảng ảnh ghép đơn giản, vậy mà vẫn toát lên khí chất tinh tế của người thiết kế.
Và rồi một cảm giác rất lạ chợt dâng lên trong lòng…
Chúng tôi—những người vẫn thường chỉ ngồi xem video của người khác—giờ đây lại có kênh của riêng mình, một nơi sẽ chứa đựng dấu ấn của tụi tôi.
Như thể… một con người mới đang dần sinh ra.
“Ừ, tớ cũng thấy tuyệt lắm!”
Nito gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ.
Rồi cô chăm chú nhìn ảnh bìa một lúc, hỏi:
“Cậu ghép kiểu gì vậy? Dùng phần mềm chỉnh ảnh hả?”
“Phải đấy, máy này có sẵn phần mềm. Tớ thử vài cái rồi ráp được tấm này.”
“Ra là vậy… Hay ghê!”
Chỉ “thử vài cái” mà ra kết quả vậy ư? Đó là phần mềm chỉnh ảnh chuyên nghiệp mà Nito vẫn dùng mà…
Còn Nito, sao cậu lại chấp nhận chuyện đó nhẹ nhàng quá vậy chứ…
*
“Phù…”
Tôi thở ra một hơi nhẹ khi đã viết được một đoạn kịch bản.
Ngoái nhìn ra cửa sổ──mặt trời đã sắp khuất bóng.
Với vai trò là trợ lý sản xuất, tôi so lại tiến độ với thời gian hiện tại──quả thực hơi gấp.
Chưa biết có kịp hoàn thành mọi cảnh quay trước giờ rời trường không.
Nhưng nếu xong hết phần này, nghĩa là tiến độ hôm nay đã đạt.
“…Ráng thêm chút nữa nào.”
Không được phép lơ là.
Còn một vài phân đoạn nữa vẫn chưa viết xong.
Tôi mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại, tiếp tục viết lời dẫn cho phần giới thiệu bản thân và phòng câu lạc bộ.
*
“──Xong rồi, đã thu hết tất cả tư liệu cần thiết cho hôm nay!”
Tiếng chuông vang lên trong khuôn viên trường.
Đó là chuông báo hiệu học sinh cần rời khỏi trường.
“Cắt sát giờ thật đấy… nhưng hình như đã đủ hết rồi.”
Tôi rà lại từng hạng mục trong danh sách, gật đầu chắc nịch.
Phải, tất cả đoạn phim cần thiết đều đã được ghi lại.
Giờ chỉ còn chờ biên tập và đăng tải.
Khi phần việc đó hoàn thành, chúng tôi sẽ có “hoạt động thực tế” để nộp cho trường, qua đó cứu lấy Câu lạc bộ Thiên văn khỏi nguy cơ bị giải tán──
“…Giờ thì chỉ còn trông cậy vào Nito thôi.”
…Phần này là điều khiến tôi lo nhất.
“Cậu chắc phải thức tới khuya để dựng video mất… xin lỗi nhé, nhờ cả vào cậu rồi.”
Tới giờ, mọi người chỉ mới lo phần ghi hình.
Khâu hậu kỳ, từ dựng cảnh đến chỉnh sửa, chỉ có thể mang về nhà làm.
Và──người duy nhất có đủ thiết bị lẫn kỹ năng biên tập chính là Nito. Dù thấy áy náy, nhưng tất cả gánh nặng trước khi video được đăng công khai đều đổ dồn lên vai cậu ấy.
Dự kiến sáng sớm hôm sau, mọi người sẽ tập trung lại để cùng kiểm tra bản dựng cuối, rồi mới chính thức đăng lên.
“Ừ, để mình lo.”
Nito gật đầu, tuy gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“Mình nhất định sẽ dựng xong trước khi trời sáng!”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Tôi cũng gật đầu, rồi quay sang nhìn mọi người, nói tiếp:
“Vậy hôm nay kết thúc tại đây nhé.”
Cả Igarashi và tiền bối Rokkuyo đều gật đầu đồng tình.
“Giờ là giai đoạn nước rút thực sự rồi, mong mọi người cố gắng hết mình đến phút cuối cùng!”
*
Đêm đó, tôi nằm trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn “kênh của tụi mình” qua màn hình điện thoại.
Chưa có video nào được đăng, cũng chẳng có người theo dõi. Một kênh trống rỗng, mới chỉ vừa thành hình, vẫn còn rất thô sơ.
Thế nhưng──tôi lại có thể nhìn thấy được.
Tôi thấy kênh ấy rồi sẽ dần dần được lấp đầy bằng những video mới.
Thấy những mảnh ghép từ cuộc sống thường ngày của tụi tôi sẽ lần lượt hiện ra nơi đây.
…Chắc giờ này Nito đang điên cuồng dựng phim ở nhà. Để cậu ấy phải thức khuya như vậy, thật sự khiến tôi áy náy.
Rõ ràng là tôi muốn cứu lấy cậu ấy, vậy mà ngược lại, người được cứu lại là tôi…
Khi mọi chuyện kết thúc, khi Câu lạc bộ Thiên văn thật sự được giữ lại, tôi nhất định sẽ dùng tiền túi đưa cậu ấy đi ăn một bữa.
Tôi biết rõ Nito thích món gì. Dù là cheesecake hay bánh Mont Blanc, tôi đều muốn cậu ấy được ăn cho thỏa.
“…Phù.”
Tôi trở mình, lại đưa mắt nhìn màn hình điện thoại.
…Ba năm sau, kênh này rồi sẽ ra sao?
Trong tương lai đã được viết lại ấy, sẽ có những đoạn phim nào xuất hiện?
Chỉ cần thử tưởng tượng về những điều sắp tới, lòng tôi liền dâng lên một cảm xúc rất lạ—một thứ gì đó vừa giống niềm vui, vừa khiến tôi bồn chồn khó tả, và… thoáng chút hoài niệm.
──Chính lúc đó.
Màn hình điện thoại bất chợt chuyển sang giao diện cuộc gọi đến.
Người gọi là──“Nito Chika”.
“…Ơ, gì vậy~~?”
Tôi uể oải nhấn nút nghe, áp điện thoại lên tai.
Có lẽ cậu ấy muốn bàn chuyện dựng video, hoặc thông báo đã dựng xong rồi cũng nên. Với tính cách của Nito, khả năng cậu ấy hoàn thành sớm hơn dự kiến là rất cao…
Nhưng rồi, giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia──
『…Xin lỗi.』
Âm thanh truyền qua sóng điện thoại, là giọng của Nito──chưa từng nghe nghiêm trọng đến thế.
“…Cậu sao vậy?”
Có chuyện gì à? Tôi chưa từng nghe giọng cậu ấy như thế này.
Đã xảy ra chuyện gì…?
Khi tôi còn đang hoang mang chưa hiểu.
『Máy tính…』
Vẫn với chất giọng cứng ngắt ấy, Nito nói thẳng với tôi──
『…Máy tính hỏng mất rồi.』